Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Ngôn cảm thấy mình sắp chết vì nóng.
Anh như đang ở trong một không gian hỗn độn vô hạn và tối tăm, sau khi cực nóng thì lại đến cực lạnh, rồi thế giới đảo lộn lên xuống, lặp đi lặp lại.
Mãi rất lâu sau, anh mới thoát ra khỏi không gian đó.
Anh không thể miêu tả cảm giác đó.
Như một mầm non nảy lên từ mặt đất vào mùa xuân, toàn thân anh được một sức mạnh vô hình dịu dàng thanh lọc từ trong ra ngoài, các chi và cơ quan đang suy yếu dần dần được tái sinh, liên tục hấp thụ nguồn năng lượng mới.
Cuối cùng, anh nhận ra răng mình hơi đau.
Đó là một cơn đau nhỏ nhưng khá dai dẳng, kèm theo một chút ngứa, khiến anh lập tức có sức lực nâng móng vuốt lên sờ miệng mình… Anh sờ được mấy chiếc răng nhọn, sắc hơn răng ban đầu của anh, có lẽ là đã thay răng... Lúc anh dùng sức ấn xuống lúc, đệm thịt cũng bị đâm đau.

Cơn đau này khiến anh hoàn toàn tỉnh táo.
Mí mắt mỏng của Hạ Ngôn khẽ rung, rồi anh từ từ mở mắt ra.
Trong khoảnh khắc đó, anh cứ ngỡ mình đang mơ

Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, nhìn vào đâu cũng thấy sương mù trắng mờ, dưới làn sương đó là một vùng suối nước nóng. Vô số hồ suối nước nóng nằm trong thung lũng, xa hơn là những ngọn đồi thấp, thoạt nhìn, trông như một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng.

Thân thể anh đang trôi nổi trong một ao suối nước nóng đó.

Hạ Ngôn cố sức nhổ một sợi lông quý, đau đến mức nhăn mặt ngay lập tức.

Có vẻ đây không phải là mơ.

Anh lập tức giật giật cái mông muốn đứng dậy, kết quả phát hiện dưới mông mình có một thứ gì đó như cái lưới, kia túi lưới đó bao chặt lấy gần nửa người của anh, hai bên như một chiếc xích đu có dây dài, đầu dây buộc vào mỏm đá phía sau, giữ anh lơ lửng trong hồ suối nước nóng, không để anh bị chết đuối khi hôn mê.

Kinh ngạc qua đi, Hạ Ngôn bắt đầu quay đầu nhìn quanh, anh theo phản xạ tìm bóng dáng của Tư Lục.

Nhưng nửa cái bóng thú cũng không thấy.

Đối phương đã bỏ anh lại rồi sao? Nhưng anh nhớ trên đường đi không có suối nước nóng như thế này...

Vô số câu hỏi tràn ngập trong đầu anh, anh cố gắng leo ra khỏi lưới định bơi vào bờ, thì đột nhiên từ dưới tảng đá đối diện bờ bên kia vang lên tiếng bước chân.

Tiếng bước chân hoàn toàn không giống tiếng đi của loài thú.

Đối với anh, người từng là con người, âm thanh này rất quen thuộc.

Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, anh đã nghe thấy giọng của con người

"Chiếc răng này thật sự là cái hoàn hảo nhất mà tôi từng thấy để dùng lấy máu, mất nó thật đáng tiếc."
Đó là giọng của một người đàn ông trung niên, giọng điệu mang theo vài phần tiếc nuối đầy thương cảm.
Hạ Ngôn mở to mắt, anh cảm thấy toàn thân mình nóng bừng lên, khi đối phương nói câu thứ hai, anh đã nhanh chóng bơi đến bờ.
Giọng nói của người đàn ông vẫn tiếp tục.
"Cậu mới trưởng thành chưa lâu phải không? Chậc... vốn dĩ đợi thêm một thời gian nữa, với khả năng của cậu, cậu có thể tiến hóa từ một con thú mạnh mẽ thành một hình người hoàn hảo, đến lúc đó quay lại, cậu chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh... tại sao cậu lại vội vàng như vậy?"

"Bây giờ, nhìn cậu xem, liệu có thể tiếp tục sống hay không cũng là một vấn đề."

Dưới tảng đá trên bờ có một bậc thang đá dốc đứng, Hạ Ngôn trèo lên bờ rồi nhảy xuống, giữa không trung, anh bị một đôi tay bất ngờ xuất hiện giữ lại.

Đó là, đó là tay của con người!

Trong khoảnh khắc, đầu óc Hạ Ngôn như muốn nổ tung.

Tại sao thế giới này lại có con người?

Chẳng lẽ anh vẫn đang ở thế giới cũ?

Và những lời nói của đối phương vừa rồi là dành cho ai? Nghĩa là gì?

Anh ngơ ngác ngẩng đầu lên, đó là một người đàn ông trung niên để tóc dài màu nâu, vẻ ngoài nổi bật, khi nhìn anh thì khóe miệng khẽ nhếch lên.

Khuôn mặt này không có gì khác biệt so với những người mà Hạ Ngôn từng biết, nhưng ngay sau đó, anh phát hiện trên trán người đàn ông trung niên có một cái sừng ngắn, cong về phía sau.

Đây không phải là con người! Không có con người nào có sừng!
Cảm giác thân thiện ban đầu lập tức biến mất, anh bắt đầu vùng vẫy.
Đối phương nhìn chằm chằm vào tứ chi đang vùng vẫy của anh, chậm rãi nói: "Nhóc con, tỉnh rồi thì ngoan ngoãn đi." Sau đó, như để trừng phạt sự không ngoan ngoãn của anh, người đàn ông dùng tay kia nhấc da cổ anh lên, nâng cả người anh lên.
Nửa dán tại không trung qua Hạ Ngôn trong nháy mắt không thể động đậy.
Hạ Ngôn bị treo lơ lửng trên không lập tức không thể cử động.
"Thế này mới ngoan chứ." Người đàn ông tiến lại gần để nhìn anh: "Hửm? Người ta nói thời kỳ xấu hổ khi trưởng thành của thú đực là xấu nhất, nhưng cái dáng vẻ bây giờ của nhóc, cái đuôi quẫy, mắt mở to, cũng khá đáng yêu đấy chứ."

Hạ Ngôn hoàn toàn không hiểu hắn ta đang nói cái khỉ gì. Anh rất phản cảm với người đàn ông kỳ lạ này, đặc biệt là ánh mắt đối phương nhìn mình khiến anh rất muốn đánh vỡ đầu hắn! Nhưng bây giờ  anh không thể cử động, chỉ có thể đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của quái vật, rất nhanh, anh nhìn thấy nửa thân mình của quái vật bị che khuất bên cạnh bậc thang đá!

"Ngao ô... Lỗ Lỗ!" Hạ Ngôn lập tức kích động kêu lên.

Tiếng của anh rất lớn, gần như vang vọng khắp nửa thung lũng, đáng lý ra đối phương không thể không nghe thấy. Nhưng quái vật vẫn không hề nhúc nhích.

Hạ Ngôn nhớ lại những lời mình vừa nghe thấy, cảm thấy có một dự cảm không lành, anh lo lắng kêu lên hai tiếng nữa, nhưng đối phương vẫn không đáp lại. Anh réo lên liên tục, cho đến khi người đàn ông trung niên phía sau nhấc anh lên đi thẳng về phía quái vật.

Đến gần, Hạ Ngôn cuối cùng có thể nhìn thấy toàn bộ quái vật. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn rõ, tim anh như ngừng đập.

Cơ thể con quái vật vốn dĩ to lớn mạnh mẽ lúc này đầy những vết thương kinh hoàng và tàn nhẫn, một cánh lớn màu đen đẫm máu như thể bị bẻ gãy. Trông nó như vừa trải qua một trận chiến sinh tử chưa từng có, dưới thân là những vũng máu không ngừng chảy, có vết máu cũ, cũng có vết máu mới.

Trong vũng máu đặc quánh còn có một chiếc răng nanh khổng lồ bị nhổ ra...

Rõ ràng nó đã kiệt sức, móng vuốt dữ tợn vẫn cố gắng chống đất, dường như muốn đứng dậy... nhưng tất nhiên, nó không thể, ngay cả việc nâng đầu lên cũng rất khó khăn.

Hạ Ngôn đột nhiên liều mạng vùng vẫy nhảy ra khỏi tay quái nhân kia, thậm chí còn cắn mạnh vào tay hắn khiến hắn chảy máu.
"Á! Răng sắc thật!"
"Lỗ Lỗ! Lỗ Lỗ!" Hạ Ngôn  lao thẳng đến trước mặt quái vật, anh ôm chặt đầu nó, cố gắng nâng đầu nó lên, nhưng vừa nâng lên được một nửa thì tay anh đã dính đầy máu.

Anh run rẩy, mắt lập tức ướt đẫm, bắt đầu di chuyển móng vuốt liên tục cố gắng bịt các vết thương đang chảy máu, nhưng vết thương nhiều lắm...

Anh đang lo lắng đến run rẩy, quái vật vốn không có động tĩnh gì đột nhiên dùng đầu cọ mạnh vào người anh... trông có vẻ... còn rất vui vẻ nữa.
Những giọt nước mắt vốn đang chực trào trong mắt Hạ Ngôn lập tức rơi xuống từng giọt lớn. Hạ Ngôn thực sự hoảng sợ, anh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau đột nhiên đến gần, anh lập tức quay lại chắn trước quái vật.
Tư Lục trở thành như thế này chắc chắn có liên quan tới tên quái nhân này!

Đối phương bị hành động của anh chọc cười: "Tôi sẽ không làm hại nó, vốn dĩ tôi cũng không làm hại được nó."

Hạ Ngôn rất thù địch với hắn, nhất là khi phát hiện hắn không dừng bước, anh liền liên tục kêu "gào gào" bảo hắn đừng lại gần. Người đàn ông trung niên hoàn toàn phớt lờ anh, hắn ngồi xuống trước mặt Hạ Ngôn, khóe miệng nhếch lên nụ cười đùa, có vẻ muốn đưa tay chạm vào con thú nhỏ trước mắt.

Hạ Ngôn không ngần ngại quào hắn một cái.
Người đàn ông không tránh kịp, cánh tay liền bị cào rách chảy máu.
Hắn ta nhướng mày "xì" một tiếng: "Hung dữ vậy sao? Nếu không phải tôi đặt nhóc vào suối nước nóng, nhóc đã chết lâu rồi."
Hạ Ngôn vốn định tránh xa hắn, nhưng nghe thấy những lời này thì dừng lại.

Rốt cuộc trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?

Anh chỉ nhớ mình bị sốt khi đang đi đường đi cùng quái vật, sau đó thì hôn mê không biết gì nữa... Tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Người trước mặt là ai? Tư Lục... Tư Lục rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà trở thành thế này?!

Dường như đối phương nhìn ra được anh đang nghĩ gì, liếc nhìn con quái vật đang nằm trên đất: "Là nó đưa nhóc đưa nhóc đến bộ lạc phương Nam của chúng tôi. Thế nhưng ở đây có quy định cấm tất cả thú chưa tiến hóa thành hình người tiến vào. Việc nó trở thành thế này là cái giá của việc xâm nhập trái phép."
"Mười con thú hình người tinh nhuệ cũng không ngăn được nó, nhưng dù nó có lợi hại đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một con thú mà thôi. Sự xảo quyệt của con người đã lấy đi nửa mạng của nó."

"Ế, đừng cào tôi... Nhóc không biết đâu, lúc đó nó thực sự rất điên cuồng, nhiều người còn tưởng nó muốn xâm chiếm bộ lạc phía Nam do con người xây dựng, mãi đến khi có người phát hiện ra mục tiêu của nó là ngọn núi suối nước nóng này..."

"Ngọn núi suối nước nóng này đã chữa lành rất nhiều bệnh cho thú, đương nhiên, bao gồm cả căn bệnh sốt của nhóc vừa qua."

"Nhóc là bạn đời của nó đúng không? Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con dã thú chưa hóa hình người lại quan tâm đến bạn đời như vậy, dù sao trước khi tiến hóa thành hình người, tàn sát đồng loại là bản năng của dã thú."

......

Hạ Ngôn đứng im nghe, nhưng tâm trí anh đã hoàn toàn rối loạn. Những lời nói đó chứa đựng quá nhiều thông tin gây sốc khiến anh không còn tâm trí để phản bác từ "bạn đời" sai lầm kia.

Anh nhìn chằm chằm Tư Lục, dần dần, mắt anh vừa cay vừa đau, định đưa tay lên lau thì bất ngờ một đôi cánh nhỏ màu hồng nhạt đập vào mắt anh...
Anh lập tức nghĩ có con vật nào đó đang tấn công mình, nhanh chóng quay lại, nhưng chẳng thấy gì.
Anh đưa tay lên lần nữa, đôi cánh nhỏ lại xuất hiện, anh vội quay đầu, vẫn chẳng thấy gì...
Người đàn ông trung niên cười: "Hình dạng đôi cánh của cậu rất đẹp, sau này khi chúng trưởng thành, chắc chắn sẽ rất thu hút con cái... Nhưng những con đực đẹp thường bị các con đực hình thú khác ăn thịt vì ghen tị, còn cái con to lớn đó... là một ngoại lệ."

Hạ Ngôn không ngốc, anh ý thức được một sự kiện gây sốc từ câu nói đó... Sau khi khiếp sợ, anh chần chừ quay đầu nhìn, quả thật nhìn thấy trên lưng mình có một đôi cánh!
Đó chính là đôi cánh màu hồng nhạt anh vừa thấy…

Sự hoang mang tột độ khiến anh lùi lại vài bước, anh nhanh chóng quay lại, tập trung lại vào con quái vật. Anh không quan tâm đến đôi cánh kỳ lạ đó nữa, vội vàng ôm lấy đầu quái vật.
"Lỗ Lỗ! Lỗ Lỗ..."

Đôi cánh nhỏ trên lưng vì sợ hãi mà cứ vẫy liên tục.

“Được rồi, tôi đã nói hết những gì tôi nên nói, nhóc cũng nên rời đi cùng tôi thôi.”

"Ngao ô!" Hạ Ngôn rống lên một tiếng với hắn, sau đó lại ôm chặt đầu quái vật, cố gắng kéo nó rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Nhưng cố gắng đến thế nào đi nữa, quái vật cũng không hề di chuyển được một milimét nào.

Người đàn ông trung niên không còn kiên nhẫn nữa, hắn cúi người nắm chặt cánh Hạ Ngôn kéo về sau.

Hạ Ngôn kêu đau lên một tiếng, ngay lập tức ôm chặt Tư Lục hơn nữa, sông chết không chịu buông.

Cánh bị nắm kéo ngày càng đau, Hạ Ngôn ngoài việc không kiềm chế được tiếng hét nhiều lần, không có cách nào để làm dịu.

Quái vật hấp hối bất nghe thấy tiếng anh kêu đau bỗng nhiên nhảy chồm dậy, đứng lên, nó nhanh chóng vồ về phía người đàn ông trung niên, nào ngờ còn chưa chạm được vào đối phương, sức mạnh như bị rutd ra trong nháy mắt "đùng" một tiếng ngã trên mặt đất.

Không thể đứng lên được nữa.

Hạ Ngôn hoảng sợ đập cánh liên tục, vô thức buông móng vuốt ra, anh thật sự sợ quái vật sẽ lại đứng dậy bất kể vết thương nghiêm trọng cỡ nào.

Rơi vào tay người đàn ông, anh mới bắt đầu điên cuồng vùng vẫy trở lại.

Nhưng lần này, anh không phát ra âm thanh nào.

Đôi cánh của anh vươn cao, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên, nhưng không biết rằng trong mắt đối phương mình chẳng khác gì một con gà chọi.

Cuối cùng, người đàn ông thở dài bất đắc dĩ: "Quy tắc sắt đá của bộ tộc phía Nam không thể thay đổi, bây giờ nếu nhóc không đi theo tôi, lát nữa có khả năng rất cao sẽ bị người khác giết chết. Muốn ở lại đây, trừ khi nhóc có thể ngay lập tức tiến hóa thành hình người, tất nhiên, điều đó là không thể..."

Hắn vừa mới dứt câu, ánh mắt đột nhiên dời lên trên, sau đó ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Trạng thái gà chọi Hạ Ngôn còn đang vùng vẫy, phát hiện ánh mắt hắn ta nhìn về phía quái vật, tưởng rằng Tư Lục gặp chuyện không may, vội vàng quay đầu nhìn lại...

Bóng dáng quái vật đã biến mất từ lâu.

Trong vũng máu chỉ còn lại cơ thể một người đàn ông cao ráo khỏa thân, mình mẩy nhớp nháp máu.

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro