Chương 5: Thịt mèo khô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5.1: Thịt mèo khô

Tóm tắt nội dung: Mèo con không biết gì hết ...
Sau khi trở lại Ma Điện, cảnh tượng Quân Như Chiến bóp chết chuột con, còn ở trong đầu Thi Mân thật lâu không tan.
Đây là tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, cũng không phải là xã hội "ngươi yếu ngươi có lý".
Cô may mắn tìm nhân vật phản diện làm chỗ dựa vững chắc.
Tuy rằng BOSS này đôi khi cũng âm tình bất định.
Cơ Vô Ưu đem Thi Mân ôm vào trong ngực, lười biếng tựa vào giường khắc gỗ khắc hoa, động tác nhẹ nhàng vuốt cằm nhỏ của Thi Mân, "Một màn vừa rồi, Tiểu Bạch có thấy được không? ”
Thi Mân: "..." Nhìn thấy.
Cơ Vô Ưu như bị bệnh thần kinh nở nụ cười, "Nếu Tiểu Bạch không nghe lời, cũng là kết cục như vậy nha. ”
Hắn rõ ràng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất, ôn nhu nhất, nhưng ý tứ trong lời này, không rét mà run.
Nàng nhớ tới Cố Ngọc Hi, nữ phụ số 3.
Ô ô ô nàng không muốn biến thành huyết vụ đâu QAQ.
Thi Mân nhu thuận chân chó cọ cọ ngực Cơ Vô Ưu.
Ta đã ngoan như vậy, ngươi không thể giết ta.
Nàng lấy lòng meo meo vài tiếng.
"Tiểu Bạch ngoan."
Cơ Vô Ưu tiếp tục nhẹ nhàng vuốt lông cô, "Bổn tọa hiện tại còn luyến tiếc ngươi. ”
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ma giới không ai dám khi dễ ngươi."
Thi Mân lại cọ cọ bàn tay hắn.
Nguy cơ được giải trừ, Thi Mân trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Tâm tư Cơ Vô Ưu này thật sự là quá khó đoán.
Ma giới đã tiến vào đêm khuya, động tác của Cơ Vô Ưu cũng dần dần chậm lại, trên bầu trời đêm, vầng trăng tròn kia một lần nữa chui ra khỏi tầng mây, ánh trăng chảy đầy đất, toàn bộ đại điện cực kỳ an tĩnh.
Thi Miểu thấy Cơ Vô Ưu ngủ, thật cẩn thận di chuyển thân mèo.
Nàng vừa mới từ trong ngực hắn lẻn ra ngoài, còn chưa kịp chạy, lại bị Cơ Vô Ưu đè trở về trong ngực.
"Còn chạy sẽ biến ngươi thành thịt mèo khô."
Thi Mân: "..."
Không chạy, không chạy.
Đánh chết cũng không dám chạy huhu.
...
Ngày hôm sau, khi Thi Miểu tỉnh lại, Cơ Vô Ưu sớm đã không ở bên cạnh, nàng duỗi thắt lưng, nhảy xuống giường, bước ra khỏi tẩm điện.
Trong thư phòng loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
Nàng theo thanh âm đi qua——
Cửa thư phòng mở rộng, Thanh Yểm cung kính đứng ở trước bàn làm việc, "Tôn chủ, chuyện tuần du..."
Lời này của hắn còn chưa nói hết, đã bị Cơ Vô Ưu cắt đứt.
"Lại đây."
Thanh Yểm theo tầm mắt Cơ Vô Ưu nhìn qua, không biết từ khi nào, tân sủng gần nhất của tôn chủ đã nửa ngồi xổm ở cửa. Con mèo kia nghiêng đầu, tò mò nhìn vào bên trong, bộ dáng ngây thơ đáng yêu.
Con mèo nghe thấy tiếng gọi, bước chân ngắn đi vào, sau đó nhảy lên vòng tay của tôn chủ.
"Tôn chủ."
Thanh Yểm cung kính hô lên.
Cơ Vô Ưu vuốt ve lông mèo mềm mại, "Lần này du ngoạn sớm nửa tháng. ”
Tuần du Ma giới Thi Mân biết, trong nguyên văn từng có miêu tả.
Tuần du là một chuyện trọng đại của ma giới, mỗi trăm năm một lần, đến lúc đó ma tôn sẽ cưỡi phi ký*tuần tra ma giới mười hai vực, đại khái phải hao phí thời gian khoảng một tháng.
(phi ký: ngựa bay)
Vừa vặn trận du ngoạn trong nguyên văn kia đã bị Dung Nguyệt Chi gặp phải.
Thanh Yểm giật mình, "Thế nhưng,"
Cơ Vô Ưu cắt ngang hắn, "Đem tin tức thả ra, liền nói sau khi kết thúc tuần du bổn tọa, muốn mang theo mèo nhỏ đi vân kính chơi vài ngày. ”
Thanh Yểm đem lời muốn nói nuốt trở về, "Vâng. ”
Hắn vừa chuẩn bị đi xuống, lại bị Cơ Vô Ưu gọi lại, "Lần này tuần du mang theo nhiều ma binh, để cho bốn giới khác cũng biết. ”
Thanh Yểm tuy rằng không rõ dụng ý của Cơ Vô Ưu, nhưng vẫn tuân theo.
Sau khi nói xong sự tình, Thanh Yểm rất nhanh liền đi xuống, chuyện bố trí ma binh vẫn là do hắn lo liệu.
Cơ Vô Ưu mở bản đồ ra.
Bản đồ này miêu tả chi tiết mười hai vực ma giới, ma cung nằm ở góc trên bên phải của bản đồ, biểu thị thống nhất ma giới. Lần tuần du này xuất phát từ Ma Cung, đi dọc theo phía đông, sau đó từ phía nam trở về.
Ngón tay Cơ Vô Ưu khẽ điểm bản đồ, đôi môi mỏng hơi cong lên, mang theo một chút ý cười âm ngoan, "Lần tuần du này, cũng không biết có bao nhiêu tiên nhân muốn đến ma giới làm khách. ”
Nghe hắn nói như vậy, Thi Mân không khỏi da đầu tê dại.
Hắn là cố ý đặt ra một cái bẫy cho Tiên giới đúng không?
Thanh Yểm đi xuống không bao lâu, Thanh Già liền tiến vào, nàng mang tới thức ăn và nước uống.
Thanh Già đã biết Thi Mân là một con mèo phàm, thịt linh thú kia nàng căn bản cắn không nổi, cho nên mỗi lần đưa lên thức ăn đều đã xử lý trước.
Thi Mân ăn no uống đủ, ở trên giường Cát Ưu nghỉ ngơi.
Ngày tháng làm mèo quá thoải mái.
Có ăn có uống, còn có người hầu hạ.
Nàng vừa mới nằm không bao lâu, đã bị Cơ Vô Ưu mạnh trêu chọc tay đánh thức.
Nếu là con sen khác, nàng liền tức giận!
Thi Mân tính tình tốt mặc kệ hắn.
Cơ Vô Ưu đặt tay lên đầu mèo của nàng, không nặng không nhẹ nhéo nhéo, "Phàm nhân thọ mệnh bất quá trăm năm, quang hoa như chớp mắt, thời gian trăm năm bất quá rất ít ỏi. Tiểu Bạch, bổn tọa thích ngươi, ngươi nguyện ý ở lại Ma cung cùng bổn tọa hay không. ”
Lời này của hắn căn bản không có đường thương lượng.
"Nếu Tiểu Bạch không đáp, vậy bổn tọa coi như là ngươi đồng ý."
Thi Mân: "..."
Cô ấy dám nói không đồng ý.
Phàm là lúc này nàng đáp lại một tiếng "Không", bàn tay lạnh như băng của hắn rõ ràng, có thể trong nháy mắt bóp nát đầu nàng.
Khí tức tử vong từ đầu truyền đến đốt sống đuôi, Thi Mân trong lòng rùng mình một cái, khéo léo cọ cọ tay hắn.
Cơ Vô Ưu bật cười, "Lúc này mới ngoan. ”
Hắn dừng một chút, đôi môi mỏng khẽ mở ra, "Đợi thêm nửa tháng nữa, bổn tọa tặng Tiểu Bạch một món quà, được không? ”
Thi Mân: "... Meo meoo. ”
Ô ô ô nàng không muốn.
...
Thi Mân ở ma giới làm mèo, cuộc sống trôi qua vui vẻ
Chính là thời điểm Cơ Vô Ưu muốn chọc nàng, nàng không thể có nửa điểm cao lãnh của một Hoàng Thượng với sen.
Nửa đêm, bóng đêm nồng đậm.
Thi Mân không có nửa điểm buồn ngủ.
Mèo con đều là động vật đi đêm, cô cũng không ngoại lệ, vừa đến buổi tối tinh thần cô phấn chấn.
Thi Mân dùng móng vuốt thật cẩn thận chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Cơ Vô Ưu.
"Meo meo?"
Thấy hắn không có phản ứng, Thi Mân liền lặng lẽ nhảy xuống giường.

Tầng thứ ba của ma điện là tẩm điện của Cơ Vô Ưu, không có sự cho phép của hắn, là không có bất kỳ người nào dám tự mình đi lên. Tầng thứ ba này cũng không có ma binh canh gác, ngay cả Thanh Già Thanh Yểm cũng không có ở đây.
Thi Mân nhịn không được thở dài một tiếng.
Rõ ràng là Ma Tôn chí cao vô thượng, lại sống giống như một lão nhân cô đơn.
Bóng cây ở Ma điện, bóng dáng lờ mờ.
Tầng thứ ba Ma điện này, ngoại trừ chủ điện ra, còn có các điện phủ khác. Sau khi đến Ma Điện, Thi Mân cơ bản đều hoạt động ở chủ điện, vừa ra ngoài đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của nàng.
Nàng quay đầu lại nhìn Cơ Vô Ưu.
Thấy hắn đã ngủ, liền vụng trộm lẻn ra khỏi chủ điện.
Tới gần chủ điện, là Tàng Thư Các trong Ma cung, bên ngoài Tàng Thư Các thiết lập cấm chế, Thi Mân không vào được, liền ở bên ngoài dạo một vòng.
Đi xa hơn nữa là nơi hắn bình thường triệu kiến cấp dưới.
Bên trên tầng thứ ba còn có một tòa nhà nhỏ, cột đỡ trên gác mái là dùng ngọc trắng điêu khắc mà thành, trong suốt sạch sẽ, nhìn từ xa, càng giống như là lầu các trên không trung được thành lập trên ma cung.
Nguyên văn miêu tả Tiên Vân Tông rộng lớn, đối với ma điện hầu như không có miêu tả.
Hiện giờ xem ra, ma điện này một chút cũng không kém tiên giới.
Hơn nữa so với Tiên môn, Ma Điện còn có thêm một tầng thần bí.
Ma điện lớn như vậy cực kỳ yên tĩnh, đừng nói người, ngay cả một con quỷ cũng không có. Thi Miểu xoay quanh một lát, cảm thấy không có ý gì, chuẩn bị lên đường hồi phủ.
Nàng dọc theo con đường đến trở về, đi tới đi lui, lại phát hiện cảnh vật bốn phía càng lúc không giống nhau.
Má!
Nàng dường như bị lạc.
Ma Cung cũng không có sử dụng thiết kế đối xứng trục trung tâm, mỗi một chỗ đều có một phong cách riêng biệt, tương tự lại bất đồng. Hơn nữa nơi này có Cơ Vô Ưu bố trí trận pháp, không có hắn chỉ dẫn, căn bản là ra không được.
Lại xoay chuyển, Thi Mân vẫn không tìm được đường trở về, ngược lại cách lầu các trên không trung càng ngày càng gần. Dứt khoát, cô nhảy lên bậc thang, chậm rãi đến gần lâu các.
Càng đi vào bên trong, nàng càng có thể ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ.
Một chút giống như hoa sơn chi, và có chút giống như hoa nguyệt quý.
(nguyệt quý hoa*: có tên khoa học là Rosa chinensis, thuộc họ Hoa hồng)
Mùi hoa này không ngừng hấp dẫn cô tới gần, rốt cục ——
Nàng bước đến trên lầu các.
Đỉnh lầu các là dùng ngói lưu ly xây dựng mà thành, ánh trăng khúc xạ qua mảnh ngói chiếu vào trong gác xép, ánh trăng trải đầy đất.
Ở giữa gác mái, có một cái cây xanh tươi.
Cây này không cao, chỉ có chiều cao trái phải của một người lớn, ở trên đỉnh cây, kết thành một trái cây màu nâu nhạt, không biết tại sao, khi Thi Mân nhìn trái cây này, luôn cảm thấy nó đang phát sáng.
Nàng không phân biệt được giống cây này, bất quá hương hoa giống hoa sơn chi, lại giống nguyệt quý chính là từ trong quả tản mát ra.
Thi Mân đột nhớ đến.
Cây này không phải là...
Thi Mân thật cẩn thận tới gần, vươn móng vuốt ra, nhưng mà còn chưa chạm vào cây, phía sau liền truyền đến thanh âm của Cơ Vô Ưu.
"Thì ra là con mèo nhỏ này, ngươi xông vào cấm chế của bổn tọa."
"Tiểu Bạch, ngươi cũng muốn trộm trái cây này sao."
Thi Mân: "..."
Ta không có, đừng nói bậy, ta sẽ chỉ nhìn một chút mà thôi.
Cơ Vô Ưu không biết từ khi nào lại đây, liền đứng ở phía sau nàng, dựa lưng vào ánh trăng, không thấy rõ thần sắc.
Đúng rồi.
Ma điện này cơ hồ phủ đầy thần thức của hắn, một chút gió thổi cỏ lay hắn đều biết.
Cơ Vô Ưu chậm rãi đi tới, dưới ánh trăng, thân hắn thẳng tắp như ngọc lập, quanh thân tựa hồ mạ một tầng ánh trăng, như hoa quỳnh thánh khiết vô cùng. Giọng điệu của hắn tựa hồ hàm chứa chút ý cười, nhưng Thi Mân biết, điều này cũng không có nghĩa là tâm tình hắn tốt.
"Tiểu Bạch, ngấp nghé Ngọc Tang quả của bổn tọa, nên xử trí như thế nào?"
Thi Mân lúc này khẽ sửng sốt.
Hắn nói cái quả nho nhỏ này gọi là Ngọc Tang Quả?
Nguyên văn miêu tả Ngọc Tang quả rất chi tiết.
Ngọc Tang quả vốn là vật thần giới, vạn năm hoa nở, vạn năm nhất kết quả, lại qua một vạn năm mới chín muồi. Trải qua mấy vạn năm mới có được một quả, hơn nữa mỗi lần ra hoa kết quả cũng chỉ có một quả.
Ngọc Tang Quả là thiên địa linh bảo khó có của lục giới, sau khi nó trưởng thành, liền tương đương với một khỏa linh châu, ẩn chứa linh lực vô tận.
Cũng bởi vậy, Ngọc Tang Quả này thành linh quả ngũ giới còn lại điên cuồng truy đuổi.
Lúc trước thần giới còn sống, sẽ đem ngọc tang quả thành trưởng thành cho các tộc Tiên giới. Bởi vì thần trời sinh trời nuôi, vốn dĩ họ chính là linh thể, bọn họ căn bản không dùng được Ngọc Tang Quả.
Về sau thần giới ngã xuống, ngọc tang thụ liền lâm vào nguy cấp, chỉ còn một cây ngọc tang duy nhất sinh trưởng tại ma giới.
Mấy giới còn lại, nhất là Tiên giới tự nhiên là không cam lòng —— cây ngọc tang trân quý như vậy lại sinh trưởng ở ma giới loại địa phương dơ bẩn không chịu nổi này, còn là cung điện ma tôn Cơ Vô Ưu.
Trong mắt bọn họ, Ngọc Tang Quả vốn là của bọn họ.
Bọn họ vừa xem thường ma giới, đồng thời lại nghĩ đến ngọc tang quả vạn năm khó gặp. Vừa sợ Cơ Vô Ưu, lại không muốn a dua nịnh nọt.
Trong văn bản gốc, Bộc Đài Ngọc bị thương nặng, Đan Điền gần như bị phá hủy. Dung Nguyệt Chi đau lòng, vì sư phụ yêu quý lên ma giới trộm ngọc tang quả.
Ngọc Tang quả sinh trưởng ở ma giới, còn có Cơ Vô Ưu trông coi, làm sao dễ dàng trộm cắp như vậy? Nàng nghĩ rất nhiều phương pháp, ngay cả sắc dụ cũng dùng tới, vẫn là không thu hoạch được gì. Nàng cũng bởi vì trộm Ngọc Tang Quả, thiếu chút nữa bị Cơ Vô Ưu biến thành vũng máu, hôi phi yên diệt*, cuối cùng vẫn làdùng tới pháp bảo bản mạng mới chạy thoát.
(hôi phi yên diệt: tan thành tro bụi)
Lông tơ sau lưng Thi Mân dựng thẳng lên.
Trong văn bản gốc, những người cướp ngọc tang quả không có một kết quả tốt.
Dung Nguyệt Chi có hào quang nữ chủ mới tránh thoát một kiếp, mà những người khác lại không may mắn như vậy, dáng vẻ lúc chết người sau so với người trước càng thảm hơn.
Sớm biết như thế nàng sẽ không lên gác mái nữa.
Quả nhiên lòng hiếu kỳ hại chết mèo QAQ.
"Tiểu Bạch."
Cơ Vô Ưu đặt tay lên đầu mèo của Thi Mân, nhẹ nhàng xoa xoa, động tác ôn nhu, lại ẩn chứa sát ý vô tận.
Phảng phất bước tiếp theo, thi thể chính mình sẽ tách ra.
Chưa bao giờ có một khoảnh khắc, cái chết gần gũi như vậy.
Trái tim nàng đập bình bịch, Thi Mân dứt khoát giả thành bộ dáng ngốc bạch ngọt , nàng nghiêng đầu, ngơ ngác, manh manh nhìn Cơ Vô Ưu.
Chuyện này không liên quan gì đến mèo con đâu.
Mèo con không biết gì hếttt.
"Meo meo~"
Nàng ngây thơ kêu lên, thanh âm ngọt ngào như sữa, đáng yêu đến mức khiến người ta run rẩy, đôi mắt màu lam kia cực kỳ xinh đẹp, giống như bảo thạch tinh khiết nhất, vô tội đáng thương lại khiến người ta thích.
Gác mái rất yên tĩnh.
Thi Mân nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Một lúc lâu sau, Cơ Vô Ưu nhếch môi cười khẽ , hắn gãi gãi cằm Thi Mân, "Ngươi ngược lại sẽ khiến người ta vui vẻ. ”

 
<!--EndFragment-->



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro