Chương 19.1 Ngang như cua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai cũng không nghĩ tới, Tề đại ca thật sự dám nổ súng.

Đừng nói là người bình thường, cho dù là phòng tuần bộ, cũng không thể muốn nổ súng là nổ súng, phần lớn đều là giả vờ để hù dọa. Đến các bang phái này kia cũng chỉ vác đao đi tứ phương. Nhưng Tề Gia Cung thì hay rồi, lời vừa nói chính là một phát súng, nhanh chuẩn tàn nhẫn khiến người khác líu lưỡi.

Tề Lệnh Hiền phản ứng lại đầu tiên, ông bước nhanh tiến tới giữ tay Tề Gia Cung, nghiêm túc: "Con làm gì vậy, ta nói rồi không cần vì nữ nhân như vậy mà làm bẩn tay mình!"

Có lẽ chính biến cố này đột nhiên xảy ra khiến Tề Lệnh Hiền hoàn toàn bình tĩnh trở lại, ông quay đầu nhìn về phía Vương Phái Chi, nói: "Chúng ta vốn dĩ không có làm thủ tục kết hôn chính thức, nên cũng không cần giấy tờ gì. Ngày mai ta sẽ đăng báo chấm dứt hôn nhân với ngươi, đồng thời giải trừ hôn ước của Khang Kỳ và Gia Tài."

"Ta không muốn!!!" Vương Phái Chi thét chói tai.

Tề Lệnh Hiền: "Ta là thông báo cho ngươi, không phải hỏi ý kiến ngươi."

Vương Phái Chi nhìn chân mình, cho dù đã đau đến không chịu nổi, nhưng vẫn nhìn Tề Lệnh Hiền trông mong lấy được thương cảm từ ông, bà ta khẩn cầu: "Lệnh Hiền, ta là bị hãm hại, ta thật sự bị hãm hại. Khang Kỳ, là Khang Kỳ và hắn có quan hệ! Ta vô tội! Ông không thể đối với ta như vậy, ta từ khi gả cho ông, vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, ông biết mà! Ta yêu ông như vậy, không thể không có ông!"

Tề Lệnh Hiền còn nhớ rõ biểu cảm sảng khoái vừa rồi của bà ta, làm sao nghe lọt tai lời bà ta nói, ông căn bản không muốn cùng bà ta nhiều lời, chỉ nói: "Bây giờ đi thu dọn đồ đạc, mẹ con các ngươi đi đi."

Ngừng một chút, ông nói: "Các ngươi rời đi, tất cả mọi chuyện đều kết thúc."

"Không, Lệnh Hiền, ta không thể rời xa ông, ta yêu ông......" Vương Phái Chi còn muốn biện bạch, lại nghe Tề ba ba cười nhạo một tiếng, nói: "Thật là chưa thấy qua người da mặt dày như vậy, Lệnh Hiền, ta thấy ngươi cũng đừng cho ả ta cái gì thể diện, để cho Gia Cung một phát súng bắn chết ả, cũng tránh cho ả làm ngươi mất mặt. Vừa lúc tang thê so với ly hôn dễ nghe hơn."

Vương Phái Chi thật sự hận thấu người Tề gia, bà ta thầm chửi bậy trong lòng, nhưng lại nhanh chóng nghĩ đến tình cảnh của mình, biết được giờ mình không phải đối thủ của bọn họ, hơn nữa ...... chân còn bị thương..

"Cút!" Tề Lệnh Hiền xoay người đi, không muốn nghe lời giảo biện của Vương Phái Chi.

Ông giận dữ xuống lầu, Gia Mẫn nghĩ nghĩ, cũng đi theo, nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tề cữu cữu, nhỏ giọng nói: "Cữu cữu, người đừng buồn."

Tề Lệnh Hiền ngồi trên sô pha, hai tay đan vào nhau, một lúc lâu sau, chậm rãi nói: "Kỳ thật, ta cũng không thương tâm nhiều."

Ông ngẩng đầu nhìn về phía Gia Mẫn, nói: "Tuổi lớn, tình cảm nào giống tuổi trẻ bọn con, dư thừa như vậy."

"Cữu cữu không già tí nào!" Gia Mẫn lập tức cãi lại.

Tề cữu cữu nở một nụ cười so với khóc còn đẹp hơn, ông quay đầu nhìn về phía cầu thang, thấy Tề tứ ca ngây ngẩn ngồi ở bậc thang, ông nói: "Đi xem tứ ca của con đi!"

Tề cữu cữu đối với cháu trai có chút áy náy, nếu không phải ông cưới Vương Phái Chi, lão tứ cùng Khang Kỳ sẽ không đính hôn, hiện tại cũng sẽ không bị đem ra làm trò đùa.

Ông nói: "Là ta có lỗi với nó."

Tề Gia Mẫn nghiêm túc: "Cữu cữu không có lỗi gì với tứ ca hết, người có lỗi với tứ ca chính là Khang Kỳ."

Nàng nói lớn hơn nữa để cho mẹ con bọn họ đều nghe thấy: "Không cần dùng sai lầm của người khác trừng phạt chính mình, bọn họ sai, ở bên ngoài lăng loàn, không có nghĩa là do người không tốt. Chỉ là do bọn họ có mắt như mù mà thôi!"

Tề tứ ca nghe lời muội muội nói rất đúng, nức một tiếng, ba bước thành hai vọt xuống dưới, hắn - người đàn ông cao 1m85 ôm tiểu muội nhỏ xinh khóc lên: "Muội à, muội nói xem ta sao bị đội nón xanh như vậy!"

Tề Gia Mẫn nhẹ nhàng vỗ ca ca, nói: "Đi, tứ ca, chúng ta đi một vòng quanh sân."

Gia Mẫn cũng nhìn ra, cữu cữu nàng quả thật không cần nàng an ủi, ông tuổi này đã sớm thấy nhiều thị phi. Nhưng tứ ca nàng thì khác.

Có lẽ với tính cách của huynh ấy còn không biết cái gì gọi là yêu. Nhưng dù sao cũng là vị hôn thê của mình, tứ ca nàng lại không tiếp xúc với những cô nương khác, đối với Khang Kỳ toàn tâm toàn ý, trải qua chuyện như vậy, làm sao có thể không khó chịu!

Kỳ thật ban đầu Gia Mẫn cho rằng, ba mẹ nàng sẽ dùng một phương thức uyển chuyển để cho tứ ca biết, nhưng lại không nghĩ đến kịch liệt như vậy!

Không phải không tốt, không có gì là xấu.

Chỉ là, Gia Mẫn lo lắng tứ ca chịu không nổi.

Nàng lôi kéo Tề tứ ca đi vào trong viện, sân vườn Tề gia được chăm sóc rất tốt, trồng đầy hoa thơm, Gia Mẫn: "Tứ ca, nếu huynh khó chịu, muốn khóc cứ khóc đi, đều là người một nhà với nhau, sẽ không ai chê cười huynh."

Tề tứ ca oa một tiếng, khóc lớn.

Nhà bọn họ là nhà có điều kiện, hắn lại là con trai nhỏ nhất, tuy trông có vẻ dễ bắt nạt, nhưng kỳ thật trừ Gia Mẫn ra, thì hắn ở trong nhà được sủng ái nhất. Phàm là có chuyện gì, ba ca ca chưa từng bỏ rơi không giúp đỡ hắn.

Uỷ khuất lớn như vậy, thật sự là chưa từng trải qua!

Nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ, chuyện hôn nhân đại sự lại gặp trắc trở như vậy!

Hắn khóc sướt mướt: "Muội à, ta thật thảm quá đi!"

Gia Mẫn nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nói: "Muội biết huynh rất đau khổ, nhưng huynh phải nghĩ thoáng ra rằng, huynh bây giờ biết được bộ mặt thật của cô ta đó cũng là chuyện tốt! Nếu sau khi kết hôn xong mới phát hiện, ngay cả có ly hôn thì cũng biến thành nhị hôn! Ít nhất, hiện tại huynh cùng cô ta phân rõ giới hạn sẽ không tổn thương lớn như vậy nữa. Hơn nữa......"

Gia Mẫn dừng một chút tiếp tục nói: "Huynh xem cô ta lớn lên cũng không tốt lành gì! Huynh hoàn toàn có thể tìm được nhiều cô gái so với cô ta còn đẹp hơn! Do đó, nhìn qua nhìn lại, huynh tuy rằng mất một cây lệch tán, nhưng ngược lại sẽ được cả rừng rậm!"

Tề tứ ca thấp giọng: "Muội nói dường như cũng có lý!"

Tề Gia Mẫn: "Cái gì mà cũng có lý, là rất có đạo lý, huynh tốt như vậy, nhất định có thể tìm được người tốt hơn nhiều."

Tề tứ ca cô đơn lắc đầu: "Sẽ không, ta kỳ thật cũng không tốt, Khang Kỳ là sinh viên, nàng nói bạn học nàng đều tìm những sinh viên có học vấn gia thế lại tốt, chỉ có nàng, niệm tình nghĩa hai nhà, nguyện ý gả cho ta, về sau ta sợ tìm không ra người có học vấn như......"

"Xì!" Gia Mẫn không biết, thì ra Khang Kỳ sau lưng còn nói với tứ ca như vậy.

Này mẹ nó cũng quá là không biết xấu hổ, việc hôn nhân này hoàn toàn là do mẹ con cô ta gán ghép. Bây giờ còn nói như tứ ca trèo cao.

Gia Mẫn hừ hừ, nổi giận đùng đùng: "Huynh đừng nghe cô ta đánh rắm, huynh để cô ta đi tìm một cao phú soái thập toàn thập mỹ thử xem. Bộ cao phú soái bị mù sao? Sẽ coi trọng loại người như cô ta! Muội nói cho huynh biết, huynh đừng nghe lời thối tha của cô ta. Huynh cảm thấy cô ta nói đúng hay vẫn là muội nói đúng hơn?"

"Đương nhiên là muội!"

Gia Mẫn gật đầu: "Cô ta chỉ học đại học hạng ba, có gì đặc biệt hơn người. Còn dám dùng nó để đả kích người khác, thật là quá buồn cười! Ca ca muội là người nhân cách tốt, làm người trung hậu lại đáng tin cậy, tuy rằng huynh đọc sách không giỏi, nhưng con người không phải chỉ có con đường đọc sách. Huynh ngẫm lại đi, nhà của chúng ta có nhiều tiền nha! Tuy rằng không phải đứng nhất nhì Bến Thượng Hải, nhưng cũng coi như là cực kỳ có tiền, đúng không?. Bằng không Khang Kỳ cô ta cũng sẽ không hai mặt. Nếu không phải cô ta tính kế huynh, huynh sẽ đính hôn cùng cô ta sao? Thật mẹ nó buồn cười! Huynh gia thế tốt nhân phẩm tốt, huynh mới thật sự là cao phú soái, làm sao không tìm được cô nương tốt chứ? Tứ ca huynh nên biết, muội đọc sách giỏi nhất, lớp của muội có rất nhiều cô gái tốt. Nếu huynh chê bạn học của muội tuổi còn nhỏ không ổn định, vậy chờ muội nửa năm, muội vào đại học lại giới thiệu cho huynh bạn trong trường! Muội nhất định có thể thi đậu Chấn Đán! So với đại học hạng ba của cô ta mạnh hơn nhiều!"

Tề tứ ca: "........................................................................"

Giống như, rất có đạo lý nha!

Hắn thật cẩn thận nói: "Không phải muội là người không cho nhị ca tới gần bạn học sao?"

Tề Gia Mẫn: "Nhị ca là nhị ca, huynh là huynh. Nhị ca hoa tâm như vậy, giống như một tên hái hoa tặc, muội làm sao dám giao bạn học ra chứ? Nếu thật sự xảy ra tranh chấp bởi vì tính đào hoa của huynh ấy, hại đời con gái người ta thì làm sao bây giờ? Nhưng tứ ca thì khác, nhân phẩm của huynh, muội tin được!"

Tề tứ ca: "Tiểu muội, muội thật tốt!"

Hắn quả nhiên so với nhị ca càng quan trọng hơn!

Chưa kể, Tề Gia Mẫn thật ra cũng có chút tài năng, chỉ cần vài phút là có thể thu phục Tề tứ ca, khiến hắn nghĩ thông suốt.

Mà trên thực tế, Gia Mẫn không chỉ khuyên bảo mỗi hắn, mà còn cả Tề cữu cữu.

Tề cữu cữu kỳ thật cũng muốn đi hít thở không khí một chút, ông không thể diễn tả nổi trong lòng mình là cảm giác gì. Bị đè nén, chán nản, hoặc cũng có thể là cái khác. Ai biết, tình cờ nghe xong Gia Mẫn nói chuyện. Nếu so với người đọc sách, thì cảm thấy lời này của nàng không phải có đạo lý gì, cũng rất là thô tục. Nhưng Tề cữu cữu lại cảm thấy, cháu gái nhỏ nhà mình nói rất đúng!

Kỳ thật Gia Mẫn khuyên Gia Tài những lời này, cũng không phải là không áp dụng được cho ông. Nếu như Tề Lệnh Hiền ông không phải phó viện trưởng bệnh viện, nếu như ông không phải con trai độc nhất Tề gia, liệu Vương Phái Chi có để ông vào mắt không?

Lúc trước là ông bị lá che mờ mắt, bây giờ đã nhìn thấy rõ, tóm lại cũng là một chuyện tốt!

Nghĩ như vậy, nên tâm trạng thoải mái không ít.

Chuyên gia tâm lý - Tề Gia Mẫn bên này đã thuyết phục được cữu cữu cùng tứ ca, mà bên kia Tề Gia Cung đang nhìn chằm chằm hai mẹ con Vương Phái Chi cùng Khang Kỳ, còn về Lam công tử kia, hắn ăn đập, mặt mũi cả người đều bầm dập, không còn nhìn rõ dung mạo.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, kỳ thật không nên buông tha tên Lam công tử này, nhưng Tề Gia Cung lại mở miệng: "Ngươi đi đi, Tề gia chúng ta sẽ không truy cứu ngươi!"

Ngay cả Tề nhị ca cũng có chút ngẩn người vì quyết định này.

Tề tam ca bức xúc: "Hắn khiến cho tứ ca đội nón xanh......"

Tề đại ca: "Người không biết không có tội, hắn cùng Khang Kỳ yêu đương vụng trộm, cũng không biết Khang Kỳ đã có vị hôn phu."

Lam công tử gật đầu như giã tỏi: "Ta thật sự không biết! Cô ta chưa bao giờ nói mình đã đính hôn, ta làm sao biết được những chuyện như vậy!"

Tề nhị ca hơi hơi cụp mắt, nhìn ra cửa sổ, không nói gì.

Còn Tề tam ca tuy rằng là thẳng nam siêu cấp nhưng chỉ số thông minh vẫn là đủ dùng, dù sao hắn hiện tại cũng là con trai duy nhất của Tề gia học đại học. Lúc này, hắn cũng không nói lời nào.

Tề đại ca nói: "Tề Gia Cung ta hoàn toàn không phải là người không nói đạo lý, ngươi đã không biết rõ, cũng đã bị đánh, giữa chúng ta xem như huề nhau. Tuy nhiên nếu trong tương lai ngươi lại xuất hiện ở trước mặt người nhà ta, ta nói trước, ta sẽ giết ngươi!"

Hắn nở nụ cười thật nhẹ: "Ta nghĩ ngươi cũng không phải là kẻ ngốc, nên nhìn ra được ta là loại người gì. Nếu làm ta không vui, súng của ta cũng không có mắt! Cút!"

Lam công tử không bao giờ nghĩ đến còn có thể có đường lui, tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng là biết được mình không sao. Hắn không nói hai lời, cầm theo quần chạy ra bên ngoài, loạng choạng té tới té lui, tóm lại là lăn lộn lao ra ngoài.

Hắn chạy ra sân cũng không dừng lại. Nhanh chóng thoát ra cửa lớn, phảng phất như phía sau có chó dữ đuổi theo, vô cùng sợ hãi.

Tề Gia Mẫn nhìn bộ dáng bỏ chạy của tiểu bạch kiểm kia, quay đầu nhìn xem vẻ mặt của cữu cữu, sốt sắng nói: "Hai người nhìn xem, không vui vì loại này, đáng giá sao? Bọn họ có thể nhìn trúng nam nhân như vậy, hà tất vì người không có mắt nhìn mà đau buồn."

"Tiểu muội, muội thật sự muốn giới thiệu bạn gái cho ta sao?" Tề tứ ca gãi gãi đầu, nói: "Nếu không muội cũng giới thiệu cho cữu cữu một người đi! Cữu cữu già như vậy rồi, càng cần hơn nữa!"

Tề cữu cữu: "........................"

Thật là cháu trai ngoan của ta, ta cảm ơn tổ tông tám đời nhà ngươi!

Tề Gia Mẫn: "Muội cũng không dám làm phiền cữu cữu, hơn nữa, ai nói cữu cữu yêu cầu muội giới thiệu? Cữu cữu tốt như vậy, chỉ cần cữu cữu nguyện ý, không ít tiểu cô nương khóc la đòi gả đâu!"

Khi Gia Mẫn nói tới đây, liền thấy nhị ca cùng tam ca một người nắm Vương Phái Chi, một người nắm Khang Kỳ, giống như nắm gà con, kéo về phía cửa, hai người đều phát ra tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác.

Vương Phái Chi cho dù trên đùi bị thương, vẫn khóc sướt mướt kêu to: "Lệnh Hiền, Lệnh Hiền, chúng ta là phu thê, ông nỡ đối xử với ta như vậy sao? Lệnh Hiền......"

So với Vương Phái Chi xin tha, Khang Kỳ ngoan độc nhìn chằm chằm Tề Gia Mẫn, nếu như không phải cô ta, chuyện sẽ không đi đến nước này! Hết thảy đều do cô ta sai!

Tề nhị ca nhìn thấy Khang Kỳ nhìn chằm chằm muội muội, tát cô ta một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi còn dám trừng mắt với muội muội ta! Tề gia chúng ta không phải là không đánh nữ nhân!"

"Muội muội ngươi chính là tiện nhân! Hôm nay là cô ta tính kế ta!" Khang Kỳ lúc này bất chấp tất cả, chỉ lo nổi điên!

"Gia Mẫn tính kế ngươi, nó chỉ là một tiểu cô nương......" Tề nhị ca còn chưa nói xong, liền nghe phía sau đại ca bình tĩnh mở miệng: "Chờ một chút!"

Tề đại ca bước lên ngăn cản bọn họ đem người quăng ra ngoài, bình tĩnh nói: "Nếu bọn họ thích lắm lời như vậy, vậy vĩnh viễn đừng nói chuyện, làm cho bọn họ câm rồi ném ra ngoài."

Hiện trường rơi vào yên lặng.

Tề đại ca: "Làm muội muội ta nhất thời không thoải mái, ta khiến cho các người cả đời không thoải mái!"

"Ngươi dám, ngươi dám làm như vậy ta liền báo án, ta......" Khang Kỳ thét chói tai.

Tề đại ca mỉm cười, nói: "Ta đến giết chết các ngươi còn không sợ, sẽ sợ làm cho các ngươi câm sao? Các ngươi báo án đi! Ta tưởng ngươi nên biết rõ, có tiền có thể sai khiến ma quỷ."

Vương Phái Chi nghĩ đến vết thương trên đùi mình, trong lòng hiểu rõ, người này thật sự có khả năng làm được. Nhìn hắn một lần nữa, càng cảm thấy âm u đáng sợ.

Bà ta giữ chặt Khang Kỳ, quay sang Tề Lệnh Hiền giãy giụa dập đầu: "Lệnh Hiền, cầu xin ông, làm ơn, ta sẽ không hé răng nửa lời, ta không nói được chưa? Ta đi! Ông muốn ta đi, ta liền đi! Ta đi ngay!"

Vương Phái Chi so với Khang Kỳ mưu mô hơn, bà ta hiển nhiên hiểu được hiện tại là tình huống gì, nếu không đi, sợ làm ồn ào thì đến mạng cũng không giữ được! Cho nên giờ phút này, bỏ chạy là thượng sách. Còn về những cái khác, 'sống ở trong rừng không lo không có củi đốt'.

Bởi vì, gia đình Tề Lệnh Nghi không có khả năng vĩnh viễn ở đây, chỉ cần bọn họ đi rồi, bà ta có rất nhiều thời gian tìm tới Lệnh Hiền.

Bọn họ ở bên nhau 4-5 năm, bà ta hiểu rõ, Tề Lệnh Hiền người này rất mềm lòng, sau đó chỉ cần hắn ở một mình, bà ta có rất nhiều thời gian để xin tha thứ.

"Chúng ta đi, chúng ta đi, Lệnh Hiền, xem như nể tình chúng ta từng là phu thê, chân ta đau quá, ta đau quá!" Vương Phái Chi: "Lệnh Hiền, ông biết mà, chân ta nếu không nhanh xử lý, sợ là tương lai phải què, cầu xin ông!"

Tề Lệnh Hiền là bác sĩ, đứng trên phương diện này mà nói, ông khó có thể làm ngơ nhất chính là thấy người bị thương. Dù cho người này nhân phẩm không tốt, thì cũng vậy.

Ông nhắm mắt lại, trầm mặc một chút, nói: "Gia Cung, hãy để cho họ đi!"

Tề đại ca nhếch khóe miệng, ngừng một chút, nói: "Được."

Mặt mũi cữu cữu, luôn phải nể.

Chờ đến khi mẹ con Vương Phái Chi cùng Khang Kỳ bị đuổi ra ngoài, Tề tam ca đem tất cả đồ đạc của bọn họ đều ném ra theo, nói: "Đồ của các ngươi, chúng ta không cần, nhưng đồ của Tề gia chúng ta, cũng đừng nghĩ mang đi bất cứ thứ gì!"

Tuy rằng là giữa trưa, nhưng xung quanh cũng không phải không có người, nghe được chút động tĩnh, nhanh chóng kéo nhau ra xem náo nhiệt.

Khang Kỳ đâu chịu nổi ủy khuất như vậy, nhưng khi cô ta nghĩ đến đôi mắt tràn ngập sát khí của Tề Gia Cung liền cảm thấy run sợ, nên cũng không dám nói gì thêm. Nhưng cô ta lại không cam lòng khi phải rời đi như vậy.

Cô ta nhìn Vương Phái Chi, thấp giọng: "Mẹ, làm sao bây giờ đây!"

Vương Phái Chi: "Chúng ta đi trước!"

Khang Kỳ nhìn về phía mẫu thân với vẻ khó tin.

Vương Phái Chi: "Chân ta cần phải xử lý, hơn nữa, hiện tại bọn họ người đông, không có lợi cho chúng ta. Ngày khác chúng ta lên kế hoạch thật tốt, ta có thể bắt lấy Tề Lệnh Hiền một lần, tất nhiên cũng có thể bắt lấy hắn lần thứ hai."

Vừa nghe như vậy, Khang Kỳ cuối cùng yên tâm, nhưng lại nổi lên lo lắng khác, cô ta lại nói: "Nhưng chúng ta không có tiền......"

Vương Phái Chi sắc mặt trắng bệch liếc con gái một cái nói: "Con cho rằng ta sẽ không có tính toán trước sao?"

Bà ta nói: "Mau lấy đồ chúng ta đi."

Sau đó thấp giọng ở bên tai con gái nói: "Đưa cho ta hộp phấn."

Vừa nghe như vậy, Khang Kỳ đã hiểu, ánh mắt cô ta sáng lên, biết được mẹ có tiền riêng tám phần là để ở chỗ này.

Mẹ con hai người không chịu được sự chỉ trỏ của người khác, nhanh chóng thu thập đồ đạc, sau đó lê chân tới bệnh viện......

Mẹ con Vương Phái Chi vừa đi, không gian yên tĩnh bao trùm Tề gia.

Một lúc lâu sau, Tề Lệnh Hiền lau mặt một phen, nói: "Cho mọi người chế giễu thoải mái."

Tề Lệnh Nghi nhướng mày, nói: "Chế giễu cái gì? Xem ai dám chê cười? Còn có lão tứ nhà ta đều là người bị hại, không cần tranh nhau xem ai thảm nhất. Ta thấy tốt hơn hết là đi ra ngoài ăn một bữa no nê, đem tất cả mọi chuyện quên hết đi."

Tề Lệnh Hiền dở khóc dở cười, nói: "Tỷ lúc này mà còn nhớ rõ tật xấu của ta khi còn nhỏ."

Hắn khi còn nhỏ không biết nghe ai nói, nếu như không vui, ăn uống thật nhiều vô, sau đó đem những chuyện không vui vứt đi! Cho nên dưỡng thành thói quen, dù cho sau này lớn lên, từ việc học y biết được ăn uống quá độ là không tốt, nhưng thỉnh thoảng tâm trạng xấu, cũng vẫn làm như thế.

Tuy rằng biết không có tác dụng gì, nhưng có lẽ trong lòng đã mặc định như vậy, cho nên mỗi lần đều hữu hiệu.

Ông cười cười, nói: "Đi thôi."

Tề ba ba tiến lên, ôm lấy Tề Lệnh Hiền, nói: "Đi thôi Lệnh Hiền, ngươi đi chung xe với chúng ta, ta sẽ khai sáng cho ngươi! Ta dạy cho ngươi mấy chiêu, bảo đảm ngươi sẽ nhanh chóng có thể nhị hôn. Thật sự, năm đó tỷ người chính là như vậy bị ta hạ gục."

Tề Lệnh Hiền mỉm cười: "Không phải tỷ của ta hạ gục huynh sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro