PHẦN 6: THỬ BÁN ĐIỂM TÂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần này, Đường Thọ tính làm thử bốn loại điểm tâm, Chọn bốn loại tương đối đơn giản bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh gạo, bánh xốp. Nghiêm khắc mà nói bánh xốp không tính là điểm tâm, chỉ có thể xếp vào cùng loại với mì phở. Nhưng Đường Thọ rằng bánh xốp có thể bán được, vừa đỡ đói vừa ngon miệng.

Bánh hoa quế chủ yếu dùng bột nếp, sữa bò, mật ong, đường trắng cùng một ít hoa quế.

Đầu tiên, cho bột nếp vào sữa bò khuấy đều, không được quá lỏng cũng không thể quá đặc, vừa khuấy vừa thêm hai muỗng mật ong. Khuấy theo chiều kim đồng hồ cũng được mà ngược chiều kim đồng hồ cũng được tóm lại khuấy theo một chiều. Mật ong sền sệt khuấy đến khi tan hoàn toàn, cuối cùng cho đường trắng. Đường Thọ suy xét khẩu vị thích ngọt của Dục triều mà cho nhiều đường.

Làm bánh đậu xanh trước tiên phải ngâm đậu cho mềm rồi cho vào lồng hấp. Lúc hấp thì đào một chỗ trống ở giữa để đậu chín đều, hấp tầm mười lăm phút là được.

Đậu chín cho vào đường trắng và kẹo mạch nha đảo cho nhuyễn mịn. Tuy rằng đậu xanh đã được hấp mềm nhưng muốn khuấy cho nhuyễn cũng tương đối cố sức. Y liền giao cho Hùng Tráng Sơn làm.

Đặt nồi sắt lên bếp đã nhóm lửa sẵn, cho dầu cải vào rồi đến mỡ heo đảo đều, đến khi mỡ săn lại tỏa ra mùi thịt nồng đậm thì cho đậu xanh nhuyễn vào đảo đều. Nhờ sức của Hùng Tráng Sơn mà đậu nhuyễn mịn đều như bột. Sau đó chưng cho chín là thành bánh đậu xanh.

Lại làm đến bánh gạo. Bánh gạo dùng nguyên liệu không giống nhau sẽ cho ra màu sắc khác nhau. Có ba loại trắng, vàng, xanh bên trong là nhân đậu đỏ. Bánh xốp cũng không mấy phức tạp. Bột được hấp chín mềm xốp nở ra căng tròn thơm bột. Mặt trên điểm xuyến bằng mứt táo.

Vừa mở nắp nối, Hùng Tráng Sơn cúi đầu hít một hơi thật sâu, say mê nói:"Thơm quá!"

Đường Thọ mang lồng hấp ra, đắc ý nói:"Ta nói rồi, ta sẽ làm những món này, nói không quá nhưng đảm bảo ăn một lần nhớ mãi. Ngươi hãy chờ xem."

Hùng Tráng Sơn gật đầu cười tủm tỉm:"Phu lang giỏi quá, ngự trù trong hoàng cung tay nghề cũng không cao bằng."

"Hả?Ngự trù, món ta biết làm chưa chắc ngự trù làm được."

Hùng Tráng Sơn không cảm thấy y khoác lác ngược lại thấy bộ dáng nâng cằm kiêu ngạo thập phần đáng yêu.

Đường Thọ cười nói:" Trong nhà không có khuôn bánh, có khuôn thì tốt rồi có thể ép bánh thành hình dạng động vật nè, hoa nè. Như vậy vừa đẹp lại có thể hấp dẫn người mua."

"Đồ vật kia ngươi muốn hình dạng gì? Ta khắc mấy cái cho ngươi."

"Chờ chân ngươi tốt hơn đã, không cần vội."

"Vết thương nhỏ trên đùi không đáng ngại."

Đường Thọ mở ta hai mắt hung ác trừng hắn, Hùng Tráng Sơn không thấy sợ, chỉ như chú mèo nhỏ xù lông giận dữ. Mèo nhỏ đáng yêu đấy nhưng không nên chọc giận.

"Đều nghe theo ngươi, chờ chân tốt hơn rồi tính."

Không có khuôn ép bánh thành hình dạng phức tạp, Đường Thọ đơn giản cắt bánh thành từng khối.

"Ngươi nếm thử xem." Đường Thọ lấy một khối bánh đưa Hùng Tráng Sơn. Hùng Tráng Sơn không lấy tay nhận mà ăn trực tiếp trên tay y. Đầu lưỡi cuốn lấy điểm tâm, vô tình cố ý chạm vào đầu ngón tay Đường Thọ, cảm giác ướt át làm Đường Thọ giật mình vôi rút tay về. Nhưng xúc cảm ấm áp đó cứ quấn lấy ngón tay y.

Hai mắt Hùng Tráng Sơn tràn đầy ý cười.

Điểm tâm thơm ngọt nháy mắt tan ra trong miệng, mềm mại mà tinh tế, không ngọt đến ngấy. Ngược lại vị ngọt dịu nhẹ kết hợp cùng mật ong lưu mãi trong vị giác. Vị ngọt tan biến để lại hương hoa quế thanh thanh. Ngon vô cùng.

Hùng Tráng Sơn ăn một cái căn bản không đủ, đành nhìn Đường Thọ, dùng ánh mắt muốn hỏi xem có thể ăn thêm một cái không? Đầu ngón tay Đường Thọ vẫn còn cảm giác lúc nãy, làm y túng quẫn.

"Tự ngươi lấy đi."

Hùng Tráng Sơn lấy khối bánh đậu xanh bỏ vào miệng. Hương vị đậu xanh kết hợp cùng tạp vị sữa bò mật ong, hình thành cỗ tư vị độc đáo.

Cơ hồ gấp đến không thể chờ thêm, Hùng Tráng Sơn nếm thử bánh gạo. Hương vị bánh gạo càng thơm ngon. Dục triều mọi người đều thích đậu đỏ, được kẹp làm nhân bánh làm người khác ăn không ngừng.

Tiếp theo Hùng Tráng Sơn ăn thử bánh xốp, tư vị càng bay bổng. Tuy nói bánh xốp không thể xem là điểm tâm nhưng hương vị không kém bánh nào. Mứt táo thơm ngọt trải đều mặt bánh. Nói ngon hơn bánh bao cũng không quá khoa trương.

Mắt thấy Hùng Tráng Sơn muốn ăn lượt thứ hai, Đường Thọ liền ngăn.

"Chút nữa còn gánh đi bán, ngươi đừng ăn hết." Có thể ăn năm cân thịt bò thì nhiêu đây chẳng đủ nhét kẽ răng.

Đường Thọ bèn lấy mỗi loại một ít cho Hùng Tráng Sơn ăn đỡ thèm.

"Trên trấn người ta bán như thế nào?" Đường Thọ hỏi.

"Đều giống nhau một hai văn tiền một khối, những món này của ngươi lại càng quý."

Đường Thọ gật đầu nói:"Vậy chúng ta cứ bán một văn một khối, ta tính như vậy là vừa đủ, không quá cao. May là chúng ta không mất tiền thuê cửa hàng. Giá cao quá cũng không ai mua."

Một cân bột làm ra được ba mươi khối điểm tâm, bán hết lời được bảy tám văn tiền . Bánh xốp càng lợi, chỉ cần nhúm bột nhỏ, sau khi hấp chín nở ra to hơn nhiều.

Đường Thọ đang chuẩn bị hộp đựng điểm tâm, bỗng dưng lại không biết làm sao. Đùi Hùng Tráng Sơn còn bị thương, tạm thời không thể gánh ra ngoài bán. Y muốn đi bán chỉ sợ Hùng Tráng Sơn không đồng ý, thấy Đường Thọ nhíu mày, Hùng Tráng Sơn đoán được suy nghĩ của y, nháy mắt sắc mặt thâm trầm.

"Ta sẽ kêu Thái Học đi gọi đại ca cùng tam lang làm hai cái gánh, gánh đi bán."

Đường Thọ không dám phản bác, đây là biện pháp tốt nhất . Nếu y đi bán Hùng Tráng Sơn tuyệt đối không đồng ý.

Lát sau, hai huynh đệ Hùng giá tìm đến , đi theo sau còn có Thái Học hóng chuyện vui. Thái Học nghe nói phu lang Hùng Tráng Sơn làm mấy món điểm tâm nhờ huynh đệ Hùng gia gánh lên trấn bán liền đi theo xem náo nhiệt.

Tuy Hùng Tráng Sơn đối với Thái Học cũng như những người khác, đều có chút sợ hãi hắn, Nhưng lại nghĩ, mình được hắn nhờ vả đôi lần, ít nhiều cũng xem là giúp đỡ hắn, nên chắc cũng không đến nỗi làm khó.

Khi Hùng Thiết, Hùng Trụ tiến vào vẫn cảm thấy xa lạ, tay chân luống cuống chẳng biết để đâu.

Đã là nhờ người ta, Đường Thọ hòa hảo cười thêm một chút rồi lấy ba khối điểm tâm chia mỗi người một khối. Chỉ có Thái Học liên tục xua tay:"Không, không cần đâu, ta chỉ đến xem thôi không có ý này."

Đường Thọ cười nói:" Nhà ta làm, ngươi ăn thử xem có cần điều chỉnh gì không. Chúng ta là hàng xóm, bình thường đều nhờ ngươi giúp đỡ, chỉ là một khối điểm tâm không có gì lớn cả."

Hùng Tráng Sơn cũng nói:"Nếm thử xem, tay nghề phu lang ta khá cao, cửa hàng bán điểm tâm trên trấn Ngọc Lâm cũng không bằng."

Thái Học lúc này mới nhận, gương mặt ngăm đen phiếm hồng:" Sao ta có thể không biết xấu hổ mà ra ý kiến, ta sao cũng được."

"Không có ý kiến, vậy hai người cũng nếm thử trù nghệ của phu lang ta đi." Hùng Tráng Sơn quay sang nói với huynh đệ Hùng gia.

Hùng Thiết, Hùng Trụ lúc vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm ngọt khắp nhà, đã sớm thèm đến nước miếng giàn giụa. Hùng Tráng Sơn đã lên tiếng hai người bọn họ cũng quên chối từ trực tiếp nhét vào trong mồm cắn một ngụm to, ăn ngon nhất thời trừng lớn đôi mắt, dư lại một nửa nhét vào trong miệng nhai hai cái liền nuốt xuống, chưa đủ còn chẹp miệng.

Mà Thái Học nghe mùi hương sữa bò cùng mật ong, cắn một miếng liền không ngừng được, khắc chế cắn từng miếng nhỏ, thơm ngon đến nheo mắt. Phần còn dư không nỡ ăn, nhân lúc Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn không để ý nhanh chóng cho vào túi mang về cho vợ con ăn.

"Ca phu, ăn ngon thật, trên trấn bán cũng không ngon bằng tay nghề của ca phu." Hùng Trụ khen nức nở.

Hùng Thiết tính tình thành thật, không nói nhiều. Nhưng để cho phải đạo vẫn phải lên tiếng:" Ăn ngon."

"Hùng phu lang, với tay nghề của ngươi mang bánh lên trấn bán nhất định sẽ kiếm được đầy bàn đầy chén." Thái Học cảm thấy ăn ngon nhưng bản thân hắn vẫn chưa ăn qua điểm tâm trên trấn bán, nói vậy vì muốn khen tặng.

Đường Thọ hưởng thụ mọi lời khen. Đối với mọi đầu bếp, không gì bằng khách hàng ăn món mình nấu khen mãi không ngừng.

Đường Thọ quả thực chờ không kịp, hận không thể để Hùng Thiết Hùng Trụ lập tức đi bán.

"Ba loại này, bánh hoa quế, bánh đậu xanh và bánh gạo bán mỗi khối một văn tiền. Còn loại này là bánh xốp không tính là điểm tâm nhưng vẫn bán một văn một khối. Nguyên liệu chúng ta bỏ ra đều quý, không thể bán rẻ nếu không sẽ lỗ." Đường Thọ nói:"Cũng có thể đổi đồ vật, chúng ta chỉ cần gạo nếp, mật ong, sữa bò cùng đường ấn theo giá thị trường mà đổi, đừng để người ta cân thiếu, về nhà chúng ta sẽ kiểm tra lại."

Một văn tiền không phải ít. Bọn họ làm lụng cả năm trời không tính thuế hoa màu, không tính tiền ăn trong nhà chỉ có thể dư lại ba lượng, đó là với gia đình tiết kiệm. Thời đại này nhà nào cũng khó khăn nhất là thôn nghèo Hạnh Hoa này.

Hùng Thiết Hùng Trụ tức khắc trừng to đôi mắt. đau lòng cho khối điểm tâm kia, hận không thể nhổ ngược ra. Thái Học lại càng nắm chặt điểm tâm trong túi.

"Thứ này quý, các ngươi vẫn nên lên trấn trên để bán, tốt nhất chọn địa phương giàu có một chút. Nếu thật tâm muốn mua thì cho người ta ăn thử nhưng đừng cho nguyên khối, cắt ra một chút là được. Mấy ngày đầu ít người mua, có thể sẽ dư lại một chút, cũng không cần sốt ruột, người ta ăn ngon thì sẽ quay lại mua tiếp."

Hùng Thiết Hùng Trụ gật đầu, mỗi người gánh một nửa điểm tâm, cảm thấy điểm tâm trên vai không nặng nhưng lại áp lực vì số tiền nó sẽ mang lại. Đây là nhị lang tín nhiệm bọn họ mới để bọn họ làm, bọn họ không thể phụ lòng nhị lang.

Hùng Trụ còn đỡ, giật mình một chút liền chịu khó rao hàng. Hùng Thiết khô khan, không biết xã giao. Hùng Trụ cũng không yên tâm nên ước định cùng đại ca, đến giờ hẹn gặp nhau nếu Hùng Thiết vẫn không bán được, Hùng Trụ sẽ giúp đỡ đại ca bán hết tuyệt đối không để nhị lang lỗ vốn.

Huynh đệ hai người đều làm nông, không mong đợi nhiều, việc nặng việc nhẹ cũng không nề hà, chỉ cần có thể nuôi một già một trẻ ở nhà là được. Tự nhiên luyến tiếc hai văn tiền trong bụng. Hành trình gánh hàng lên trấn bán trong hai canh giờ cuối cùng đã đến nơi.

Hai người ăn vận đơn bạc, trời lạnh nhưng trên trán lấm tấm tầng mồ hôi.

Hùng Trụ lau mồ hôi trên trán, chỉ về khu thế gia vọng tộc sinh sống.

"Đại ca, ngươi đi rao hàng trên đường kia đi, đừng ngại ngùng, thanh âm lớn một chút để lang quân hay tiểu nương tử nhà người ta nghe thấy của hiếm lạ sẽ đến mua." Hùng Trụ biết đại ca hắn vốn thật thà, cố ý dặn dò:"Ngàn vạn lần đừng ngượng ngùng rao hàng, ngươi xem trước giờ các hàng rong trong thôn chúng ta, hàng nào rao vang dội nhất thì thu hút tiểu hài tử nhiều nhất, càng câu thêm nhiều người mua."

Hùng Thiết nói:"Ta biết, ta sẽ rao thật lớn, không để nhị lang phải lỗ."

Trong lòng huynh đệ hai người vẫn luôn hổ thẹn với Hùng Tráng Sơn, phàm là chuyện của hắn đều phá lệ để bụng, đột phá điểm mấu chốt.

Hùng Trụ cùng Hùng Thiết tách ra, quải gánh đến con ngõ nhỏ rao hàng:"Bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh gạo thơm ngọt đây. Còn có bánh xốp đặc biệt. Ăn thử không ngon không thấy tiền." Hùng Thiết ra sức rao hầng, gân cổ đều lộ ra hết. Những lời này đều là Đường Thọ dạy cho, nói là để hấp dẫn khách hàng. Hùng Trụ còn lo lắng có kẻ ham ăn chiếm tiện nghi, ăn thử lại không mua thì phải làm sao? Đường Thọ xua ta nói loại người này chỉ là thiểu số, nếm một chút không sao.

Hùng Thiết chậm rãi đi, chậm rãi rao hàng, rốt cuộc mười lăm phút sau mới có người mở cửa hỏi:"Người bán hàng rong, điểm tâm bán thế nào?"

"Một văn tiền một khối." Hùng Thiết đứng lại, để gánh xuống, mở nắp hộp lộ ra bên trong điểm tâm chỉnh chỉnh tề tề.

Tiểu nương tử cúi đầu xem, một cỗ thơm nức xông vào mũi, tuy trời lạnh nhưng hơi nóng vẫn bốc lên nghi ngút, vừa mở nắp liền muốn ăn ngay. Nàng trước mắt bị hấp dẫn bởi bánh hoa quế, mặt trên được bao trùm bởi hoa quế nhỏ li ti, tinh xảo và xinh đẹp.

"Lấy ta ba khối bánh hoa quế, ba văn tiền đúng không?"

"Đúng vậy." Hùng Thiết trả lời. Lúc đi, Đường Thọ đã đưa cho hai huynh đệ hộp đồ ăn cùng đũa. Hùng Thiết dùng đũa gắp bánh để lên chiếc khăn tiểu nương tử đã mở ra sẵn.

Tiểu nương tử hiển nhiên không nghĩ tới một người bán hàng rong từ thôn nhỏ mà tinh ý, làm tiểu nương từ hài lòng ba phần.

"Ngươi thật chú ý tiểu tiết, trước có kẻ bán hàng rong trực tiếp dùng tay lấy bánh cho ta, móng tay còn dính bùn, trông dơ bẩn. Vậy mà dùng tay lấy điểm tâm thì sao ta có thể ăn, nhìn ghê tởm muốn phun ra. Cuối cùng ta vẫn không mua."

Hùng Thiết không nói lời nào, trong lòng cảm thán Đường Thọ chu đáo.          

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro