Chương 19: Một Chỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần này Minh Hi ở trường học, thời điểm đi học còn ngủ gà ngủ gật, trở lại phòng ngủ cũng chỉ nghiên cứu sửa đồng phục.

Còn vì sửa quần áo mặc quá dễ chịu khiến khắp nơi khen ngợi, giúp luôn Phùng Mạn Mạn, Lưu Tuyết cũng sửa lại đồng phục.

Ba người các cô quan hệ đã cực kỳ tốt, chỉ cần tan học, hai người kia liền chạy đến phòng ngủ Minh Hi nói chuyện phiếm.

Minh Hi sửa quần áo, hai người các cô nghiên cứu tạp chí thời trang, nội dung nói chuyện đều là trang điểm, quần áo, túi xách linh tinh, còn có một nội dung cố định chính là vuốt mèo.

Minh Hi đối với những vấn đề này cũng cảm thấy hứng thú, đề tài chung đặc biệt nhiều, mới vừa quen biết không đến hơn nửa tháng, đã thành bạn tốt cấp bậc vô cùng thân thiết.

Có lẽ đối với "học sinh giỏi" có một hiểu lầm kỳ quái, chính là cảm thấy phần lớn bọn họ là đồ mọt sách, loại quái vật giống Hà Nhiên rất ít.

Ngay cả Phùng Mạn Mạn đã từng thổi phồng Minh Hi, đều dần dần quên mất chuyện này, tiếp tục coi Minh Hi là học sinh kém.

Lại lần nữa nhắc tới chuyện Dương Hào, Phùng Mạn Mạn cũng chỉ nói: "Nếu tên đó dám tìm đường chết, mình liền đi lớp bọn họ khâu miệng hắn lại!"

Nguyệt Nha thật sự bị một đám nữ sinh trong phòng ngủ nuông chiều, trở thành "Hồng miêu" trong tòa nhà ký túc nữ.

Minh Hi cho dù ngẫu nhiên về nhà, những bạn học khác trong ký túc không về nhà cũng sẽ hỗ trợ chăm sóc Nguyệt Nha, cho ăn cơm cho uống nước đổi cát mèo.

Hiện tại Nguyệt Nha đã có phong phạm của boss, rất ít bán manh với Minh Hi, thậm chí còn có chút ý tứ ghét bỏ.

Minh Hi không quá để ý, trước sau như một thích Nguyệt Nha, mỗi ngày ôm nó hôn hít mấy lần.

Cuối tuần tan học, Minh Nguyệt đến phòng ngủ Minh Hi, đứng ở cửa đã bắt đầu nhắc mãi: "Chị nuôi mèo cũng không biết chọn, em thích mèo Ragdoll, ít nhất giá trị nhan sắc cao. Chị xem chị nuôi con mèo này chỉ là con mèo xấu xí, mặt lớn lên như Hitler."

"Em có thể nhận nuôi sao?" Minh Hi hỏi.

"Em không cần." Minh Nguyệt lập tức từ chối.

"Ấn Thiếu Thần cứng rắn đưa cho chị nuôi, kỳ thật lúc đầu chị cũng cự tuyệt." Minh Hi nói xong thở dài một hơi, tiếp theo đem mèo đưa sang phòng ngủ cách vách.

Minh Nguyệt biểu cảm thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn đi theo Minh Hi cùng về nhà.

Đêm hôm đó, Minh Hi bị đói không chịu nổi.

Trong nhà người hầu đã bị đuổi đi hết, tủ lạnh cái gì cũng không có, cô chỉ có thể đi siêu thị.

Thời điểm từ siêu thị xách theo mấy thứ mì ăn liền, cháo bát bảo, lạp xưởng... đi ra, đúng lúc đụng phải Ấn Thiếu Thần cưỡi xe máy đến cửa home party.

Ấn Thiếu Thần ngồi chính là một chiếc xe motor giống hình con bò cạp, thân xe màu đen, đuôi rất nhọn, thoạt nhìn vô cùng phong cách.

Mẫu xe máy này là bản giới hạn toàn cầu chỉ có 52 chiếc, Minh Hi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bản chân thật.

Chân cậu rất dài, đạp trên mặt đất chống thân xe, cởi nón bảo hiểm nhìn về phía Minh Hi, hỏi: "Chỉ ăn mấy đồ này?"

Ánh mắt Minh Hi dừng trên giày thể thao màu trắng sạch sẽ của Ấn Thiếu Thần, cùng với cái quần rách lộ ra đầu gối trắng bóng, lướt qua rồi lập tức nhìn về phía khác.

Minh Hi hàm hồ nói một câu: "Ừm." rồi chuẩn bị lướt qua cậu, trực tiếp về nhà.

"Lại đây." Ấn Thiếu Thần xuống xe, nói với Minh Hi.

"Tôi phải về nhà." bước chân Minh Hi cũng không tạm dừng.

Ấn Thiếu Thần đem mũ bảo hiểm treo trên tay lái xe, đi tới bên cạnh Minh Hi túm chặt cổ tay cô, kéo cô hướng vào trong quán home party.

Lúc Minh Hi bị cậu kéo đi còn đang suy nghĩ, cái tên này sao cứ thích cưỡng ép người khác như vậy đây?

Cũng không đúng, bị Ấn Thiếu Thần "đặc thù tiếp đón" như thế cũng chỉ có một mình cô.

Vai ác không có nhân quyền sao?

Ấn Thiếu Thần mở cửa quán home party, đi vào sau đó bật đèn.

Đèn trong quán là công tắc chung, sau khi bật lên toàn bộ đèn trong quán đều sáng, bao gồm cả đèn ngôi sao trên cửa sổ sát đất.

Đêm đến chỗ này, thật sự có một phen ý cảnh khác.

Ánh đèn lờ mờ, phần lớn là đèn màu vàng ấm, chiếu lên các trang trí kim loại nặng tăng thêm một chút ấm áp, càng nhiều cảm giác phục cổ.

Home party có một hoa viên nhỏ, từ cửa vào có thể nhìn thấy cửa sổ bên ngoài tiểu viện phía đối diện, bên trong treo đèn ngôi sao, thả đan xen độc đáo, đoán chừng ban đêm mùa hè ngồi trong hoa viên nhỏ sẽ đặc biệt thoải mái.

Ấn Thiếu Thần mang cô đi vào bên trong, rẽ trái rẽ phải sau đó tiến vào phòng bếp.

Không gian phòng bếp rất lớn, bên trong đầy đủ mọi thứ, riêng tủ lạnh liền có một dãy. Nguyên liệu nấu ăn bên trong cũng vô cùng phong phú, chỉ đồ uống đã có mấy chục loại, toàn bộ đều bày ngăn nắp sau cửa kính trong suốt.

Ấn Thiếu Thần mở ra một cái tủ đông, vừa nhìn nguyên liệu nấu ăn bên trong vừa xắn tay áo: "Muốn ăn cái gì?"

Chắc hẳn Ấn Thiếu Thần có hơi nhiễm chứng cưỡng bách, tay áo cũng xắn đến quy quy củ củ.

"Cậu sẽ nấu ăn sao?" Minh Hi ngồi trên ghế quầy bar nhà ăn hỏi.

"Ừ."

"Món gì cũng biết làm?"

"Cậu muốn ăn món gì?"

"Đây là ý tứ mòn gì cũng sẽ làm?"

"Ừ."

"Không biết cậu từng ăn món này chưa? Trước nướng bồ câu non, sau đó đem bồ câu non đã nướng nhét vào trong con gà nướng, tiếp theo đem gà nướng nhét vào trong heo sữa nướng..."

"Cậu muốn thử ăn Minh heo nướng sao?"

"Tôi chỉ là nói chuyện với cậu được không, không bảo cậu làm món này." Minh Hi nói xong đứng dậy tới trước tủ đông, nhìn một hồi liền xoay người lại rời đi.

"Tôi có thể nói thật với cậu không?" Minh Hi đứng một bên hỏi.

"Nói."

"Kỳ thật tôi không biết bên trong để cái gì, mấy loại thịt chưa được chế biến đó, tôi căn bản không phân biệt được. Hơn nữa tôi đặc biệt không thể nhìn thịt chưa làm thành đồ ăn, chỉ cảm thấy rất đáng sợ, nhưng thịt nấu chín tôi có thể ăn."

Ấn Thiếu Thần rất biết nắm trọng điểm: "Vậy lẩu đều là đã nấu mới bưng lên cho cậu sao?"

"Ừ... Bình thường tôi đều không tự tay chế biến, đều là có người chuẩn bị sẵn cho tôi, khi ăn thịt nướng nhìn thấy thịt còn có máu, tôi cũng sẽ cảm thấy thực đáng sợ."

Minh Hi rất khéo tay, nhưng vì sợ mấy thứ này, thế cho nên vẫn không thể nào học nấu ăn.

Rau xanh còn có thể xào mấy món, loại món ăn dùng thịt thì không làm được.

Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy khó chịu, càng miễn bàn giết gà, mổ cá, rửa sạch trong thịt động vật.

Nhưng mà dưới con mắt người khác, đây là một kiểu làm ra vẻ, cảm thấy do cô được nuông chiều từ bé mà ra.

Bản thân cô cũng không biết, ngày đó khi nhìn thấy Minh Nguyệt cắt cổ tay cô làm thế nào bình tĩnh được như vậy, còn có thể giúp Minh Nguyệt xử lý miệng vết thương.

Chắc hẳn cũng do bị buộc nóng nảy đi.

Ấn Thiếu Thần từ bên trong lấy ra mấy thứ nguyên liệu nấu ăn, hỏi: "Ăn cay được không?"

"Ăn hơi cay, quá cay không được."

"Ngọt hay là mặn?"

"Cà chua xào trứng gà ăn mặn, nhưng nếu là đồ ngọt chắc chắn phải ngọt, ví dụ như khoai lang sợi."

Ấn Thiếu Thần "Ừ" một tiếng lúc sau liền bắt đầu chế biến.

Đừng nhìn Ấn Thiếu Thần cho người ta ấn tượng cuồng bá khốc huyễn túm*, sau khi đeo tạp dề lên vậy mà còn có cảm giác người đàn ông của gia đình.

* Cuồng trong điên cuồng, bá trong bá đạo, khốc trong tàn khốc, huyễn trong khoe khoang, túm ở đây có nghĩa làm người sợ hãi. Mình ko tìm được cụm từ nào thay thế sát nghĩa lại ngắn gọn nên để nguyên, bạn nào có cụm từ nào thay thế hợp lý thì góp ý giúp mình.

Kỹ năng nấu nướng của cậu thật ra không tồi, lúc thái rau củ thủ pháp thành thạo, thời điểm nấu ăn cũng chuyên nghiệp, đặc biệt khi lật món xào hình ảnh trong nồi bốc lửa càng khiến Minh Hi trợn mắt há hốc mồm.

"Oa!" Minh Hi bắt đầu vỗ tay.

Ấn Thiếu Thần quay đầu lại nhìn cô một cái, trong ánh mắt mang theo ghét bỏ.

Minh Hi lập tức ngậm miệng.

Chờ Ấn Thiếu Thần làm xong đồ ăn, hai người cùng đi ra hoa viên nhỏ bên ngoài, ngồi ở đó ăn cơm.

Tất cả món ăn đặt lên bàn, sau đó Ấn Thiếu Thần lại đem đồ ăn chia làm hai phần, chia ra đặt ở trước mặt hai người.

"Kỳ thật tôi ăn không hết bao nhiêu, không cần cho tôi nhiều như vậy." Minh Hi nhìn đĩa nói.

"Tôi chỉ là không thích cùng người khác gắp chung một món ăn, đề phòng đũa đưa vào miệng dính vi khuẩn."

"À... Vậy cậu về sau cũng không hôn môi sao?"

"Không cần cậu nhọc lòng lo lắng."

Thời điểm Minh Hi động đũa, phát hiện Ấn Thiếu Thần đang nhìn cô, cô không khỏi sửng sốt, tiếp theo yếu ớt nói: "Tôi ăn đây..."

Là thiếu mất cái nghi thức này sao?

"Ừm."

Sau khi Minh Hi ăn một miếng, Ấn Thiếu Thần còn đang nhìn cô.

"Làm sao vậy?" Minh Hi thấp thỏm hỏi.

Cùng Ấn Thiếu Thần ở chung một mình, mỗi chuyện Minh Hi làm đều lo lắng đề phòng, sợ làm sai điều gì, kéo thấp độ hảo cảm của Ấn Thiếu Thần, khiến Ấn Thiếu Thần trước tiên cho cô một đạp.

"Ăn của cậu đi."

Minh Hi chỉ có thể dưới cái nhìn chăm chú của Ấn Thiếu Thần ăn một ít, ăn đến mức ăn mà không biết mùi vị gì.

"Ăn không ngon sao?" Ấn Thiếu Thần nhíu mày hỏi.

Minh Hi rốt cuộc đã hiểu, Ấn Thiếu Thần là muốn thấy phản ứng của cô sau khi ăn, muốn chờ đợi đánh giá, kết quả cô ngốc nghếch bị dọa đến mức không dám cẩn thận nếm.

Minh Hi lại từng món ăn thử mấy miếng, đôi mắt đều sáng: "Ăn ngon!!"

Thật sự rất ngon.

Thịt kho tàu thơm mềm độ lửa vừa tới, vào miệng là tan, mùi thịt đậm đà cùng hương vị nước sốt lan tỏa trong miệng.

Ấn Thiếu Thần làm cá sốt cà chua, chỉ sợ là món cá ngon nhất Minh Hi từng ăn, cà chua được chế biến vô cùng ngon miệng, độ chua ngọt cay đều vừa vặn trùng khớp với khẩu vị Minh Hi yêu thích.

Ngoài ra vài món ăn khác, cũng đều có thể xứng với câu cực phẩm, ăn ngon đến mức làm người ta muốn rơi lệ.

Ấn Thiếu Thần ngồi đối diện cô, một tay chống cằm vẫn nhìn cô ăn, thấy cô ăn càng ngày càng vui vẻ, mới cong khóe miệng cười cười, cũng bắt đầu ăn.

Ấn Thiếu Thần nói không nhiều lắm, người có vẻ cực kỳ yên tĩnh, Minh Hi và Ấn Thiếu Thần cũng không có gì để nói, toàn bộ quá trình đều là dưới không khí an tĩnh ăn xong.

Nếu không phải đồ ăn vô cùng ngon, Minh Hi thật sự cảm thấy tiếp tục như vậy chính là dày vò.

Chờ hai người đều ăn xong, Ấn Thiếu Thần phất phất tay: "Còn lại toàn bộ đổ đi, bát đũa bỏ vào máy rửa bát."

"À..." Minh Hi dựa theo lời Ấn Thiếu Thần nói mà làm, sau đó đem chén đũa bỏ vào.

Ấn Thiếu Thần ở một bên xem, hỏi: "Cậu xác định bát không cần lật lại?"

"Hóa ra còn phải lật lại sao?"

"Ừ."

Minh Hi chưa bao giờ phải làm việc nhà.

Trước khi xuyên sách trong nhà không có máy rửa bát, sau khi xuyên sách máy rửa chén đều không tới lượt cô dùng, cho nên thật sự không biết.

Chờ Minh Hi ngốc nghếch chuẩn bị xong xuôi, Ấn Thiếu Thần gọi Minh Hi: "Lại đây."

Minh Hi thật sự không biết Ấn Thiếu Thần tại sao phải nhìn chằm chằm mình như vậy, cô một chuyện xấu cũng chưa từng làm đâu...

Hai người một trước một sau đi lên lầu hai.

Đẩy ra cửa một phòng, Ấn Thiếu Thần hỏi Minh Hi: "Cậu biết chơi trò gì?"

Minh Hi nhìn đống máy chơi game một lúc lâu sau, mới trả lời một câu: "Chỉ sợ trò gì cũng không biết chơi."

Lầu hai quán home party đều là những thiết bị này, rất nhiều máy game chỉ ở công viên trò chơi mới có thể xuất hiện, ở chỗ này cũng có đầy đủ.

Ấn Thiếu Thần tới trước một cái máy lấy ra hai đồ vật đưa cho Minh Hi: "Chơi cái này đi, cái này tương đối đơn giản."

"Ồ..." Thời điểm Minh Hi cầm đồ vừa nhận trong tay, còn không rõ vì sao đột nhiên muốn cô chơi trò chơi?

Cùng vị đại thiếu gia này giết thời gian sao?

Trò chơi này trong mắt Minh Hi, chính là một tay cầm cây gậy phát sáng màu xanh, một tay nắm cây gậy phát sáng màu hồng, đối diện với đồ vật xuất hiện trên màn hình lớn, dùng gậy chém là được.

Nhưng mà phải chú ý màu xanh đập màu xanh, màu hồng đập màu hồng.

Cô đã chuẩn bị tốt, vận sức chờ phát động.

Sau đó chơi đến rối tinh rối mù.

Ấn Thiếu Thần cầm thiết bị đứng ở bên cạnh cô, cùng cô chơi phiên bản dành cho hai người, nhìn thấy Minh Hi khẩn trương ngây ngốc lại chơi đến rối tinh rối mù có hơi cạn lời: "Tôi đã lựa chọn bài hát đơn giản nhất."

"Tôi không có kinh nghiệm, lần đầu tiên, cậu nhường tôi chút." Minh Hi không phục trả lời.

Hai người lại chơi mấy ván, Minh Hi rốt cuộc tiến bộ hơn, sau khi kết thúc cao hứng phấn chấn hỏi Ấn Thiếu Thần: "Lần này có phải lợi hại hơn nhiều hay không?"

Ấn Thiếu Thần dùng một cây gậy gõ gõ đầu cô: "Toàn bộ thời gian đều nghe cậu hét, còn không nghe được tiếng nhạc."

Nhìn như rất hung dữ, kỳ thật một chút cũng không đau.

"Tôi chơi nhập tâm quá."

"Ngốc muốn chết."

Ấn Thiếu Thần đặt thiết bị sang một bên, hỏi Minh Hi: "Cậu muốn uống gì?"

"Ách..." Cô đúng thật gào đến khát khô, nghĩ nghĩ sau đó trả lời, "Trong tủ có trà sữa ấm không?"

"Vì sao phải ấm?" Ấn Thiếu Thần nhíu mày, dường như vô cùng khó hiểu, mùa hè không phải uống càng lạnh càng đã khát sao?

"Gần nhất không thể uống lạnh."

Ấn Thiếu Thần hình như không có khái niệm kỳ sinh lý của nữ giới, cũng không hiểu lý do không thể uống lạnh, chỉ tùy ý gật gật đầu sau đó nói: "Vậy cậu chờ một lát."

Nói xong liền đi ra ngoài.

Kết quả chờ một lát này chính là nửa ngày.

Minh Hi ngồi trên sô pha đợi một lúc, có chút ngồi không yên, đi ra ngoài xuống dưới lầu tìm Ấn Thiếu Thần, cuối cùng thấy Ấn Thiếu Thần ở trong phòng bếp nấu ăn.

"Cậu đang hâm nóng sao?" Minh Hi tiến vào hỏi.

"Ừm, không có ấm, chỉ có thể tự làm." Lúc Ấn Thiếu Thần trả lời còn đang xem điện thoại, có vẻ không chút để ý.

Minh Hi gật gật đầu, ngồi ở cách đó không xa, ánh mắt trông mong nhìn bên này.

Cô vốn dĩ muốn chạy, kết quả nhìn thấy người ta nấu đồ uống cho mình, cũng ngại ngùng lập tức rời đi, dứt khoát ngồi xuống chờ, trong lòng mặc niệm... Khi nào có thể về nhà đây.

Ấn Thiếu Thần không chỉ nấu trà sữa cho Minh Hi, còn có cả bạn đời của trà sữa, cũng chính là "trân châu" trong truyền thuyết, khó trách sẽ lâu như vậy.

Chờ đổ vào ly xong, Minh Hi đợi một hồi đưa đến đối diện Ấn Thiếu Thần: "Cậu uống một ngụm."

"Tôi cũng không muốn uống."

"Uống một ngụm đi, bằng không tôi sợ." Minh Hi nói trắng ra.

"Sợ tôi hạ độc?" Ấn Thiếu Thần cầm ly uống một ngụm sau đó trả lại cho Minh Hi.

Minh Hi xác định không thành vấn đề, mới thử uống một hơi, cũng không có uống bên Ấn Thiếu Thần từng chạm qua, mà là một bên khác.

"Lần đầu tiên nấu sao?" Cô hỏi.

"Ừ."

"Còn uống rất ngon."

Cô đột nhiên suy nghĩ, Ấn Thiếu Thần có phải cũng không lạnh như băng giống như ngoài mặt, có lẽ còn có một trái tim nhiệt tình hiếu khách?

Cộng thêm hôm nay phát hiện Ấn Thiếu Thần che giấu thuộc tính "chồng nhà người ta", cô không khỏi hưng phấn hỏi: "Tôi cảm thấy phương diện nấu ăn của cậu cực kỳ lợi hại! Khó trách cậu lại được hoan nghênh, cậu có nghĩ đến việc nói chuyện yêu đương không?"

Ấn Thiếu Thần ngồi đối diện nhìn cô, vẻ mặt trong nháy mắt chần chờ.

Trước khi trọng sinh Minh Hi đúng thật từng theo đuổi cậu, nhưng tư thế kiêu ngạo, còn có dáng vẻ Minh Hi khắp nơi tính kế làm Ấn Thiếu Thần thực chán ghét, cho nên từ chối rất gọn gàng dứt khoát.

Nếu lần này Minh Hi theo đuổi cậu mà nói......

Cậu thuận miệng hỏi một câu: "Sao vậy?"

"Em gái Đường là một cô gái rất tốt, nếu cậu nghiêm túc theo đuổi cô ấy mà nói, nói không chừng..." Minh Hi nói đến một nửa liền không nói nổi nữa.

Bởi vì cô nhìn thấy biểu tình Ấn Thiếu Thần lấy tốc độ mắt thường có thể thấy trầm xuống.

Nói thêm một câu nữa, chỉ sợ có nguy hiểm.

"Cậu vì sao luôn nhắc đến cô ta? Có phải có âm mưu gì hay không? Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi cùng cậu ta ở bên nhau, nửa đời sau của tôi đều bỏ đi có phải không? Muốn tai họa kẻ thù nên bồi dưỡng một nữ nhân gả cho đối phương?" Ấn Thiếu Thần tức giận đến lời nói đều nhiều hơn so với ngày thường.

"Không phải...... Tôi là cảm thấy em gái Đường khá tốt......"

"Minh Hi, tôi không biết cậu đến tột cùng suy nghĩ cái gì, có phải thay đổi kịch bản hay không, nhưng mà tôi nói cho cậu, tôi biết cậu là dạng người gì, cậu đừng chơi tâm cơ với tôi." Ấn Thiếu Thần ngữ khí càng ngày càng kém.

Xong đời......

Cô giống như biến khéo thành vụng.

Ấn Thiếu Thần nói xong trực tiếp đứng dậy, nói: "Đi thôi."

Đây là thả cô đi rồi.

"Tôi có thể uống hết không? Bằng không thật phí công nấu." Minh Hi đáng thương vô cùng hỏi.

Nếu là ngày thường, Ấn Thiếu Thần đã sớm bão nổi chạy lấy người, nhưng mà nhìn đến dáng vẻ Minh Hi sợ hãi, cậu lại chần chờ, rối rắm, sau một lúc lâu mới trả lời: "Vậy cậu nhanh lên."

"Ừ ừ!"

Chờ Minh Hi uống xong trà sữa, cầm theo đồ muốn rời khỏi, đã thấy Ấn Thiếu Thần đợi ở cửa.

Cô đi qua nói: "Bái bai."

"Đi lên." Ấn Thiếu Thần nói xong, ném cho cô một cái mũ bảo hiểm.

"Không cần, tôi tự mình về ..." Minh Hi nói đến một nửa, thấy Ấn Thiếu Thần hung dữ nhìn cô, lập tức sợ đến chỗ xe máy, "Ngài tu dưỡng thật tốt, bị tôi chọc giận thành như vậy còn tình nguyện đưa tôi về nhà, cảm ơn có ngài."

Ấn Thiếu Thần bị chọc tức, giận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lại không thể làm gì.

Trong khu biệt thự có thể cưỡi xe máy, bởi vì ít người còn có thể phi với tốc độ rất nhanh, nhưng lần này tốc độ của Ấn Thiếu Thần có thể so với ngồi xe đạp.

Có thể đem chiếc xe máy này lái chậm như vậy cũng là kỹ thuật sống.

Người phía sau hình như cũng buồn bực, hơi chút giật giật, Ấn Thiếu Thần lập tức tăng tốc.

Đột nhiên tăng tốc, Minh Hi trở tay không kịp ôm chặt eo Ấn Thiếu Thần, nửa ngày cũng chưa buông ra.

Ấn Thiếu Thần rốt cuộc cảm thấy tâm tình tốt hơn chút.

Tới cửa biệt thự, Ấn Thiếu Thần dừng lại, nhìn Minh Hi xuống xe, đem mũ bảo hiểm trả lại cho cậu.

"À... Cảm ơn đã tiếp đãi." cô nói.

"Ừm." Ấn Thiếu Thần lãnh đạm mà đáp lại một tiếng, liền cưỡi xe máy rời đi.

Cô xoay người đi vào trong nhà, ngẩng đầu đã thấy Minh Nguyệt xuất hiện trên sân phơi, nhìn thấy cô ngẩng đầu, lập tức xoay người về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro