Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nói ấn tượng của Quý Khinh Châu về Phương Diệu Tuyên, vậy thì chỉ có một chữ: Tra.

Phương Diệu Tuyên yêu thích "Quý Khinh Châu" trong sách gốc hoàn toàn là vì coi "Quý Khinh Châu" thành thế thân cho bạch nguyệt quang của mình - La Dư Tân. Trước khi "Quý Khinh Châu" chưa sống cùng với hắn, Phương Diệu Tuyên còn có thể làm ra vẻ nhân mô cẩu dạng. Nhưng sau khi sống chung, tên tra nam này liền lộ nguyên hình. Năm năm đấy, nuôi con chó còn biết vẫy đuôi với bạn, nuôi tên Phương Diệu Tuyên chỉ có thể cắn ngược lại bạn một cái, vết thương toàn là máu me đầm đìa.

Một câu nói là có thể khái quát dây dưa tình ái giữa Phương Diệu Tuyên và "Quý Khinh Châu": mẹ chết, bạo lực gia đình, giải nghệ, lộ ảnh nóng. Mấy từ mấy chốt này, thiếu một cái thì cũng phải xin lỗi vòng hào quang tra nam của Phương Diệu Tuyên.

Lúc Quý Khinh Châu đọc truyện thì tưởng rằng mẹ Quý chết rồi, hai người bọn họ nên BE, nhưng mà không hề. Cậu phiền muộn đọc tiếp, đọc đến lúc Phương Diệu Tuyên bạo lực gia đình, nghĩ lần này nên BE rồi ha, nhưng mà cũng không hề. Đợi đến khi "Quý Khinh Châu" lộ ảnh nóng bị ép phải giải nghệ, Quý Khinh Châu nghĩ rằng ĐM lần này nhất định phải BE rồi, không BE sống tiếp kiểu gì nữa. Nhưng "Quý Khinh Châu" tát cho cậu một cái rõ vang -- cậu ta lựa chọn tha thứ cho Phương Diệu Tuyên.

Quý Khinh Châu nhìn mục lục còn hơn 100 chương, lại nhìn tác giả gắn tag HE, âm thầm quyết định drop. Cậu đọc đam mỹ để cảm nhận sự ngọt ngào và tốt đẹp của tình yêu đồng tính, không phải để thấy sự khó khăn và dằn vặt lẫn nhau giữa đồng tính với nhau. Cậu còn chưa từng yêu đương đấy, còn đọc tiếp thì để chắc có ám ảnh tâm lý với tình yêu luôn quá.

Mà hiện tại, Quý Khinh Châu gặp được người ám ảnh, được lắm, cậu không tìm núi thì núi đến tìm cậu, đúng thật là, quá mất dạy!

Phương Diệu Tuyên nhìn thấy Quý Khinh Châu, sửng sốt một chút, giây tiếp theo thì thấy Sở Thành bên cạnh cậu, hắn ta vội vã ra khỏi thang máy kéo Quý Khinh Châu ra sau người mình, trợn mắt nhìn Sở Thành nói, "Sở Thành, anh đủ chưa hả?!"

Sở Thành nhìn Phương Diệu Tuyên, chậm rãi nâng mắt nhìn Quý Khinh Châu phía sau hắn. Quý Khinh Châu lúc này cũng kịp phản ứng lại, thầm nói Phương Diệu Tuyên còn khá tự giác đấy, kéo cái gì mà kéo, còn ngại mình chết không đủ nhanh à!

Cậu giằng khỏi tay Phương Diệu Tuyên, dịch từ sau người Phương Diệu Tuyên đến bên người Sở Thành, còn không quên làm sáng tỏ cho mình nói: "Không liên quan tới tôi, không phải tôi kêu anh ta tới đây. Tôi cũng không biết sao anh ta lại ở đây, không trách tôi được."

Phương Diệu Tuyên không nghĩ cậu sẽ nói như vậy, nhẹ giọng nói: "Tiểu Châu."

Quý Khinh Châu nghĩa chính ngôn từ, "Phương tiên sinh, xin hãy gọi tên đầy đủ của tôi - Quý Khinh Châu, cảm ơn."

Sở Thành bất giác quay đầu nhìn Quý Khinh Châu. Đây là Quý Khinh Châu hôm qua liều mạng bảo vệ Phương Diệu Tuyên, khóc lóc nói mình ép cậu ta à? Giả bộ cũng khá giống đấy, lại còn gọi tên đầy đủ. Sở Thành đầy hứng thú nhìn về phía Phương Diệu Tuyên, thấy cảm xúc không tin được trong mắt Phương Diệu Tuyên sắp tràn ra ngoài. Tâm trạng anh rất tốt nhìn hai người trước mặt, không nói gì, bộ dạng muốn xem kịch.

Phương Diệu Tuyên quả thực không dám tin, hắn rõ ràng chưa phản ứng kịp hiện tại là tình huống gì, khó hiểu hỏi, "Tiểu Châu em làm sao vậy, có phải Sở Thành lại uy hiếp gì em không?"

"Không có, là tôi tự nghĩ thông rồi, tôi có lỗi với anh ấy."

Lần này đến lượt Sở Thành không dám tin. Quý Khinh Châu lại còn cảm thấy có lỗi với mình? Mặt trời mọc lên từ phía tây sao, cậu ta cũng có lúc có lương tâm như vậy à.

"Tiểu Châu em nói linh tinh gì vậy, em có lỗi gì với hắn ta chứ."

"Đây chính là chuyện của hai chúng tôi." Quý Khinh Châu nói.

Cậu không muốn để Phương Diệu Tuyên biết quan hệ giữa mình và Sở Thành lắm. Phương Diệu Tuyên biết thì La Dư Tân sẽ biết, La Dư Tân biết thì sớm muộn gì cũng có một ngày cả thế giới biết.

"Phương tiên sinh, sau này ngài đừng đến tìm tôi nữa." Quý Khinh Châu quyết định thừa cơ hội này một đao cắt đứt với Phương Diệu Tuyên. Cậu chỉ Sở Thành, "Không thì bạn trai tôi sẽ không vui."

Bạn trai mặc danh kỳ diệu đột nhiên lên chức - Sở Thành:???

Sở Thành day day mi tâm, cạn lời nhìn Quý Khinh Châu. Bạn trai cmn ấy, 20 phút trước, Quý Khinh Châu còn vì không trả tiền cũng không theo anh mà làm bộ làm tịch đòi nhảy lầu. 20 phút sau anh thế mà đã thành bạn trai của Quý Khinh Châu rồi. Thế giới này thật đúng là quá huyền ảo rồi, quả nhiên sống lâu thì cái gì cũng gặp được.

Phương Diệu Tuyên cũng cạn lời. Phương Diệu Tuyên nhìn người trước mặt mình, không hiểu sao mà mới có một ngày thế giới liền thay đổi rồi. Hắn dụ dỗ từng bước lâu như vậy, chớp mắt cái mà tiểu thế thân sắp rơi vào hố của mình sao lại nhận người khác là bạn trai rồi!

"Tiểu Châu, rõ ràng em không thích hắn ta."

"Lúc trước không thích, bây giờ thích rồi."

"Nhưng rõ ràng lúc trước em đối với anh..."

"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ coi anh là thần tượng, truy tinh anh hiểu không? Giờ tôi trèo tường rồi, quyết định đổi người để truy."

Phương Diệu Tuyên không biết nên nói gì.

Quý Khinh Châu thấy hắn không nói nữa, thấy cũng xêm xêm rồi, nói với hắn, "Vậy chúng tôi đi trước."

Cậu nói xong, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn về phía Sở Thành, "Đi thôi."

Sở Thành nhìn cậu, lại nhìn Phương Diệu Tuyên, lúc này mới mở miệng đầy hàm ý, "Lần này không phải là tôi cường thủ hào đoạt, cưỡng ép dụ dỗ cậu rồi chứ?"

"Không phải, không phải, là tôi cam tâm tình nguyện, tích cực chủ động muốn theo anh."

"Vậy thì tốt, cậu không nói rõ ràng thì một số người lại tự mình đa tình, đến lúc đó tới tìm tôi, lại lãng phí thời gian của tôi."

Phương Diệu Tuyên căm tức quay đầu nhìn Sở Thành, Sở Thành cười trào phúng một cái, dẫn trước bước vào thang máy. Quý Khinh Châu lập tức đi theo, tiện tay giúp hắn nhấn tầng 1.

Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, Sở Thành mới nhẹ giọng nói: "Bạn trai?"

Quý Khinh Châu vội giải thích: "Hai chúng ta đang chung thuyền, nói thật với anh ta anh là sugar daddy của tôi không phải là đưa nhược điểm của mình cho người khác sao? Làm vậy ngu biết chừng nào đúng không?"

Sở Thành nở nụ cười, "Đúng vậy, cậu thông minh biết bao, cậu không ngu tí nào."

Quý Khinh Châu nghe ngữ khí trào phúng của hắn, yên lặng cúi đầu.

Sở Thành không nói nữa, đưa tay nhấn B1, Quý Khinh Châu liếc thấy được, đoán hẳn là hắn lái xe tới, xe đỗ ở bãi giữ xe. Lái xe cũng tốt, lái xe thuận tiện, chờ chút, Quý Khinh Châu đột nhiên phản ứng lại, LÁI XE!!!! Cậu lén lút nhìn về phía Sở Thành, sao cậu lại quên mất cơ chứ, Sở Thành định về nhà lái xe* với mình!

('lái xe' là từ lóng, có nghĩa là làm tình. Vì trong truyện dùng nhiều liên quan đến từ này nên giải thích một lượt luôn. 'lái xe', 'lên đường' ... trong ngữ cảnh này đều có nghĩa chỉ sex, còn 'xe' dùng trong ngữ cảnh này là chỉ người nằm dưới cho dù là gái hay trai, vì vậy những người có kinh nghiệm yêu đương nhiều hoặc thuần thục trong chuyện tình cảm thường được gọi là 'tài xế già')

Quý Khinh Châu cảm thấy từ khi xuyên qua đến giờ mình cứ như ngồi tàu lượn vậy, nội dung cao trào thay nhau nổi lên, khó khăn tầng tầng lớp lớp, nên giải quyết sao đây? Cậu làm gì mới dẹp được tâm tư muốn ngủ cậu của Sở Thành bây giờ?

Thấp thỏm bất an cả đoạn đường đến nhà Sở Thành, Quý Khinh Châu đứng ở cửa, đánh giá nơi ở của Sở Thành. Phòng rất lớn, trang trí rất đơn giản, có ánh mặt trời chiếu vào, cả gian nhà rất sáng sủa. Sở Thành đưa cậu dép lê dùng một lần, Quý Khinh Châu nói cảm ơn, thay dép lê bước vào nhà.

Sở Thành liếc mắt nhìn cậu, cất bước đi vào trong nhà, Quý Khinh Châu vội vàng theo kịp.

Cậu theo Sở Thành vào một căn phòng ngủ, Sở Thành mở tủ quần áo, cầm một cái áo ngủ ra, nói câu "Tôi đi tắm." liền trực tiếp vào nhà vệ sinh, để lại một Quý Khinh Châu phiền muộn ưu sầu.

Làm sao đây? Rốt cuộc nên làm gì giờ? Quý Khinh Châu suy tư tại chỗ hồi lâu mà không có chút manh mối nào. Đối với cậu mà nói những chuyện đang xảy ra đều mạc danh kỳ diệu khiến cậu cảm thấy không chân thực. Cậu căn bản không biết vì sao mình lại xuyên vào trong quyển sách này, cũng không rõ tại sao mình lại phải tiếp nhận thân thể này.

Có điều, xuyên thì cũng xuyên rồi, cậu cũng đã thành Quý Khinh Châu rồi, cũng không thể cứ thế mà đi, không lo cho sống chết của mẹ Quý Khinh Châu. Nhưng mà đây không phải cuộc sống của cậu, cậu vừa mới tiếp nhận thân thể này, chưa gì đã phải phát sinh quan hệ với người khác. Dù Quý Khinh Châu có lạc quan cỡ nào cũng không thể tiếp thu nổi trong thời gian ngắn như vậy.

Cậu đang rầu rĩ, Sở Thành cũng đã tắm xong đi ra, vừa lau tóc, vừa nhìn Quý Khinh Châu, "Tới lượt cậu."

Quý Khinh Châu trợn to mắt, chỉ cảm thấy Sở Thành tắm nhanh quá vậy! Tắm thêm chốc nữa rồi hẵng ra! Không gấp không gấp! Ngâm mình nước nóng chút đi!

Sở Thành nhìn cậu khiếp sợ, ôn nhu cười nói, "Làm sao, không muốn à?"

Quý Khinh Châu vội vàng lắc đầu, "Không có."

"Vậy thì đi tắm đi, tôi chờ cậu ở trên giường."

Thôi, thôi đi. Quý Khinh Châu thầm nói trong lòng, nhưng cậu làm gì được đây, chỉ có thể lê tấm thân tràn đầy bất đắc dĩ, không tình không nguyện đi vào nhà vệ sinh của phòng ngủ.

Tuyệt vọng, Quý Khinh Châu cảm thấy tâm trạng của mình bây giờ chính là tuyệt vọng.

************************

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Khinh Châu: Tôi không muốn lái xe!

Sở Thành: Không, cậu muốn!

Quý Khinh Châu: Không, tôi không muốn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro