Chương 9: Em gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Hi bởi vì về sau mới chuyển trường lại đây, cho nên không sắp xếp ký túc xá cho cô.

Đường Tử Kỳ là học sinh ưu tú được trường học đào tới, tự nhiên rất sớm đã được xếp phòng ngủ, đãi ngộ khác biệt liền thể hiện ra ở điểm này.

Minh Hi sau khi từ trường học đi ra, có tài xế trong nhà đón cô, thời điểm xuống xe cô còn hỏi một câu: "Minh Nguyệt khá hơn chút nào không?"

Tài xế là người trước kia vẫn làm cho nhà Minh Nguyệt, gần đến khai giảng được Minh Phạm mời về làm lại.

"Vẫn như thế, cảm xúc không ổn định." chú Lý tài xế thở dài một hơi.

"Ăn cơm chưa?"

"Giữa trưa thím Trương đến, làm cơm trưa cho con bé, lúc hai giờ đã đi rồi."

Minh Hi về đến nhà, nhìn đến đèn phòng khách sáng.

Đèn phòng khách biệt thự là kiểu dáng lưu hành mười mấy năm trước, đèn trần cực lớn, treo hạt pha lê, sau khi bật lấp lánh ánh sáng lộng lẫy.

Ánh đèn màu vàng ấm, ở trong nhà nhiều đồ đạc bằng gỗ làm tăng thêm cảm giác ấm áp, khiến căn phòng quạnh quẽ nhiều hơn một chút hơi ấm.

Thời điểm thím Trương đi vẫn là buổi chiều, không cần thiết bật đèn.

Trong nhà ngoại trừ cô, cũng chỉ có Minh Nguyệt, Minh Phạm hôm nay xử lý xong chuyện ở trường học lại lên máy bay đi rồi, điều này chứng tỏ Minh Nguyệt từng ra ngoài.

Cô đi vào nhìn nhìn không phát hiện chỗ nào không thích hợp, cuối cùng đi tới phòng bếp, đem đồ mình mua lúc về được nửa đường vào tủ lạnh.

Muốn dùng dao cắt quả cam, lúc lấy dao chú ý đến chỗ để thiếu một con dao gọt hoa quả.

Cô cảm thấy có điều không ổn, liền nhanh chóng bổ cam, bưng cam lên lầu gõ gõ cửa phòng Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, chị mua cam đã cắt sẵn, em có ăn không?"

Đợi một lúc, không ai trả lời.

Cô đem mâm đặt ở cửa, lại lần nữa mở miệng: "Chị đặt ở cửa."

Nói xong giả vờ làm dáng vẻ rời đi, tiếp theo cởi ra dép lê, chân trần lén lút quay lại gần đó, yên lặng nghe động tĩnh bên trong.

Bởi vì khẩn trương, trái tim cô "Thình thịch thình thịch" đập loạn, đầu ngón tay cũng hơi hơi run rẩy.

Không có thanh âm, đây mới là tình huống tệ nhất.

Minh Hi hơi sốt ruột, dứt khoát lên lầu 4, tính toán từ sân phơi tầng 4 bò vào trong phòng Minh Nguyệt.

Biệt thự đều thiết kế kiểu bất quy tắc, nhưng đa phần kết cấu đều giống nhau, khác biệt nhỏ.

Diện tích lầu một đều lớn nhất, lên các tầng trên sẽ nhỏ dần đi một chút.

Từ sân phơi tầng 4, có thể nhìn thấy sân bên cạnh phòng Minh Nguyệt.

Cô thật cẩn thận đỡ lan can bò xuống, vì lần đầu tiên làm loại chuyện này nên chân tay vụng về, còn đặc biệt sợ hãi.

Ban đêm rốt cuộc có hơi lạnh lẽo, âm thanh gió thổi lay động cỏ cây xung quanh truyền đến, còn thổi rối loạn áo khoác và mái tóc của cô.

Cô hối hận lúc ra quá sốt ruột không buộc tóc lên, thời điểm cúi đầu, tóc bay tới bay lui rất chắn tầm mắt, đặc biệt là hoàn cảnh cô lúc này không có cách nào dùng tay vuốt lại tóc.

Cứ như vậy vươn người ra, khi ngã xuống chỗ bị thương cũng đau theo, đặc biệt là miệng vết thương phía sau lưng là đau nhất.

Sau khi đi xuống, cô đạp lên cửa sổ phía sân phơi phòng Minh Nguyệt, rốt cuộc ổn định thân thể, tiếp theo nhảy vào bên trong sân, có thể thuận lợi hoàn toàn dựa vào chiều cao của bản thân.

Cô thực may mắn, Minh Nguyệt không đóng cửa sân phơi, làm cô có thể đẩy cửa đi vào.

Trong phòng không bật đèn, cô híp mắt nhìn nhìn, xác định Minh Nguyệt không ở trong phòng ngủ, vì thế đi hướng vào nhà vệ sinh trong phòng.

Từ phòng ngủ tiến vào, đầu tiên là phòng để quần áo của Minh Nguyệt, ngay sau đó mới là nhà vệ sinh.

Cửa phòng vệ sinh nửa mở, bên trong có ánh đèn.

"Minh Nguyệt?" Minh Hi kêu một tiếng.

Người bên trong hoảng sợ, kinh hoảng mà nhô đầu ra, hỏi: "Chị vào bằng cách nào?"

Minh Hi đẩy cửa ra đi vào, nhìn thấy tình cảnh bên trong liền hoảng sợ.

Minh Nguyệt đúng là suy nghĩ không thông, cũng thật sự cầm dao về phòng.

Nhưng mà hơn một giờ này, Minh Nguyệt cũng chưa hạ quyết tâm. Thật vất vả động thủ, dùng dao ở cổ tay cắt một đường, không nông không sâu, Minh Nguyệt không còn dũng khí cắt thêm một nhát.

Có máu chảy ra, Minh Nguyệt liền đem cánh tay đặt trong bồn tắm.

Nhưng mà đã lâu qua đi, ngoại trừ đau đớn, cùng cảm giác nhiệt độ xung quanh có hơi hạ thấp, cô ấy vẫn tỉnh táo như cũ.

Quá trình dài dòng này thật sự dày vò.

Trong lúc Minh Nguyệt bắt đầu hối hận, đem cánh tay lấy ra dùng khăn lông bịt miệng vết cắt, định cầm máu. Nhưng miệng vết thương không lớn, máu lại chảy đứt quãng không ngừng.

Một chốc lát không chết được, còn không bằng đổi phương pháp, phương pháp này quá ngược tâm.

Ngay lúc này, Minh Hi vào.

Kỳ thật dựa theo cốt truyện bình thường trong sách, Minh Nguyệt thực sự không chết, chẳng qua trên cổ tay vẫn luôn có một vết sẹo không quá rõ ràng.

Trong sách Minh Hi còn từng cười nhạo Minh Nguyệt, bị Minh Nguyệt tát một cái.

Quan hệ hai người càng thêm ác liệt.

Minh Hi bước nhanh đi qua, bắt lấy tay Minh Nguyệt nhìn cổ tay cô ấy, nói tiếp: "Cùng chị lại đây."

Minh Hi mạnh mẽ lôi kéo Minh Nguyệt về phòng mình, cô mấy ngày hôm trước mới sửa sang lại gian phòng, biết đồ đạc mình để nơi nào, rất nhanh tìm ra băng gạc, giúp Minh Nguyệt băng bó miệng vết thương.

Thời điểm băng bó miệng vết thương Minh Hi đau lòng tay run run.

Có khoảnh khắc, Minh Hi nhớ đến mẹ đẻ của mình.

Cô và mẹ vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, ở bên mẹ Minh mười chín năm, mẹ Minh luôn nói cô hoàn toàn có thể sống như người bình thường, tuổi này còn có thể nói chuyện yêu đương.

Nhưng mà cô vẫn không thể kiên trì đến cuối cùng.

Sau khi cô xuyên sách cũng thường xuyên nghĩ, mẹ Minh hiện tại cuộc sống như thế nào, cô mất rồi mẹ nhất định cực kỳ khổ sở đi?

Khổ sở giống như Minh Nguyệt hiện tại.

Người thân yêu nhất đột nhiên không còn nữa.

Nghĩ đến đã từng cùng người ấy sớm chiều ở chung, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, đột nhiên biến mất, trái tim như cũng mất đi một mảnh, sẽ khổ sở là chuyện vô cùng bình thường.

Còn tưởng tượng, nếu bọn họ còn trên đời, sẽ không chọc bọn họ tức giận, ở bên họ nhiều hơn thì tốt rồi.

Nhưng người đã không còn nữa.

Không bù đắp được.

Lúc Minh Hi giúp Minh Nguyệt băng bó miệng vết thương, bản thân tự nhiên bật khóc, càu nhàu với Minh Nguyệt: "Em làm gì vậy hả... Sao lại ngu ngốc như vậy? Đau lắm không?"

"Không cần chị lo." Minh Nguyệt quật cường mà xoay đầu, cố nén nước mắt.

"Em cùng chị đi bệnh viện, đoán chừng phải khâu, chúng ta để bác sĩ nhìn xem được không?"

"Không cần."

Minh Hi từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo cho Minh Nguyệt khoác thêm, tiếp tục nói: "Nghe lời, đi cùng chị, chị bây giờ gọi một chiếc xe."

"Đừng giả mù sa mưa được không? Nhà các người làm như vậy còn không phải muốn lấy đi công ty nhà tôi, còn khiến tất cả mọi người khen ngợi các người."

"Chúng ta là để ý em, ngành sản xuất của công ty nhà em nhà chị chưa bao giờ tiếp xúc, nhà chị cũng không thiếu tiền, không cần thiết thèm muốn."

Đâu chỉ không thiếu tiền?

Nhà Minh Hi so với trong nhà Minh Nguyệt giàu có hơn nhiều.

"Để ý cái gì! Các người thì biết cái gì ha!" Minh Nguyệt lại lần nữa khóc lên, nước mắt muốn ngăn đều ngăn không được.

Minh Hi nhìn Minh Nguyệt, cũng khóc theo Minh Nguyệt, sau đó khóc so với Minh Nguyệt còn thương tâm hơn.

Cô duỗi tay ôm lấy Minh Nguyệt, dùng tay vuốt đầu Minh Nguyệt an ủi: "Chị hiểu, chị thật sự hiểu, chị hiểu em khó chịu... Em đừng như vậy, chị nhìn đau lòng, về sau chị đều thương em, chị thề chị sẽ bên cạnh em, chị là người thân của em, là chị của em, vẫn luôn bên em."

"Tôi không cần chị bên cạnh, tôi muốn cha mẹ tôi trở về."

"Bọn họ không về được, nhưng chị đã đến."

Minh Nguyệt không nói chuyện nữa, dùng trán úp vào vai Minh Hi, rốt cuộc khóc lớn lên.

Minh Hi không khuyên bảo Minh Nguyệt, loại chuyện này khuyên bảo cũng vô dụng, rốt cuộc khóc là phương thức giải tỏa áp lực tuyệt vời.

Dùng khóc thút thít phát tiết tình cảm của mình, khóc xong thì tốt rồi.

Minh Hi đối với Minh Nguyệt còn đau lòng nhiều hơn.

Nguyên chủ trước chán ghét Minh Nguyệt, vài năm sau còn lừa gạt Minh Nguyệt hút ma túy, làm Minh Phạm hoàn toàn thất vọng với Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt nghiện ma túy, cũng chỉ có thể nghĩ cách, hẹn hò với một tên bạn trai cặn bã. Người bạn trai này không có việc gì cũng đánh Minh Nguyệt, thậm chí ép Minh Nguyệt ngủ cùng đàn ông khác đổi lấy ma túy.

Minh Nguyệt ở trong sách là chất xúc tác, là nữ phụ ác độc, cũng là một ví dụ thể hiện mức độ độc ác của nguyên chủ.

Hiện tại Minh Hi không muốn cô bé bị như vậy.

Hai cô gái ôm nhau khóc đến mệt mỏi, mới bình tĩnh lại.

"Cùng chị đi bệnh viện." Minh Hi lại lần nữa mở miệng.

"Em không đi, quá mất mặt, chắc ai cũng cảm thấy em trung nhị."

"Không mất mặt, ai chê em mất mặt chị liền mắng hắn."

Minh Nguyệt xoa xoa nước mắt nhìn về phía Minh Hi, luôn cảm thấy câu này Minh Hi nói quá không đáng tin cậy.

Khi còn nhỏ tính cách Minh Hi rất đanh đá, đặc biệt tùy hứng, con người cũng kiêu ngạo.

Mấy năm gần đây không biết làm sao, đột nhiên liền hiền hơn, thậm chí hiền đến nông nỗi nhút nhát.

Hiện tại Minh Hi nói cô muốn đi mắng chửi người, Minh Nguyệt đều không tin.

Hai người cuối cùng vẫn đi bệnh viện.

Buổi tối chỉ có thể vào phòng cấp cứu, bác sĩ nhìn miệng vết thương trên cổ tay Minh Nguyệt, lại nhìn Minh Nguyệt liếc mắt một cái, hình như muốn nói gì đó, cuối cùng ngậm miệng, xoay người đi chuẩn bị dụng cụ.

Minh Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, cũng may một lúc sau Minh Hi tìm tới một cái khẩu trang y tế cho Minh Nguyệt, để cô đeo lên.

"Khâu ba mũi, không tiêm thuốc tê, tự mình nhịn." Bác sĩ nói bắt đầu tiêu độc miệng vết thương, lúc này Minh Nguyệt đã đau đến không chịu được.

Quá trình khâu có thể nói là quỷ khóc sói gào.

Minh Hi toàn bộ quá trình đều ôm Minh Nguyệt, Minh Nguyệt bởi vì đau, vẫn luôn siết cổ tay Minh Hi, siết đến cả đoạn cổ tay đều đỏ rực.

Trong lúc Minh Hi giơ tay muốn an ủi Minh Nguyệt, còn bị Minh Nguyệt cắn một cái.

Đến cuối cùng Minh Hi cũng không oán giận một câu.

Cô để Minh Nguyệt ngồi xuống nghỉ ngơi, tự mình cầm đơn thuốc chạy trước chạy sau, đi lấy thuốc cho Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt nhìn dấu vết trên cổ tay Minh Hi, không khỏi hơi áy náy, thấp giọng lên tiếng.

Minh Nguyệt đợi mười phút, cảm thấy có điểm kỳ lại, bệnh viện buổi tối rất đông người sao? Sao đi lâu như vậy chưa về.

Lúc thăm dò xem xung quanh, nhìn thấy Minh Hi xách theo một cái túi trở lại: "Chị thấy khu nằm viện lầu một có siêu thị, liền mua sandwich về, em ăn trước, chờ về nhà chị nấu cơm cho em ăn."

Minh Nguyệt duỗi tay muốn nhận, Minh Hi đã mở ra nắp hộp nhựa, đưa đến, động tác tự nhiên giống như chỉ là thuận tay vặn nắp bình nước cho cô.

"Hôm nay chị chuyển trường?" Minh Nguyệt hỏi Minh Hi.

"Ừm."

Minh Nguyệt chú ý thấy trên người Minh Hi bị thương, đột nhiên nghĩ mấy ngày hôm trước cô cùng bạn tốt lúc tám chuyện, từng nhắc đến một nhà Minh Hi trở về thành phố này, còn có khả năng quay lại trường Gia Hoa học.

Rất nhanh trên diễn đàn trường đã có bài viết, châm chọc mỉa mai Minh Hi.

Minh Nguyệt không dám nhắc chuyện này, sợ Minh Hi biết là cô ấy làm hại.

Học sinh lớp quốc tế là dạng gì Minh Nguyệt cũng biết, rốt cuộc sau khi khai giảng cô chính là học sinh khối 10 lớp quốc tế.

Minh Hi mặc áo ngắn tay, khuỷu tay đều xanh tím, phía sau lưng còn có một vết máu bầm, đi đường cũng không nhanh nhẹn lắm, đã như vậy mà còn dám từ lầu 4 nhảy đến phòng cô...

Hai người về đến nhà đã 10 giờ tối.

Minh Hi mở cửa tủ lạnh hỏi Minh Nguyệt: "Muốn ăn gì, chị làm cho em ăn?"

"Ăn sandwich đã no rồi."

"Vậy buổi sáng ngày mai chị làm cho em ăn."

"Không cần." Minh Nguyệt vẫn cự tuyệt như cũ, lên lầu chuẩn bị về phòng mình.

Minh Hi lập tức đi theo lên lầu, đi theo Minh Nguyệt vào phòng: "Em nghỉ ngơi trước đi."

Nói xong đi vào toilet, đem toàn bộ vết máu đáng sợ bên trong tẩy rửa sạch sẽ, thuận tiện cầm đi con dao gọt hoa quả.

Minh Nguyệt nhìn Minh Hi rời đi, đứng dậy đóng cửa lại.

Tay cầm then cửa, Minh Nguyệt nửa ngày cũng không động đậy.

*

Ấn Thiếu Thần ngồi trên giường trong phòng ngủ, trong tay cầm di động chơi trò chơi.

Trong phòng ngủ còn ngồi Hàn Mạt cùng Thiệu Dư, hai người kia lại còn tới phòng ngủ của cậu ăn mì gói, "Mlem mlem" ăn còn rất vui vẻ.

"Nếu... bên cạnh hai người các cậu có một người từng hại các cậu xuất hiện, hai người sẽ làm như thế nào?" Ấn Thiếu Thần đột nhiên buông di động, ngồi xếp bằng trên giường nhìn hai người bọn họ.

Thiệu Dư không cần nghĩ ngợi mà trả lời: "Xử hắn."

"Xử thế nào?"

"Sao lại xuất hiện?" Thiệu Dư hỏi.

"Chính là...bạn học cùng trường?" Ấn Thiếu Thần trả lời qua loa.

"Từ từ tra tấn, mỗi ngày tàn phá một chút, khiến kẻ kia sống không bằng chết đến lúc tốt nghiệp." Thiệu Dư trả lời xong, còn cười cười, có chút âm hiểm.

"Tra tấn như thế nào?"

"Loại chuyện này cậu còn cần hỏi mình?"

Ấn Thiếu Thần lại hỏi Hàn Mạt: "Cậu thì sao?"

"Đối phương là nam hay nữ?"

"Nữ."

"Đẹp không?"

"Còn...... Không tồi."

"Đụ cô ta."

Ấn Thiếu Thần ghét bỏ mà nhíu mày: "Ha?"

"Nhìn cô ta không vừa mắt liền *ịch một lần, *ịch đến mức cô ấy khóc lóc xin tha, xin lỗi mình, mình sảng khoái cô ấy □□, khá tốt."

"Tôi trả thù người khác còn phải hy sinh bản thân một chút sao?"

"Cậu ngẫm lại đi, *ịch xong mình sảng khoái, còn khiến cô ta khốn đốn, nội tâm mình cũng thoải mái không phải khá tốt sao, hơn nữa phía trước mình còn hỏi người ta lớn lên thế nào. Đương nhiên, đây cũng chỉ là nghĩ thôi, quá thương thiên hại lí, cậu coi như mình chưa nói."

Ấn Thiếu Thần cảm thấy câu trả lời này làm cho người ta không nói được lời nào, trợn trắng mắt.

"Như thế nào, Minh Hi từng hại cậu?" Thiệu Dư dựa vào lưng ghế, nhìn Ấn Thiếu Thần hỏi.

Hàn Mạt lúc này mới phản ứng lại, vẫn là Thiệu Dư thông minh, lập tức đã nhìn ra.

"Không có." Ấn Thiếu Thần trả lời.

Ít nhất đời này Minh Hi cái gì cũng chưa làm.

Bất kể là đối với cậu, hay là những người khác.

Đây cũng là nguyên nhân cậu rối rắm.

"Vậy cậu lúc nào cũng nhằm vào cô bé nhà người ta làm gì hả?" Thiệu Dư vô cùng tò mò.

"Chỉ là đơn thuần nhìn không vừa mắt." Ấn Thiếu Thần trả lời xong, liền tiếp tục chơi trò chơi trên điện thoại.

Thiệu Dư cong khóe miệng cười, quay đầu nhìn về phía Hàn Mạt.

Hàn Mạt có ngốc cũng nháy mắt hiểu rõ, nhướn nhướn mày với Thiệu Dư, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái sau đó cười đến đặc biệt bỉ ổi.

Tác giả có lời muốn nói: nội tâm Thiệu Dư: n hòa thượng của chúng ta thông suốt?

Nội tâm Hàn Mạt: Hóa ra Ấn thiếu thích cô em nóng bỏng a.

Nội tâm Ấn Thiếu Thần: Cô ấy cũng chưa làm, tôi đã bắt đầu trả thù cô ấyphải hơi không ổn hay không? Nhưng tại sao tôi phải chờ cô ấy làm ra chuyện gì mới bắt đầu trả thù cô ấy? Mẹ nó, tôi lại không phải thánh phụ.

Đề cử một câu chuyện vườn trường tôi (tác giả) đã hoàn thành, có thể nhảy hố.

đặc thù chiếm hữu

Cùng nam sinh trường thể thao yêu đương là cảm giác?

Đẹp trai, cao ráo, hài hước, thể lực tốt.

Trường cấp ba trọng điểm chuyển tới một học sinh chuyên thể thao, ban đầu mọi người đều nghĩ nam sinh này không thể trêu chọc, sau lại thấy phong cách hình như sai sai.

Gần nhất còn nghe đồn cậu ta cùng Sư Tiêu Khanh cãi nhau: "Sư Tiêu Khanh, tôi cho cậu mặt mũi có phải không? Loại việc nặng này chuyện cậuthể làm sao?"

Tiếp theo lấy qua giẻ lau bảng, bắt đầu lau bảng đen.

Nam thần thể thao sủng thê cuồng ma đồ lưu manh × tiểu mỹ nhân bề ngoài ngoan ngoãn thực tế ngầu nứt trời cao

Chủ yếu vườn trường, thể dục điện tử ( rất ít ), ngọt ngào yêu đương hằng ngày, không não tàn thực đáng yêu.

Cực ngọt, cực sủng, ngọt ngào trêu chọc, không ngược

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro