CHƯƠNG 1. VẬY MÀ XUYÊN RỒI SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Uyên Anh! Uyên Anh! Em đừng như vậy mà bỏ rơi anh mà..." - Có tiếng ai đó gọi tên cô, nhưng mà chẳng phải cô đang trên đường bay qua Nhật hay sao? 

Uyên Anh dần mở mắt, rên rỉ bởi đầu óc đau nhức, cứ như rằng có ai đang đóng đinh vào đầu mình vậy. Mọi vật xung quanh cô thật khác lạ... 

"Tới nơi rồi sao? Thư ký Huân?" Cô cất tiếng nhưng âm thanh trong trẻo này lại không mấy quen thuộc cho lắm 

"Uyên Anh, em tỉnh rồi!!! Bác sĩ! Bác sĩ đâu! Cô ấy tỉnh rồi!" 

Uyên Anh ngồi dậy, tay chống đầu, cơn đau đầu dần trôi tuột đi, trước mắt cô là căn phòng trắng toác, bên cạnh giường còn có dây truyền nước biển... 

Cố gắng lục lại những kí ức cuối cùng, cô nhớ là mình đang trên máy bay sang Nhật dự hội thảo nghiên cứu. Lúc cô nhắm mắt lại để ngủ, lần thứ nhất mở mắt, là Thư ký Huân kêu cô dậy để nói rõ lịch hoạt động sáng ngày mai, lần thứ hai mở mắt, cô rõ ràng còn nghe tiếng của Thư Ký Huân, anh bảo cô phải... phải làm cái gì đấy... cô không nhớ nổi nữa... 

Bác sĩ cùng y tá đi vào mang theo một cái xe đẩy, theo sau là chàng trai vừa rồi. Bác sĩ bắt đầu đo nhịp tim và huyết áp, các chỉ số đều bình thường. Duy chỉ có... 

"Tôi đang ở bệnh viện sao?" Uyên Anh cất tiếng 

"Đúng vậy. Cô có nhớ cô tên gì không?" Bác sĩ hỏi 

"Uyên Anh. Tôi là một nghiên cứu sinh ngành Nông nghiệp. Tôi đang trên đường sang Nhật để tham dự hội thảo. Các anh có thấy thư ký Huân đâu không? Lúc trên máy bay, tôi đi cùng anh ấy" Uyên Anh nói một cách bình tĩnh, cũng không hề để ý sắc mặt khác lạ của Bác sĩ hay chàng trai phía sau lưng. Những điều cô nói, rõ ràng là đúng nhưng đối với họ thì không. 

Bác sĩ nhìn cô, rồi xoay qua nhìn chàng trai, nói với cậu rằng có chuyện cần nói rõ, rồi cứ thế ra ngoài, bỏ lại Uyên Anh cùng cô y tá đang thay túi nước biển. Cơn đau đầu vẫn còn đó, nhưng vừa ngay khi nhìn lên đồng hồ trên tường, đã hơn 5h00 chiều rồi sao, cô cần phải đi dự hội thảo ngay. 

Uyên Anh tức giận, giật tay ra "Tôi không cần truyền nước, Thư ký Huân đâu rồi? Tôi cần phải đi Nhật Bản gấp" Uyên Anh bước chân xuống giường, nhưng lực ở chân không đủ để chống đỡ cứ thế mà ngã xuống 

Chàng trai chạy ngay đến đỡ lấy cô "Uyên Anh, em còn yếu lắm, em cần phải nghỉ ngơi!" 

"Anh là ai? Tôi không quen anh, đừng có tự tiện đụng vào tôi" Uyên Anh đẩy cậu ra, rõ ràng không quen biết, sao lại... 

Ngay lúc cậu chàng đang tính giải thích, thì bác sĩ lên tiếng: 

"Uyên Anh, cô có nhận ra người trước mặt cô không?" 

"Không" Uyên Anh dứt khoát 

Cô đã nhìn cậu ta một lúc lâu, người đẹp trai như vậy, không thể nào mà cô không biết đến, nhưng rõ ràng trong kí ức của cô, không có một ai xinh đẹp cả, vì suốt ngày cô chỉ tiếp xúc với cây cỏ mà muôn thú, chứ làm gì có thiên sứ? 

"Uyên Anh, có phải lúc cô thức dậy, đầu cô rất đau không?" 

"Đúng vậy! Đầu tôi bây giờ vẫn còn đau" 

"Được rồi, từ những gì tôi thấy thì chỉ mới là phán đoán ban đầu, cô cần phải làm 1 vài xét nghiệm cũng như chụp cắt lớp não bộ. Tôi sẽ cho y tá kê thuốc giảm đau trước. Sáng mai tôi sẽ dẫn cô đi làm xét nghiệm. Còn giờ tôi sẽ để cho người nhà của cô nói chuyện với cô." 

Bác sĩ nói xong rồi tất cả họ đi ra khỏi phòng. Bỏ lại cô cùng chàng trai lạ mặt??? Bỏ lại cô - Uyên Anh - một trinh nữ cùng chàng thiên sứ này??? Ông trời không cho tôi lương thiện!!!  

Thật ra, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến trí nhớ của Uyên Anh có phần chấp ghép từ nhiều mảnh ký ức nhỏ. Lần thứ 2 cô mở mắt đó, chính là lúc Thư ký Huân kêu cô rằng phải đeo túi khí ngay, vì máy bay đã gặp sự cố mà đang lao xuống biển. Lần thứ 3 cô mở mắt, ừ thì, chính là lúc nhìn thấy chàng thiên sứ kia... 

Từ dữ kiện mà bác sĩ nói, thì hình như họ chẩn đoán rằng cô bị mất trí nhớ, trừ tên là đúng ra, thì mọi thứ cô nhớ mà nói ra thì đối với họ là sai 

"Uyên Anh... em thật sự không nhớ anh sao?" Chàng trai đứng trước mặt cô có gương mặt nhỏ như trứng cút, ngũ quan xinh đẹp với đôi môi chúm chím hồng hào, mái tóc màu nâu sáng nổi bật. Uyên Anh nhìn thôi đã thấy muốn yêu chiều. Uyên Anh im lặng cố gắng vẽ lại gương mặt của anh ta, bởi cô nghĩ chắc chắn mình chưa gặp cậu, nhưng với nét đẹp này thì ôi thôi, cô cứ muốn ngắm mãi. Phải nói rõ, Uyên Anh tuy đã làm xử nữ hơn 20 năm nhưng mỹ vị về đàn ông vẫn cứ phải gọi là tốt!!! 

"Sao lại có thể như vậy được chứ? Chẳng phải chỉ là đuối nước thôi sao? Sao có thể quên hết như vậy được chứ?" Nhật Hạo ngồi xuống ghế cạnh giường, 2 tay ôm lấy mặt "Bố và anh ta sẽ mắng anh mất thôi... huhuhu" 

Uyên Anh nhìn anh, rồi nhìn thấy hồ sơ bệnh nhân cạnh giường, cô phải xem bản thân mình là ai. Cứ thế bỏ qua 1 người đang khóc lóc than thở mà xem xét hồ sơ cạnh giường. 

Thông tin trên hồ sơ chắc chắn là của Uyên Anh. Vậy điều mà mình nói không đúng là gì? Uyên Anh khó hiểu. Nhưng rồi điều cô chú ý nhất chính là thời gian nhập viện ghi trong hồ sơ. 

"Ngày 02/04/3030 ư?" 

Đúng lúc đó cửa phòng mở ra, 2 người mặc đồ đen đứng nép vào 2 bên, 1 lão bá bước nhanh vào. Uyên Anh chớp chớp 2 mắt, sao ai cũng xinh đẹp thế này? 

"Thưa cha" Cậu chàng tự giác đứng qua một bên, tránh đường cho lão bá tiến đến giường của Uyên Anh 

"Uyên Anh, con bị làm sao thế này??? Ô ô ô... nếu con có chuyện gì, ta chết mất" Người đàn ông trung niên ôm lấy cô mà khóc nấc lên 

Cô cảm thấy có một luồng ấm áp chạy khắp cơ thể, cứ như là cảm giác của người thân thiết, phụ tử trong gia đình vậy. Uyên Anh hơi giật mình, rồi khẽ liếc nhìn chàng trai rồi lại nhìn người đàn ông 

"Xin lỗi, tôi đúng tên là Uyên Anh, nhưng tôi không quen ông, cũng không quen người đằng kia... Không biết là có nhầm lẫn gì không?" Uyên Anh đẩy nhẹ lão bá ra, hết nhìn ông rồi nhìn cậu chàng 

"Ôi Uyên Anh con gái của ta,... đứa con gái bé bỏng,..." Người đàn ông không kìm chế được xúc động mà như muốn ngất đi, 2 vệ sĩ bước đến đỡ ông từ từ ngồi xuống ghế 

Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, lão bá mới nhìn cậu chàng đang đứng một bên, liên tục hỏi "Bác sĩ chẩn đoán thế nào? Tại sao anh bảo chỉ bị đuối nước thôi mà, sao đầu óc của Uyên Anh hỏng hết rồi?" 

"Không đến mức hỏng đâu ạ" Nhật Hạo nói bằng tone muỗi kêu 

"Cậu nói cái gì?" 

"Thật ra bác sĩ nói là có thể Uyên Anh chỉ bị mất trí nhớ tạm thời, do chấn động thôi ạ. Sáng mai bác sĩ sẽ chụp cắt lớp não bộ cho em ấy nên ba đừng lo..." 

"Không lo sao được? Cậu không thấy Uyên Anh ngồi ngốc ở đây, đến cả ba của nó, nó còn không nhận ra đây này... ô ô ô... tôi đã tin tưởng anh, nghĩ rằng để Liêm Minh đi làm thay Uyên Anh, còn anh chỉ có việc dắt Uyên Anh đi nghỉ mát mà cũng không xong... ô ô ô..." 

Uyên Anh nhìn lão bá trước mặt, rồi quay qua nhìn Nhật Hạo đang cố sức ra hiệu cho cô nói đỡ giúp cậu. Uyên Anh nghĩ một chút, không lẽ cô được trọng sinh vào cơ thể có cùng tên và tuổi này nhưng lại ở tương lai? 

Uyên Anh quay đầu nhìn vào cửa kính bên cạnh, bầu trời bên ngoài đã chuyển đen từ bao giờ, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ, đó không phải là Uyên Anh mà cô từng biết. Uyên Anh nhận ra điểm đáng ngờ rồi... 

"Anh là Nhật Hạo sao? Còn ông là Đường Nguyên Xuân?" Uyên Anh hết nhìn cậu ta, rồi quay sang nhìn lão bá. 

Cả 2 không chần chừ mà gật đầu. Ôi thật rồi, Uyên Anh trọng sinh vào cuốn tiểu thuyết Mary Sue của thư ký Huân thật rồi 

"Ôi thiên ơi... con phải làm sao đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro