Chương 10: Phản sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Hi sau khi tan học tìm khắp các trung tâm thương mại, mới tìm được số màu sơn móng tay của Phùng Mạn Mạn, lúc đi học liền đem sơn móng tay đưa cho Phùng Mạn Mạn: "Mình ngày hôm qua không cẩn thận va vào làm rơi, mua tất cả các màu của mẫu sơn móng tay này cho cậu."

Ngày hôm qua Minh Hi thu dọn phòng học rất sạch sẽ, Phùng Mạn Mạn cũng là một người vô tâm, căn bản không phát hiện đồ của mình bị thiếu, thấy Minh Hi cho mình sơn móng tay, còn có chút kinh ngạc.

Cô quay đầu lại nhìn nhìn, tiếp theo nói với Minh Hi: "Không đến mức này đâu, không phải chỉ một lọ sơn móng tay sao."

"Thật ngại quá, mình hôm qua đi qua mấy trung tâm thương mại, vừa vặn gặp được một cửa hàng còn chưa đóng cửa."

"Cậu không cùng mình nói mình còn không để ý đến, cậu làm vỡ lọ màu sắc nào, mình lấy màu đấy là được rồi."

"Để hết ở chỗ cậu đi, lúc nào mình muốn lấy có thể tìm cậu."

"Ok!" Phùng Mạn Mạn mỹ mãn nhận lấy, sơn móng tay cũng có thể nghịch nửa ngày, đây là con gái.

Minh Hi ngồi ở ghế trên sửa sang lại đồ vật, sau khi cô ngồi đây đống đồ để trên bàn cô đã được mọi người đem đi rồi.

Hiện tại trong phạm vi của cô còn lại đồ dùng, hình như đều là của Ấn Thiếu Thần.

Cô cũng không muốn trêu chọc Ấn Thiếu Thần, cũng đành để như vậy.

Trong ngăn kéo bàn học, đồ vật bên phải là của Ấn Thiếu Thần, cô dùng một cái thước ngăn cách, bên trái đặt đồ vật bản thân, vừa vặn có thể để một ít vở, sách vào.

Chỉ như vậy cô cũng thỏa mãn.

Ấn Thiếu Thần tiến vào phòng học vẫn là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, đưa điện thoại di động đặt ở trên mặt bàn, đang xem một trận tennis.

Đại biểu các môn bắt đầu thu bài tập, thời điểm tới chỗ bọn họ, Minh Hi thấy Ấn Thiếu Thần không động đậy, lập tức đem bài tập hôm qua cô viết hộ Ấn Thiếu Thần đẩy tới, bao gồm cả vở ghi ngày hôm qua.

Đại biểu môn nhìn thấy một cuốn vở hồng nhạt in con thỏ, chữ Ấn Thiếu Thần xiêu xiêu vẹo vẹo, đại khí hào hùng, nhịn không được cười: "Ấn thiếu rất có tâm hồn thiếu nữ nha."

Ấn Thiếu Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mặt không đổi sắc mà trả lời: "Tôi thích, đáng yêu, như thế nào? Có ý kiến?"

"Không không không, không có, tôi cũng cảm thấy rất đáng yêu."

Chờ đại biểu môn đi rồi, Minh Hi lại bắt đầu cùng Phùng Mạn Mạn nói chuyện phiếm.

Hai người nói chuyện phiếm nội dung chính là sơn móng tay, Phùng Mạn Mạn vốn dĩ chỉ muốn thử một màu, hiện tại nhìn nhiều màu sắc đẹp như vậy, có tâm tư đổi một màu mới.

Minh Hi thích mấy đồ làm đẹp móng, bởi bản thân cô cũng thích mấy thứ này, nên bắt đầu tham mưu giúp Phùng Mạn Mạn.

"Mình không sơn móng tay, mình giúp cậu thử màu, cậu xem thích màu nào." Minh Hi nói lấy sơn móng tay đến, mỗi móng tay sơn một màu.

Hai cô gái hưng phấn lạ thường, nhìn sơn móng tay liền bắt đầu kinh hô: "Oa! Màu sắc này thật quá quá đẹp!"

"Màu này cũng đẹp."

"Cái này bề ngoài thoạt nhìn không bắt mắt, sau khi tô lên lại khá đẹp, hơn nữa dễ sơn đều."

"Có thể cầm đồ cút đi hay không?" Ấn Thiếu Thần nhìn hai người các cô hỏi.

Mùi sơn móng tay không phải ai cũng thích, ít nhất Ấn Thiếu Thần rất không thích.

Phùng Mạn Mạn nhìn nhìn Ấn Thiếu Thần, chần chờ trong nháy mắt.

Minh Hi lại nhanh chóng thu hồi: "Chúng ta đến thời điểm nghỉ trưa lại nghịch."

"Nếu không chúng ta đi chỗ khác? Chỗ ngồi Tuyết Tuyết đi." Phùng Mạn Mạn chỉ chỉ chỗ bạn thân của mình, cũng là cô gái nhỏ thích chưng diện.

"Mình sợ lát nữa trở về không vào được, vị bên cạnh này nói ngủ liền ngủ."

Phùng Mạn Mạn vô cùng thông cảm, gật gật đầu: "OK."

Tình bạn giữa con gái chỉ sợ rất hầu hết đều bắt đầu như thế này.

Hai người không thể sơn móng tay, liền bắt đầu nghiên cứu cái khác, Minh Hi đầu tiên là khen Phùng Mạn Mạn hôm nay trang đẹp một hồi, sau đó bắt đầu giúp Phùng Mạn Mạn bện và tạo kiểu tóc.

Tay Minh Hi khéo léo, bện và tạo kiểu tất nhiên không nói chơi, nhưng mà tốc độ chậm.

Lúc giáo viên tiến vào giảng bài, Minh Hi còn nhìn chằm chằm tóc Phùng Mạn Mạn, thầy giáo không chú ý lại giúp Phùng Mạn Mạn bện vài cái.

Cũng không phải tất cả thầy cô đều có tính nhẫn nại, trong đó thầy dạy hóa học là cực kỳ nghiêm khắc.

Vị giáo viên này là thầy dạy trường trọng điểm dùng lương cao mời về, chủ yếu phụ trách lớp trọng điểm, còn bị xếp dạy cả lớp quốc tế.

Nhìn thấy hai nữ sinh đi học mân mê tóc, lập tức trách mắng: "Các trò đem phòng học coi như tiệm cắt tóc có phải hay không? Muốn bện tóc đi ra ngoài bện đi, đi ra hành lang đứng."

Minh Hi cùng Phùng Mạn Mạn nhìn nhau liếc mắt một cái, tiếp theo ủ rũ cụp đuôi mà đi ra ngoài.

Cũng may hiện tại Ấn Thiếu Thần không ngủ, bằng không Minh Hi còn phải bò ra ngoài.

Lớp quốc tế đối với chuyện bị mời ra khỏi phòng học đã thấy nhiều không trách, rốt cuộc ở trong mắt bọn họ, Phùng Mạn Mạn và Minh Hi chính là hai học sinh kém, đều là vấn đề thiếu nữ, cùng chơi với nhau cũng không kỳ quái.

Minh Hi còn nhập gia tùy tục đặc biệt nhanh, có vẻ cùng với tập thể lớp quốc tế đặc biệt hòa hợp.

Sau khi ra khỏi phòng học Minh Hi ban đầu còn có chút thấp thỏm, Phùng Mạn Mạn lại đặc biệt bình tĩnh: "Đem sơn móng tay mang ra không!"

Minh Hi lập tức bị chọc cười.

Đứng không một hồi, hành lang xuất hiện một người, đeo cặp sách chậm rì rì đi về hướng phòng học.

Phùng Mạn Mạn nhìn qua phía Hà Nhiên, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Minh Hi.

Minh Hi không quá để ý, lẳng lặng mà đứng chờ Hà Nhiên đi qua.

Thời điểm Hà Nhiên đi đến trước mặt các cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Minh Hi, chần chờ một chút nói với Minh Hi: "Tôi có thể đơn độc nói riêng với cậu mấy câu không?"

Minh Hi cảm thấy kỳ quái: "Chúng ta có cái gì để nói sao?"

"Tôi muốn nói với cậu vài câu."

"Vậy ở ngay chỗ này nói đi."

Phùng Mạn Mạn là quần chúng được hóng hớt đầu tiên ngay tại hiện trường, đôi mắt đều trợn tròn, vẫn luôn nhìn hai người bọn họ.

Trong phòng học có thể nhìn thấy hành lang qua cửa sổ, vị trí hai người các cô đứng vừa vặn có thể bị người trong phòng học nhìn thấy. Đây cũng là yêu cầu của thầy giáo, để thời điểm giảng bài cũng có thể giám sát bọn họ.

Thế cho nên những học sinh khác trong phòng học cũng thấy được một màn này.

Trong phòng học đột nhiên loạn cả lên, một đám người thích hóng chuyện bắt đầu nhìn chằm chằm ngoài hành lang.

Từ sau khi Minh Hi chuyển trường trở về, đây là lần đầu nói chuyện với Hà Nhiên, lại trong hoàn cảnh bị mọi người nhìn chăm chú mà tiến hành.

Hà Nhiên nhìn Phùng Mạn Mạn, giống như không muốn nói, vì thế từ trong túi lấy ra di động của mình: "Bằng không cậu thêm WeChat của tôi đi."

"Điện thoại của tôi để trong phòng học quên mang ra."

"À..." Hà Nhiên nghĩ nghĩ, từ trong cặp sách của mình lấy ra một cái bút, tiếp theo duỗi tay kéo tay Minh Hi, ở trên mu bàn tay Minh Hi viết một dãy số.

Minh Hi muốn rút tay lại, nhưng Hà Nhiên không buông ra, lực tay còn rất lớn.

"Số di động của tôi, WeChat cũng là số này, tôi đi học đây." Hà Nhiên viết xong, tiếp tục đi về hướng lớp trọng điểm.

Minh Hi nhìn cậu ta rời đi, nhịn không được hỏi: "Cậu ấy sao muộn như vậy mới đi học, lớp trọng điểm không phải đều là học sinh ngoan sao?"

"Hà Nhiên à..." Phùng Mạn Mạn cảm thán một câu, "Là học sinh không giống thành viên lớp trọng điểm nhất."

"Chậc..." Những lời này, Minh Hi đã lý giải được một phần.

Hà Nhiên cũng là một trong những học sinh từ nhỏ đã học trường Gia Hoa, so với tất cả các lớp quốc tế toàn trường đều là tiểu điểm có khác biệt, lớp trọng điểm được miễn giảm học phí, học sinh thi vào chiếm đa số.

Hà Nhiên cũng là lên thẳng, nhưng mà thành tích học tập tốt, vào lớp trọng điểm, người lại có phong cách lười nhác của học sinh lớp quốc tế.

"Cậu ta đây là nhìn thấy cậu trở nên đẹp nên hồi tâm chuyển ý?" Phùng Mạn Mạn hỏi.

Minh Hi lắc lắc đầu: "Cậu ấy không phải hình mẫu mình thích, lớn lên so với con gái còn xinh đẹp hơn, thoạt nhìn yếu đuối."

Ngày hôm qua thời điểm Minh Hi nhìn thấy Hà Nhiên đã hoài nghi mắt thẩm mỹ của nguyên chủ, sao lại thích con trai như vậy?

Thoạt nhìn còn không thuận mắt bằng Hàn Mạt đâu.

"Vậy sao lúc trước cậu còn theo đuổi cậu ta?"

"Ai không có lúc từng mù đâu?"

Phùng Mạn Mạn cười đặc biệt xán lạn, lấy điện thoại di động ra đi vào nhóm lớp chia sẻ tin bát quái.

Phùng Mạn Mạn: Vừa rồi Hà Nhiên muốn nói chuyện riêng với Minh Hi, bị từ chối.

Phùng Mạn Mạn: Ngay sau đó muốn thêm WeChat Minh Hi, lại lần nữa bị từ chối.

Phùng Mạn Mạn: Cuối cùng, Hà Nhiên mạnh mẽ cho Minh Hi số di động. Mịa nó, đã ghiền, có phải ra sức vả mặt lớp trọng điểm hay không!

Hàn Mạt: Tôi thấy được, cậu ta vậy mà kéo tay bạn học nhỏ của tôi, thật mẹ nó không biết xấu hổ, tôi còn chưa có chạm qua đâu!

Thiệu Dư: Có ý tứ, đây là muốn theo đuổi ngược lại Minh Hi?

Hàn Mạt: Lên diễn đàn nhục nhã lại một chút, mau!

Lưu Tuyết: Một màn vừa rồi bị mình chụp được rồi, có hình có chứng cứ!

Lưu Tuyết: [ hình ảnh ]

Ấn Thiếu Thần lấy ra di động nhìn thoáng qua hình ảnh, trong ảnh là nữ sinh bị phạt đứng, phần lớn là dáng người, chỉ lộ một chút sườn mặt.

Nam sinh đứng đối diện nữ sinh, một bàn tay nắm lấy bốn ngón tay nữ sinh không buông, một bàn tay khác ở trên mu bàn tay nữ sinh viết chữ, thời điểm cúi đầu tóc mái che khuất đôi mắt một chút, thấy không rõ biểu cảm.

Nhưng mà dáng vẻ thiếu niên đẹp trai, vẫn liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nam sinh này là Hà Nhiên.

Ấn Thiếu Thần nhìn hai người nắm tay ở bên nhau một lúc lâu, sau đó ném điện thoại di động lên mặt bàn.

Những người khác trong lớp thật ra rất hưng phấn, vẫn luôn gõ chữ trên màn hình, bọn họ ở trên diễn đàn đang nhiệt tình sắp xếp, Lưu Tuyết xung phong nhận việc mà đăng bài, đã up ảnh chụp, tiếp theo một đám người đi đẩy bài viết.

Tiêu đề: Hình ảnh các người chờ mong không xuất hiện, cốt truyện hình như không thích hợp nha!

Nội dung: Trong truyền thuyết Minh heo không phải Minh heo, thành minh châu.

Sau đó đây, đóa hoa cao lãnh trong truyền thuyết Hà Nhiên, chẳng những quay đầu ăn cỏ cũ, còn được ăn canh bế môn.

Muốn cùng minh châu của chúng tôi nói chuyện riêng, bị phũ.

Muốn số WeChat của minh châu nhà chúng tôi, lại bị phũ.

Cuối cùng mạnh mẽ cho minh châu của chúng tôi số di động, đoán chừng minh châu nhà ta còn đang rối rắm vấn đề làm thế nào mới có thể rửa tay sạch sẽ đây.

Lầu 1: Đúng vậy, lớp trọng điểm chuyển đến một hoa khôi trâu bò, nhưng hotboy nhà các người không phải cũng bị "chuyện cười" lớp chúng tôi cự tuyệt sao?

Lầu 2: Ai mà không có chút chuyện quá khứ? Hiện tại ngây ngốc chính là Hà Nhiên, hối hận đi? Vô dụng.

Lầu 3: Hà Nhiên cũng là nhan khống nha, nhìn người ta trở nên xinh đẹp liền thay đổi thái độ, thật là có ý tứ, không biết xấu hổ.

Lầu 4: Tôi đặc biệt không thích cách gọi hotboy này, đừng la liếm, Ấn thiếu của chúng ta chính là nam thần toàn trường, không phục tới cửa lớp quốc tế khối 11 cãi nhau?

Bởi vì có lớp quốc tế khống chế tình hình, các comment phía trước gần như đều là của lớp quốc tế.

Lớp trọng điểm còn đang học không ai nghịch di động, thời điểm muốn đáp trả, đã qua hơn trăm bình luận.

Lúc trước lớp quốc tế giận dữ trên diễn đàn, cũng là vì bài viết cảm thấy mất mặt, do bị người khác chọc giận.

Hiện tại tìm lại mặt mũi, bản tính bao che cho con của bọn họ liền lộ ra, tất cả đều bảo vệ Minh Hi, công kích đám người phiều nhiễu lớp trọng điểm.

*

Thời điểm Minh Hi trở lại phòng học, trên mu bàn tay còn có số điện thoại, bị Minh Hi xoa đến mờ vài số.

Cô thấy Ấn Thiếu Thần không ngủ, nhanh chóng chạy vào chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu dùng khăn ướt lau tay, ngẩng đầu lại thấy Lưu Tuyết cầm di động quay video của cô.

"Cậu làm gì?" Minh Hi kỳ quái hỏi.

"Ghi lại sự ghét bỏ của cậu đối với Hà Nhiên."

"???" Minh Hi tuy rằng khó hiểu, lại bắt đầu điều chỉnh tư thế của mình, hơn nữa còn nói: "Mình cảm thấy góc độ này của mình tương đối đẹp."

Lưu Tuyết đang quay thì tay run, bởi vì cười.

Minh Hi không quá để ý, nói với học sinh trực nhật một câu: "Bài của mình còn chưa chép xong, cậu đợi lát nữa hãy lau!"

Nói xong bắt đầu nhanh chóng chép bài giảng trên bảng.

Hàn Mạt thò qua nhịn không được hỏi: "Bạn học nhỏ, cậu giả vờ cái gì đây? Đều thi đứng thứ ba đếm ngược, cậu giả bộ là học bá làm gì?"

Minh Hi cũng không phản bác, ngược lại đặc biệt đứng đắn mà nói: "Thái độ! Chúng ta phải có thái độ! Bất kể bao nhiêu điểm, chúng ta cũng từng dụng tâm cố gắng."

Tiếng Minh Hi đặc biệt dễ nghe, nói ra một câu như vậy làm mọi người không hề phản cảm, ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị.

"Đúng, cậu có thái độ trái ngược nhất, nói không chừng lần sau có thể tiến bộ vượt bậc, thi được top 50 đếm ngược của trường." Hàn Mạt khích lệ.

Ấn Thiếu Thần ngồi ở bên cạnh đã chú ý đến, Minh Hi lấy tốc độ quỷ dị hòa hợp với tập thể lớp quốc tế.

Tác giả có lời muốn nói: Ấn Thiếu Thần: Minh Hi là chuyện như thế nào? Vì sao không thích hợp? Không nên là cái dạng này a......

Đường Tử Kỳ: Thiếu Thần, nhìn tôi nhìn tôi!

Ấn Thiếu Thần: Minh Hi có phải có âm mưu gì khác hay không?

Đường Tử Kỳ: Thiếu Thần Thiếu Thần!

Ấn Thiếu Thần: Không được, tôi phải giám thị cô ta chặt chẽ.

Làm lơ Đường Tử Kỳ tiếp tục nhìn chằm chằm Minh Hi

Vắt hết óc nghĩ tên sách... Luôn cảm thấy không hài lòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro