Chương 18.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn người bước ra cửa, quả nhiên bọn họ đang bàn đến việc Lục lão sư không mang nhẫn nên nhất định chưa kết hôn. Gia Mẫn không khỏi muốn cười, nhưng nàng cũng không nói với mọi người về khả năng người ta đã có vị hôn thê.

Tóm lại mọi người cũng chỉ đang bát quái một chút mà thôi. Hà tất khiến bọn họ thương tâm!

"Gia Mẫn."

Gia Mẫn quay đầu nhìn lại, liền thấy nhị ca nàng đang tựa vào xe, trong tay hắn cầm một bó hoa, tay chống cằm lộ ra một chút sườn mặt tuấn tú.

Tề Gia Mẫn: "...................................."

Tất cả những ai không biết chuyện đều kinh ngạc cùng hưng phấn nhìn về phía Gia Mẫn.

Tề Gia Mẫn nhảy đến trước mặt nhị ca, đột nhiên nói: "Nhị ca!"

Nàng loay hoay muốn cướp hoa trên tay hắn, còn chưa kịp nói, Tề nhị ca liền đưa cho nàng: "Tặng cho muội."

Tề Gia Mẫn phụt một tiếng bật cười, nói: "Đang yên đang lành sao lại tặng hoa cho muội?"

Nàng cúi đầu nhìn xem, hét lên một tiếng, nói: "Vẫn là hoa hồng sao!"

"Vừa rồi lúc chờ muội thấy một tiểu cô nương bán hoa rất đáng thương, ta liền mua hết."

Hắn nhướng mày, lộ ra một nụ cười đầy mê hoặc, nói: "Ta không có bạn gái, nên muội được hưởng lợi đấy tiểu nha đầu."

Hắn nhìn về phía các cô gái hoạt bát đáng yêu xung quanh, nụ cười càng xán lạn hơn, "Bạn học muội sao? Nhiều hoa như vậy, chia cho các bạn học một ít nha?"

Tề Gia Mẫn: "........................"

Nhị ca nàng thật không có lúc nào mà không giống một con công đực, điên cuồng xoè đuôi, điên cuồng trêu chọc các em gái.

Nàng cười ha ha một tiếng, nói: "Không, huynh tặng hết cho muội giờ kêu muội tặng cho người khác, mơ đi!"

Nàng ra vẻ bướng bỉnh: "Không ngờ muội lại có ca ca xấu như vậy, muội nên tự đi mua thôi."

Tề nhị ca âu yếm xoa đầu muội muội, nói: "Tiểu quỷ keo kiệt."

Gia Mẫn ôm bó hoa quay đầu lại vẩy tay chào bạn học: "Ngày mai gặp lại!"

Hai người lên xe còn chưa lăn bánh, đã nghe thấy những câu như "nhị ca Tề Gia Mẫn đẹp trai quá đi".

Tề nhị ca có chút đắc ý, hơi hơi nâng cằm lên, nhìn vào kính chiếu hậu sửa sang lại tóc một chút, mỉm cười nói: "Muội muội à, muội nói xem, so với bạn học của muội ta cũng còn rất trẻ có phải không?"

Tề Gia Mẫn nhìn chằm chằm Tề nhị ca, Tề nhị ca cười hắc hắc: "Muội xem, biểu tình của muội là sao vậy, chẳng lẽ ta còn có thể ăn thịt bạn học muội sao?"

Tề Gia Mẫn: "Ha ha, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu! Huynh kiềm chế chút đi!"

Tề nhị ca ủy khuất, hắn nói: "Lời này của muội, bộ phẩm chất của ta kém đến vậy sao?"

Gia Mẫn vỗ vỗ bả vai Tề nhị ca, mỉm cười: "Ca ca là ca ca tốt, nhưng quan hệ nam nữ của huynh rất loạn. Muội không thể để bạn học rơi vào ma trảo của huynh, bằng không về sau ta biết đối mặt với họ như thế nào?"

Tề nhị ca: "Dù sao muội cũng phải tốt nghiệp...... Hơn nữa, bọn họ nếu thích ta, ta cũng không còn cách nào khác! Ai kêu ta lớn lên đẹp trai chứ!"

Tề Gia Mẫn: "Ca ca khoác lác!"

Nàng thấy xe đi không phải hướng về nhà, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy? Không trở về nhà sao?"

Tề nhị ca: "Không trở về nhà, chúng ta đi nhà ga đón cữu cữu!"

Gia Mẫn trong nháy mắt ngồi thẳng người, đôi mắt mở lớn: "Đón cữu cữu? Cữu cữu đã trở lại?"

Tề nhị ca liếc nàng một cái, nói: "Đúng vậy, cữu cữu đã trở lại, chúng ta cùng đi nhà ga đón ông ấy. Buổi trưa hôm nay mọi người cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm đoàn viên."

Ngừng một chút, Tề nhị ca chần chờ nói: "Nói là bữa cơm đoàn viên, ta sao cảm giác như bữa cơm trước khi ra pháp trường."

Gia Mẫn phụt một tiếng bật cười, nói: "Nhị ca suy nghĩ quá nhiều rồi! Không đến mức đó đâu. Cho dù rất muốn nói với cữu cữu, cũng phải để cho người thở một chút chứ."

Tề nhị ca: "Ai biết được!"

Hai người nhanh chóng tới nhà ga, quả nhiên nhìn thấy lão tam lão tứ cũng đã tới, Gia Mẫn nghi hoặc: "Tam ca không đi học sao?"

Tề tam ca: "Ta buổi chiều xin nghỉ, dù sao chương trình học cũng không nhiều lắm."

Gia Mẫn nhìn xung quanh, nói: "Đại ca không có tới sao?"

Tề tứ ca là từ cửa hàng đến đây, nói: "Đại ca vừa trở về, vội đến chân không chạm đất, làm sao có thời gian rảnh đến đây? Mấy người chúng ta đón cữu cữu là được rồi."

Tiếng kêu của đoàn tàu càng lúc càng lớn, Tề tứ ca nói gì đó, nhưng mọi người một chút cũng nghe không thấy.

Lúc này, xe lửa cũng chậm rãi dừng lại, mấy huynh đệ Tề gia đều rất nổi bật, đứng trên sân ga đặc biệt thấy rõ ràng, Tề Lệnh Hiền xa xa liền nhìn thấy cháu ngoại trai cùng cháu ngoại gái, trong lúc nhất thời cũng vội vội vàng vàng, hắn lập tức thu dọn đồ đạc, vội vàng đi ra cửa.

Chờ đến khi tàu dừng hẳn, Tề Lệnh Hiền nhanh chóng bước xuống.

Ông vẫy tay: "Gia Mẫn."

Gia Mẫn quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên nho nhã mặc một chiếc áo gió, nàng chạy nhanh tới đón lấy hai cái rương da của Tề cữu cữu, Tề Lệnh Hiền nhanh chóng né tránh nói: "Cữu cữu làm sao có thể để con xách đồ chứ?"

Lúc này mấy huynh đệ Tề gia cũng chạy lại đây, sôi nổi tiếp nhận hành lý.

Trong tích tắc, tay Gia Mẫn trống không, nàng nói: "Con có thể hỗ trợ mà."

Tề cữu cữu cười: "Ai cần đến con chứ?"

Ông nhìn trái nhìn phải nói: "Khang Kỳ không cùng các con tới sao?"

Tề tứ ca gãi gãi đầu: "Buổi sáng con có gọi điện cho nàng nói chuyện ăn cơm trưa nay, nhưng trong nhà không có ai nghe máy. Con đến trường học tìm nàng, trường học nói mẫu thân nàng bị bệnh, hôm nay xin nghỉ ở nhà. Cũng không biết chuyện gì xảy ra! Con định đưa người đến nhà hàng rồi sẽ đi xem sao, nhân tiện đón bọn họ luôn."

Tề nhị ca: "Ngươi đúng là tên ngốc, cữu cữu đã trở về, còn cần đến ngươi sao!"

Tề tứ ca: "Ừ đúng ha, nhưng mợ cùng biểu muội không nghe điện thoại, sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ? Ta nhớ rõ lúc sáng ông ngoại còn nhắc mãi nói là bác Trương cùng thím Trương hôm nay xin nghỉ đi qua bên nhà con trai họ, sáng mai mới trở về. Trong nhà chỉ còn hai nữ nhân bọn họ......"

Vừa nói như vậy, Tề tứ ca có chút khẩn trương, hắn nói: "Nếu không thì như vậy đi, mọi người đi nhà hàng trước, ta qua bên kia xem sao."

Hắn chính là như vậy, tính tình hấp tấp, Tề cữu cữu kéo Tề tứ ca lại, nói: "Đồ đạc của ta cũng rất nhiều, vẫn là nên về nhà trước, đem đồ đạc cất bớt, thuận tiện nhìn xem bọn họ, sau đó đưa hai người cùng đi qua ăn cơm."

"Cũng được!"

Chờ mọi người chia nhau lên hai chiếc xe, mí mắt Gia Mẫn giựt giựt, nàng luôn cảm thấy giống như có chỗ nào đó không đúng!

Nhưng những chuyện này cũng không cho phép nàng nghĩ nhiều, xe nhanh chóng lăn bánh về hướng Tề gia, càng tới gần, lòng Gia Mẫn càng nôn nóng, nàng cảm giác dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Đương nhiên, mẫu thân nàng nếu nói sẽ xử lý chuyện của Vương Phái Chi cùng Khang Kỳ, Gia Mẫn vẫn rất tin tưởng.

Đặc biệt hiện tại đại ca nàng cũng đã trở về, nàng tự nhiên hiểu được tuyệt đối không có sai sót. Nhưng biết thì biết, trong lòng Gia Mẫn vẫn có chút bất an nho nhỏ, không phải vì mình, ngược lại là vì tứ ca.

"Gia Mẫn, xuống xe."

Gia Mẫn nhanh chóng hoàn hồn, a một tiếng, nói: "Được."

Cửa lớn Tề gia đóng chặt, nhưng khi đẩy vào thì phát hiện cửa không có khóa.

Tề Gia Mẫn: "Sao lại không khoá cửa nhỉ?"

Lời vừa nói ra, Tề cữu cữu cũng bắt đầu lo lắng, hắn lập tức: "Có lẽ là đã quên, không có gì đâu."

Tuy nói như thế, nhưng bước chân của ông lại nhanh hơn vài phần, trong lòng tóm lại rất lo lắng, ông dẫn đầu mở cửa, vừa định kéo ra thì phát hiện cửa phòng đang khóa. Ông lập tức lấy ra chìa khóa, nhanh chóng mở cửa.

Trong phòng khách rất an tĩnh, Tề tam ca ở một bên lẩm bẩm: "Trong nhà không có ai sao?"

Tề nhị ca đột nhiên nói: "Mợ thân thể không thoải mái, bọn họ có khi nào đang ở trên lầu nghỉ ngơi không?"

Tề cữu cữu lập tức lên lầu: "Ta đi xem!"

Ông nhanh chóng chạy lên lầu, mấy đứa cháu bốn mắt nhìn nhau, Gia Mẫn dấy lên một tia hoài nghi, nàng giật giật khóe miệng, cuối cùng không nói gì, im lặng ngồi xuống.

Thật sự như những gì nàng đoán sao?

Lúc này, Tề Lệnh Hiền đi lên trên lầu, vừa đến liền nhìn thấy cửa phòng ngủ mở hé ra một khe hở nhỏ, trong phòng dường như có chút động tĩnh. Ông thở phào nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật vừa rồi nhìn thấy cổng không khóa, trong lòng ông ít nhiều cũng có chút bất an.

Hiện giờ cuối cùng cũng yên tâm.

Chỉ là việc yên tâm không nên xuất hiện quá sớm, ông mới vừa yên tâm, liền nghe được một trận âm thanh ân ái của nữ nhân.

Tề Lệnh Hiền sửng sốt, không nói hai lời nhanh chóng đi tới cửa phòng, đứng ở chỗ này, càng nghe rõ hơn trong phòng truyền đến tiếng nữ nhân trộn lẫn với âm thanh thở dốc của nam nhân. Âm thanh sung sướng hết đợt này đến đợt khác, chỉ cần là người đã trải sự đời liền hiểu.

Ông nhanh chóng mở cửa phòng ra, một màn trước mắt làm Tề Lệnh Hiền ngây ngẩn cả người, ông chưa từng nghĩ đến sẽ nhìn thấy trường hợp hương diễm như, thật sự chưa từng nhìn thấy.

Vương Phái Chi cùng Khang Kỳ, hai người đều quấn quanh một người nam nhân trẻ tuổi, ba người cùng triền miên, trường hợp này ông chưa bao giờ gặp qua, nhưng tuy rằng vặn vẹo ở một chỗ, chỉ nhìn biểu tình trên mặt liền biết họ thoải mái đến nhường nào. Đặc biệt là Vương Phái Chi, biểu tình bà ta vô cùng méo mó vì sung sướng. Mỗi khi chạm vào nơi khó nói kia, bà ta hét lên chói tai, móng tay thật dài lướt qua sau lưng tên đàn ông.

Trong phòng, ba người khoan khoái như lên trời cao.

Mà đứng ở cửa Tề Lệnh Hiền đã từ dại ra đến ghê tởm muốn buồn nôn.

Ông nắm chặt nắm tay, nói: "Vương Phái Chi! Ngươi thật là không làm ta thất vọng!!!"

Tiếng gầm lên giận dữ này, dẫn tới dưới lầu cũng nghe thấy, mấy người Tề nhị ca không nói hai lời, chạy nhanh trên lầu. Dường như nghĩ tới cái gì, Tề nhị ca giữ chặt cánh tay muội muội một phen, hắn nói: "Muội ở dưới lầu chờ."

Gia Mẫn ngẩng đầu, hỏi: "Vì cái gì! Muội muốn đi......"

Tề nhị ca hiếm khi không đáp ứng nàng, ngữ khí nghiêm trọng vài phần, nói: "Muội nghe lời đi!"

Gia Mẫn mím môi, thấy biểu tình của nhị ca, chỉ ngừng một giây liền gật đầu.

Tề nhị ca chạy nhanh đuổi kịp bước chân hai huynh đệ, ba người mới vừa vọt tới cửa, liền nhìn thấy cữu cữu run lên vì tức giận.

"Cữu cữu, xảy ra chuyện gì vậy?"

Tề tứ ca tiến lên một bước, chỉ là một bước này, đôi mắt thiếu chút nữa rơi ra, trong nháy mắt hắn ngây người.

Ai có thể nghĩ đến, hiện trường lại thành ra cảnh tượng như vậy, ba người trần như nhộng, vặn vẹo méo mó rất khó coi. Hình ảnh này, hoàn toàn khiến xử nam Tề tứ ca bị sốc, đó là chưa kể, trong đó một người là vị hôn thê hắn, mà một người khác là nhạc mẫu tương lai.

Hắn không ngây ra thì ai ngây ra?

Ba người trên giường bị Tề Lệnh Hiền rống giận bừng tỉnh, điên cuồng lôi kéo chăn mỏng muốn che lại mình, nhưng là ngươi kéo ta kéo, nên càng lộ ra nhiều hơn.

Vừa nhìn vào đã thấy những dấu vết khó coi trên người ba người.

Tề nhị ca mắt thấy cữu cữu cùng đệ đệ đều ngây người, trực tiếp mắng một câu thô tục, vén tay áo vọt lên, một quyền đánh thẳng mặt tên nam nhân kia: "Mẹ nó, ngươi mẹ nó dám yêu đương vụng trộm trong nhà chúng ta! Đồ tiểu bạch kiểm!"

Tề tam ca cũng không đứng im mà làm theo lão nhị, đừng thấy hắn là người đọc sách, hai huynh đệ đều có cơ bắp.

Tề tam ca: "Đồ chết tiệt, cho cữu cữu cùng đệ đệ ta đội nón xanh, xem ta đánh chết ngươi!"

Hai huynh đệ không chút khách khí, bụp bụp, trong chốc lát mặt mũi tên tiểu bạch kiểm đều bầm dập.

"Không phải, đừng đánh ta, đừng đánh ta mà, là các nàng câu dẫn ta, lại không phải ta câu dẫn các nàng...... Chuyện này không thể trách ta! Các ngươi không thể không nói đạo lý như vậy!" Tiểu bạch kiểm bị đánh thét ra tiếng thét chói tai.

"Ngươi còn dám nói!"

Hai mẹ con Vương Phái Chi cùng Khang Kỳ cũng không dám ngăn cản, các nàng cứ như vậy né tránh, sợ chính mình cũng bị đánh. Mắt thấy tiểu bạch kiểm mặt đã bị biến dạng, Khang Kỳ đột nhiên kêu: "Đừng đánh nữa, các người muốn đánh chết hắn sao! Đừng đánh......"

Những lời này tựa như công tắc, Tề tứ ca lúc này rốt cuộc cũng phản ứng lại, hắn tiến lên một bước, tặng cho Khang Kỳ một bạt tai, hắn nhìn chằm chằm mặt Khang Kỳ, cảm thấy mình giống như chưa bao giờ quen biết biểu muội này, hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Giải trừ hôn ước!"

"Đủ rồi!" Tề Lệnh Hiền đột nhiên mở miệng, hắn nhìn về phía ba đứa cháu ngoại trai, nói: "Các ngươi đều tới đây, đừng ô uế tay mình!"

Tầm mắt hắn dừng ở trên người Vương Phái Chi, Vương Phái Chi vẫn có chút choáng váng, nhưng bà ta lúc này còn có thể chống đỡ hét lên: "Lệnh Hiền, ông nghe ta giải thích."

Bà ta lời nói cũng chưa được nhanh nhẹn, nước mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống, lúc này thế nhưng còn tỏ ra vẻ nhu nhược đáng thương.

Nhưng Tề Lệnh Hiền lại chán ghét dời mắt, nói: "Cho các ngươi một phút, lập tức đem quần áo mặc vào."

Ông quay đi, không nhìn nữa, Tề Lệnh Hiền thật xứng đáng với cái tên của ông ấy, khi còn nhỏ học giỏi, đọc đủ loại sách thánh hiền, ngay cả việc chăn gối cũng rất quy cũ, không quá mức táo bạo.

Đừng nói là quan hệ ba người.

Hiện tại nhìn thấy việc này, mặt cắt không còn chút máu, ông quay mặt đi, không muốn xem.

"Lệnh Hiền...... Ông nghe ta giải thích, ta là bị người khác hãm hại......"

"Ngươi câm miệng lại cho ta! Hãm hại? Bị ai hãm hại? Nếu không phải cữu cữu ta đột nhiên trở về, sợ là còn không biết, hai mẹ con các ngươi bỉ ổi không biết xấu hổ như vậy. Bên ngoài thoạt nhìn như người đứng đắn, sau lưng lại làm ra loại chuyện này. Các ngươi thật đúng là quá ghê tởm!" Tề nhị ca bắt đầu chửi bậy.

Cữu cữu là người đọc sách, đệ đệ là gã khờ, chỉ có hắn thích hợp ra mặt nhất!

"Chúng ta là tận mắt chứng kiến, còn có cái gì không rõ ràng? Cữu cữu, mọi người xuống lầu trước đi, ta phải đem đám tiện nhân này đánh gãy chân mới được, dám bôi tro trét trấu vào mặt Tề gia chúng ta, ta đem bọn chúng băm thành trăm mảnh!"

Tề nhị ca lại muốn xông tới.

Lúc này, Tề Lệnh Hiền kéo tay cháu trai lại, nói: "Để cho bọn họ mặc quần áo vào đã."

Đây là ông cho bọn họ chút thể diện cuối cùng.

Vương Phái Chi hiển nhiên không thể trần truồng nói chuyện, bà ta nhanh chóng nhặt quần áo, nhưng bởi vì ăn tình dược, đầu óc phản ứng có chút chậm chạp, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt, nhưng bà ta biết, mình đã trúng kế.

Vào thời khắc hỗn loạn xấu hổ như vậy, dưới thang lầu truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, Tề Lệnh Hiền quay đầu lại nhìn, liền thấy tỷ tỷ cùng tỷ phu của ông đang cùng lại đây, theo sát sau đó, là cháu trai lớn Gia Cung cùng cháu gái nhỏ Gia Mẫn.

Nhưng trong tình hình này, Tề Lệnh Hiền cũng còn có đúng mực: "Gia Mẫn đừng tới đây......"

Tề Gia Mẫn dừng bước chân, ngoan ngoãn đứng ở đầu cầu thang, hiện tại không nên nhiều lời, nàng cũng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tề Lệnh Hiền nhìn về phía Tề Lệnh Nghi, khó chịu mở miệng: "Tỷ, người đã đến rồi......"

Trong lúc nhất thời có chút khó lòng giải thích ủy khuất.

Tề Lệnh Nghi kéo đệ đệ qua, cầm tay ông.

Tề Quảng Chí lúc này đã bắt đầu vén tay áo: "Đều tránh ra đi, con mẹ nó lão tử cũng không phải là không đánh nữ nhân!"

Hắn mặc kệ chuyện gì, trực tiếp đẩy cửa đi vào, lúc này, trong phòng lại truyền đến tiếng thét chói tai.

Tề Lệnh Nghi hơi nhíu mày, nghiêng mắt: "Gia Cung."

Tề Gia Cung đi vào, nói: "Ba, người ra đây đi."

Lúc này Tề Quảng Chí tóm lấy Vương Phái Chi người đang mặc quần áo được một nửa, đánh bà ta! Đối với ông xem ra, Vương Phái Chi so với Khang Kỳ tội nặng hơn!

Tề Quảng Chí: "Đồ độc phụ này, không còn có thể tệ hơn được! Ta đánh chết ả ta, mới giải quyết hết mọi chuyện. Mẹ nó con đừng có cản ta."

Tề Gia Cung cười nhẹ, hắn nói: "Con không phải muốn cản ba."

Hắn móc ra một khẩu súng lục, cùm cụp một tiếng lên đạn, Tề Gia Cung bình tĩnh: "Loại người này, còn lãng phí sức lực đánh để làm gì? Một phát súng là có thể lấy mạng, không cần phải phiền phức như vậy."

Hiện trường lập tức an tĩnh lại.

Tất cả mọi người nhìn về phía Tề Gia Cung, Vương Phái Chi cùng Khang Kỳ cũng không nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy, khi nhìn vào mắt hắn liền cảm thấy người này u ám đáng sợ, chỉ cần liếc mắt một cái khiến người ta run rẩy toàn thân.

"Ngươi ngươi, ngươi......"

Họng súng của Tề Gia Cung nhắm ngay Vương Phái Chi, bà ta cực kỳ sợ hãi thét chói tai: "Đừng giết ta, đừng giết ta! Lệnh Hiền, Lệnh Hiền, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi...... Ta là bị hãm hại!"

Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Là Tề Gia Mẫn, là Tề Gia Mẫn......"

"Bằng!" Một tiếng súng vang lên, rơi vào đùi Vương Phái Chi, Vương Phái Chi ngã ầm một cái, quỳ xuống—— máu tươi chảy lênh láng.

"A a a! Mẹ! Mẹ......" Khang Kỳ cũng bị dọa hét lên.

Tề Gia Cung bình tĩnh lộ ra một tia ngoan độc, mắt hắn phảng phất một màn sương đen, có thể cắn nuốt con người ta: " Muốn bắt nạt đệ đệ muội muội ta, phải nhìn chính mình xem có mạng để lăn lộn hay không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro