Chương 28: Hải Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Hi về đến nhà lấy sách giáo khoa cùng bút ký, rồi cùng Ấn Thiếu Thần đi thư viện trong khu biệt thự.

Thư viện thiết kế rất độc đáo, cả mặt tường đều là kệ sách, lấy sách trên cao còn phải dùng thang.

Trên đỉnh còn lại là ô vuông gỗ xếp bất quy tắc cùng mộc lương, điểm đặc sắc nhất của thư viện là ở chính giữa có một thân cây, xung quanh là trần nhà pha lê, từ nơi này có thể nhìn thấy thân cây tươi tốt.

Minh Hi hứng thú bừng bừng lôi kéo Ấn Thiếu Thần đến một góc thư viện ngồi xuống, ý đồ dùng cách quanh co lòng vòng nói cho Ấn Thiếu Thần thêm tin tức, ngay cả mật mã kiểu chữ, gõ chữ điện thoại, phương pháp tin nhắn chờ đều thử.

Thử đến mức cuối cùng cô còn chưa viết xong một câu hoàn chỉnh, đầu đã đau không chịu nổi, trực tiếp dùng trán đụng mặt bàn.

Đụng vài cái, liền đập vào tay Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần nhìn dáng vẻ Minh Hi, luôn cảm thấy không thể hiểu được.

Minh Hi cầm di động đánh mấy chữ: "A, đau đầu đau đầu."

Đột nhiên linh quang chợt lóe, bắt đầu ở trong sách tìm kiếm chữ, viết số trang cùng số hàng, viết đến một nửa lại: "A, đau đầu đau đầu."

Sau khi thử, dứt khoát bùm bùm đụng mặt bàn.

Ấn Thiếu Thần dùng tay lót trên mặt bàn, nhẹ giọng nói: "Đừng cậy mạnh, không nóng nảy, chúng ta thử dần dần, không cần bằng mọi cách cũng phải giải thích rõ ràng trong một ngày."

Minh Hi gối bàn tay Ấn Thiếu Thần, nghiêng đầu nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, đáng thương vô cùng hỏi: "Trước khi tôi giải thích rõ ràng, cậu có thể đừng bắt nạt tôi không?"

Ấn Thiếu Thần bị hỏi câu này, trái tim cũng muốn tan chảy, ngực đột nhiên nhảy lên vài cái, cuối cùng nghiêng đầu khụ khụ cố giả vờ trấn định: "Được."

Minh Hi nhoẻn miệng cười với Ấn Thiếu Thần: "Ừ, vậy nói chắc rồi nha!"

Thanh âm cô rất nhẹ, bởi vì suy yếu mang theo nhu nhược. Thời điểm cô nói đang cười, tươi cười đã vào tận đáy mắt, xinh đẹp như kẹo bông gòn, xốp xốp, mềm mại, ngọt ngào.

Ấn Thiếu Thần nhìn cô, giật mình, nhưng vẫn tiến đến bên người cô bổ sung: "Không bắt nạt cậu, nhưng sẽ nhìn chằm chằm cậu, vạn nhất cậu làm chuyện gì tôi có thể trước tiên phát hiện, cũng khiến cậu không hại được người khác."

Ở thư viện, hai người kề sát vào nói chuyện kỳ thật không có gì không ổn.

Nhưng thư viện khu biệt thự cơ bản bỏ hoang, trừ việc có người định kỳ tới quét dọn vệ sinh, bên bất động sản sắp xếp người trông coi, mặt khác liền không có ai.

Ngược lại quán cà phê bên kia còn có thể ngẫu nhiên có người đến làm việc.

Trong hoàn cảnh như vậy, rõ ràng không cần phải tiến đến gần như vậy, cũng không cần phải nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Minh Hi là vì suy yếu, còn Ấn Thiếu Thần đây?

Minh Hi đột nhiên ngồi dậy, cầm lấy bút ký xem, trong lòng nhịn không được phỉ nhổ, nam chính trong ngọt văn thật sự là tai họa, vô hình trêu chọc người khác, còn một kích trí mạng.

Mấu chốt nếu là cô thích Ấn Thiếu Thần bị trêu đùa cũng thôi đi, chủ yếu cô sợ Ấn Thiếu Thần, bị chọc đến kinh hồn táng đảm.

Người khác xem là phim tình cảm, trong mắt cô chính là phim kinh dị.

"Tôi đêm qua soạn đề cho cậu, muốn thử xem trình độ của cậu, lại quyết định dạy cậu như thế nào." Minh Hi nói, đem đề mình viết đặt trước mặt Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần nhìn đề vài lần.

"Hai trang đầu là toán học, mặt sau là toán học cao cấp, còn có sinh học và hóa học ở phía sau." Minh Hi giới thiệu cho cậu.

"Nhiều đề như vậy, cậu viết mất bao lâu?"

"Cả đêm hôm qua, hiện tại còn đau đầu đây." Minh Hi nằm trên mặt bàn, gối lên cánh tay nhắm mắt lại, "Tôi nghỉ ngơi một lát."

Ấn Thiếu Thần cầm bút nghiêm túc viết mới một lúc đã nghe được tiếng hít thở đều đều.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Minh Hi.

Sườn mặt Minh Hi gối lên cánh tay, bị ép phồng lên, môi cũng hơi hơi chu ra.

Diện mạo rõ ràng là kiểu ngự tỷ, khi ngủ lại ngốc ngốc.

Cậu lấy ra di động, mở camera chụp mấy tấm ảnh mặt Minh Hi, tiếp theo một tay chống cằm nhìn ảnh chụp trên điện thoại, nhịn không được nở nụ cười.

Một người vô cùng lạnh nhạt, thế nhưng cũng có thời điểm tươi cười ấm áp.

Ấn Thiếu Thần tiếp tục làm đề, ước chừng 30 phút sau Minh Hi rốt cuộc tỉnh lại.

Tuy rằng tỉnh, nhưng vẫn đang ngáp, vẻ mặt ngây ngốc nhìn xung quanh, thân thể nằm ườn ra bàn, đầu tiên sửa sang lại tóc một chút, sau đó nhanh chóng xoa xoa nước miếng ở khóe miệng, cuối cùng nhìn về phía Ấn Thiếu Thần đang đáp đề.

Cô thò lại gần xem Ấn Thiếu Thần trả lời, phỏng đoán trình độ Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần cố ý làm sai một vài đề, sợ Minh Hi cảm thấy cậu căn bản không cần dạy.

Minh Hi nhìn một lúc, nhịn không được cảm thán: "May mắn cậu có chút nền tảng, bằng không tôi phải bắt đầu dạy từ bảng cửu chương."

Ấn Thiếu Thần ngừng bút, đột nhiên suy nghĩ, cậu có phải làm sai quá nhiều hay không, khiến Minh Hi hoài nghi cậu là một tên đần?

Chờ Minh Hi thật sự bắt đầu dạy, Ấn Thiếu Thần lập tức hối hận, bởi vì Minh Hi hiển nhiên thật sự coi cậu trở thành đồ ngốc.

Ở trong mắt Minh Hi, đề cô ra đơn giản nhất, cơ sở nhất.

Vậy cũng có thể sai?

Câu hỏi đơn giản nhất không cần viết nhiều bước đã có thể trực tiếp ghi ra đáp án, vậy mà còn sai, không phải học kém thì là cái gì?

Thật giống như ấn đồng hồ bấm giây, hết ba giờ, Minh Hi đang giảng đề đến một nửa liền ngừng, nhanh chóng thu dọn đồ vật: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi."

Ấn Thiếu Thần nhìn cô vừa tức vừa buồn cười, đứng dậy theo, thuận tay cầm túi xách giúp Minh Hi: "Tôi đưa cậu trở về."

"Không cần, cũng không xa." Minh Hi lập tức từ chối.

"Đi thôi." Ấn Thiếu Thần phảng phất như không nghe hiểu ý chối từ.

Sau khi hai người ra khỏi thư viện, Ấn Thiếu Thần đột nhiên nói: "Vẫn ít tiếp xúc với Hà Nhiên thì tốt hơn."

"Tôi không tiếp cận cậu ta mà."

"Cậu ta thiếu chút nữa giết người, đem người kia đánh vào phòng ICU, trong nhà tốn khoản rất lớn mới ngăn được, phong tỏa tin tức, còn có thể cho cậu ta tiếp tục đi học, nhà bọn họ cũng coi như lợi hại."

Minh Hi hoảng sợ, bước chân dừng lại kinh ngạc nhìn về phía Ấn Thiếu Thần: "Hóa ra như vậy sao? Tôi hoàn toàn không biết."

"Sau khi cậu chuyển trường đi xảy ra một số chuyện, sau đó cậu ta trở thành như vậy, thời điểm cậu thích cậu ta, cậu ta xem như còn bình thường."

"Hoàn toàn không nhìn ra, tôi còn cảm thấy cậu ta yếu đuối mong manh đấy, tại sao?"

Ấn Thiếu Thần không biết có nên nói hay không, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Thật sự thì người kia đáng đánh, nhưng mà cậu ta cũng có chút cực đoan, tuy rằng về tình cảm có thể tha thứ, nhưng nếu lựa chọn bạn trai vẫn đừng chọn người như vậy."

Minh Hi gật gật đầu: "Đúng vậy, kiểu người như cậu và Hà Nhiên đều không thể chọn, quá dọa người."

Cô nói xong, từ trong tay Ấn Thiếu Thần lấy về túi của mình, nói một câu tạm biệt ngay lập tức chạy về nhà.

Ấn Thiếu Thần nhìn cô rời đi có chút buồn bực, cậu là muốn Minh Hi cách Hà Nhiên xa một chút, như thế nào kéo mình liên lụy theo?

*

Trong lúc cả nước mừng quốc khánh, Minh Hi trừ khi đi ra ngoài chơi, sẽ bị Ấn Thiếu Thần chộp tới học bổ túc.

Làm Minh Hi khiếp sợ chính là, trình độ Ấn Thiếu Thần tiến bộ nhanh bao nhiêu lần, dựa theo bài kiểm tra ngày cuối cùng, thành tích thi của Ấn Thiếu Thần tuy rằng không đến mức đuổi kịp lớp trọng điểm, nhưng ở lớp bình thường cũng coi như học sinh xuất sắc.

Không hổ là nam chính!

Minh Hi thể hiện sự cảm thán, nói tiếp: "Tôi cảm thấy tôi hẳn là không cần tiếp tục dạy cậu."

Ấn Thiếu Thần lại không cao hứng.

Vị tổ tông này sao lại không dễ hầu hạ như vậy đây?

Khai giảng sau kỳ nghỉ quốc khánh, Minh Hi vừa tiến vào phòng học đã gọi vài người đi mất, cùng nhau mênh mông cuồn cuộn giống như muốn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau ra khỏi lớp.

Học sinh lớp quốc tế tụ tập bên nhau dường như sẽ không có chuyện gì tốt, nhóm người này ỷ vào trong nhà có chút điều kiện, quá mức kiêu ngạo.

Cho nên trong trường học nhìn thấy nhóm người này mênh mông cuồn cuộn hướng cổng trường đi, còn kéo theo một đám nhỏ người vây xem.

Sau đó liền thấy... Mấy nam sinh này bắt đầu giúp Minh Hi bê đồ chuyển phát nhanh.

Mọi người:...

Minh Hi mới vừa dọn đến đây không lâu, phòng ngủ thiếu rất nhiều đồ vật.

Lần trước nhìn thấy Minh Nguyệt dán giấy dán tường trong phòng ngủ của con bé, còn có tủ lạnh mini, giá treo quần áo, sô pha nhỏ, thậm chí giường đều là tự mình mua, các loại đồ vật đầy đủ mọi thứ.

Phòng ngủ Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết còn tìm cả nhà thiết kế nội thất thiết kế, không gian nhỏ được trang trí đặc biệt có cảm giác thiếu nữ.

Cũng chỉ có loại học sinh hơn mười năm học trường Gia Hoa mới có thể trang hoàng phòng ngủ như vậy.

Minh Hi không tính toán lăn lộn nhiều, nhưng cảm thấy đồ gì mình thiếu tất cả mua hết, vừa lúc mấy ngày nay đều dần dần nhận được, Minh Hi dẫn theo một đám "công nhân khuân vác" mênh mông cuồn cuộn đi vác về.

Vì sắp đến giờ tự học sáng sớm, bọn họ chỉ đem đồ khiêng vào phòng học.

Mấy thứ này bị chất đống phía trước tủ cất đồ trong phòng học, có thứ đặt ở bên trên tủ.

Ấn Thiếu Thần trở lại chỗ ngồi, liền nhìn thấy Minh Hi ngửa đầu nhìn trời.

"Nghĩ cái gì vậy?" Cậu hỏi.

"Đói bụng......" Buổi sáng tìm chuyển phát nhanh, muộn thời gian ăn sáng.

Ấn Thiếu Thần nhìn ngó xung quanh hộp chuyển phát nhanh, tiếp theo nói với Minh Hi: "Cậu đi lấy một bình nước về đây."

"Làm gì vậy?"

"Cho cậu làm đồ ăn." Ấn Thiếu Thần trả lời.

Minh Hi lập tức hưng phấn mà đi.

Ấn Thiếu Thần lấy đến hộp chuyển phát nhanh, mở ra một cái nồi điện, vừa vặn phía sau chỗ ngồi bọn họ có ổ cắm, cậu đem nồi đặt trên ghế.

Lúc mua nồi còn được tặng xẻng, vừa vặn có thể sử dụng.

Cậu phân phó Minh Hi: "Lần này dùng nước rửa nồi và xẻng."

"À, được." Minh Hi đặc biệt nghe lời làm theo.

Chờ lại lấy tiếp một bình nước mang về, Ấn Thiếu Thần mở thùng mì ăn liền, lấy ra hai gói, ở phòng học nấu mì ăn liền.

Học sinh lớp quốc tế, vĩnh viễn sẽ không biết ngồi ở hàng cuối cùng, đôi bạn cùng bàn thần kỳ kia sẽ ở trong lớp học làm ra chuyện quỷ dị gì.

Từng nhìn thấy Minh Hi trong tiết tự học sửa áo, hiện tại thấy Ấn Thiếu Thần dùng tiết tự học sớm nấu mì ăn liền.

"Tôi nói này hai vợ chồng các cậu có thể đừng thể hiện kỹ thuật đặc biệt như vậy hay không, tôi luôn cảm thấy mình trong tiết tự học chơi game cũng không đuổi kịp các cậu." Thiệu Dư quay đầu lại nhìn về phía hai người làm trò.

Ấn Thiếu Thần còn rất thích cái xưng hô hai vợ chồng này, không để ý, chỉ trả lời: "Đói bụng."

"Cậu ăn rồi mới đến trường cậu cũng đói bụng?" Thiệu Dư tiếp tục hỏi.

"Chơi trò chơi của cậu đi."

Ấn Thiếu Thần không phải đơn thuần nấu mì ăn liền, mà là sau khi nấu chín, đem nước đổ vào lại cái ly, tiếp theo bắt đầu xào mì ăn liền.

Trình độ của cậu có thể nói là cấp bậc chuyên nghiệp, điều kiện đơn sơ như vậy, vẫn làm được ra dáng ra hình.

Nếu lại có một ít nguyên liệu khác cùng thêm rau dưa đồ ăn kèm, đoán chắc sẽ làm được món càng ngon hơn.

Lúc sau làm xong, Minh Hi nhịn không được "Oa" một tiếng.

Các bạn học khác xung quanh cũng ánh mắt trông mong nhìn.

Cũng chỉ có lớp quốc tế mới thế, lớp khác đừng nói ở trong phòng học xào đồ ăn, chắc hẳn ở lớp ăn gì cũng không dám.

Bởi vì đồ vật không quá toàn, không có bát, Ấn Thiếu Thần chỉ có thể để cho Minh Hi dùng nồi ăn, đem nồi đặt lên trên mặt bàn.

Cũng may bình thường thời điểm đặt cơm có để lại mấy đôi đũa dùng một lần, giúp cô không đến mức phải dùng tay không bốc ăn.

Phùng Mạn Mạn xem đến mức nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Ấn Thiếu Thần, trưng cầu ý kiến đầu bếp.

Chắc hẳn là khi quốc khánh Phùng Mạn Mạn mật báo có công, Ấn Thiếu Thần không để ý, Phùng Mạn Mạn liền đi theo Minh Hi cùng nhau ăn hết nồi xào mì ăn liền.

"Cho mình một miếng." Thiệu Dư quay đầu, thò qua.

Phùng Mạn Mạn trực tiếp dùng đũa của mình đút cho Thiệu Dư một miếng.

"Thật không nói điêu, tay nghề này của Ấn thiếu nhà chúng ta thật sự không tồi." Thiệu Dư bắt đầu khích lệ.

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy cậu ấy có điểm này đáng khen." Minh Hi cũng khen.

Thiệu Dư lập tức liếc Ấn Thiếu Thần một cái, thấy Ấn Thiếu Thần không nói gì mới cười trộm.

Nhưng mà cũng bình thường.

Minh Hi không thiếu tiền, cũng sẽ không để ý gia thế bối cảnh Ấn Thiếu Thần.

Bản thân Minh Hi đã xinh đẹp, muốn thưởng thức giá trị nhan sắc soi gương là được, Minh Hi thích nam sinh đàn ông một chút, Ấn Thiếu Thần tuy rằng không đến mức ẻo lả, nhưng cũng quá tinh xảo.

Có thể làm Minh Hi cảm thấy không tệ, cũng chính có việc Ấn Thiếu Thần biết nấu cơm.

Ăn xong mì ăn liền, nồi cũng chỉ có thể chờ tan học đi rửa.

Minh Hi lấy ra vở ôn tập các môn, sau đó không được một lát đã ngủ rồi, buổi sáng mấy tiết học toàn bộ đều ngủ, đến giờ thể dục giữa giờ cũng chưa tỉnh.

Học sinh vốn phải trực nhật bị Ấn Thiếu Thần đổi, cậu cũng không đánh thức Minh Hi, một mình tự dọn dẹp hết phòng học, cũng không rõ Minh Hi ngủ nhiều như thế, thành tích làm cách nào lấy được?

Tới giữa trưa thời điểm ăn cơm, nhóm Phùng Mạn Mạn liền phát sầu.

"Cậu ấy đêm qua làm cái quái gì, như thế nào ngủ say như vậy?" Lưu Tuyết duỗi tay thử hô hấp Minh Hi, xác định còn thở mới yên lòng.

"Cậu ấy cứ như thế, vậy mà còn có thể học tập tốt, thật là đồ súc sinh!" Phùng Mạn Mạn không nhịn được mắng.

Trong phòng học mọi người đã đi ra ngoài gần hết, hiện tại trống không.

Đúng lúc này có một nam sinh gõ gõ cửa xong lập tức đi đến, cuối cùng đi tới bên cạnh bàn học Minh Hi.

Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết đều kinh ngạc mà nhìn về phía nam sinh này.

Nam sinh vóc dáng rất cao, làn da màu lúa mạch, thuộc về thiếu niên hệ vận động.

Quan trọng là rất đẹp trai.

Mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, một đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào Minh Hi đang ngủ, vẻ mặt có chút phức tạp.

"Cậu có việc gì sao?" Phùng Mạn Mạn hỏi soái ca này.

Soái ca nhìn về phía Phùng Mạn Mạn, chỉ vào Minh Hi trả lời: "Tìm cậu ấy."

"Cậu..." Nhìn lạ mắt, nếu trong trường học có anh chàng đẹp trai cực phẩm như vậy, các cô không thể không biết.

Soái ca không nói gì, ngồi ở vị trí Ấn Thiếu Thần, tiếp tục chăm chú nhìn Minh Hi.

"Cậu không phải là cái người gọi Hải Tinh kia đi?" Phùng Mạn Mạn hỏi cậu ấy.

"Cậu biết tôi?" Hải Tinh nghi hoặc hỏi.

"M* nó, đúng thật, cậu thật sự theo đuổi đến đây?"

"Ừ, không từ mà biệt sao lại thế này." Nhắc tới chuyện này Hải Tinh lại muốn tức.

Phùng Mạn Mạn rốt cuộc hạ quyết tâm đánh thức Minh Hi, Minh Hi mơ mơ màng màng mở to mắt, mê mang nhìn về phía Phùng Mạn Mạn.

Phùng Mạn Mạn chỉ chỉ Hải Tinh.

Cô quay đầu nhìn về phía Hải Tinh, lập tức liền tỉnh táo, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Minh Hi vừa tỉnh, Hải Tinh liền sợ, cũng không dám đối diện với Minh Hi, nhanh chóng trốn tránh ánh mắt cô nhìn hướng chỗ khác: "Tới tìm cậu."

"Đồng phục trên người của cậu từ đâu ra?"

"Ở cửa đoạt của một học sinh."

"Cậu trả lại cho mình!"

Hải Tinh lập tức gật đầu thật nhanh, sau đó trộm liếc mắt nhìn Minh Hi một cái, xong ánh mắt lại nhanh chóng né tránh.

Thích Minh Hi gần một năm, đến bây giờ cậu cũng không dám chính thức đối mặt với Minh Hi, mỗi lần đều sẽ mặt đỏ tim đập, cả người ngượng ngùng đến không chịu được.

Thật là đối mặt một giây, liền tâm động một giây, đối mặt một phút, cậu đều không thở nổi.

Trùm trường ở bên ngoài uy phong lẫm liệt, nhìn thấy Minh Hi đầu gối liền mềm, Minh Hi hơi chút không vui, cậu liền hận không thể quỳ xuống trước Minh Hi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro