Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Ngôn cũng không thể xác định được phản ứng lúc đó của đối phương mang ý nghĩa gì. Tất nhiên cũng có thể là phản ứng ngẫu nhiên khi nghe thấy âm tiết hoàn toàn khác biệt do anh phát ra, nhưng giấc mơ đó đã khắc một ấn tượng sâu sắc trong lòng anh. Cuối cùng anh quyết định sau này sẽ gọi nó là Tư Lục.
Nhưng dù sao thì Hạ Ngôn cũng chỉ là một con thú, mấy âm tiết trước đó phát ra làm lưỡi anh co quéo, nhất là cái chữ "Tư" kia, đối với anh mà nói thật sự là vừa khó vừa mệt, mà cũng may "Lục" với "Lỗ" là từ đồng âm, cũng phát âm giống với "Ngao ô", dễ kêu ra hơn.

Thế là từ đó về sau, Hạ Ngôn bắt đầu thường xuyên gọi quái vật Tư Lục là "Lỗ lỗ", nhất là khi cần nó giúp đỡ hay đưa thịt chín cho nó. Không lâu sau Tư Lục cũng bắt đầu hiểu cái tên này là của mình, mỗi lần Hạ Ngôn một gọi “Lỗ lỗ", nó sẽ lập tức nhìn anh.

Khi móng vuốt bị thương của quái vật Tư Lục hoàn toàn hồi phục và lông của Hạ Ngôn vẫn còn rụng rất nhiều, đối phương dẫn anh thực hiện chiến đi săn cuối cùng, sau đó đặt Hà Ngôn và một ít thịt nướng trên lưng mình, dùng hành động nói cho anh biết bọn họ sắp rời khỏi nơi trú ẩn tạm thời này.

Hà Ngôn không biết nó sẽ đưa mình đi đâu, nhưng theo bản năng anh cảm thấy đó sẽ là một chuyến đi dài. Anh đeo cung tên, mặc chiếc áo giáp nhỏ bằng vảy, treo chiếc túi da mới làm gần đây lên cổ. Bên trong túi chứa phần lớn đồ đạc của anh, như chiếc lược gỗ nhỏ, viên đá dạ quang mới nhặt, lưỡi chim dài đã phơi khô và loại cây màu tím mà anh gọi là thuốc giảm đau ngưng choáng.
Suốt dọc đường đi Tư Lục đều chạy với tốc độ nhanh nhất có thể, trừ khi gặp những đoạn đường khó đi, nó hầu như không sử dụng cánh để bay.

Quan sát được điều này, Hạ Ngôn rút ra một kết luận: Dù Tư Lục thuộc loài có cánh và có thể bay, nhưng có lẽ do kích thước quá lớn, nó không thích hợp để bay đường dài. Vì vậy, so với việc chạy bằng bốn chân, bay sẽ tiêu tiêu hao nhiều thể lực của nó hơn.

Hạ Ngôn nhận thấy mình ngày càng hiểu hơn về Tư Lục và thế giới này, dù rằng trước vô vàn điều chưa biết của tự nhiên, hiểu biết ấy chỉ là một phần rất nhỏ.

Vào ngày thứ ba trong hành trình, lông của Hạ Ngôn đã rụng đến mức không còn che kín được hai cái u nhỏ trên lưng. Từ đó, mỗi khi cùng quái vật rửa sạch cơ thể bên bờ nước, anh bắt đầu lén lút cởi áo giáp, tránh xa ánh nhìn của nó.

Mỗi lần sờ lên hai khối u ngày càng nhô lên rõ ràng, Hạ Ngôn sờ lần nào cũng tuyệt vọng lần nấy.

Những lúc tâm trạng tồi tệ anh còn tự overthinking, nghĩ mình có khi nào gặp căn bệnh quái ác gì đó, rồi sau đó phát bệnh chết bất đắc kỳ tử…

Vì vậy, sau này mỗi lần Tư Lục chủ động giúp anh chải lông, anh đều không mấy hào hứng. Thứ nhất, anh cảm thấy mình ngày càng xấu đi, không muốn nó thấy. Thứ hai, anh sợ đối phương sẽ chú ý đến hai cái u mãi không tiêu trên lưng, rồi xem anh là quái thai.

Tới lần thứ năm anh từ chối cởi áo giáp để chải lông, Tư Lục không kiên trì nữa. Nhưng trong lần dừng lại nghỉ ngơi tiếp theo, nó cứ quay lưng về phía anh. Lúc anh đến gần nó còn dùng cánh che lại, không biết đang làm gì.

Trước khi tiếp tục lên đường, đối phương đột nhiên đưa cho anh một chiếc lược gỗ mới, lúc này Hạ Ngôn mới hiểu ra.

Gần đây chiếc lược gỗ anh làm do cái cây làm nó vốn đã mục, lúc chải bị mất mấy cái răng.

Đối phương cho rằng anh không muốn chải lông là do cái lược xấu đi.

Hạ Ngôn: “..."

Trong mắt mày, tao kỹ tính vậy à?!

Anh thật sự không biết nói gì, đành cầm chiếc lược gỗ mới tinh chải tượng trưng hai cái trên cái đầu loe hoe lông rồi định cất vào túi da nhỏ. Lúc chuẩn bị bỏ vào, khóe mắt thoáng liếc qua bên kia bắt gặp ánh mắt khát khao cháy bỏng của ai kia nhìn mình…

“..."

Anh nhịn không được mà thở dài, gánh nặng về ngoại hình đè nặng trong lòng bỗng chốc được gỡ bỏ.

Cởi chiếc áo giáp bằng vảy trên người ra, Hạ Ngôn đi qua đưa cây lược cho nó rồi nằm sấp xuống đất.

Điều khiến anh được an ủi là đối phương không bị hai cái u nhỏ làm giật mình, mà còn nhẹ nhàng chọt vào chúng, sau đó rất cẩn thận tránh đi khu vực đó dùng lược gỗ chải mượt tất cả những sợi lông bị gió thổi rối của anh, khiến chúng sáng bóng như thể sắp chụp quảng cáo dầu gội cho thú cưng... nếu anh không phải là một con thú trọc.

Vào ngày thứ bảy, số lượng con mồi mà bọn anh gặp ngày càng ít đi, gần như không còn thấy một con Hổ Ngáo nào. Hạ Ngôn đoán rằng họ đã đến một môi trường mới, nhưng nơi này rõ ràng không phải là nơi Tư Lục muốn định cư, nó vẫn tiếp tục chạy nhanh, hướng đến một nơi mà Hà Ngôn chưa từng biết.

Không may là trên con họ đi sau đó gặp phải một luồng không khí lạnh.

Trên thân lông tóc không nhiều, Hạ Ngôn bắt đầu ngã bệnh.

Biểu hiện đầu tiên là anh mất cảm giác thèm ăn, sau đó luôn cảm thấy mệt mỏi chóng mặt, cuối cùng dứt khoát nằm ghé vào lưng Tư Lục không thèm động đậy... Lúc đối phương bế anh xuống, giọng anh yếu đến mức gần như không thể nghe thấy.

Hạ Ngôn biết rõ triệu chứng của mình, theo cách nói hiện đại thì đó là sốt do cảm lạnh. Nhưng trong thế giới nguyên thủy như thời tiền sử này rõ ràng không có thuốc hạ sốt, lông của anh cũng không thể ngay lập tức mọc lại để bảo vệ bản thân. Vì vậy khi Tư Lục thả anh xuống, anh vẫn có hơi lo lắng.

Một số loài động vật sẽ bỏ rơi đồng loại bệnh tật hoặc bị thương khi di cư. Anh biết rõ Tư Lục sẽ không làm vậy, thứ kéo chân như anh cũng không thể tiếp tục hành trình, khu vực này rất ít con mồi xuất hiện, cho dù đối phương bằng lòng ở lại vì anh thì việc chịu đựng cơn đói trong cái lạnh cũng rất nguy hiểm.

Mặc dù Hà Ngôn không muốn chết chút nào, nhưng anh cũng có lương tâm. Tư Lục đã bảo vệ anh suốt thời gian qua, anh không muốn nó gặp nguy hiểm vì mình.

Nếu cả hai đều ở lại thì không ai có thể sống sót.

Rõ ràng là đã chết, nhưng anh vẫn sống thêm được lâu như vậy, thậm chí còn dùng đôi mắt khỏe mạnh để ngắm nhìn một thế giới kỳ lạ như thế này. Dù phần lớn thời gian đều mang theo sợ hãi và hoang mang nhưng trong lòng Hà Ngôn vẫn có chút biết ơn.

Khi đôi cánh khổng lồ màu mực bao lấy mình gập lại, anh yếu ớt gọi một tiếng "Lỗ Lỗ”.

Không gian nhỏ hẹp và tối tăm che khuất đi thời tiết khắc nghiệt bên ngoài. Sau khi phát ra tiếng kêu đó, Hạ Ngôn cảm thấy rõ ràng đối phương cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào anh như đang đáp lại.

Hạ Ngôn vất vả nâng một chân lấy xuống chiếc túi da nhỏ treo trên cổ. Anh đổ ra tất cả đá dạ quang, như vậy thì dù cho xung quanh đã bị Tư Lục vây lại bằng cánh, mượn ánh sáng của đá dạ quang, bọn họ cũng có thể nhìn thấy mặt nhau.

Hạ Ngôn giơ đệm thịt lên trán mình kiểm tra, sau đó lại đụng vào móng vuốt Tư Lục, ra hiệu nó cũng kiểm tra.

Khi móng vuốt của đối phương chạm vào cái trán nóng rực của anh, đôi mắt màu xanh nhạt của nó lập tức chìm xuống, nó nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn một lúc lâu, rồi đột nhiên thè lưỡi liếm. Dường như nó nghĩ rằng cách này có thể làm giảm bớt cảm giác nóng đến bất thường trên người anh.

Hạ Ngôn giãy giụa lắc đầu, anh yếu ớt thở dốc rồi duỗi ra một móng vuốt cầm lấy hai viên đá dạ quang. Anh xếp chồng hai viên đá dạ quang lên nhau, viên nhỏ hơn ở trên tượng trưng cho mình, viên lớn hơn ở dưới là Tư Lục.

Dưới ánh mắt của đối phương, anh hất viên đá nhỏ ra, sau đó cầm lấy viên lớn di chuyển lên xuống về phương xa...

Anh ám chỉ đối phương hãy bỏ mình lại sớm một chút rồi đi đi.

Trong tình huống này, nếu ở lại với anh, mạng sống của cả hai đều sẽ bị đe dọa. Còn nếu mang anh đi tiếp, với gió lạnh trên lưng, Hạ Ngôn chỉ có thể chết nhanh hơn. Anh không muốn một ngày nào đó, khi con quái vật tên Tư Lục này dừng lại, nó phát hiện ra cái xác lạnh lẽo của anh trên lưng.

Sau một thời gian dài bên nhau, anh cảm thấy họ dù sao cũng đã là bạn.

Anh yếu đến mức không thể bảo vệ nó, nhưng ít nhất cũng không thể làm hại nó.

Đối phương có lẽ đã hiểu ý của anh, ánh mắt tối sầm, há miệng định gầm lên, nhưng khi thấy dáng vẻ yếu ớt của anh, nó bất ngờ nhịn lại. Nó nhìn chăm chú vào con thú nhỏ với hơi thở yếu ớt trong ánh sáng mềm mại, phát ra một tiếng kêu khàn khàn như là đang dỗ dành. Sau đó nó không làm gì cả, chỉ khép đôi cánh chặt hơn.

Nó không rời đi.

Hạ Ngôn không thể diễn tả được cảm xúc của mình, anh vừa buồn, lại vừa có chút cảm xúc vui không hiểu nổi.

Bọn họ cứ như vậy trải qua một ngày trên mặt đất lạnh lẽo. Ngày hôm sau, Hạ Ngôn vì sốt cao liên tục, đầu óc đã bắt đầu mơ màng, lúc quái vật dùng đầu ủi anh, ảnh đã ngất đi rồi.

Nhìn anh không động đậy, quái vật thoáng ngây ra, sau đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ủi anh một cái. Một lát sau, nó bắt đầu tăng thêm sức ủi... nhưng con thú nhỏ trong lòng nó vẫn không có chút phản ứng nào.

Đôi con ngươi màu lam nhạt của quái vật đột nhiên co lại, sau đó, cả thân hình nó đều trở nên hoảng loạn.

Nó bắt đầu dùng sức siết chặt cánh, hé miệng nhẹ nhàng cắn vào chân và đùi anh. Nó cắn đi cắn lại hơn chục lần, vừa cọ vừa ủi vừa cắn, nhưng đối phương vẫn không hề phản ứng.

Đến trưa, đợt lạnh kéo dài nhiều ngày cuối cùng cũng rút lui, nhiệt độ dần dần ấm lên. Thấy thú nhỏ vẫn không tỉnh lại, quái vật gầm lên dữ dội, nhưng sau đó lại phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, như thể đang cực kỳ hoảng sợ.

Rất lâu sau đó, nó mới ngậm lấy Hạ Ngôn đứng dậy hoàn toàn,nhưng lần này nó không đặt thú nhỏ lên lưng như trước. Nó dùng hai chân trước ôm chặt thú nhỏ trong lòng, gần như bọc kín toàn thân anh, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ tròn trịa.

Sau đó, nó dùng hai chân sau mạnh mẽ nhảy vọt về phía trước, đồng thời nhanh chóng mở rộng đôi cánh khổng lồ màu đen, bay về phía xa.

Nó hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của con thú nhỏ trong lòng mình. Trên lưng con thú nhỏ, hai “u thịt” giấu trong áo giáp lúc này đang lặng lẽ nâng lên, rồi nhô ra hai cái cánh nhỏ màu hồng, phủ lông mịn màng…

Hết chương 10


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro