Chương 5: Ngồi cùng bàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Tử Kỳ đột nhiên nghe được hệ thống tuyên bố nhiệm vụ.

【Ngày đầu tiên khai giảng khiến cho Ấn Thiếu Thần chú ý, khen thưởng 3 điểm mị lực. 】

Cô ấy lập tức sửng sốt, không khỏi hỏi: "Tôi cũng không biết Ấn Thiếu Thần là ai a?"

Hệ thống: "Yên tâm đi, sẽ có rất nhiều người nói cho cô Ấn Thiếu Thần là ai."

Lúc Đường Tử Kỳ đang ngây người, cửa phòng bước vào một người, gõ gõ phía sau cửa nhìn về phía cô ấy.

Nam sinh vóc dáng cao, thoạt nhìn khoảng 185 cm, dáng người dong dỏng cao gầy, ngoại hình cũng không tồi.

Cậu là kiểu người vừa nhìn đã thấy hư, thậm chí diện mạo có chút hung dữ, mày rậm, đôi mắt hẹp dài ánh mắt sắc bén, mũi cao thẳng, môi không dày không mỏng.

Tai bên phải của cậu ta còn bấm hai lỗ, đeo hai chiếc khuyên tai hình viên đạn.

Vừa vào đầu tiên cậu ta liền nhìn thấy Đường Tử Kỳ, hình như rất nhanh đã nhận ra cô ấy, lẩm bẩm một câu: "Đệch."

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Tử Kỳ, cậu liền cảm thấy cô gái nhỏ này thật xinh đẹp, trong nháy mắt tim đập thình thịch.

Lớp trọng điểm toàn đồ mọt sách kia chắc hẳn cũng không biết thưởng thức loại mỹ nữ này, chuyển đến lớp trọng điểm thật là phí phạm của trời. Đường Tử Kỳ nếu chuyển đến lớp quốc tế, khẳng định sẽ được nam sinh lớp bọn họ nâng niu giống như công chúa nhỏ.

Đương nhiên, ngoại trừ Ấn Thiếu Thần cái đồ hòa thượng siêu hung dữ kia.

Cậu nâng mi, chủ động hỏi Đường Tử Kỳ: "Cần tôi giúp bạn cầm đồng phục và sách không?"

Sau khi cậu ta mở miệng, Hoàng Hoa liền chú ý đến, lập tức nói: "Tốt, bảo bối, học sinh chuyển trường lớp chúng ta cần em giúp đấy."

Nghe được Hoàng Hoa nói, cậu lập tức khó chịu, ai muốn giúp Minh heo chứ!

Vốn dĩ nghĩ đến lớp trọng điểm cậu chướng mắt nhất có mỹ nữ chuyển tới, một con heo lại chuyển đến lớp quốc tế bọn họ, khiến toàn trường xem truyện cười của lớp họ, cậu đã cực kỳ khó chịu.

Hiện tại nghe được Hoàng Hoa nói, lập tức không vui trả lời: "Ai muốn giúp cậu ta!"

"Không có việc gì, tôi có thể tự làm." Minh Hi vốn ngồi xổm ở một bên sửa sang lại quần áo của mình, ôm chúng lại thành hai ngọn núi nhỏ, sau lưng còn vác cặp sách rất nặng, sau đó miễn cưỡng đứng lên xoay người, nhìn về phía nam sinh tiến vào.

Nam sinh nhìn thấy Minh Hi thì sửng sốt một chút.

Trong trí nhớ Minh Hi là một cô gái vừa lùn vừa thô lại béo, hơn nữa trên mặt có mụn.

Hiện tại Minh Hi này, dáng người cao gầy, tinh tế, trên mặt giống như pho mát, pudding sạch sẽ bóng loáng, trong đôi mắt biết cười tựa như hàm chứa hoa đào mê người.

Cô lúc này không mặc đồng phục, thân hình bị đồ vật đang ôm chắn lại, nhưng dưới cái quần jean rách rộng thùng thình kia đều không che đậy được dáng người cực tốt.

Nam sinh lại lần nữa thốt ra một câu "Ôi đệch".

"Cậu bé nói thô tục không đáng yêu nha!" Hoàng Hoa nhắc nhở nam sinh một câu.

Nam sinh bắt đầu ho khan.

"Không phải nói chuyển đến lớp chúng ta chính là Minh heo sao?" Nam sinh vậy mà trực tiếp hỏi ra.

"Không phải minh châu* nha, là Minh Hi." Hoàng Hoa trả lời, cô cũng không biết "Minh heo" là một biệt danh mang tính chất nhục nhã.

* Tiếng Trung từ heo đọc là chu, chu và châu phát âm gần giống nhau nên cô HH tưởng bạn học kia nói Minh Châu

"Tôi... Chính là..." Minh Hi yếu ớt trả lời, tiếp theo thấy biển tên trên ngực nam sinh, hưng phấn mà nói, "Cậu là Hàn Mạt! Đều đã cao như vậy, đẹp trai rồi."

Kỳ thật Minh Hi không quen biết Hàn Mạt, chỉ nhớ rõ tên Hàn Mạt này, còn xem qua ảnh nguyên chủ chụp chung lúc trước, trên đó đều có tên tương ứng.

Trên ảnh chụp tập thể Hàn Mạt không cao như hiện tại, cho nên Minh Hi mới cảm thán một câu như vậy.

Hàn Mạt nhìn thấy bạn học cùng mình hồi tiểu học, có chút không thể tin vào hai mắt mình.

Sau khi ngẫm nghĩ đáp một câu: "À..."

Hắn là đến ra oai phủ đầu với Minh Hi, kết quả hiện tại tự nhiên mắc kẹt.

Minh Hi biết, Hàn Mạt là một người bạn bên cạnh Ấn Thiếu Thần, quan hệ tốt chỉ sau Thiệu Dư.

Người này Minh Hi cũng không muốn trêu chọc, vẫn là hoà bình ở chung tương đối tốt.

"Nhìn thấy cậu thật vui vẻ!" Minh Hi cảm thán một câu sau đó cười cười với Hàn Mạt, tiếp theo quay đầu hỏi Hoàng Hoa, "Cô giáo, hiện tại em phải làm gì?"

"Em còn phải cùng cô đi lấy một tấm bản đồ trường học, còn có thời khóa biểu chương trình học, đơn xin gia nhập lớp tự chọn." Hoàng Hoa trả lời.

"À, vâng." Minh Hi gật gật đầu.

Hàn Mạt đứng ở một bên nhìn chằm chằm Minh Hi sau khi xem xét một lúc lâu, lại quay đầu nhìn về phía Đường Tử Kỳ.

Không hề kém so với Đường Tử Kỳ, hơn nữa có chiều cao áp đảo, tính cách hình như cũng phóng khoáng hơn một ít.

Sợ rằng chỉ có học tập không tốt bằng Đường Tử Kỳ.

"Tôi... Giúp cậu mang về lớp đi." Hàn Mạt chỉ chỉ đồ vật trong tay Minh Hi.

Minh Hi lập tức hưng phấn lên, hỏi: "Thật sự có thể chứ?"

"Ừ, ừ." Hàn Mạt bị Minh Hi làm cho có hơi không được tự nhiên.

Con mẹ nó.

Chuyện gì đây.

Không đến mức không có tiền đồ như vậy đi?

Minh Hi đem đống đồ trong tay đều cho Hàn Mạt, lại ở trong cặp sách mình đào bới, nhét vào trong túi áo đồng phục Hàn Mạt một túi kẹo bông gòn: "Cảm ơn cậu, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm nhé."

"Không đến mức đó."

"Con người cậu cũng thật tốt."

Minh Hi cảm thán xong, liền đi theo Hoàng Hoa lấy đồ.

Không có người đón Đường Tử Kỳ chỉ có thể tự mình ôm quần áo rời đi.

Đúng thật rất nặng.

Mấy người đi rồi, Hàn Mạt nâng đống đồng phục đó có chút không biết phải làm sao.

Không thích hợp mà...

Khi cậu tới không phải nghĩ như này.

Nhưng mà Hàn Mạt vẫn ôm đồng phục trở về lớp, đi đến tủ đựng đồ phía sau phòng học, mở ra một ngăn cuối cùng còn trống, đem tất cả quần áo đều ném vào.

Những người khác trong lớp nhìn thấy sau đó nhịn không được hỏi: "Hàn Mạt, tình hình như thế nào hả?"

"Lại bị Hoàng Hoa thuần phục có phải hay không? Cậu cái đồ lỗ tai trâu! Nhìn thấy gái xinh liền không có nguyên tắc!"

"Đã nói bò trở về đâu? Cậu sao còn giúp người ta đem đồng phục mang về đây?"

Hàn Mạt ngồi ở ghế của mình, thở dài một hơi, từ trong túi lấy ra gói kẹo bông gòn kia tiện tay ném vào chồng sách, trả lời những người khác: "Mấy cậu lát nữa tự mình nhìn đi."

"Sao lại thế này? Gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mình."

Hàn Mạt lắc đầu không nói, còn bị người khác dùng sách ném lại đây.

*

Minh Hi lấy đồ xong, vừa nhìn ngó vừa đi theo Hoàng Hoa về phòng học.

Trường Quốc Tế Gia Hoa có các lớp học tự chọn, còn rất phong phú.

Có vũ đạo, dương cầm, cờ vây vân...vân...

Cô đối với khiêu vũ cảm thấy rất hứng thú, nhưng vẫn chưa từng thử qua, không biết 17 tuổi mới bắt đầu học có muộn hay không, cơ thể có bị quá cứng hay không?

Đi đến cửa lớp quốc tế, có người đang dùng thiết bị đa truyền thông hát Karaoke, còn hát một ca khúc quãng vô cùng rộng, có thể nói quỷ khóc sói gào.

Hoàng Hoa đi vào phòng học, học sinh cũng không sợ, còn cầm microphone, dùng tiếng Anh hỏi Hoàng Hoa mình hát thế nào.

Hoàng Hoa còn cực kỳ cổ vũ, vỗ tay khen không tệ, nói tiếp: "Bảo bối, em hát không tồi."

Nam sinh sắp muốn xuống khỏi bục giảng là người đầu tiên nhìn thấy Minh Hi vẫn đứng ở cửa, bước chân lập tức ngừng lại.

Cậu hình như trong nháy mắt đã hiểu tại sao Hàn Mạt lập tức bị đánh bại, cậu cũng hơi bị đánh tan rồi.

Thiếu nữ phi thường xinh đẹp.

Đẹp đến mức nam sinh tự nhiên chân tay luống cuống, theo bản năng thấy hoảng loạn.

"Chào mừng bạn học mới." Nam sinh cười ha hả mà nói một câu, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

Cả lớp bắt đầu ồn ào.

"Hoan nghênh cái JJ!"

"Ôi fuck! Tình huống như thế nào đây!"

"Minh heo trán dán nhân dân tệ đến đây sao, bằng không các cậu làm thế nào chớp mắt đã gục?"

Trong ồn ào nhốn nháo, Minh Hi tiến vào lớp.

Lần này, cả lớp đều thấy Minh Hi rất rõ ràng.

Lớp không hiểu sao xuất hiện một thanh âm ồn ào, tiếng nam sinh đặc biệt rõ.

Đây là Minh heo sao? Chắc nữ thần lớp bên đi nhầm phòng học đi?

Hoàng Hoa nói với Minh Hi: "Tự giới thiệu một chút."

"Dùng tiếng Anh sao?" Minh Hi hỏi.

Hoàng Hoa gật gật đầu.

Trước khi Minh Hi xuyên sách vì nguyên nhân sức khỏe, thời gian đến trường học đều rất ít, phần lớn là ở nhà đọc sách.

Lần này trọng sinh, trường cũ cũng là dạy học truyền thống, môn tiếng Anh đều dạy ngữ pháp từ vựng, tình huống giao tiếp tiếng Anh không nhiều lắm.

Minh Hi đối với phát âm tiếng Anh của mình không quá tự tin, cho nên chỉ nói đơn giản vài câu.

Hoàng Hoa chỉ vào một chỗ ngồi trống ở dãy phía sau nói: "Đến chỗ đó ngồi đi."

Minh Hi nghe hiểu, gật gật đầu đi qua.

Cô cảm thấy các bạn học trong lớp thật giống hoa hướng dương, mà cô là mặt trời.

Cô đi đến nơi nào, những bông hoa hướng dương đó liền xoay mặt về hướng đó, vẫn luôn nhìn theo cô đến dãy cuối cùng của phòng học.

Bạn ngồi cùng bàn đang nằm sấp trên mặt bàn ngủ, cô càng đến gần, càng cảm thấy không ổn.

Đợi đi tới cái bàn bên cạnh, nhìn thấy bạn cùng bàn đầu tóc đen đến mức bất bình thường, trong lòng đã lạnh một nửa.

Là Ấn Thiếu Thần.

Không đúng a!

Trong sách cô ngồi cùng bàn với Hàn Mạt mới đúng.

Trước nguyên chủ chính vì muốn đổi chỗ ngồi cùng một bàn với Ấn Thiếu Thần, còn bị trào phúng chó không đổi được tính ăn phân, hiện tại sao lại trực tiếp ngồi một bàn?

Chỗ này là vị trí sát cửa sổ ở cuối lớp, Ấn Thiếu Thần ngồi bên phía cạnh lối đi nhỏ.

Minh Hi nhìn nhìn sau đó cảm thấy mình đứng tại đây bị một đám hoa hướng dương nhìn chằm chằm thật xấu hổ, vẫn chạm chạm vào cánh tay Ấn Thiếu Thần, hy vọng Ấn Thiếu Thần đứng lên một chút cho cô đi vào.

Cô vừa mới làm như vậy xong, cả lớp đều trở nên yên tĩnh, hoảng sợ nhìn về phía bọn họ.

Minh Hi cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn xung quanh, thế mà nhìn thấy có người sợ đến mức nuốt nước miếng.

Lúc này, Ấn Thiếu Thần tỉnh, ngồi dậy.

Cậu vốn nằm gối trên một quyển sách ngủ, sau khi bị người đánh thức tiện tay cầm lấy sách hung hăng đập lên mặt bàn, phát ra một tiếng "Ầm", Minh Hi sợ tới mức thân thể run lên.

Tức giận khi rời giường đủ nặng.

Ấn Thiếu Thần còn buồn ngủ ngẩng đầu nhìn về phía Minh Hi, vốn dĩ tâm tình đã không tốt, nhìn thấy Minh Hi tâm trạng càng tệ hơn.

Cậu đem tai nghe lấy xuống ném trên mặt bàn.

"Tôi không cần bạn ngồi cùng bàn." Ấn Thiếu Thần thấp giọng nói.

Hoàng Hoa vẫn nhìn chỗ bọn họ, vậy mà còn có thể tiếp tục cười trả lời: "Nhưng bảo bối, lớp không còn chỗ ngồi nào khác!"

"Đổi chỗ ngồi cho cô ấy."

"Cũng được, nhưng mà sắp tan học, chờ về sau cô có thời gian lại điều chỉnh chỗ ngồi được không?" thái độ của Hoàng Hoa đúng là số một, có thể so với nhân viên lễ tân sảnh khách sạn 5 sao.

Ấn Thiếu Thần lại trừng mắt lườm Minh Hi một cái.

Minh Hi ủy khuất vô cùng, vốn dĩ mắt cười, hiện tại khóe mắt rũ xuống.

Ấn Thiếu Thần đứng dậy để Minh Hi có thể đi vào, Minh Hi động tác nhanh nhẹn tiến vào.

Lúc Ấn Thiếu Thần ngồi xuống, cố ý dịch chuyển một chút ghế dựa, xoay lưng ghế về hướng Minh Hi, vừa lúc ngăn cách giữa hai người bọn họ.

Minh Hi ngược lại cảm thấy khá tốt.

Cô ngồi xuống, sau đó liền phát hiện cặp sách Ấn Thiếu Thần trên mặt bàn của cô.

Trên cửa sổ đặt không biết là sách của ai, còn có một túi đồ trang điểm cùng một túi đồ ăn vặt, để trắng trợn táo bạo, làm Minh Hi cảm thấy vô cùng kính nể.

Trong ngăn kéo để sách của cô cũng bị nhét rất nhiều đồ vật, đầy ặc, cái gì cũng không nhét vào được.

Trên ghế chính là cặp sách của cô, trong cặp có sách vừa rồi mới nhận, lại đặt thêm đồ vật cô sẽ không ngồi được.

Vì thế cô chỉ có thể lấy ra sách cùng văn phòng phẩm, đặt trên mặt bàn, đem cặp Ấn Thiếu Thần ôm vào trong ngực, căn bản không dám đưa cho Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần sau khi ngồi xuống lập tức một lần nữa mang lên tai nghe ngủ.

Tiết đầu tiên là toán học, thầy giáo là một người da đen.

Minh Hi lần đầu tiên được thử nghe dạy toán hoàn toàn bằng tiếng Anh, rất nhiều từ toán học đối với Minh Hi mà nói đều là từ mới, cần xem sách mới biết được nói đến cái gì.

Loại bài giảng này, làm Minh Hi cảm thấy chính mình phảng phất như một đồ ngốc.

Xung quanh những học sinh khác đã sớm tập mãi thành quen, ngay cả thời điểm châu đầu ghé tai đều sẽ nói tiếng Anh.

Cô đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ của mình thật nặng nề, cô cần nhanh chóng nâng cao kỹ năng nói của bản thân, bằng không rất khó thích nghi hoàn cảnh này.

Thầy giáo thấy được bạn học mới, gọi Minh Hi đứng dậy trả lời câu hỏi.

Thấy giáo hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Minh Hi nghe hiểu hơn nửa, lại không biết đáp án nên trả lời bằng tiếng Anh như thế nào.

Lắp bắp nói nửa ngày, cũng không trả lời được.

Bạn học xung quanh rất nhiều người đều đang quan sát Minh Hi.

Đa số bọn họ đều đã gặp mặt Minh Hi, biết trước kia Minh Hi là dáng vẻ gì, hiện tại Minh Hi thay đổi lớn trở về, làm bọn họ luôn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Hiện tại nhìn thấy Minh Hi mới khai giảng câu hỏi đơn giản nhất cũng không trả lời được, rốt cuộc đã xác nhận một chút.

Cô vẫn là "Học sinh dốt" Minh Hi kia.

Tác giả có lời muốn nói: Hàn Mạt: Chính bởi vì một gói kẹo bông gòn này của cậu, Ấn thiếu sau này thiếu chút nữa muốn nửa cái mạng của tôi, cậu nói xem cậu có phải kỹ nữ tâm cơ hay không?!

Ấn Thiếu Thần: Cậu nói ai?

Hàn Mạt: Thiếu phu nhân thật xinh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro