Chương 8: Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn Thiếu Thần bị đánh thức rất cau có, tính tình cũng xấu, lớp không ít người đều không muốn trêu chọc cậu.

Thế cho nên dù tan học rồi cậu vẫn ngủ quên, đều không có người đánh thức.

Minh Hi cần viết phần bài tập của hai người, còn phải luyện tập kiểu chữ của Ấn Thiếu Thần, cho nên tiết tự học buổi tối cũng không viết xong, thời gian hơi muộn một chút, không sốt ruột rời khỏi phòng học.

Ấn Thiếu Thần còn đang ngủ, vẫn tựa vào trên mặt bàn.

Trong phòng học không có người khác, Minh Hi dừng bút nhìn nhìn Ấn Thiếu Thần.

Dáng vẻ tiêu chuẩn của thiếu niên 17 tuổi, mang theo một chút non nớt, mặt mày tinh xảo đến trình độ của hàng thủ công mỹ nghệ.

Cô xem qua sách, cho nên biết Ấn Thiếu Thần là tiêu chuẩn miệng dao găm tâm đậu hũ, cũng chính là vừa hung dữ vừa đáng yêu trong truyền thuyết, một khi thích một người, sẽ vô cùng nghiêm túc.

Cả trái tim đều là của nàng.

Mạng cũng là của nàng.

Nhìn thấy nam chính trong sách nằm ngay bên cạnh mình, cô còn cảm thấy thật thần kỳ.

Ấn Thiếu Thần lông mi rất dài, dưới ánh đèn, lông mi dài tạo ra dưới mắt một mảng bóng râm, giống như rừng cây rậm rạp.

Cô lại nhìn Ấn Thiếu Thần, tiếp theo lắc đầu thở dài: Haiz, cậu ta là Ấn Thiếu Thần, người về sau muốn chỉnh chết cô.

Nguyên chủ ít nhất sức chiến đấu kinh người, có thể cùng Ấn Thiếu Thần liều mạng đến tận lúc bọn họ bắt đầu đi làm, đại kết cục mới ngã xuống.

Minh Hi chỉ có dục vọng cầu sinh, thật không biết cô đến đấu cùng nam chính, có thể sống qua mấy chương trong sách.

Viết xong bài tập, Minh Hi sửa sang lại mấy quyển vở, bài tập của Ấn Thiếu Thần liền đặt ở bên cạnh cậu, cậu ta tỉnh ngủ đứng dậy là có thể thấy.

Tiếp theo cô đứng lên, tính toán từ mặt bàn bò ra ngoài.

Thời điểm đang muốn cô chân vào, Ấn Thiếu Thần đột nhiên tỉnh, hỏi một câu: "Cậu đang làm cái gì?"

Minh Hi bị hoảng sợ.

Trong phòng học vốn dĩ im ắng, thanh âm gì cũng không có.

Sau khi tan học toàn bộ trường học đều an tĩnh, giống như chú gấu ngủ đông đã lâu.

Cô vốn dĩ đã sợ Ấn Thiếu Thần, hơn nữa dưới tình huống không phòng bị nghe thấy tiếng Ấn Thiếu Thần, lập tức ngã sấp xuống.

Hàng phía trước ghế dựa không gác trên mặt bàn, mà để nguyên, lúc cô ngã xuống cơ thể đập vào một cái ghế dựa, cái bàn hàng phía trước cũng bị liên lụy đổ xuống.

Minh Hi kêu thảm thiết một tiếng, ngã không nhẹ, còn liên lụy không ít đồ vật cũng rơi xuống theo.

Trong đó còn có một lọ sơn móng tay của Phùng Mạn Mạn.

Thân bình sơn móng tay kỳ thật rất chắc chắn, nhưng vị trí cổ lọ sơn móng tay bị gãy, thân bình cùng cái nắp "phanh thây", sơn móng tay cũng chảy ra, bắn một chút lên người Minh Hi.

Minh Hi đau đến nửa ngày không nhúc nhích được.

Ấn Thiếu Thần cũng bị hoảng sợ, cậu không nghĩ đến mình chỉ hỏi một câu mà thôi, sẽ dọa Minh Hi.

Cậu lập tức đứng dậy đi qua xem Minh Hi có chuyện gì hay không, liền thấy Minh Hi cuộn tròn người lại, nằm ở giữa hai cái ghế tựa, trên người còn dính sơn móng tay, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

"Cậu không sao chứ?" Ấn Thiếu Thần duỗi tay đỡ cô lên.

"Đau quá a......" thời điểm Minh Hi nói chuyện đều nghẹn ngào.

Cô kỳ thật cũng không muốn khóc.

Nhưng mà đau đớn cơ thể làm cô không nhịn được, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống, hoàn toàn là phản ứng sinh lý.

Cô miễn cưỡng đứng dậy, nhìn khuỷu tay, đã bị đập xanh một khối.

Hông cùng đùi cũng rất đau, phía sau lưng hình như còn có một chỗ bị xước rồi, tình huống không thể càng tệ hơn.

Ấn Thiếu Thần đỡ Minh Hi lên sau đó lại lần nữa nhớ đến Minh Hi là người thế nào.

Sao lại mất trí nhớ như vậy, đời trước bị cô làm hại thảm như thế, việc gì còn giúp cô?

"Đáng đời." Ấn Thiếu Thần hừ lạnh một tiếng, thậm chí cảm thấy buồn cười, nhìn dáng vẻ chật vật của Minh Hi ngược lại rất vui vẻ.

Minh Hi xoay đầu, nhìn về phía Ấn Thiếu Thần.

Trong nháy mắt đối diện nụ cười của Ấn Thiếu Thần liền ngừng.

Trong mắt Minh Hi ngậm nước.

Đôi mắt xinh đẹp bởi vì thân thể rất đau có vẻ ủy khuất vạn phần, ánh lệ trong suốt, trên lông mi còn treo một chút nước mắt.

Cô chỉ liếc cậu một cái, ngay lập tức thu hồi ánh mắt, không phản bác một câu, mà xoa người mình.

Ấn Thiếu Thần trong lòng cảm thấy khó chịu, muốn rời đi, lại nhìn thấy bài tập Minh Hi chỉnh chỉnh tề tề chất thành chồng đặt ở trên mặt bàn.

Bước chân cậu dừng một chút, cuối cùng vẫn rời đi phòng học.

*

Đường Tử Kỳ vẫn đang đợi Ấn Thiếu Thần tan học.

Nhiệm vụ hôm nay cô còn chưa hoàn thành, trước khi hết ngày cần phải hoàn thành nhiệm vụ này, bằng không sẽ bị trừ điểm mị lực.

Cô cố ý chờ ở chỗ lớp quốc tế tan học nhất định phải đi qua, cùng lắm thì giả vờ bị lạc đường, tìm Ấn Thiếu Thần hỏi đường, chỉ cần khiến Ấn Thiếu Thần chú ý tới cô là được.

Sau khi tan học cô đợi khoảng chừng hai mươi phút, cũng không thấy Ấn Thiếu Thần đi ra, cô thậm chí hoài nghi Ấn Thiếu Thần trốn tiết tự học buổi tối.

Ngay lúc cô sắp từ bỏ, rốt cuộc nhìn thấy Ấn Thiếu Thần đi ra.

Trong lòng cô vui vẻ, tính toán qua nghênh đón.

Nhưng mà Ấn Thiếu Thần bước chân ngừng lại, đứng im tại chỗ tự hỏi một lát lại đi vòng trở về, hướng lớp quốc tế đi qua.

Đường Tử Kỳ chần chờ một chút, theo bản năng đi theo Ấn Thiếu Thần.

Lúc Ấn Thiếu Thần trở lại lớp, nhìn thấy Minh Hi đau chân, ở trong lớp tìm giẻ lau rồi khập khiễng đi đến chỗ ngồi.

Sau khi ngã thật sự quá đau, cô cũng không thể cử động thân thể, cảm thấy khá hơn một chút, Minh Hi mới lấy ra dụng cụ dọn dẹp sạch lớp.

Sơn móng tay có hơi khó giải quyết.

Cô để hơi lâu, có vài chỗ sơn móng tay đã khô, giẻ lau chà không sạch được, cô phải ngồi xổm trên mặt đất dùng móng tay từng chút từng chút cậy đi.

Ấn Thiếu Thần đi vào, chú ý thấy Minh Hi nhìn về phía cậu.

Nhưng Ấn Thiếu Thần không nói gì, chỉ ngồi ở đối diện vị trí Minh Hi, cong chân bắt chéo xem cô làm.

Minh Hi đã cởi áo khoác đồng phục ra, chỉ mặc đồng phục áo ngắn tay màu trắng hằng ngày, ngồi xổm trên mặt đất dọn dẹp.

Khi Ấn Thiếu Thần nhìn, liền thấy vị trí áo sau eo Minh Hi có một mảng đỏ, đoán chừng là da bên trong bị xước, vết máu nhiễm hồng quần áo.

"Biết phòng y tế ở đâu sao?" Ấn Thiếu Thần hỏi.

Hỏi xong liền hối hận, Minh Hi trước kia cũng học trường Quốc Tế Gia Hoa.

"Ừm, hình như ở lầu hai." Thời điểm Minh Hi trả lời, còn mang theo chút giọng mũi.

"Cậu đi phòng y tế bôi thuốc đi."

"Ừm, dọn dẹp xong tôi liền đi."

Bản thân Ấn Thiếu Thần cũng không biết mình vì sao lại quay về.

Cũng không biết tại sao hiện tại muốn ngồi ở đây nhìn Minh Hi thu dọn mặt đất.

Chờ Minh Hi xử lý xong, lại khập khiễng kê xong bàn, Ấn Thiếu Thần mới đứng dậy đi ra ngoài.

Đi tới cửa lại đợi một lúc, thấy Minh Hi đeo túi đi ra, còn đóng cửa lớp tắt đèn và điều hòa.

Phòng học tắt đèn, đóng cửa, hành lang cũng không có bật đèn.

Ánh trăng ở hành lang trường học trải một lớp thảm màu bạc, lan tràn vô hạn.

Trong tối tăm, Ấn Thiếu Thần thậm chí không chú ý đến chỗ ngoặt còn đứng một người khác.

Minh Hi sau khi đi ra, Ấn Thiếu Thần nhìn cô ra ngoài, thấp giọng nhắc nhở: "Phòng y tế ở hướng khác."

Minh Hi hơi mông lung.

Trường học lớn như vậy, ban ngày cô còn hơi lạc, hiện tại trong trường học một mảng đen nhánh, cô hoàn toàn không biết nên đi thế nào, vì thế cô thấp giọng hỏi: "Ở đó còn có giáo viên trực sao?"

"Không có cũng nghĩ cách đi vào, cậu không có đầu óc sao?"

"......"

Ấn Thiếu Thần nhìn thiếu nữ dưới ánh trăng, ủy khuất mà xoay người, tiếp theo khập khiễng hướng phòng y tế đi đến, khi cần rẽ cũng không rẽ.

Cậu thở dài một hơi, tiếp theo đuổi theo nói: "Cùng tôi lại đây."

"Ừm." Minh Hi lên tiếng.

Hai người một trước một sau tới phòng y tế trường học, giữa hai người luôn giữ khoảng cách tầm 3 mét, dọc đường đi cũng không nói chuyện.

Đến cửa phòng y tế, Ấn Thiếu Thần từ trong túi lấy ra thẻ cơm, nhét vào khe cửa.

Không nghĩ tới vẫn dùng cách mở cửa này.

Ấn Thiếu Thần hẳn là thường xuyên đến đây, cho nên ngựa quen đường cũ, không bao lâu đã mở được cửa phòng y tế, tiến vào sau đó bật đèn.

Minh Hi đi theo vào.

Ấn Thiếu Thần đến trước ngăn tủ, từ bên trong lấy ra cồn y tế.

Hình như cảm thấy cái này dùng không tệ, lập tức xoay người nói với Minh Hi: "Dùng cái này xịt một chút miệng vết thương."

"Hả?" Minh Hi nhận lấy, nhịn không được nhíu mày, "Không có loại nước sát trùng khác sao?"

"Tôi không biết."

Minh Hi muốn tự tìm, lại bị Ấn Thiếu Thần đi trước một bước chặn.

Cô không có biện pháp, chỉ có thể cầm cồn y tế đi sang một bên.

Miệng vết thương ở phía sau lưng, cô loay hoay nửa ngày cũng không căn chính xác.

Ấn Thiếu Thần đi qua, từ trong tay cô lấy đi bình phun sương, đối với cô nói: "Vén áo lên một chút."

Minh Hi quay người đi, kéo áo lên chút xíu, miệng vết thương một tẹo cũng không lộ ra.

"Chậc." Ấn Thiếu Thần nhịn không được ghét bỏ.

Minh Hi hiểu ý tứ Ấn Thiếu Thần, lại nhấc lên một ít, ít nhất cô có thể cảm giác được chỗ nào đau.

Ấn Thiếu Thần nhìn eo Minh Hi, làn da tinh tế, eo nhỏ không có một chút thịt thừa, thậm chí còn có lõm eo xinh đẹp.

Phía sau lưng cô có hai hõm eo, vô cùng rõ ràng.

Nhưng mà một miệng vết thương xuất hiện ở sau lưng, cũng không sâu, nhưng dài khoảng một lóng tay, ảnh hưởng đến mỹ cảm của vòng eo.

Ấn Thiếu Thần dùng phun sương xịt một chút, Minh Hi bị xót kinh hô một tiếng: "A!"

Ấn Thiếu Thần bởi vì một tiếng "A" này, ngực đột nhiên thịch một cái, đồ vật trên tay đều thiếu chút nữa rơi ra ngoài.

Dùng xong phun sương, Ấn Thiếu Thần đến một bên tìm povidone cùng tăm bông, sử dụng tăm bông chấm chấm bôi lên miệng vết thương của Minh Hi.

Cuối cùng ở trong ngăn kéo phòng y tế tìm được băng keo cá nhân, xé một cái, giúp cô dán ở vị trí miệng vết thương.

Toàn bộ quá trình một câu cũng không nói, hai người ở giữa cũng không có bất luận giao lưu gì.

Lúc sau, mọi việc đều làm xong, Minh Hi thật cẩn thận nói với Ấn Thiếu Thần một câu: "Cảm ơn cậu."

"A." Ấn Thiếu Thần hừ lạnh một tiếng, "Tôi chỉ là cảm thấy cậu ngã có một phần trách nhiệm của tôi, đừng đến lúc đó xảy ra chuyện gì lại đổ lên người tôi."

"Không đâu, tôi ước gì một chút liên quan với cậu cũng không có." Minh Hi nói một câu thật lòng.

Ấn Thiếu Thần nghe câu này xong gật gật đầu: "Tốt nhất là như vậy."

Minh Hi không hề nói gì, sửa sang lại túi của mình, xách theo quần áo mở cửa đi ra ngoài.

Minh Hi mở cửa, nhìn thấy Đường Tử Kỳ vậy mà ở ngoài cửa, dáng vẻ hình như muốn mở cửa.

Bước chân cô ngừng lại, sau đó nhìn Đường Tử Kỳ mỉm cười nói với mình: "Cậu cũng ở đây a, vừa lúc, bụng tôi có hơi đau, nghĩ đến phòng y tế lấy ít thuốc."

"À... Tôi đối với nơi này cũng không quen thuộc, cậu hỏi cậu ấy đi......" Tay Minh Hi chỉ Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần một khuôn mặt đen thui, tránh đi hai người sải bước rời đi.

Vẫn như trước không quay đầu lại mà rời đi, thậm chí không liếc mắt nhìn Đường Tử Kỳ một cái.

"Ách...... Quấy rầy đến các cậu sao?" Ánh mắt Đường Tử Kỳ vẫn luôn dính trên người Ấn Thiếu Thần, nhưng lời nói ra lại là hỏi Minh Hi.

"Không có!" Minh Hi lập tức phủ nhận, cô không tính toán đoạt bạn trai của nữ chính, loại người này bình thường đều không có kết cục tốt.

Huống chi cô thật sự không nghĩ cùng Ấn Thiếu Thần có bất kỳ quan hệ gì.

"À, vậy thật tốt quá." Đường Tử Kỳ mỉm cười nói, nhìn thấy Minh Hi kinh ngạc, lập tức bổ sung, "Tôi còn tưởng rằng quấy rầy đến các cậu đây, đặc biệt áy náy."

Nói xong tiến vào phòng y tế.

Cùng lúc đó, trong đầu Đường Tử Kỳ hệ thống lên tiếng.

【Nhiệm vụ hằng ngày thất bại, -1 điểm mị lực. 】

Minh Hi vẫn không chú ý đến, Đường Tử Kỳ âm thầm nắm chặt tay, khóe miệng mím chặt, có không cam lòng giấu đầu lòi đuôi.

Tác giả có lời muốn nói: Tám chương qua đi, Ấn Thiếu Thần: Hử? Đường Tử Kỳ là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro