Chương 17. Đóng dấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao Như Phong cười.

Hắn còn cười rất vui vẻ.

Tề Gia Mẫn nghi hoặc nhìn Cao Như Phong, không biết hắn mắc bệnh gì!

Nàng dùng họng súng chọt chọt Cao Như Phong, nói: "Ngươi nghiêm túc cho ta! Ta nói cho ngươi biết, đao kiếm không có mắt!"

Cao Như Phong: "Đây là súng."

Tề Gia Mẫn cười lạnh, nói: "Đừng đánh rắm với ta, nói ngươi tới đây làm gì?"

Cao Như Phong nhướng mày, hắn không có trả lời vấn đề này, ngược lại nói: "Ngươi không muốn biết ta vì cái gì cười sao?"

Tề Gia Mẫn không nhúc nhích, nàng chớp mắt to, lông mi dài nhấp nháy, nói: "Đừng có lòng vòng, nói nhanh!"

Cao Như Phong: "Ta không giải thích, ngươi liền ngồi luôn trên người ta như vậy sao?"

Ánh mắt hắn ái muội quét qua Gia Mẫn một vòng từ trên xuống dưới, ở bờ vai trắng tuyết tạm dừng một chút, "Nhìn ngươi nhỏ gầy, nhưng thật ra nơi nào nên to thì to, nên nhỏ thì nhỏ, khá dễ đoán."

Tề Gia Mẫn giơ tay định tát, nhưng lần này Cao Như Phong không để nàng tuỳ ý đánh nữa, hắn nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng về phía trước, hai người dán vào nhau, đầu Tề Gia Mẫn lập tức đụng phải cằm hắn, hai tay Cao Như Phong ôm lấy nàng, trong thanh âm mang theo ý cười: "Ngươi như vậy là đang nhào vào ngực ta sao?"

"Nhào cái đầu ngươi! Ngươi là cái tên không biết xấu hổ! Ta sẽ đánh ngươi thành tổ ong vò vẽ!" Tận dụng ưu thế của bản thân, thiếu nữ mạnh mẽ một phen kéo tay Cao Như Phong ra, dùng sức đè hắn lại.

Cao Như Phong ồ lên một tiếng thật dài, chậm rãi nói: "Đánh ta thành tổ ong vò vẽ sao?"

Ngón tay không thành thật bị đè của hắn lướt qua bàn tay nhỏ trắng nõn của nàng, khiến cho lông tơ cả người Gia Mẫn đều dựng lên. Mẹ nó, tên chết tiệt này thật biến thái! Gia Mẫn hận không thể bóp chết hắn, đang muốn nói lời tàn nhẫn, liền nghe Cao Như Phong tiếp tục thong thả ung dung nói: "Trước khi đánh ta thành tổ ong vò vẽ, ngươi biết nổ súng như thế nào sao?"

Gia Mẫn sửng sốt, Cao Như Phong xoay người một cái, đem nàng đè ở dưới thân, cực nhanh đoạt lại súng, hắn chế ngự Gia Mẫn, nói: "Có đôi khi, chỉ có cậy mạnh là không được."

Tình thế giữa hai người lại đảo ngược, và lần này, Cao Như Phong đang chiếm thế thượng phong.

Hắn mỉm cười: "Trước khi nổ súng, phải kéo chốt bảo hiểm, nổ súng còn không biết, sao có thể dùng nó để hù dọa người? Tiểu! Muội! Muội!"

Thanh âm của hắn mang theo chút trào phúng, Gia Mẫn rốt cuộc cũng biết hắn cười vì cái gì.

Mà nàng, một chút cũng không muốn biết.

Tên hỗn đản này!

Còn tưởng chiếm thế thượng phong sao? Không có cửa đâu!

Quả nhiên, hắn chiếm thế thượng phong không được bao lâu, Gia Mẫn tức giận, dùng sức xoay người, cho dù là Cao Như Phong cũng bị nàng trực tiếp ném đi, cũng may hắn đã sớm có chuẩn bị, rất có kỹ xảo né tránh, nếu không sợ sẽ bay thẳng lên trên dán vào như bức tranh treo tường.

Hắn bị Gia Mẫn ném đi, ngồi ở trên thảm, dựa vào nệm cao su giường lớn.

Tề Gia Mẫn nổi trận lôi đình nhìn chằm chằm Cao Như Phong, hai tay nhỏ nhanh chóng sửa sang lại váy ngủ của mình, Cao Như Phong nhàn nhạt: "Không cần sửa nữa, nên thấy đều đã thấy."

Tề Gia Mẫn: "!!!"

Cao Như Phong bình tĩnh: "Màu hồng phấn!"

Mặt Tề Gia Mẫn trong nháy mắt đỏ bừng lần nữa, nàng hít sâu một hơi, cân nhắc có nên dùng búa đập chết tên nam chủ này không, tính khả năng thành công rốt cuộc có bao nhiêu!

Nàng lại dùng sức chỉnh váy ngủ, sau đó vẫn cảm thấy không an toàn, trực tiếp vọt tới tủ quần áo, rút ra áo lông bao lấy chính mình. Làm xong hết thảy, tin tưởng không có nơi nào lộ ra bên ngoài, Gia Mẫn như hổ rình mồi nhìn thẳng Cao Như Phong, hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Cao Như Phong giương khóe miệng: "Ngươi nói xem hái hoa tặc, còn có thể làm gì?"

Hắn làm càn tầm mắt đánh giá Gia Mẫn, Gia Mẫn giận: "Xem ta móc mắt chó của ngươi, nói nhanh, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Thứ cho ta nhiều chuyện, ta biết ngươi không phải loại người như vậy! Có chuyện mau nói có rắm mau thả, nói xong thì cút xéo cho ta!"

Tên Cao Như Phong này tuy rằng xuất thân không tốt, nhưng không thể chịu nổi...... hắn lớn lên soái.

Từ cổ chí kim, mặc kệ khi nào, nam nhân lớn lên đẹp trai luôn khiến nữ nhân không thể nào ghét nổi.

Hơn nữa, tên Cao Như Phong này không chỉ có lớn đẹp trai, hắn lại dũng mãnh, lại tàn nhẫn, lại điên, loại tính cách cực đoan này, ngược lại sẽ hấp dẫn rất nhiều nữ nhân. Tóm lại, nàng biết Cao Như Phong rất có duyên với nữ nhân.

Cho nên, hái hoa tặc gì đó!

Nàng không tin!

"Ngươi có nói hay không!"

Cao Như Phong hơi hơi nhướng mày, ánh mắt u ám thâm thúy, ngữ khí rất nhẹ cơ hồ không nghe ra một phân cảm xúc: "Ngươi cảm thấy, ta không phải loại người như vậy?"

Dừng một chút, hắn cười ngạo nghễ, nói: "Không nghĩ tới ngươi đánh giá ta cao như vậy, không phải là ngươi âm thầm ái mộ ta chứ?...... Lương bì nữ hiệp."

Tề Gia Mẫn: "!!!"

Ánh mắt nàng loé lên, nói: "Cái gì, cái gì mà lương bì nữ hiệp? Ta nghe không hiểu ngươi nói gì?"

Nàng hất cằm lên, ra vẻ trấn định, thậm chí mang theo một tia kiêu ngạo: "Ta căn bản không biết ngươi nói cái gì, nếu ngươi đêm hôm khuya khoắt tới tìm ta chỉ để nói lời nói khó hiểu như vậy, ta khuyên ngươi tốt nhất nên rời đi! Nếu không, ta sẽ không khách khí!"

"Chậc, không khách khí? Như thế nào không khách khí? Giống như vừa rồi sao?" Cao Như Phong lộ ra một biểu tình nguyện ý hưởng thụ, lại nhìn đến đôi mắt bốc hỏa của Tề Gia Mẫn, khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng. Quả thực bộ dáng muốn bộc phát phẫn nộ.

Hắn mỉm cười: "Còn nói ngươi không ngưỡng mộ ta."

Tề Gia Mẫn cảm thấy mình sắp bị chọc giận thành cá nóc.

Nàng phồng mang trợn má, gằn từng câu từng chữ: "Cao Như Phong, sức chịu đựng của ta có giới hạn."

Cao Như Phong ý vị thâm thường cười: "Ngươi quả nhiên là hiểu ta!"

Hắn đứng dậy, đi đến bên người Gia Mẫn, trên cao nhìn xuống nàng, thân hình nàng nhỏ nhắn, giống như con gà con, tựa hồ hắn chỉ cần dùng chút lực là có thể bóp chết nàng. Tuy nhiên thiếu nữ trước mặt lại là đại lực sĩ mạnh như trâu.

Thật là sự tương phản đáng yêu!

Hắn nói: "Còn nói không phải thích ta?......Ư!"

Cao Như Phong trong nháy mắt liền cảm thấy một cơn đau thống khổ không thể diễn tả nổi từ bên dưới, hắn che lại chỗ khó nói của mình, ngồi xổm xuống, "Mẹ nó, ngươi sao có thể ra tay tàn độc như vậy!"

Hắn đoán được Tề Gia Mẫn sẽ tức giận động thủ, nhưng lại không nghĩ đến nàng không dùng sức mạnh của mình đem người ném như ném bánh, ngược lại trực tiếp nhắm ngay nơi yếu ớt nhất của nam nhân xuống tay.

Thật là, độc nhất lòng dạ đàn bà.

Tề Gia Mẫn mới không thèm quan tâm tới những thứ đó!

Nàng khiến Cao Như Phong đau đớn, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái không ít. Muốn ở địa bàn của nàng chiếm tiện nghi sao, kiếp sau đi! Nam chủ tuy rằng rất khủng bố, nhưng nếu đã bị đánh tới cửa, nàng còn không phản kích, chẳng phải là gà con sao?

Tề Gia Mẫn: "Biết sự lợi hại của ta chưa?"

Cao Như Phong đã nhiều năm không có cảm nhận được khổ sở như vậy, loại đau này, so với bị đao chém còn khó chịu hơn, quả thật là hằn sâu vào tận xương tủy. Chẳng mấy chốc trên trán hắn đã rịn ra một lớp mồ hôi, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên dùng sức kéo, đem người giữ chặt, nói: "Hôm nay nếu không làm gì ngươi, thì thật lỗ vốn khi ngươi đã ra tay tàn nhẫn như vậy!"

Hai người trong nháy mắt cùng nhau lăn hai vòng trên thảm.

Cao Như Phong trên cao nhìn xuống, thiếu nữ bị thảm quấn thành kén nhộng nhìn vô cùng ngây thơ, đôi mắt Gia Mẫn trừng lớn, nàng khẩn trương: "Ngươi ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Cao Như Phong: "Biết sợ?"

Hắn đột nhiên cúi đầu, một ngụm cắn xuống...... "Trừng phạt ngươi!"

******

Gió lạnh phất phơ, mưa xuân kéo dài.

Tề Gia Mẫn ôm đầu gối rút trong ổ chăn, cuộn thành một quả bóng nhỏ, mưa rơi đập vào cửa sổ, phát ra tiếng lộp bộp. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Gia Mẫn giống như một chú ốc sên nhỏ, từ trong ổ chăn chui ra, mềm mại hỏi: "Ai đó?"

Ngoài cửa là tiếng người hầu tiểu Lan, nàng con gái của đầu bếp lão Lý và Lý thẩm, một nhà ba người đều làm công ở Tề gia.

Tiểu Lan: "Tiểu thư, là em!"

Tề Gia Mẫn: "Vào đi."

Tiểu Lan vào cửa, bưng một bát canh sền sệt, nàng nói: "Tiểu thư, người ngày hôm qua ăn nhiều đồ cay, phu nhân nói dạ dày sẽ khó chịu, em làm cho người một bát đồ bổ, người uống một chút, để khỏi đau bụng."

Tề Gia Mẫn nhìn một cái: "Không muốn uống."

Tiểu Lan cười tủm tỉm, thuyết phục nàng: "Tiểu thư không thể sợ thầy giấu bệnh nha, người xem, thân thể người yếu như vậy, nếu không dưỡng cho tốt, lão gia phu nhân đều lo lắng, bọn họ lo lắng, trong lòng cũng sẽ khó chịu. Người cũng sẽ không thoải mái gì, tóm lại không phải chuyện tốt. Người nhất định không muốn bọn họ khó chịu đúng không?"

Tiểu Lan tiếp tục luyên thuyên.

Gia Mẫn yên lặng ngồi dậy, dùng thìa múc một muỗng thật to, chưa kể, nước canh này nhìn nhầy nhầy không mấy người thích, nhưng vị có chút hương hoa nhài làm giảm đi một ít mùi nguyên bản của đồ bổ khiến nó trở nên không quá khó nuốt.

Đương nhiên, nếu nói là ngon, thì không hề.

Gia Mẫn thật sự không muốn ăn. Nhưng nàng không muốn nghe tiểu Lan tiếp tục lải nhải, tiểu Lan là một hầu gái rất được, vì chủ nhân mà suy nghĩ, làm việc tay chân lanh lẹ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, làm người cũng rất thành thật. Chỉ là, nàng có một điểm duy nhất khiến cho Gia Mẫn cảm thấy phiền muộn.

Đó là, vị tiểu tỷ tỷ này là tính cách Đường Tăng. Cũng không phải có lòng trắc ẩn vì nước vì dân gì, mà có tật lải nhải giống Đường Tăng. Nếu Gia Mẫn không uống thuốc, không uống đồ bổ, tiểu Lan tuyệt đối sẽ luôn nói chuyện này, nói nghe đến hói đầu.

Cho nên, thông thường Gia Mẫn đều trực tiếp từ bỏ chống cự, ngoan ngoãn nghe lời.

Không có biện pháp, lỗ tai chịu không nổi.

Tề ma ma cũng biết đặc điểm này của tiểu Lan, cho nên mỗi lần uống thuốc hay uống đồ bổ, người làm loại chuyện khó xử này, đều là do tiểu Lan đảm đương!

"Ăn xong rồi." Gia Mẫn đem chén đưa cho tiểu Lan, nói: "Ta ngủ tiếp đây, cơm trưa không cần kêu ta."

Tiểu Lan lập tức khẩn trương, nàng duỗi tay kiểm tra  trán Gia Mẫn một chút, độ ấm bình thường không bị nóng "Tiểu thư là ngủ không ngon sao? Nơi nào không thoải mái sao? Người nằm yên đừng nhúc nhích, em lập tức đi gọi điện thoại kêu bác sĩ tới đây!"

Tề Gia Mẫn nắm lấy cổ tay tiểu Lan, lắc đầu nói: "Ta không sao."

Nàng nói: "Chỉ là tối hôm qua tiểu đêm nhiều, ngủ không ngon, muốn ngủ một giấc mà thôi."

Vừa nói như vậy, tiểu Lan cuối cùng đã hiểu, nàng trong lòng xúc động gật đầu, nói: "Em cũng đi tiểu đêm ba lần! Tiểu thư người nghỉ ngơi cho tốt."

Nhà bọn họ không thường xuyên ăn cay, ngẫu nhiên ăn một lần, lại cay lợi hại như vậy, dạ dày hiển nhiên chịu không nổi.

Tối hôm qua mọi người cơ hồ đều bận rộn giữa nhà vệ sinh và phòng ngủ, cho nên tiểu Lan cũng không ngạc nhiên.

Nhưng nàng vẫn hỏi: "Người hiện tại đã đỡ chút nào chưa? Nếu dạ dày còn không thoải mái, phải sớm đi khám bác sĩ......"

Gia Mẫn kịp thời đánh gãy lời nói của nàng, lắc đầu: "Ta thật sự không có việc gì, chỉ hơi mệt thôi."

Gia Mẫn lại lần nữa cuộn tròn trong ổ chăn, lẩm bẩm: "Giúp ta kéo rèm cửa và đóng cửa lại."

Tiểu Lan vâng một tiếng, cẩn thận làm tốt hết thảy, lại mang chén đồ bổ đi, cả phòng nhanh chóng chìm vào an tĩnh.

Đúng là, có đôi khi đồ bổ thật rất có hiệu quả, tuy rằng vị chẳng ra gì, nhưng sau khi ăn xong, cảm thấy cả người thoải mái một chút, dạ dày ấm áp. Gia Mẫn lười biếng duỗi tay ra, tựa hồ nghĩ đến điều gì lại xốc chăn lên, lê dép lê đi vào buồng vệ sinh, bên trong có một tấm gương to, Gia Mẫn mở đèn, đứng ở trước gương nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ, nàng lúc này đã thay đổi một bộ áo dài quần dài, không phải cái váy ngủ buổi tối kia.

Trong gương thiếu nữ môi hồng răng trắng, da thịt trắng tuyết, đầu tóc rối bời lộ ra một chút ngây thơ hồn nhiên, nàng kéo lộ bả vai, trên vai, một dấu răng hồng hồng có thể thay được rất rõ ràng.

Tề Gia Mẫn nhìn dấu răng trên vai, nghiến răng nghiến lợi, ngay sau đó nhanh chóng kéo quần áo lên, chạy trở lại giường, chôn vào trong chăn.

Cao Như Phong, tên biến thái!

Tề Gia Mẫn hét lên lần thứ mười vạn!

Nàng lập tức nhắm mắt lại, nói với bản thân: "Tề Gia Mẫn, ngủ đi, đừng nghĩ đến những chuyện vụn vặt tối hôm qua nữa! Cao Như Phong không ăn thịt người!"

Chỉ là mới vừa nói xong, trong lòng như có âm thanh nho nhỏ nhắc nhở nàng: Cao Như Phong tuy không ăn thịt người, nhưng hắn cắn người nha! Quả nhiên là chó điên! Đại chó điên!

Tề Gia Mẫn lại căm giận!

Mẹ nó!

Thật phẫn nộ!

Muốn đánh người!

Tề Gia Mẫn chửi thề trong lòng, nàng cảm thấy, Cao Như Phong thật dễ làm người khác bốc hỏa, bởi vì người này thật sự quá phiền phức. Trách không được nhiều người muốn giết hắn như vậy! Tuyệt đối là bởi vì hắn thật sự quá đáng ghét!

Thật là đáng ghét số một, không có số hai!

Trong tâm trạng phẫn nộ như vậy, Gia Mẫn chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Tuy nhiên vẫn có một số người, ngủ rồi cũng vẫn thấy đáng ghét, không chịu buông tha nàng, xuất hiện trong giấc mơ của nàng.

Tề Gia Mẫn mơ mơ màng màng, phảng phất về lại tối hôm qua...... Gió Bắc gào thét, bóng đêm như mực, trong phòng sáng trưng. Cao Như Phong trên cao nhìn xuống Gia Mẫn, thanh âm thâm trầm mang theo một tia cảm xúc khó lòng giải thích, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, nói: "...... Trừng phạt ngươi!!!"

Cứ như vậy cắn một ngụm ở đầu vai trắng nõn của Tề Gia Mẫn, Gia Mẫn thất thanh thét chói tai, nhưng thanh âm đã bị bàn tay to lớn của hắn che lại, dựa vào bên tai nàng, nhẹ nhàng thì thầm: "Tề Gia Mẫn, đóng dấu."

Đóng dấu?

Đóng dấu cái gì?

Bệnh tâm thần sao?

Lúc này Gia Mẫn thề, về sau không bao giờ dùng chăn bọc chính mình, quá ảnh hưởng đến sức chiến đấu.

Nhưng Cao Như Phong cũng không biết là chạm dây thần kinh nào, bế ngang nàng đem đặt lên giường, sau đó đem súng của hắn đặt ở tủ đầu giường, dùng sức nhéo mặt nàng một cái, nghênh ngang rời đi!

Mẹ nó, quá vũ nhục người khác!

Tức giận tức giận!

"Ưm!!!" Đại ác nhân đi vào giấc mộng, Gia Mẫn nhanh chóng tỉnh lại, nàng cảm thấy giống như vừa mới ngủ đã bị tên thiếu đạo đức này làm tỉnh giấc, thật là đáng giận đến không chịu được. Quả nhiên, loại kẻ thù này, thật đúng là ý trời.

Nhưng cảm giác vừa ngủ xong, khiến Gia Mẫn cảm thấy tinh thần khá hơn rất nhiều.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ, trong nháy mắt, đôi mắt thiếu chút rớt ra!

Buổi chiều, bốn giờ!

Tề Gia Mẫn: "???????"

Nàng ngủ lâu như vậy sao?

Nên nhớ, nàng hơn 7 giờ sáng mới ngủ, trăm triệu lần không nghĩ tới, lúc này đã là buổi chiều. Vậy mà nàng còn cảm thấy, vừa rồi mình mới ngủ khoảng hai mươi phút thôi.

Quả nhiên, suy nghĩ và thực tế luôn cách biệt một trời một vực.

Gia Mẫn sờ sờ bụng, cảm thấy bụng rỗng tuếch, đã bắt đầu đánh trống, nàng cũng không chải chuốt gì, lê dép lê, đầu như ổ gà xuống lầu, chỉ mới vừa đi đến đầu cầu thang, nhìn thấy phòng khách dường như có người, một nam nhân gầy ốm.

Gia Mẫn hét lên một tiếng, ba bước thành hai, kinh ngạc: "Đại ca!"

Nam nhân gầy ốm quay đầu lại, mi thanh mục tú, chỉ nhìn bề ngoài liền cho người ta cảm giác một công tử hào môn mong manh yếu đuối, lúc này mặt hắn đều là ý cười, đứng lên nói: "Chậm một chút."

Gia Mẫn chạy nhanh vọt tới, lập tức nhào vào lòng ngực hắn, khiến cho nam nhân lảo đảo rất nhiều bước, thiếu chút nữa đụng vào bàn trà, ngã lăn quay như chó cạp bùn. Nhưng hắn cũng không để trong lòng, ý cười càng sâu.

"Đại ca! Huynh trở về khi nào! Trở về sao không gọi muội! A a a, huynh gầy đi nhiều nha! Trên đường vất vả lắm sao? Ba mẹ bọn họ có biết huynh đã trở về hay chưa?" Gia Mẫn như một con chim sẻ nhỏ, lải nhải.

Tề đại ca mỉm cười vuốt những sợi tóc nhỏ rối bù của nàng.

"Ba mẹ đương nhiên biết ta đã trở về." Hắn ấn Gia Mẫn ngồi xuống, nói: "Đại ca có mang cho muội một vài món quà, nhìn xem có thích hay không."

Tề Gia Mẫn liếc mắt một cái nhìn qua, liền thấy đại sảnh có tám cái rương lớn dài khoảng 30 tấc, bên trong đầy ấp đồ.

Gia Mẫn nhìn mấy cái rương liền cảm thấy, trách không được đại lại gầy như vậy, tuyệt đối là do xách theo nó.

Nàng làm nũng ôm cánh tay Tề đại ca, nói: "Chờ mọi người trở về cùng nhau phân nha."

Tề đại ca lại xoa đầu nàng, nói: "Đều là mua cho muội, phân cái gì mà phân? Toàn là mấy đại nam nhân còn muốn lễ vật gì? Không biết xấu hổ sao?"

Tề đại ca đối với mấy đệ đệ cũng không dụng tâm bằng đối với muội muội đâu!

Tề Gia Mẫn nhịn không nổi, ha ha ha bật cười, tựa như một con gà mái già, nàng cười ngã vào trên sô pha, nghiêm trang nói: "Muội đây càng muốn vào lúc có mặt bọn họ lấy đi tất cả quà. Có thể khoe nha!"

Tề đại ca mỉm cười nói được.

Gia Mẫn cười tủm tỉm: "Đại ca ra ngoài một chuyến, người gầy như vậy."

Bọn họ cảm giác một tháng, kỳ thật đại ca nàng đi ra ngoài đã một tháng rưỡi.

Tề Gia Mẫn tò mò mở to mắt, nói: "Cữu cữu đâu rồi? Cữu cữu có trở về cùng đại ca không?"

Ban đầu Tề cữu cữu có hội thảo y học ở nước ngoài vừa lúc Tề đại ca cũng muốn ra nước ngoài mua hàng, bởi vậy liền quyết định đi chung, như thế cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Tuy nói là cùng nhau đi, nhưng công việc khác nhau nên mỗi ngày đều không thường xuyên gặp nhau.

Tề Gia Mẫn cũng không chắc, bọn họ có thể trở về cùng nhau hay không.

Tề Gia Mẫn chớp lông mi thật dài, nói: "Trong khoảng thời gian ca ca không có ở đây, trong nhà xảy ra rất nhiều việc!"

Nàng nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: "Sự việc trọng đại!"

Tề đại ca ghé sát vào nàng, cũng hạ giọng: "Vậy muội lén nói cho đại ca nghe đi."

Tiểu loa phóng thanh Tề Gia Mẫn quả nhiên không giấu được chuyện gì, nàng liền đem sự việc mấy ngày nay thuật lại cho Tề đại ca, chỉ là kết quả lại có chút hối hận. Bởi vì sắc mặt Tề đại ca đã trở nên rất khó coi.

Tề Gia Mẫn: "Đại ca đi đường mệt nhọc, đừng tức giận rồi hại thân thể."

Tề đại ca mím môi, lạnh lùng: "Ta thấy, bọn họ chán sống rồi."

Khi dễ đệ đệ cùng muội muội Tề Gia Cung hắn, thật đúng là xem hắn là quả hồng mềm mà!

Hai cha con Tề gia đều rất thích buông lời hung ác.

Chỉ có điều buông lời hung ác này lại rất khác nhau!

Tề ba ba buông lời hung ác, như một bức tường cát, phần lớn chỉ muốn giáo huấn người khác một chút, không có tâm tư hại người thật sự; nhưng đại ca nàng thì khác, nàng sống trong cái nhà này ngần ấy năm, có thể nắm rõ trong lòng bàn tay. Nếu nói trong nhà này ai là người giống mẹ nhất, thì người này nhất định là đại ca.

Hơn nữa, trò giỏi hơn thầy.

Đại ca nàng nói muốn đối phó với một người, chính là thật sự sẽ làm người này sống không bằng chết!

Đây là nhân vật tàn nhẫn thật sự!

Nàng hỏi: "Cữu cữu cũng đã trở về sao?"

Tề đại ca lắc đầu, nói: "Cữu cữu cùng ta ngồi thuyền trở về. Nhưng ông ấy đã xuống một cảng khác để đi thăm bạn bè. Sau đó sẽ ngồi xe lửa trở về, đại khái sẽ về sau khoảng ba đến bốn ngày."

Gia Mẫn gật đầu: "Thì ra là như vậy."

Nàng thở dài một hơi, nói: "Muội biết là sẽ không có chuyện gì tốt nhưng lại rất hy vọng cữu cữu sớm trở về."

Tề đại ca bật cười, thanh âm ôn hòa không ít: "Gia nhi, từ khi nào khiến muội nhọc lòng nhiều chuyện như vậy? Muội phải nhớ, trong nhà còn có chúng ta!"

Hắn tinh tế đánh giá Gia Mẫn, lại nói: "Vừa rồi còn nói ta gầy, muội nói cho ta nghe một chút đi, khí sắc của muội sao lại kém như vậy?"

Gia Mẫn từ khi còn nhỏ thân thể đã suy nhược, thường xuyên sinh bệnh, mỗi khi nghĩ về điều đó, Tề đại ca liền hận không thể đem đôi phu thê ác độc kia đào mồ lên quất xác cho hả giận. Nếu như không phải bọn họ đánh tráo tiểu muội muội, nếu như không phải bọn họ từ nhỏ đối với nàng khắt khe, nàng làm sao gầy yếu đến nỗi như bây giờ.

"Không thoải mái sao?"

Tề Gia Mẫn biết đại ca đối với nàng quan tâm, lập tức lắc đầu, nói: "Không có, muội không có không thoải mái, chẳng qua là do hôm qua ngủ không ngon mà thôi."

Mắt thấy đại ca nhướng mày, nàng lại giải thích: "Muội tối hôm qua ăn nhiều đồ ăn cay, dạ dày có chút không thích ứng, cho nên đi tiểu đêm vài lần, nên hôm nay mới mất sức như vậy"

Không còn cách nào khác, nàng không thể nói Cao Như Phong đêm hôm khuya khoắt lén lút đột nhập vô phòng của nàng được.

Tuy Gia Mẫn là một chú chim sẻ ồn ào trong nhà, có thể nói với gia đình tất cả mọi chuyện, nhưng nàng cảm thấy chuyện này khó mà nói ra. Bởi vì, Cao Như Phong dường như cũng không có gì ác ý. Hắn thậm chí còn để lại một khẩu súng cho nàng.

Vì vậy nếu như nàng thật sự nói ra, mọi người tuyệt đối sẽ cảm thấy Cao Như Phong không có ý tốt, cùng hắn đối nghịch.

Cục diện như vậy, Tề Gia Mẫn không muốn nhìn thấy.

Nam chủ không phải vạn năng, nhưng Cao Như Phong rất khó đối phó.

"Làm sao vậy?" Tề đại ca thấy Gia Mẫn phát ngốc, hỏi: "Lại lo lắng cho lão tứ?"

Tề Gia Mẫn đâm lao phải theo lao, nói: "Muội cảm thấy tứ ca thật đáng thương."

Tề đại ca: "Bất quá chỉ là một nữ nhân, nếu như hắn đến chuyện này cũng không qua được, về sau còn có thể làm được cái gì?"

Gia Mẫn: "Vậy đại ca thì sao? Đại ca thích gì......"

Huynh muội hai người đang nói chuyện, liền nhìn thấy Lý thẩm vội vàng bước vào, "Đại thiếu gia, ngũ tiểu thư, ngoài cửa có một vị Lục tiểu thư cầu kiến."

Tề đại ca cùng Gia Mẫn liếc nhau, Tề đại ca hỏi: "Lục tiểu thư nào?"

Lý thẩm suy nghĩ một chút, nói: "Nàng hình như nói, nàng tên Lục Minh Tuyết, muốn cầu kiến ngũ tiểu thư."

Vừa nghe như vậy, hiện trường lập tức an tĩnh.

Tề đại ca lông mày hơi nhíu, ánh mắt nhìn về phía Gia Mẫn, mặt không cảm xúc, nhẹ giọng hỏi: "Bằng hữu của muội sao?"

Tề Gia Mẫn rũ con ngươi, không biết nghĩ cái gì, vào lúc Tề đại ca cho rằng nàng không muốn trả lời, nàng ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Không phải, chỉ là có quen biết một chút nhưng không hợp nhau."

Dừng một chút, lại nói: "Không biết nàng tìm muội làm cái gì."

"Không hợp ý thì không cần gặp!" Tề đại ca mỉm cười: "Gia Mẫn của chúng ta là tiểu công chúa, làm sao muốn gặp là gặp?"

Tề Gia Mẫn: "?"

Nàng nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn đại ca, Tề đại ca ngẩng đầu phân phó: "Ra ngoài nói với vị Lục tiểu thư kia, tiểu thư không muốn gặp."

Lý thẩm vâng một tiếng, xoay người rời đi.

Mặc dù Tề đại ca có vẻ bình tĩnh, nhưng lại lặng lẽ đánh giá Gia Mẫn, thấy nàng hơi thất thần, trong lòng có chút suy đoán, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Tiểu muội ngoan, về sau không thích ai thì không cần miễn cưỡng trở thành bằng hữu, Tề gia chúng ta cũng không phải người nào cũng có thể với tới được. Gia Mẫn chúng ta là Tề gia tiểu công chúa, từ cổ chí kim, làm gì có chuyện công chúa phải nhân nhượng người khác?"

Tề Gia Mẫn ha ha bật cười, nói: "Cũng đúng nha!"

Tề đại ca: "Không phải sao?"

Tề Gia Mẫn: "Công chúa không nhân nhượng người khác, nhưng công chúa bị đưa đi hòa thân nha!"

Tề đại ca cười lạnh: "Ai muốn tiểu Gia Mẫn hòa thân, ta khiến cho hắn biết chết là như thế nào!"

Tề Gia Mẫn cao hứng, nàng phát hiện kiếp trước của nàng giống như sống uổng phí đến năm 18 tuổi, mấy năm nay sống lại lần nữa, tâm hồn của nàng vẫn còn rất nhỏ, cho nên phá lệ ấu trĩ. Như hiện tại, bởi vì được đại ca khen ngợi, nàng liền cảm thấy tâm vui như nở hoa.

Quả nhiên, nàng là một người ấu trĩ.

Tề Gia Mẫn tâm tình rất tốt, giống như hoàn toàn không có nghĩ đến điều gì khác, Tề đại ca cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Kỳ thật, thân phận Lục Minh Tuyết, ngoại trừ Gia Mẫn, cả nhà đều biết. Tề ma ma vẫn suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc Lục Minh Tuyết cũng sống tại Thượng Hải, một ngày nào đó, nói không chừng, sẽ là nghiệt duyên, thật sự cùng con trai nhà bọn họ dây dưa.

Cũng khó trách Tề ma ma nghĩ như vậy, dù sao trong đoàn kịch vai diễn như kia thật sự không thiếu!

Cho nên Tề ma ma căn bản không cho bọn họ cơ hội phát triển loại duyên phận này, trực tiếp nói cho bọn họ thân phận của Lục Minh Tuyết. Đồng thời cũng hy vọng bọn họ hiểu rõ, tiểu muội năm đó chịu khổ, hoàn toàn đều là do nhà bên kia tạo thành.

Tuy rằng đầu sỏ gây tội đã chết.

Nhưng bà tuyệt đối không để cho Lục Minh Tuyết dính đến bất cứ ai trong nhà bọn họ.

Hiện tại đem tất cả mọi chuyện nói với mấy người con trai, chính là muốn họ hiểu rõ, mặc dù là nghiệt duyên, nếu một ngày kia thật sự quen biết Lục Minh Tuyết, cũng phải cách xa ra.

Lại nói tiếp, phu thê Tề gia cũng không phải người lạnh nhạt, nếu thật sự lạnh nhạt, bọn họ sẽ không vì Lục Minh Tuyết trù tính một đường thoát thân như vậy, nếu để nàng tùy ý đi theo đôi cha mẹ nham hiểm kia, cuộc sống của nàng cũng liền xong đời.

Bởi vì bà đã nuôi dưỡng Lục Minh Tuyết như con gái ruột hơn bốn năm, có chút tình cảm, cho nên vì nàng tìm một nhà nhận nuôi, coi như là chút tình nghĩa cuối cùng. Đồng thời, cũng kết thúc duyên phận mẹ con hơn bốn năm của  bọn họ.

Tề ba ba và Tề ma ma còn có thể làm được, cho nên bọn họ tự nhiên cũng muốn mấy đứa con trai mình làm được.

Bởi vì, mấy người con trai khi còn nhỏ đều sống tại nhà cũ của ông ngoại Tề, nói cho cùng, bọn họ cùng "muội muội" Lục Minh Tuyết này tiếp xúc cũng không nhiều. Ngược lại sau khi tiểu Gia Mẫn chân chính được tìm trở về, bọn họ đều đau lòng, trong nhà đem nàng trở thành búp bê sứ dễ vỡ, muốn bồi thường nàng thật tốt, lúc này mới dọn trở về, giúp đỡ chiếu cố muội muội, giúp nàng cảm thụ sự ấm áp trong nhà.

Tề đại ca còn nhớ rõ Gia Mẫn lúc vừa trở về, mắt to thấp thỏm, ốm yếu gầy gò. Hiện tại tính cách nàng hoạt bát, rộng rãi thành như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào phá hư sự hồn nhiên của Gia Mẫn.

Hắn biết Gia Mẫn nhìn ngây thơ vô tội, kỳ thật không phải là một đứa nhỏ ngu ngốc, hắn bối rối không biết, Gia Mẫn có biết sự việc của Lục Minh Tuyết hay không.

Rốt cuộc, lão tam lão tứ là hai tên ngốc, rất có khả năng không cẩn thận lỡ miệng nói ra.

Vì nguyên nhân này, Tề đại ca lời nói có ẩn ý, nghiêm túc nói: "Tiểu Gia Mẫn chúng ta, là muội muội mà ta yêu thương nhất, những người khác đều không thể so."

Tề Gia Mẫn nâng khuôn mặt lên, bật cười, hài hước: "Đại ca, huynh lần này trở về, biến thành người lải nhải nha!"

Tề đại ca bật cười, vuốt lại mái tóc rối của nàng.

"Còn chê cười đại ca! Lên lầu rửa mặt thay quần áo, tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn cơm!"

Gia Mẫn lập tức: "Vâng!"

Những năm gần đây kỳ thật không quá lưu hành chuyện đi ra ngoài ăn cơm, nhưng Tề gia thì ngoại lệ, cứ cách vài hôm cả nhà thường xuyên cùng ra ngoài ăn.

Tề Gia Mẫn thay một chiếc váy Tây hiện đại màu vàng nhạt, nói như thế nào nhỉ, dưới con mắt thẩm mỹ hiện đại của Gia Mẫn cũng cảm thấy chính mình đẹp ngây người, đây không phải thiếu nữ mặc trang phục retro điển hình sao! Nàng đắc ý dào dạt đứng trước gương, thiếu nữ tươi tắn đầy sức sống, không cần tô son trát phấn cũng rất xinh đẹp!

Đây là sự tự tin mù quáng của Tề Gia Mẫn đối bản thân mình!

Tề Gia Mẫn có một phòng đựng quần áo riêng, nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một chiếc túi da dê màu trắng ngà xách xuống lầu, nhẹ nhàng giống như một chú bướm nhỏ.

Huynh muội Tề gia cùng lái xe ra cửa, Tề Gia Mẫn nói: "Ca, huynh có rảnh thì dạy muội lái xe đi."

Tề đại ca nhất quyết cự tuyệt, nói: "Không được, nguy hiểm."

Tề Gia Mẫn bĩu môi: "Muội rất thông minh mà."

Tề đại ca an ủi nàng: "Tiểu muội ngoan, muội học cái này thật sự không an toàn, làm sao chúng ta yên tâm được? Nếu muội lái xe xảy ra chuyện gì, mẹ còn không lột da ta sao?"

Gia Mẫn: ".................."

"Nếu muội muốn đi ra ngoài, chúng ta có thể làm tài xế cho muội, cũng có thể thuận tiện bảo vệ muội an toàn, cớ sao không làm? Muội nói xem có đúng không?" Tề đại ca giảng giải từng chút một.

Gia Mẫn rốt cuộc cũng đầu hàng, được rồi, huynh có lý!

Huynh muội hai người cùng tiến vào nhà hàng, Gia Mẫn: "Muội đoán tam ca khẳng định tới trước, hắn......"

"Tề tiên sinh."

Tề đại ca quay đầu lại, liền thấy đoàn người từ một bên khác đi qua, vừa rồi mở miệng gọi hắn, là người đi đầu.

Người này là Tống bí thư của tòa thị chính, cũng có chút máu mặt.

Tề đại ca mỉm cười tiến lên chào hỏi, "Thì ra là Tống bí thư, rất vui được gặp ngài."

Tống bí thư là một người đàn ông trung niên năm này đã 40 tuổi, vóc dáng hắn không cao, khuôn mặt vuông vắn, có vài phần nho nhã, "Rất vui được gặp, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Tề tiên sinh, không bằng cùng nhau ngồi?"

Tầm mắt hắn dừng ở trên người Gia Mẫn, mang theo vài phần ý vị không rõ tâm tư.

Tề Gia Mẫn vẫn chưa tiến lên, lạnh nhạt lãnh đạm.

Về các mối giao hảo bên ngoài của người trong gia đình, nàng vẫn thường không quá quan tâm.

Đối với tầm mắt Tống bí thư, Tề đại ca hiểu rõ, hắn vẻ mặt không thay đổi, nói: "Hôm nay chỉ sợ không được, ngày khác ta sẽ ngồi một mình trò chuyện với Tống bí thư. Mong rằng Tống bí thư có thể hiểu cho."

Tống bí thư nở nụ cười gượng gạo, thêm vài phần giả dối.

Tầm mắt hắn lại lần nữa nhìn lướt qua Gia Mẫn, nói: "Thế cũng tốt, Tề tiên sinh thật là diễm phúc nha! Không biết vị này là?"

Tề đại ca: "Tống bí thư nói đùa, diễm phúc là không có, đây là tiểu muội trong nhà."

Tống bí thư kinh ngạc nhướng mày, ý cười theo sau càng xán lạn hơn một chút: "Thì ra là Tề tiểu thư, không gọi lại đây chào hỏi một cái sao?"

Mấy người đi theo Tống bí thư tựa hồ hiểu rõ tâm tư của hắn, lập tức phụ họa thêm, ngươi một lời ta một lời, tầm mắt đồng loạt dừng trên người Tề Gia Mẫn, mang theo ý tìm tòi nghiên cứu ái muội, không có ý tốt.

Tề Gia Mẫn vuốt ve túi xách nhỏ trên tay một chút, rũ mắt xuống.

Lúc này Tề đại ca lên tiếng: "Chư vị nói đùa, chẳng qua, ta thấy chuyện này không được."

Lúc này trên mặt Tề đại ca nụ cười vẫn không thay đổi, nhưng lời nói thì không khoan nhượng: "Muội muội nhà ta chính là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, nắm trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Trong nhà không hy vọng nàng bên ngoài kết bạn với nam nhân lạ, miễn nhận lấy những lời đàm tiếu không cần thiết!"

"Tề Gia Cung, lời này không đúng rồi, chúng ta chẳng lẽ là người không đứng đắn sao? Chỉ là chào hỏi một cái mà thôi, dù là Tống bí thư hay là chúng ta, đều không có gì ý gì khác, ngươi nói như vậy, không khỏi có chút hơi quá đáng." Một trong những tên chó săn bên cạnh lập tức mở miệng.

Tề đại ca: "Nếu không có ý tứ gì, như vậy càng không cần giới thiệu. Ta bên này còn có việc, cáo từ trước."

Tuy nói Tống bí thư địa vị không thấp, nhưng Tề gia ở Bến Thượng Hải cũng không phải gia đình không có tiếng tăm, thăng trầm mấy chục năm, cũng không cần phải đều nhìn sắc mặt của người khác. Tề đại ca đi đến bên cạnh muội muội, nói: "Chúng ta đi thôi."

Tề Gia Mẫn gật đầu: "Được!"

Mắt thấy huynh muội hai người cùng lên lầu, sắc mặt Tống bí thư đen lại quả thực có thể tích ra mực nước, mấy tên chó săn bên cạnh hắn bốn mắt nhìn nhau, cũng lập tức lên án mạnh mẽ Tề Gia Cung không biết điều.

Tống bí thư đanh mặt, cười lạnh nói: "Hắn cho rằng mình là ai, dám đắc tội với ta, ngày nào đó ta sẽ khiến hắn phải tự mình đem muội muội đưa đến trên giường ta!"

Tống bí thư nhìn trúng Tề Gia Mẫn, Tề Gia Mẫn cũng nhìn ra được, từ ánh mắt đầu tiên nàng liền biết người này không có ý tốt, đừng nhìn bộ dạng nghiêm trang của hắn mà lầm tưởng, người như vậy, thích nhất làm ra vẻ đạo mạo!

Tên đàn ông trung niên bụng phệ thèm muốn một tiểu cô nương, đại khái chính là miêu tả chân thật nhất về chuyện này.

Nàng nhẹ giọng hỏi: "Ca ca, đắc tội với người này có nghiêm trọng không?"

Tề đại ca mỉm cười: "Không sao!"

Bối cảnh gia thế của Tống bí thư rất là hiển hách, cũng coi như là người có gốc gác. Nhưng ở trong mắt Tề đại ca, người lợi hại ra sao, đều không quan trọng bằng tiểu muội. Những chuyện khác, hắn có thể hai mặt nhượng bộ. Nhưng nếu là chuyện của tiểu công chúa nhà bọn họ, đều không cần suy nghĩ, hắn trong lòng phun một câu: Đồ heo già không biết xấu hổ muốn chiếm tiện nghi của muội muội ta, mẹ nó nằm mơ đi!

Tề Gia Mẫn: "Loại người này chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy."

Tề đại ca: "Không có việc gì, cho hắn việc để làm, hắn sẽ không nhớ tới muội nữa!"

Tề đại ca đẩy cửa phòng ra, quả nhiên, lão tam lão tứ đã tới rồi, hai người đều có chút hưng phấn: "Đại ca huynh đã trở lại!"

Tề đại ca mỉm cười gật đầu, nói: "Các ngươi cùng tiểu muội ngồi trước, ta đi toilet một chuyến."

Tề tứ ca nhìn đại ca ra cửa, nhỏ giọng nói thầm: "Nam nhân lớn tuổi, thường đi tiểu rất nhiều."

Tề tam ca trong lòng xúc động gật đầu.

Tề Gia Mẫn mím môi, đi tới phía trước cửa sổ, nàng đem cửa sổ mở ra một khe hở nhỏ, vừa lúc nhìn thấy tên Tống bí thư kia đứng ở bên cạnh xe cùng người khác nói chuyện, mấy người xung quanh đều nở nụ cười nịnh nọt.

"Tiểu muội, ngươi nhìn cái gì vậy?"

Tề Gia Mẫn quay đầu lại, lên tiếng: "Không có gì, muội nhìn xem ba mẹ đã tới chưa."

"Ba mẹ không thể đến sớm như vậy, bọn họ lần nào cũng chậm trễ, nhưng nhị ca, hẳn là cũng không đến mức chậm trễ......" Tề tứ ca còn chưa nói xong, liền nghe được ngoài cửa sổ nổ một tiếng, thật đột ngột.

Chờ mọi người phản ứng lại mới nghĩ đến, này mẹ nó là tiếng súng nha!

Tề Gia Mẫn cũng hoảng sợ, nàng nhanh chóng lui về phía sau một bước, áo sát vào tường, lại nghĩ nghĩ, chuyện này cùng nàng có quan hệ gì đâu, lập tức một lần nữa tiến đến phía trước cửa sổ.

Dưới cửa sổ, Tống bí thư hét lên, sau đó là một loạt tiếng súng nổ, dường như mỗi một phát súng đều nhắm vào bên cạnh Tống bí thư, Tống bí thư hét lên như điên, xung quanh hắn càng là từng đợt thét chói tai cùng chạy trối chết, loạn như một nồi cháo. Tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, hiện trường quá mức hỗn loạn, căn bản nhìn không ra rốt cuộc có ai bị thương hay không, cứ như mỗi người đều ôm đầu chạy trốn.

Tề tam ca bay nhanh tới kéo muội muội qua một bên, nói: "Mau trốn đi."

Tề Gia Mẫn đè lại tay Tề tam ca, lắc đầu nói: "Không sao, muội xem một lát!"

Nàng nói: "Xem náo nhiệt lại không cần bỏ tiền!"

Tề tam ca: "Không được, không an toàn!"

Tề Gia Mẫn không lay chuyển được Tề tam ca, bị hắn kéo ra khỏi cửa sổ, nàng cười tủm tỉm: "Khá thú vị!"

Tề tam ca & Tề tứ ca: "!"

"Muội à, sau này có chuyện như vậy, chúng ta nên tránh xa ra một chút, không thể hiếu kỳ giống như lần này được! Không cần biết chuyện gì, an toàn là trên......" Tề tam ca đang muốn khuyên giải muội muội, liền thấy đại ca đẩy cửa tiến vào.

Tề đại ca giữa trán có chút mồ hôi, một khuôn mặt trắng bệch dọa người.

Tề Gia Mẫn sửng sốt, sau đó lập tức lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Tề đại ca, lại nói: "Đại ca đi đường mệt nhọc không nghỉ ngơi cho tốt, nhìn huynh rất  không có tinh thần, uống ly trà tỉnh táo lại chút." Lại nhanh nhẹn đổ một ly trà đặt ở trước mặt đại ca.

Tề đại ca nhìn về phía đôi mắt Gia Mẫn, sau đó cúi đầu uống nước, hắn hơi hơi cong lên khóe miệng, ừ một tiếng.

Tề Gia Mẫn chống cằm, nhìn đại ca, "Vừa rồi dưới lầu hình như phát sinh sự việc rất nghiêm trọng!"

Tề đại ca nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Thế đạo loạn lạc, luôn có những chuyện như vậy xảy ra."

Hắn mỉm cười: "Cùng chúng ta không có liên quan, không cần phải xen vào."

Tề Gia Mẫn nhìn hắn, vâng một tiếng thật dài.

Tề đại ca: "Dọa đến muội sao?"

Tề đại ca bật cười, móc trong túi áo ra, mở ra trong tay chính là kẹo.

"Cho muội, đừng sợ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro