Chương 23-2: Điểm số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như xử tội công khai.

Thời gian thể dục giữa giờ bảng lớn công bố, rất nhiều người đều đã thấy thành tích lúc trước, truyền thuyết về Minh Hi đã sớm truyền ra.

Lãnh đạo trường học xử lí có lệ chuyện lớp quốc tế gian lận, bảng lớn đã dán lên danh sách không đổi, chỉ là ở bên cạnh bảng dùng một hàng chữ viết tay sửa lại.

Minh Hi tổng thành tích bị trừ mất 100 điểm, điểm đổi thành 613.

Tiếp theo viết một đoạn ghi chú: Xác nhận gian lận, tổng điểm giảm 100 điểm.

Bảng điểm trung bình các lớp, thành tích lớp quốc tế cũng bị giáo viên trừ bớt.

Sau một lần nữa tính điểm bình quân, lớp quốc tế điểm trung bình lại hạ xuống 84 điểm.

Vẫn viết một đoạn ghi chú như trước: Xác nhận gian lận, điểm trung bình giảm 84 điểm.

Lúc này trước bảng lớn càng thêm náo nhiệt.

Rất nhiều người đều tới vây xem chuyện bát quái.

Hôm nay thật sự có thể nói là thay đổi trong nháy mắt.

Buổi sáng toàn bộ trường học đều sôi trào, trường Quốc Tế Gia Hoa nhiều năm giảng dạy như vậy, vẫn là lần đầu tiên có tình huống học sinh lớp quốc tế nghiền áp học sinh lớp trọng điểm.

Còn là Minh Hi cùng Đường Tử Kỳ hai nhân vật có cảm giác xung đột như vậy.

Mấy người này đều là nhân vật truyền thuyết: Minh Hi giờ rất nổi, chẳng những trở nên xinh đẹp, còn thành học bá.

Ngay sau đó, giữa trưa trường học liền xác nhận học sinh lớp quốc tế gian lận, Minh Hi cũng bị trừ một trăm điểm.

Lộ đề.

Lúc trước đã nghe có người la hét ầm ĩ chuyện này, những người này ầm ĩ muốn đi tố cáo, không nghĩ tới buổi chiều điểm đã thay đổi, thật đúng là xác nhận có gian lận.

Nhóm nhà giàu lớp quốc tế thật là thần thông quảng đại, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, tự mình tiêu tiền mua đề mua cái danh số 1?

Muốn nổi muốn đến phát điên rồi sao?

Cô ta tưởng khiến mình nổi tiếng, để Ấn Thiếu Thần chú ý sao?

"Lộ đề đấy... nên đem toàn bộ điểm đều trừ hết, tại sao chỉ trừ một trăm điểm, chuyện này không công bằng!"

"Đúng vậy, thật không rõ cái đồ Minh heo kia nghĩ như thế nào, không cần thiết gian lận thành như vậy đi?"

"Nghe nói là cùng học sinh lớp trọng điểm đánh cuộc, mới chó cùng rứt giậu đi mua đề."

"Hiện tại bị xác nhận gian lận, đúng là đồ ngốc đi?"

"Nhìn cô ta dáng vẻ lẳng lơ thế kia liền biết không giống người chăm chỉ học tập, khẳng định qua lại với rất nhiều bạn trai, không biết đã bị bao nhiêu người ngủ qua."

"Đúng vậy, chân cô ta đi đều không khép lại nổi, đừng nói cái gì mà gầy, cô ta chính là xương hông gió lùa. Ấn Thiếu Thần mắt mù mới coi trọng cô ta? Chắc hẳn cũng chỉ là muốn ngủ chơi chơi thôi."

Trong đám người, người càng nói càng quá mức, ngay sau đó liền nghe được một trận tiếng kinh hô.

"Rầm!"

Một mảng rối loạn.

Ấn Thiếu Thần đứng ở cách đó không xa, hơi hơi nâng cằm lên nhìn nhóm người này, trên người mang theo một cỗ ngạo khí, làm người không dám tới gần.

Cậu đột nhiên đoạt bóng trong tay một học sinh khác, căn đúng người nói lung tung liền vung chân đá qua, quả bóng chuẩn xác nện vào đỉnh đầu người kia, chỉ chớp nhoáng đã bị đập đến hai lỗ mũi đồng thời chảy máu.

Bóng lại bắn trở về, Ấn Thiếu Thần dùng ngực ngăn lại, tiếp theo lòng bàn chân đạp lên, căn chuẩn người kia lại lần nữa đá qua.

Người xung quanh đã sớm chim bay thú chạy, người kia cũng không trơ mắt để bị đá, lập tức xoay chân né tránh, bóng từ dưới háng cậu ta xuyên qua.

"Giữa chân của mày đều có thể xuyên qua một quả bóng đá, là bị trâu đè qua sao?" Ấn Thiếu Thần lạnh như băng hỏi.

Cậu không phải không đá chuẩn, mà là sau khi dự đoán cố ý đá.

Người kia ngay cả trả lời cũng không dám.

Hàn Mạt cũng nghe được những lời này, tức giận đến không chịu được, đứng trước đám người ồn ào: "Thành tích Minh Hi là tự cậu ấy thi được, cô ấy cho chúng tôi chép bài mới bị coi là gian lận."

Mọi người ở đây không ai dám trả lời.

Ấn Thiếu Thần quay đầu lên lầu, Hàn Mạt, Thiệu Dư cũng đi theo phía sau.

Bọn họ mới vừa đi được một đoạn khá xa, liền nghe được có người lẩm bẩm: "Ai tin."

"Đúng vậy...... Học tập tốt thật sự có thể đến lớp quốc tế sao?"

Hàn Mạt tức giận muốn quay lại cho đám người miệng thối kia một trận, lại bị Ấn Thiếu Thần ngăn cản: "Đánh không giải quyết được."

Hàn Mạt dừng bước chân: "Mình nghe đều tức thành như vậy, Minh Hi nghe được sẽ thế nào? Lúc khai giảng đã bị một đám người vây quanh mắng, cô ấy vậy mà còn có thể cười ha hả, bây giờ mình nghĩ lại thật sự cảm thấy cô ấy trâu bò."

"Kỳ thật Minh Hi không làm sai chuyện gì......" Thiệu Dư cũng đi theo nói.

Ấn Thiếu Thần ngừng bước chân.

Minh Hi khi khai giảng đã bị đối xử như vậy, cũng có công lao của cậu bỏ thêm một mồi lửa.

Nếu cậu không nói gì, nhiều lắm là sau khi Minh Hi chuyển tới sẽ bị cả lớp lạnh nhạt.

Nghĩ đến đây, ngực Ấn Thiếu Thần đột nhiên thắt lại một chút.

Loại cảm giác này thật kỳ quái, chính cậu đều không thể hiểu được.

Hối hận sao?

Cậu lúc ấy cũng không biết Minh Hi hoàn toàn không giống trước kia.

Nếu là Minh Hi trước đây, như vậy xứng đáng.

Nhưng là Minh Hi hiện tại sẽ chỉ làm người cảm thấy đau lòng.

Bọn họ trở lại lớp, đi gần đến nơi liền nghe thấy tiếng Phùng Mạn Mạn mắng chửi người khác.

"Tôi như thế nào lại không biết xấu hổ, Đường Tử Kỳ lớp các người mới không cần mặt đấy! Thật sự cho rằng tôi vì cậu mà ầm ĩ sao, cậu thật quá xem trọng bản thân rồi, Đường Tử Kỳ tự mình làm chuyện gì chính cô ta biết!"

Ngay sau đó chính là tiếng Dương Hào phẫn nộ: "Vừa gặp đã đánh người, cậu thật sự một chút cũng không thay đổi, ngốc nghếch bảo vệ cũng nên có điểm mấu chốt, cậu ngay cả điểm mấu chốt làm người cũng không có. Minh Hi chính là gian lận, không biết xấu hổ, không có thành tích còn cố tình giả vờ giỏi, cậu ta cảm thấy cậu ta có thể duy trì bao lâu? Hiện tại bị phát hiện gian lận còn có thể tốt hơn một chút, bằng không về sau càng mất mặt."

"Cậu nghe không hiểu tiếng người có phải không?" Phùng Mạn Mạn tức giận đến âm lượng đều tăng cao.

"Cậu nói những lời rắm thối đó ai tin hả? Lừa quỷ sao? Còn mù quáng oan uổng người khác?" Thời điểm Dương Hào nói chuyện, còn muốn duỗi tay đẩy bả vai Phùng Mạn Mạn một chút, kết quả bị người cầm cổ tay.

Dương Hào ngẩng đầu nhìn thấy Thiệu Dư, theo bản năng rùng mình một cái, quả nhiên thấy Ấn Thiếu Thần liền đứng bên cạnh.

Hắn ta là điển hình chuyên bắt nạt kẻ yếu, hiện tại hoàn toàn không dám kiêu ngạo.

Dương Hào lập tức rút tay về, lui ra sau một bước giải thích: "Lần này không phải tôi gây sự, vẫn là Phùng Mạn Mạn lớp các người, không phân xanh đỏ trắng đen đã xông vào phòng học tát Đường Tử Kỳ một cái, tôi nhìn không nổi mới nói vài câu công bằng thôi."

"Lời công bằng chó má, không thể nói lý, chính cậu đang thiên vị." Phùng Mạn Mạn tức giận đến đôi mắt đỏ bừng, thời điểm nói chuyện mũi chua xót, thiếu chút nữa bật khóc.

Lúc nghỉ trưa Minh Hi bị Hoàng Hoa gọi đến văn phòng.

Nguyên nhân khác đều mặc kệ, đáp án là từ chỗ Minh Hi truyền ra, Minh Hi chính là người trách nhiệm chủ yếu, bị Hoàng Hoa gọi đi dạy bảo riêng, cộng thêm phải viết một bản kiểm điểm.

Phùng Mạn Mạn nuốt không trôi cục tức này, cùng Lưu Tuyết chạy tới bên chỗ giáo viên trinh sát, xác định thật sự là Đường Tử Kỳ tố cáo, lập tức tức giận không nhịn nổi.

Đường Tử Kỳ thi cùng một phòng với bọn họ, đương nhiên biết bọn họ truyền đáp án, là người báo cáo chuẩn nhất.

Phùng Mạn Mạn trời sinh xúc động, sau khi biết chân tướng lập tức xông tới lớp trọng điểm cho Đường Tử Kỳ một cái tát.

Đường Tử Kỳ ngày thường là cô gái đặc biệt điềm tĩnh, vì tính cách dịu dàng săn sóc, còn đặc biệt xinh đẹp, lại thông minh, nhân duyên vẫn luôn rất tốt.

Nhìn thấy Đường Tử Kỳ bị "chị đại" tiếng xấu xú lan xa đánh, người lớp trọng điểm khẳng định sẽ che chở Đường Tử Kỳ.

Dương Hào càng cảm thấy chuyện này có quan hệ với hắn, hắn không theo đuổi Đường Tử Kỳ, lại tình nguyện vào thời điểm Đường Tử Kỳ cần ra mặt vì cô, do đó mới cãi nhau với Phùng Mạn Mạn.

Ngay sau đó, ba người nhóm Ấn Thiếu Thần liền lên lầu.

Ấn Thiếu Thần đi tới, nhìn về phía Đường Tử Kỳ.

Đường Tử Kỳ đang được hai nữ sinh đỡ, cậu ta một tay bụm mặt, nước mắt đang chảy rào rạt, sau khi thấy Ấn Thiếu Thần theo bản năng nhìn về phía cậu.

Trên hàng lông mi dài treo nước mắt trong suốt, ánh mắt xinh đẹp giống như đá quý dính sương.

"Cậu rất thiếu tiền sao?" Ấn Thiếu Thần mở miệng hỏi cậu ta.

"Cái gì?"

"Nếu cậu thiếu chút tiền thưởng hạng nhất kia, nên nhìn người khác không vừa mắt mà nói, là do thiếu tiền sao? Hay là đơn thuần ghen ghét?"

"Cũng không phải như vậy......"

"Cậu ở đây biểu diễn một tiết mục, tôi cho cậu gấp ba lần tiền, thế nào?" Ấn Thiếu Thần nâng mi, thanh âm khi hỏi trầm thấp, nhưng mà nội dung thật sự rất có tính vũ nhục.

Coi cô là dạng người gì?

Đường Tử Kỳ khó có thể tin mà nhìn Ấn Thiếu Thần, không thể tưởng tượng, Ấn Thiếu Thần vậy mà đối với cô như vậy.

Trong nháy mắt cô thất vọng tột đỉnh, nén nước mắt, quật cường nói: "Cậu dựa vào cái gì nói tôi như vậy?"

"Bằng không là tôi thiếu tiền đi." Trả lời xong cười khinh miệt.

Người xung quanh đến vây xem càng ngày càng nhiều.

Rất nhiều người đều nghe nói có kịch hay, liền tụ tập tới đây xem.

Vừa xem náo nhiệt đồng thời những người này còn nghị luận sôi nổi.

Đường Tử Kỳ nhìn những người đó thờ ơ lạnh nhạt, lại nhìn về phía Ấn Thiếu Thần đối xử lạnh nhạt với mình, lần nữa mở miệng: "Cậu cho dù ngang ngạnh, cũng không thể chẳng phân biệt thị phi đen trắng."

Ấn Thiếu Thần đứng thẳng người, lạnh nhạt nhìn Đường Tử Kỳ.

Cậu không thèm để ý cái gì thị phi đen trắng, hắn chỉ để ý Minh Hi có chịu ủy khuất hay không.

Cậu không để bụng ai đúng ai sai, cậu chỉ biết cậu hiện tại cực kỳ khó chịu.

Minh Hi nghe được động tĩnh nhanh chóng từ văn phòng bên kia chạy tới, bên cạnh còn có bạn học lớp quốc tế nói tin tức cho Minh Hi.

Nhìn thấy Phùng Mạn Mạn xúc động, liền có bạn học đi thông báo với Minh Hi.

Giống như Lưu Tuyết là người hô cố lên trợ uy, Thiệu Dư cũng không thể quản Phùng Mạn Mạn gây chuyện, chỉ biết chống lưng cho Phùng Mạn Mạn.

Hiện tại chỉ Minh Hi có thể quản được Phùng Mạn Mạn.

Minh Hi nhanh chóng chạy tới sau đó thở không ra hơi, túm Phùng Mạn Mạn sang một bên: "Sao cậu lại luôn xúc động như vậy?"

"Cậu ta không làm chuyện ghê tởm, mình cũng sẽ không xúc động, nghĩ mình nguyện ý có quan hệ với cô ta sao?"

Minh Hi đều vội muốn chết, cậu là nữ phụ ác độc pháo hôi a, nếu cậu chọc Đường Tử Kỳ, có thể có quả ngon gì để ăn?

"Ngoan, đừng náo loạn, đi xin lỗi." Minh Hi dỗ Phùng Mạn Mạn nói.

Phùng Mạn Mạn vô cùng kinh ngạc: "Xin lỗi? Vì gì phải xin lỗi?"

Minh Hi đã thở đều hơn một chút, có thể nói chuyện lưu loát, cho nên giảng đạo lý với Phùng Mạn Mạn: "Tập thể gian lận thật sự là một sai lầm, điểm này không cách nào phủ nhận, cậu ấy cho dù đi báo cáo cũng không làm sai, cậu ấy là vì chính nghĩa."

"Cậu ta thế nào lại đê tiện như vậy chứ?" Phùng Mạn Mạn vẫn cảm thấy rất tức.

"Bởi vì ở góc độ chúng ta nhìn thì cậu ấy làm sai, nhưng gian lận đối với học sinh khác mà nói là không công bằng, nhìn khách quan, là chúng ta sai, chúng ta không nên làm khó cậu ấy."

Phùng Mạn Mạn mím môi không nói.

Cô ấy chỉ là đau lòng Minh Hi, bởi vì chuyện này làm hại Minh Hi bị càng nhiều người mắng.

Tiếp theo Minh Hi xoay người nhìn về phía Đường Tử Kỳ: "Tôi thừa nhận, chuyện này tôi có sai lầm, do tâm tư nhỏ của tôi. Tôi sau khi chuyển tới lớp quốc tế không thân với mọi người, cảm thấy phối hợp với bọn họ gian lận, truyền đáp án cho bọn họ sẽ làm họ tăng một chút cảm tình đối với tôi. Cho nên tôi bị ma quỷ ám ảnh sau đó ra quyết định sai lầm, tôi bị phạt tôi chấp nhận."

Đường Tử Kỳ nhìn Minh Hi, một câu cũng không nói nên lời.

"Cậu đi báo cáo chúng ta gian lận không có sai, cậu làm đúng. Bạn của tôi tính tình lỗ mãng, tôi thay cậu ấy xin lỗi cậu, đương nhiên cậu có quyền không tiếp thu." Minh Hi tiếp tục nói.

Ấn Thiếu Thần đứng ngay bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Minh Hi, trong lòng cái loại cảm giác không thoải mái càng ngày càng rõ ràng.

Cậu trong nháy mắt có hy vọng Minh Hi không lý trí như vậy, hiểu chuyện như vậy, hơi tùy hứng một chút gây ồn ào, cũng sẽ không phải chịu nhiều ấm ức như thế đi?

Ấn Thiếu Thần biết Minh Hi đang nói đạo lý, cũng biết Minh Hi nói đều đúng.

Nhưng là...... Ấn Thiếu Thần lần đầu tiên sinh ra ý tưởng muốn mù quáng bảo vệ, lại rất nhanh đè ép xuống, chỉ trầm mặc quan sát.

Đường Tử Kỳ vẫn đang khóc, toàn bộ quá trình một câu cũng không nói, dáng vẻ nhu nhược đáng thương làm người nhìn mà đau lòng.

Cái hình ảnh thoạt nhìn, thật giống đám người lớp quốc tế ác bá tới bắt nạt học sinh tốt.

Theo bản năng sẽ đau lòng Đường Tử Kỳ.

"Kỳ thi tiếp theo tôi sẽ không gian lận." Minh Hi lại lần nữa mở miệng, "Tuy rằng bị trừ một trăm điểm, điểm của tôi vẫn may mắn xếp hạng trong top 50. Đến kỳ thi giữa kỳ chúng ta gặp ở phòng thi số 1, tôi sẽ chứng minh điểm của tôi là dựa vào thực lực của chính mình mà có."

Phùng Mạn Mạn đứng bên cạnh, chần chờ một lát: "Xin lỗi, nếu cậu khó chịu cũng đến tát tôi một cái."

Nói đùa, Đường Tử Kỳ làm sao sẽ đánh?

Ấn Thiếu Thần thở dài một hơi, quay đầu nói với Đường Tử Kỳ: "Vừa mới nói chuyện quá mức, xin lỗi."

Nói xong cũng theo đó rời đi.

Học sinh lớp trọng điểm sau khi bọn họ rời đi liếc nhau.

Chẳng lẽ không phải bởi vì lộ đề nên định tội gian lận?

Thật sự là Minh Hi cho những người khác chép, mới bị phạt? Minh Hi thành tích xác thật rất tốt?

Đường Tử Kỳ lại hận đến nghiến răng.

Kỳ thi giữa kỳ muốn nở mày nở mặt?

Ha, nằm mơ.

*

Minh Hi một bên lôi kéo Phùng Mạn Mạn đi, một bên hung dữ mắng Phùng Mạn Mạn: "Cậu sao không nghe lời như vậy chứ? Lúc mình đi đã cố ý nói với cậu đừng xúc động, chuyện này chúng ta không có lý, chúng ta thực sự làm sai, nhưng cậu vẫn không nghe lời mình, hiện tại ầm ĩ lớn rồi phải không?"

"Náo loạn lớn cũng tốt, như vậy mọi người có thể biết chuyện cậu gian lận không phải do lộ đề."

"Có cái gì khác nhau sao? Không cần thiết phải tranh giành." Chính Minh Hi cũng đã nhìn ra, dù sao là gian lận, loại gian lận nào có khác nhau đâu?

"Có khác nhau." Ấn Thiếu Thần đến bên cạnh Minh Hi, nói một câu như vậy.

Minh Hi xoay đầu, kỳ quái nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, tiếp theo bị Ấn Thiếu Thần kéo cổ tay, mang nàng đi theo một hướng.

Sau khi hai người rời đi, Thiệu Dư cùng Hàn Mạt nhìn thẳng lắc đầu.

"Xem kìa làm Ấn thiếu của chúng ta gấp rồi." Hàn Mạt lẩm bẩm.

"Ấn thiếu của chúng ta thật sự chìm sâu, chậc chậc chậc, lúc trước còn trách mình não toàn yêu đương đấy, hiện tại không phải cũng như vậy sao?" Thiệu Dư đi theo cảm thán.

Phùng Mạn Mạn vốn đang tức giận, thấy bộ dáng Ấn Thiếu Thần không nhịn được cũng ồn ào theo: "Sao mình lại cảm thấy Ấn Thiếu Thần đang nghiêm túc đây?"

"Cái này còn dùng câu hỏi? Ấn thiếu chúng ta đã khi nào đối với nữ sinh khác tốt như vậy?" Hàn Mạt trả lời đương nhiên.

"Nếu mình là Minh Hi liền đồng ý." Lưu Tuyết hâm mộ không thôi.

Ấn Thiếu Thần mang theo Minh Hi trực tiếp đến phòng hiệu trưởng, Minh Hi nhìn thấy biển tên phòng liền sợ.

"Chúng ta gian lận, không cần thiết ồn ào đến tận chỗ hiệu trưởng chứ?" Minh Hi dừng bước chân hỏi Ấn Thiếu Thần, không ngừng hoảng sợ, kéo lại tay Ấn Thiếu Thần.

Đôi mắt Ấn Thiếu Thần lướt qua chỗ hai người nắm tay.

"Cần thiết." Ấn Thiếu Thần kéo Minh Hi đi vào.

Gõ cửa chỉ là thông báo mà thôi, gõ xong cửa không chờ câu trả lời liền trực tiếp đi vào.

Hiệu trưởng nhìn thấy Ấn Thiếu Thần trong nháy mắt kinh ngạc, hỏi tiếp: "Có vấn đề gì sao?"

"Về chuyện lớp quốc tế gian lận nhà trường xử lý quá mức qua loa thế nào cũng được, tạo thành ảnh hưởng không tốt, loại thái độ xử lý này làm em cực kỳ không hài lòng." Ấn Thiếu Thần nói, đẩy Minh Hi ngồi xuống sô pha trong văn phòng.

Minh Hi sợ rồi, mới vừa ngồi xuống liền giống như lò xo một lần nữa đứng lên.

"Không hài lòng như thế nào?" Hiệu trưởng thái độ thế mà còn khá tốt, thấy Ấn Thiếu Thần cũng không kinh ngạc, hình như còn rất quen thuộc với Ấn Thiếu Thần.

"Trên bảng lớn chỉ viết xác nhận gian lận, lại không giải thích kỹ càng tỉ mỉ, làm rất nhiều người hoài nghi trường học lộ đề. Hơn nữa loại chuyện này cũng ảnh hưởng rất lớn với cô ấy." Ấn Thiếu Thần tiếp tục nói.

LLKK: Minh Hi nói rất đúng, gian lận là gian lận, gian lận là bất công với những người đã chăm chỉ học hành nghiêm túc. Làm sai thì phải chịu trách nhiệm với hành động của mình.

ĐTK tố cáo không sai nhưng cũng ko hoàn toàn đúng, vì mục đích tố cáo khôngphải vì chính nghĩa mà là lợi ích cá nhân. Có thể nhiều bạn nói do hoàn thành nhiệm vụ hệ thống nên ĐTK làm vậy hoàn toàn thông cảm đc. Nhưng từ lựa chọn này ĐTK về sau sẽ càng lún sâu, từ đó đánh mất bản thân, hãm hại ng vô tội. Do đó, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, hãy cố gắng đừng để sự tham lam nuốt hết tâm hồn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro