Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tề Gia Mẫn ném túi lương bì, sức nàng lớn nên khi đập vào người nọ khiến hắn từ trên tường ngã xuống.

Tiếng súng vang lên, chỉ là phát súng này bởi vì sự can thiệp của Tề Gia Mẫn nên đã bắn trật.

Viên đạn bắn vào trên mái hiên làm rơi xuống mấy khối ngói vụn.

Tuy nói hiện tại là thời kỳ hỗn loạn, đánh đánh giết giết, động một chút là xảy ra những cuộc chiến bằng đao kiếm. Nhưng việc dùng súng thật sự rất hiếm. Dù cho thành phố lớn hay nông thôn nhỏ đều là như vậy.

Vì vậy, một phát súng này khiến cho cả hai bên đang giao tranh đều ngừng lại, động tác nhất trí nhìn về phía phát ra tiếng súng.

Tề Gia Mẫn nhanh chóng áp sát vào vách tường, cũng may vách tường này không thẳng, nếu không tám chín phần sẽ bị bại lộ. Tề Gia Mẫn hạ quyết tâm nhanh chân bỏ chạy. Chuyện cứu người vừa rồi kỳ thật chỉ xảy ra trong tích tắc, nên nàng không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng sau đó, Tề Gia Mẫn thật sự không muốn dính dáng đến chuyện này.

Tóm lại, gia đình của nàng có gia thế trong sạch, cũng không tiếp xúc với người trong giang hồ.

Tuy rằng nàng sức lớn, nhưng cơ thể vẫn tương đối gầy yếu, hôm nay vốn dĩ đã đánh nhau một trận, hiện tại lại chạy một hồi như điên, chờ đến khi ra tới đường lớn, nàng đã thở hồng hộc, mồ hôi túa ra như tắm.

Tề Gia Mẫn dựa vào bốt điện thoại, định nghỉ chân một chút, chỉ là mới vừa đứng yên, liền cảm giác được một bàn tay khoác lên trên vai nàng. Lông tơ Tề Gia Mẫn dựng ngược, đang định bắt lấy tay người nay ném qua vai, liền nghe tiếng nam nhân vang lên: "Tiểu muội."

Gia Mẫn khựng lại, quay đầu nhìn, hoá ra là nhị ca nàng.

Nhị ca nhà nàng vẫn trước sau một phong cách, một thân đồ trắng, tóc rẽ đôi, hắn lo lắng nhìn Gia Mẫn, hỏi: "Làm sao vậy? Có người đuổi theo muội sao?"

Hắn nhìn về hướng nàng chạy tới, sắc mặt có chút khó coi, nói: "Mẹ nó, đứa nào chán sống, dám khi dễ muội muội Tề Gia Hỉ ta!"

Hắn quay đầu đi về hướng đó, nhưng Tề Gia Mẫn giữ chặt Tề nhị ca, nói: "Nhị ca, đừng đi, muội không có việc gì!"

Nàng thở dốc một chút, nói: "Muội không khi dễ người khác thì thôi, sao có thể để người khác khi dễ muội?"

Nàng dựa vào người Tề nhị ca, tiếp tục nói: "Muội nhìn thấy bang phái đang sống mái với nhau, sợ bị liên lụy nên mới chạy nhanh như vậy."

Tề nhị ca hiển nhiên tin tưởng lời muội muội nhà mình nói, mơ hồ nghĩ tới vừa rồi xác thật có nghe nói phố sau bên kia có đánh nhau, chắc đúng là chuyện này. Hắn xoa đầu muội muội, nói: "Thế đạo hỗn loạn, sau này đừng đi ra ngoài một mình."

Tề Gia Mẫn cảm thấy, mấy ca ca trong nhà thật là cái gì cũng tốt, luôn bảo vệ nàng như bảo vệ một con mèo con.

Ngay cả khi bọn họ đã vô số lần chứng kiến sức lớn như trâu của nàng.

Tuy nhiên, biết thì vẫn biết.

Nhưng trong mắt bọn họ, muội muội vẫn gầy yếu và bất lực, đáng yêu cần được bảo vệ.

Thật là hết cách!

Tề nhị ca dìu muội muội đi vào cửa hàng Hỗ Ninh, thời điểm này đông khách hơn một chút, không giống như sáng sớm yên tĩnh, nhưng nhìn chung khách như Phạm Hiểu Vi luôn rất ít.

Nhắc tới Phạm Hiểu Vi, không thể không nghĩ tới người đi cùng nàng - Lục Minh Tuyết.

Tề Gia Mẫn hơi hơi nhíu mày, không thích nàng ta!

Tề nhị ca đứng một bên nhìn đến lông mày muội muội nhíu lại giống như sâu lông, buồn cười hỏi: "Lại nghĩ đến cái gì? Lông mày nhíu như vậy, có thể kẹp chết ruồi đấy."

Tề Gia Mẫn: "Muội không thích Lục Minh Tuyết."

Trong lúc lơ đãng, nàng đem lời nói thật nói ra.

Tề nhị ca sửng sốt, ánh mắt lóe lên, nhưng ngay sau đó hắn cười nói: "Nếu không thích thì không cần làm bằng hữu với nàng ta. Chẳng lẽ còn ai quản Gia Mẫn chúng ta kết giao với ai sao?"

Khi nói chuyện, hắn tinh tế đánh giá muội muội, muốn từ vẻ mặt của nàng nhìn ra một chút.

Chẳng qua, Tề Gia Mẫn tuy rằng trong suy nghĩ của người Tề gia "ngây thơ vô tội", lại không phải thật sự ngốc nghếch.

Nàng không đề cập đến chủ đề này nữa như thể nàng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.

Huynh muội hai người đi vào lầu ba toà sau, thì thấy Tề ba ba đang đứng ở ngoài chơi chim. Gia Mẫn vỗ đầu, nói: "Ai da, muội còn mua cả lương bì cho phụ thân nữa!"

Nhưng khi cúi đầu nhìn hai bàn tay trống không, Gia Mẫn vẻ mặt khiếp sợ: "Muội quăng mất lương bì rồi."

Tề ba ba bật cười, nói: "Con gái ngoan có lòng là được rồi. Người ta nói con gái là áo bông bé nhỏ của cha mẹ, thật đúng là không sai. Tri kỷ của chúng ta là tiểu Gia Mẫn, nhìn xem bốn tên tiểu tử thúi này đi, ngày thường không có việc để làm, bọn họ có khi nào nghĩ đến mua điểm tâm ta thích ăn chứ. Ta còn phải cảm ơn trời đất, nhưng đúng là không thể trông cậy được mà!"

Tề ba ba vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Tề nhị ca biểu tình bình tĩnh, như thể không phải nói hắn.

Mà lúc này, Gia Mẫn cuối cùng cũng nghĩ ra nơi mà lương bì Sơn Tây của mình biến mất!

Còn không phải, dùng để nện vào đầu tên kia sao! Vừa rồi sự tình phát sinh quá mức đột ngột, cho nên Tề Gia Mẫn hành động theo bản năng, nàng thở dài một hơi, tuy rằng lương bì đã anh dũng hy sinh, nhưng tóm lại, cũng cứu được người.

Nàng biết, Cao Như Phong sẽ không bởi vì phát súng này mà chết, nam chủ chết rồi, truyện làm sao tiếp tục được nữa?

Nhưng nàng cũng biết, Cao Như Phong dù bất tử cũng sẽ trọng thương.

Cũng chính vì lần trọng thương này, công ty Già Hưng nội chiến, hắn không tin tưởng người công ty Già Hưng nữa, trốn đi, nhưng vết thương do súng của hắn rất nghiêm trọng. Hắn mang theo vết thương đó trốn vào Tiếu gia, được Tiếu Hân cứu giúp. Nên hai người có quen biết nhau, sau đó Tiếu Hân bị Tề nhị ca bội tình bạc nghĩa lâm vào đường cùng, Cao Như Phong lại ra tay tương trợ nàng.

Tề Gia Mẫn có chút chột dạ, không biết chuyện mình làm lần này có thay đổi quỹ đạo ban đầu hay không. Nàng không sợ thay đổi quỹ đạo, điều nàng sợ là làm Tiếu Hân bỏ lỡ cơ duyên mà cô ấy nên có.

Tề Gia Mẫn mặc kệ nữ chủ hay không phải nữ chủ, nàng chỉ biết, Tiếu Hân chính là bạn tốt của nàng!

Nhưng chỉ sau một chút lo lắng nhỏ, Tề Gia Mẫn liền bình thường trở lại. Tiếu Hân không thích nhị ca, tự nhiên sẽ không có sau này cùng đường, cũng không cần Cao Như Phong trợ giúp. Còn về mối liên kết giữa nam chủ và nữ chủ, nếu có duyên phận cuối cùng sẽ gặp lại nhau, ngay cả vai phản diện của nàng cũng có vô số cơ hội nha!

Mà nếu cốt truyện thật sự thay đổi, khiến Cao Như Phong và Tiếu Hân trở thành người xa lạ.

Thứ nàng nói thẳng, cũng thật là tốt!

Suy cho cùng, tên Cao Như Phong kia một chút cũng không xứng với ôn nhu thiện lương tiểu tỷ tỷ Tiếu Hân.

Hơn nữa, từ đầu tới cuối, nàng đều không cảm thấy Cao Như Phong yêu người con gái nào bên cạnh. Tình yêu chân thành làm sao có thể trái ôm phải ấp chứ.

"Tiểu muội?"

Tề nhị ca thấy nàng phát ngốc, đưa tay ở trước mặt nàng quơ quơ, nói: "Muội không đến mức như vậy chứ? Chỉ là một túi lương bì mà thôi, muội lại đau lòng như thế sao?"

Này lại nhíu mày, miệng như mếu, tựa hồ có chút đáng thương.

Tề Gia Mẫn ngẩng đầu, hất tay hắn, nói: "Muội mới không có."

Nàng nghiêm túc: "Muội không phải nghĩ đến chuyện này đâu!"

Tề nhị ca bị nàng chọc cười, xoa đầu nàng, nói: "Đứa nhỏ của nhà ta có việc chính sự nha!"

Tề Gia Mẫn: "Sao lại không có việc gì? Muội hôm nay còn đánh nhau với mấy tên côn đồ đấy!"

Tề ba ba & Tề nhị ca: "!!!"

Hai người vẻ mặt khiếp sợ, ngay sau đó, Tề ba ba đứng thẳng người: "Đã xảy ra chuyện gì? Con gái ngoan có bị thương không? Không phải nói không đi gặp Khang Kỳ sao? Chính là có chuyện gì ngoài ý muốn hả? Nhìn con vẻ mặt ửng đỏ, chính là bởi vì chuyện này sao? Đã động thủ sao?"

Tề ba ba tra hỏi giống như bắn pháo.

Tề Gia Mẫn vội vàng kể lại chuyện vừa rồi, vô cùng chi tiết, một chút cũng không bỏ sót.

Kỳ thật vốn dĩ Gia Mẫn không phải loại tính cách này, nhớ năm đó, nàng cái gì cũng tự mình gánh vác. Bởi vì, không có người thương yêu mình, nên chuyện lớn nhỏ gì cũng tự mình giải quyết. Đây là điều hiển nhiên.

Nhưng sau khi xuyên qua, người Tề gia đối với nàng như châu báo, hận không thể đem nàng đặt trong lòng bàn tay, mỗi khi nàng gặp gì trắc trở, người Tề gia liền như trời sụp, hoàng đế băng hà còn không loạn đến như vậy. Nếu là người bình thường khác, đại khái sẽ cảm thấy có chút bị quản quá mức, không có tự do.

Nhưng người cùng người luôn không giống nhau.

Đối với Tề Gia Mẫn thiếu tình thương từ nhỏ mà nói, quan tâm như vậy, là khát vọng trước tới giờ của nàng.

Cho nên, cũng coi như là ăn nhịp với nhau.

"Khang Kỳ này đúng là khốn kiếp, mẹ nó nghĩ mình là con gái nên cho rằng ta không dám đánh đúng không? Đúng là âm hồn bất tán dây dưa khuê nữ ta! Chết tiệt, càng nhượng bộ nó càng lấn tới! Ta không giáo huấn nó một chút, thì thật có lỗi với khuê nữ ta!"

Tề nhị ca: "Cha người nói rất đúng!"

Hai người đều có chút phẫn nộ.

Tề Gia Mẫn mím môi, nhẹ giọng nhắc nhở: "Hai người chớ có làm bậy, không phải mẹ đã có tính toán rồi sao?"

Vừa nói như vậy, cha con hai người giống như bong bóng xì hơi, chỉ trong giây lát liền không biết phải làm sao.

Một lúc lâu sau, Tề ba ba nhỏ giọng mở miệng: "Mẹ con đúng thật đã có chủ ý."

Hắn tựa hồ nghĩ đến điều gì, nói: "Ta đây liền đi nói cho mẹ con!"

Nói xong, vội vàng đi đến phòng làm việc của vợ.

Tề Gia Mẫn dựa vào ghế sô pha, cả người mang theo vài phần lười biếng an nhàn, Tề nhị ca nói: "Cậu cùng đại ca không tới hai ngày nữa sẽ về, chờ bọn họ trở lại, mọi chuyện sẽ kết thúc một cách rõ ràng."

Hắn lén ghé vào tai muội muội nói nhỏ: "Ta biết, mẹ đã tìm một thám tử tư."

Gia Mẫn nhướng mày, cũng đè thấp thanh âm, vẻ mặt giống như một con chuột nhỏ đi ăn trộm, lặng lẽ tới gần nhị ca, hỏi: "Là muốn đem mẹ con bọn họ tra từ đầu tới đuôi sao? Nhưng dựa theo tính cách của mẹ, khi Vương Phái Chi cùng cậu kết hôn, mẹ không có khả năng chưa làm nha."

Quả nhiên, không ai hiểu mẹ bằng con.

Lời này cũng không có gì sai.

Tề nhị ca: "Ai nói với muội là không tra? Chẳng qua tra thứ khác không giống như giờ."

Cậu cùng Vương Phái Chi mới kết hôn được 5 năm, lúc đó Tề nhị ca cũng trạc tuổi Gia Mẫn bây giờ, đã bắt đầu tham gia vào rất nhiều việc trong nhà. Cho nên cũng biết một ít.

Tề ma ma khi còn nhỏ đã đi theo phụ thân buôn bán, ra nước ngoài chọn hàng hóa, trải qua nhiều việc vô cùng phong phú.

Chính vì nguyên nhân này, nàng đã đem toàn bộ trải nghiệm áp lên người mấy đứa con trai, thậm chí Tề tam ca đang đi học, cũng sẽ phụ giúp một vài việc trong hiệu buôn Tây.

Như vậy xem ra, chỉ có Gia Mẫn mới là tiểu công chúa Tề gia chân chính.

Mặc dù Tề ma ma rất ít khi yêu cầu Tề Gia Mẫn làm việc, nhưng bà thường đưa nàng theo cùng hoặc ít nhiều cho nàng xem một chút.

Có thể nói dù là người hiện đại xuyên qua, Tề Gia Mẫn cũng muốn nói một câu Tề ma ma thật sự là người có thể dạy dỗ con cái nên người.

Trở lại đề tài khi nãy, thời điểm này đúng thật không thích hợp phân tích chuyện khác, Gia Mẫn càng thêm thần bí, thấp giọng hỏi: "Nhị ca có thể nói cho muội nghe một chút, mẫu thân đã tính toán trước cái gì không?"

Tâm tư của nàng thật giống như mèo cào!

"Huynh nói thật cho muội biết đi, hay là cả nhà muốn gạt một mình muội!"

Tề nhị ca nghiêm túc: "Muội đừng có nói bậy! Nhà chúng ta có chuyện gì không phải lão tám cùng lão tứ biết cuối cùng chứ. Khẳng định không phải gạt một mình muội nha!"

Lời vừa nói nghe có vẻ cũng đúng.

Tuy nhiên, Tề Gia Mẫn nghiêm túc: "Đó là vì muội so với bọn họ thông minh hơn."

Tề nhị ca không còn lời gì để nói, huống hồ lời này của tiểu muội thật không có sai.

Lúc Tề tứ ca đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy nhị ca cùng tiểu muội ghé sát vào nhau.

Hai người lẩm bẩm lầm bầm vô cùng lén lút.

"Hai người đang nói xấu ai vậy?"

Tề Gia Mẫn: "......"

Thật khó mà nói, là huynh đó.

Đương nhiên, không phải nói xấu.

Tề Gia Mẫn nhìn tứ ca trán lấm tấm mồ hôi, biết được hắn hôm nay vẫn luôn ở bên ngoài giúp đỡ dỡ hàng, Tề tứ ca đối với việc đọc sách thật sự không có hứng thú, cho nên lúc 13-14 tuổi liền tới hiệu buôn tây hỗ trợ.

Những năm gần đây, hắn chủ yếu phụ trách bên kho hàng.

Gia Mẫn lấy khăn tay ra, nói: "Tứ ca lau mồ hôi."

Tứ ca tốt như vậy lại bị tra nữ phụ bạc, Gia Mẫn cảm thấy trong lòng ê ẩm.

Nàng nói: "Tứ ca, tối nay muội làm cho huynh một ít đồ ăn ngon nhé?"

Tề tứ ca đang cầm khăn tay lau mồ hôi. Nghe được lời này, cả người cứng đờ!

Hắn đầu óc ngưng hoạt động, nhìn về phía muội muội, lắp bắp: "Muội, muội nấu cơm?"

Gia Mẫn gật đầu: "Đúng rồi!"

Tề Gia Mẫn vốn là thuận miệng nói, nhưng khi nhìn đến sự kinh ngạc của Tề tứ ca, lập tức cảm thấy, cái chủ ý này thật là tốt. Không có chuyện mọi người đều vì Tề gia tận tâm tận lực, nàng lại ngồi hưởng thụ thành quả?

Người ngoài chỉ nói Tề gia phú quý, lại không biết, muốn phú quý thì phải nỗ lực, chăm chỉ.

Không nói đến đại ca luôn bận rộn đến không về nhà của nàng, chỉ cần nhìn tam ca, thỉnh thoảng sẽ đến kho hàng khi học, Gia Mẫn hiểu được kiếm tiền thật sự không dễ dàng.

Mà nàng có thể sống cực kỳ tốt trong thế đạo hỗn loạn như vậy tất cả là do nỗ lực của bọn họ.

Tề Gia Mẫn ôn nhu một chút, mặt mày đều nhu hòa, nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt rạng rỡ: "Bữa ăn tối hôm nay sẽ do muội làm!"

Hào khí ngất trời!

Tề nhị ca cùng Tề tứ ca lập tức chìm vào im lặng.

Thật lâu sau, Tề nhị ca lập tức mở miệng: "Ta cảm thấy, cũng không cần thiết, tiểu muội còn nhỏ, phòng bếp đối với muội quá mức nguy hiểm. Ta cảm thấy......"

"Nhị ca đừng lo lắng, muội có thể! Mọi người cứ đứng nhìn đi!" Gia Mẫn nhìn xem thời gian, hơn bốn giờ chiều, nàng nói: "Muội phải về nhà đây! Lúc muội nấu, muội sẽ cho mọi người thấy kỹ thuật chân chính của Trù Thần!"

Tề nhị ca ta ra sức cứu vãn: "Tiểu muội ......"

Còn chưa nói xong, Gia Mẫn đã mang theo túi xách đứng lên, nàng nói: "Bây giờ muội phải về nhà!"

Nàng vỗ vỗ bả vai Tề nhị ca, mỉm cười: "Nhị ca cùng tứ ca chính là chiếm tiện nghi nha!"

Nàng dẫm lên đôi giày da nhỏ đi ra cửa, Tề nhị ca hung hăng trừng mắt liếc Tề tứ ca một cái, nói: "Tiểu muội, muội đừng đi một mình, ta đưa muội đi! Đi một mình không an toàn! Đầu bếp nữ trong nhà tay nghề cũng rất tốt, việc nấu nướng này không cần muội động tay đâu, tiểu muội à!"

Hắn vẫn là ý đồ ngăn cản muội muội một chút.

"Cho dù bọn họ tay nghề có tốt đến mấy cũng không phải muội! Muội tự tay làm, ý nghĩa khác nhau! Hơn nữa tay nghề của muội cũng rất tốt." Điểm này, Tề Gia Mẫn cảm thấy chính mình một chút cũng không ngoa, tay nghề của nàng thật sự là vô cùng tốt.

Như lần trước, nàng làm xong đồ ăn, nàng còn chưa ngồi vào bàn ăn, bọn họ đã ăn sạch hết toàn bộ.

Cho nên, Gia Mẫn đối với chính mình vẫn rất tin tưởng.

Gia Mẫn đặc biệt tự tin, nhưng Tề nhị ca lại mặt mũi khổ sở, cảm thấy mình sắp xong đời rồi! Hắn nghĩ thầm muốn khuyên điều gì đó, nhưng khi nhìn đến gương mặt tươi cười sáng như gương của tiểu muội, lại không thể nói thật.

Thiên ngôn vạn ngữ, hội tụ thành một câu.

"Như vậy, làm ít thôi, nhị ca không muốn muội quá mệt mỏi."

Gia Mẫn nghiêng đầu, đôi mắt cong cong: "Muội không mệt!"

Tề nhị ca: "................................................"

Hắn bất đắc dĩ nhìn trời, cảm thấy hôm nay ngăn không được nàng.

Tề nhị ca cùng tiểu Gia Mẫn rời đi, một lúc lâu sau, Tề tứ ca mới hoàn hồn, hắn a một tiếng, lập tức vọt tới văn phòng của mẫu thân đại nhân, đạp cửa đi vào, cửa bị đẩy ra, Tề ba ba biểu tình tức giận: "Tiểu tử thúi, dám phá cửa của mẹ ngươi, chán sống rồi có phải không?"

Tề tứ ca run run nói: "Tiểu muội nói, hôm nay phải làm cơm tối."

Lời vừa nói ra, mọi người đều im lặng.

Tề ba ba hít một hơi thật sâu nói: "Nó muốn...... Làm gì?"

Vẫn nuôi hi vọng hỏi lại lần nữa!

"Nấu cơm!" Tề tứ ca một câu liền đem hi vọng đó xoá sạch!

Nói Tề Gia Mẫn nấu ăn, người Tề gia cũng đã cảm thụ qua, bọn họ có thể che lại lương tâm nói bất cứ lời gì, nhưng lại không thể nói, tiểu Gia Mẫn nấu ăn ngon. Người khác nấu ăn không thể ăn, cũng chỉ là không ngon, nhưng là Gia Mẫn nấu ăn —— đó là muốn mạng!

Nếu nói khó ăn, tuyệt đối không phải vậy.

Nhưng nàng thích nấu cay!

Điên cuồng bỏ ớt!

Ai không biết, còn tưởng nàng là tiểu ớt tinh đầu thai!

Nhớ lần trước ăn qua đồ ăn nàng làm, bọn họ thiếu chút nữa phải đi bệnh viện khám mông.

Trải nghiệm bi thảm này, quả thực làm cho bọn họ cực kỳ bi thương, cho nên khi nghe Tề Gia Mẫn lại nấu ăn, cả người Tề ba ba muốn ngã quỵ.

Hắn chỉ vào con trai thứ tư, nói: "Vậy ngươi còn không nhanh chân nghĩ cách ngăn cản nó???? Ngây ngốc đứng ở nơi này làm gì??? Giả thành đồ trang trí sao?"

Tề tứ ca lập tức: "Nhưng nhị ca đã cùng muội ấy đi chợ mua nguyên liệu rồi."

Lời vừa nói ra, Tề ba ba nghiến răng: "Tề Gia Hỉ tên hỗn đản này là chán sống rồi."

Lông mày cau lại, khóe mắt rũ xuống, hắn quay đầu lại nhìn về phía Tề ma ma, đáng thương: "Lệnh nghi à, nàng xem, phải làm sao đây?"

Tề Lệnh Nghi đang cúi xuống tính sổ, đầu cũng chưa nâng lên: "Không muốn ăn thì trực tiếp nói với tiểu Gia Mẫn là không muốn ăn, nó không phải là đứa không hiểu chuyện."

"Không được!" Tề ba ba cùng Tề tứ ca đồng thời lớn tiếng: "Sao lại có thể tổn thương tâm hồn của tiểu Gia Mẫn như vậy, thật quá đáng!"

Tề ma ma lúc này rốt cuộc cũng buông bút xuống, bà ngẩng đầu vừa thấy vẻ mặt này của hai cha con "Ngươi lãnh khốc ngươi vô tình ngươi không thương Gia Mẫn".

Tề ma ma: "........................"

Biết thế nào bọn họ cũng như vậy mà!

Bà bình tĩnh không có một chút gợn sóng, nói: "Vậy thì im lặng đi."

Bà cúi đầu tiếp tục tính toán sổ sách, nói: "Nhớ giúp ta đóng cửa."

Tề ba ba: "Ừ, được!"

Hai người cùng đi ra ngoài, đóng cửa lại, Tề ba ba mới kịp phản ứng "Mẹ con có phải đang đuổi chúng ta không?"

Tề tứ ca gật đầu: "Đúng vậy!"

Rõ ràng như vậy, cha hắn lại nhìn không ra?

Tề ba ba: ".................."

Phiền muộn!

"Cha, nếu không chúng ta nên về nhà sớm một chút, tránh cho tiểu muội xuống tay quá độ. Có lẽ như vậy còn có thể khuyên nàng bỏ ớt ít một chút." Tề tứ ca cảm thấy mình thật là thông minh tuyệt đỉnh.

Quả nhiên, cái chủ ý này cũng được Tề ba ba tán thưởng, vừa lúc Tề ba ba cũng không muốn đi làm.

Hai người thật là ăn nhịp với nhau, nhanh chóng dọn dẹp một chút xin nghỉ đi trước. Về sớm trước một tiếng tan tầm cảm giác cũng thật là tuyệt nha!

Mong muốn lớn nhất trong đời của Tề ba ba chính là không đi làm.

Hai người chạy như bay về nhà, quả nhiên trong nhà toàn mùi ớt cay, không khí nồng nặc mùi ớt đến nghẹt thở.

Lúc này Tề Gia Mẫn đang xào ớt khô, một tay cầm xẻng, tay còn lại cầm nắp nồi ngăn cản sợ dầu bắn lên người mình. Mà hai người Tề nhị ca và Tề tam ca đang lo lắng sốt ruột ngồi xổm ở cửa phòng bếp, không có một chút hình tượng nào.

Tề ba ba vừa vào cửa liền ho khan, hắn hỏi: "Đang nấu cái gì vậy?"

Tề nhị ca bĩu môi, Tề ba ba vừa thấy, Gia Mẫn quả nhiên đã bắt đầu rồi.

Gia Mẫn quay đầu lại, cười tủm tỉm: "Con hôm nay cho mọi người thưởng thức món cá hầm ớt!"

Đầu bếp lão Lý ở một bên khác đang sơ chế cá, thập phần nghiêm túc, nói: "Lão gia yên tâm, đã có ta ở đây!"

Tề ba ba: "Ha ha!"

Lần trước, lão Lý cũng nói như vậy!

Kết quả tiểu Gia Mẫn làm đồ ăn vẫn cay khiến mọi người cảm thấy cuộc sống không còn hy vọng!

Tề tứ ca nhỏ giọng nhắc nhở: "Thật hâm mộ đại ca!"

Các huynh đệ khác nhất trí gật đầu, dù sao cũng tránh được một kiếp nạn!

7 giờ tối Tề ma ma về đến nhà, bà vừa vào cửa liền nhìn thấy đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, chỉ là Gia Mẫn có chút chật vật, trên người nàng lôi thôi lếch thếch, đầu bù tóc rối, khuôn mặt nhỏ không biết đụng phải thứ gì lấm lem.

Còn phòng bếp thì không cần phải nói.

Liếc mắt một cái nhìn qua, một mớ hỗn độn, như thể một cuộc chiến mới vừa xảy ra.

Tề ma ma buông túi xách, ôm Gia Mẫn một cái, nói: "Khuê nữ của ta giỏi quá, siêu cấp lợi hại."

Tề Gia Mẫn mua nguyên liệu và nấu ăn, tổng cộng hết ba tiếng, tuy rằng có đầu lbếp trong nhà hỗ trợ, nhưng nàng cũng cảm thấy mình rất lợi hại.

Gia Mẫn cười tủm tỉm, cả người đều sáng ngời, "Vậy mẹ nhất định phải ăn nhiều một chút."

Tề ma ma mặt không đổi sắc gật đầu, nói: "Được, mẹ tối nay có thể ăn ba chén cơm."

Bà giữ chặt bả vai khuê nữ, nói: "Đi, lên lầu thay quần áo đi."

Gia Mẫn cảnh cáo: "Không được ăn trước, phải đợi con cùng ăn đấy!"

Tề ba ba cùng ba đứa con trai vì nghĩa quên mình, điên cuồng ăn trước, giảm bớt gánh nặng cho mẹ và muội muội.

Xuống lầu lần nữa, mẹ con hai người đều đã thay quần áo, Gia Mẫn mặc một bộ váy hoa li ti, thoạt nhìn vô cùng tươi mát. Tiểu cô nương đang ở độ tuổi đẹp nhất mặc gì mà không đẹp. Tề ma ma gật đầu, nói: "Con mặc kiểu dáng này quả nhiên trông rất đẹp."

Gia Mẫn bật cười mềm mại.

Người một nhà tụ họp một chỗ, liền cảm thấy cô đơn khi thiếu Tề đại ca.

Tề Gia Mẫn có chút tiếc nuối, nói: "Đại ca nếu cũng có mặt thì tốt rồi."

Nàng lại bổ sung: "Con rất nhớ huynh ấy!"

Tề đại ca lần này ra nước ngoài là để xem hàng, đã đi được một tháng, cũng không biết khi nào mới có thể trở về.

Gia Mẫn chống cằm, nói: "Chờ đại ca trở về, con sẽ làm cho một mình huynh ấy ăn!"

Tề nhị ca lập tức: "Đúng đúng đúng, nên làm cho một mình huynh ấy ăn."

Mấy người huynh đệ khác cũng lập tức phụ họa thêm, loại chuyện hố huynh đệ nhà mình như này, trong lòng một chút cũng không áy náy.

Tề ma ma nhìn một bàn đỏ rực, hít một hơi thật sâu, mỉm cười: "Lý thẩm, ngươi đi chuẩn bị một bình trà kiều mạch."

Có thể nói, Tề Gia Mẫn thật đúng là một chút cũng không cô phụ kỳ vọng của mọi người Tề gia, quả nhiên là một bàn toàn cay! Kỳ thật ở đời trước, Gia Mẫn cũng là người Thượng Hải chính gốc. Nhưng khi học cao trung ở KTX trường, một phòng bốn người, hai người Tứ Xuyên một người Hồ Nam nên phòng KTX lúc nào cũng là món cay.

Lâu dần, Tề Gia Mẫn cũng dưỡng thành thói quen ăn uống không cay không vui.

Nhưng sau khi xuyên qua, thân thể nàng không tốt, thường xuyên uống thuốc, nên muốn điều dưỡng thân thể, hiển nhiên phải kiêng cay. Trong hoàn cảnh như vậy, món cay liền ăn ít đi, hơn nữa ở đây món cay vốn cũng không phổ biến.

Cho nên, Gia Mẫn rất ít khi ăn cay.

Thời gian lâu dần, cảm thấy miệng chính mình ăn vào chả ra cái vị gì hết!

Đương nhiên, một nguyên nhân khác khiến Gia Mẫn làm một bàn cay này là nàng cũng chỉ biết nấu mấy món này thôi. Là một Phú nhị đại, không bao giờ động tay động chân vào nấu nướng, ngũ cốc còn không phân biệt được, có thể biết vài món là điều không dễ dàng, muốn biết thêm nữa đúng là không có khả năng.

Rốt cuộc, mấy món này vẫn là nàng học từ bạn cùng phòng khi ở với nhau hai ba năm!

Tề Gia Mẫn: "Con rất có thiên phú trong việc làm món cay Tứ Xuyên đó nha!"

"Gia Mẫn chúng ta tay nghề thật tốt, hương vị đặc biệt ngon! Với bàn đồ ăn này, ta có thể ăn ba chén cơm." Tề ma ma động tác rất nhanh, bà nhìn lướt qua mấy đứa con trai, mọi người đều cúi đầu ăn nhanh.

Rốt cuộc, đồ ăn cay như vậy, Gia Mẫn không được ăn nhiều.

Bọn họ nhanh chóng ăn sạch, vì vậy Gia Mẫn ăn được rất ít.

Trước tình trạng này, Gia Mẫn nhìn cả nhà giống như hổ đói vồ mồi, điên cuồng ăn uống, lúc này đã không còn chút hình tượng gì. Nàng cười thỏa mãn, quả nhiên trù nghệ của nàng thật sự rất được hoan nghênh.

Một bữa cơm ăn như gió cuốn mây tan, tất cả mọi người nằm vuốt bụng trên sô pha, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Mà Tề Gia Mẫn cũng là một trong số đó, tuy rằng nàng không ăn tranh với mấy ca ca, nhưng cũng ăn không ít.

Hơn nữa, các món đều rất cay, nàng đã ăn một chén cơm lớn, hiện tại cảm giác hơi khó tiêu.

Tuy rằng cay thật nhưng ăn cũng rất ngon nha!

Quả nhiên món cay Tứ Xuyên ăn với cơm đúng là ngon không gì sánh bằng.

"Con ngoan uống một chút trà kiều mạch đi." Tề ma ma cũng sợ khuê nữ ăn cay cơ thể chịu không nổi, khuyên nàng uống thêm trà kiều mạch, để giảm bớt một chút.

Tề Gia Mẫn ngoan ngoãn uống một ngụm, nàng nói: "Con ăn no căng, một chút cũng không muốn động."

Tề ma ma bật cười, bà nói: "Cũng phải uống một chút, bằng không cơ thể con chịu không nổi."

Tề Gia Mẫn đương nhiên biết đạo lý này, chỉ là biết thì biết, nhưng khả năng tự chủ của nàng không mạnh như vậy.

"Được, vậy cứ nấu cho con một bình đưa đến phòng con, con muốn trở về phòng nằm, ăn no thật là khó chịu!"

Tề ma ma hoàn toàn bất lực, muốn lải nhải với khuê nữ vài câu, nhưng lại không nỡ nói nặng, bà đỡ Gia Mẫn trở về phòng, nói: "Nếu cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói với mẹ trước tiên, đã hiểu chưa?"

Gia Mẫn khả ái gật đầu.

Nàng dựa vào vai Tề ma ma, nói: "Ăn nó thật là mệt."

Tề ma ma nở nụ cười, nói: "Vậy sau này không được phép nấu cơm nữa."

Tề Gia Mẫn: "!!!"

Tề ma ma giảng giải: "Tiểu Gia Mẫn chúng ta nấu ăn thật sự rất ngon, nhưng con nhìn xem, con nấu ăn ngon như vậy, mọi người đều ăn quá nhiều. Hơn nữa, thân thể con ốm yếu, thường xuyên uống đồ bổ, nên phải kiêng ăn cay. Chúng ta cũng không thể bỏ mặc thân thể đúng không?"

Tề ma ma tiếp tục khuyên bảo: "Hơn nữa, khói dầu sặc người như vậy, con làm cơm mà cổ họng ho khan khó chịu, đôi mắt cũng hồng hồng, mẹ sẽ đau lòng."

Tề Gia Mẫn bật cười, nàng mềm mại gật đầu, thật nghe lời: "Được, về sau con cái gì cũng không làm, trở thành đại tiểu thư nắng không chạm tới tay, mưa không chạm tới chân."

Tề ma ma vỗ vỗ bàn tay nhỏ của nàng, nói: "Đúng vậy!"

Bà vừa bỏ tay ra, một vòng ngọc liền được đeo lên cổ tay Gia Mẫn, Gia Mẫn: "Hả?"

Tề ma ma cười: "Tặng cho con."

Tề Gia Mẫn vui vẻ: "Tại sao lại tặng con vòng ngọc?"

Lúc này mẹ con hai người đã vào phòng Gia Mẫn, Gia Mẫn giơ tay nhỏ lên trước đèn xem, tuy rằng nàng không hiểu lắm về loại đồ vật này, nhưng chỉ cần nhìn thấy màu xanh lục bảo với độ trơn bóng của chiếc vòng đã biết là loại thượng hạng.

Tề ma ma: "Khen thưởng con nấu cơm đó."

Gia Mẫn bật cười, ôm lấy Tề ma ma, hôn lên mặt bà: "Cảm ơn ma ma!"

Tề ma ma đã quen với việc nàng biểu đạt tình cảm thân mật, mặt mày đều nhu hòa rất nhiều, nàng xoa nhẹ đầu khuê nữ một chút, nói: "Được rồi, con nghỉ ngơi đi, ta còn phải đi thư phòng tính toán sổ sách."

Gia Mẫn rất chu đáo nói: "Người đừng có cái gì cũng ôm hết vào người, nếu mệt hãy để ba cùng nhị ca hỗ trợ. Tam ca cùng tứ ca thì thôi đi, bọn họ so với con còn tệ hơn."

Tề ma ma bật cười, nhéo mũi nàng một cái, nói: "Đúng là tình quái!"

Bà cười nói: "Ta đã biết, con nằm một lát đi."

Bà cũng không hỏi gì về việc mấy tên côn đồ hôm nay, đối với con gái, bà hiểu rõ so với mấy đại ca của nó còn lợi hại hơn, bọn người kia mới thật sự xui xẻo. Trong lòng bà vô cùng tin tưởng nàng, tiểu Gia Mẫn nhà bọn họ siêu cấp lợi hại.

Tề ma ma không nói thêm nữa, nhanh chóng rời đi.

Bà đi vào thư phòng, trực tiếp tiến vào bên trong, Tề ba ba vác bụng no căng lên lầu, hắn đến thư phòng, thò đầu ra bên ngoài nhìn trái nhìn phải, xác định không có người, lấm la lấm lét lui vào trong, đóng cửa khóa kỹ.

Tề ma ma nhìn hắn, nói: "Ông làm gì vậy?"

Tề ba ba tới gần Tề ma ma, thì thầm: "Ta không phải sợ bọn nó nghe lén sao? Bà không biết mấy đứa nhóc nhà chúng ta đâu, đều lấm la lấm lét không phải thứ tốt. Loại chuyện nghe lén này, làm lần đầu sẽ có lần thứ hai."

Tề ma ma chậm rãi nở một nụ cười, trêu chọc: " Bọn chúng học từ ai vậy?"

Tề ba ba: "......"

Ánh mắt ông phiêu dật một chút, kiên quyết không thừa nhận đây là di truyền từ ông.

Ông ho khan một tiếng, bàn tay to chậm rãi đặt trên tay bà, vuốt ve: "Bà xã, chúng ta là một phe."

Tề Lệnh Nghi trở tay nắm lấy tay ông, cười nói: "Nói nhanh đi."

Tề ba ba: "Đợi chút, chúng ta tâm sự."

Tề mụ mụ: "Tâm sự cái gì?"

Tề ba ba đúng lý hợp tình: "Đương nhiên là về mẹ con Khang Kỳ rồi, bọn họ dám khi dễ khuê nữ ta như vậy, quả thực là xem chúng ta không ra gì mà. Tuy Tề Quảng Chí ta không phải là người mưu sâu kế hiểm gì, nhưng làm chuyện xấu ta cũng biết làm nha! Người ta nói thà đắc tội quân tử chớ đắc tội với tiểu nhân, bọn họ dám đắc tội ta, ta còn không phản kích, ta còn là đàn ông sao?"

Tề ma ma rút tay đỡ trán nói: "Thà đắc tội quân tử chớ đắc tội với tiểu nhân, không phải dùng trong trường hợp này."

Tề Quảng Chí: "......"

Hắn ủy khuất ai oán dựa vào bả vai vợ: "Nàng chê cười ta."

Một câu "hờn dỗi" như vậy, thật là làm bà không nói nên lời. Tề ma ma không chút nghi ngờ, những kỹ xảo làm nũng của tiểu Gia Mẫn, đều là học từ cha mà ra, quả thật giống nhau như đúc.

Bà đẩy ông: "Được rồi, ông đừng nháo."

Bà mỉm cười nói: "Ta biết ông nuốt không trôi cục tức này, ông cho rằng ta nuốt trôi sao? Ta thấy Vương Phái Chi đúng là chưa đi ra ngoài hỏi xem Tề Lệnh Nghi ta là người như thế nào."

Trong mắt bà có chút lạnh lùng: "Ta đã tra được nam nhân ở cùng Khang Kỳ là ai! Ta hiện tại đang chờ, muộn lắm là lúc lão đại trở về."

Tề Quảng Chí lập tức hưng phấn lên: "Bà xã nói đi, bà muốn làm gì? Ta biết ba là người có năng lực, bà đừng có giấu ta!"

Vợ ông là ai cơ chứ, là nữ thần từ nhỏ đến lớn của ông!

Nói cách khác, nếu Tề Lệnh Nghi nói mình có thể hái ánh trăng xuống, Tề Quảng Chí đều là toàn tâm tin tưởng!

Chính là loại tin tưởng trăm phần trăm  không nghi ngờ.

"Nếu biết trước, thì còn gì bất ngờ? Đừng nói mấy đứa nhỏ, chuột trong nhà đều có thể biết!" Bọn họ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sao không hiểu nhau được!

"Thưa tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, nói cho mọi người biết đi!" Tề Quảng Chí nhăn mũi, giữ chặt tay vợ khẽ lay, còn trộm dùng đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay bà nhẹ nhàng vuốt ve, mang theo vài phần...... Đùa giỡn.

Tề Lệnh Nghi: "Đừng có chiếm tiện nghi của ta, học tiểu Gia Mẫn nói chuyện thật kém, đi nhanh cho ta tính sổ, cả ngày đều lười biếng."

Tề Quảng Chí cười hắc hắc không ngừng, nhưng thật ra cũng không hỏi thêm nữa, hắn tính ngày: "Trời ơi, có phải hai ba bữa nữa bọn họ sẽ trở về hay không! Thật là gấp chết ta!"

Tề Lệnh Nghi: "Ha ha!"

Tề gia bên này, một nhà hoà thuận vui vẻ, nhưng đối với một số người không phải như vậy.

Đặc biệt là, công ty Già Hưng.

Công ty Già Hưng cùng Thanh Long Bang mâu thuẫn đã lâu, cũng không phải to tát gì mà đã sinh Du sao còn sinh Lượng*. Đơn giản chính là, ngươi đoạt địa bàn của ta, ta đập phá địa bàn của ngươi, vì mặt mũi, vì tiền.

*Du là Chu Du, Lượng là Gia Cát Lượng ai xem tam quốc diễn nghĩa sẽ hiểu rõ câu này. Ý nói đối thủ một mất một còn.

Cả hai đều là băng phái có tiếng ở Bến Thượng Hải, mặc dù công ty Già Hưng có danh nghĩa đàng hoàng, nhưng làm đều không phải là chuyện tử tế gì.

Mà gần đây xích mích giữa hai bên ngày càng gay gắt, cách đây vài ngày người Thanh Long Bang tới công ty Già Hưng quấy rối, thiếu chút nữa bị đánh chết. Hôm nay, Thanh Long Bang liền tìm công ty Già Hưng đàm phán, chỉ là, cuộc đàm phán đã gặp trục trặc.

Mấy cao thủ bên người Cao Như Phong đều bị cố ý làm phân tâm. Mà ngược lại Thanh Long Bang chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng. Rõ ràng là muốn mạng Cao Như Phong.

Tuy nhiên điều này không phải nguyên nhân khiến mọi người tức giận.

Điều làm họ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi chính là có người dùng súng đánh lén sau lưng.

Chỉ là một phát súng này đã bắn trật, vừa lúc rơi vào giữa Cao Như Phong và nhị đương gia Thanh Long Bang, nên họ thật sự không biết mục tiêu rốt cuộc là ai. Lúc này, hai bên không đánh nhau nữa động tác nhất trí xông tới tên áo đen cầm súng.

Mẹ nó, chúng ta đánh nhau, ngươi muốn ngư ông đắc lợi sao? Nằm mơ giữa ban ngày sao?

Sau một hồi hai ban phái lớn đang đánh nhau cuối cùng biến thành hai bang phái đang đuổi đánh một tên đầu đầy lương bì. Thật mẹ nó buồn cười!

Tuy nhiên Cao Như Phong đột nhiên từ bỏ việc săn lùng tay súng làm cho tay súng trực tiếp bị Thanh Long Bang mang đi.

Bây giờ mọi người đang tranh cãi có nên hay không nên đi Thanh Long Bang đòi người.

Đương nhiên, cũng vì muốn tìm Thanh Long Bang báo thù, khí thế vô cùng lớn.

Cao Như Phong không có biểu tình gì, sắc mặt thâm trầm, không nói lời nào.

Lại nói tiếp, công ty Già Hưng kỳ thật so với Thanh Long Bang quy mô lớn hơn, nhưng vì sao đến bây giờ vẫn chưa nuốt chửng Thanh Long Bang, hoàn toàn bởi vì nội bộ lục đục đấu đá nhau.

Loại không khí này bao trùm từ trên xuống dưới, không hề có ngoại lệ.

"Rầm!"

Sau khi bọn họ cãi nhau hai tiếng đồng hồ Cao Như Phong trực tiếp đập bàn.

Có đôi khi, bạo lực là hữu dụng nhất, lời này quả thật không sai.

Quả nhiên, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, "Nói đủ chưa?"

Mọi người trong nháy mắt im lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không nói lời nào.

Hắn đứng dậy, xoa xoa cổ tay, lãnh đạm cười, chỉ là nụ cười này căn bản không chạm đến đáy mắt, ngược lại có chút âm trầm đáng sợ. Cao Như Phong có thể với 5 năm ngắn gia nhập công ty Già Hưng, hơn nữa thăng chức thành tam đương gia, hoàn toàn không phải dựa vào may mắn.

Ai biết được người này tàn nhẫn cùng lãnh khốc cỡ nào.

Bằng không, người trong giang hồ cũng sẽ không gọi là...... Chó điên!

Cho nên về cơ bản, Cao Như Phong thật sự tức giận, mọi người ai cũng không dám lộn xộn.

"Chuyện hôm nay, ta không muốn nghe một chữ nào nữa." Hắn đứng dậy, xoay người đi về phía sảnh sau.

Mọi người trong nội đường đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt mơ hồ.

Tâm tư của lão đại, chúng ta không hiểu.

Sảnh trước yên lặng, Cao Như Phong an tĩnh ngồi ở bên trong, qua hơn nửa ngày, dường như nghĩ tới điều gì, lặng yên không một tiếng động đi khỏi công ty Già Hưng.

Đêm nay sắc trời có chút u ám, mây đen dày đặc, thời tiết oi bức muốn mưa, làm người ta vô cùng khó chịu, Gia Mẫn ghét nhất kiểu thời tiết như vậy, cảm thấy áp suất không khí thấp, cả người không thoải mái.

Nàng đã lâu không ăn cay, quả nhiên, tiêu chảy.

Tề Gia Mẫn — tự làm tự chịu, đáng thương vô cùng. Nàng đi từ nhà vệ sinh ra lại rót hai ly trà, cảm thấy không quá buồn ngủ nên nằm trên giường đọc sách.

"Vù vù vù!"

Bên ngoài gió ngày càng lớn, thổi tung cửa sổ phát ra tiếng sàn sạt —— lạch cạch.

Tề Gia Mẫn lập tức ngẩng đầu, vừa nhìn thấy, suýt chút nữa hét lên, không biết từ khi nào trên cửa sổ có thêm một người mặc đồ đen.

Nàng há mồm định kêu lên, nhưng chưa kịp kêu liền tự đưa tay lên bịt kín miệng, ngoan ngoãn lắc đầu, ý bảo nàng sẽ không gọi người.

Cửa sổ mở ra, nam nhân nhảy vào trong, nhưng họng súng trên tay vẫn nhắm ngay Gia Mẫn.

Phòng Tề Gia Mẫn nhiều đèn, lúc này nàng có thể thấy rõ ràng người tới —— Cao Như Phong!

Mẹ nó!

Sao tên Diêm Vương này lại đến đây!

Nhưng khi biết người đến là Cao Như Phong, Gia Mẫn thật ra không sợ.

Nàng là nhân vật phản diện cuối cùng không có khả năng chết trong tay nam chủ sớm như vậy.

Nàng nhìn chằm chằm vào Cao Như Phong với đôi mắt to đen nhánh, nghĩ cách chế ngự Cao Như Phong trong vài chiêu.

"Ngươi có thể thử một chút, là động tác của ngươi nhanh, hay súng của ta nhanh." Cao Như Phong chậm rãi mở miệng, hắn cũng nhìn chằm chằm vào mặt Tề Gia Mẫn.

Gia Mẫn nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhanh chóng giương cằm lên nói: "Ngươi sẽ không giết ta!"

Cao Như Phong nhướng mày, "Ồ?"

Gia Mẫn đột nhiên lao tới, trong nháy mắt thế cục liền thay đổi. Nàng áp sát lên người Cao Như Phong, đè lên trên người hắn, sức bật của nàng cũng thật là kinh người, cơ hồ không ngừng nghỉ liền khoá chặt cổ tay hắn, cả người đều cưỡi lên trên người hắn.

Nàng đắc ý dào dạt: "Đấy, ngươi nhìn xem, ngươi sẽ không giết ta đúng chứ?"

Mắt Cao Như Phong càng thêm đen nhánh thâm thúy, hắn nhìn chằm chằm Gia Mẫn, không nhúc nhích, thậm chí không nói một lời.

Tề Gia Mẫn nghi hoặc nhìn theo tầm mắt hắn, vừa nhìn thấy, thật sự muốn bùng nổ!

Vừa rồi động tác quá mức kích động, thế cho nên, áo nàng đã trượt xuống đầu vai, lộ ra da thịt tuyết trắng!

Khuôn mặt Gia Mẫn nháy mắt đỏ bừng, chát một cái tát thẳng vào mặt Cao Như Phong.

Lúc này, nàng cũng bất chấp cái gì mà đắc tội nam chủ.

Nàng quyết liệt đoạt súng, nhắm thẳng vào hắn, hung ác: "Nhắm mắt chó của ngươi lại cho ta!"

"Chậc!" Cao Như Phong thế nhưng...... Cười!

Chương gì mà dài kinh khủng, gõ muốn rụng tay 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro