Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tân Ý xuyên sách rồi.
Xuyên vào một người mà ai ai cũng chán ghét.

Nguyên thân chính là một pháo hôi vạn người ghét, sự xuất hiện của hắn cũng chỉ là để chiếu rọi tất cả ưu tú, thiện lương của nhân vật thụ vạn nhân mê trong sách.

Ngày đầu tiên xuyên sách, hệ thống báo với cậu cốt truyện đã bắt đầu được một nửa rồi. Thân là nam phụ độc ác, cậu đã bị vạch trần là thiếu gia giả và đã bị đuổi ra khỏi nhà hào môn, chính thức lưu lạc đầu đường.

Mà Tân Ý vẻ mặt mê mang đứng ở đầu đường mím môi, đôi mắt xinh đẹp đờ đẫn không biết làm sao bây giờ.

Mãi cho đến khi hệ thống tốt bụng nhắc nhở:

[Ký chủ, hiện tại cậu đã không còn tiền.]

Tân Ý suy nghĩ một chút, nghĩ đến trong phim truyền hình thường diễn, thử hỏi:

“Tớ có thể ăn vạ không?”

Vì thế hệ thống mới nhậm chức liền thấy ký chủ ngu ngốc của mình chạy đến phía trước một chiếc siêu xe, tự cho là vô cùng chuyên nghiệp mà nằm xuống.

Hệ thống:……

Mà người đàn ông lạnh lùng là chủ của chiếc siêu xe cũng bởi vì thủ pháp không chuyên nghiệp của Tân Ý mà bước xuống xe đi tới, sau đó liền nhìn thấy một người xinh đẹp ngu ngốc ôm bụng của mình kêu đau.

Tân Ý đáng thương hề hề nói: Tôi bị anh đụng ngã rồi, anh phải bồi thường.

Người đàn ông: Bao nhiêu tiền.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tân Ý nhăn lại, học theo phim truyền hình nói:

"Anh phải trả tiền thuốc men cho tôi, một trăm tệ là được rồi, nếu một trăm tệ cũng không có, vậy mười đồng cũng được."

Người đàn ông:……

Dưới tình huống những người ở xung quanh một lời khó nói hết, Tân Ý nhận được một xấp tiền mặt.

Tân Ý đắc ý, bụng không đau nữa. Cậu chỉ rút một tờ tiền, còn dư lại đều trả cho người đàn ông, còn không quên nói tiếng cảm ơn rồi chạy đi mất.

Đáng tiếc là tiền trong tay không tới mấy ngày liền xài hết. Vài ngày sau, Tân Ý lại không còn một xu dính túi, cả người bẩn thỉu tiếp tục lưu lạc đầu đường xó chợ. Mà người đàn ông lúc trước bị cậu ăn vạ đột nhiên tìm tới cửa.

Người đàn ông nhìn người ngồi xổm trên mặt đất không nói một lời. Thấy thiếu niên sợ mình, hắn vươn bàn tay thon dài trắng nõn tới trước mặt thiếu niên đang mở to mắt mơ màng nói:

“Tôi sẽ đưa cậu đi.”

“Cậu kết hôn với tôi.”

——

Lạc gia cho rằng Tân Ý bị vứt bỏ ở bên ngoài chắc chắn sẽ sống không tốt, lưu lạc đầu đường xó chợ.

Vậy mà bọn họ không ngờ sẽ nhìn thấy chủ nhân của nhà họ Tần, một nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh sẽ dùng ánh mắt cưng chiều như vậy đi dỗ dành một thiếu niên.

Mà khi bọn họ nhìn thấy diện mạo của thiếu niên đó, mỗi người đều trừng lớn hai mắt.

Đặc biệt là khi biết được vị đại lão trong giới kinh doanh này thế nhưng lại cùng người bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà hào môn - Tân Ý vạn người ghét - kết hôn.  Bọn họ ai cũng lo lắng đề phòng sợ bị trả thù.

Đến nỗi những người khác từng chán ghét Tân Ý, lại dần dần khó dời tầm mắt khỏi cậu.

—— Ai cũng đều chán ghét cậu, cuối cùng lại biến thành cầu mà không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro