Chương 6: Hấp dẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Hi lấy ra sách giới thiệu về trường học do Hoàng Hoa cho, bên trong có bản đồ, mặt sau còn có thời khóa biểu lớp quốc tế.

Ngoài giờ của các lớp tự học, lớp quốc tế còn có các chương trình học khác.

Một tuần có hai tiết tiếng Nga liên tiếp, hai tuần có hai tiết dạy tiếng Pháp liền nhau, nói là tạo điều kiện cho học sinh đi du học ở những quốc gia khác nhau, trước tiên quen thuộc ngôn ngữ.

Ngay cả lớp tự chọn cũng có những loại ngôn ngữ nhỏ khác nhau.

Những môn này nền tảng của Minh Hi hoàn toàn là con số 0.

Cô cảm thấy, ngày đầu tiên chuyển trường cô đã bị những người khác một giây nghiền thành cặn bã.

Minh Hi ngẩng đầu, liền nhìn thấy bàn phía trước có hai người đang quay đầu lại nhìn cô, khi đối mặt nam sinh vẫy vẫy tay chào hỏi Minh Hi.

Là Thiệu Dư.

Ngồi bên cạnh cậu ta là một nữ sinh rất xinh đẹp, trên mặt trang điểm tinh xảo, trong trường học vậy mà còn tô son.

Loại trang điểm này ở trường học cũ của Minh Hi bị cấm.

Minh Hi mỉm cười với bọn họ.

Ánh mắt nữ sinh lập tức sáng lên, nói một câu: "Mẹ nó."

"Hung dữ một chút, cậu là chị đại." Thiệu Dư nhắc nhở cô ấy.

"Còn chưa đủ dữ sao? Fuck Fuck Fuck!"

"Dữ, quá dữ." Thiệu Dư ước lượng khoảng cách một ngón tay cái.

Minh Hi mê mang mà nhìn hai người bọn họ, không hiểu họ đang làm cái gì.

Nhưng mà sau khi tan học cô liền nghênh đón màn chào mừng bằng phương thức đặc biệt.

Ấn Thiếu Thần tỉnh lại đúng giờ tan học, đứng lên cùng Thiệu Dư ra khỏi phòng học.

Minh Hi mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã nhìn thấy những người khác trong lớp đều đi về phía cô, vây quanh chỗ ngồi của cô.

Còn có người túm Hàn Mạt, Hàn Mạt không nhúc nhích, cuối cùng nói một câu: "Tôi là một người đàn ông bắt nạt một nữ sinh không phải chuyện nên làm, không thích hợp."

Dường như quên buổi sáng hôm nay chính cậu là người đầu tiên xung phong nhận việc, nói xong liền đuổi theo nhóm Ấn Thiếu Thần ra ngoài.

Người tóm Hàn Mạt chỉ có thể từ bàn học của Hàn Mạt lôi ra một cây gậy bóng chày, khiêng trên vai đi về hướng Minh Hi.

"Cút đi."

"Lớp Quốc tế không chào đón cậu, nhìn cậu đã thấy phiền."

"Đừng coi nơi này là trại tị nạn được không?" Học sinh xung quanh mồm năm miệng mười mà nói.

"Chị đại" trước bàn Minh Hi hẳn là đại diện trong đó, nhếch khóe miệng, đặc biệt giang hồ mà "Chậc" một tiếng, còn đạp một cái chân bàn học của Minh Hi: "Minh heo tôi nói cho cậu biết, lớp quốc tế không phải dễ bước vào như vậy, cả lớp chúng tôi có 45 người, không ai hoan nghênh cậu, cậu miễn cưỡng ở lại chỉ khiến bản thân khó chịu."

"Nếu cậu tiếp tục ở lại đây làm chúng tôi ghê tởm, chúng tôi chỉ có thể mỗi ngày đều cho cậu kinh hỉ, cam đoan cậu mỗi ngày đều nằm ngang ra ngoài."

"Cậu trở về là muốn theo đuổi Hà Nhiên đi? Ghê tởm muốn chết, đồ ngốc như cậu người lớp trọng điểm đều không theo đuổi được, cậu còn muốn vào lớp chúng tôi?"

Minh Hi vẻ mặt vô tội mà nhìn bọn họ, tiếp theo không nhịn được, ngáp một cái.

Không khí tĩnh lặng.

Người này có chút kiêu ngạo nha.

Kỳ thật Minh Hi đã đọc qua sách, đối với tình huống này có chuẩn bị tâm lý.

Những học sinh này là bị người dẫn dắt.

Bị dẫn dắt là thủ đoạn giới giải trí thường dùng bôi đen hoặc tẩy trắng, mà những pháo hôi ngốc nghếch trong sách này lại càng dễ dàng bị người kích động.

Ngốc nghếch mù quáng nghe theo, nghe gió thành mưa.

《 đám ô hợp 》nói: Mọi người không có năng lực phân biệt rõ ràng, cho nên không cách nào phán đoán sự tình thật giả, vì thế không cần cân nhắc quan niệm đúng sai, đều có thể dễ như trở bàn tay được hầu hết mọi người tán đồng!

Quần thể chỉ biết làm hai loại việc — dệt hoa trên gấm hoặc bỏ đá xuống giếng.

Minh Hi đã làm gì sai sao?

Trước mắt xem ra không làm sai bất cứ chuyện gì, không nên bị đối xử như vậy, cô chỉ có thể ý đồ nói sang chuyện khác.

"Tôi mang theo đặc sản, mọi người muốn ăn không?" Minh Hi hỏi bọn họ.

"Đừng làm chuyện này, không hối lộ được chúng tôi!" Chị đại lập tức rống lên một tiếng.

"Màu son của cậu thật là đẹp mắt, số 405 đúng không?"

"... A."

"Cực kỳ tôn da của cậu."

"......" Chị đại lập tức nhìn về phía bên những người khác.

Bọn họ sớm đã ở trong diễn đàn thương lượng với nhau, đặc biệt là sau khi Ấn Thiếu Thần lên tiếng, bọn họ lập tức đạt thành nhận thức chung, chính là khiến Minh heo vừa chuyển đến sau đó lập tức cút đi.

Những người này cuối cùng đẩy cô ấy ra, gánh vác trách nhiệm chủ yếu lôi kéo mọi người thực hiện kế hoạch "Đuổi heo" lần này.

Nhưng mà sau khi Minh Hi chuyển tới, bọn họ liền cảm thấy có điểm không thích hợp.

Không xấu như trong trí nhớ, tính cách có vẻ cũng không quá đáng ghét, làm cho bọn họ muốn mắng người cũng không mắng ra khỏi miệng.

Bọn họ và Minh Hi từng có mâu thuẫn không tốt sao?

Không có.

Chính là sau khi bùng nổ tin tức trên diễn đàn, bọn họ lập tức giận giữ. Một phần vì ngứa mắt đám người học bá kiêu căng ngạo mạn lớp trọng điểm kia, lúc nào cũng xem thường người khác.

Còn có nguyên nhân nữa là cảm thấy mất mặt.

Minh Hi không theo đuổi được Hà Nhiên đúng thật có hơi mất mặt, nhưng người mất mặt là một mình Minh Hi, cũng không liên quan gì đến bọn họ mà.

Chưa từng nghe ai bởi vì không theo đuổi được người khác, liền ảnh hưởng đến mặt mũi cả lớp, tiếp theo bị người ta uy hiếp một trận.

Lúc này, ngoài cửa còn có học sinh các lớp khác vây xem náo nhiệt, giống như đều biết lớp quốc tế hôm nay khẳng định đặc biệt náo nhiệt.

Vì không bỏ lỡ trò hay, vị trí cửa sổ cùng hành lang, cửa trước sau lớp quốc tế, ánh mắt đầy trông mong ngó vào bên trong xem.

Ấn Thiếu Thần không ở đây, bọn họ càng không kiêng nể gì.

Nhưng mà Minh Hi bị mọi người quây lại, học sinh các lớp khác vây xem căn bản không nhìn thấy Minh Hi "xấu" bao nhiêu.

Nhóm người chặn Minh Hi hình như có hơi chán nản.

Chủ yếu là "Chị đại" được đề cử ra không có gì để nói.

Ngay lúc này Minh Hi còn lấy ra bản đồ trường học, chỉ vào hai nơi hỏi: "Chúng ta sẽ đi nhà ăn nào ăn cơm? Là nhà ăn số 1 bên này, hay là nhà ăn số 2?"

"Nói giống như cậu chưa từng tới trường Gia Hoa học ấy." Chị đại nhíu mày trào phúng một câu.

"Đầu óc tôi tương đối ngốc, không nhớ được."

"Số 1 là nhà ăn bình thường, số 2 là nhà ăn bán thức ăn nhanh cùng cơm Tây gì đó."

Minh Hi gật gật đầu, tiếp theo đối với chị đại cười tươi, tiếp tục hỏi: "Tất cả các môn đều dạy toàn bằng tiếng Anh sao?"

"Chỉ ba môn là giáo viên nước ngoài... Đệch! Lão nương vì cái gì phải trả lời câu hỏi của cậu!"

"Xin lỗi nha." Minh Hi lập tức xin lỗi.

Minh Hi nhìn bọn họ nỗ lực điều chỉnh tâm tình của mình, cô trước kia trái tim không tốt, mọi chuyện đều sẽ cố gắng hướng đến mặt tốt. Đổi một góc nhìn, dáng vẻ bọn họ kêu gào còn có chút ngầu.

Cô sớm đã biết sẽ như thế này, cho nên căn bản không thèm để ý, cùng lắm tránh đi.

Cô cũng không nghĩ chuyển trường, vì mỗi lần cô đưa ra ý không muốn chuyển tới đây, trong nháy mắt đều sẽ bị tắt tiếng, hoặc đầu đau muốn nứt.

Học sinh vây xem không chịu nổi yên tĩnh, lập tức ồn ào: "Này! Để chúng tôi nhìn Minh heo được không hả?"

"Minh heo có phải cân nặng hơn hai trăm* không?"

* 1cân Trung = 0,5kg

"Cần gọi Hà Nhiên tới hay không, nhất định cô ta sẽ quỳ liếm gót chân Hà Nhiên."

"Nơi này thật nhiều người, chúng ta đi phòng vệ sinh nói chuyện đi." Minh Hi thở dài một hơi, nói với chị đại.

"Ạch, khá biết điều đấy." Chị đại lập tức đồng ý, gật gật đầu.

Minh Hi đi ra sau đám người, học sinh vây xem rốt cuộc nhìn thấy Minh Hi, tình huống đột nhiên có hơi ồn ào.

Hình như không nghĩ đến Minh Hi đi ra, vậy mà là hình tượng này.

Không xấu không mập, còn xinh đẹp đến mức không giống người thường mà như tiên nữ thật sự sống tại nhân gian.

"Thật sự là Minh heo sao?"

"A? Không thích hợp, không phải nói rất xấu sao?"

"Bài đăng giả?"

"Mẹ nó, mỹ nữ a!"

Học sinh vây xem nghị luận sôi nổi.

Minh Hi nghe được tiếng bọn họ nghị luận cũng không để ý, còn nhìn về phía bọn họ mỉm cười.

Nụ cười trong nháy mắt, như tỏa ra ánh sáng tươi đẹp.

Đẹp đến kinh tâm động phách.

*

Đường Tử Kỳ đi ra ngoài phòng học, liền chú ý đến ánh mắt tò mò của những người khác.

Nhưng những lời bàn tán cùng ánh mắt đều tính ôn hòa, cô ấy đã quen rồi.

Từ khi biến thành mỹ nữ, học bá, cô vẫn luôn được đãi ngộ như vậy.

Mọi người luôn coi trọng cái đẹp, sự ưu tú, lúc không đủ xuất sắc, sẽ bị khinh thường.

Sau khi kết thúc tiết học, cô cùng nữ sinh trong lớp cùng nhau đi đến nhà vệ sinh, ở trong WC đều có thể nghe được các nữ sinh nói chuyện về Ấn Thiếu Thần.

"Ấn Thiếu Thần đi học, quả nhiên vừa đến đã ngủ."

"Vừa rồi mình thấy cậu ấy đi siêu thị bên kia, thật đẹp trai, muốn mạng! ~"

"Cậu ấy thật sự cùng Thiệu Dư như hình với bóng, rõ ràng Thiệu Dư lăng nhăng như vậy, vì sao Ấn Thiếu Thần lại không tìm bạn gái đây, hai người đối lập thật mãnh liệt."

Đường Tử Kỳ hôm nay còn có nhiệm vụ, chính là phải hấp dẫn sự chú ý của Ấn Thiếu Thần, cho nên ít nhiều có chút để ý tin tức về Ấn Thiếu Thần.

Cô thật sự rất tò mò Ấn Thiếu Thần là dạng người gì.

Đi ra khỏi toilet, liền nghe được một trận tiếng kinh hô nhỏ: "Là Ấn Thiếu Thần!"

"Đi đường mang gió có phải không!"

Đường Tử Kỳ nhìn hướng Ấn Thiếu Thần, lòng lập tức rung động.

Thiếu niên dáng người rất cao, mặt mày tinh xảo, biểu cảm hơi lạnh nhạt, mày nhíu lại, có loại cảm giác không dễ kết bạn lắm, cả người đều tản ra hơi thở người sống chớ gần.

Cậu đi bên cạnh Thiệu Dư vẫn đang cười nói chuyện, thoạt nhìn ôn hòa, giống như một trận xuân phong.

Nên làm thế nào thu hút sự chú ý của Ấn Thiếu Thần đây?

Đường Tử Kỳ cắn môi dưới, đôi mắt rũ xuống không nhìn nhiều, bắt đầu tự hỏi.

Lúc này Ấn Thiếu Thần nhìn về hướng một nhóm người, thấy Minh Hi cùng đám chị đại đi tới, nhanh chóng đi về phía phòng vệ sinh.

Cậu liền biết nhóm người này sẽ không để yên cho Minh Hi, không khỏi vui sướng vài phần.

Cho dù không thể mang đến đả kích trí mạng cho Minh Hi, nhưng khiến cô ta bị bạn học cả lớp bài xích cũng không tồi.

Một người không chuyện ác nào không làm, nên phải chịu đối đãi như vậy.

Thật giống như cố ý tạo ra tình huống gay cấn.

Ngay lúc này Hà Nhiên cũng xuất hiện, trong tay là sách luyện tập cho học kỳ mới, từ trong tòa nhà văn phòng đi tới.

Điều này làm cho học sinh xung quanh âm thầm hưng phấn lên, chờ mong hình ảnh mang tính lịch sử.

Chị đại cũng chú ý đến Hà Nhiên, cố ý lôi kéo Minh Hi tới gần Hà Nhiên.

Nhưng mà hiện tại Minh Hi không quen biết Hà Nhiên, còn tưởng chị đại chỉ muốn cùng cô kéo tay, đặc biệt phối hợp mà kéo cánh tay chị đại, nhìn thoáng qua móng tay dài của chị đại: "Móng tay cậu cũng thật đẹp, nhưng mà có hơi dài quá, tôi có thể giúp cậu sửa một chút."

Chị đại nguyên bản vốn định nhìn Minh Hi xấu hổ, kết quả nháy mắt bị thu hút sự chú ý: "Không bị gập ghềnh chứ?"

"Sẽ không, mài một chút là được, chỉ cần có sơn móng tay cùng màu là được."

Minh Hi không quen biết Hà Nhiên.

Hà Nhiên cũng không nhận ra Minh Hi, thậm chí không liếc mắt với người bên cạnh một cái, lập tức đi qua.

Minh Hi nghiêm túc nghiên cứu móng tay chị đại, sau đó đi theo cô ấy tay nắm tay, tay trong tay tiến vào phòng vệ sinh.

Đường Tử Kỳ ngay lúc này đi qua bên cạnh Ấn Thiếu Thần, không nhịn được chú ý thiếu niên này, trong lòng có chờ mong nho nhỏ, hy vọng thiếu niên chú ý tới dáng vẻ xinh đẹp của mình.

Nhưng mà Ấn Thiếu Thần cảm thấy kỳ quái, đột nhiên dừng bước, không liếc mắt một cái đến Đường Tử Kỳ, mà quay đầu lại nhìn về phía vị trí cửa toilet, kỳ quái thái độ chị đại sao lại như vậy?

Minh Hi hẹn nhau với chị đại trong WC, hai người đánh nhau túi bụi mà.

Đường Tử Kỳ đi xa quay đầu lại nhìn, mới phát hiện Ấn Thiếu Thần vẫn luôn đứng tại chỗ đó, rũ mắt nghĩ cái gì.

Từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn cô ta một lần, lực chú ý tất cả ở trên người Minh Hi.

Cô ta cắn cắn môi dưới, nhanh chóng trở về lớp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro