Chương 83: Tiểu khất cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẹp sắt quá nhỏ, nướng thật trứng không được bao nhiêu, dù đã chia ra làm nhiều lần nướng, nhưng nhiều người ăn như vậy, nhiêu đó căn bản không đủ, nướng ra tới liền không đủ chia, nháy mắt liền không còn.

Đương Đường khi nướng đến lần thứ 3, Hùng Tráng Sơn đau lòng. Y cũng không ăn thật trứng nữa, vào nhà lấy khăn mặt đem  nhúng nước lạnh giúp Đường Thọ lau mặt. Khăn lạnh khi chạm vào mặt, trong nháy mắt tiêu giảm sự nóng bức, từ trong tới ngoài mát mẻ.

Đường Thọ ngẩng đầu đối Hùng Tráng Sơn cười, Hùng Tráng Sơn lại không như bình thường lui tới mà cười với Đường Thọ, mà là nhíu mày giận dữ nói: “Các ngươi mấy người, nướng thay cho phu lang ta, thời tiết nóng như vậy, ngồi bên bếp lò thời gian dài, chẳng phải dễ bị cảm nắng sao.”

Uyển tình vội vàng đứng dậy:“Hùng lang quân, để ta đến nướng đi, nhìn cậu ấy làm một lúc rồi, có lẽ ta cũng làm được, nếu là có gì không đúng Đường Thọ hãy chỉ cho ta.”

Kỳ thật mấy người làm công  ở Hùng gia đều không phải là người lười nhác, đơn thuần là món thật trứng này là một món mới mẻ, nhất thời sợ làm không đúng cách làm lại làm hư đồ ăn, lãng phí, liền không dám tranh làm.

Nhưng bọn họ không động thủ, nhiều người nhiều miệng ăn như vậy ngồi ở chỗ kia, đều đợi Đường Thọ làm xong, Hùng Tráng Sơn tự nhiên nhịn không nổi, không khỏi nổi giận. Uyển tình biết điều vội thay thế với  Đường Thọ.

Đường Thọ đã sớm nóng, lúc này  Nhị Lang lại thay cậu ra mặt, tất nhiên là sẽ không nói từ chối nói, trực tiếp đứng lên.

Uyển tình nướng một đợt, ra đầy đầu mồ hôi, Lý Tứ cũng đau lòng nói:“Nương tử ngươi xuống đi, ta tới nướng thay ngươi, thời tiết nóng, chúng ta mỗi người luân phiên nhau làm, để tránh cảm nắng.”

Xem ra là nương tử nhà ai nhà ấy đau lòng.

Bất quá Đường Thọ rốt cuộc là chủ nhân, sau đó nướng BBQ cậu cũng không có động thủ nữa, chỉ ở một bên chỉ huy.

Sau khi mọi người ănThật trứng xong, Đường Thọ liền kêu Vu Phong làm cho mỗi người một chén mì lạnh.

Trong viện có cà tím, cắt xuống mấy quả rửa sạch sẽ, sau đó mang đi cắt khúc (cà tím cắt kiểu nhồi thịt ở giữa ấy các bạn) rồi nhúng qua dầu, rắc chút muối ăn, cho lên lửa nhỏ chậm rãi nướng. Đợi cà tím nổi lên mùi thơm, hai mặt đều mềm mại, lại tách hai mặt ra nhét vào bên trong đầy tỏi nhuyễn trộn tương, tiếp tục nướng trên lửa nhỏ. Sau khi cà tím nướng xong thì rắc lên  một chút rau thơm cùng các loại gia vị, món cà tím nướng liền hoàn thiện. Cà tím nướng ăn phi thường ngon, lại thêm tỏi trộn với dầu ớt cay, khiến hương vị càng thêm nồng, ăn ở trong miệng liền tan. Mặt khác còn nướng mấy mâm rau ngó xuân,  tiên ma cùng hoa tỏi non, thêm một chén mì lạnh, dù đây là mùa nắng hè chói chang, dù ai có bệnh kén ăn đi chăng nữa cũng có thể ăn được rất nhiều. (Chỗ này có thể hiểu là vào mùa hè, trời nóng, người cũng sẽ không ăn được nhiều vid không có khẩu vị)

Vốn dĩ mọi người đối với đồ chay không có gì hứng thú, sau đó lại cũng mặc kệ cái gì chay mặn, chỉ nhìn xem ai nhấc đũa mau, ăn được nhiều hơn. Nói ngay đến người luôn luôn tự giữ thân phận như Tống giam tư đều tạm thời đã quên mất hình tượng, mồm to ăn đến thống khoái. Hắn đã lâu cũng chưa thấy được loại bầu không khí ăn uống như thế này, đặc biệt là đồ ăn lúc này quá ngon, sau này chắc sẽ không có dịp ăn lại lần nữa, càng thêm ăn đến hăng say.

Ngày thứ sau, lúc Tống Vinh Diệu rời đi, Đường Thọ đem bàn chải đánh răng, Nha Hương cùng với  mì ăn liền, Du Trà Diện đóng gói, mỗi loại đều đưa cho Tống Vinh Diệu mang đi mấy chục kiện.

Tống Vinh Diệu thoái thác không chịu, Đường Thọ cười trợn mắt nói dối: “Tống lang quân cùng Nhị Lang nhà ta nhất kiến như cố (mới gặp mà đã như quen từ lâu), mà đã là tri kỷ thì nhà ta có chút quà nhỏ không mấy đáng giá muốn tặng ngươi thì có có gì mà thẹn thùng.”

Đã nói là bạn bè biếu nhau chút quà liền không đáng là bao, Tống Vinh Diệu liền cười.

“Như thế, liền đa tạ hùng lang quân cùng Hùng phu lang.” Tống Vinh Diệu hơi chắp tay thi lễ.

Hùng Tráng Sơn tiến lên đỡ hắn, nhét một nén vàng vào cổ tay áo Tống Vinh Diệu, cảm xúc lạnh lẽo khiến Tống Vinh Diệu trong khoảnh khắc mặt mày hớn hở, nhất thời thế nhưng thực sự có vài phần cảm giác tri kỉ chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Tống Vinh Diệu giữ chức giam tư, các cửa hàng giấy ở Dục Triều đều sẽ do hắn quản lý, tùy tiện lấy mấy cái cớ, là có thể cắt xén rất nhiều tiền bạc, mà số tiền bạc đó tất nhiên bỏ xa so Hùng gia "biếu kinh" cho Tống Vinh Diệu nhiều, đến lúc đó Tống Vinh Diệu cũng sẽ không động đến Hùng gia.

Tiễn đi Tống Vinh Diệu, Hùng gia liền bắt đầu thu xếp việc mở cửa hàng nướng BBQ. Hiện giờ Đường Thọ trong tay có bạc, cũng không thiếu tiền mở một cái cửa hàng, liền tính toán ở một đoạn đường phồn hoa ở  trấn trên mua một gian nhà lầu.

Nhưng hỏi qua rất nhiều nhà, hoặc là căn bản không có tính toán bán, hoặc là vừa bàn xong giá cả, kết quả vừa nghe là Hùng gia có xưởng sản xuất giấy ở Hạnh Hoa, liền lập tức tăng giá vô tội vạ.

Đường Thọ dưới sự giận dữ, liền không thèm mua phòng ở đoạn đường phồn hoa nữa, ngược lại ở trên đường từ trấn trên đi về Hạnh Hoa thôn, có một cái ngã ba, mua một cái quán hai lầu rộng 50 bình phương.

Sau khi Đường Thọ mua lại quán cũng không có sử dụng bố cục nguyên mẫu của cửa hàng, mà là đem sửa chữa lại, lầu một là đại sảnh, lầu hai làm nhã gian.

Đồng thời ở trấn trên chiêu mộ đầu bếp nướng BBQ, nướng BBQ là phương pháp nấu nướng truyền thống, tuy rằng cùng với phương pháp Đường Thọ mang từ đời sau đến có chút bất đồng, nhưng vẫn có hiệu quả như nhau.

Vì có thể tìm thuê đầu bếp có trù nghệ, Đường Thọ không ở trước cửa quán của chính mình dán chiêu công bố cáo, còn nhờ một hàng tiểu khất cái đi khắp nơi rải tin tức. Truyền tải tin tức thủ đoạn rất đơn giản, cùng loại với phương thức phát triển quảng cáo ở đời sau, duy nhất bất đồng là ở đời sau phát chính là truyền đơn, mà ở nơi này dựa vào miệng của tiểu hài tử.

Sở dĩ lựa chọn những tiểu khất cái đó là vì nhìn bọn họ đáng thương. Càng chủ yếu chính là những tiểu hài tử đó vì có thể ăn no bụng là không cần mặt mũi, dù đứng ở trên đường cái gào cũng có thể buông ra. Dùng bọn họ cùng dùng người trưởng thành cũng không có gì khác nhau, nhưng dùng tiểu khất cái liền có thể giúp bọn họ một phen.

Ở trên đường người đến kẻ đi, mấy hài tử quần áo rách nát đang tụ ở bên nhau, giống như  tà giáo ra giáo nào đó đang tổ chức hoạt động, đứng ở trên đường cái liền reo lên: “Từ hướng Nam tới hướng Bắc, chỉ cần muốn kiếm tiền đều dừng lại nghe một chút nha. Cửa hàng Ngọc Lâm Trấn Hạnh Hoa thôn bỏ giá cao hàng tháng chiêu mộ đầu bếp nướng BBQ, nếu làm tốt, gia chủ trừ tiền lương hàng tháng, còn có tiền thưởng nha cho các ngày nghỉ lễ nha! Nam tới……” Mấy cái tiểu hài tử một lần lại một lần không chê phiền lụy lớn tiếng la hét.

Nhiều người ngay từ đầu đi ngang qua người bọn nhỏ còn nghĩ mấy tiểu khất cái này nói bậy, nhưng mấy hài tử cứ lặp lại đi lặp lại lời nói này mà gào to, mà nói có sách mách có chứng, trong tay còn cầm tờ giấy gì dường như là giấy chiêu cáo, liền có người nhịn không được dừng lại bước chân tới hỏi. Đương nhiên chính yếu vẫn là Hùng gia trả tiền lương hàng tháng quá mê người, thế nhưng còn có tiền thưởng, nói chung, tiền thưởng là chỉ có chưởng quầy mới có thể có được.

“Ai, tiểu khất cái, ta hỏi ngươi, chuyện Hùng gia tìm thuê đầu bếp nướng BBQ là sự thật , ngươi làm sao mà biết được? Ngươi một tên tiểu khất cái đi xin cơm qua ngày, chẳng lẽ người Hùng gia còn muốn đặc biệt cùng các  ngươi hội báo toàn thành?”

“Hùng lang quân tất nhiên là thuê chúng ta đi chiêu cáo a, ta biết là bởi vì người hùng gia cho ta tiền đồng kêu ta ở chỗ này phát tán tin tức cho y. Hùng lang quân nói, y là thiệt tình muốn mời đầu bếp biết nướng BBQ, không muốn bởi vì người biết đến thống báo quá ít, mà vuột mất đi đầu bếp chân chính biết nướng BBQ.”

Người nọ tựa như vẫn không tin, cảm thấy mấy cái tiểu hài tử ở đây khoác lác, cố ý nói: “Nếu là Hùng gia mướn ngươi, vậy ngươi lại nói nói mỗi ngày ngươi được thuê mấy văn đồng tiền, lại bảo ngươi tuyên truyền như nào?”

“Đó là chuyện của ta cùng Hùng lang quân, cùng ngươi có quan hệ gì đâu!” Tiểu khất cái dỗi nói: “Các ngươi nếu là có ai muốn làm đầu bếp nướng BBQ, liền đi Hùng gia hỏi, làm hay không làm là do các ngươi, còn phải được người ta Hùng gia nói mới được tính. Cửa hàng nướng của Hùng gia đang được tu sửa trên con đường tiếp giáp với quan đạo cùng trấn trên giáp giới với đường về thôn gọi là Đồ nướng BBQ chốn đào Nguyên. Trước cửa liền dán thông báo tuyển dụng bố cáo, ngươi đến đó xem liền biết. Đúng rồi, thông báo tuyển dụng đầu bếp nướng BBQ là chủ yếu, mặt khác còn muốn thuê thêm 2 nhân công rửa chén và tiểu nhị bưng bê ở phía trước.”

Người nọ bị tiểu khất cái dỗi đến mức ngại ngùng sờ sờ cái mũi, trong đám người có người nghe thấy cuộc nói chuyện của tiểu khất cái liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Mấy tiểu khất cái thu đồng tiền liền sẽ ra sức, từng người từng người thét to đến miệng khô lưỡi khô, lại uống miếng nước sau đó liền tiếp tục, sợ người biết đến ít, liền buổi sáng một chỗ buổi chiều lại một chỗ, chuyên chọn nơi người nhiều náo nhiệt.

Bọn tiểu khất cái mỗi ngày phải làm từ sáng đến tối, sau khi trên đường không thấy được người đi đường, mới có thể về nhà.

Hôm nay bọn tiểu khất làm xong công việc, bị một đội tiểu khất cái ở trên phố khác dồn đẩy vào góc đường.


Đội khất cái nhỏ này hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, số lượng so với bọn họ nhiều gấp đôi.

Nhìn nhóm tiểu khất cái trước mặt, một hài tử được gọi là Cẩu Đản tiến lên phía trước, đem hai đứa nhỏ hơn bảo vệ ở đằng sau, cảnh giác nói: “Chúng ta không phải tới địa bàn của ngươi ăn xin, chỉ là người khác nhờ chúng ta đi thả chút tin tức, chúng ta mới lại đây, còn về tiền đồng, một văn tiền cũng chưa từng ăn xin qua.”

Tên dẫn đầu nhóm tiểu khất cái kia tên, Hổ Oa Tử tiến lên một bước, cà lơ phất phơ gõ xuống tay bản, bĩ khí mười phần:“Ta cũng mặc kệ các ngươi là tới làm gì, lúc trước đã nói qua, chúng ta không xâm phạm địa bàn lẫn nhau, hiện giờ ngươi đã đến địa bàn của ta, vậy đem tiền lấy ra đây.”

Bọn tiểu khất cái trải qua hàng ngày thật sự không tốt quá, thời buổi này nhà ai không nghèo, nhà nhà đều nghèo. Một văn văn kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt, nhà mình còn phải nhờ vào số tiền này nuôi sống gia đình, nơi nào có thể bỏ được liền tùy tay bố thí cho tiểu khất cái ven đường.

“Không được!” Cẩu Thặng nói: “Tiền đồng không phải chúng ta ăn xin được ở trên địa bàn của các ngươi, mà là bằng sức lao động của chúng ta kiếm được, không thể cho ngươi.”

Nhìn nhóm người trước mắt nhiều gấp đôi bên mình, Cẩu Đản cẩn thận mà lôi kéo tay áo Cẩu Thặng, cũng nói: “Tiền đồng này thật sự không phải ở địa bàn của ngươi xin được, là chính chúng ta kiếm được. Nhị Đản gãy chân, cần có tiền trị chân, không có tiền này trị không khỏi chân, cả đời liền bị hủy.”

Hổ Oa Tử mân miệng, làm khất cái không phải cũng là cả đời đều đã bị huỷ hoại sao?

“Một khi đã như vậy, chúng ta làm theo quy củ đi, đánh một trận, thua liền đem tiền lấy ra.”

Cẩu Thặng phẫn hận nói: “Vậy đánh, dù có ch·ết ta cũng phải giữ được tiền cứu chữa chân cho Nhị Đản.”

Hai bên tiểu khất cái liền lao vào đánh nhau, đừng nhìn bọn họ đều tuổi còn nhỏ, đánh giặc cũng chẳng phân biệt kết cấu, lại một người so với một người lại càng hung hăng. Đấm, đá, cắn, dùng được cái nào liền dùng cái đó.

Bên Cẩu Đản chỉ có ba người, tuy rằng nhân số ít, nhưng lại như không muốn sống mà liều mạng đấm đá.

Hổ Oa Tử bị Cẩu Đản một chân đá vào nơi đó, tức khắc đau đến oa oa dậm chân, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

Hắn tức giận đến mắng to: “Cẩu Đản, ngươi đê tiện. Mệt ta còn lưu cho ngươi lưu một con đường sống, ngươi lại đối với ta như vậy, đều lên cho ta, không cần thủ hạ lưu tình!”

Hai bên tiểu khất cái đánh càng kịch liệt, cả hai bên không bên nào chiếm thế thượng phong, tất cả đều bầm tím hết mặt mày.

Mắt thấy đám người Cẩu Đản sắp  bị đám Hổ Oa Tử bọn họ chế phục, trong bóng tối truyền đến một đạo âm thanh âm trầm không có hảo ý: “U, này không phải Cẩu Đản cùng Hổ Oa Tử sao.”

Đám người đang đánh nhau  nháy mắt tách ra, toàn bộ cảnh giác mà trừng mắt người nói chuyện. Cẩu Đản cùng Hổ Oa Tử sắc mặt đều trở nên trắng bệch.

“Cẩu Đản, nghe nói ngươi gần nhất giúp Hùng gia một cái sinh ý kiếm lời không ít tiền.” Chủ nhân của âm thanh âm trầm kia đi ra, dưới ánh trăng bất quá miễn cưỡng có thể nhìn ra một chút bộ mặt, đó là một khuôn mặt nhỏ, nhưng theo đó là một bộ dạng lấm la lấm lét. Người này có khuôn mặt nhỏ, đôi mắt luôn đảo ngó xung quanh, nên mọi người trong giới gọi gã là Chuột.

Cẩu Đản sợ hãi run rẩy thanh âm phủ nhận nói: “Không, không có chuyện đó, chỉ trả ba đồng tiền đủ cho chúng ta ăn bánh bao, một văn tiền cũng không dư lại.”

“Một văn tiền cũng không dư lại.” Âm thanh ấm ách đó lại vang lên, rồi sau đó lại đột nhiên phẫn nộ nói: “Ngươi lừa ai? Khi nãy ta còn nghe các ngươi muốn kiếm tiền giúp Nhị Đản trị chân sao, một chân không có mấy chục văn sao có thể chữa khỏi, nhanh lên, đừng hòng dối gạt ta, đem tiền đồng đưa đây cho ta.”

Cẩu Đản gắt gao nắm chặt quần áo, tiền công Hùng gia đưa cậu bé đều để ở trong túi kép nhỏ, không thể để gã cướp đi. Cẩu Đản trộm đưa mắt nhìn Cẩu Thặng ra hiệu, ba người nhảy dựng lên liền chạy.

“Dám chạy, bắt lại cho ta, bắt được để cho ta hảo hảo giáo huấn, để cho bọn họ biết ai mới là người khất cái dẫn đầu trấn Ngọc Lâm Trấn!”

Hổ Oa Tử nhìn bọn Cẩu Đản bỏ chạy, bọn họ liền cũng chạy theo, Hổ Oa Tử trên người cũng có mấy đồng tiết kiệm được, nếu như bị gã bắt được, một văn đều không giữ được.

Gã Chuột dù sao vẫn là người trưởng thành, tuy rằng là khất cái, cùng người thường so nhỏ gầy hơn, nhưng đuổi theo mấy tiểu quỷ suy dinh dưỡng vẫn là nhẹ nhàng, chỉ chốc lát liền đem bọn họ toàn bộ bắt được, đánh một trận, còn lục soát manh đi hết  toàn bộ đồng tiền trên người bọn họ.

Bị đánh mặt mũi bầm dập, lỗ mũi chảy máu, Cẩu Đản không khóc, nhưng không giữ được tiền để trị chân cho Nhị Đản, Cẩu Đản lại khóc.

“Chúng ta đã làm cho Hùng gia  bảy ngày công, kiếm được 105 văn tiền đồng, chỉ cần cố gắng làm thêm mấy ngày, đủ 200 văn là có thể đưa Nhị Đản xem bệnh đi. Hiện tại thì tốt rồi, tiền đều bị gã chuột đoạt đi rồi, chân Nhị Đản làm sao bây giờ? Nhị Đản mới bảy tuổi, chẳng lẽ liền phải làm người què!”

Hổ Oa Tử nhổ một ngụm nước miếng trong miệng kèm theo tơ máu nói:“Đều trách ngươi, ngươi sớm đem tiền đưa cho ta thì có phải đã xong việc. Ngươi đều đã đi đến địa bàn của ta, còn không cho ta được hai văn tiền bồi lễ coi như nói lời xin lỗi, nếu làm như vậy thì ta đã thả ngươi đi rồi, giờ thì hay rồi, tiền thì không giữ được, sau chuyện này ai ai cũng có thể đến địa bàn của ta để xin ăn, không thèm để ta vào mắt. Còn nữa ta cũng không cần nhiều của ngươi, liền chỉ muốn hai văn tiền, muốn tìm lại cái mặt mũi. Còn nữa, có hai văn tiền ngươi đưa, hơn nữa trong tay ta có sáu văn là có thể mua một thăng lương thực, chúng ta đều ba ngày không muốn tới ăn, liền tưởng nắm chặt đủ một thăng lương thực, nấu chút cháo uống, không bị đói chết là được.”

Cẩu Đản kêu lên: “Cái gì, chỉ có hai văn, ngươi như thế nào không nói sớm, ta còn tưởng rằng ngươi muốn toàn bộ.”

“Phi, ngươi cho rằng ta là tên Chuột lấm la lấm lét kia, ta mới sẽ không làm việc thiếu đạo đức như vậy. Ngươi phải cho Nhị Đản trị chân, chúng ta chỉ muốn không đói bụng chết.” Hổ Oa Tử buồn bực nói.

Cẩu Đản lau lau nước mắt, tiền đều bị đoạt đi rồi, khóc cũng vô dụng.

“Các ngươi làm sao bây giờ, địa bàn hiện tại bị Chuột cấp chiếm, các ngươi khẳng định đánh không lại bọn họ, nếu không đi theo bọn họ, hẳn sẽ bị đánh.”

Hổ Oa Tử vẻ mặt đưa đám nói: “Ta biết, nhưng chúng ta không quay về còn có thể làm sao bây giờ, trấn trên này đều đã được chia địa bàn cả rồi, chúng ta nếu là dám đi nơi khác, sẽ bị người ở  nơi đó đánh, còn không phải giống nhau bị đánh chết.”

Cẩu Đản nhìn mắt hắn:“Nếu không, ngươi liền đi theo ta đi thôi, về sau ở địa bàn của ta hỗn đi.”

Hổ Oa Tử mở to hai mắt, “Ngươi thật sự chịu thu lưu chúng ta, không ghi hận ta……”

“Tiền nào có đáng giá bằng mệnh người, ta nếu là không thu lưu các ngươi, các ngươi sớm muộn cũng bị tên Chuột kia tra tấn chết. Bất quá ta nói trước, tới địa bàn của ta có thể, về sau liền phải nghe ta, cùng nhau kiếm tiền giúp Nhị Đản trị chân.”

Hổ Oa Tử quyết đoán nói: “Ngươi yên tâm, ngươi đã cứu chúng ta, chúng ta liền sẽ báo đáp ngươi, về sau ngươi chính là người dẫn đầu chúng ta, ta đều nghe ngươi.”

“Tam đệ, ngươi làm ở xưởng giấy đã được một đoạn thời gian, với trước đây cũng có làm ít buôn bán, kinh doanh hẳn cũng có ít kinh nghiệm, ta tính toán điều ngươi đi quản lý quán nướng BBQ, ngươi có bằng lòng hay không?”

Hùng Trụ ở xưởng chế tạo giấy  nhiều nhất chính là phó trưởng  quầy, gặp chuyện vẫn là phải  nghe chức đại trưởng quầy, hiện tại đem hắn điều đến cửa hàng nướng BBQ, đó là thăng chức, càng là một cơ hội. Hùng Trụ như thế nào không vui, mừng rỡ hận không thể nhảy cẫng lên.

“Ta nguyện ý, ta nguyện ý!” Hùng Trụ vội nói.

“Được, ngươi không biết chữ, ta sẽ mời một người quản lý, cửa hàng là do ngươi quản, không thể để người khác phá rối dưới mí mắt ngươi mà ngươi lại không biết. Ta hy vọng khi ngươi nhàn rỗi, ngươi có thể đi theo người quản lý học một ít chữ, không cầu ngươi tinh tiến, chỉ cần không làm có mắt như mù là được.”

Hùng Trụ vỗ bộ ngực bảo đảm nói: “Nhị ca phu, ngươi cứ yên tâm đi, đó là việc tốt, ta một ngày học một chữ , hẳn là có thể học được.”

Đường Thọ gật đầu.

Ngày trước quá bận rộn, chính cậu cũng không có thời gian học chữ, hiện tại có thời gian, liền mỗi ngày đi theo Vu Phong học tập nửa canh giờ.

Đường Thọ tập viết, so với người khác nhanh hơn rất nhiều, Vu Phong chỉ cần dạy cậu một lần, cậu liền áp dụng kiến thức đã học đời sau vào, lúc sau lặp lại ôn tập thì tốt rồi.

___________________

Hứa với mọi người là tuần ra 2 cháp mà lại lỡ lịch. Hihi. Từ giờ đến cuối tuần này hứa, sẽ ra bù. Từ chương 83 -> 88 luôn. Hứa đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro