Chương 16-1: Tụ họp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn Thiếu Thần đứng ngược chiều ánh sáng.

Ánh sáng ở phía sau cậu, từ góc độ Minh Hi nhìn cậu, liền cảm thấy cả người cậu đều đứng trong bóng tối, bằng không sắc mặt làm sao sẽ âm trầm như vậy?

Thiếu niên biểu cảm lộ ra thực sự kiêu ngạo, thời điểm nhìn hai người họ, ánh mắt lạnh lẽo.

Không lâu sau, Ấn Thiếu Thần cũng tiến vào nhà hàng, ngồi bên cạnh Minh Hi.

Thiệu Dư ngồi bên Hà Nhiên cùng Hà Nhiên chào hỏi, vậy mà còn rất tự nhiên, giống như hai người bọn họ thực sự rất quen thuộc.

Hàn Mạt nhìn trái phải cả nửa ngày, cuối cùng tìm một cái ghế đơn kê lại đây, ngồi ở vị trí lối đi nhỏ, mở miệng liền hỏi: "Sao, hai người các cậu muốn gương vỡ lại lành?"

Thiệu Dư lập tức trừng Hàn Mạt một cái: "Hai người bọn họ căn bản chưa từng ở bên nhau."

Thành ngữ này dùng cực kỳ không thích hợp.

"Vậy cái này gọi là gì? Ngựa tốt quay đầu ăn cỏ cũ sao?" Hàn Mạt tiếp tục hỏi.

Hà Nhiên lại uống một ngụm nước, giống như đối với vấn đề của bọn họ không thèm để ý, thậm chí không có ý tứ trả lời, mà là hỏi chuyện khác: "Cần tôi thuận tiện mời các cậu ăn cơm sao?"

Ấn Thiếu Thần lập tức lãnh đạm trả lời: "Không cần."

"Cho nên mấy cậu là ngồi nhìn người ta ăn sao?" Hà Nhiên tiếp tục hỏi.

Một người ăn cơm, bốn nam sinh như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, trường hợp cũng vô cùng kỳ quái.

"Chỉ là gặp bạn học đi vào tâm sự." Ấn Thiếu Thần trả lời.

Minh Hi cúi đầu ăn cơm, chú ý thấy những người khác đều đang nhìn mình, vì thế ngẩng đầu hỏi: "Nếu không các cậu trò chuyện trước, tôi về nhà?"

Cô một khắc cũng không nghĩ ở thêm.

Bốn người đồng thời nhìn về phía cô, bốn người bọn họ có cái gì hay mà nói?

"Cậu không phải nên xin lỗi tôi sao?" Ấn Thiếu Thần hỏi Minh Hi.

Minh Hi bị hỏi lại không thể hiểu được: "Hả?"

"Đừng giả ngu."

Minh Hi thật sự không biết mình làm sai cái gì, vì thế thở dài một hơi, nói: "Được đi, tôi xin lỗi."

"Sai chỗ nào?" Ấn Thiếu Thần vậy mà còn truy hỏi.

Minh Hi trả lời: "Tôi không nên ngồi bên cửa sổ ăn cơm."

Hà Nhiên nghe đến đó cười "phì" một tiếng.

Ấn Thiếu Thần tức giận mà liếc mắt nhìn Hà Nhiên một cái, tiếp theo vẫy vẫy tay với Minh Hi: "Tiếp tục ăn đi."

Hà Nhiên cũng chống cằm nhìn cô: "Cậu ăn đi."

"Sao cậu không ăn gì?" Minh Hi hỏi.

"Tôi đã ăn rồi." Hà Nhiên trả lời.

Cùng bốn người này ngồi cơm, Minh Hi ăn mà không biết mùi vị gì, cuối cùng buông dụng cụ ăn xuống, nói: "Tôi ăn xong rồi."

Nói xong đứng lên xách theo túi đi ra ngoài, Hà Nhiên cũng không đuổi theo, cười phất tay cúi chào với cô.

Minh Hi nói một câu: "Bái bai." Liền rời đi.

Đi ra ngoài không xa, ba người kia như âm hồn không tan mà đi theo lại đây, Minh Hi dừng bước chân quay đầu nhìn về phía ba người bọn họ, hỏi: "Còn có việc sao?"

"Cùng chúng tôi đi dạo siêu thị." Những lời này của Ấn Thiếu Thần quả thực là đang sai bảo.

"Vì sao?" Minh Hi đặc biệt khó hiểu.

"Buổi chiều học sinh lớp quốc tế tới 855 tập hợp, cậu cũng qua đi, ba chúng tôi là tới đây mua đồ."

"Tôi phải về nhà học bài." Minh Hi mặt không đổi sắc nói, không chút nào thèm để ý cô trong ấn tượng của người khác chính là học sinh dốt.

"Chào mừng cậu cậu lại không đến sao?" Ấn Thiếu Thần hỏi.

"Hả? Hôm nay là buổi chào đón Minh Hi sao?" Hàn Mạt giống như đồ ngốc hỏi, ngay sau đó bị Thiệu Dư đạp một cái.

"Hiện tại thì đúng." Ấn Thiếu Thần không hổ là Ấn Thiếu Thần, ngay cả thời điểm không biết xấu hổ đều lộ ra soái khí không gì sánh kịp.

Minh Hi thật không rõ, cô tại sao phải cùng Ấn Thiếu Thần dây dưa? Tiếp theo xoay người muốn đi, lại bị Ấn Thiếu Thần đè bả vai lại.

"Siêu thị không phải đi bên này sao?" Minh Hi một giây sợ, quay đầu hỏi giống như chiến sĩ anh dũng đi chịu chết.

Ấn Thiếu Thần lúc này mới buông ra, gật gật đầu: "Đi thôi."

Ấn Thiếu Thần cùng Minh Hi sóng vai đi phía trước, Thiệu Dư bắt đầu dặn dò Hàn Mạt đừng nói chuyện lung tung.

"Ấn thiếu của chúng ta EQ có hơi thấp, kịch bản theo đuổi con gái cũng là cường thủ hào đoạt, sau khi thấy cô ấy cùng Hà Nhiên ăn cơm, bản mặt thối này a...thế này không được rồi, mình đều không nhìn nổi." Hàn Mạt nói xong bẹp bẹp miệng, luôn cảm thấy loại phương pháp này của Ấn Thiếu Thần con gái khẳng định không ai thích.

"Làm sao bây giờ, đây là mối tình đầu của Ấn thiếu nhà chúng ta, cái gì cũng không hiểu, dục vọng độc chiếm còn lớn, không chịu sửa. Mình cũng cảm thấy cậu ấy một chốc một lát là không theo đuổi được, em gái Minh rõ ràng đối với Ấn thiếu không có cảm giác." Thiệu Dư cũng cảm thấy như vậy.

Đâu chỉ không có cảm xúc, còn mang theo kháng cự mãnh liệt.

Lại còn có chút gì đó không thể nói rõ ràng, Minh Hi vì sao hình như hơi sợ Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần thì giống như bắt được nhược điểm gì của Minh Hi, làm cho quan hệ giữa bọn họ thoạt nhìn vô cùng quái dị.

*

Minh Hi chưa từng thấy trường hợp đi siêu thị như này.

Cô một nữ sinh đẩy xe mua sắm, ba nam sinh đi chọn đồ, cuối cùng đặt vào trong xe mua sắm cô đẩy.

Ba người này còn chọn nhiều thứ, bia trực tiếp lấy cả thùng, tới một chỗ có dốc, Minh Hi không đẩy qua nổi.

Ấn Thiếu Thần đi đến phía sau Minh Hi, hai tay đỡ lan can xe mua sắm, tay đặt cạnh tay Minh Hi, giúp đỡ cô đẩy qua.

Tư thế như vậy, cả người Minh Hi gần như đều ở trong lồng ngực Ấn Thiếu Thần, cô hơi ngả ra sau một chút, là có thể trực tiếp dựa vào ngực Ấn Thiếu Thần.

Cô khom lưng né tránh: "Có thể rồi."

Ấn Thiếu Thần buông lỏng xe đẩy ra, tiếp theo duỗi tay nắm lại, giúp Minh Hi đẩy xe hỏi: "Cậu muốn ăn cái gì không?"

Rốt cuộc lương tâm trỗi dậy, không bắt cô làm cu li?

"Không có gì muốn ăn." Cô trả lời.

"Hà Nhiên mời cậu ăn cơm, cho nên cậu đặc biệt no, người khác mua đồ cho cậu cậu đều ăn không vào có phải hay không?" Lúc Ấn Thiếu Thần hỏi còn buông lỏng xe ra, đặc biệt khó chịu mà nhìn về phía Minh Hi.

"Cậu nói chuyện sao cứ quái quái? Tôi làm sao cơ? Hơn nữa vừa rồi vì lý do gì muốn tôi xin lỗi cậu?" Minh Hi đến bây giờ cũng chưa hiểu rõ.

"Nhìn thấy tin nhắn của tôi liền làm bộ mặt như khóc tang, rõ ràng đã đọc tin nhắn lại không trả lời, bị tôi phát hiện mới trả lời lại. Cậu ngày thường trả lời tin nhắn của tôi chậm như vậy, có phải đều giả vờ làm như không nhìn thấy phải không?"

"Chỉ thế này?"

Ấn Thiếu Thần nhấp môi không nói, biểu tình trong nháy mắt mất tự nhiên.

Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần đều khó có thể hiểu nổi mạch não của cậu, không có việc gì tìm việc sao.

Nhưng cô vẫn bất đắc dĩ nói: "Được, tôi xin lỗi, tôi lần sau sẽ tích cực trả lời tin nhắn của cậu, được chưa?"

"Nhìn thấy phải lập tức, lập tức trả lời!"

"......"

Minh Hi đi đến kệ để hàng xem đồ, Ấn Thiếu Thần cầm một túi xoài khô ném vào trong xe đẩy: "Tôi nhớ rõ cậu thích ăn cái này."

"Tôi không thích mà." Minh Hi kỳ quái nói.

"Không thích sao?"

"Ách......" Minh Hi đột nhiên phản ứng lại, chỉ sợ là nguyên chủ thích? "Vậy thích đi."

Minh Hi nhanh chóng rời đi.

Ấn Thiếu Thần nhìn bóng dáng Minh Hi lâm vào trầm tư.

Cậu gần đây đúng là vẫn luôn chú ý Minh Hi, bởi vì Minh Hi cùng trong trí nhớ có khác biệt rất lớn, làm cậu sinh ra một chút hoài nghi.

Bởi cảm thấy khả nghi, cậu luôn tìm hết lý do tiếp xúc nhiều với Minh Hi, muốn tìm được một ít dấu vết để lại.

Cậu trọng sinh.

Người khác bên cạnh hết thảy đều không có thay đổi, duy nhất mỗi Minh Hi thay đổi.

Điều này cũng làm cho Minh Hi quá đặc biệt.

Cậu gần nhất luôn suy nghĩ, đến tột cùng là Minh Hi cũng trọng sinh, thay đổi kịch bản, thay đổi phương pháp khác để chơi.

Hay là...... Minh Hi hiện tại, không phải Minh Hi cậu quen biết kia.

Không thích xoài sấy sao?

*

Minh Hi ngồi trên xe Thiệu Dư lái, tâm tình có chút thấp thỏm.

Xe là loại phân khối nhỏ, hàng ghế phía sau cần đẩy ngã ghế dựa phía trước mới có thể đi vào, giữa hai ghế hàng sau còn có một cái tủ lạnh nhỏ.

Mấy điểm này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là...

"Cậu có bằng lái sao?" Minh Hi ngồi hàng phía sau, đôi tay bắt lấy dựa lưng ghế phụ hỏi.

"Không có, chúng ta đều bằng tuổi sao có thể có?" Thiệu Dư trả lời đến đúng lý hợp tình.

"Không có cậu làm thế nào lái xe hả?"

"Lái xe không bằng."

"Đây không phải phạm pháp sao?" Minh Hi càng hỏi càng thấy tệ.

"Kỳ thật chỉ cần mình không bị bắt, giữ xe gì đó đều không sao cả, dù sao nhà của chúng ta xe nhiều. Tôi lần trước đụng phải một chiếc Maserati, ba tôi còn chưa phát hiện ông ấy thiếu một chiếc xe, tôi cũng không muốn dùng tiền tiêu vặt của mình sửa, dứt khoát liền vứt xe đi, bỏ luôn."

"......" Minh Hi càng cảm thấy Thiệu Dư lái xe không đáng tin cậy, nhưng vẫn bị dời đi lực chú ý, "Có thể nói cho tôi biết cậu vứt ở chỗ nào sao? Ta muốn đi nhặt cái xe Maserati."

Thiệu Dư bị chọc đến cười to, hiển nhiên là một người điểm gây cười đặc biệt thấp.

Ấn Thiếu Thần ngồi bên cạnh cô, thấy cô không yên tâm, vì thế hỏi: "Nếu cậu không yên tâm, để tôi lái xe thì sao?"

"Cậu cũng..." không có bằng?

Thiệu Dư ở hàng phía trước cười nhắc nhở Minh Hi: "Cậu đừng ngồi xe Ấn thiếu lái, tiêu chuẩn đường của dân tộc Nộ, một giây cùng người khác đua xe."

"Nếu không tôi gọi xe về, các cậu đi trước?" Minh Hi thật cẩn thận hỏi.

"Đi lạc!" Thiệu Dư lái xe, đã bắt đầu từ bãi đỗ xe ngầm đi ra.

Minh Hi sợ tới mức tựa lưng vào ghế ngồi, ở trong lòng mặc niệm: Ấn Thiếu Thần có hào quang vai chính, cậu ấy không chết được, cho nên cô cũng không chết được.

Ấn Thiếu Thần quay đầu liền thấy Minh Hi ngồi bên người cậu sợ đến che mặt, miệng lẩm bẩm hình như là đang niệm Phật kinh.

Cậu cảm thấy rất có ý tứ, nhấp khóe miệng cười khẽ, hỏi cô: "Muốn ăn chút gì không?"

"Không được......" Minh Hi xua xua tay cự tuyệt.

Nghĩ nghĩ lúc sau, Minh Hi lại bổ sung: "Không phải bởi vì ăn đồ của Hà Nhiên mà ăn không vào đồ người khác cho, tôi là thật sự không muốn ăn."

Đến cửa sau quán home party 855, xe chậm rãi ngừng lại.

Minh Hi mở cửa xe đi xuống, bước chân đã hơi thong thả.

Ngồi xe Thiệu Dư lái —— đầu choáng váng.

Trong quán đã sớm có người đến, có một cô gái lập tức chạy ra đón, hưng phấn đến trước mặt Ấn Thiếu Thần, hỏi: "Mình chờ các cậu đã lâu! Các cậu mua đồ sao lại chậm như vậy?"

Ấn Thiếu Thần thấy cô ta tích cực như vậy, đem bia đặt ở cốp xe trực tiếp đưa cho cô một thùng: "Bê vào đi."

Cô gái nâng một thùng bia thân thể rõ ràng run lên, trong nháy mắt hình tượng thục nữ mất sạch sẽ.

Thiếu nữ dẩu miệng oán giận: "Nào có ai để con gái bê mấy thứ này!"

"Tôi tới tôi tới." Hàn Mạt đi tới giúp đỡ dọn đồ, còn hỏi Ấn Thiếu Thần, "Bọn họ ở đây, có thể xem như tiệc chào đón Minh Hi sao?"

Cô gái kia khó hiểu, hỏi: "Party chào mừng gì?"

Hôm nay đến quán home party không chỉ có bạn học lớp quốc tế, còn có những người khác.

Những người này có vài người vốn cũng là học sinh trường Quốc Tế Gia Hoa, lên cấp ba thì thi đến trường cao trung khác học. Chỉ là hồ bằng cẩu hữu nhóm Ấn Thiếu Thần, Thiệu Dư tương đối quen thuộc, đều từ mấy gia đình điều kiện tương đối tốt, người trong cùng một vòng tròn.

Vốn dĩ cũng không phải vì hoan nghênh Minh Hi đến.

"Lại đây." Ấn Thiếu Thần quay đầu lại nói với Minh Hi.

Minh Hi hữu khí vô lực đi tới bên cạnh Ấn Thiếu Thần.

Cô gái kia nhìn thấy Minh Hi trong nháy mắt kinh ngạc.

Lần trước cô ta ở home party đã gặp qua Minh Hi, chỉ là lúc ấy Ấn Thiếu Thần cùng Thiệu Dư đều ở cửa nướng thịt, Minh Hi ngồi trong siêu thị.

Cô ấy đối với Minh Hi cũng coi như ấn tượng khắc sâu, rốt cuộc thiếu nữ xinh đẹp nữ như vậy thật sự làm người rất khó quên.

Không nghĩ tới không bao lâu, nhóm Ấn Thiếu Thần đã nhận thức Minh Hi, còn gọi Minh Hi đến chơi cùng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Minh Hi đứng bên Ấn Thiếu Thần, trong lòng cô ta không rõ lý do cảm thấy thật không thoải mái.

Cô không thích Minh Hi.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đã không thích, chỉ sợ là một loại địch ý trời sinh đối với cô gái xinh đẹp uy hiếp đến "tình yêu" của mình.

"Theo tôi vào." Ấn Thiếu Thần nói với Minh Hi xong, thấy dáng vẻ Minh Hi không tình nguyện, dứt khoát duỗi tay túm cổ tay Minh Hi kéo cô đi vào.

Minh Hi tựa như chú chó Shiba không muốn về nhà nhưng bị bắt về, mỗi bước ì ạch đi theo Ấn Thiếu Thần vào home party.

Vừa vào, là âm nhạc đinh tai nhức óc.

Đầu cô lập tức giống như bị nổ.

Trong quán phần lớn là trang trí kiểu cổ, phong cách thuộc loại công nghiệp nặng, trang hoàng màu sắc trầm tối, tường gạch loang lổ, thiết chế cầu thang màu đen, đèn treo dùng dây thừng quấn quanh.

Ấn Thiếu Thần kéo Minh Hi lên lầu, lầu hai có mấy phòng, đến tầng 3 thì chỉ còn một cánh cửa phòng.

Cậu ấn vân tay mở cửa đi vào, sau khi vào trong đóng cửa lại mới buông tay Minh Hi ra.

Cửa đóng lại ngay sau đó âm nhạc phảng phất như bị che chắn, gần như không nghe thấy.

Nơi này làm cách âm thật sự cực kỳ tốt.

Phòng lầu 3 kỳ thật là phòng sinh hoạt chung.

Minh Hi vừa vào chưa đi đến trong phòng, khi đi ngang qua nhìn thoáng qua, chú ý thấy bên trong là một gian phòng ngủ, chắc hẳn còn có phòng để quần áo và phòng tắm riêng.

Cô đi đến một bên khác của phòng khách, nơi này là cửa sổ sát đất cực lớn.

Quán home party bắt đầu từ tầng một trở lên, ở tầng 2 tầng 3 đều có thể nhìn thấy vị trí sô pha trang trí ở đại sảnh lầu một.

Cô từ chỗ này có thể thấy tầng một, trên sô pha ngồi năm sáu người, chú ý thấy tầng 3 có người, động tác nhất trí ngẩng đầu lên nhìn về phía Minh Hi.

Minh Hi hoảng sợ chạy nhanh ra sau né tránh.

Lùi về ngồi trên sô pha, cô hỏi Ấn Thiếu Thần: "Có chuyện gì sao?"

Ấn Thiếu Thần rót cho cô một ly nước ấm, đặt ở trước mặt: "Uống đi."

"Tôi không khát."

Ấn Thiếu Thần không trả lời, ở trong phòng tìm tìm, lại tìm được mấy quả quýt đặt ở trước mặt cô: "Ăn."

"Ách......"

Thời điểm bảo cô uống nước ấm cô còn không hiểu, nhìn thấy quýt liền hiểu rồi.

Sau khi say xe, uống chút nước ấm, ăn quả quýt có thể giảm bớt một ít.

Cô cũng không phải không biết tốt xấu, lột vỏ quýt ra ăn.

Ấn Thiếu Thần thấy cô ngoan ngoãn nghe lời vẻ mặt mới hòa hoãn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro