Chương 7 Hà Nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm Minh Hi giống như người đi ngược chiều.

Học sinh khác đều trở về phòng học, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo, chỉ có các cô đi vào WC, còn tiến hành dọn sạch hiện trường.

Sau khi những người khác đi rồi, chị đại từ trong túi lấy ra một hộp thuốc, người bên cạnh giúp cô ấy châm lửa, cô ấy hút một hơi, hỏi Minh Hi: "Nói đi, cô vì sao muốn quay lại đây?"

"Trong nhà em gái tôi xảy ra chuyện, một người lẻ loi hiu quạnh, nếu để một mình con bé đến thành phố chỗ tôi sống chắc chắn sẽ không thoải mái. Nhà chúng tôi đều dọn đến đây, ở thành phố con bé quen thuộc, nó cũng sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, tôi cũng chỉ có thể đi theo tới đây."

Trong nhà Minh Nguyệt xảy ra chuyện, bọn họ cũng có nghe nói, hiện tại khai giảng rồi Minh Nguyệt cũng chưa đi học.

Mấy nữ sinh liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lại hỏi cô: "Cậu không phải trở về vì theo đuổi Hà Nhiên?"

"Là nghịch điện thoại không vui, hay là idol của tôi không đủ đẹp trai, mà tôi lúc nào cũng phải dính đến cậu ấy không bỏ được?" Minh Hi cảm thấy rất khó hiểu.

"Còn là thiếu nữ theo đuổi thần tượng cơ đấy?"

Minh Hi gật gật đầu: "Dịch fan."

Chị đại nghe xong đột nhiên hưng phấn: "Cậu cũng là fans Đường Dịch?"

"Đúng vậy, cậu cũng vậy phải không?"

Đại tỷ trong nháy mắt đã cực vui sướng, nhưng rất nhanh lại khụ một tiếng, tiếp tục "Xã hội tàn khốc".

"Cậu thực ra có thể chuyển đến trường học khác mà, tới chỗ chúng tôi làm cái rắm gì hả?" Chị đại lại hỏi, "Chúng tôi đều đặc biệt không muốn cậu trở về."

"Xin lỗi, làm các cậu chán ghét." Minh Hi tự nhiên lại chủ động xin lỗi.

"Biết sai rồi còn chưa cút?"

Minh Hi nhắc tới chuyện này cũng rất ủy khuất, vành mắt đột nhiên đỏ: "Tôi cũng không muốn trở về, sau khi quay lại sẽ bị mọi người châm chọc mỉa mai, bị người xua đuổi. Tôi ở thành phố trước sống rất tốt, cứ như vậy rời đi nơi tôi đã quen thuộc, tôi cũng không thoải mái. Nhưng mà ta không có biện pháp, tôi chỉ có thể trở về, chuyển trường cấp ba không dễ dàng, các trường học khác cũng không nhận tôi... Tôi bây giờ cũng rất tủi thân."

Chị đại nhìn cô như vậy, thế mà sinh ra chút đồng tình.

"Cậu đừng khóc... Chúng tôi chỉ là..." Đại tỷ chân tay hơi luống cuống, lại một lần nữa nghèo từ.

"Những chuyện trước kia tôi cũng không có biện pháp thay đổi, lúc ấy chính là thích cậu ấy, dùng hết toàn lực, nghĩ mọi cách theo đuổi cậu ấy, cậu ấy không thích tôi, tôi cũng không có biện pháp, nhưng tôi cũng không thấy tiếc nuối. Từng nỗ lực, không chiếm được chỉ có thể thấy tôi không đủ ưu tú, chúng tôi không có duyên phận. Hiện tại vì lúc ban đầu từng thích, bị mọi người chửi bới, trong lòng tôi cũng sẽ khó chịu, tôi cũng chưa từng làm sai cái gì, chỉ là theo đuổi một người tôi vĩnh viễn không đuổi kịp, lại bị người ta nói ghê tởm."

Chị đại nhìn chằm chằm Minh Hi dáng vẻ vô cùng đáng thương, nghe từng câu nói nghẹn ngào của Minh Hi, đều có chút không đành lòng.

"Tôi cũng không muốn quay về, tôi cũng tránh những chuyện đã từng phát sinh, nhưng hiện tại tôi đã trở lại Gia Hoa rồi, phải làm sao bây giờ? Tôi có thể làm gì đây?" Minh Hi tiếp tục nghẹn ngào hỏi.

Chị đại rốt cuộc không nhịn được, đi tới ôm ôm Minh Hi, vỗ vỗ phía sau lưng cô an ủi: "Không có việc gì, cậu cũng đừng quá để ý, bọn họ chính là rác rưởi, cậu khá tốt, Hà Nhiên kia là đồ ngốc không có ánh mắt."

Mấy nữ sinh khác vẫn có lý trí, nhưng nhìn thấy đại tỷ đã gần như phản chiến, cũng có chút bất đắc dĩ, không hề giả vờ hung dữ nữa.

Lại nói với Minh Hi vài câu, một đám người liền về lớp.

Trở lại lớp, Minh Hi lần nữa gặp nan đề, Ấn Thiếu Thần lại nằm bò ngủ.

Minh Hi nhìn đến giáo viên đang nhìn cô, lập tức nói: "Thầy giáo, em sợ đi học ngủ gật, em đứng nghe giảng bài đi."

"ok." Giáo viên lớp quốc tế đều đặc biệt dễ nói chuyện, đi học đến trễ không nói, muốn đứng nghe giảng thì đứng, hoàn toàn tùy ý.

*

Thời điểm Ấn Thiếu Thần tỉnh lại, liền nhìn thấy Minh Hi ngồi xổm ở vị trí lối đi nhỏ, cúi đầu chép bài.

Hắn nhìn nhìn Minh Hi, lại nhìn nhìn bạn học khác trong lớp, cuối cùng nhìn về phía chị đại, có chút không hiểu sao Minh Hi vẫn lành lặn như vậy?

Một chút vết thương cũng không có?

Không gây sự sao?

Thấy Ấn Thiếu Thần rốt cuộc tỉnh, Minh Hi lập tức tiến đến muốn vào chỗ ngồi bên trong.

Ấn Thiếu Thần ngẩng đầu nhìn cô, đôi tay cắm vào trong túi không muốn nhúc nhích.

Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần một hồi, cũng không nói gì, liền tiếp tục ngồi xổm ở lối đi nhỏ chép bài.

Ấn Thiếu Thần hơi hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Minh Hi, sau khi nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra cái gì.

Sao lại kỳ quái như vậy đây?

Minh Hi cũng không phải tính cách là dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

"Thích học tập như thế? Không bằng giúp tôi làm bài tập đi." Ấn Thiếu Thần thân thể hơi hơi nghiêng lại đây, tiến đến bên người Minh Hi nói.

"À, có thể." Minh Hi trực tiếp đồng ý luôn.

"Nếu ra vẻ, khiến cậu đẹp mặt."

"Yên tâm đi." Tôi nào dám chọc giận cậu.

Ấn Thiếu Thần rốt cuộc thả cho Minh Hi vào, Minh Hi sau khi ngồi xuống liền xoa xoa chân, tiếp theo lấy ra notebook, mở ra trước mặt Ấn Thiếu Thần: "Có cần tôi giúp cậu chép thêm một phần vở ghi không? Nghe nói vở ghi chép cũng phải nộp."

Cái thứ này còn chủ động xin ra trận?

"Viết đi."

"Viết ở chỗ nào?"

"Cậu không có bản sao?"

Minh Hi lẩm bẩm một câu: "Tôi sợ cậu không thích vở của tôi......"

Nói xong từ trong balo lấy ra một quyển vở mới, bìa hồng nhạt, vị trí góc in hình một con thỏ.

Trang giấy bên trong vở, cũng kẻ viền màu hồng nhạt.

"Được không?" Minh Hi hỏi.

"Không có quyển khác?"

"Không có......"

"......"

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Ấn Thiếu Thần vẫy vẫy tay: "Viết đi viết đi."

"Ồ." Minh Hi tiếp tục hỏi, "Cậu viết chữ như thế nào?"

"Như thế nào?" Ấn Thiếu Thần không kiên nhẫn hỏi lại, cậu cùng Minh Hi nói chuyện, đều cảm thấy cả người không thoải mái.

"Dựa theo bút tích của cậu chép mà!"

"......" Chuyên nghiệp như vậy?

Sau khi Ấn Thiếu Thần nghĩ nghĩ, duỗi tay trong bàn lấy ra mấy quyển sách, khó khăn tìm được một quyển có chữ viết, đưa cho Minh Hi.

Minh Hi nhìn nhìn chữ Ấn Thiếu Thần, đúng là hiện trường chó gặm, viết đến rung động tâm can.

Cô cầm bút ở trên vở bắt chước viết vài chữ, phát hiện loại chữ này còn rất khó bắt chước.

Sau giờ tan học, có học sinh thấy Minh Hi còn nguyên vẹn ngồi ở vị trí, nhịn không được lẩm bẩm: "Minh heo sao lại còn ở đây? Thật đen đủi."

Kết quả chị đại đã nóng nảy trước, rống lên với người kia: "Cô ấy cũng không muốn như vậy! Cô ấy làm sai cái gì sao? Cậu nói! Cô ấy giết cả nhà cậu, hay là đoạt đối tượng của cậu?"

"Phùng Mạn Mạn, cậu bị bệnh tâm thần à! Ăn phải thuốc súng?"

"Bớt nói nhảm, cút đi!" Phùng Mạn Mạn trả lời xong, quay đầu lại an ủi Minh Hi, "Cậu đừng để ý đến bọn họ, đều là đồ xấu xa."

"Ừ, được." Minh Hi lên tiếng.

Ấn Thiếu Thần nhìn Phùng Mạn Mạn hơi hơi nhíu mày, lại nhìn về phía Minh Hi: "???"

Phùng Mạn Mạn quay đầu, đối với Minh Hi nói: "Sau khi hết tiết này là thể dục giữa giờ, chúng ta đều phải ra ngoài."

"Ừ, được." Minh Hi lập tức buông xuống bút luyện chữ.

Lớp quốc tế du thủ du thực nhiều, thường xuyên kết bè kết đội không đi thể dục giữa giờ.

Sau đó nhà trường tức giận rồi, mỗi lần có thể đều đến kiểm tra, gian dối sĩ số sẽ phạt bọn họ, khiến cho bọn họ không thể không đi phòng học thể dục.

Trên sân thể dục, mỗi lớp chia làm hai hàng đứng trong sân tập.

Trường Quốc Tế Gia Hoa chiếm diện tích lớn, cho dù học sinh của tất cả các cấp đều có thể đủ chỗ đứng.

Mỗi lớp đều ở trên sân thể dục đứng thành hai hàng, nam sinh một hàng, nữ sinh một hàng.

Minh Hi vóc dáng cao, sau khi so chiều cao vậy mà đứng ở vị trí đầu hàng.

Phùng Mạn Mạn là nữ sinh lớp cử ra cầm biển lớp, cũng ở vị trí trước nhất trong đội ngũ, đứng giữa hai hàng người.

"Cậu biết tập sao?" Phùng Mạn Mạn lúc đội ngũ còn chưa thành hàng hỏi Minh Hi.

"Biết, trường học chúng tớ cũng có tập thể dục toàn trường."

"Bên cạnh lớp chúng ta chính là lớp trọng điểm, Hà Nhiên cũng hàng phía trước."

"À..." Minh Hi gật gật đầu.

Minh Hi đứng bên cạnh Phùng Mạn Mạn, luôn cảm thấy học sinh đi qua bên người cô đều đang nhìn mình, hình như rất tò mò gương mặt xa lạ.

Đặc biệt vị này còn là một trong những nhân vật phong vân trên diễn đàn trường.

Minh Hi không hề là Minh heo, ngược lại thành mỹ nhân, tin tức này một truyền mười mười truyền trăm, thế nhưng không bao lâu đã bị người ta truyền khắp toàn bộ Gia Hoa, nổi bật thậm chí vượt qua cả hoa khôi Cửu trung được giáo viên đào tới - Đường Tử Kỳ.

Chờ đội ngũ đứng nghiêm, Minh Hi phát hiện Ấn Thiếu Thần ở vị trí chếch phía sau cô.

Lớp còn có một nam sinh cao 190cm, Ấn Thiếu Thần đứng phía sau cậu ấy, ở vị thứ hai.

Nếu cô nhớ không lầm, Ấn Thiếu Thần cao 187 cm.

Ngẩng đầu liền thấy Phùng Mạn Mạn quay đầu lại nhìn cô, dùng đầu lưỡi cọ một chút hàm răng, tặc lưỡi đánh tiếng ý bảo Minh Hi.

Minh Hi quay đầu liền nhìn thấy đội ngũ nam sinh lớp trọng điểm, nam sinh đứng ở vị trí thứ ba so với các nam sinh khác thì đẹp trai hơn một ít, chắc hẳn chính là vị bạch nguyệt quang Hà Nhiên trong truyền thuyết.

Nam sinh đầu tóc hơi xoăn tự nhiên, hợp với gương mặt thoạt nhìn khá xinh đẹp, trông người cũng dịu dàng hơn.

Khuôn mặt thiếu niên là loại làm người thoải mái, mày rậm mắt hoa đào, mũi cao môi hơi mỏng, môi còn hơi có màu phấn hồng.

Mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng.

Hà Nhiên hình như cũng chú ý đến cô, nhìn về hướng cô, sau đó thấy cô đang nhíu mày.

Cậu ta nghi hoặc trong chốc lát, Minh Hi đã quay đầu đi.

Chung quanh đột nhiên có người làm mặt quỷ với cậu ta, cậu không để ý, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Cậu ấy là một trong hai đương sự, tự nhiên biết tin Minh Hi sẽ chuyển về trường.

Vì tin tức này, Hà Nhiên còn bực bội một thời gian.

Năm đó Minh Hi theo đuổi làm cậu cảm thấy sợ hãi.

Tuổi tác tình đậu sơ khai, cái gì cũng không hiểu, đã bị người khác mãnh liệt theo đuổi, đối phương còn muốn sống muốn chết, thậm chí viết huyết thư.

Cậu không cảm thấy lãng mạn, chỉ cảm thấy rất áp lực, thậm chí cảm giác khủng bố.

Lúc đó, Minh Hi chính là gánh nặng trầm trọng của cậu.

Sau khi nghe nói Minh Hi trở về, Hà Nhiên cũng bực bội một thời gian.

Đầu tiên là một đám người tới phỏng vấn cảm thụ của cậu, tiếp theo là buổi sáng hôm nay, một đám người xúi giục cậu đi lớp quốc tế xem Minh heo, cậu tức giận đến mức ra khỏi phòng học đi lấy bài tập.

Ngay sau đó, cậu liền nghe nói Minh Hi trở nên xinh đẹp.

Bạn bè cậu đem ảnh chụp Minh Hi cho cậu xem, trong nháy mắt nhìn thấy ảnh chụp liền ngây ngẩn cả người.

Ảnh chụp là thời điểm Minh Hi ra khỏi phòng học, dáng vẻ khi mỉm cười với bọn họ.

Chỗ nào còn dấu vết khi học cấp hai, hoàn toàn chính là hai người, xinh đẹp đến mức hơi không giống thực.

Vừa rồi ánh mắt Minh Hi là sao?

Không thích cậu nữa?

Trong khoảnh khắc cậu thấy nhẹ nhàng, ngay sau đó còn có một chút mất mát.

Cậu lại nhìn bóng dáng Minh Hi, dáng người cao gầy, mặc đồng phục hơi rộng nhưng cũng không khó coi, tóc buộc bện đuôi ngựa, tóc mái hai bên sườn mặt, bị gió nhẹ thổi.

Cảm giác được gì đó, Hà Nhiên đột nhiên nhìn về phía vị trí Ấn thiếu, quả nhiên cùng Ấn Thiếu Thần đối mắt.

Nhưng mà rất nhanh, Ấn Thiếu Thần liền xoay đầu qua.

Cậu nhịn không được cảm thấy buồn cười, vị đại gia này vậy mà cũng có tâm tư hóng hớt sao?

Sau khi bắt đầu tập thể dục, mọi người xung quanh đều chú ý thấy Minh Hi tập rất nghiêm túc.

Lớp quốc tế không ít người đều chỉ đứng ở sân thể dục, một động tác cũng không làm, cùng người lớp khác khác biệt mãnh liệt, Minh Hi tập nghiêm túc như vậy đặc biệt dễ thấy.

Nhưng mà làm xong mấy động tác lại kéo quần một lần, sau đó dứt khoát dừng lại, cởi áo khoác đồng hằng ngày quấn bên ngoài quần, dùng sức kéo, lập tức nhìn thấy đồng phục hằng ngày rộng thùng thình bị siết chặt.

Ấn Thiếu Thần nhìn lướt qua.

Con mẹ nó eo thật nhỏ, ngực có vẻ lớn nữa.

LLKK: Rất thích mấy truyện nữ phụ như truyện này, đứng ở góc nhìn Minh Hi mới thấy nhân vật phải chịu bao nhiêu tủi thân, chỉ trích, khổ sở ntn. Trong nguyên tác, Minh Hi hắc hóa do nhiều nguyên nhân nhưng chắc chắn có một phần do bị bắt nạt, cô lập, chửi bới. Ai cũng có lỗi nhưng chỉ mình nhân vật phản diện phải chịu kết cục bi thảm. Vì thế, chuyện của người khác ko liên quan đến mình, ko vi phạm đạo đức, pháp luật thì đừng chỉ trích người ta. Có thể bạn nghĩ lời mình nói ko sao nhưng người nghe lại phải chịu tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro