Chương 13: Nuôi mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sáng sớm trời đã bắt đầu mưa nhỏ tí tách tí tách, tới giữa trưa biến thành mưa to như trút nước.

Giọt mưa đan thành một tấm lưới thật lớn, từ chân trời đổ ụp xuống.

Một tầng lại một tầng mây nặng nề, phảng phất như muốn từ trên trời sập xuống, đập lên mái trường học.

Thời gian nghỉ trưa, từ sân tennis trở lại khu dạy học nhất định phải đi qua con đường nhỏ, Ấn Thiếu Thần cùng Thiệu Dư cầm ô đi về hướng khu dạy học.

Thiệu Dư thấy trong góc ngồi xổm một người, thò người ra xem qua, nhìn thấy Đường Tử Kỳ ngồi xổm ở đó, theo bản năng hỏi: "Cần giúp đỡ sao?"

"Tôi gặp phải một con mèo nhỏ, hình như không có chủ, trời mưa to thế này lại dính mưa nhìn qua thật đáng thương." Đường Tử Kỳ nâng lên con mèo nhỏ cho Thiệu Dư xem.

Thiệu Dư dị ứng lông mèo, sau đó lùi lại một bước, vừa lúc dịch khỏi vị trí, làm Ấn Thiếu Thần có thể nhìn về phía Đường Tử Kỳ.

Đường Tử Kỳ cũng đang nhìn Ấn Thiếu Thần, xin giúp đỡ hỏi: "Ký túc xá trong trường có thể nuôi mèo không?"

"Cậu ở phòng ngủ bao nhiêu người, chỉ sợ không được, bên kia quản lý rất nghiêm." Thiệu Dư trả lời.

"Bên chỗ các cậu có thể nuôi sao?"

"Có thể thì có thể, nhưng tôi dị ứng với mèo..." Thiệu Dư trả lời xong, nhìn về phía Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần chỉ là đang nghe bọn họ nói chuyện mà thôi, bởi vì cậu nhìn thấy Minh Hi ghé vào cửa sổ bên phía hành lang, đang theo dõi bọn họ bên này, còn nói chuyện với Phùng Mạn Mạn bên cạnh.

Minh Hi nhìn tình hình dưới lầu, không khỏi cảm thán: "Đây là tình yêu a..."

Đoạn ngắn này là một trong những tình tiết quan trọng nhất trong sách.

Đường Tử Kỳ nhặt được một con mèo nhỏ, phòng ngủ nhiều người không có cách nào nuôi, liền xin Thiệu Dư và Ấn Thiếu Thần giúp đỡ.

Ấn Thiếu Thần tuy rằng cực kỳ không tình nguyện, cuối cùng vẫn nuôi con mèo quất nhỏ này.

Đừng xem thường bé mèo quất này, về sau quả thực chính là thần trợ công cho hai người họ.

Sau khi có mèo, Đường Tử Kỳ thường xuyên đi xem mèo, bởi vậy hai người thêm bạn WeChat. Đường Tử Kỳ thường thường hỏi một vài tình huống mèo con, Ấn Thiếu Thần sẽ chụp ảnh mèo gửi cho Đường Tử Kỳ.

Trò chuyện qua lại, giữa hai người liền có cảm giác ái muội.

Ấn Thiếu Thần phát hiện Đường Tử Kỳ ngọt ngào đáng yêu, còn không sợ cậu.

Đường Tử Kỳ phát hiện Ấn Thiếu Thần cũng có một mặt dịu dàng.

Có một lần Đường Tử Kỳ muốn đi xem mèo, Ấn Thiếu Thần còn phủ thêm áo khoác cho cô, mang vào phòng ngủ nam, có đoạn trai đơn gái chiếc mập mờ kinh điển.

Bởi vì mèo con "nghịch ngợm" chạy loạn, hai người luống cuống tay chân sau đó trong khoảng khắc lần đầu tiên ôm.

Minh Hi là người đọc qua quyển sách này, thời điểm xem cũng từng bùng nổ trái tim thiếu nữ.

Nhìn thấy tình huống kinh điển trong sách sắp phát sinh trước mắt mình, Minh Hi nhịn không được nhìn thêm vài lần, tiếp theo cảm thán liên tục.

Phùng Mạn Mạn nhìn về phía ngoài cửa sổ, có chút khó hiểu: "Đây đã là tình yêu? Làm như mình chưa từng nói chuyện yêu đương ấy."

"Ai, đây chỉ là một khởi đầu tốt đẹp, về sau còn có rất nhiều đây."

Phùng Mạn Mạn lại nhìn nhìn sau đó không nhịn được hỏi Minh Hi: "Cậu xem, Ấn Thiếu Thần có phải ngoắc ngón tay với cậu không, có phải muốn gọi cậu qua đó không?"

Minh Hi cũng chú ý tới, vô cùng khó hiểu: "Cậu ấy gọi mình làm gì?"

"Không biết."

Minh Hi lập tức đứng dậy, lùi đến bên trong hành lang, đối với Phùng Mạn Mạn dặn dò: "Coi như mình không ở đây, ai hỏi cũng không thấy."

Phùng Mạn Mạn gật gật đầu.

Minh Hi mới vừa đi hai bước, di động liền vang lên, cô lấy ra điện thoại nhìn đến tên người điện trên thông báo: Chủ nhân.

Minh Hi nhìn màn hình di động không lập tức nhận, mà hỏi Phùng Mạn Mạn: "Mình bây giờ đem điện thoại ném luôn, coi như di động của mình sáng sớm đã mất có thể được chứ?"

"Không đến mức đó đi, cậu ấy nếu thật sự muốn tìm cậu, lát nữa sẽ gọi điện thoại tới chỗ mình, mình cũng mất điện thoại sao? Thật muốn tìm cậu cả đống học sinh trong tòa nhà, ai nhận được điện thoại đều sẽ tới tìm cậu thôi."

Minh Hi chỉ có thể nhận cuộc gọi, nghe thanh âm lạnh băng của Ấn Thiếu Thần: "Xuống dưới, lại đây một chuyến."

"Trời đang mưa to, tôi đi xuống làm gì a!"

"Vậy cậu đến đại sảnh một chuyến." Ấn Thiếu Thần nói xong, liền cúp điện thoại.

Ấn Thiếu Thần này thật sự tính toán coi cô thành nha hoàn bên người mà sai khiến sao?

Ai đi người đó là cháu trai!

Không đến một lát, cháu trai Minh đã chạy chậm xuống lầu.

Đến đại sảnh lầu một, liền nhìn thấy Đường Tử Kỳ ngồi xổm bên cạnh một cái thùng nhỏ, đang chọc chú mèo nhỏ bên trong.

Ấn Thiếu Thần cùng Thiệu Dư đứng ở bên cạnh, nói chuyện câu lạc bộ tennis.

Sau khi Minh Hi đi qua, tay Ấn Thiếu Thần cũng lười rút ra từ trong túi, dùng cằm hất hất về phía hộp nhỏ: "Có một con mèo lạc, cậu đem về nuôi."

"Tôi nuôi?!" Minh Hi chỉ vào chính mình kinh ngạc hỏi.

Không thích hợp a!

Nên là Ấn Thiếu Thần nuôi mà, bằng không vai nam nữ chính làm thế nào thăng hoa tình cảm? Làm sao ôm lần đầu tiên? Như thế nào về sau có khúc dạo đầu mới trên con đường yêu đương?

Minh Hi lập tức cự tuyệt: "Tôi không có kinh nghiệm."

"Chúng tôi cũng không có kinh nghiệm." Ấn Thiếu Thần nói.

Minh Hi cảm thấy, cô không thể đảo loạn cốt truyện, cô vẫn từ chối.

Lúc này Ấn Thiếu Thần lại một lần nữa đi tới cửa, mở dù, nói với Minh Hi: "Cậu nâng hộp đi theo tôi."

Minh Hi còn tưởng Ấn Thiếu Thần rốt cuộc muốn nuôi, gật gật đầu ôm hộp đi theo.

Đường Tử Kỳ nhìn bọn họ rời đi, biểu tình có chút không biết làm sao.

Thiệu Dư đứng bên cạnh, cười ha hả mà nói: "Yên tâm đi, Ấn thiếu của chúng ta là một người cực kỳ có trách nhiệm, sẽ không mặc kệ một sinh mệnh nhỏ."

"Bọn họ đây là...... ai muốn nuôi?"

"Tám phần là Minh Hi."

Đường Tử Kỳ cười cười, tươi cười hơi cứng đờ: "Nhưng mà bạn học Minh Hi hình như không muốn nuôi."

"Yên tâm đi." Thiệu Dư tiếp tục an ủi.

"Quan hệ giữa hai người hình như rất tốt, tôi ngày đó còn nhìn thấy đã khuya, bọn họ còn ở phòng y tế." Đường Tử Kỳ thật cẩn thận hỏi thử.

"Đã khuya ở phòng y tế?" Thiệu Dư kinh ngạc hỏi, sau đó nhịn không được lẩm bẩm, "Đây là đã bắt đầu theo đuổi sao?"

"Bạn học Ấn thích bạn học Minh hả?" Đường Tử Kỳ lại hỏi.

"Rất khó nhìn ra sao? Rất rõ ràng đi." Thiệu Dư vẫn bộ dáng mỉm cười như cũ, theo sau Đường Tử Kỳ nói, "Cậu nếu không yên tâm có thể thêm số WeChat của tôi, về sau có tin tức tôi nói cho cậu."

Đường Tử Kỳ cũng không muốn quen biết Thiệu Dư, nhưng mà nghĩ đến Thiệu Dư là bạn thân nhất của Ấn Thiếu Thần, vẫn thêm WeChat Thiệu Dư.

*Ấn Thiếu Thần cầm ô, bên cạnh là Minh Hi ôm hộp nhỏ đi đến.

Hai người đi cùng nhau, ngẫu nhiên có bạn học đi qua đều sẽ nhìn về phía bọn họ.

Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, hai người đều là người vóc dáng rất cao, dáng người cũng đặc biệt tốt.

Có thể đem đồng phục mặc thành đồ thời trang, thật sự vô cùng thử thách người.

Nhưng hai người đều làm được.

Ô của Ấn Thiếu Thần không tính đặc biệt to, vì không muốn dính mưa, hai người dựa rất gần.

Ống tay áo cọ xát, ô Ấn Thiếu Thần hơi nghiêng về bên phía Minh Hi.

Mưa to làm mặt đất có rất nhiều nước đọng, thời điểm vòng qua một chỗ, Ấn Thiếu Thần thay đổi tay cầm dù, duỗi tay đỡ bả vai Minh Hi đem cô kéo đến càng sát cậu: "Đi bên này."

Minh Hi càng nghĩ càng không thích hợp, Ấn Thiếu Thần thật muốn nuôi mà nói, cũng nên tìm Thiệu Dư giúp bê thùng, không phải cô a.

Đi tiếp đi tiếp liền đến ngoài cửa sổ phòng ngủ của mình, Ấn Thiếu Thần hỏi Minh Hi: "Khóa trái không?"

"Chắc chắn có khóa."

"Tôi chờ ở chỗ này, cậu từ cửa chính đi vào."

Minh Hi nhìn chằm chằm Ấn Thiếu Thần bất động.

Ấn Thiếu Thần kỳ quái hỏi: "Làm sao?"

"Tôi không có ô đi được sao?"

"Bằng không đây, chẳng lẽ để mèo gặp mưa sao?"

Minh Hi cảm thấy chính mình hẳn là cùng Ấn Thiếu Thần nói rõ ràng, đứng ở phía dưới ô tiếp tục dây dưa với Ấn Thiếu Thần: "Tôi cũng không có tính toán nuôi nó mà, cậu nuôi nó rất tốt, còn có thể cùng em gái Đường bồi dưỡng một chút cảm tình."

"Ta vì sao phải cùng cậu ta bồi dưỡng tình cảm?"

"Thêm một em gái xinh đẹp nha!"

"Còn không bằng cậu đâu."

Minh Hi lắc lắc đầu: "Không đúng, cậu không thích loại hình như tôi, còn rất chán ghét, cậu thích chính là hình mẫu như em gái Đường."

"Nói giống như cậu so với tôi còn hiểu tôi hơn."

Càng ngày càng không thích hợp.

Lúc này chú mèo quất run run rẩy rẩy mà "meo" một tiếng, còn vươn móng vuốt nhỏ, vỗ cánh tay Minh Hi một chút.

Động tác của Minh Hi ngừng lại, nhìn mèo quất nhỏ có chút không đành lòng, cắn răng một cái vẫn chạy về hướng cửa.

Mới vừa chạy vài bước đã bị Ấn Thiếu Thần túm trở về: "Tôi đưa cậu qua đi."

"Cậu vừa rồi lại trêu tôi!" Minh Hi giờ mới phản ứng lại.

Ấn Thiếu Thần nhịn không được khóe miệng cong lên nở nụ cười, cầm ô, một tay nâng hộp, đưa Minh Hi tới cửa phòng ngủ.

Minh Hi đi vào sau đó về phòng ngủ của mình mở cửa sổ ra.

Ấn Thiếu Thần đầu tiên đưa mèo vào, tiếp theo tự mình nhảy vô trong phòng ngủ, thuận tiện đóng cửa sổ lại.

"Có phải nên tắm nước nóng cho nó hay không?" Minh Hi ngẩng đầu hỏi Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Minh Hi không nói thêm gì, ôm mèo nhỏ đi tới phòng tắm, lấy ra chậu hứng nước ấm, đem mèo con thả vào trong. Mèo nhỏ mắc mưa, cộng thêm trên người đều là bùn đất, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Mèo con hình như rất ghét nước, giãy giụa một trận, phịch cái trào ra đống nước, Minh Hi chỉ có thể dịu dàng trấn an.

Ấn Thiếu Thần ở phòng ngoài dùng giẻ lau lau khô đế giày, xong mới đi đến cửa toilet, nhìn Minh Hi tắm rửa cho mèo nhỏ.

Rõ ràng lúc trước phản đối kịch liệt, hiện tại đối với mèo con lại rất dịu dàng.

Ấn Thiếu Thần duỗi tay lấy tới một cái khăn lông, Minh Hi lập tức nói: "Tôi còn chưa tắm rửa cho nó sạch sẽ đâu."

Cậu không trả lời, trực tiếp đem khăn lông phủ lên đỉnh đầu Minh Hi, giúp cô lau tóc.

Lúc trước Minh Hi chạy ra ngoài vài bước, tóc vẫn bị ướt một ít.

Cô muốn tránh theo bản năng, lại bị Ấn Thiếu Thần bắt được kéo về: "Tắm tử tế đi."

"À..."

Giúp mèo con tắm rửa xong, Minh Hi dứt khoát dùng khăn tắm dự phòng của mình xoa xoa cho bé mèo, tiếp theo lấy máy sấy đến.

Ấn Thiếu Thần duỗi tay tiếp nhận máy sấy, cắm điện đối với Minh Hi nói: "Cậu giữ nó."

Minh Hi ôm mèo nhỏ, Ấn Thiếu Thần ngồi xổm xuống hỗ trợ sấy lông cho mèo.

Mèo con hơi sợ máy sấy, một chân móng vuốt nhỏ luôn giơ lên, đột nhiên liền đập về phía máy sấy, tiếp theo liên tục táp vài cái.

"Ở trước mặt tao còn có thể tát nhiều cái như thế, tao còn không đánh trả, mày vẫn là sinh vật đầu tiên." Ấn Thiếu Thần nhìn mèo nhỏ lẩm bẩm.

"Cậu còn muốn đánh nhau với nó?"

"Không so đo với nó."

Ấn Thiếu Thần sấy khô lông mèo con, sau đó duỗi tay sờ sờ tóc Minh Hi, tiếp theo thuận tiện giúp Minh Hi thổi hai cái.

Minh Hi bị gió chính diện thổi đến theo bản năng nhắm mắt lại, tóc mái bị thổi bay lung tung.

Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô, ánh mắt thâm trầm trong nháy mắt.

Tiếp theo, mèo nhỏ lại lần nữa phát động tấn công máy sấy, tựa hồ như bảo vệ Minh Hi.

Cậu lập tức thu hồi máy sấy, ném sang một bên trên mặt bàn, cùng Minh Hi phát sầu: "Nó có phải đói bụng hay không? Có thể uống sữa bò ấm chứ?"

"Đừng cho ăn linh tinh, tôi tra xem... Ách, cậu cảm thấy nó lớn chừng mấy tháng?" Thời điểm Minh Hi tra mạng, hỏi Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần xách da cổ mèo nhỏ, sau đó đem mèo nhấc lên xem, cũng nhìn không ra lớn bao nhiêu.

Ai biết Minh Hi nóng nảy, trực tiếp nhào qua đi ôm lấy mèo con: "Cậu có thể ôn nhu chút hay không?"

Mấy ngày nay, thật ra đây là lần đầu tiên Ấn Thiếu Thần thấy Minh Hi hung dữ như vậy, theo bản năng trả lời: "Tôi nhìn đều thấy xách mèo như vậy."

"Phải không?" Minh Hi thật sự cái gì cũng không biết.

"Chúng ta vẫn đưa cho người có kinh nghiệm đi, bằng không khi nuôi dễ xảy ra vấn đề."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Hai người lần đầu tiên đạt thành nhận thức chung.

Tác giả có lời muốn nói:

Lớp trọng điểm và lớp quốc tế khác nhau, chương 1 có một phần đã nói, rất kỹ càng tỉ mỉ.

Nguyên nhân Ấn Thiếu Thần không quen biết Đường, ở chương 3 có nhắc. Trong nguyên tác, Ấn Thiếu Thần trước khi trọng sinh chưa từng yêu đương, bị Minh Hi nguyên tác lăn lộn đến thân bại danh liệt. Ấn Thiếu Thần sau khi trọng sinh chuyện xưa mới chính thức bắt đầu, nữ chính cũng là sau khi cậu trọng sinh sau mới có hệ thống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro