Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Ngọc Tuần án binh bất động, trước tiên về nhà chợp mắt một lát.

Khi tỉnh dậy, quản sự điền trang đã đặt sổ sách trên bàn cậu.

“…Cho nên những năm qua, chi phí sửa chữa, bảo trì điền trang đều dựa vào bổng lộc của phụ thân ta?”

Giọng điệu của Giang Ngọc Tuần đặc biệt khó khăn.

Sổ sách điền trang không những không có dư, mà mỗi năm còn có thiếu hụt không nhỏ, cần bạc lấp vào.

Cứu mạng, sao mình còn nghèo hơn trong tưởng tượng nữa vậy?

Quản sự cười gượng hai tiếng, chân thành gật đầu: “Chinh Nam đại tướng quân bận rộn chiến sự, không có thời gian để ý đến điền trang, ruộng nương chúng tôi trồng hàng năm chỉ đủ ăn uống hàng ngày.”

Thật vô lý!

Đời sau, kinh tế điền trang rất phát triển.

Trong chiến loạn, đóng cửa thành chợ, giống như một pháo đài, tự cung tự cấp, tồn tại hết loạn thế này đến loạn thế khác.

Giang Ngọc Tuần vốn nghĩ rằng mình có thể noi theo.

Không ngờ, chưa mơ được mấy phút, đã bị hiện thực đập tan.

Thân là cô nhi của công thần, vốn dĩ cậu có ba năm bổng lộc để nhận.

Hiện số tiền này cũng đã bị tịch thu.

Sống trong nhà qua loạn thế, chỉ còn là mơ tưởng hão huyền.

… Ứng Trường Xuyên, thật tàn nhẫn.

Giang Ngọc Tuần đặt sổ sách xuống, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hình như mưa đã nhỏ đi một chút, không bằng nhân cơ hội này đến linh đường xem một chút đi.”

Chinh Nam đại tướng quân được chôn cất tại huyện Lan Trạch, nhưng trong nhà ở Chiêu Đô cũng được xây mộ chôn cất y phục và linh đường.

Về tình về lý, mình cũng nên đi xem.

“Vâng, vâng” quản sự nhận lấy sổ sách, nhanh chóng nói với con trai cũng là gia nhân cách đó không xa: “Liễu Nhuận, dẫn công tử đi Tây Trang.”

Thanh niên mặc thanh y lập tức cầm ô chạy tới: "Công tử, đi hướng này--"

Điền trang tuy nghèo nhưng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Giang Ngọc Tuần.

Ngoài ruộng vườn còn có ao hồ rộng và ngọn núi cằn cỗi phía sau.

Khi gần đến nơi, mưa lại bắt đầu nặng hạt.

"Công tử, hay là chúng ta tìm chỗ trú mưa trước?" Cơn mưa lớn trong chốc lát đã làm ướt đẫm thiếu niên. Liễu Nhuận vội vàng tiến tới che cho cậu, "Nếu bị cảm lạnh sẽ không tốt. "

Thiếu niên lắc đầu: "Không sao, không phải sắp đến rồi à?"

Giang Ngọc Tuần vừa dứt lời, một tiếng ầm ầm đột nhiên truyền đến từ cách đó không xa.

Cậu vô thức quay lại, chợt nhìn thấy những tảng đá lớn trộn lẫn với bùn đất, ầm ầm trượt xuống sườn đồi.

Ngay cả cây non cũng bị bật gốc, lăn xuống.

"Công tử, cẩn thận!"

Một cậu bé người đầy bùn, trông không quá mười bốn, mười lăm tuổi, đột nhiên lăn xuống sườn núi, nặng nề ngã cách đó không xa.

"Đó là ai?" Giang Ngọc Tuần theo bản năng hỏi.

“Tiêu rồi, tiêu rồi” Liễu Nhuận lẩm bẩm, không khỏi căng thẳng, “Bẩm công tử, đó là người hầu bị nhốt trong linh đường.”

“Nhốt trong…linh đường?”

"Công tử, ngài không biết một điều, người hầu trước mặt chính là người tuẫn táng do thuộc hạ cũ của Tướng quân chuẩn bị."

Cái gì, tuẫn táng?!

Hô hấp của Giang Ngọc Tuần bị đình trệ trong giây lát.

Người xưa tin rằng “tử sự như sinh sự”, trước khi “Chu thái tổ diệt thần”, phàm là quan to quý nhân, sau khi chết đều phải giết vài người hầu tuẫn táng theo.

Chinh Nam đại tướng quân được chôn theo quân lễ, mọi việc đều do cấp dưới lo liệu.

Giang Ngọc Tuần biết rõ, quan niệm này đã ăn sâu, không thể thay đổi trong một sớm một chiều.

Nhưng cậu không ngờ rằng, những thuộc hạ trung thành tận tuỵ của phụ thân nguyên chủ lại ngấm ngầm làm ra chuyện như vậy.

…Nhưng như vậy cũng đúng.

Vu, bói, tuẫn, tế đã tồn tại hàng ngàn năm.

Có lẽ người có ý nghĩ diệt thần như Ứng Trường Xuyên, mới là dị loại của thời đại này.

“Đằng kia--"

"Cậu ta ngã xuống núi rồi!!!"

Trong lúc nói chuyện, một số gia đinh trong nhà đã dùng đao, gậy đuổi qua đây.

Thiếu niên quay lại, đột nhiên lao về phía của Giang Ngọc Tuần với ý muốn đồng quy vô tận.

Trong lúc nhất thời, bùn bắn tung tóe, hỗn loạn đến tột độ.

Theo lý mà nói, Giang Ngọc Tuần nên tránh xa.

Nhưng cậu đột nhiên cắn răng, vứt ô đi, bước tới kéo thiếu niên ra sau lưng, nghiêm nghị nói: "Đều lui xuống!"

"...Thiếu, thiếu gia?"

Nhìn rõ là cậu, đám gia đinh dừng bước, giấu đao gậy ra sau lưng.

"Tuẫn táng người sống? Trước đây tướng quân dạy các ngươi như vậy sao?”

Giọng nói của Giang Ngọc Tuần vô cùng lạnh lùng, xuyên qua màn mưa, đập vào tai mọi người một cách rõ ràng.

"Bệ hạ có lệnh, nghiêm cấm vu bói tuẫn tế. Tướng quân suốt đời trung thành tận tuỵ, chưa bao giờ chống lại hoàng mệnh. Nhưng các ngươi sau khi ông ấy chết, làm loại chuyện này, nếu ông ấy dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ hổ thẹn vì các ngươi——”

Cơn mưa lớn trên núi, làm mờ tầm nhìn.

Giang Ngọc Tuần cảm thấy mọi thứ trước mặt, vô cùng hoang đường.

Trong im lặng, có người không nhịn được lẩm bẩm: "Nhưng xưa nay..."

"Xưa nay?" Giang Ngọc Tuần lạnh lùng liếc nhìn, "Thời thế thay đổi, bất kể nó đã kéo dài ngàn năm hay trăm năm, đều nhất định phải bị cắt đứt ở Đại Chu, ở thế hệ này."

Giọng nói của cậu không lớn, trong chốc lát lại lấn át cơn mưa to.

Thế nhân từ lâu đã quen với việc vu bói tuẫn tế. Cho đến ngày nay, vẫn cảm thấy việc “diệt thần” chỉ là hứng thú nhất thời của thiên tử.

Nhưng Giang Ngọc Tuần nhất định tin rằng, tất cả những điều này sẽ trở thành hiện thực.

Thiếu niên lấm lem bùn đất nhìn Giang Ngọc Tuần không chớp mắt.

Không biết từ khi nào, ánh mắt đã không còn trống rỗng, tê dại như sắp chết nữa.

"Bịch."

Cây gậy trượt khỏi tay gia đinh, rơi xuống bùn đất, phá vỡ sự im lặng.

Giang Ngọc Tuần quay đầu, nghiêng người hỏi thiếu niên: "Ngã có bị thương không?"

"Không, không có..."

"Vậy thì tốt" Giang Ngọc Tuần thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi tên là gì? Vốn ở điền trang, hay là họ mua từ đâu?"

Nói xong, cậu nhặt chiếc ô dưới đất, che lên đầu thiếu niên, che mưa che gió.

Đối phương nhìn Giang Ngọc Tuần thật sâu, cuối cùng cắn môi: "Ta tên Cố Dã Cửu, công tử có thể gọi ta là A Cửu."

Cố, Cố Dã Cửu?

...Là Cố Dã Cửu mà cậu biết phải không?

Tay cầm ô của Giang Ngọc Tuần run một cái.

Sau khi Đại Chu sụp đổ, thiên hạ đại loạn, các thế lực khác nhau xuất hiện.

Huyền Ấn Giám vốn là cơ quan đặc vụ, trong thời kỳ này cũng từ tối chuyển sang sáng, xưng bá một phương.

Cố Dã Cửu là thống lĩnh tối cao của Huyền Ấn Giám trong tương lai.

Cho nên nói, Cố Dã Cửu trong lịch sử, lúc chạy trốn không có đụng phải mình, cuối cùng thuận lợi thoát khỏi điền trang Giang gia, vô tình gia nhập Huyền Ấn Giám?

"Ta là...bị bí mật bán đến đây" Cố Dã Cửu đột nhiên hít một hơi thật sâu, quỳ xuống đất dập đầu ba cái với Giang Ngọc Tuần "Công tử, phụ mẫu ta vẫn bị nhốt ở đó. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị bán làm vật hiến tế, tuẫn táng! Cầu công tử cứu bọn họ!” Nói xong, vô thức nắm chặt vạt áo của người bên cạnh.

Trong mắt tràn đầy cầu xin, hiển nhiên coi Giang Ngọc Tuần như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Không đợi cậu mở miệng, Liễu Nhuận đã trở nên lo lắng: "Công tử, đừng quên ngài đang bị cấm túc."

Khác với “phạt ba năm bổng lộc” , “bế môn tư quá” chỉ là hình phạt mang tính tượng trưng.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nếu vừa về đến mà đã đi ra ngoài, như thế nào cũng là thái độ không tốt.

Lúc này, gia đinh cũng có phản ứng, ra sức khuyên can: “Đúng đó công tử, nếu bệ hạ biết được thì không tốt.”

"...Những tên buôn người, đều có chỗ dựa. Ngài đấu không lại bọn họ đâu!"

Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi lách tách trên mặt ô.

Sự mong chờ trong mắt Cố Dã Cửu biến mất từng chút một, ngón tay nắm lấy vạt áo dần dần trở nên yếu ớt.

Một lát sau——

"Đứng dậy." Giang Ngọc Tuần bỗng nhiên thả lỏng bàn tay không biết nắm chặt lúc nào, đỡ thiếu niên đứng lên.

Cậu như không nghe thấy lời khuyên can, cụp mắt xuống hỏi: “Còn nhớ chỗ các ngươi bị giam không, đi như thế nào?”

"Nhớ, nhớ rõ." Cố Dã Cửu ngơ ngác gật đầu.

Giang Ngọc Tuần vỗ vỗ bả vai cậu ta, cười nói: "Được, vậy ngươi dẫn đường đi."

Nói xong, cậu quay người bước ra khỏi điền trang.

“Công tử, xin ngài suy nghĩ lại,” Liễu Nhuận sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đuổi theo “Tới nơi đó mà không chuẩn bị gì chẳng khác nào là tự sát!”

Nhưng bước chân của Giang Ngọc Tuần vẫn không dừng lại.

Đùa à, cậu sao có thể đi tìm chết được?

-

Ngoại ô Chiêu Đô, quan đạo.

Ngựa phóng nhanh xuyên qua cánh rừng, chạy về phía long liễn.

Người cưỡi ngựa tay cầm lệnh bài, một đường không bị cản trở.

Cho đến khi nó sánh ngang với long liễn.

“…Bệ hạ, thuộc hạ cũ của Chinh Nam đại tướng quân đã âm thầm mua tế phẩm, sáng nay đã đưa vào điền trang của Giang gia.”

Giọng nói của người đến, xuyên qua màn mưa truyền vào long liễn.

Khi di chuyển, ấn đen trên thắt lưng cũng khẽ lắc lư.

"Tế phẩm thoát khỏi linh đường, trên đường chạy trốn va phải Giang Ngọc Tuần."

Nói xong, lấy khăn lụa lau hộp gấm chứa bức thư, rồi dùng hai tay đưa vào long liễn qua cửa sổ.

Mọi chuyện diễn ra trong ngoài điền trang, từng lời nói, hành động của Giang Ngọc Tuần đều được ghi lại.

"Giết chưa" Ứng Trường Xuyên nhàn nhạt nói.

Hắn đang hỏi Giang Ngọc Tuần đã giết tế phẩm hay chưa.

Cũng là hỏi Huyền Ấn Giám có giết Giang Ngọc Tuần chưa.

《Chu Luật》 quy định, những ai tự ý giết người, sẽ bị xử tử ngay lập tức.

Cho dù là “mồi nhử” Giang Ngọc Tuần có hữu ích đến đâu, thì trước mặt 《Chu Luật》cũng không có chỗ để thương lượng.

"Không, không có... Y mang theo mấy gia đinh, rời khỏi điền trang Giang Gia, một đường đi đến chỗ bán người." nói xong, mồ hôi như hạt đậu, từ trên trán Huyền Ấn Giám chảy xuống “Chúng thần chỉ có thể đi theo."

Suy cho cùng, nhiệm vụ của họ là đi theo "mồi nhử" Giang Ngọc Tuần.

Trong long liễn, động tác mở thư của Ứng Trường Xuyên dừng lại một chút.

Kể từ khi thành lập Huyền Ấn Giám đây là lần đầu tiên, hắn nhận được câu trả lời bất ngờ như vậy.

Huyền Ấn Giám cắn răng nói tiếp: "Những kẻ buôn người đều là những tên cực kỳ hung ác. Giang Ngọc Tuần chuyến đi này chỉ mang theo một ít gia đinh, chúng thần vốn tưởng rằng y nhất định sẽ chết, nhưng không ngờ... "

Lúc này, Huyền Ấn Giám đột nhiên dừng lại.

Ứng Trường Xuyên không biết lúc nào đã đặt lá thư sang một bên, cười như không cười nói: “Làm sao?”

Cơn mưa trên quan đạo nhanh như tên.

Tiếng vó ngựa hòa cùng tiếng mưa rơi cực kỳ chói tai.

Huyền Ấn Giám sát hít sâu một hơi, thành thật báo cáo——

Kẻ buôn người đang lẩn trốn trong một ngôi miếu bỏ hoang.

Nhìn từ xa rất khó thấy.

“Công tử, tất cả cửa ra vào và cửa sổ ở đây đều bịt kín, hay là chúng ta bỏ đi..."

"Tùy tiện xông vào, sẽ quấy rầy quỷ thần!"

Khi đến cửa, gia đinh mà Giang Ngọc Tuần mang theo vẫn sợ sệt không dám đến gần.

Nhưng cậu có vẻ không ngạc nhiên về chuyện này.

Thiếu niên hít một hơi thật sâu, từ từ siết chặt trường đao.

Nhận ra cậu sắp làm gì, Liễu Nhuận kinh hãi mở to mắt: "Thiếu gia, ngài đừng kích---"  Động.

Lời còn chưa dứt, bên tai vang lên một tiếng động lớn.

Giang Ngọc Tuần nhặt đao lên, tách tấm gỗ ra.

Trong chốc lát, khói bụi tan đi.
"Khụ khụ khụ..." Thiếu niên vô thức dùng ống tay áo che miệng mũi.

Tro bụi rơi lã chã, bóng người trong đại sảnh dần dần hiện rõ.

---Họ đều mặc áo giáp cầm vũ khí, rõ ràng đã chuẩn bị tốt.

Nhìn rõ ràng cảnh tượng bên ngoài, đám người này đột nhiên bật cười.

"Ha ha ha, da mềm thịt mềm, ta cảm thấy công tử này càng thích hợp làm vật tế hơn bọn họ."

Một tên hung ác từ lỗ thủng nhảy ra, cầm đao tới gần: “Ta nói, chỉ dựa vào những tên gia đinh này? không biết lượng sức”

"Sao có thể chứ?" bụi rơi xuống đất, Giang Ngọc Tuần cũng buông cánh tay xuống, "khụ khụ, tại hạ đến đây để cứu người, không phải để chết."

Mặc dù trông rất giống...

Người trong đại sảnh lại cười rộ lên.

Thiếu niên cũng cười theo, đồng thời chậm rãi ngước mắt, nhìn vào mắt đối phương, vô cùng thành khẩn hỏi: “Gia đinh không được, nhưng Huyền Ấn Giám được bệ hạ bồi dưỡng cẩn thận, được không?.”

Nói xong, chậm rãi quay người lại.

"Huyền, Huyền Ấn Giám?" Tiếng cười đột nhiên dừng lại.

Cách đó không xa, Huyền Ấn Giám bám theo Giang Ngọc Tuần tới cũng không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.

Lời này của cậu là có ý gì?

Trong ngoài miếu một mảnh yên lặng.

Không ổn!

Sau khi sửng sốt mấy giây, Huyền Ấn Giám chợt nhận ra: Giang Ngọc Tuần nào có tuỳ tiện đến đây?

“Diệt thần” là thiên chức của Huyền Ẩn Giám, họ tuyệt đối không thể trơ mắt ngồi xem.

Giang Ngọc Tuần dường như... đã biết mình ở đây, tính toán rất kĩ, muốn lợi dùng mình để thủ tiêu đám người này!

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

- Ngày đầu tiên bế môn tư quá, phu nhân có nhận lỗi chưa?

- Hồi bẩm bệ hạ... Y không những không nhận lỗi, mà còn dẫn toàn bộ người của ngài đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro