Chương 24: Chạy cự ly dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em là Minh Hi đúng không?" Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn về phía Minh Hi hỏi, ngữ khí còn rất ôn hòa.

"Đúng vậy." Minh Hi quy củ trả lời.

"Lúc nãy Minh Nguyệt cũng tới, cảm xúc cực kỳ kích động, nói em là Trạng Nguyên kỳ thi vào cấp ba, còn lấy ra một bài báo, bên trên có đưa tin em là Trạng Nguyên kỳ thi, thành tích của em như vậy không cần lợi dụng mua đề. Còn nói em nhân duyên không tốt mới đến bị người khác bắt nạt mới lựa chọn làm như vậy, tôi thế nào lại cảm thấy em nhân duyên khá tốt." Hiệu trưởng nghiêm túc nói với Minh Hi, sau đó còn cười cười.

Ấn Thiếu Thần cũng không phải là người tùy ý ra mặt thay người khác.

"Minh Nguyệt cũng tới đây?" Minh Hi mừng rỡ hỏi, Minh Nguyệt nói chuyện giúp cô?

Biết chuyện này, trong lòng Minh Hi còn rất vui vẻ.

Minh Nguyệt không có khả năng lúc nào cũng mang theo báo bên người, hiển nhiên là vì lấy chứng cứ, cố ý trốn học về nhà lấy, tốc độ nhanh như vậy, đoán chừng Minh Nguyệt cũng mệt mỏi đến hỏng rồi.

"Ừ." Hiệu trưởng trả lời, "Nhưng mà chuyện này hiện tại không dễ xử lý lắm."

Ấn Thiếu Thần đặc biệt không kiên nhẫn nói: "Vậy hơi hoạt động đầu óc chút, dùng một phương pháp hợp lý xử lý."

"Xem ra em đã có biện pháp?" Hiệu trưởng hỏi.

"Vâng." Ấn Thiếu Thần trả lời.

Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần và hiệu trưởng nói chuyện phiếm, luôn cảm thấy thái độ hai người kia nói chuyện thật giống người quen, hơn nữa không có khoảng cách giữa trưởng bối và vãn bối.

Chờ Ấn Thiếu Thần mang theo Minh Hi ra ngoài, Minh Hi liền không nhịn được hỏi: "Sao lại thế này, cậu và hiệu trưởng rất quen thuộc?"

"Hiệu trưởng là bạn đại học của ba tôi."

"À, có quan hệ rất tốt với chú?"

"Không tốt."

Minh Hi kỳ quái nhìn Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần chần chờ một lát mới trả lời: "Ông ấy theo đuổi mẹ tôi không thành."

Mẹ Ấn Thiếu Thần là bạch nguyệt quang quá cố của hiệu trưởng!

Máu chó!

Thật máu chó!

Minh Hi lập tức rung rơi hết đám da gà vừa nổi lên.

Trên đường trở về, Minh Hi nhịn không được nghĩ nhiều một chút.

Hiện tại cảm tình của Ấn Thiếu Thần và Đường Tử Kỳ diễn ra không tính là thông suốt.

Từ điểm đó là có thể nhìn ra, trong một quyển sách não tàn, pháo hôi là nhân vật thực sự không thể thiếu. Bởi vì không có vai ác số một Minh Hi, cùng với Phùng Mạn Mạn, Minh Nguyệt làm pháo hôi não tàn cẩn thận trợ công, tuyến tình cảm hai vai chính gần như không thể phát triển.

Hiện tại Ấn Thiếu Thần đối với Đường Tử Kỳ vẫn như trước vô cùng xa lạ.

Minh Hi đều bắt đầu hối hận mình đọc tiểu thuyết không nhớ được tên pháo hôi, không có những pháo hôi đó vất vả cần cù trả giá, làm thế nào có thể có xây dựng lên tình cảm to lớn chồng chất của vai chính?

Chính nhờ bọn họ gánh vác tiếng xấu, lại thành toàn một đoạn giai thoại, vô tư biết bao nhiêu, vĩ đại biết chừng nào?

Minh Hi vì tư tâm của bản thân làm một quyết định nhỏ, rốt cuộc thân là vai ác đứng đầu làm chuyện xấu: Dẫn dắt lớp quốc tế cùng nhau gian lận cuộc thi.

Sau đó bị nữ chính tố cáo, thất bại.

Đám pháo hôi lớp quốc tế "tà ác" đi trả thù nữ chính, còn tát nữ chính một cái.

Thật tốt, cốt truyện được đẩy mạnh.

Nhưng mà Minh Hi nhìn về phía Ấn Thiếu Thần đi bên cạnh cô, đột nhiên cảm thấy hận rèn sắt không thành thép.

Cái đồ nam chính thiếu ánh mắt này vậy mà không anh hùng cứu mỹ nhân, biểu hiện lúc này đây còn không cả bằng Dương Hào.

Hơn nữa nam phụ Thiệu Dư cũng không biết cố gắng, đối với Đường Tử Kỳ còn không để bụng bằng đối với Phùng Mạn Mạn đâu.

Quyển sách này tuyến tình cảm cứ qua loa như thế mà tan vỡ rồi.

Chú ý đến ánh mắt Minh Hi, Ấn Thiếu Thần quay đầu nhìn về phía cô hỏi: "Sao thế?"

"Không có việc gì, có chút đau lòng Đường Tử Kỳ."

"Chắc cậu đối với cô ta sẽ không có tình cảm gì đặc biệt chứ?" Ấn Thiếu Thần kỳ quái hỏi, dưới loại tình huống này cô còn có tâm tình đau lòng người khác sao?

Minh Hi lắc lắc đầu: "Tôi sợ cô ấy."

Ngay sau đó, lại ngẩng đầu nhìn về phía Ấn Thiếu Thần: "Cũng sợ cậu."

"Vì sao?" Ấn Thiếu Thần càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

"Tôi chỉ là nghĩ sống yên ổn một chút, có quan hệ dính dáng đến hai người các cậu chắc chắn sẽ không yên ổn."

Ấn Thiếu Thần nghe xong những lời này khó chị một trận, khóe miệng giật giật cười lạnh một tiếng: "Không có quan hệ gì với tôi, cậu cũng đã trải qua cuộc sống oanh oanh liệt liệt, không cần tôi phải cho cậu thêm ít lửa."

"Nhưng mà lần này cảm ơn cậu." Minh Hi nói thêm, ngữ khí còn rất chân thành.

"Một chút thành ý cũng không có, tôi vẫn còn cực kỳ khó chịu."

"Tôi đút cho cậu một viên kẹo?" Minh Hi móc móc túi, từ bên trong lấy ra một viên kẹo ngậm ho, xé vỏ bọc kẹo, đút tới bên môi Ấn Thiếu Thần.

Kỳ thật Ấn Thiếu Thần rất bực bội.

Nhưng chỉ nhìn Minh Hi đứng trước mặt cậu, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu, đút kẹo đến bên miệng cậu, lại bắt đầu không thể tính toán gì nữa.

Cậu há mồm ăn khối kẹo này.

Hương vị kẹo ngậm ho cũng không tính ngon, còn mang theo một mùi hương kỳ lạ, thêm cảm giác mát lạnh quỷ dị.

Cậu nhìn Minh Hi ném giấy gói kẹo vào thùng rác, tự mình cũng ăn một viên kẹo giống thế, vẫn luôn ngậm.

Trong miệng hai người tràn ngập hương vị giống nhau...

Cậu nghiêng đầu, thấp giọng mắng chính mình một câu.

Nghĩ linh tinh cái gì đấy?

*

Ngày hôm sau chính là đại hội thể thao.

Trường học còn sắp xếp đội ngũ đi đều, phần lớn là cấp hai đi, cấp ba chỉ có vài đội ngũ mà thôi.

Chờ tất cả các đội hình đi xong, còn thả bồ câu và bóng bay, còn có lãnh đạo trường đọc diễn văn. Toàn bộ giáo viên, học sinh đều đứng trên sân thể dục, nghe lãnh đạo nói chuyện, trường hợp rất long trọng.

Nói đến nửa đoạn sau, đột nhiên xuất hiện nội dung kỳ quái.

"Lúc trước, chúng ta có một đoạn thông báo phê bình, lấy đó để nhắc nhở các em." Lãnh đạo trường buông bản thảo, đứng ở trên đài nhìn toàn trường trịnh trọng nói, "Chúng ta đặc biệt phê bình lớp quốc tế khối 11."

Những lời này vừa dứt, lập tức đưa tới một loạt thanh âm thổn thức.

Rất nhiều người đều biết chuyện lớp quốc tế gian lận, Ấn Thiếu Thần bởi vậy phát uy một lần, Phùng Mạn Mạn đại náo lớp trọng điểm, đều bị không ít người bàn tán.

Đêm hôm qua, không ít tin bát quái trong diễn đàn đều nói chuyện này, nhân vật phong vân tề tựu hết, cốt truyện còn khúc chiết ly kỳ.

"Chuyện này thì..." Lãnh đạo trường thời điểm nói chuyện còn mang theo thói quen nhấn nhá, tiếp theo tiếp tục nói, "Bạn học Minh Hi lớp quốc tế khối 11 tuy rằng thông qua thực lực chân chính của mình thi được thành tích rất tốt 713 điểm. Nhưng em ấy đã quyết định sai lầm, truyền đáp án mình làm cho các học sinh khác trong lớp, tập thể học sinh lớp quốc tế khối 11 đã gian lận, đây là chuyện nghiêm trọng đến mức độ nào? Điểm trung bình cả lớp tăng đến 92 điểm, tận 92 điểm."

Cũng không biết buồn cười chỗ nào, câu này nói xong, thế mà dẫn tới một tràng cười.

Chắc hẳn là vì 92 điểm tăng thêm?

"Bạn học Minh Hi là học sinh từ tỉnh ngoài quay lại, lúc trước trong kỳ thi lên cấp ba ở địa phương đã đạt Trạng Nguyên. Chỗ tôi đây còn có một bài báo đưa tin em ấy thi được Trạng Nguyên, báo chí một năm trước, thành tích cá nhân là không có vấn đề, chuyển đến lớp quốc tế cũng là lựa chọn cá nhân của em ấy."

Chỗ này còn cố ý cường điệu, đây là yêu cầu của hiệu trưởng, giúp Minh Hi chứng minh chuyện này.

"Nhưng mà sai chính là sai, xử phạt bị trừ một trăm điểm là không tránh khỏi, mọi người lấy đó làm gương. Các em đừng tưởng rằng giúp bạn học gian lận là việc tốt, giúp người làm niềm vui đâu, đây là hại bạn! Tôi phải dành vài giờ nhấn mạnh điểm này, điểm thứ nhất......"

Sau đó liền thành một mình lãnh đạo phát biểu, đơn giản là nhấn mạnh thi cử không nên gian lận, nghiêm túc đi học, học tập chăm chỉ, đại hội thể thao cũng phải cố gắng nỗ lực, kỳ nghỉ quốc khánh cũng không thể lơi lỏng, bao gồm không thể tắm sông.

Dưới khán đài vẫn xuất hiện rối loạn.

"Không có khả năng chứ...... Minh Hi thành tích thật sự rất tốt?"

"Như vậy xem ra Minh Hi gian lận thật sự là do cho người khác chép bài?"

"Trạng Nguyên kỳ thi lên cấp ba? Trâu bò như vậy? Cô ấy vốn ở địa phương nào?"

"Nghe nói là Giang Tô."

"Ôi đ*ch, có hơi sốc."

"Nói như vậy thật sự do Đường Tử Kỳ tố cáo?"

"Đường Tử Kỳ có hơi...nha... thành tích trước kia đều là dựa vào tố cáo đối thủ có được sao? Làm được rất 6* nha."

* 6: Trong tiếng Trung số 6 được viết là cách phát âm là /liù/. Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ phát âm là /Niú/. Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ "trâu bò".

Nếu ban đầu chỉ là dán thông báo, nói không chừng còn có một bộ phận học sinh không chú ý đến.

Hiện tại ầm ĩ lớn như vậy, ngược lại khiến toàn trường đều biết đến chuyện này.

Lớp quốc tế nhảy ra một học bá, so với học bá trong truyền thuyết lớp trọng điểm mới đào về kia còn trâu bò hơn.

Ngay cả học sinh cấp hai và tiểu học đều bắt đầu hỏi thăm đến tột cùng là chuyện gì.

Đường Tử Kỳ đứng trong đám đông.

Tuy rằng lãnh đạo trường học không điểm mặt chỉ tên cô ta, cũng không nhắc tới chuyện tố cáo. Nhưng có rất nhiều người đã nghe được tin đồn, lúc này sẽ nghĩ đến cô ta cũng không có gì lạ, thế cho nên ánh mắt những người khác nhìn cô đều quái quái.

Đường Tử Kỳ cảm thấy cực kỳ vô tội, những người này sao có thể hiểu được suy nghĩ của cô ta?

Cô ta cũng không cảm thấy mình làm sai cái gì, gian lận vốn dĩ chính là không đúng.

Hơn nữa, cô ta bởi vì thấy những người này mới phạm sai lầm, không có thể thi hạng nhất. Nếu không thể liên tục đứng đầu, cái giá cô ta phải trả thật sự quá lớn.

Tiếp theo tuyệt đối sẽ không, cô ta sẽ chỉ vì chính mình mà tranh thủ.

Trong đầu đột nhiên vang lên nhiệm vụ hệ thống.

【Nhiệm vụ hằng ngày: Được giáo viên và học sinh toàn trường đồng tình, điểm mị lực +5】

Nên làm như thế nào mới được đây?

*

Chạy dài tương đối mệt, không thích hợp sắp xếp thi đấu lúc thời tiết nóng, cho nên ngày đầu tiên tổ chức trước hai hạng mục là 800m và 1500m.

Minh Hi rất ít khi tham gia đại hội thể thao, không nghĩ tới hạng mục mình tham gia thi sớm như vậy, nhanh chóng chạy đi tìm ủy viên thể dục lấy số báo danh.

Minh Hi cầm số báo danh của mình thiếu chút nữa cười ra tiếng: Khối 11 lớp quốc tế 007.

Cái dãy số này hai chữ khối 11 rất nhỏ, chữ to là quốc tế 007, làm cho Minh Hi giống như gián điệp quốc tế.

Phùng Mạn Mạn ngồi trong phòng hỏi Minh Hi: "Cậu còn đang cảm cúm đấy, có thể chạy sao, đừng cậy mạnh."

Minh Hi quay đầu lại cười cười: "Mình sẽ nỗ lực."

"Cậu đổi một bộ đồ thể dục dễ thông khí đi, đồng phục trường không quá thoải mái." Phùng Mạn Mạn đề nghị.

"Thôi bỏ đi." Minh Hi vẫy vẫy tay, "Ban đầu cũng không tính toán tham gia thi đấu, mình chưa chuẩn bị quần áo."

"Mình cho cậu mượn nhé!"

"Dạng đồ gì?" Minh Hi vô cùng không rụt rè hỏi.

Phùng Mạn Mạn mở túi, nhấc ra đồ thể dục của mình cho Minh Hi xem.

Ánh mắt đầu tiên Minh Hi nhìn thấy đã kinh hô một tiếng: "Đẹp! Cái màu sắc này đẹp, phía sau lưng chỗ này... Cậu thật hư nha."

Phùng Mạn Mạn cũng không tức giận ngược lại cười theo: "Có phải rất sexy hay không."

Phía sau lưng bộ đồ thể dục vậy mà có một mảnh lưới màu đen, thoáng khí là thật sự thoáng khí, cũng thật sự hư hỏng.

"Đẹp là đẹp, nhưng là cổ áo quá rộng, không được." Minh Hi suy sụp thả bộ đồ thể dục xuống.

"Yên tâm đi, sẽ không lộ ra đường cong của cậu."

"Không lộ đường cong cũng không được, cậu lại đây, mình cho cậu xem." Minh Hi khẩn trương hề hề lôi kéo Phùng Mạn Mạn sang một bên, kéo ra quần áo cho Phùng Mạn Mạn xem vị trí xương quai xanh của mình.

Phùng Mạn Mạn ngay từ đầu không thấy rõ, chờ nhìn rõ liền nhịn không được kinh hô một tiếng: "M* nó, bạn nhỏ Minh Hi cậu được đó."

"Đừng nói nữa, lúc ấy trẻ trâu, cũng không biết nghĩ thế nào, hiện tại muốn xóa đi lại nghe nói rất đau." Minh Hi nói xong liền suy sụp mà thở dài một hơi.

"Dùng tia laser có thể xóa, nhưng phải mất vài lần, nghe nói sẽ kết vảy, kết vảy đều sẽ đau, thật sự không được bôi thuốc tê?"

"Chỉ có thể như vậy, quốc khánh mình liền đi xóa."

Nhóm Thiệu Dư ngồi ngay hàng phía trước, nghe được tiếng hai cô gái nói chuyện tò mò không nhịn được, quay đầu lại hỏi bọn họ: "Hai người các cậu nói cái gì đấy? Thần thần bí bí."

Phùng Mạn Mạn cảm thấy mình cần thiết giúp bạn tốt giữ bí mật, lập tức vẫy vẫy tay: "Không liên quan đến các cậu."

Cùng một cô gái trở thành bạn thân cần cái gì đây?

Chung đề tài, cùng thích một idol?

Còn có chính là cùng ghét một người, cùng chia sẻ bí mật nhỏ của mình.

Minh Hi xem như đem bí mật của mình nói cho Phùng Mạn Mạn, Phùng Mạn Mạn tất nhiên muốn giúp Minh Hi giữ kín, bạn cực kỳ thân cứ như vậy hình thành.

Ấn Thiếu Thần ngay lúc này quay đầu lại nhìn về phía hai người bọn họ, ánh mắt có chút không tốt.

Người khác không biết, nhưng Ấn Thiếu Thần là người trọng sinh lại biết chuyện là như thế nào.

Vị trí xương quai xanh của Minh Hi xăm tên Hà Nhiên, đều nói chỗ ít thịt xăm sẽ càng đau, cũng mất công Minh Hi có thể nhịn được.

Trước trọng sinh, Minh Hi bởi vì hình xăm này còn cùng bạn gái cũ Hà Nhiên từng có một đoạn tranh cãi, nhưng mà bạn gái cũ Hà Nhiên bị Minh Hi ngược thành cặn bã, tốn công vô ích.

Hiện tại nghĩ đến chuyện này, vẻ mặt Ấn Thiếu Thần đột nhiên có chút khó coi.

Nghĩ đến trên người Minh Hi có tên Hà Nhiên, trong lòng cậu liền không có tư vị gì, một trận bực bội.

"Chúng ta đi mua đồ uống." Ấn Thiếu Thần mở miệng nói.

"Cần mang gì về không, bạn ngồi cùng bàn." Thiệu Dư quay đầu lại hỏi Phùng Mạn Mạn.

"Ba ly trà sữa!" Phùng Mạn Mạn giơ ba ngón tay.

"Được rồi." Nói xong đoàn người liền kéo nhau đi rồi.

Phùng Mạn Mạn ngồi tại chỗ dạy Minh Hi khi chạy đường trường nên hô hấp như thế nào, nhìn thấy trong phòng học rối loạn một lúc.

Các cô không rõ nguyên nhân nên đi qua xem, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Minh Hi lại nhìn thấy có người cõng Đường Tử Kỳ chạy hướng phòng y tế.

"Hình như là Đường Tử Kỳ, tham gia thi đấu 800m, chạy một nửa vòng thì ngất xỉu." Một người hàng phía trước quay đầu lại nói với các cô.

"Lần này thể lực học sinh giỏi cũng không được lắm, 800m mới chạy một nửa đã té xỉu? Không phải nói bò cũng phải bò đến trước vạch đích sao?" Phùng Mạn Mạn nhịn không được lẩm bẩm.

Không hổ là pháo hôi não tàn, nói chuyện chính là chanh chua.

Trường Gia Hoa có sân vận động của riêng mình, đường chạy plastic một vòng là 400m, chắc hẳn Đường Tử Kỳ chạy khoảng 600m thì ngất.

Minh Hi còn rất kinh ngạc, trong sách không có chuyện này mà.

À...Cô thay đổi cốt truyện, chắc bên Đường Tử Kỳ hệ thống nhiệm vụ cũng sẽ có điều chỉnh thay đổi?

"Chắc hẳn là áp lực quá lớn, các cậu ấy đều yêu cầu học tập cực kỳ nghiêm túc, lớp trọng điểm không phải đều là từ lớp 10 đã bắt đầu học chương trình lớp 12 sao?" Minh Hi hỏi.

"Cậu cũng học tập rất tốt mà, cậu thế nào không có áp lực?" Phùng Mạn Mạn hỏi cô.

"Không giống nhau, mình là trái tim rộng lớn."

"Đúng vậy, tính tình cậu thật quá tốt, dễ dàng bị bắt nạt."

"Đúng vậy, thời điểm khai giảng thiếu chút nữa bị cậu bắt nạt."

"Lôi chuyện cũ ra đúng không? Mình bây giờ liền sang lớp trọng điểm tìm Hà Nhiên đến xem khối thịt sỉ nhục kia của cậu."

Hai người hi hi ha ha đi qua, hoàn toàn không chú ý tới không ít người lớp trọng điểm đều đang nhìn hướng các cô.

Đường Tử Kỳ ngất xỉu, ở trong mắt bọn họ chính là bị học sinh lớp quốc tế bắt nạt, theo bản năng đồng tình kẻ yếu.

Đều là do nhóm người này tạo thành, hiện tại bọn họ còn cười nhạo, thật là tâm can quá đen tối.

Chờ chạy 800m kết thúc, thời tiết cũng dần dần nóng.

Minh Hi mặc đồng phục thể dục của trường, áo màu trắng, trên tay áo có một vệt màu tím rất mới, thêu tên trường học bằng tiếng Anh.

Quần đùi cũng là màu tím, sau khi Minh Hi mặc vào chân có vẻ đặc biệt dài.

Minh Hi da trắng, chân lại dài, ở rất xa đã có thể nhìn thấy hai cái chân dài chói lọi đứng đó.

Ban đầu cô còn cười hì hì, cùng Phùng Mạn Mạn ra vẻ mình không thành vấn đề, ít nhất có thể kiên trì đến cuối cùng.

Phùng Mạn Mạn nhìn cô, lại tỏ ra vô cùng lo lắng.

Lưu Tuyết lắc lắc nước trong tay: "Đồ uống vận động đã chuẩn bị."

"Chờ mình chiến thắng trở về nhé!" Minh Hi nói còn giơ nắm tay.

Không bao lâu, số 007 quốc tế liền lên sân khấu.

Vòng đầu tiên, Minh Hi còn có thể đuổi kịp hầu hết cả đoàn.

Một vòng tiếp theo, Minh Hi dần dần thoát ly nhóm người.

Đến vòng thứ ba, Minh Hi đã bắt đầu chạy một lát lại đi vài bước.

Má cô phiếm hồng, trán đều là mồ hôi, thể lực đã không theo kịp.

Cũng may cô khống chế được cũng không tệ lắm, ít nhất không đau sốc hông.

Nhóm Ấn Thiếu Thần cùng Thiệu Dư đi mua nước, bên kia người xếp hàng đông, nên giờ mới trở về, vừa vặn gặp Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết vẫn chờ bên ngoài đường băng.

Ấn Thiếu Thần đứng ở bên đường chạy nhìn Minh Hi chạy qua, mày nhíu chặt.

"Thế này có thể chạy tiếp không, rõ ràng chạy không nổi, nhìn gầy như vậy, yếu đuối mong manh có thể được chứ?" Phùng Mạn Mạn nhìn dáng vẻ Minh Hi không nhịn được lẩm bẩm.

"Thoạt nhìn không chạy nổi nữa, kỳ thật không cần kiên trì đến cuối cùng, có thể tự bỏ cuộc, hiện tại dáng vẻ này cũng không được xếp thứ tự, không vào top tám thì vô dụng." Thiệu Dư cũng nói theo.

"Khuyên cậu ấy đi, không tiếp được thì bỏ cuộc." Phùng Mạn Mạn còn tức giận liếc mắt nhìn Ấn Thiếu Thần, "Còn nhờ ơn người nào đó lây cho bệnh cảm cúm, mũi không thông khí, dạy cho cậu ấy phương pháp hô hấp không dùng được, chắc hẳn hiện tại ngay cả nói cũng khó chịu muốn chết."

Thiệu Dư vụng trộm cho Phùng Mạn Mạn một ngón tay cái, cậu phát hiện gần đây Phùng Mạn Mạn dục vọng cầu sinh càng ngày càng ít.

"Đúng vậy, vừa rồi Đường Tử Kỳ chạy 800m không đến đích đã ngất đi." Lưu Tuyết cũng hùa theo.

"Ngất xỉu? Khoa trương như vậy?" Thiệu Dư cũng không quá để ý Đường Tử Kỳ, đem trà sữa trong tay đưa cho hai người.

"Đúng vậy, hy vọng Minh Hi đừng ngất xỉu, trời nắng nóng thế này, vốn dĩ thể dục đã không tốt còn cậy mạnh."

Ấn Thiếu Thần rốt cuộc không kiên nhẫn được, lúc Minh Hi chạy đến gần bọn họ, đi đến cách đó không xa đối với Minh Hi hô một câu: "Cậu mẹ nó đi ra cho tôi!"

Một câu rống to này của cậu, làm không ít người xung quanh đứng hình, sợ tới mức đều trốn rất xa.

Minh Hi hiện tại mệt đến mức phản ứng cũng không còn nhanh nhạy, chỉ nhìn về phía Ấn Thiếu Thần sau đó vẫy vẫy tay: "Không có việc gì... Tôi có thể..."

"Đem miệng ngậm lại!" Lúc này còn nói, không sợ đau sốc hông sao?

Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần, lại nhìn nhìn bên cạnh, cuối cùng quật cường nói: "Không."

Tiếp theo tiếp tục chạy.

Ấn Thiếu Thần nhìn cô chạy xa tức giận không thôi, muốn đem Minh Hi kéo ra, lại sợ Minh Hi sau khi ra sẽ tức giận, rốt cuộc đã kiên trì hơn một ngàn mét.

500m cuối cùng, Minh Hi đã cảm thấy chân giống như bị buộc bao cát, nện bước đặc biệt nặng nề.

Cô sợ cuối cùng toàn trường đều đang đợi cô đến điểm đích cuối cùng, khẽ cắn môi, vẫn kiên trì chạy tiếp, đoạn cuối thậm chí còn vượt qua mấy nữ sinh.

Minh Hi cuối cùng thành tích rất thần kỳ, đứng thứ tám, còn giúp lớp quốc tế thắng được một điểm.

Chủ yếu là mấy nữ sinh chạy phía trước cũng không biết bản thân xếp thứ mấy, về sau đã chạy không nổi, thế nên để Minh Hi vượt qua.

Minh Hi chạy bộ xong, bị Phùng Mạn Mạn đỡ đi lại ở gần đó.

Tuy rằng nói chuyện không lưu loát, Minh Hi vẫn quật cường dùng tay ra dấu "Tám".

Hành động ngốc nghếch này đem Phùng Mạn Mạn chọc cười.

"Đợi lát nữa cậu liền hô cố lên cho mình đi, xem mình lợi hại bao nhiêu." Phùng Mạn Mạn nói.

Phùng Mạn Mạn đăng ký đều là các hạng mục cần sức bật mạnh chạy nước rút, còn có chạy tiếp sức.

Tay Minh Hi lại ra dấu "OK".

"Lại đây, tôi đi phòng y tế lấy cho cậu ít đường glucose." Ấn Thiếu Thần tới bên người Minh Hi nói.

Minh Hi lắc lắc đầu cự tuyệt.

Mọi người đều chạy 1500m, cô không đến mức làm ra vẻ như vậy.

"Lại đây!" Ấn Thiếu Thần hung dữ nói lại lần nữa.

"Ấn thiếu, dưa hái xanh..." Phùng Mạn Mạn nói đến một nửa, đã bị Thiệu Dư che miệng kéo đi rồi.

Thiệu Dư: "Bọn mình hiện tại liền về lớp, hai người các cậu đi thôi."

"Đúng đúng đúng, chúng mình không muốn đi phòng y tế." Hàn Mạt cũng nói theo, đồng thời thấy Phùng Mạn Mạn còn giãy giụa, ngốc nghếch cho rằng Phùng Mạn Mạn bị kéo đi rồi, Lưu Tuyết chỉ có thể đi theo bọn họ.

Minh Hi bất đắc dĩ nhìn Ấn Thiếu Thần liếc mắt một cái, tiếp theo thở dài một hơi.

"Cùng tôi ở bên nhau liền bất đắc dĩ như vậy?" Ấn Thiếu Thần hỏi cô.

"Nói như thế nào đây..." Minh Hi đi theo bên cạnh Ấn Thiếu Thần, mới vừa mở miệng đã cảm thấy yết hầu không thoải mái, uống thêm mấy ngụm nước.

Ấn Thiếu Thần kỳ thật đang đợi đáp án, kết quả Minh Hi mãi cũng chưa nói nốt đoạn cuối.

Đi tới gần khu dạy học, nơi này rất ít người, Ấn Thiếu Thần nhìn Minh Hi hỏi: "Khi cậu chạy bộ sao lại không mặc quần?"

"Tôi có mặc mà, quần đồng phục."

Quần đùi thể dục mặc trên người Minh Hi không biết vì sao, có vẻ quá ngắn.

Chắc hẳn là do chân quá dài?

Thời điểm chạy, ống quần còn hơi cuộn lên trên một ít, trông càng thêm khoa trương.

Ấn Thiếu Thần nhìn lập tức cảm thấy vô cùng chướng mắt.

"Quần của cậu có phải số đo quá nhỏ không?" Ấn Thiếu Thần tiếp tục hỏi.

"Không nhỏ mà, vừa vặn, cậu xem." Minh Hi trả lời xong còn xoay một vòng cho Ấn Thiếu Thần xem.

"Về tủ để đồ trong phòng học lấy cái quần, mặc thành như thế quả thực kỳ cục."

Minh Hi cảm thấy không thể hiểu được, Ấn Thiếu Thần làm sao lại giống như ba cô vậy.

Cô gật gật đầu, trả lời: "Được."

Hai người nói xong lên lầu, Minh Hi đi được hai bước đã cảm thấy cẳng chân run run, lên cầu thang đều lao lực, thân thể lảo đảo một chút suýt nữa té ngã.

Ấn Thiếu Thần đứng bên cạnh cô nhìn thấy, lại quay đầu quan sát xung quanh, xác định không có những người khác sau đó liền cúi người xuống, ôm ngang Minh Hi lên.

Đột nhiên bị ôm công chúa, Minh Hi còn có chút không được tự nhiên, mắt trợn trừng, tay cũng không biết nên để đâu.

"Không, không cần!" Âm lượng Minh Hi cũng không khống chế được, kinh hô một tiếng.

"Cậu..." Ấn Thiếu Thần chần chờ một chút, tiếp tục ôm Minh Hi đi, lời cuối cùng không nói ra.

Cân nặng của Minh Hi tuyệt đối hơn trăm, nhìn rất gầy, như thế nào lại nặng như vậy?

Nhưng nghĩ đến chiều cao và hình thể của Minh Hi, đoán chừng cân nặng tầm này cũng là bình thường.

Ấn Thiếu Thần đem Minh Hi ôm đến cửa lớp, nói: "Lấy quần mặc vào, tôi đi phòng y tế."

"Ừm..." Minh Hi ủy khuất tiến vào phòng học tìm quần, cô cảm thấy quần đùi vận động của mình rất bình thường a.

Ấn Thiếu Thần tự mình lên lầu, đi phòng y tế tìm đường glucose.

Giáo viên không ở đây, nhưng mà có giường đang kéo rèm.

Khi Ấn Thiếu Thần đứng trước ngăn tủ tìm đường glucose, có người từ giường bên kia đi tới, hình như cũng muốn lại đây lấy thuốc.

Nhưng bước chân cô ta mơ hồ, nện bước rất chậm, thời điểm tới gần bên cạnh Ấn Thiếu Thần vậy mà suy yếu ngã xuống.

Ấn Thiếu Thần theo bản năng duỗi tay muốn đi đỡ người, dư quang nhìn thấy người sắp té xỉu là Đường Tử Kỳ, lại nhanh chóng rụt tay lại.

Cuối cùng Đường Tử Kỳ ngã vào tủ.

Ấn Thiếu Thần nghiêng đầu nhìn cô ta, còn lùi về sau một bước.

Đường Tử Kỳ nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên lần nữa.

【Nhiệm vụ hằng ngày: Tiếp xúc tứ chi với Ấn Thiếu Thần, khen thưởng mị lực 3. 】

Nhiệm vụ trước là được mọi người đồng tình, cô ta xem như chỉ hoàn thành một nửa, không có khen thưởng, cũng không có trừng phạt.

Nhiệm vụ lúc này không thể lại bỏ lỡ, cô ta hiện tại khí sắc đã có chút không tốt.

Cô ta quay đầu lại nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, Ấn Thiếu Thần cũng đang nhìn cô ta, chỉ là ánh mắt không quá thân thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro