Chương 15: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường hợp rất nghiêm túc, nhưng Thiệu Dư nhìn thấy Ấn Thiếu Thần còn có thể phân thần giúp Minh Hi che mắt, thế nên không nhịn được cười.

Cười xong liền thấy Phùng Mạn Mạn trừng cậu ta, nên nhanh chóng thu liễm lại.

"Được rồi, nơi này giao cho chúng tôi xử lý đi, mấy cậu đi về trước đi, đặc biệt hai người từ từ dỗ dành bạn ngồi cùng bàn của tôi." Thiệu Dư nói xong đẩy nhóm Minh Hi rời đi.

Phùng Mạn Mạn cũng bị Lưu Tuyết cùng Minh Hi mang về lớp quốc tế.

Đường Tử Kỳ ngồi trong phòng học nhìn mấy người bọn họ, đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút chói mắt.

Không phải nói Ấn Thiếu Thần về sau sẽ là bạn trai của cô sao?

Vậy hiện tại Ấn Thiếu Thần và Minh Hi rốt cuộc là tình huống như thế nào?

Rõ ràng còn chưa cùng Ấn Thiếu Thần bắt đầu hẹn hò, vậy mà Đường Tử Kỳ đã sinh ra vài phần cảm giác chua xót.

Minh Hi vừa mới đi vào phòng học, đã nghe được bên lớp trọng điểm xuất hiện tiếng nữ sinh thét chói tai, còn có âm thanh bàn ghế đổ va chạm với nhau, chắc hẳn là đội Ấn Thiếu Thần lại làm hành động gì vĩ đại rồi.

Minh Hi khẩn trương hề hề hỏi Lưu Tuyết: "Sẽ không lớn chuyện chứ?"

"Có Ấn Thiếu Thần ở đây, không có việc gì." Lưu Tuyết nói xong tiếp tục an ủi Phùng Mạn Mạn, giống như một chút lo lắng cũng không có.

Năm, sáu phút sau nhóm Ấn Thiếu Thần liền trở về lớp quốc tế, sau khi ngồi xuống Ấn Thiếu Thần trực tiếp đem giày cởi xuống, ngồi xổm trên ghế "chậc" một tiếng.

Minh Hi cúi đầu nhìn thấy trên giày Ấn Thiếu Thần dính máu rồi, ngay cả dây giày màu trắng đều nhiễm màu đỏ, thoạt nhìn quá ghê tởm.

"Tôi giúp cậu lau giày đi." Minh Hi xung phong nhận việc.

"Ừm." Ấn Thiếu Thần lên tiếng.

"Kỳ thật Mạn Mạn khó chịu mới đi mắng chửi người ta, thuận miệng nói Đường Tử Kỳ vài câu cũng là không cẩn thận, cậu đừng để ý." Minh Hi đầu tiên là tặng một trái táo ngọt, tiếp theo liền giúp Phùng Mạn Mạn cầu tình.

Ấn Thiếu Thần nghi hoặc mà nhìn Minh Hi, hỏi: "Đường Tử Kỳ là ai?"

"Hoa khôi trường vừa chuyển tới lớp bên cạnh a!" Minh Hi trả lời.

Ấn Thiếu Thần nghĩ nghĩ sau gật gật đầu, cậu không nhớ kỹ tên đầy đủ, tiếp theo tiếp tục hỏi: "Liên quan gì tới tôi?"

"......"

Quyển sách này muốn xong đời.

Hiện tại nam chính còn không có nhớ kỹ nữ chính ruốt cuộc là ai.

Này! Nữ chính đã bắt đầu công lược cậu, cậu để tâm chút được không? Chẳng lẽ còn phải nhờ vai ác là cô đi quạt gió thêm củi sao?

Cô đóng vai ác cũng chỉ vì quyển sách rầu thúi ruột này thôi.

Hàn Mạt thăm dò lại đây nói: "Tôi cảm thấy Đường Tử Kỳ không tính hoa hậu giảng đường, nhiều lắm là hoa khôi lớp trọng điểm thôi, hot girl."

Thiệu Dư nghe được danh xưng hot girl, lập tức phá lên cười.

"Đúng vậy, mấy cái tên lớp bọn họ đều không dễ nghe, hot girl, hot boy*, không khí thế như lớp chúng ta, nam thần, nữ thần." Hàn Mạt gật gật đầu, bình luận lên. "Nam thần lớp chúng ta là Ấn Thiếu Thần, nữ thần là Minh Tiểu Hi, có ai không phục không?"

* Bản convert lớp trọng điểm là lớp hỏa tiễn, Hàn Mạt nói xưng hô là hỏa hoa, hỏa thảo theo tên lớp nên Thiệu Dư mới cười, lớp quốc tế là quốc hoa, quốc thảo nên nghe mới oai hơn. Mới đầu định dùng nam vương, nữ vương cho lớp quốc tế nhưng ko ưng lắm. Mình ko chọn đc xưng hô tương ứng tên lớp nào ý nghĩa tương đương nên dịch tạm ntn nhé. Mong các bạn thông cảm

Phùng Mạn Mạn còn đang khóc dở, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tôi! Nữ thần rõ ràng là tôi!"

"yeiyeiyei!" Thiệu Dư lập tức cổ động, còn vỗ tay cho bạn ngồi cùng bàn của mình.

Phùng Mạn Mạn tức giận đánh Thiệu Dư vài cái.

Nhìn Phùng Mạn Mạn rốt cuộc bình tĩnh lại, Minh Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay xoa xoa đầu Phùng Mạn Mạn.

Phùng Mạn Mạn nhìn về phía Minh Hi, chần chờ một chút nói: "Cậu không cần quá để ý, cãi nhau chính là để cái gì cũng nói, cậu lập flag cũng sẽ không ai để ý."

Phùng Mạn Mạn cũng sợ Minh Hi vì mình không xuống đài được.

Kết quả Minh Hi lại nghiêm túc nói: "Mình là nghiêm túc."

"Lợi hại, Minh Hi của chúng ta muốn nháy mắt hạ gục top 10 đối thủ mạnh toàn trường." Những lời này của Hàn Mạt nghe là biết không thành tâm.

"Tôi kỳ thật học tập khá tốt, mấy năm gần đây tiến bộ rất lớn." Minh Hi giải thích cho bọn họ.

"Đúng vậy, cậu nền tảng tốt, có thể bay lên không gian vũ trũ." Hàn Mạt vẫn không tin Minh Hi nói.

Minh Hi cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Phùng Mạn Mạn cũng rất lo lắng, hỏi Minh Hi: "Mình biết bên cạnh có một ngôi chùa rất linh, nếu không cuối tuần chúng ta đi bái lạy?"

"Bên cạnh không phải là chùa cầu tử sao?" Thiệu Dư nghi hoặc hỏi.

"Chúng ta giăng lưới khắp nơi, vạn nhất thần linh cảm nhận được chúng ta thành tâm đây?" Phùng Mạn Mạn hỏi.

Hàn Mạt tiếp tục lắc đầu: "Không đáng tin cậy không đáng tin cậy, nếu không như vậy, trong khoảng thời gian này mỗi người chúng ta cố gắng học một môn, đến lúc đó Minh Hi chép bài môn đó của chúng ta. Như vậy khi cộng lại, tổng điểm của Minh Hi không chừng liền đạt 300 đi."

"Như vậy cũng đúng." Phùng Mạn Mạn gật gật đầu.

Minh Hi: "......"

Nhìn nhóm người này bắt đầu thương lượng ai nghiêm túc học môn nào, Minh Hi nhịn không được thở dài một hơi.

"Lau giày đi." Ấn Thiếu Thần đột nhiên lạnh như băng chen vào một câu.

"Sắp vào học rồi." Minh Hi kinh ngạc nói.

"Cho nên làm nhanh lên."

Hàn Mạt lại xung phong nhận việc: "Cậu lau, tôi lại về phòng ngủ lấy một đôi giày cho Ấn thiếu."

Minh Hi thở dài, xách giày, cầm đến bồn rửa tay của lớp, tạm thời đi lau giày.

*

Cuối tuần.

Minh Hi lôi kéo Minh Nguyệt ra ngoài dạo phố, nói là xả stress.

Minh Nguyệt đối với việc đi dạo phố cũng không mấy hứng thú, đến trung tâm thương mại phần lớn thời gian là chơi máy nhảy.

Minh Hi theo không kịp, làm người luyện tập cùng cũng mất mặt, thế cho nên luôn đứng một bên nhìn.

Thời điểm Hà Nhiên treo một đống gấu bông ở thắt lưng đi tới, Minh Hi còn nâng hai ly trà sữa ngây ngốc mà nhìn Minh Nguyệt.

Cậu ta đứng bên cạnh Minh Hi, buồn bực hỏi: "Cậu không chơi sao?"

"Hả?" Minh Hi không phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Hà Nhiên, còn rất kinh ngạc.

"Tôi rất dọa người sao?" Hà Nhiên hỏi Minh Hi.

Minh Hi lắc lắc đầu: "Chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp cậu."

"Trốn được lớp học bù, không có chỗ đi liền tới đây chơi một lát."

"Cậu học bù môn gì?" Minh Hi rõ ràng đối với phương diện học tập càng cảm thấy hứng thú.

"Khoa học tự nhiên."

Hà Nhiên trả lời xong, thấy dáng vẻ Minh Hi như suy tư gì, nhịn không được nói: "Tôi nghe nói cậu và Dương Hào đánh cược, cậu còn nói muốn vượt qua cậu ta? Hiện tại cũng muốn học bù phải không? Kỳ thật cái loại người tệ hại như cậu ta đánh một trận là được, không cần thiết cược với cậu ta."

"Tôi chắc chắn sẽ vượt qua cậu ta."

"Tên đó tuy rằng làm người chẳng ra gì, nhưng thành tích học tập trong top 10 lớp chúng tôi, cũng cơ bản tương đương với top 10 toàn trường."

"À."

Hà Nhiên lại thăm dò nhìn Minh Hi, thấy bộ dáng Minh Hi vẫn nghiêm túc như cũ, nhịn không được nở nụ cười: "Cậu nghiêm túc?"

"Ừ."

"Cảm giác cậu cùng trước kia không giống nhau."

"Là thay đổi một chút."

"Cần tôi giới thiệu cho cậu lớp học bù không? Thành phố này mấy lớp học không tệ tôi gần như đều biết, chỉ xem cậu muốn học bù môn gì." Hà Nhiên rốt cuộc là học bá, trong nhà cũng theo dõi sát sao chuyện học tập của cậu ấy, Hà Nhiên ở phương diện này có chút kinh nghiệm, có thể đề xuất cho Minh Hi chỗ đáng tin cậy.

"Tôi muốn tham gia lớp dạy phát âm tiếng Anh."

"Ách......" Học sinh lớp quốc tế học bù tiếng Anh.

Hai người trò chuyện, Minh Nguyệt cũng nhảy xong một bài hát rồi, đỡ lan can nhìn bọn họ hỏi: "Cần em tránh đi không?"

Minh Hi lắc lắc đầu: "Không cần."

Hà Nhiên gật gật đầu: "Cũng được."

Minh Nguyệt nhìn hai người họ nâng mi, cô tất nhiên cũng biết Minh Hi từng khổ sở theo đuổi Hà Nhiên không được, suy đoán trong lòng Minh Hi còn hơi ngại, vì thế đi xuống tiếp tục nói: "Em chơi đủ rồi, định về nhà, hai người tiếp tục đi."

"Ừ, cảm ơn em đã thấu hiểu lòng người, muốn chọn một con gấu bông mang đi không?" Hà Nhiên cho Minh Nguyệt xem chiến lợi phẩm treo trên eo mình.

"Anh sao làm được thế?" Khi Minh Nguyệt nhìn thấy không nhịn được hỏi.

"Cái này đều có kỹ xảo, có thời gian anh dạy cho em." Hà Nhiên trả lời.

Minh Nguyệt từ chỗ Hà Nhiên lấy một con voi bằng bông, cầm luôn một ly trà sữa trong tay Minh Hi, rồi trực tiếp rời đi.

Minh Hi cũng không muốn cùng Hà Nhiên tiếp xúc nhiều, muốn đi theo lại bị Hà Nhiên kéo cổ tay: "Lại đây tâm sự với tôi đi, vẫn luôn muốn hẹn cậu, kết quả ngay cả cửa lớp cậu cũng rất ít ra."

Cô sợ đi ra ngoài liền không vào được chỗ ngồi, cho nên nước cũng uống ít hơn, chính vì sợ đi WC.

Thấy Minh Hi không chuẩn bị đi nữa, Hà Nhiên mới buông lỏng cổ tay Minh Hi, sau khi nhìn trái nhìn phải, mang theo Minh Hi vào một nhà hàng.

Hai người ngồi xuống một chỗ sát cửa sổ, Hà Nhiên đẩy thực đơn đến trước mặt Minh Hi, nói: "Gọi đi."

"Phải nói rất lâu sao?" Cô hỏi.

"Chỉ là muốn mời cậu ăn cơm." Hà Nhiên trả lời đến đúng lý hợp tình.

Minh Hi cũng không rối rắm nhiều, chọn món mình muốn ăn sau đó ngồi trên ghế, mặt đối mặt với Hà Nhiên.

Hà Nhiên ngồi rất không có hình tượng, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa trên sô pha, một tay chống mặt nhìn Minh Hi, nói tiếp: "Kỳ thật vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với cậu."

"Hả?"

"Cậu viết những bức thư tình đó, là từ chỗ tôi lọt ra ngoài."

Minh Hi không trả lời, dùng ống hút quấy trà sữa trân châu.

"Lúc ấy cậu đã chuyển trường rồi, bạn bè tới nhà tôi chơi, lúc tôi đi chuẩn bị đồ uống chính bọn họ tìm ra, còn chụp hình gửi lên nhóm lớp, tôi muốn ngăn lại cũng không kịp rồi. Vốn dĩ mọi chuyện đều đã qua, nghe nói cậu muốn chuyển về trường, lại bị người đào ra lần nữa, đăng lên diễn đàn."

"Ồ." Minh Hi lên tiếng.

"Gần đây tôi cũng thử một lần cảm giác bị người chê trách, chính bọn họ nói tôi quay đầu ăn cỏ cũ, loại cảm giác này thật sự rất không vui, cho nên tôi càng cảm thấy có chút phải xin lỗi cậu." Hà Nhiên tiếp tục nói.

Thư tình là nguyên chủ viết.

Người thích Hà Nhiên cũng là nguyên chủ.

Nhưng mà cuối cùng chịu chửi bới, lại là Minh Hi hiện tại.

Cô cũng muốn thoải mái, nhưng sau khi trở lại trường học tình huống thật tệ, cô vẫn không thể làm được việc hoàn toàn không thèm để ý.

"Kỳ thật tôi cũng không cảm thấy thích một người, là một việc cực kỳ buồn cười, buồn cười chính là tôi lúc ấy căn bản không xứng với cậu, lại thích cậu. Bởi vì loại chuyện không biết tự lượng sức mình này, làm tôi trở thành trò cười cho người khác." Minh Hi đột nhiên nói.

Hà Nhiên nghe cô nói thì ngẩn ra, không trả lời ngay.

"Tôi không muốn so đo gì với cậu, sự việc đã xảy ra, cho dù cậu xin lỗi cũng không đền bù được cái gì. Tôi chỉ nghĩ để mọi chuyện qua đi, tôi sẽ không dây dưa cậu nữa, cậu cũng không cần để ý đến tôi, làm mọi người cảm thấy hai chúng ta không quen không biết là tốt nhất, để người khác quên mất chuyện này. Cậu hiện tại thường tới tìm tôi, còn gây ra một vài chuyện, sẽ làm những người khác một lần lại một lần nhắc tới chuyện trước kia."

Hà Nhiên rốt cuộc hiểu rõ ý Minh Hi, dựa vào ghế tiếp tục nằm liệt không nói chuyện, tươi cười có điểm chua xót.

Người phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên, Minh Hi chọn món giống mình đặt cầm lấy.

Minh Hi cũng mặc kệ Hà Nhiên, tự mình ăn.

Hà Nhiên chỉ gọi một miếng bánh kem cùng đồ uống, đào một muỗng ăn một miếng nhỏ, tiếp tục nhìn về phía Minh Hi.

Điện thoại Minh Hi rung lên, cô lấy ra nhìn thoáng qua, là Ấn Thiếu Thần gửi tin nhắn.

Ấn Thiếu Thần: Cậu ở đâu?

Minh Hi nhìn tin nhắn có chút cạn lời, cô bây giờ còn phải mọi lúc báo cáo cho cậu ta vị trí bản thân sao?

Cô buông di động không trả lời, ngẩng đầu đã thấy Hà Nhiên nhìn ra ngoài cửa kính.

Cô nhìn theo, lại thấy bên sườn tường ngoài cửa kính pha lê trong suốt của quán ăn đứng ba người.

Ấn Thiếu Thần trong tay cầm di động, đứng ngoài cửa kính nhìn Minh Hi, sắc mặt âm trầm.

Thiệu Dư vẫn là dáng vẻ cười tủm tỉm, giống như đang xem kịch vui.

Hàn Mạt đang cùng Thiệu Dư nói gì đó, Minh Hi nghe không rõ.

"Nam sinh lớp các cậu rất có ý tứ nha." Hà Nhiên nhìn ngoài cửa sổ cảm thán nói.

Minh Hi chỉ có thể mang khuôn mặt khóc tang, cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn: Tôi ở trước mắt cậu.

Minh Hi thật sự không rõ.

Nguyên chủ trước kia vì sao nhằm vào Ấn Thiếu Thần cùng Đường Tử Kỳ như vậy? Đặc biệt là Ấn Thiếu Thần trước khi trọng sinh, không ở bên Đường Tử Kỳ nguyên chủ cũng nhắm vào Ấn Thiếu Thần, cuối cùng là vì gì chứ?

Hiện tại thái độ của Ấn Thiếu Thần đối với cô lại là thế nào? 360 độ không góc chết giám thị sao?

Làm gì đây, quyển sách này thật sự không thể hiểu được!

Vai ác này cô căn bản không muốn làm nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro