Chương 16.1: Điểm yếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu tóm tắt nội dung: Giảo hoạt như chủ nhân của ngươi

Tràng diện an tĩnh quỷ dị, gần như nghe được tiếng kim rơi.

Mấy giới còn lại ngay cả thở mạnh cũng không giám, đều là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, trong lòng bọn họ rất rõ ràng.

Nếu giờ phút này bọn họ đứng ở bên Cơ Vô Ưu, một khi hắn bại trận, vậy mình chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của mấy giới còn lại. Ngược lại, nếu như bọn họ hiện tại đứng ở bên phía Tiên Vân Tông, nếu Cơ Vô Ưu thắng, vậy chính mình liền trở thành linh hồn dưới đao của Cơ Vô Ưu.

Cho nên, giờ phút này, vẫn là tĩnh lặng quan sát là tốt nhất.

Đại diện của yêu tộc đứng lên, hắn híp mắt cười, bộ dáng hòa thuận, "Nếu là ân oán của ma tôn cùng chưởng giáo chân nhân, vậy yêu giới ta sẽ không tham dự.

"Bất quá đao kiếm này không có mắt, kính xin hai vị đến giới hạn thì dừng lại."

Có Yêu tộc tỏ thái độ, mấy giới còn lại nhao nhao phụ họa.

Lăng Vân Phong phong chủ tức giận, tròng mắt phun ra ngọn lửa oán độc.

Hay cho một câu "không tham dự", rõ ràng chính là cách bờ xem lửa*, muốn ngư ông đắc lợi.

*( Cách bờ xem lửa: 1 trong 36 kế của binh pháp Tô Tử tương tự như kế ngồi trên núi để xem hai hổ đánh nhau)

Giờ phút này, Bộc Đài Ngọc cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn còn chưa khôi phục tốt, hiện giờ sắc mặt càng trắng bệch như tờ giấy, giống như gió thổi qua sẽ ngã xuống ngay lập tức.

Mấy vị trưởng lão phong chủ khác của Tiên Vân tông nhìn không nổi nữa, trợn mắt há mồm nói "Cơ Vô Ưu, nơi này là Tiên Vân tông, không phải là nơi để ngươi đến giương oai! Hôm nay ngươi đến Tiên Vân Tông ta làm khách, Tiên Vân Tông ta quét chiếu đón chào, nếu ngươi tới quấy rối, cũng đừng trách Tiên Vân Tông xem thường pháp lý lục giới.

Hắn tiêu sái lưu loát nói khẩu khí lớn như thế, Cơ Vô Ưu căn bản không để ý.

Người nọ cứ như vậy bị Cơ Vô Ưu bơ đi, ăn bế môn canh*, sắc mặt đỏ bừng.

*(Bế môn canh: nghĩa là từ chối tiếp khách , mình giải thích có thể hơi khó hiểu mọi người có thể tra trên baidu từ này nha 吃了闭门羹)

Cơ Vô Ưu cầm Toái Hồn Kiếm chỉ vào Ngọc Thanh Yên, cười hỏi: "Chưởng giáo chân nhân không phải đã tu đến bán thần sao? Còn sợ một tôn chủ ma giới nho nhỏ như ta?

Ngọc Thanh Yên nhìn hắn, cánh môi giật giật.

- Chẳng lẽ là chưởng giáo chân nhân sợ sao?

Ngọc Thanh Yên nắm chặt bội kiếm trong tay, sắc mặt tái nhợt.

Cơ Vô Ưu nhàn nhã nói, "Chưởng giáo chân nhân có thể yên tâm, hai giọt long huyết kia sẽ không phản phệ.

Ngọc Thanh Yên mở to hai mắt.

Hắn... hắn biết thân phận của mình sao?

Trong nháy mắt, đáy lòng Ngọc Thanh Yên xuất hiện sợ hãi vô hạn.

Lăng Vân Phong phong chủ thấy Cơ Vô Ưu "kiêu ngạo" như thế, lửa giận trong lòng thiêu đốt, "Cơ Vô Ưu, ngươi quả thực khinh người quá đáng!

Chưởng giáo! Hắn vội vàng nói, "Hôm nay không giáo huấn hắn một chút, hắn thật đúng là xem thường Tiên Vân Tông ta.

"Vậy sao."

Cơ Vô Ưu tiếp tục thêm mắm thêm muối, "Thế nhưng, chưởng giáo chân nhân hình như không dám.

"Ngươi!"

Lăng Vân Phong phong chủ bị hắn chọc tức nói không nên lời.

Ngọc Thanh Yên nhìn lướt qua những người còn lại của Tiên Vân Tông, đều là hy vọng nhìn mình, nàng hít sâu một hơi.

Đến lúc này, nàng không thể không ra tay. Cũng may mình đã tu đến bán thần, có thực lực cùng Cơ Vô Ưu đánh một trận. Đến lúc đó bạo pháp khí bản mệnh của mình, nói không chừng có thể thắng.

Nàng trấn định nói, "Đã như vậy, kính xin ma tôn thủ hạ lưu tình.

Cơ Vô Ưu cong khóe môi, lộ ra một nụ cười ngây thơ vô tư, "Được.

Lấy khoảng cách trăm trượng dưới chân hai người làm ranh giới làm giới hạn, một đạo kết giới được dựng lên.

Mấy giới còn lại vây xem, có thể thấy rõ bọn họ chiến đấu, lại không nghe được đối thoại của hai người.

Đáy mắt Ngọc Thanh Yên thoáng hiện lên một tia oán độc, "Không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống bước ra khỏi Tử Ma Khanh.

Tử Ma Khanh đúng như tên gọi của nó chính là nơi ma giới ngã xuống.

Nơi đó ma khí bốn phía, âm hiểm hung ác, đừng nói tu tiên giả, ngay cả Thiên Đế đi vào cũng thập tử nhất sinh.

Lúc trước hắn bị người đuổi giết rơi xuống Tử Ma Khanh, thế nhân đều cho rằng hắn đã chết, ngay cả nàng cũng cho rằng như vậy. Không nghĩ tới hắn lại còn sống trở về, còn trở thành tôn chủ ma giới.

Năm đó hắn không có tên, chỉ được gọi bằng một chữ duy nhất Long (Rồng).

Cho nên, nàng căn bản không đem Ma Tôn Cơ Vô Ưu cùng hắn liên hệ cùng một chỗ.

"Đúng vậy."

Cơ Vô Ưu thản nhiên nói, "Ta không chỉ còn sống trở về, còn mang về Toái Hồn Kiếm của Chiến Thần.

Ngọc Thanh Yên lại thay đổi sắc mặt.

Cơ Vô Ưu khẽ hừ một tiếng nói, "Chưởng giáo chân nhân nhiều năm như vậy trôi qua không tệ nha, dĩ nhiên từ một tiểu đệ tử Nguyệt Minh các hiện giờ đã trở thành chưởng giáo Tiên Vân tông.

Một bên là tà giáo âm độc, một bên là tông môn đệ nhất chính phái lục giới, không ai có thể đem hai thứ này liên hệ cùng một chỗ.

Đôi môi mỏng của hắn khẽ mở ra, "Chúc mừng chúc mừng.

Ngọc Thanh Yên toàn thân rét run, hàm răng run rẩy, "Ngươi làm sao nhận ra ta?

Năm đó nàng vốn định đem Cơ Vô Ưu làm khôi lỗi, long tộc sức chiến đấu cường thịnh, một khi trở thành khôi lỗi của nàng, lực sát thương khó có thể tưởng tượng. Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn thất bại, vào thời khắc cuối cùng làm thành khôi lỗi Cơ Vô Ưu thức tỉnh, hắn chẳng những thoát khỏi xiềng xích, còn phản phệ nàng, không còn biện pháp nào khác nàng chỉ có thể vứt bỏ thân thể ban đầu của mình, đoạt xá thân thể của một tán tiên bình thường.

Chỉ là không ngờ tới tán tiên này lại là người có thiên phú, còn được Vân Hạc chưởng môn thu làm đồ đệ.

Nàng cũng coi như là tìm được đường sống trong chỗ chết.

Cơ Vô Ưu nhìn nàng giống như một kẻ ngốc, "Máu của bổn tọa, mà bổn tọa còn không cảm nhận được?

Ngọc Thanh Yên lui một bước, thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống.

"Mấy vạn năm trước cho ngươi tránh thoát một kiếp, là bổn tọa sơ xuất."

Trong mắt hắn hiện nên sát khí, "Hôm nay, chân nhân cũng không có vận khí tốt như vậy.

Cơ Vô Ưu chợt nhớ tới cái gì đó, khóe môi nhếch lên, có vài phần tà ác vô tội.

"Đúng rồi, bí tịch Nguyệt Minh Các của ngươi không chỉ bị bản tọa mang đi, mà còn bị phá hủy."

Ngọc Thanh Yên nhất thời đỏ mắt, trực tiếp một kiếm công tới.

Trong kết giới hai người đánh đến trời đất u ám, mọi người ở Tiên Vân tông sợ hãi quan sát.

Mắt thấy Chưởng Giáo chân nhân bị vây ở thế hạ phong, trong đám người không biết là ai hô một câu, "Bắt lấy mèo của Cơ Vô Ưu, nó là điểm yếu của Cơ Vô Ưu.

Thi Mân vốn còn đang xem kịch hay bỗng dưng mở to mắt mèo, trong lòng thầm mắng một tiếng.

Tiên Vân Tông này cũng quá chó đi?!

( Nằm không cũng trúng đạn (ノへ ̄、))

Dứt lời, vài tên đệ tử Tiên Vân tông liền nhào về phía nàng.

Thi Mân hiện tại đã có hai cái đuôi, thân hình linh hoạt, nàng nhẹ nhàng nhảy lên xà ngang.

Mà mấy tiên nhân bắt nàng cũng không dừng lại, đùng một tiếng đụng vào nhau, đau đến nhe răng trợn mắt.

"Meoooo!" Thi Mân không chút khách khí cười nhạo.

Động vật hai chân ngu ngốc!

Lăng Vân Phong phong chủ mắng, "Đồ vô dụng, một con súc sinh cũng không bắt được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro