Chương 23 - 1: Điểm số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này kỳ nghỉ quốc khánh liền mạch, dựa theo sắp xếp của trường Gia Hoa, hôm chủ nhật bọn họ sẽ đến trường tham gia thi tháng.

Sau khi kỳ thi kết thúc sẽ lên lớp một ngày, sau đó chính là liên tục ba ngày rưỡi đại hội thể thao, nhưng ngày hôm đó, cũng không có mấy người tâm tình bình tĩnh tiếp tục đi học.

Trường Quốc Tế Gia Hoa thành tích thi tháng có rất nhanh, thành tích thi ngày đầu tiên trên cơ bản là ngay hôm sau đã có.

Phòng thi đều xếp theo danh sách, chỗ ngồi cũng tản ra, cũng chỉ có lớp quốc tế ban và lớp trọng điểm mới có thể ngồi tập trung như thế, cho nên lúc thu bài thi, cũng không biết bài nào rốt cuộc thuộc về lớp nào, tột cùng là bài thi của ai.

Buổi sáng hôm nay sẽ làm thống kê, mở ra giấy niêm phong đem bài thi chia thành từng lớp, thời điểm thể dục giữa giờ sẽ đăng bảng.

Minh Hi và Phùng Mạn Mạn tay khoác tay đi xuống dưới lầu, Phùng Mạn Mạn còn cầm theo biển lớp, nhìn thấy bảng lớn đã dán cũng lười đi xem, tiếp tục cùng Minh Hi nói về đại hội thể thao.

Rốt cuộc chuyện bảng thành tích gần như không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ cũng không có khái niệm đi xem.

Minh Hi lại do không biết quy luật của trường Gia Hoa, căn bản không biết chuyện bảng thành tích, cho nên hoàn mỹ bỏ lỡ.

Khi đi ngang qua đại sảnh lầu một, Minh Hi đã cảm thấy có không ít người đang nhìn cô, cô cảm thấy có thể là do tai tiếng của mình và Ấn Thiếu Thần truyền đi, cô đã bị đối xử như vậy hai ngày rồi.

Cô còn ở sân thể dục cùng Phùng Mạn Mạn, Lưu Tuyết nói chuyện phiếm, Hàn Mạt đi đến bên Minh Hi, ấp úng nửa ngày không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

"Cậu là đồ ngốc sao?" Phùng Mạn Mạn hỏi cậu ấy.

"Không phải, Minh Hi lúc cậu thi tháng chép như thế nào?"

"Tôi không chép mà, nhưng tôi cho các cậu chép." Minh Hi trả lời đặc biệt thản nhiên, cô không cần phải chép.

Hàn Mạt ngẩn người, quay đầu lại liền thấy Thiệu Dư cười ha hả xem bọn họ, tiếp theo nói với Minh Hi: "Minh Hi, không tồi nha, treo lớp trọng điểm lên đánh, hiện tại đám người lớp trọng điểm vây quanh bảng lớn đang làm ầm ĩ đấy, nói cậu gian lận."

"Tôi thi được bao nhiêu điểm?" Minh Hi ngoài ý muốn hỏi.

"713 điểm." Thiệu Dư trả lời.

"M* nó?!" Phùng Mạn Mạn mở to đôi mắt.

"À, ngần này điểm thì có gì phải chép?" Minh Hi cảm thấy rất kỳ quái, thi rất tốt mà.

"6666!" Nghèo từ Hàn Mạt đã không nói ra được câu khen khác.

Ấn Thiếu Thần đứng nghiêng về một phía rất bình tĩnh.

Cậu đã nhìn qua đáp án của Minh Hi, còn cầm bài thi Minh Hi lên xem, thấy được Minh Hi làm chính xác, đại khái suy đoán Minh Hi hẳn là học tập không kém như vậy.

Đương nhiên, cũng không nghĩ đến sẽ tốt tới trình độ này.

Sau khi nhìn thấy thành tích của Minh Hi, trong lòng cậu vẫn nổi lên một tia gợn sóng.

Tính cách ác liệt không thấy.

Không hề theo đuổi cậu, còn trốn tránh cậu.

Người quan hệ gay gắt với cô, hiện tại đều quan hệ với cô vô cùng tốt.

Đã từng học kém, hiện tại thành học giỏi.

Minh Hi này, rốt cuộc có phải Minh Hi trong trí nhớ của cậu hay không?

Ngoại trừ diện mạo cùng xuất thân, những mặt khác căn bản không có một chút giống nhau.

*

Một bên khác.

Bảng thành tích của trường dán ngay vị trí mục thông báo ở lầu một.

Cái bảng này chỉ công bố danh sách thành tích top 50 toàn khối, còn có điểm trung bình các lớp.

Vốn dĩ, cái bảng này chính là công khai thành tích lớp trọng điểm, để tất cả giáo viên, học sinh nhìn thấy lớp trọng điểm bọn họ có bao nhiêu ưu tú, làm động lực toàn trường.

Chỉ là lần này bảng lớn cực kỳ có ý tứ, một dòng xuất hiện chữ không phải lớp trọng điểm.

Nếu là phượng hoàng lớp số 1 hoặc lớp số 2 bay ra, cũng có thể tiếp thu, nhưng là lớp quốc tế...

Trong lớp quốc tế nổi danh học dốt lại nhảy ra một con ngựa ô, chẳng những tiến vào top 50 bảng vàng, còn một lần đã trở thành người đứng thứ nhất toàn khối 11.

Không sai, đứng số 1!!

Số 1: Minh Hi, lớp quốc tế, tổng 713 điểm.

Số 2: Đường Tử Kỳ, lớp trọng điểm, tổng 701 điểm.

Số 3: Hà Nhiên, lớp trọng điểm, tổng 690 điểm.

......

Đùa cái gì vậy?

Loại điểm này sao có thể đến lớp quốc tế?

Không phải nói ra nước ngoài du học thì không cần điểm, mà là trường Gia Hoa căn bản sẽ không để loại học sinh có số điểm này đến lớp có bầu không khí như lớp quốc tế.

Nói là lớp quốc tế, kỳ thật chính là người lên thẳng lớp ở trường mà thôi.

Ba lớp quốc tế, gánh vác rất nhiều tiền cho trường học, rốt cuộc những người này điều kiện gia đình đều đặc biệt tốt.

Nói cách khác, trường Quốc Tế Gia Hoa tạo ra một bầu không khí tuyệt vời, nuôi một đám Thái tử gia, tiểu công chúa, để cho bọn họ có một tấm bằng cấp ba thật tốt mà thôi.

Thành tích chân chính sao... Thật sự rất xấu hổ.

Đã từng từ nhà trẻ lên, có điểm thành tích hơi cao chút đều ở trong lớp 1~10, mà không phải lớp quốc tế, lớp quốc tế là một nhóm người bị đào thải xuống.

Nhưng chính là......

713 điểm, so với học bá Đường Tử Kỳ từ trường khác đào tới còn cao hơn 12 điểm!

Ở mức điểm này, một điểm hai điểm đều rất khó tăng thêm.

12 điểm kém hơn này mang theo tính châm chọc cực lớn.

"Quá giả đi!"

"Minh heo cái dạng gì chúng ta lại không phải không biết, đột nhiên thi đứng nhất? Có phải trường học lộ đề hay không, cho Minh Hi tiêu tiền mua, thêu người viết đáp án?"

"Đúng vậy, trong nhà Minh Hi có tiền, muốn làm gì không được?"

Đám người Dương Hào quả thực sắp hỏng mất, thế giới quan đều sụp đổ.

Người vẫn luôn bị bọn họ xem thường, lập tức bay lên, còn đè đầu bọn họ.

Sao có thể?

Tuyệt đối là gian lận!

Bọn họ sẽ không tin.

Hà Nhiên tiến đến trước bảng lớn nhìn nhìn, Đường Tử Kỳ sẽ vượt qua cậu ta, cậu cũng không ngoài ý muốn, dù sao cũng là người Gia Hoa đào về.

Nhưng Minh Hi còn xếp trước Đường Tử Kỳ, khiến cho Hà Nhiên cảm thấy cực kỳ thú vị.

Cậu nhịn không được nở nụ cười, tươi cười đặc biệt xán lạn, có vẻ cùng những học sinh khác lớp trọng điểm vô cùng khác biệt.

Từ sau khi Minh Hi trở về, luôn mang đến cho cậu những kinh hỉ mới.

Tính cách lúc trước chuyển biến, hiện tại thành tích cũng ngược dòng.

Minh Hi, cậu đây là cầm kịch bản nghịch tập sao?

Có ý tứ, cực kỳ có ý tứ, làm Hà Nhiên thần kinh vốn dĩ chậm chạp đều bốc cháy lên.

Cậu bước nhanh ra ngoài, dù sao cũng là thời gian thể dục giữa giờ, cậu có chút gấp không chờ nổi muốn đi xem biểu cảm Minh Hi lúc này.

Là tự nhiên, hay là đắc ý?

Cậu đã thật lâu không tò mò việc gì như vậy.

Đường Tử Kỳ nhìn bảng thành tích liền cảm thấy gương mặt nóng rát.

Cô cảm thấy vô cùng mất mặt.

Còn chưa khai giảng, bài viết về cô đã xuất hiện, còn ồn ào đến thanh thế vô cùng to lớn.

Rất nhiều người đều biết cô là được trường Gia Hoa đào tới, không ít người đều chờ xem thành tích của cô rốt cuộc tốt bao nhiêu.

Hiện tại, thành tích đã có, cô lại xếp thứ hai.

Người thành tích cao hơn cô, lại cố tình là tên Minh Hi bị so sánh với cô.

Minh Hi trong truyền thuyết không phải một học dốt thành tích đếm ngược toàn trường sao?

Không phải nói Minh Hi vừa xấu lại ngốc sao?

Hiện tại dáng vẻ Minh Hi là chuyện như thế nào?

Hiện tại thành tích Minh Hi lại là sao thế này?

Cô nhớ tới chính mình còn đi tìm Minh Hi, nói muốn giúp Minh Hi học bù, nhớ đến dáng vẻ Minh Hi ngay lúc đó, cô liền cảm thấy quả thực có bàn tay tát lên má mình.

Quả thực chính là châm chọc trực tiếp nhất.

Trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【 nhiệm vụ thất bại, điểm học bá -30. 】

Đường Tử Kỳ đột nhiên bừng tỉnh.

Cô lần này thi đúng thật bị quấy nhiễu.

Đầu tiên là Ấn Thiếu Thần không để ý tới cô, làm cô vô cùng ảo não, bắt đầu nghĩ mọi cách hấp dẫn sự chú ý của Ấn Thiếu Thần.

Ngày đó thi còn cùng Ấn Thiếu Thần, Minh Hi một phòng thi, nhìn thấy trạng thái ở chung của bọn họ trong lòng đại loạn, cho nên xuất hiện sai lầm.

Nếu điểm học bá bị trừ mất 30 điểm, đối với cô mà nói tuyệt đối là dậu đổ bìm leo.

Đầu óc cô không tính thông minh, người khác học một lần, cô cần học nhiều hơn vài lần, tốn nhiều công sức hơn mới có thể hiểu.

Sau có hệ thống trợ giúp, cô mỗi lần thêm 1 điểm, liền cảm thấy đầu óc mình sẽ thông minh hơn một chút, điểm tri thức nhiều rồi nhìn một cái liền hiểu, học tập cũng vô cùng nhẹ nhàng.

Có khen thưởng học kỳ này, đến thời điểm cuối kỳ, cô nói không chừng còn có thể từng nhìn qua là không quên.

Nhưng nếu trừ mất 30 điểm, sẽ giống như muốn mạng của cô.

Hiện tại có thể nhìn ra, Minh Hi rất thông minh, Hà Nhiên cũng tuyệt đối không phải người lương thiện.

Nếu không có 30 điểm này, chắc hẳn cô sẽ càng ngày càng kém, cô hiện tại nhiệm vụ càng ngày càng khó, liên tiếp không cách nào hoàn thành, cuối cùng chỉ sợ sẽ trở lại mức điểm vốn dĩ.

Nhớ tới thời gian đã từng bị người cười nhạo, khiến cô nắm chặt tay.

Cô ở trong đầu nói với hệ thống: Trước đừng trừ, còn chưa có kết quả cuối cùng đâu.

Hệ thống chần chờ một hồi, hỏi: Cô có biện pháp xoay chuyển?

Đường Tử Kỳ: Có, lần sau tôi sẽ không lại sơ suất.

Cuối cùng, cô hạ quyết tâm, đi văn phòng giáo viên.

*

Phùng Mạn Mạn trở lại lớp, một chân đứng ghế trên của mình, một chân khác dẫm lên mặt bàn học.

"Các bạn học, điểm trung bình của lớp tăng 92 điểm đại biểu cho cái gì? Các cậu biết không?"

Thời điểm cô hỏi ra những lời này, hơi có chút khí thế "chiếm núi làm vua", cái loại cảm giác kiêu ngạo đặc biệt rõ ràng có thể dễ dàng cảm nhận được.

Điểm trung bình cả lớp tăng 92 điểm.

Bạn thân của cô, Minh Hi cô siêu thích đứng thứ nhất toàn trường!

Loại cảm giác sảng khoái bùng nổ này, làm Phùng Mạn Mạn như uống thuốc kích thích, tâm tình mênh mông, thật lâu không thể bình tĩnh.

"Cho thấy thành viên tổ chức chúng ta quá tốt, bay lên không gian rộng lớn." Thiệu Dư đặc biệt cổ vũ trả lời.

Thiệu Dư trả lời xong, cả lớp cười ầm lên.

"Các cậu nhìn thấy dáng vẻ đám người lớp trọng điểm kia không? Tôi cảm thấy năm nay tôi đều dựa vào việc này mà sống, thật là quá sung sướng." Hàn Mạt nói xong còn kích động vỗ bàn, giống như chính mình thi đứng nhất.

"Lớp trọng điểm tính là cái rắm?!" Phùng Mạn Mạn la hỏi.

"Đúng! Lớp trọng điểm tính là cái rắm!" Những người khác hò theo trả lời.

Minh Hi vẫn luôn cười nhìn bọn họ náo loạn, trong lòng cũng vui vẻ theo.

Lần này thi Minh Hi đạt số 1 toàn trường.

Cô truyền đáp án cho người khác, cho dù chỉ một bộ phận người chép câu hỏi lựa chọn và điền vào chỗ trống, cũng làm trung bình cả lớp tăng 92 điểm.

Có thể thấy được lúc trước điểm trung bình thấp bao nhiêu.

Một bộ phận nhỏ đề đều có thể ngăn cơn sóng dữ.

Một đám người ồn ào một thời gian, liền phát giác Hoàng Hoa đã muộn rồi còn chưa lên lớp .

Tiết này là môn của Hoàng Hoa, mọi người cãi cọ ồn ào mười mấy phút, Hoàng Hoa vẫn chưa vào phòng học, đại biểu môn học lập tức đi tìm giáo viên.

Không đến một lát đại biểu môn liền chạy vào, khẩn trương ngốc nghếch nói: "Xong rồi, đã xảy ra chuyện, lớp chúng ta bị báo cáo gian lận tập thể, Hoàng Hoa đang bị phê bình chỗ ban chủ nhiệm, một đống giáo viên đều đang tra bài thi lớp chúng ta."

Phùng Mạn Mạn vốn dĩ còn ngồi trên mặt bàn liên tục kiêu ngạo, nghe thế liền nhảy xuống dưới, hỏi: "Sao lại thế này?"

"Ai lại đê tiện như vậy?" Hàn Mạt đi theo hỏi.

"Không phải lớp chúng ta." Thiệu Dư lập tức nói, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Minh Hi.

Ngay sau đó người toàn bộ lớp đều nhìn về phía Minh Hi.

Cây to đón gió.

Minh Hi lần này thi đứng nhất thật sự quá rêu rao, xử lý lớp trọng điểm không nói, đem thành viên "sính ngoại" đều nháy mắt hạ gục, khẳng định sẽ bị chú ý.

Nhóm người Dương Hào vẫn luôn kêu la Minh Hi mua đề gian lận, không tin thực lực Minh Hi.

Nhưng điều này có hơi quá, một kỳ thi tháng nho nhỏ mà thôi, cần gì phải mua đề?

Lãnh đạo trường học cũng biết không có khả năng, chỉ là bọn Dương Hào không muốn mất mặt mũi, bịa đặt lung tung thôi.

Nhưng là cả lớp bị tố cáo.

Vẫn là sự thật.

Chính xác, lớp bọn họ gian lận, còn là gian lận tập thể, mọi người đều chép đáp án của Minh Hi.

Thật sự so sánh mà nói, toàn bộ bài thi lấy ra đều là giống nhau.

Lớp bọn họ có thực lực gì tất cả giáo viên, học sinh đều rõ, đáp án không cần nói cũng biết.

"M* nó, tôi ban đầu không nghĩ nhiều, lớp chúng ta gian lận cũng không có người quản, chép lẫn nhau đều tương đương với tổn thương nhau, ai có thể nghĩ đến Minh Hi nghịch thiên như vậy a!" Phùng Mạn Mạn nghĩ đến đây lập tức ảo não không ngừng.

Có người hỏi: "Lần này sẽ không xóa bỏ thành tích của Minh Hi đi?"

"Hơn nữa nói ra không dễ nghe, chắc hẳn đều cảm thấy là Minh Hi mua đề, Minh Hi vốn dĩ thanh danh đã không tốt, lúc này sẽ bị mắng càng ác hơn, về sau Minh Hi sống như thế nào?" Phùng Mạn Mạn gấp đến mức không yên.

Nói xong cô ấy liền ra khỏi phòng học: "Mình đi gặp giáo viên tự thú, nói là mình chép của Minh Hi, sau đó mình đem đáp án truyền cho các cậu."

"Phòng học có camera." Vẫn luôn trầm mặc Ấn Thiếu Thần nói, nhắc nhở Phùng Mạn Mạn gấp đến độ rối loạn trận tuyến.

Phùng Mạn Mạn bất động.

Lớp quốc tế bọn họ tương đối nghịch ngợm, cũng tương đối kiêu ngạo, camera lớp đã sớm bị bọn họ nghịch hỏng rồi, cái thiết bị này đồng nghĩa với không có tác dụng.

Bởi vì thói quen, bọn họ đều quên mất có máy theo dõi.

Phùng Mạn Mạn tức giận đến vỗ trán mình: "Tôi sao lại luôn không có đầu óc như vậy đây."

Minh Hi lập tức đứng dậy an ủi Phùng Mạn Mạn: "Không có việc gì, không trách cậu, tự mình cũng đồng ý truyền đáp án, xem trường học xử lý như thế nào đi."

Chuyện này thật sự không thể nói được gì, rốt cuộc Minh Hi thật sự giúp những người khác gian lận.

Sai chính là sai.

Phùng Mạn Mạn thiết lập nhân vật là một nữ phụ pháo hôi não tàn.

Không có đầu óc, một thân sức trâu chính là số lượng điểm nhấn không nhiều lắm của Phùng Mạn Mạn.

Minh Hi sẽ không trách Phùng Mạn Mạn, chuyện bản thân làm, thì phải chính mình gánh vác hậu quả.

"Tuyệt đối là cái tên khốn Dương Hào kia làm." Phùng Mạn Mạn tiếp tục mắng.

Lúc này, bạn học ở lại trực nhật sau khi thể dục giữa giờ đột nhiên nhắc đến: "Lại nói tiếp, mình nhìn thấy Đường Tử Kỳ lớp trọng điểm không đi thể dục giữa giờ, mà đi văn phòng giáo viên, lúc hai người đi ra chủ nhiệm lớp trọng điểm còn an ủi Đường Tử Kỳ. Lúc ấy mình tưởng bởi vì Đường Tử Kỳ không thi tốt, hiện tại ngẫm lại cảm thấy không thích hợp."

Minh Hi nghe xong ngẩn ra, rốt cuộc nhớ đến... Cô hình như cản trở Đường Tử Kỳ làm nhiệm vụ.

Đường Tử Kỳ có hệ thống nhiệm vụ, cần thiết duy trì vị trí thứ nhất học kỳ, lần đầu tiên thi đã bị cô vượt qua, Đường Tử Kỳ khẳng định đã chịu thiệt hại nặng nề.

Nếu Đường Tử Kỳ làm gì đó, cô thật ra cũng không cảm thấy kỳ quái.

Phần sau tiết học Hoàng Hoa rốt cuộc đã trở lại, trong tay còn ôm bài thi của bọn họ, sau khi đi vào đầu tiên là thở dài một hơi.

Xem bộ dáng Hoàng Hoa, hình như còn khóc qua, dáng vẻ có hơi ủy khuất.

Hoàng Hoa tính cách cởi mở, đối với rất nhiều học sinh trong lớp đều rất tốt, hơn nữa bao che cho con, dưới loại tình huống này khẳng định sẽ tận hết khả năng che chở học sinh.

Nhưng mà, Hoàng Hoa không chiếm lý.

Học sinh lớp quốc tế đúng thật tập thể gian lận, bài thi vừa mở, một nhóm người đáp án gần như giống y hệt nhau, trong đó bài thi Minh Hi cũng bị mở ra, đặt ở trên cùng.

Còn có giáo viên đi xem camera theo dõi, xác định chuyện tập thể gian lận.

Trước kia bọn họ đều không thèm để ý lớp quốc tế gian lận hay không gian lận, nhưng mà lần này thành tích biến động quá lớn, hơn nữa có người báo cáo, giáo viên lần đầu tiên coi trọng như vậy.

Hoàng Hoa muốn giúp bọn họ đỡ tội, tranh thủ thời gian nửa tiết, cuối cùng cũng có được kết quả.

"Tất cả bạn học gian lận thành tích sẽ bị trừ mất một trăm điểm." Hoàng Hoa vẫn như trước dùng tiếng Anh nói, cũng may Minh Hi hiện tại có thể nghe hiểu, tiếp theo thấy Hoàng Hoa nhìn về phía cô, "Bao gồm cả Minh Hi."

Minh Hi dưới cái nhìn chăm chú của tất cả bạn học, vẫn cố gắng mỉm cười.

Không có việc gì.

Đã làm sai chuyện thì phải gánh vác.

Không có việc gì......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro