Chương 15.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến đi diễn ra muộn hơn ba ngày so với kế hoạch.

Thập Nhị Ma Vực cuối cùng cũng tuần du xong, vừa vặn đụng phải Tiên Vân Tông mở tiệc chiêu đãi Lục Giới.

Thanh Già lo lắng nói, "Tôn chủ, Tiên Vân tông này rõ ràng là bày một hồng môn yến, chờ ngài dự tiệc.

Cơ Vô Ưu ừ một tiếng.

Thấy thần sắc hắn có lệ, Thanh Già giống như nghẹn một hơi, "Tôn chủ, thuộc hạ kia thay ngài từ chối.

Cơ Vô Ưu cười, ngữ khí tản mạn, " Nếu bổn tọa không đi, không phải chứng minh chúng ta sợ Tiên Vân Tông sao?

Thanh Già: "..."

Cơ Vô Ưu nhếch môi, trong con ngươi đen hiện ra tia lửa, có vài phần nóng lòng muốn thử, "Ngươi cùng Thanh Yểm trước tiên mang theo ma binh trở về ma giới, bổn tọa này đi dự hội chưởng giáo chân nhân kia.

Thanh Già: "... Vâng.

Đi đến giao lộ phân chia giữa ma giới và tiên giới, Cơ Vô Ưu ôm Thi Mân đi lên Tiên Vân Tông.

Hôm nay khách nhân đến Tiên Vân Tông dự yến, vô số tọa kỵ phi hành dưới chân núi nối liền không dứt. Hiện giờ Chưởng Giáo chân nhân xuất quan, tu luyện đến bán thần kỳ, mấy giới còn lại đều muốn mượn sức lôi kéo quan hệ.

Cơ Vô Ưu đến trễ, khi hắn đến chân núi, chỉ có vài vị khách khứa lẻ tẻ.

Hắn nhìn lướt qua từng hàng tọa kỵ phi hành, đôi môi mỏng khẽ mở ra, cảm thán nói, " Mặt mũi chưởng giáo chân nhân cũng thật lớn nha.

Thi Mân: "Meo meo.

Trong lòng nàng oán thầm, 'Nếu ngươi mở yến hội gì đó, cũng giống như vậy thôi.

Thế giới này chính là cường giả vi tôn, cho dù ma giới bị mấy giới khác vứt bỏ, nhưng chỉ cần Cơ Vô Ưu một ngày vẫn là tôn chủ ma giới, bọn họ liền muốn nịnh bợ mượn sức.

Đi tới chính điện Tiên Vân Tông là một cái cầu thang xây bằng bạch ngọc, bậc thang rất dài, xa xa nhìn không thấy đầu. Tiên Vân Tông ẩn trong làn sương mù trong núi, thần thánh mà bí ẩn.

Kỳ thật tân khách đến Tiên Vân Tông đều là ngự kiếm đi lên, cơ hồ không có người từ bậc thang đi lên ——

Ngoại trừ Cơ Vô Ưu.

Hắn hình như cũng không nóng nảy, vẫn chậm rãi đi.

Thi Mân không rõ nguyên nhân meo meo một tiếng. Chiếu theo tốc độ này của hắn, đi đến nơi chỉ sợ yến hội đều đã kết thúc.

Cơ Vô Ưu nghe ra nghi hoặc của nàng, khóe môi khẽ nhếch, "Cứ để cho bọn họ cao hứng một lúc trước đi.

Thi Mân: "..."

Lời này của hắn giống như bữa tối cuối cùng của tù nhân tử hình trước khi hành quyết.

Không phải hắn nghĩ việc đồ sát Tiên Vân Tông chứ?

Thi Mân thăm dò meo meo một tiếng.

Cơ Vô Ưu đưa tay khẽ nâng đầu dưa nhỏ của nàng lên, nhìn đôi mắt mèo màu lam của nàng, khẽ cười nói, "Bổn tọa cũng không đâu phải là ác nhân giết người như ma.

Thiếu niên tức giận nháy mắt mấy cái, "Tiểu Bạch, bổn tọa cam đoan với ngươi, bổn tọa hôm nay chỉ giết một người.

Thi Mân: "..."

Thật sao? Ta không tin điều đó đâu.

Dưới sự ngờ vực của Thi Mân, một người một mèo đi lên Tiên Vân Tông.

Quả nhiên, Cơ Vô Ưu đến muộn nhất.

Bữa tiệc đã bắt đầu.

Trong đại điện người ngồi đầu tiên là Bộc Đài Ngọc, thương thế của hắn còn chưa lành, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, thân thể hơi cong, lộ ra một cỗ cảm giác bệnh nhược. Ở bên cạnh hắn, ngồi chính giữa là nhân vật chính của yến hội lần này, chưởng giáo chân nhân Ngọc Thanh Yên.

Hai bên đầu tiên là khách nhân từ mọi tầng lớp xã hội.

Ở hàng thứ hai có một vị trí trống, là để lại cho Cơ Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu vừa xuất hiện, yến hội vui bẻ đột nhiên an tĩnh lại.

Ngọc Thanh Yên nhìn thiếu niên đứng trong điện, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

Hắn —— cư nhiên có thể từ Tử ma khanh trở về.

Nếu là hắn, vậy nàng khẳng định đánh không lại.

Ngọc Thanh Yên hai tay gắt gao nắm chặt ghế dựa, đôi môi đỏ mọng cũng không còn huyết sắc, trong lòng càng nảy sinh ý niệm thối lui.

Lăng Vân Phong phong chủ sớm hận Cơ Vô Ưu thấu xương, hôm nay ỷ vào Ngọc Thanh Yên tu thành bán thần, tự nhiên sẽ không đem hắn để vào mắt, hắn vỗ bàn một cái, bất ngờ đứng lên, "Cơ Vô Ưu, ngươi cư nhiên có lá gan đến Tiên Vân Tông dự tiệc!

Cơ Vô Ưu ra vẻ kinh ngạc, "Không phải Tiên Vân Tông mở tiệc chiêu đãi bổn tọa sao?

Hắn nhàn rỗi nói, "Vậy Tiên Vân Tông các ngươi đến tột cùng là hy vọng bổn tọa tới, hay là không hy vọng bổn tọa tới?

......

Lăng Vân Phong phong chủ bị hắn làm nghẹn một ngụm, sắc mặt đỏ bừng, bắt đầu mở miệng không chọn lời, "Tiểu tử không biết xấu hổ, hôm nay nếu ngươi đã tới, cũng đừng mong còn sống trở về!

Thi Mân: "..."

Miệng cũng thật lớn.

Ông già này cũng ăn tỏi à?

Cơ Vô Ưu dù sao cũng là BUG của thế giới này, đến hậu kỳ, Ngũ Giới liên thủ mới chỉ đánh được với hắn được bốn hoặc sáu phần.

Hơn nữa còn là Lục, Ngũ, Tứ giới khác.

Nói thật ra, trong nguyên văn nếu không phải Cố Ngọc Hi trồng Tầm Tiên Dẫn vào người hắn, chỉ bằng Dung Nguyệt Chi cùng Bộc Đài Ngọc căn bản đánh không lại hắn. Hiện giờ Cố Ngọc Hi đã chết, thế gian này thật đúng là không ai có thể địch lại được hắn.

Cơ Vô Ưu chậc chậc một tiếng, "Xem ra thật đúng là Hồng Môn Yến rồi.

Hắn cũng không nói nhảm nữa, rút ra thanh trường kiếm lóe lên sát ý, chỉ về phía Ngọc Thanh Yên ngồi ở vị trí cao, ngữ điệu nhẹ nhàng, giống như ngọc vỡ êm tai, "Bổn tọa sẽ không khách khí.

Mọi người nhìn thanh kiếm kia của hắn, nhất thời kinh ngạc nói không nên lời.

Thanh kiếm kia là Toái Hồn Kiếm của Chiến Thần.

Lúc chiến thần ngã xuống, Toái Hồn Kiếm này cũng biến mất trên thế gian.

Người tiên giới mắt đỏ như máu vì ghen tị.

Vì sao Ngọc Tang Thụ của tiên giới rơi vào trong tay Cơ Vô Ưu, ngay cả Toái Hồn Kiếm của Chiến Thần cũng rơi vào trong tay hắn?!

Hắn chỉ là ác quỷ ma giới khét tiếng mà thôi!

Hầu như tất cả những người có mặt ở đây đều là tiểu bối sau đại chiến tiên ma, tự nhiên chưa từng thấy qua Toái Hồn Kiếm, chỉ có mấy lão già có kiến thức mới biết thanh kiếm này.

Lăng Vân Phong phong chủ mắt cơ hồ muốn nứt ra, "Cơ Vô Ưu, hôm nay ngươi còn dám tàn sát Tiên Vân Tông ta sao?!

Cơ Vô Ưu mặt mày cong lên, rõ ràng là một thiếu niên lang đẹp như đào lý. Nhưng lúc này đôi mắt của hắn sâu thẳm như mực, rõ ràng là sát thần Tu La từ trong địa ngục bò ra.

"Hôm nay là ân oán của bổn tọa cùng Chưởng Giáo chân nhân, nếu mấy giới khác nhúng tay vào, đó chính là đối nghịch với ma giới ta. Nếu Tiên Vân Tông thủ hộ, bổn tọa liền tàn sát Tiên Vân Tông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro