Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều Tề Gia Mẫn có khóa, nhưng hiếm khi nàng không nghiêm túc tham gia lớp học như mọi lần, ngược lại có vài phần hoảng hốt và thất thần. Bởi vì bình thường nàng không phải là người lười nhác, dẫn tới việc lão sư chú ý tới nàng nhiều hơn, may mắn thay cuối cùng vẫn không nói gì.

Mắt thấy rốt cuộc đã đến giờ tan học, Gia Mẫn thở ra một hơi, lập tức đứng dậy, bạn học ngồi cùng bàn hỏi nàng: "Tề Gia Mẫn, ngươi có việc gì sao?"

Tề Gia Mẫn mỉm cười, đáp: "Có một chút."

"Trách không được trong tiết học ngươi cứ luôn thất thần, còn hay nhìn đồng hồ."

Gia Mẫn cảm thấy ngượng ngùng, tăng tốc thu dọn đồ đạc. Nàng có chút hối hận vì vừa rồi không trực tiếp hỏi Du Khanh, định cầu hôn ai. Thật ra câu mà Gia Mẫn muốn hỏi hơn chính là, người trong lòng Du Khanh có phải tam ca hay không.

Nàng nhận ra bản thân có lẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói của đại ca, cho nên mới nghĩ lung tung. Suy cho cùng Du Khanh và tam ca thật sự nhìn không ra một chút dính líu nào.

Tề Gia Mẫn miên man suy nghĩ, cất hết đồ rồi mang túi bước ra ngoài. Mới vừa tới cửa, đã nhìn thấy Tiếu Hân vội vàng chạy lại đây, trên trán lấm tấm mồ hôi, có vẻ như đang rất vội.

Gia Mẫn lập tức: "Có chuyện gì vậy?"

Tiếu Hân giữ chặt Tề Gia Mẫn, nói: "Ngươi biết tin gì chưa? Du Khanh cầu hôn tam ca ngươi!"

Tề Gia Mẫn: "Cái gì?"

Nàng sửng sốt, sau đó kích động nắm chặt tay Tiếu Hân, hỏi: "Chuyện xảy ra như thế nào?"

Du Khanh vậy mà đi cầu hôn tam ca, đây quả thật quá phi lý.

Nàng nói: "Ta đi xem thử!"

Hai người còn chưa kịp đi, đã nghe được người khác nghị luận: "Nghe gì chưa? Du Khanh ở phòng hội trường cầu hôn bạn học Tề Gia Phát, rất nhiều người kéo đến xem."

Còn không kéo đến xem được sao?

Bọn họ chỉ thấy qua nam sinh cầu hôn nữ sinh, nhưng chưa từng chứng kiến chuyện ngược lại. Hơn nữa, Du Khanh là ai chứ, cháu gái của Du thị trưởng. Ngay cả trong Chấn Đán, nàng cũng rất nổi tiếng, hội trưởng Huệ Mỹ Thư.

Thời điểm Tiếu Hân và Tề Gia Mẫn cùng nhau chạy đến, bên đây đã ba tầng trong ba tầng ngoài đông nghẹt. Dường như, mọi người đều rất có hứng thú với chuyện như vậy. Nàng muốn chen vào, nhưng không ai chịu nhường đường.

Tề Gia Mẫn đang chuẩn bị phát huy sức mạnh vô địch của mình, vọt vào trong, thì có người kéo tay nàng, Gia Mẫn quay đầu nhìn lại, liền thấy Phạm Hiểu Vi.

Phạm Hiểu Vi thấp giọng: "Ngươi đi theo ta."

Nàng hơi dùng sức, Gia Mẫn do dự một chút, vẫn chưa cất bước theo sau. Phạm Hiểu Vi nói: "Tam ca ngươi và Du Khanh đang ở văn phòng của ta."

Tề Gia Mẫn nhướng mày kinh ngạc, nàng và Tiếu Hân nhanh chóng đuổi theo Phạm Hiểu Vi cùng rời khỏi phòng hội trường, đi tới khu văn phòng dành cho giáo viên. Văn phòng Phạm Hiểu Vi nằm ở lầu ba, nàng thấp giọng: "Thật ra, ta chưa bao giờ gặp qua cô gái nào to gan như vậy."

Tề Gia Mẫn nghiêng đầu nhìn về phía Phạm Hiểu Vi, Phạm Hiểu Vi mỉm cười: "Rất có dũng khí."

Tề Gia Mẫn không biết sự tình sao lại náo loạn tới cả toàn bộ giáo viên đều biết, tuy nhiên cũng không hay cho lắm khi hỏi trực tiếp người ngoài như Phạm Hiểu Vi. Rất nhanh bọn họ đã đến văn phòng, liền thấy Tề tam ca và Du Khanh đều ngồi bên trong, mỗi người chiếm một góc sô pha, không biết có phải đang tránh sự nghi ngờ hay điều gì khác, hai người vẫn không mở miệng nói chuyện.

Tề Gia Mẫn đẩy cửa văn phòng ra, bọn họ đồng thời ngẩng đầu, sắc mặc Du Khanh đỏ bừng, nàng nhanh chóng đứng dậy, gọi một tiếng: "Gia Mẫn."

Tề Gia Mẫn nhìn nàng, lại quay sang nhìn Tề tam ca.

Tam ca nàng...... cả người đều có chút mê mang, vẻ mặt cứng đờ.

Tề Gia Mẫn hỏi: "Phạm lão sư, ta có thể mượn văn phòng của người dùng một chút được không?"

Phạm Hiểu Vi cười: "Tất nhiên rồi!"

Tiếu Hân cũng khéo léo nói: "Ta không đi vào, ở cửa đợi ngươi."

Lời vừa nói ra, Gia Mẫn liền hiểu rõ, đây là Tiếu Hân đang giúp nàng trông chừng, sợ có người nghe lén! Đừng thấy Tiếu Hân là một tiểu tỷ tỷ ôn nhu mà hiểu lầm, thật ra trong lòng nàng suy tính rất chu toàn.

Tiếu Hân đóng cửa đứng bên ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại huynh muội Tề gia và Du Khanh.

Du Khanh có chút ngượng ngùng, sắc mặt càng thêm ửng đỏ.

Gia Mẫn nói: "Du Khanh, ngươi cầu hôn tam ca ta sao?"

Tề Gia Mẫn đi thẳng vào vấn đề, không chút do dự.

Lúc này không riêng gì Du Khanh, ngay cả Tề tam ca cũng đỏ mặt.

Gia Mẫn nhìn bên này lại nhìn bên kia, nói: "Vậy, thế nào rồi?"

"Thế nào cái gì?" Tề tam ca khó hiểu nhìn về phía muội muội, không biết nàng muốn hỏi điều gì.

Gia Mẫn nhướng mày, mỉm cười tinh nghịch: "Tất nhiên là, Du Khanh cầu hôn có thành công hay không đây?"

Ngừng một chút, cười hì hì nói: "Sao muội lại có cảm giác, đã thành công rồi thì phải!"

Tề Gia Mẫn là người thông minh, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra, hai người này tuy rằng ngồi cách xa nhau, nhưng vẫn có chỗ sai sai. Nếu như tam ca và Du Khanh thành đôi, nàng thật sự rất vui. Suy cho cùng, nàng hiểu rõ con người Du Khanh, nhân phẩm rất tốt, nàng tin nếu Du Khanh thật sự ở bên cạnh tam ca, thì sẽ chung sống hoà thuận với gia đình nàng.

Có lẽ biểu tình của Tề Gia Mẫn quá mức vui vẻ, khiến cho sự căng thẳng của Du Khanh giảm đi rất nhiều.

Nàng đưa mắt nhìn sang Tề tam ca một cái, thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, chúng ta đã quyết định sẽ kết hôn."

Tề Gia Mẫn cười nói: "Chúc mừng."

Nàng nghiêm túc lại chân thành: "Tam ca, Du Khanh, chúc mừng hai người."

Lúc này Tề tam ca cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, hắn nói: "Tiểu muội, ta biết muội là tiểu muội tốt nhất của ta, muội nhất định phải đứng về phía ta."

Gia Mẫn: "?"

Tề tam ca nhìn Du Khanh, ho khan một tiếng: "Chuyện này, tiểu muội à, muội có thể giúp ta được không?"

Tề Gia Mẫn: "Tam ca cứ nói."

Ngừng một chút, nàng nói: "Muốn nói cái gì, chúng ta cũng không thể chiếm cứ văn phòng của Phạm lão sư được! Không bằng đi ra ngoài tìm một chỗ rồi nói?"

Du Khanh càng ngượng ngùng hơn, nàng nói: "Ta đoán, bây giờ chỉ cần chúng ta bước ra ngoài, nhất định sẽ bị mọi người vây xem......"

Tề Gia Mẫn cười: "Cái này thì dễ ợt! Ngụy trang một chút là được!"

Nàng nói: "Hai chúng ta đổi áo khoác cho nhau, lúc sau sẽ tụ tập tại quán cà phê đối diện cửa hàng Hỗ Ninh."

Nhưng ngay sau đó, Gia Mẫn lại đổi ý: "Không được, áo khoác của muội quá dễ nhận ra. Hai người chờ muội một chút."

Nàng bước ra ngoài, không bao lâu, dẫn theo Phạm Hiểu Vi trở vô. Phạm Hiểu Vi đem áo khoác của mình đưa cho Du Khanh: "Ngươi mặc của ta đi."

Rồi từ bên trong ngăn tủ lấy ra một chiếc áo khoác nam đưa cho Tề tam ca: "Đây là ta mua cho Lục lão sư của các ngươi, vẫn chưa có dịp gửi cho anh ấy. Tặng cho ngươi."

Tề tam ca trịnh trọng: "Cảm ơn Phạm lão sư."

Phạm Hiểu Vi cười: "Không có chi, ai bảo ta và tiểu Gia Mẫn lại tâm đầu ý hợp như vậy cơ chứ!"

"Hai người dùng khăn choàng cổ che mặt lại đi." Gia Mẫn nhắc nhở, cũng may lúc này trời đã trở lạnh, mọi người đều mang theo khăn choàng, dường như sinh viên nào cũng thế, vừa đẹp lại vừa giữ ấm. Tuy nhiên hiện tại Gia Mẫn thật sự rất cảm tạ phong cách này, nhờ vậy bọn họ mang khăn choàng cũng không khiến người khác chú ý.

"Đừng đi cùng nhau, mà hãy tách ra đi."

Hai người cùng lúc gật đầu, Gia Mẫn nhìn bộ dáng cứng nhắc của bọn họ, thầm nghĩ quả nhiên là tâm loạn. Bằng không, hai người này có ngốc nghếch cỡ nào cũng không cần nàng chỉ dẫn từng li từng tí như vậy! Có điều, được thêm một tẩu tử, Gia Mẫn sẵn sàng trù tính thay bọn họ.

Rất vui lòng!

Tề tam ca thay áo khoác, choàng khăn kín mít, dẫn đầu rời đi.

Phạm Hiểu Vi cầm lấy áo khoác Du Khanh, do dự một chút nói: "Gia Mẫn, hai chúng ta đổi áo đi. Ngươi mặc áo khoác của Du Khanh, ta mặc của ngươi."

Nàng giải thích thêm: "Váy này của ta, mặc áo khoác của Du Khanh, có chút kỳ lạ......"

Tề Gia Mẫn nhìn thoáng qua Phạm lão sư một thân váy nhung xanh dương kết hợp với giày cao gót, phụt cười: "Cũng đúng thật!"

Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với Phạm Hiểu Vi, nhưng Gia Mẫn vẫn có chút hiểu biết về nàng. Nàng rất yêu cái đẹp. Gia Mẫn sảng khoái: "Không thành vấn đề!"

Du Khanh nói: "Phạm lão sư, Gia Mẫn, cảm ơn hai người."

Ánh mắt nàng kiên định, hít một hơi thật sâu, nhanh chóng mở cửa rời đi.

Phạm Hiểu Vi tựa vào bàn, nhìn về phía Tề Gia Mẫn và Tiếu Hân, cảm khái: "Ta vốn dĩ cho rằng......"

Tựa hồ lại nghĩ tới chuyện gì đó, nàng lắc đầu, bật cười, không tiếp tục nữa, chỉ để lại một câu: "Được rồi, chúng ta cũng đi thôi."

Nàng thay áo khoác của Tề Gia Mẫn, bọn họ cùng nhau ra cửa, xuống tới lầu, liền đường ai nấy đi.

Tiếu Hân đi cùng Gia Mẫn, nàng nói: "Quả nhiên tình yêu khiến con người ta mụ mị, ta vốn dĩ cho rằng Du Khanh là một người bình tĩnh. Thật không ngờ, nàng sẽ xúc động đến nổi, cầu hôn tam ca ngươi trước mặt nhiều người như vậy. Nếu là ta, sợ không làm được."

Tề Gia Mẫn cười: "Đó là bởi vì ngươi chưa gặp được người mình thích! Nếu như gặp được người đàn ông thật sự khiến ngươi rung động, hơn nữa còn nguyện ý từ bỏ tôn nghiêm của bản thân, có lẽ ngươi sẽ chủ động!"

Tiếu Hân không thể tưởng tượng nổi chính mình sẽ có một ngày như vậy, nàng nhún vai: "Ta không thể làm được."

Nàng nghiêm túc nói: "Con người ta, tận sâu trong xương cốt vĩnh viễn chỉ yêu duy nhất bản thân mình."

Tề Gia Mẫn cười ôm lấy cánh tay nàng: "Làm người không thể quá mạnh miệng nha!"

Tiếu Hân: "Vậy còn ngươi?"

Tề Gia Mẫn: "Ta cũng vậy! Ta...... Sư phụ!"

Từ xa Gia Mẫn nhìn thấy Du tứ thiếu đứng trước cổng trường, điều khiến người khác kinh ngạc chính là, Lục Minh Tuyết vậy mà lại đứng bên cạnh Du tứ thiếu, không biết hai người đang nói cái gì. Tề Gia Mẫn có chút khó hiểu, đi nhanh vài bước, gọi: "Sư phụ, sao người ở đây?"

Nàng cười dịu dàng: "Lại đến đón Du Khanh à, nàng đã đi rồi."

Du tứ thiếu: "Ta tới đón ngươi."

Gia Mẫn: "Hả?"

Du tứ thiếu: "Lên xe đi."

"Du tứ thiếu." Lục Minh Tuyết gọi một tiếng, giọng điệu lộ ra một tia khẩn cầu.

Tề Gia Mẫn nhìn về phía Lục Minh Tuyết, liền thấy cô ta sắc mặt tái nhợt, môi cắn chặt, nhìn chằm chằm Du tứ thiếu, một giây cũng không chịu dời đi tầm mắt. Chẳng qua, Du tứ thiếu lại là một người lòng dạ sắt đá, hắn đạm mạc nói: "Ta và ngươi không thân."

Hắn quay đầu: "Còn không lên xe? Muốn sư phụ mời ngươi sao?"

Tề Gia Mẫn: "Ta biết rồi, Tiếu Hân, ta đi trước nha!"

Tiếu Hân gật đầu, vẫy tay: "Ngày mai gặp lại."

Nàng xoay người đi về một hướng khác, đang định đưa tay gọi xe kéo, bất chợt nhìn thấy một chiếc xe ô tô cách đó không xa chạy đến dừng trước mặt nàng, ba Tiếu ló đầu: "Tiếu Hân, lên xe."

Tiếu Hân rất ngạc nhiên, nàng mỉm cười, hỏi: "Ba, sao người lại đến đây?"

Ba Tiếu: "Ta có việc ở gần đây, thuận tiện đến xem thử có đón được con hay không."

Thật ra, ông nhìn thấy xe của Du tứ thiếu cho nên mới đi theo, vốn dĩ ông định lấy danh nghĩa cùng tới đón người, xuống xe bắt chuyện, xem thử có thể kết giao được chút nào hay không. Nhưng không ngờ, còn chưa hành động đã nhìn thấy một nữ sinh tiến tới.

Sau đó, liền chứng kiến được một màn như vậy.

Ánh mắt ba Tiếu sáng lên, hỏi: "Người vừa rồi là Du tứ thiếu đúng không?"

Tiếu Hân gật đầu: "Đúng vậy."

Ba Tiếu ý vị thâm trường gật đầu, chậm rãi nói: "Sao hắn lại đến đón Tề Gia Mẫn?"

Tiếu Hân cảnh giác quay đầu nhìn sang ba nàng: "Du tứ thiếu là sư phụ của Gia Mẫn, tiện đường đón nàng không phải rất bình thường sao?"

Ba Tiếu không ngờ tới bọn họ còn có quan hệ như vậy, hắn kinh ngạc hỏi: "Sư phụ? Ta hoàn toàn chưa nghe nói qua."

Chuyện Du tứ thiếu là sư phụ của Tề Gia Mẫn, cũng không phải là chuyện bí mật gì, dù sao hai người cũng thường xuyên ở Khai Thụy Sĩ tập luyện bắn súng, không ít người từng thấy qua. Lúc bắt đầu mọi người còn có chút tò mò, lén lút nhìn trộm vài lần, tuy không dám tới gần, nhưng ít nhiều cũng nhìn ra được, bọn họ xác thật rất hiếm khi nói chuyện riêng. Cơ bản đều nghiêm túc luyện tập, năm lần bảy lượt, mọi người cũng dần mất đi hứng thú.

Tất cả những điều này thật sự chẳng có gì bí mật, tuy nhiên, người như ba Tiếu sẽ không lui tới những nơi như câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ. Thêm vào đó ông luôn tự cho mình là chính nhân quân tử, không quan tâm tới bát quát bên ngoài, cho nên mới không biết gì cả.

Ba Tiếu: "Con chưa bao giờ nhắc đến."

Tiếu Hân: "Cũng không phải chuyện quan trọng gì, hơn nữa toàn Bến Thượng Hải đều biết, làm sao con có thể ngờ được là ba không biết?"

Nàng siết chặt dây an toàn trong lòng bàn tay, khóe miệng mím chặt.

Quả nhiên, nghe được ba nàng nói: "Vị Tề ngũ tiểu thư Tề Gia Mẫn này, đúng là có chút lợi hại."

Hắn quét mắt liếc nữ nhi một cái: "Cả ngày chơi cùng người ta thân thiết như vậy, nhưng lại chẳng học được một phần người ta."

Tiếu Hân không lên tiếng, không cần ba nói thêm, nàng cũng có thể nghĩ ra ông ấy muốn nói cái gì, điều này không chút ngoài ý muốn. Tiếu Hân cúi đầu, cảm thấy người như ba nàng, gặp phải Tề bá phụ đúng là ý trời.

Không tra tấn tinh thần ông một chút, ông sẽ lải nhải không biết ngừng.

Mặc kệ ba Tiếu nói gì đi nữa, Tiếu Hân vẫn trưng ra bộ dáng khiêm tốn vâng lời, chỉ khác là, nghe tai này lọt sang tai kia bay ra ngoài.

Nàng bên này đối phó với ba mình, bên kia, Tề Gia Mẫn và Du tứ thiếu cũng đúng lúc nói về hai cha con Tiếu Hân.

Du tứ thiếu lái xe đi không được bao xa, bình tĩnh mở miệng: "Vừa rồi, chiếc xe đón bạn học ngươi vẫn luôn đi theo phía sau ta."

Tề Gia Mẫn có nhìn thấy ba Tiếu, nàng nói: "Người có phải suy nghĩ nhiều rồi không? Có lẽ, ông ấy và người trùng hợp cùng đường. Ông ấy là phụ thân của bạn học ta."

Du tứ thiếu mỉm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, hắn nói: "Ta vẫn chưa đến mức không phân biệt được cố ý hay vô tình theo đuôi."

Tề Gia Mẫn không nói gì thêm, chỉ: "Vâng."

Du tứ thiếu liếc nàng một cái: "Ngươi đúng là người không có chính kiến."

Gia Mẫn cười cười: "Tuy ta thân thiết với Tiếu Hân, nhưng chỉ gặp qua ba nàng một hai lần. Đương nhiên chưa thể nói là hiểu biết, ta làm sao dám vì ông ấy đứng ra bảo đảm chứ? Người ở trong quân đội nhiều năm, tóm lại luôn có cách nhìn nhận của riêng mình. Cái nào chắc chắn, cái nào không chắc chắn, ta vẫn có thể phân biệt được. Nếu người mà sư phụ đang nói chính là Tiếu Hân, ta tất nhiên dám khẳng định nàng sẽ không như thế. Nhưng đây lại là ba nàng, ai mà biết được!"

Ngừng một chút, nàng khó hiểu hỏi: "Sao người lại đến đón ta?"

Nàng rất tò mò: "Vì chuyện của Du Khanh?"

Du tứ thiếu: "Đúng vậy."

Hắn nói: "Ta đoán, Du Khanh tìm tam ca ngươi."

Tề Gia Mẫn mỉm cười: "Nếu tin tức của người nhanh nhạy hơn một chút, thì nên biết, ở trường chúng ta khi nãy đã vô cùng huyên náo. Không cần người đoán đâu." Giọng nàng mềm mại: "Người đoán hay nghe ai nói?"

Du tứ thiếu đột nhiên duỗi tay, trực tiếp xoa nhẹ đầu Tề Gia Mẫn một phen.

Tề Gia Mẫn: "!!!"

Du tứ thiếu: "Ta nói, ngươi còn không tin sao?"

Tề Gia Mẫn bật cười, đáp: "Ta tin rồi, đây không phải chỉ là hỏi một chút thôi sao?"

Du tứ thiếu: "Ngươi còn nhớ rõ, rất lâu trước kia ta đã nói gì với ngươi không? Ta nói, ca ca của ngươi không thích hợp với Du Khanh. Không phải không thích hợp với con người Du Khanh, mà là Du gia. Bây giờ đi đến nước này, chỉ có thể nói, ông trời đã cho Du Khanh một cơ hội và tự bản thân Du Khanh cũng nắm bắt lấy. Có lẽ, đối với nó chính là chuyện tốt. Nếu đây là điều nó muốn, ta lấy thân phận tứ thúc, sẽ toàn lực ủng hộ, tóm lại sẽ không để nó gặp chướng ngại vật trên con đường theo đuổi hạnh phúc. Hiện tại, cũng xem như là tốt rồi! Tuy nhiên, bất kể tương lai thế nào, Du gia sẽ không quản Du Khanh nữa. Nhưng cho dù Du gia bỏ mặt Du Khanh, nhà các ngươi cũng phải biết rằng, Du Khanh là họ Du. Du Thư ta là tứ thúc của nó, chung quy sẽ không khoanh tay đứng nhìn nó chịu ủy khuất. Cho nên, ngay cả khi Du Khanh thật sự gả đến nhà các ngươi, Du gia không quan tâm đến nó, cũng không đại biểu cho việc người khác có thể xem thường nó. Ngươi thông minh như vậy, hiểu ý của ta là gì đúng không?"

Tề Gia Mẫn gật đầu: "Đã hiểu."

Du tứ thiếu mỉm cười, lại xoa nhẹ đầu nàng, nói: "Ngoan."

Tề Gia Mẫn: "Người coi ta là trẻ con sao?"

Du tứ thiếu: "Ta không coi ngươi là trẻ con, vì nếu vậy ta đã không nói những lời này với ngươi, ta tin ngươi sẽ hiểu."

Gia Mẫn mím môi, hơi nâng cằm.

Du tứ thiếu: "Về nhà hay đi đâu?"

Tề Gia Mẫn: "Cửa hàng Hỗ Ninh, ta hẹn tam ca và Du Khanh ở đó."

Du tứ thiếu quay đầu xe: "Ta đưa ngươi qua."

Con đường hắn đi vừa rồi, là đường đến Tề gia.

Du tứ thiếu: "Hôn sự của Du Khanh, bên phía Du gia e là sẽ không thèm quan tâm, phải làm phiền nhà các ngươi rồi."

Tề Gia Mẫn: "Du Khanh trở thành tam tẩu của ta, Tề gia hiển nhiên sẽ để bụng. Mọi người trong nhà ta đều rất tốt."

Câu nói của Gia Mẫn mang theo vài phần đắc ý, Du tứ thiếu tuy không nhìn nàng, nhưng từ trong giọng điệu vẫn có thể nghe ra được. Khóe miệng hắn giương lên, Gia Mẫn cảm thấy, hôm nay hắn phá lệ cười nhiều.

"Sư phụ, người nên cười thường xuyên hơn, lớn lên soái như vậy, cười nhiều cũng không mất mát gì."

Nàng lanh lảnh nói: "Người cười như vậy, bảo đảm rất nhanh sẽ tìm được cho ta một sư mẫu."

"Két ......" Xe đột nhiên dừng lại, Du tứ thiếu liếc xéo nàng một cái, ánh mắt đầy thâm ý.

Tề Gia Mẫn còn chưa kịp phản ứng, xe đã tiếp tục chạy đi, nụ cười của Du tứ thiếu phai dần, trở nên lạnh lùng hơn.

Tề Gia Mẫn: "?"

Người này thay đổi cũng quá nhanh đi!

Nàng mím môi, không biết sư phụ rốt cuộc có ý gì!

Nàng nói: "Sư phụ, người tức giận sao?"

Nàng hít một hơi thật sâu: "Ta biết ta không nên quản chuyện của người, càng không thể đánh mất tôn ti trật tự."

Gia Mẫn không biết lời vừa rồi của mình có gì sai, cho nên cân nhắc một chút xin lỗi.

Du tứ thiếu phát hiện, nàng căn bản không biết tại sao hắn đột nhiên biến sắc, hắn cười như không cười, nói: "Được rồi, đừng nói nữa."

Tề Gia Mẫn: "...... Vâng."

Xe rất nhanh chạy đến cửa hàng Hỗ Ninh, Gia Mẫn ngoan ngoãn: "Vậy sư phụ, ta đi trước."

Nàng mở cửa đang muốn bước xuống xe, Du tứ thiếu bất chợt gọi: "Gia Mẫn."

Tề Gia Mẫn quay đầu lại, Du tứ thiếu xoay người, từ trên ghế sau lấy ra một cái hộp, nói: "Cho ngươi."

Gia Mẫn: "Hả?"

Du tứ thiếu: "Bánh kem, rất ngọt."

Tề Gia Mẫn nhận lấy, mỉm cười: "Sư phụ còn nói không xem ta là trẻ con, cảm ơn người."

Du tứ thiếu: "Trên hộp có ghi số điện thoại khi ở đây của ta, nếu có chuyện, cứ gọi."

Tề Gia Mẫn nghiêm túc gật đầu: "Ta biết rồi, vậy sư phụ, người đi thong thả."

Du tứ thiếu gật đầu, vẫy tay tạm biệt, Gia Mẫn xuống xe, đóng cửa cẩn thận, rồi an tĩnh đứng ở vệ đường nhìn xe rời đi. Gia Mẫn mang theo bánh kem bước vào quán cà phê, bởi vì nàng bị trì hoãn một chút ở cổng trường, cho nên Tề tam ca và Du Khanh đã đến đây từ trước.

Gia Mẫn vừa vào cửa, người quản lý liền bước tới chào hỏi, dẫn nàng đến chỗ Tề tam ca. Gia Mẫn cười: "Sao hai người lại ngồi trong góc như vậy?"

Tề tam ca: "Không ngồi ở đây sẽ bị người khác thấy thì sao?"

Gia Mẫn nhướng mày hỏi: "Huynh sợ ai thấy? Không phải là ba mẹ đó chứ?"

Tề tam ca: "...... Đoán đúng rồi."

Hắn nghĩ ngợi, mở miệng: "Gia Mẫn, ta và Du Khanh tâm đầu ý hợp. Nhưng muội cũng biết đấy, đại ca và nhị ca đều chưa kết hôn, nếu ta đột nhiên nói muốn kết hôn, chỉ sợ ba mẹ sẽ bóp chết ta. Muội giúp ta nghĩ cách được không?"

Tề Gia Mẫn nhìn hắn, lại nhìn Du Khanh đang căng thẳng bên cạnh, nói: "Điều huynh muốn nói, chính là cái này?"

Tề tam ca thành thật gật đầu: "Ừ!"

Tề Gia Mẫn: "Huynh tin muội không?"

"Đương nhiên tin!" Tề tam ca có thể không tin bất cứ ai, cũng không thể không tin muội muội ruột nhà mình!

"Bây giờ huynh nói thẳng với ba mẹ, bọn họ sẽ không hai lời, lập tức đến Du gia cầu hôn. Còn về phần đại ca và nhị ca, huynh nghĩ cái gì vậy chứ? Cho dù đến cả muội cũng đã kết hôn, chưa chắc bọn họ có thể kết hôn!"

Tề tam ca và Du Khanh: "........."

Tề tam ca lau mồ hôi một phen, cẩn thận ngẫm nghĩ. Tuy lời này có chút khoa trương, nhưng đúng là rất có đạo lý.

Đúng vậy!

Chưa nói đến đại ca, chỉ riêng nhị ca...... ai dám gả cho hắn, tám chín phần đều là ngại trên đầu không đủ xanh. Tất nhiên, với tính cách của nhị ca cũng không phải là người chịu sự trói buộc của hôn nhân. Câu cửa miệng của hắn chính là, không vì một cây mà từ bỏ cả khu rừng.

Cho nên, rất khó để Tề Gia Phát tưởng tượng ra tình cảnh nhị ca hắn sẽ đột nhiên kết hôn.

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy yên tâm phần nào: "Vậy ta cứ can đảm nói chuyện này với ba mẹ sao?"

Tề Gia Mẫn: "Nói đi, chẳng sao cả. Nếu huynh còn không yên tâm, thì muội sẽ đi cùng. Nhưng theo muội suy đoán, ba mẹ sẽ rất cao hứng."

Du Khanh nhẹ giọng chen vào: "Du gia sẽ mặc kệ ta."

Thử nghĩ mà xem, bọn họ chắc chắn sẽ không quan tâm đến việc chuẩn bị cho hôn lễ, Du Khanh không định nói ra, nhưng không thể không đánh tiếng cho mọi người đỡ bất ngờ.

Tề Gia Mẫn cười: "Cha mẹ ta không phải hạng người ngại bần ái phú! Cái bọn họ coi trọng chính là nhân phẩm, chứ không phải thứ khác."

Du Khanh nói nhỏ: "Ừ."

Nàng mím môi, rốt cuộc cũng nở một nụ cười vui vẻ.

Tề Gia Mẫn thấy nàng cười, không nhịn được, hỏi: "Hai người làm sao lại cấu kết ở bên nhau vậy?"

Tuy cách dùng từ có chút không ổn, nhưng vẫn không sai.

Du Khanh: "......"

Tề tam ca gãi đầu, nói: "Chúng ta không có cấu kết."

Hắn ngẫm nghĩ, bổ sung: "Trước kia chúng ta cũng không có qua lại."

Thời gian Du Khanh và Tề tam ca quen nhau thật ra cũng không lâu lắm. Nhưng vì học cùng một khoa, lại đồng thời là sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp, cho nên thường xuyên đụng mặt. Kể từ đó, hai người thỉnh thoảng tiếp xúc.

Lúc ấy, Du Khanh có chút hảo cảm với Tề tam ca, loại hảo cảm này, không phải là ta "thích ngươi", ta muốn "gả cho ngươi", mà đơn giản chỉ cảm thấy, người này thật ra rất tốt.

Nếu nói thời điểm tiếp xúc nhiều nhất, chính là đoạn thời gian trong nhà Du Khanh xảy ra chuyện.

Nàng thật sự không muốn nói cho Gia Mẫn và Tiếu Hân biết, không phải sợ bọn họ chê cười, mà do cảm thấy quá mức mất mặt. Hơn nữa, khi đó nàng cũng muốn lưu lại một chút thể diện cho ba nàng.

Nhưng ông ấy đã tự tay phá vỡ mái ấm của mình, không thể vãn hồi.

Du Khanh bị Tề tam ca bắt gặp khi đang khóc lóc vì tranh cãi với ba nàng. Hắn cũng không phải là một người sẽ đi an ủi nữ nhân, không biết trời xui đất khiến thế nào, lại đến an ủi Du Khanh. Tuy nàng không thể ngay lập tức trở nên kiên cường, nhưng chính sự an ủi vụng về của Tề tam ca, đã khiến Du Khanh có chút cảm động. Du Khanh hạ quyết tâm nhất định không thể để ba mình mang nữ nhân kia về nhà.

Sau đó, nàng tìm Tề tam ca hỗ trợ. Khi rơi vào hoạn nạn rốt cuộc nàng cũng chẳng quan tâm đến thể diện gì kia nữa.

Đôi khi chỉ đơn giản là như vậy, cùng nhau trải qua khó khăn, mới có thể khiến tình cảm thăng hoa. Chính lúc này, Du Khanh đột nhiên phát hiện bản thân thật ra có chút thích Tề tam ca. Bởi vì hắn trước sau gì vẫn là thái độ "ta cái gì cũng không biết", "ta chỉ xem ngươi như huynh đệ tốt", cho nên Du Khanh mới chủ động.

Mặc dù Tề tam ca là một thẳng nam, không hiểu lời nói quanh co của người khác, nhưng đối với lời cầu hôn thẳng thắn từ Du Khanh như vậy, hắn tất nhiên hiểu đó là gì.

Nói đến chuyện theo đuổi một ai đó, một số người dùng cả đời cũng không nắm bắt được tinh túy, nhưng số khác chỉ cần một chiêu đã đánh trúng, mà Du Khanh lại thuộc về vế sau. Nàng hiểu tính cách của Tề Gia Phát, cho nên nàng trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình, nhờ đó Tề Gia Phát đã chấp nhận.

Đúng như Tề đại ca suy đoán, những gì Du Khanh và tam ca trải qua trong trận "tính kế" này, thật sự đã trở thành một bước ngoặt rất lớn trong việc hâm nóng tình cảm của bọn họ. Nếu ban đầu Tề tam ca còn có chút "hồ đồ", thì tai nạn kia chính là cơ hội để hắn nhận ra mình cũng thích Du Khanh.

Hắn lo lắng cho nàng, sợ nàng bị tổn thương, thậm chí hắn còn cảm thấy bản thân có thể bảo hộ nàng thật tốt. Không bao giờ để cho nàng lâm vào tình cảnh tương tự nữa.

Thế nên khi Du Khanh cầu hôn, hắn đã đồng ý không chút do dự.

Tề Gia Mẫn chống cằm nghe bọn họ lý giải. Không thể phủ nhận, ca ca nàng thật sự chẳng biết cách nói chuyện tình cảm, ngay cả câu chuyện dịu dàng lưỡng tình tương duyệt như vậy, cũng bị hắn thuật lại vô cùng đơn điệu, không chút kích động nào.

Tuy nhiên khi Gia Mẫn chú ý tới biểu tình của Du Khanh, nàng phát hiện, Du Khanh thật sự rất cao hứng. Thời điểm Tề tam ca nói, vẻ mặt nàng đều là ý cười, tràn đầy niềm vui. Tóm lại chỉ cần như vậy là đủ.

Nàng nói: "Muội rất nóng lòng muốn uống rượu mừng đó nha."

Trên thực tế, Tề Gia Mẫn hào hứng với hôn lễ này, không hề kém so với đương sự là Tề tam ca và Du Khanh. Đối với nàng mà nói, tam ca kết hôn với Du Khanh, điều này tương đương với việc cốt truyện đã thay đổi. Bất cứ chuyện gì khiến cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo, cũng đủ khiến nàng cảm thấy yên tâm vui vẻ.

Tề tam ca và Du Khanh đều cảm nhận được niềm hạnh phúc chân thành của Tề Gia Mẫn, cũng chậm rãi thu hồi lo lắng và bất an. Đặc biệt là Du Khanh, nàng tự hiểu rõ, tuy gia thế của mình không tồi, nhưng chưa chắc đã là con dâu lý tưởng của người ta. Suy cho cùng, tính cách của nàng có rất nhiều khiếm khuyết.

Hơn nữa, vào rất nhiều thời điểm quan trọng, sự lựa chọn của nàng quá mức sắc bén.

Người ta thường nói, làm người phải luôn linh hoạt đừng nên quá cứng nhắc, đạo lý này nàng hiểu!

Chỉ là, nàng không thể thuyết phục bản thân giống như những cô gái khác, nghe theo trưởng bối, không có chính kiến. Nàng không làm được. Đọc sách nhiều năm như vậy, không phải để trở thành một con rối vô dụng, cũng không phải chỉ vì gia tăng một quân bài mặc cả cho hôn nhân.

Tất cả đều không.

Con đường hiện tại, là tự nàng lựa chọn, cho nên nàng phải kiên trì bước tiếp.

Tề tam ca kéo tay Du Khanh đứng dậy: "Ta đưa Du Khanh về trước, sau khi trở về ta sẽ nói chuyện với ba mẹ."

Tề Gia Mẫn gật đầu: "Đi đi."

Tuy nói nàng rất tò mò, nhưng vẫn cảm thấy, chuyện này nên để tam ca một mình nói với ba mẹ càng tốt hơn.

"Vậy, chúc hai người thuận buồm xuôi gió."

"Cảm ơn!" Bọn họ đồng loạt nói lời cảm tạ.

Tề Gia Mẫn cũng mang theo bánh kem đứng lên: "Muội qua đối diện đón xe về nhà."

Du Khanh nhìn hộp bánh kem, nói: "Bánh kem này......"

Gia Mẫn cười: "Có chuyện gì vậy?"

Ánh mắt Du Khanh khẽ động, nàng ngẩng đầu, thấp giọng hỏi: "Ngươi gặp qua tứ thúc ta đúng không?"

Tề Gia Mẫn: "Cái gì? Chỉ từ cái bánh kem này cũng có thể nhìn ra được sao?"

Du Khanh nở nụ cười: "Đúng vậy, đây là tứ thúc ta chính tay làm."

Tề Gia Mẫn khiếp sợ nhìn Du Khanh, có chút không tin, nàng cúi xuống nhìn thoáng qua, sau đó ngẩng đầu: "Lời ngươi nói là thật hay giả? Bánh kem này không phải là mua sao?"

Nó trông rất tỉ mỉ kỳ công!

Du Khanh: "Không phải, sở thích lớn nhất của tứ thúc ta chính là làm bánh kem, người có một cửa hàng nhỏ, chuyên dùng để làm bánh. Tuy nhiên, người cũng không quá hoan nghênh chúng ta đến đó, cho nên ta cũng chỉ đi có một lần duy nhất. Siêu cấp sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Mỗi lần trở về, chỉ cần có thời gian, người đều đến làm bánh, nhưng lại không bán."

Tề Gia Mẫn trăm triệu lần không ngờ tới, sư phụ nàng còn có sở thích này.

Nàng nói: "Đúng là một sở thích không tồi, vừa có thể tìm được niềm vui, vừa tạo phúc cho người khác. Sau khi trở về ta cần phải nếm thử cẩn thận tay nghề nổi danh của Du tứ thiếu!"

Du Khanh nhìn chằm chằm Gia Mẫn, muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy khóe miệng, cuối cùng lại thôi. Mắt thấy Gia Mẫn mang theo hộp bánh đi về phía cửa hàng Hỗ Ninh, Tề tam ca hỏi: "Vừa rồi, em muốn nói điều gì đúng không?"

Du Khanh cắn môi: "Em cảm thấy, tứ thúc thích Gia Mẫn."

Những lời này, nàng không thể nói cho Gia Mẫn nghe.

Đúng ra, cũng không nên nói với Tề tam ca, nhưng nàng lại không muốn gạt hắn, cho nên do dự một chút, rốt cuộc cũng nói ra, nàng thấp giọng: "Tứ thúc chưa bao giờ đem bánh kem mình làm tặng cho người khác. Anh nghĩ xem, người và Lục Minh Kỳ là bạn học nhiều năm, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng Lục lão sư còn không được hưởng thụ một lần nữa! Hắn cũng chỉ tình cờ tới nhà em làm khách, mới ăn được một ít. Tuy nhiên hôm nay anh có thấy không, tứ thúc trực tiếp làm một cái bánh kem đưa cho Gia Mẫn! Nhà em, ngoại trừ ông bà nội, những người khác rất hiếm khi được thưởng thức bánh của tứ thúc làm. Ngay cả ba, nhị thúc, tam thúc cũng chỉ có vào lúc sinh nhật mới được tặng. Còn về phần em, chưa từng được nhận bao giờ!"

Du Khanh nói: "Anh nói, Gia Mẫn có phải rất đặc biệt không?"

Tề tam ca vén tay áo: "Mẹ nó cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Một lão nam nhân mà dám mơ tưởng cướp đi muội muội ta!"

Du Khanh: "......"

Trọng điểm ở đây sao?

Nàng hít một hơi thật sâu, nói: "Đây đều là em suy đoán, không nhất thiết trăm phần trăm như thế này. Anh đừng nói xằng bậy! Một khi không phải, sẽ khiến mọi người đều xấu hổ. Hơn nữa, Gia Mẫn rất có chủ kiến. Đừng kéo nàng vào chuyện này."

Tề tam ca: "Nhưng nếu hắn thật sự có ý với muội muội anh thì làm sao bây giờ? Không được, anh phải nói với đại ca."

Du Khanh, phục sát đất.

Tuy nhiên, nàng cũng không ngăn cản mà chỉ nói: "Bất kể muốn làm gì, nên nói với Gia Mẫn một tiếng, đừng để nàng chẳng hay biết gì. Nếu không, nàng nhất định sẽ rất tức giận."

"Đạo lý này anh đương nhiên hiểu rõ."

Tề tam ca cảm thấy Du Khanh đang xem hắn như một tên ngốc.

Hắn cười khà khà: "Tuy anh không bằng đại ca nhị ca, nhưng cũng không phải không có chỉ số thông minh."

Du Khanh chưa bao giờ tiếp xúc với Tề đại ca và Tề nhị ca, chỉ gặp vài lần, cơ hồ không có chào hỏi qua.

Nàng nói: "Bọn họ là người như thế nào em không biết, nhưng trong lòng em, anh là người tốt nhất."

Nhiệt tình, tích cực, không kém cạnh ai.

Nàng nói: "Thật sự là tốt nhất."

Tề tam ca bật cười: "Em nói xem, đây có phải người ta hay gọi, tình nhân trong mắt ra Tây Thi không?"

Du Khanh: "Đúng vậy!"

Hai người cùng cười.

Cười đủ rồi, Du Khanh nói: "Anh nói xem, tứ thúc tìm đến Gia Mẫn vào thời điểm này, hôn sự của chúng ta sẽ không có bất trắc gì chứ?"

Tề tam ca: "Sẽ không, nếu có, Gia Mẫn nhất định sẽ nói. Anh hiểu rõ con người muội muội mình, nếu muội ấy không nhắc đến, tức là không có vấn đề gì."

Hai người nhẹ nhàng thở ra.

Xe điện dừng lại đón khách, Du Khanh đứng từ xa nhìn thấy một chiếc xe kéo chạy ngang qua, nàng nói: "Là Phạm lão sư."

Tề tam ca, "Có lẽ là tìm tiểu muội đổi lại quần áo. Hoặc cũng có thể là đi dạo phố. Phạm lão sư là khách quen của cửa hàng nhà anh."

Nhìn theo hướng này, Phạm Hiểu Vi tám chín phần là đi cửa hàng Hỗ Ninh.

Chưa kể, Tề tam ca thật sự đoán không sai. Lúc này Phạm Hiểu Vi đang ngồi trên xe kéo, rất nhanh đã đến cửa hàng Hỗ Ninh, thật ra nàng là tới tìm Gia Mẫn. Bởi vì nàng phát hiện, trong túi áo khoác của Tề Gia Mẫn có ví tiền.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng quyết định tự mình đến đây đưa.

Xe kéo ngừng trước cửa hàng Hỗ Ninh, Phạm Hiểu Vi xuống xe, chỉ là mới vừa đi được vài bước, một bàn tay đã đặt trên vai nàng: "Gia Mẫn."

Phạm Hiểu Vi ngạc nhiên quay đầu, lúc này Tề Lệnh Hiền cũng rất kinh ngạc, hắn xấu hổ lập tức thu hồi tay, xin lỗi: "Xin, xin lỗi tiểu thư, ta nhận nhầm người."

Hắn cho rằng người phía trước là cháu gái, nhưng lại không ngờ, chỉ là quần áo tương tự, hắn càng thêm xấu hổ giải thích: "Áo khoác này của cô rất giống của cháu gái ta, cho nên ta mới nhận sai người. Thật sự không phải cố ý mạo phạm, thật sự rất xin lỗi."

Phạm Hiểu Vi hòa hoãn một chút, hiểu rõ giữa thanh thiên bạch nhật làm sao có thể xuất hiện biến thái, nàng cũng không còn quá thấp thỏm nữa.

Nàng mỉm cười: "Thật ra ngài không nhận sai, áo khoác này chính là của Tề Gia Mẫn, chúng ta đổi áo khoác cho nhau. Ta là bằng hữu của nàng, giáo viên Chấn Đán - Phạm Hiểu Vi. Rất vui được gặp mặt."

Tề Lệnh Hiền sửng sốt: "Chào, Phạm lão sư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro