Chương 47. Hỗ trợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề đại ca kể lại chuyện xưa, tựa như nước chảy mây trôi, từ đầu tới cuối không hề nhắc đến Cao Như Phong.

Nhưng Gia Mẫn vẫn nhìn ra, trước khi Cao Như Phong chào đời, cha hắn bỏ trốn; mẹ hắn thì như thế kia, cuộc sống của hắn trôi qua hàng ngày ra sao, không cần nghĩ cũng biết. Ngay cả khi nàng không biết, nhưng qua cốt truyện miêu tả Cao Như Phong là "thiếu niên bấp bênh" thì nàng vẫn có thể hiểu rõ.

Dù vậy, Tề Gia Mẫn cũng không cảm thấy mẹ nàng làm sai. Trương Mộng Dao có thể phớt lờ người khác, thì khi người khác đối phó bà ta, đó chính là gậy ông đập lưng ông. Hơn nữa, mẹ nàng không hề làm tổn thương hay sát hại bất cứ ai. Nếu Cao Thành thật sự tốt, thì sẽ không vướng vào cám dỗ. Chỉ tiếc, bà ta đã tin nhầm nam nhân.

Mọi chuyện kéo theo lúc sau, bất quá cũng chỉ là hiệu ứng domino.

Thật ra Gia Mẫn có cảm giác, cho dù mẹ nàng không an bài hai người dụ dỗ Cao Thành, thì hắn và Trương Mộng Dao cũng không đi được bao lâu. Đó chỉ là chất xúc tác khiến sự tình diễn ra sớm hơn mà thôi.

Thế nhưng đáng thương tiểu Cao Như Phong.

A phi phi phi!

Tại sao phải tiếc thương Cao Như Phong, người ta căn bản không cần.

"Đại ca, huynh nói, Cao Như Phong biết lúc trước ba hắn bị người khác dụ dỗ, là có người cố ý tiết lộ chuyện này sao?" Gia Mẫn lẩm bẩm hỏi.

"Ai biết được? Có lẽ biết, có lẽ không; nhưng xác suất không biết rất cao, suy cho cùng phong cách làm việc của mẹ cũng không phải đầu voi đuôi chuột. Nhưng không quan trọng việc hắn có biết hay không, mà là loại cha mẹ kia, không thể sinh ra một đứa con trai tốt được."

Tề đại ca thật lòng không hy vọng, Cao Như Phong trở thành em rể của mình.

Tề Gia Mẫn bật cười, nói: "Đại ca, huynh bớt nóng giận! Thật ra, muội vẫn không hiểu, vì sao huynh luôn cho rằng, ta nhất định có dây dưa với Cao Như Phong chứ?"

Nàng nghiêng đầu, hỏi: "Vì sao vậy?"

Nàng cảm thấy, ngoại trừ lần "đưa cơm cho hàng xóm" có chút không bình thường, những lúc khác nàng đều rất bình tĩnh mà! Ngay cả ba mẹ nàng còn không nghi ngờ, nhưng đại ca nàng lại một chút cũng không chịu tin.

Tề Gia Cung cười, nói: "Cái đêm nhà chúng ta bị trộm đột nhập, ta biết hắn cũng có mặt."

Tề Gia Mẫn: "......"

Nàng chậm rãi nói: "Hắn giúp muội bắt kẻ trộm, nhưng giữa muội và hắn thật sự không có gì cả!"

Thời điểm Gia Mẫn nói ra những lời này, bỗng có chút chột dạ.

Cứ coi như...... không có gì đi!

Tề đại ca quét mắt sang Gia Mẫn một cái, nói: "Tốt nhất là như thế."

Hắn thể hiện thái độ của bản thân, cũng như người trong nhà, là muốn  Gia Mẫn hiểu rõ, có một số việc hoàn toàn không có khả năng. May thay, Gia Mẫn vẫn là một tiểu cô nương hiểu chuyện.

Nàng nói: "Muội đã biết!"

Hai huynh muội chạy tới chạy lui mấy vòng, khi trở về trời đã tối, hắn bước vào sân, Trương quản gia liền tới bẩm báo: "Đại thiếu gia, Khang Kỳ tiểu thư muốn gặp ngài."

Tề đại ca cười cười, nói: "Đôi khi, nếu được dạy một bài học, cô ta sẽ ngoan ngoãn hơn không ít."

Hắn vỗ vai tiểu muội: "Vào nhà đi."

Loại chuyện này, hắn không hy vọng Gia Mẫn dính vào, Gia Mẫn phồng má, gật đầu nói được, lập tức bước vào trong nhà. Thành thật mà nói, nàng có một chút mệt mỏi sau khi đi loanh quanh khắp nơi! Tất nhiên, cũng có thể bởi vì ngày hôm qua say rượu, không chịu nghỉ ngơi cho tốt.

Tề Gia Mẫn mới vừa đi đến lầu hai, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó, xoay người đi vào thư phòng của mình, lén lút đến bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới.

Nàng chỉ dám nhìn một cái rồi trốn đi, cho nên cũng không thấy rõ. Tuy nhiên Gia Mẫn vẫn có cảm giác, dường như Khang Kỳ muốn nói gì đó, mà đại ca nàng, hắn đang khoanh tay đứng cách Khang Kỳ không xa, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

Gia Mẫn mím môi, ép sát vào tường, sợ bị phát hiện nhìn lén.

Tuy chẳng nghe thấy gì, nhưng không biết tại sao, nàng vẫn cảm nhận được không khí áp bách bên dưới! Áp bách rất nặng nề!

Tề Gia Mẫn nhìn một hồi, vẫn không đoán ra được chuyện gì, nàng xoay người rời đi, trở lại phòng ngủ. Phòng nàng đã được dọn dẹp ngăn nắp, Gia Mẫn bước tới bàn trang điểm, đem tất cả trang sức tháo xuống, nàng xoay người chuẩn bị thay quần áo.

Chỉ là vừa mới quay đầu, Gia Mẫn đột nhiên cứng đờ, động tác chậm chạp giống như lão phu nhân xoay người nhìn về phía món đồ đang đặt trên bàn trang điểm, kinh ngạc trợn tròn mắt!

Đó là, một miếng, tiểu phật ngọc.

Đồ của Cao Như Phong!

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một tiểu hầu gái bước đến nói: "Tiểu thư, phu nhân gọi người xuống dưới dùng cơm." Mắt thấy Gia Mẫn giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm bàn trang điểm, nàng nhiều lời một câu: "Buổi sáng lúc em thu dọn giường đệm nhìn thấy vật này rơi trên giường, liền nhặt lên đặt ở bàn trang điểm."

"Rơi trên giường ta?" Giọng nói của Tề Gia Mẫn có chút hoảng sợ!

Tiểu hầu gái không biết nội tâm đang muốn bùng nổ của Tề Gia Mẫn, nghi hoặc gật đầu, sau đó nói: "Đúng vậy, cuốn trong chăn của người."

Bởi vì biết mấy ngày này là sinh nhật của tiểu thư, quà cáp rất nhiều, sợ tiểu thư không nhớ ra, nàng còn đặc biệt đặt nó trên bàn trang điểm!

Tề Gia Mẫn cảm thấy đại nạn của bản thân sắp đến gần, nàng sống không còn gì luyến tiếc, xua tay nói: "Lui xuống đi! Ta thay quần áo sẽ xuống ngay."

Tuy nói như vậy, nhưng cả người lại có chút ngây ngốc.

Tiểu hầu gái bước ra khỏi phòng, Tề Gia Mẫn nắm chặt tiểu phật ngọc, lập tức ngã xuống giường, chửi rủa đấm xuống ga nệm: "Cao Như Phong, ngươi đúng là đồ khốn!"

Đột nhiên, Tề Gia Mẫn trở nên an tĩnh, nàng nghiêng đầu, lâm vào trầm tư: "Cho nên, hôm qua Cao Như Phong thật sự có tới, không phải nằm mơ?"

Vậy, vết cào trên mặt hắn, có liên quan tới nàng?

Tề Gia Mẫn tuyệt vọng!

Hôm nay nàng đã nói cái gì?

Nữ nhân hư hỏng?

Gió quá lớn, cảm giác như vang lên tiếng chan chát tát vào mặt!

Cũng may, nàng chỉ có nói câu đó với đại ca, vẫn chưa nói trước mặt Cao Như Phong, nếu không, e là sẽ bị người ta cười nhạo đến chết.

"Ông trời ơi!" Gia Mẫn lại kêu lên, đá chân loạn xạ.

Nàng nằm trên giường cẩn thận suy nghĩ muốn nhớ hết mọi chuyện, nhưng thật kỳ lạ, nó lại giống như một giấc mộng, do chính nàng suy nghĩ nhiều mà ra! Đúng là...... không hề để lại dấu vết.

Yên lặng một hồi, Tề Gia Mẫn rốt cuộc đứng dậy, nàng nắm chặt tiểu phật ngọc của Cao Như Phong, cúi đầu xem kỹ, trầm tư một lúc rồi đặt trở lại đầu giường. Nàng thay một bộ quần áo mới xuống lầu, thì thấy cả nhà đều đã trở về.

Tề tam ca đắc ý đến bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi: "Thế nào thế nào?"

Tề Gia Mẫn bật một ngón tay cái, Tề tam ca hưng phấn, cười nói: "Ha ha ha ha ha ha! Ta quả nhiên là thiên tài!"

Tề Gia Mẫn: "......"

Nàng nhìn thấy đại ca đã ngồi ở phòng ăn, Gia Mẫn lon ton chạy tới, gọi: "Đại ca!"

Tề đại ca: "Ăn cơm!"

Cũng không có ý định nói về chuyện Khang Kỳ, còn Tề tứ ca vô tâm vô phế đã bắt đầu ăn vụng.

Tề Gia Mẫn: "......"

Trên bàn cơm, Tề đại ca thừa dịp mọi người đều có mặt, nói: "Hôm nay Khang Kỳ tới đây."

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hắn, Tề tứ ca ngây ra một chút, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Tề đại ca đem chuyện mà Khang Kỳ đã làm sau khi trở về đại khái nói sơ qua, điều này khiến Tề Lệnh Hiền nhíu mày, ông nói: "Năm đó, là do ta dẫn sói vào nhà."

Lúc trước ông ngoại Tề bệnh tình nguy kịch, tâm nguyện lớn nhất cả đời này của ông chính là có thể nhìn thấy con trai thành gia lập thất, cho nên đoạn thời gian đó Tề Lệnh Hiền đã bắt đầu đi xem mắt. Chuyện thành đôi với Vương Phái Chi, hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn.

Hôm đó ông có một ca phẫu thuật, mà Vương Phái Chi chính là một trong những y tá trợ giúp. Ca phẫu thuật này kéo dài mười mấy tiếng, đến khi kết thúc ông đã mệt thở không ra hơi, cho nên không còn sức lực để lái xe trở về, ngược lại trực tiếp ngủ tại phòng nghỉ. Sau đó không biết làm thế nào lại nằm cùng Vương Phái Chi.

Vừa lúc trùng hợp, có người đến tìm ông, kết quả liền gặp được một màn như vậy. Tề Lệnh Hiền là một quân tử, chứ nếu là tiểu nhân, chuyện này cũng ậm ừ cho qua. Phàm là quân tử, luôn suy nghĩ thấu đáo, cho nên ông gánh vác trách nhiệm, cưới Vương Phái Chi.

Tuy nhiên Tề Lệnh Hiền cũng không phải  kẻ ngốc, thỉnh thoảng nghĩ đến việc này, trong lòng ít nhiều hiểu rõ, ông là bị Vương Phái Chi tính kế. Dù vậy ông vẫn cho qua, vì bản thân ông lúc ấy cũng có ý định tìm một người vợ. Nếu như không kết hôn với Vương Phái Chi, chỉ sợ thanh danh của bà ta sẽ bị hủy hoại. Cho nên Tề Lệnh Hiền quyết định danh chính ngôn thuận sống cùng Vương Phái Chi.

Nhưng không ngờ, bây giờ lại dẫn đến nhiều phiền phức như vậy.

Trong lòng Tề Lệnh Hiền nghẹn uất, Tề Gia Mẫn thoải mái mở miệng: "Cậu cũng đừng nghĩ nhiều. Người chỉ cần nghĩ, năm đó nhờ người kết hôn kịp thời, ông ngoại cao hứng, thân thể mới tốt trở lại. Đây là trong cái rủi có cái may! Mọi việc không bao giờ thập toàn thập mỹ. Sức khỏe của ông ngoại là mối lo lắng nhất của cả nhà, cho nên dẫn sói vào nhà gì gì đó, thật sự chỉ là một việc nhỏ trong việc nhỏ. Hơn nữa ai có thể ngờ đến, sau này sẽ phát sinh chuyện như vậy chứ? Nếu mọi người đều có thể đoán trước, thì đi làm nhà tiên tri cho rồi."

Đừng thấy Tề Gia Mẫn có chút ngây ngô, nhưng khi khuyên nhủ người khác đạo lý rất rõ ràng, hơn nữa còn nắm bắt được trọng điểm.

Lời của Gia Mẫn khiến mọi người đều nở nụ cười, tình hình ông ngoại Tề khi đó thật sự rất hung hiểm, nhưng may thay, khổ tận cam lai. Bây giờ ông đã khỏe hơn rất nhiều.

"Nhắc mới nhớ, cậu à, người thích mẫu người như thế nào? Không thì để con giới thiệu cho người nhé?" Tề Gia Mẫn đột nhiên cảm thấy, cậu còn cần sự giúp đỡ của nàng hơn cả mấy ca ca!

"Phụt!" Tề Lệnh Hiền không nhịn được, trực tiếp phun ra, ông sặc sụa ho khan không ngừng, một lúc lâu sau, rốt cuộc mới nhìn cháu gái nói: "Con nói thật?"

Tề Gia Mẫn chớp mắt, hỏi: "Người cảm thấy con đang nói chơi sao?"

Tề Lệnh Nghi quay sang hỏi: "Con thật sự tìm được người thích hợp à?"

Tề Gia Mẫn xua tay: "Thích hợp  hay không, có thể từ từ quan sát! Có mấy ai vừa nhìn liền cảm thấy hợp nhau chứ? Ở đâu ra nhiều chuyện tốt như vậy? Chỉ cần cậu thích, con sẽ giúp người để mắt đến."

Tề Lệnh Nghi nổi lên hứng thú, gật đầu nói: "Ta thấy cũng được, có điều bạn học con tuổi đều rất nhỏ, chưa chắc xứng đôi với cậu con đúng không?"

Tề Gia Mẫn: "Nhưng nhà bọn họ còn có người thân khác nha!"

Vừa rồi còn hơi mất hứng, không hiểu sao chủ đề lại quanh co theo hướng lộn xộn thế này.

Tề Gia Mẫn tự nhận bản thân đang gánh thì nặng mà đường thì xa.

Cao Như Phong cái gì chứ.... ném hết sang một bên thôi!

Đừng trì hoãn việc ta tìm đối tượng cho người nhà!

Tề đại ca mắt thấy mẹ và muội muội đang thảo luận hăng say, trong lòng nổi lên nhiều suy đoán đối với tình hình của cậu mình, hắn lặng lẽ tăng tốc độ ăn cơm, dẫn đầu buông đũa xuống, nói: "Con đã ăn xong, mọi người cứ từ từ dùng."

Hắn vội vã lên lầu, sợ bản thân bước tiếp theo cũng bị liên lụy.

Tề Gia Mẫn không thể nào nhớ ra chuyện xấu hổ hôm qua nàng đã làm, cho nên nàng tình nguyện giữ trong lòng, làm bộ như không biết gì. Loại tâm lý lừa mình dối người này đúng là không nên, nhưng hiện tại lại rất hữu dụng.

Ít nhất, có thể bình yên trong thời gian ngắn!

Nàng không bao giờ làm khó bản thân, nó cũng được thể hiện ở khía cạnh này.

Tề Gia Mẫn mắt không thấy tâm không phiền, đem tiểu phật ngọc của Cao Như Phong đặt trong bộ trang sức mà ca ca đã tặng, tất cả khóa hết trong ngăn tủ, không muốn nhìn thêm!

"Reng reng reng!" Sắc trời đã muộn, nhưng điện thoại Tề gia lại vang lên, rất nhanh, tiểu hầu gái quay đầu bẩm báo: "Ngũ tiểu thư, điện thoại của người."

Gia Mẫn nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối.

Đầu dây bên kia là Du Khanh, giọng của nàng có chút run rẩy: "Gia, Gia Mẫn."

Tề Gia Mẫn lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Du Khanh nói: "Có mấy tên côn đồ tới nhà ta gây sự, nhưng mà, hiện tại ta đang sống ở một ngôi nhà trong hẻm Đồng Phúc, tam ca ngươi biết địa chỉ. Ngươi, ngươi có thể giúp ta, gọi vài người lại đây đuổi bọn họ đi được không?"

Giọng nói của nàng mang theo tiếng nức nở: "Ta sợ bọn họ sẽ xông vào."

Một tay nàng cầm dao phay, một tay gọi điện thoại! Còn mẹ nàng và đệ đệ đang trốn ở góc phòng run bần bật.

Tề Gia Mẫn lập tức: "Được!"

Nàng nói: "Bây giờ ta sẽ qua đó. Ngươi đừng sợ, tìm một nơi ẩn nấp cho kỹ, nhất định phải cẩn thận."

Nàng cũng không hỏi nhiều, lúc này không phải thời điểm để giải thích, nhanh chóng cúp điện thoại, hỏi: "Tam ca, huynh biết Du Khanh chỗ ở đâu đúng không?"

Tề tam ca: "Biết!"

Hắn lập tức hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Gia Mẫn nói: "Có thể tìm giúp muội vài người giỏi đánh đấm không? Có người ở bên kia gây sự!"

Nàng vừa nói chuyện vừa lấy áo khoác: "Muội phải qua đó xem thử!"

Tề nhị ca lập tức: "Để ta tìm người, một cô nương như muội đừng đi, ta và lão tam dẫn người qua là được!"

Tề tứ ca: "Ta cũng đi!"

Đang lúc nói chuyện, Tề nhị ca đã gọi một cú điện thoại, hắn ngẩng đầu hỏi: "Địa chỉ?"

Tề tứ ca lập tức đem địa chỉ nói ra, Tề nhị ca phân phó đầu dây bên kia: "Các ngươi trực tiếp qua đó, nhanh lên!"

Hắn buông điện thoại: "Chúng ta đi thôi!"

Ba huynh đệ cùng nhau ra cửa, Gia Mẫn nôn nóng chạy theo, nói: "Muội sẽ không gây rắc rối, đưa muội theo với. Các huynh đều biết muội sức lớn, sẽ không kéo chân mọi người. Hơn nữa có muội ở đó, Du Khanh chắc chắn sẽ yên tâm hơn."

Suy cho cùng nàng là con gái, hơn nữa còn là bạn tốt của Du Khanh, bất kể nhìn từ phương diện nào, nàng đi cùng đều rất hợp tình hợp lý.

"Đưa Gia Mẫn đi theo đi." Ông ngoại Tề lên tiếng. Còn chưa kịp nói gì thêm đã thấy Tề Quảng Chí và Tề Lệnh Hiền đang khoác thêm áo, không cần nói cũng biết, đây rõ ràng là muốn đi chung.

Nhiều người như vậy, ông không còn quá lo lắng.

Hẻm Đồng Phúc cách bên này không xa. Tề tam ca lái xe như bay, Gia Mẫn gắt gao nhíu mày, không biết tình hình ở hiện trường như thế nào.

Trong lòng nàng hiểu rõ, nếu như không phải chuyện cấp bách, Du Khanh sẽ không cầu cứu.

Xe rẽ trái quẹo phải, rất nhanh đã chạy đến hẻm Đồng Phúc, ở đây cũng không phải nơi dành cho dân nghèo sinh sống, phần lớn các gia đình đều có sản nghiệp riêng, cho nên chưa từng phát sinh chuyện như vậy.

Thật không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Du Khanh!

Bọn họ vừa đến đầu hẻm, đã thấy hai tên tiểu tử đứng ở cổng lớn trông chừng, Tề tam ca dừng xe, cầm gậy đã chuẩn bị từ trước bước xuống!

Hai tên côn đồ nghi hoặc nhìn bọn họ, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ: "Các ngươi là do cô gái kia gọi tới giúp đỡ?"

Hắn huýt sáo báo cho người bên trong, sau đó lập tức xông lên!

Mấy người nhà họ Tề cũng không phải thiện nam tín nữ gì, vài ba chiêu đã ném hai tên ngã lăn quay ra đất. Lúc này mấy tên côn đồ bên trong cũng vọt ra, nhìn thấy Gia Mẫn chỉ là một tiểu cô nương, tên cầm đầu liền muốn bắt lấy nàng. Gia Mẫn cũng mang theo gậy, một đòn giáng xuống, răng rắc một tiếng, đó là âm thanh của xương cốt đứt đoạn.

Chỉ trong tích tắc đã giải quyết được mấy tên!

Mấy nam nhân như Tề nhị ca Tề tam ca cho dù có động thủ, cũng không thể lập tức xử lý hết đám người, nhưng phàm là người bị Tề Gia Mẫn đánh qua, căn bản không thể bò dậy nổi! Hầu hết đều gãy chân!

Cuối cùng Gia Mẫn đã hiểu vì sao Du Khanh lại sợ hãi như vậy. Nàng nhìn sơ qua chỉ có mấy người bọn họ đấu lại hai mươi mấy tên!

Cũng may mấy người Tề gia đều có thể đánh, Gia Mẫn: "Tam ca, huynh vào tìm Du Khanh đi!"

Nói về đánh đấm, so với người khác nàng hữu dụng hơn nhiều!

Tuy rằng lấy ít địch nhiều, nhưng Tề gia dựa vào sức chiến đấu mãnh liệt vẫn chiếm thế thượng phong, cho dù người kém cỏi nhất là Tề Lệnh Hiền cũng không gặp bất lợi! Hơn nữa, rất nhanh, người Tề nhị ca gọi đã đến, lúc này thì hay rồi, ba mươi mấy người địch lại hai mươi mấy tên, quả thật dễ như trở bàn tay.

Tề tam ca bước vào bên trong tìm một vòng, vẫn không tìm được mấy người Du Khanh, đồ đạc trong phòng đã bị lục lọi tứ lung tung.

Tề tam ca vội vàng đi ra, nói: "Người không có ở trong."

Giờ đây cả đám côn đồ đều gãy chân gãy tay, nằm la liệt trên mặt đất. Gia Mẫn chạy nhanh vào nhà, nàng tìm một vòng, cũng không nhìn thấy người, tuy nhiên trong lòng nàng cảm thấy yên tâm hơn.

Thật ra, điều nàng sợ nhất chính là Du Khanh xảy ra chuyện, mà hiện tại Du Khanh không ở đây, điều này phần nào cho thấy bọn họ vẫn bình an vô sự.

Nàng gọi: "Du Khanh, ta là Gia Mẫn! Du Khanh!"

Tề Gia Mẫn kêu vài tiếng, có lẽ do nghe được giọng nói của nàng, Du Khanh rốt cuộc cũng đáp lại, trên trần nhà truyền xuống âm thanh: "Gia Mẫn, ta ở chỗ này!"

Gia Mẫn lập tức ngẩng đầu, trên trần nhà một tấm ván đã được dời đi, lộ ra khuôn mặt khóc nức nở của Du Khanh, nàng nói: "Chúng ta đều ở chỗ này......"

Tay chân nàng mềm nhũn, một chút sức lực leo xuống cũng không có.

"Ngươi, ngươi giúp ta một chút!"

Tề tam ca dẫm lên bàn, hắn kéo hai tay nàng, nửa ôm đem người xuống dưới. Sau đó lại tiếp tục đón tiểu đệ và mẫu thân của nàng.

Ba người đều ngồi bệt xuống sàn nhà, không thể cử động nổi!

Tề Gia Mẫn tiến tới nhẹ nhàng ôm lấy Du Khanh, an ủi: "Đừng sợ, không sao đâu!"

Du Khanh đột nhiên khóc lớn, nàng nói: "Ta cho rằng, ta cho rằng mình sắp xong đời rồi!"

Dù gì đi nữa nàng cũng xuất thân danh gia vọng tộc, làm sao có thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ trải qua chuyện như vậy. Trải nghiệm này quá kinh khủng đối với nàng. Nếu không phải ẩn nấp đến hơi thở cuối cùng, nàng quả thật không dám nghĩ chính mình sẽ ra sao!

Mẹ và đệ đệ nàng có thể như thế nào!

Nàng nói: "Gia Mẫn, ta nghe theo ngươi trốn kỹ, ta trốn......"

Tề Gia Mẫn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Ừ, ngươi làm rất tốt, đừng sợ!"

Du Khanh: "Bọn chúng phát hiện ta, bọn chúng thiếu chút nữa phát hiện ta!"

Trước khi Tề Gia Mẫn đến, bọn chúng đã vào nhà bắt đầu tìm kiếm, dưới giường ngăn tủ đều không bỏ qua! Thậm chí, nàng còn nghe được mấy tên đó muốn trèo lên trần nhà nhìn xem. Lúc ấy tay nàng nắm chặt dao phay, suy nghĩ chỉ cần có người tới, chỉ cần có người tới sẽ giết người đó.

Nàng muốn chém chết hết mấy tên này!

"Ta sợ chết, ta thật sự rất sợ chết! Gia Mẫn!" Nàng ôm Tề Gia Mẫn không buông tay.

Gia Mẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, lắng nghe tiếng khóc của ba mẹ con.

Có lẽ khi bọn họ chuyển nhà, Tề tam ca có tới giúp đỡ, cho nên đệ đệ Du Khanh là Du Ninh cũng ôm lấy Tề tam ca, khóc lóc thảm thiết!

Tề tam ca chưa từng trải qua loại chuyện như vậy, cũng không biết làm sao để an ủi đứa nhỏ, chỉ đơn giản ôm lấy Du Ninh, nói: "Đã lớn từng này, sao còn khóc nhè? Ngươi xem, không phải đã ổn hết rồi sao?"

Du Ninh khóc nấc: "Đệ mới mười tuổi, không phải người lớn, đệ là tiểu hài tử! Hu hu hu!"

Lúc này Tề Quảng Chí cũng vừa bước vào, ông nói: "Ta đã hỏi qua những tên côn đồ đó, bọn chúng khai là Hứa Lệ Hoa gọi tới. Các ngươi biết Hứa Lệ Hoa là ai không?"

Vừa nghe như vậy, Du Khanh lập tức ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hận ý, đáp: "Là kỹ nữ vụng trộm bên ngoài của ba con!"

Nàng chua chát nói: "Ba con không cần mặt mũi muốn nạp cô ta vào cửa, ông bà nội vậy mà cũng mặc kệ. Cho nên con mới mang theo mẹ và đệ đệ dọn ra ngoài."

Bọn họ mới dọn ra mấy ngày đã gặp phải chuyện như vậy!

Tề Quảng Chí: "Ba ngươi chắc mù thật rồi! Lại đi tìm một ả đàn bà độc ác rắn rết, mấy nữ nhân các người cứ để mặc ả ta tác oai tác quái bên ngoài như vậy sao?"

Nói đến đây, Tề Quảng Chí cảm thấy không hay ho gì khi nói những lời này với một tiểu cô nương, dừng một chút, không tiếp tục nói nữa.

Du Khanh: "Tề bá phụ, bọn họ định làm gì chúng ta? Giết chúng ta sao? Hay là khi dễ chúng ta?"

Thật ra Du Khanh đã nghĩ đến tất cả trường hợp!

Tề Quảng Chí trầm mặt, nói: "Vế sau."

Du Khanh lạnh mặt, cười: "Ha ha!"

Sự giễu cợt của nàng gần như nén từ trong cổ họng thoát ra: "Tiện nhân!"

Tề Gia Mẫn vỗ về nàng, nói: "Vậy bước tiếp theo, ngươi tính làm gì? Còn đám người bên ngoài ......"

Du Khanh trực tiếp cầm lấy dao phay, nói: "Ta phải về Du gia."

Gia Mẫn lo lắng nhìn Du Khanh, Du Khanh trấn an: "Gia Mẫn ngươi yên tâm, ta làm việc ắt có chừng mực."

Nàng đứng dậy, nói: "Có thể làm phiền mọi người đưa ta tới Du gia được không?"

"Ta đi!" Mẹ Du Khanh đột nhiên đứng lên, bà lau khô nước mắt trên mặt, nói: "Để ta đi!"

Du Khanh: "Ta phải giết tiện nhân kia, ta nhất định phải giết chết ả!"

Tề Gia Mẫn nói: "Du Khanh, cho dù ngươi thật sự hận đến mức muốn giết người, cũng không nên dùng dao phay, một dao chém không chết, còn khiến người khác có cơ hội bán thảm!"

Du Khanh nhìn về phía Gia Mẫn, mẹ Du Khanh đột nhiên nói: "Trong nhà có súng!"

Du Khanh có hơi hoảng hốt một chút, nhưng vẫn lập tức gật đầu! Nàng vội vàng chạy đến sân vườn, dùng tay không bắt đầu đào đất, rất nhanh đã đào ra một chiếc hộp, bên trong có một khẩu súng mà nàng cất giấu. Vừa rồi do quá sợ hãi, cho nên quên mất món đồ này.

Đây là tiểu thúc cho nàng phòng thân!

Hai mẹ con đều tức giận đến đỏ mắt, Gia Mẫn biết có khuyên bao nhiêu cũng vô dụng, chỉ nói: "Vậy Du Ninh cứ ở tạm nhà ta trước đi."

Du Ninh lắc đầu: "Không, đệ muốn trở về cùng mẹ và tỷ tỷ!"

Ba mẹ con nhanh chóng đưa ra quyết định, Tề tam ca thở dài một tiếng, nói: "Ta đưa các người đi!"

Đây xem như là giúp người giúp tới cùng.

Bởi vì Du Khanh còn có việc cần hoàn thành, cho nên lần này Gia Mẫn không đi theo, ngược lại cùng Tề Quảng Chí và Tề Lệnh Hiền quay về Tề gia. Vừa vào nhà, Gia Mẫn đột nhiên ôm lấy Tề Quảng Chí, nói: "Ba, con rất hạnh phúc, vì người là ba của con!"

Thời đại này, luôn tồn tại đủ loại tra nam, đối xử với vợ và con cái không tốt.

Bất kể là thân phận hay địa vị gì, đều có thể làm ra loại chuyện này. Thậm chí, giống như hồng tụ thiêm hương* trở thành một loại xu hướng lưu hành hiện tại!

*Hồng tụ thiêm hương: là cái tay áo của người con gái, chỉ việc thư sinh đọc sách, có mỹ nữ bên cạnh châm hương, hương khói bám vào tay áo.

So ra người như ba nàng rất hiếm gặp được.

Tề Quảng Chí bật cười, xoa đầu khuê nữ, nói: "Biết ba tốt rồi sao? Cho nên ta đã sớm nói qua, ta chính là nam nhân tốt nhất trên đời này!"

Tề Gia Mẫn gật đầu: "Ba của con thật sự quá tốt!"

Tề Quảng Chí kéo theo cái đuôi nhỏ Gia Mẫn bước vào, Tề Lệnh Nghi vẫn chưa đi ngủ, bà ngồi ở phòng khách chờ chồng và con cái trở về. Mắt thấy bọn họ đã quay lại, mỉm cười hỏi: "Lại là chuyện gì nữa đây?"

Gia Mẫn nhẹ giọng nói: "Ba con là ba ba tốt nhất!"

Nàng đại khái kể qua một chút sự tình hôm nay, sau đó bĩu môi: "Thật không ngờ, ba Du Khanh lại là người như vậy!"

Tề Quảng Chí gật đầu: "Có vài người nhìn thì như chính nhân quân tử, nhưng thật ra chỉ là cái rắm! Căn bản đều là giả vờ"

Tề Gia Mẫn bật cười khanh khách, nói: "Đúng không sai!"

Hai người, cha một lời con một ngữ, nhanh chóng nói năng sôi nổi, Tề đại ca nghe được tiếng bọn họ đã trở về cũng đi xuống lầu, hắn hỏi: "Không sao chứ?"

Hắn bỏ đi thư phòng trước, đã bỏ lỡ việc này!

Tề Gia Mẫn đáp: "Vẫn tốt! Chúng ta đang chửi mắng ba Du Khanh, ông ta thật sự không phải loại tốt lành gì."

Tề đại ca thử phân tích người này một chút: "Có lẽ, ông ta không phải hoàn toàn mặc kệ mấy người Du Khanh. Thay vào đó, bằng cách để họ dọn ra ngoài sống rồi gặp bất trắc khiến bọn họ suy sụp nhận ra, không có ông ta, bọn họ chẳng là gì cả! Bọn họ phải dựa vào ông ta, bị ông ta nắm giữ trong lòng bàn tay, trở nên biết nghe lời hơn. Về sau cũng không dám phản kháng nữa! Ta cảm thấy, chuyện này hẳn là ông ta có biết, thậm chí có thể là do ông ta bày mưu tính kế. Hù dọa mấy người Du Khanh, để bọn họ trở về nhà."

Tề Gia Mẫn kinh ngạc nhìn ca ca, không thể tin nổi.

Tề Quảng Chí: "Không thể nào. Lúc đó ta có hỏi qua tình hình, đám côn đồ kia nói, Hứa Lệ Hoa phân phó bọn chúng vũ nhục Du Khanh và mẹ con bé! Nếu hắn thật sự biết, vậy chẳng phải điên rồi sao? Đối xử tàn nhẫn với vợ và con gái của mình như vậy?"

Tề đại ca: "Ông ta chưa chắc biết rõ mọi tình tiết. Có lẽ ông ta chỉ phân phó người đi gây sự, để hù bọn họ trở về nhà. Nhưng ả đàn bà Hứa Lệ Hoa kia từ kẽ hở chui vào, lợi dụng để làm thêm mấy chuyện khác! Theo lời kể của mọi người, nếu không đến kịp, bọn họ sớm muộn gì cũng bị tìm thấy, rồi xảy ra chuyện không mong muốn. Vậy, mọi người cảm thấy kết quả sẽ ra sao? Du gia sẽ không bao giờ từ bỏ con trai của mình. Kết cục của Du Khanh và mẹ nàng không cần nghĩ cũng biết. Mà Du Ninh mới mười tuổi, không tính là lớn. Ả ta có thể đem đứa nhỏ này về dưới tay của mình. Cho dù không có được địa vị chính thê, nhưng cuộc sống cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."

"Nhưng Hứa Lệ Hoa là một kỹ nữ, cô ta chỉ có thể làm tiểu thiếp, đám người Du Khanh xảy ra chuyện cũng chưa chắc sẽ chết đúng không?"

Tề đại ca cười, chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt, hắn nói: "Hứa lệ hoa là thiếp thất, nhưng Du phu nhân và Du Khanh thì khác."

Phòng khách nhất thời lặng đi một lúc.

Tề đại ca nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi: "Lão tam đâu?"

Tề Gia Mẫn: "A, huynh ấy đưa Du Khanh, mẹ nàng và đệ đệ trở về Du gia rồi."

Tề đại ca nhướng mày, nói: "Đưa... Du Khanh?"

Gia Mẫn gật đầu: "Đúng vậy!"

Tề đại ca cười như không cười, nói: "Lão tam hôm nay...... thật nhiệt tình!"

Tề Gia Mẫn: "Tam ca không phải vẫn luôn chính trực sao?"

Nàng nghiêng đầu nhìn đại ca, không biết hắn muốn nói điều gì.

Tề đại ca cũng không định nhiều lời, chỉ là nở một nụ cười đầy ẩn ý, hắn dựa vào sô pha, nói: "Có lẽ...... cũng là một chuyện tốt."

Tề Gia Mẫn: "?"

Nàng ghé mắt nhìn Tề đại ca, bộ dáng chờ hắn giải thích, Tề đại ca nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn của nàng, không nhịn được xoa nhẹ đầu nàng một phen, nói: "Nhìn cái gì?"

"Chờ huynh trả lời muội!"

Nàng kéo cánh tay Tề Quảng Chí, nói: "Ba cũng muốn biết đúng không?"

Tề Quảng Chí rất nể mặt khuê nữ, lập tức gật đầu: "Đúng, muốn biết!"

Khuê nữ nói cái gì thì chính là cái đó!

Tề Gia Mẫn hất cằm, cười tủm tỉm: "Hi hi!"

Mắt thấy bọn họ đều trưng ra vẻ mặt không thể bỏ qua, Tề đại ca nói: "Có lẽ, lão tam và Du Khanh, có khả năng sẽ tiến thêm một bước......"

"Hả???" Gia Mẫn hoang mang nhìn về phía Tề đại ca, một lúc lâu sau, nàng nói: "Không nhìn ra được à nha!"

Tề đại ca: "Muội đó, đến chuyện này còn không nhạy bén nhận ra, nói gì đến việc mai mối! Muội thấy có khi nào lão tam nhiệt tình như vậy không? Từ nhỏ đến lớn, muội có từng chứng kiến hắn đối với những cô gái khác ra sức hết mình bao giờ chưa?"

Gia Mẫn nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó dứt khoát lắc đầu: "Dường như không có!"

Tề Quảng Chí khẳng định: "Hoàn toàn không có."

Tề đại ca kết luận: "Vậy có thể nói. Có lẽ đối với Du Khanh, hôm nay là một trải nghiệm vô cùng tồi tệ, có thể nhiều năm sau khi nhớ tới vẫn còn nghiến răng nghiến lợi. Tuy nhiên, nếu tương lai Du Khanh thật sự trở thành tam tẩu của muội, vậy ngày này chính là một bước ngoặt lớn trong chuyện tình cảm của bọn họ."

Nói xong, Tề đại ca bổ sung: "Đương nhiên, có thể là ta suy nghĩ nhiều!"

Tề Gia Mẫn cảm thấy, đại ca nàng là người có đầu óc nhất trong nhà, lời hắn nói chưa bao giờ sai cả. Nhưng khi nghĩ đến tam ca và Du Khanh ở bên nhau, nàng cho rằng nó khá viễn vông!

Sau khi giải thích rõ ràng chuyện giúp đỡ chuyển nhà lần trước, Gia Mẫn thật sự không nghĩ nhiều về mối quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ, quả nhiên không có chuyện gì xảy ra mà không có nguyên nhân cả!

Dấu hiệu đã có từ lâu!

Rõ ràng, nên sớm phát hiện mới phải!

Gia Mẫn lâm vào trầm tư, không biết qua bao lâu, Tề Lệnh Nghi nói: "Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi thôi."

Gia Mẫn nhìn đồng hồ, đúng là đã rất trễ, hơn 12 giờ đêm!

Nàng lắc đầu: "Không, con đợi tam ca."

Tề Lệnh Nghi mỉm cười, nói: "Tam ca con cũng không phải trẻ lên ba, không sao, đi ngủ sớm một chút đi!"

Vừa dứt lời, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô, nghĩ đến chắc chắn là Tề tam ca đã trở lại, Gia Mẫn lập tức đứng dậy, quả nhiên, nhìn thấy Tề tam ca từ bên ngoài tiến vào. Hắn phong trần mệt mỏi, trên người còn dính một ít nước, hắn phủi phủi y phục cảm khái: "Bên ngoài trời mưa."

Tề Gia Mẫn nhanh chóng phân phó hầu gái đun một chén nước gừng, sau đó hỏi: "Sao rồi?"

Tề tam ca ngồi xuống, rót một ly trà, uống một hơi cạn sạch, nói: "Ta không đi theo vào trong, nhưng Du gia rất loạn."

Hắn ngừng một chút, nói: "Du Khanh bắn bốn phát, giết chết tiểu tình nhân của ba nàng. Còn bắn về phía ông ta một phát, tất nhiên, không trúng người. Ta đoán, phát súng này chính là muốn hù dọa ba nàng. Bọn họ náo loạn vô cùng khủng khiếp, mẹ Du Khanh hiện tại kiên định muốn ly hôn. Ông bà ngoại Du Khanh đều đã qua đó, nhưng không biết mọi chuyện sẽ như thế nào."

Hắn cảm khái: "Sắc tự đầu thượng nhất bả đao*, ta tin ba Du Khanh lúc này nên hiểu rõ."

*Sắc tự đầu thượng nhất bả đao: trong Hán tự, trên đầu chữ sắc là một cây đao. Một người bị sắc dục ảnh hưởng sẽ mất khả năng khống chế, cuộc đời lệch lạc.

Tề Gia Mẫn mím môi, gật đầu đồng tình.

Nàng nhẹ giọng: "Hy vọng mọi chuyện của Du Khanh cuối cùng có thể thuận lợi."

Tề tam ca: "Chắc là có thể thuận lợi, tiểu thúc của nàng ở nhà, hắn ta là một người có đầu óc. Muội biết rồi đấy, chỉ cần trong nhà có người hiểu chuyện, tình huống sẽ không quá mức ác liệt."

Gia Mẫn mỉm cười, gật đầu.

Nàng nhìn ánh mắt tam ca, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Bất quá, Tề tam ca nói không hề sai, vào thứ hai, Gia Mẫn đã gặp được Du Khanh ở trường, nàng khoác một chiếc áo lông dê, cả người vô cùng tiều tụy, tuy nhiên vẫn kiên trì đi học.

Nghe thấy Du Khanh tìm nàng, Gia Mẫn vội vàng chạy ra khỏi lớp.

Du Khanh cười một cái, nói: "Tiểu thúc bảo ta đến nhắn với ngươi, hôm nay người không có thời gian dạy ngươi. Chương trình học chiều nay hủy bỏ."

Tề Gia Mẫn cũng không có gì bất ngờ, nàng gật đầu nói được, lại hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"

Du Khanh gật đầu, nàng nhẹ giọng: "Mẹ ta vốn dĩ muốn ly hôn, nhưng khi ông bà ngoại tới, bọn họ tối hôm qua nói chuyện một đêm, cuối cùng quyết định không ly hôn nữa."

Nàng cười khổ nói: "Tuy nhiên Du gia bây giờ đang rất muốn nhanh chóng gả ta ra ngoài."

Tề Gia Mẫn kinh ngạc nhướng mày, nhìn chằm chằm Du Khanh, Du Khanh tiếp tục: "Du gia cảm thấy ta là kẻ rắc rối. Bọn họ đều cho rằng, chuyện lần này nếu không phải ta quá mức cứng đầu, không đến nổi sẽ trở nên khó coi như vậy. Nếu không phải có tiểu thúc ở đó, che chở cho ta, bọn họ chắc chắn hận không thể lập tức tìm một nam nhân đẩy ta ra khỏi nhà. Hiện tại thật ra vẫn còn một con đường, ý của tiểu thúc là, nếu ta đã có người trong lòng, thì hãy bảo người kia tới cầu hôn. Du gia nhất định sẽ đồng ý, bọn họ không quan tâm người kia là ai, chỉ cần ta xuất giá là được!"

"Mẹ ngươi đồng ý sao?"

Gia Mẫn nhớ đến trạng thái của Du phu nhân tối qua, có chút không thể tin nổi.

Sắc mặt Du Khanh dần dần lạnh xuống, nàng nói: "Du gia hứa cho bà quá nhiều thứ, bà vì Du Ninh......" Tạm dừng một chút, giọng điệu bình thản: "Đáp ứng rồi."

Tề Gia Mẫn lập tức giống như bị nhét một miệng phân.

Du Khanh làm bao nhiêu chuyện chỉ để đòi lại công bằng cho mẹ, nhưng đến bây giờ lại thành ra kết quả như vậy. Đêm qua hai mẹ con vẫn sống nương tựa vào nhau, hôm nay đã vì lợi ích của con trai mà bỏ rơi khuê nữ, Tề Gia Mẫn nghẹn ngào nơi cổ họng.

Nàng chần chờ một chút, đột nhiên hỏi: "Vậy ngươi có người trong lòng không?"

Du Khanh nhìn về phía Tề Gia Mẫn, kiên định trước nay chưa từng có, thú nhận: "Ta có."

Nàng cúi đầu mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nói: "Ta dự định, bây giờ sẽ đi hỏi hắn, có nguyện ý cưới ta hay không, ta muốn đi cầu hôn!"

Tề Gia Mẫn bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: "Vậy, có muốn ta đi cùng ngươi hay không?"

Du Khanh lắc đầu: "Không cần."

Nàng cố gắng cười thật tươi, nói: "Chúc ta cầu hôn thành công đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro