Chương 39: Cầu vồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Nhiên có thói quen ra ngoài chơi trò chơi, vì tín hiệu bên ngoài so với bên trong trường tốt hơn, chơi game sẽ không lỗi mạng.

Người chơi game tính cẩn thận giống cậu ta, tất nhiên yêu cầu tốc độ đường truyền cao.

Nhưng mà gần đây thời tiết hơi lạnh, cậu ta chỉ có thể dời trận địa, đến đình nhỏ ngoài ký túc xá chơi trò chơi.

Nơi này mười năm trước là buồng điện thoại công cộng, kiểu cắm thẻ sau đó gọi điện thoại.

Sau này điện thoại di động phổ biến, nơi này cũng được thay đổi, nhưng mà không phá bỏ. Sau đó, chỗ này đặt máy bán hàng tự động, bán đồ uống và đồ ăn vặt, quẹt thẻ cơm là có thể mua.

Hà Nhiên ngồi trên ghế chú ý thấy xung quanh rất ít học sinh, mới thoát khỏi game mình vừa chơi, mở ra Kỳ Tích Ấm Áp.

Là thời điểm bày ra kỹ thuật chân chính!

Cậu ta rất thích chơi loại game này, thậm chí còn chơi mấy trò công lược yêu đương, đều là trò tiêu khiển khi nhàm chán, nhưng mà cậu sẽ không để cho người khác biết mình chơi.

Cậu ta lớn lên đẹp, đẹp đến mức không ít người cảm thấy nếu cậu giả gái sẽ đạt trình độ cực phẩm, cậu ta rất chán ghét mọi người bàn tán về điều này.

Thích chơi game là một chuyện, bản thân mình có nguyện ý bị coi thành đồ ẻo lả hay không lại là chuyện khác.

Cậu ta hận nhất người khác nói cậu ta giống con gái, đây là điều tối kị của cậu.

Cậu ta chơi một lúc liền cảm giác được có người tới gần, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Đường Tử Kỳ đứng ở phía sau ghế tựa của cậu ta, cúi đầu nhìn cậu chơi trò chơi, hỏi cậu: "Con trai lớn lên đẹp đều thích chơi mấy trò kích thích như vậy sao?"

Hà Nhiên lập tức khóa màn hình, không kiên nhẫn nói: "Cậu có biết xem màn hình di động của người khác thực sự làm người ta rất chán ghét hay không."

"À."

Đường Tử Kỳ đi đến trước máy bán hàng tự động chăm chú nhìn một lát, mua một chai Sprite, tiếp theo quay đầu lại nhìn về phía Hà Nhiên hỏi: "Cậu uống gì?"

"Cậu muốn mua cho tôi?"

"Ừ, nhận lỗi."

"Coca." Hà Nhiên thật ra rất nhanh đã tiếp nhận lời xin lỗi này rồi.

"Được."

Đường Tử Kỳ lại mua một lon Coca, tiếp theo đưa cho Hà Nhiên.

Hà Nhiên tiếp nhận Coca đồng thời đánh giá Đường Tử Kỳ, nhìn thấy phía trên cô khoác áo đồng phục, bên dưới còn mặc quần ngủ đã ra ngoài, chân đi dép thêu hình gấu con.

"Không nghĩ tới kiểu con gái ngoan ngoãn giống như cậu muộn vậy còn ra ngoài." Hà Nhiên nhìn thoáng qua thời gian, sắp đến giờ đóng cửa ký túc.

"Ở trong phòng ngủ thấy phiền, liền ra ngoài đi dạo một chút."

Sau khi nhận được hệ thống nhắc nhở, Đường Tử Kỳ thật sự cảm thấy cái hệ thống này rất ngược cún, Ấn Thiếu Thần hôn, cô cũng là người đầu tiên nhận được tin tức.

Điều này làm cô bực bội không thôi, vì thế ra ngoài giải sầu.

Hà Nhiên vặn nắp Coca không khách khí uống một ngụm, tiếp theo tiện tay đặt sang bên cạnh.

Cậu ta từ trong túi lấy ra hộp thuốc rung rung rơi ra một điếu thuốc châm lửa, dựa vào ghế hít mây nhả khói.

Dáng ngồi của cậu ta luôn xiêu xiêu vẹo vẹo giống như không có xương cốt, nâng cằm lên, lộ ra hầu kết, mặt nhỏ đến mức có chút nghịch thiên.

Loại nam sinh tinh xảo tới quá mức này, ngay cả ngửa mặt cũng có thể nói không góc chết.

Đường Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn cậu, sau một lúc lâu mới hỏi: "Thứ này hút ngon không?"

"Cảm thấy hứng thú?"

"Có chút."

Hà Nhiên lại lắc lắc rơi ra một điếu đưa qua hỏi: "Muốn thử một chút xem sao?"

Đường Tử Kỳ đi đến bên cạnh Hà Nhiên ngồi xuống, rút ra điếu thuốc kia hỏi: "Cậu dạy tôi?"

"Cậu ngậm trước, bằng không không châm được."

Đường Tử Kỳ chân tay vụng về làm theo, Hà Nhiên tự tay giúp cô châm thuốc.

Sau khi bật lửa Đường Tử Kỳ hút một ngụm liền không nhịn được nhíu mày: "Hương vị rất tệ mà."

"Thử lại." Hà Nhiên ngồi bên cạnh tiếp tục hút thuốc, nhìn chằm chằm Đường Tử Kỳ cô gái dáng vẻ ngoan ngoãn vậy mà đang hút thuốc, cảm thấy hình ảnh đặc biệt thú vị.

Đường Tử Kỳ lại thử vài hơi, cảm thấy không có gì hay ho, vì thế dụi tắt.

Hà Nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tiếp theo đẩy đẩy cánh tay Đường Tử Kỳ: "Nhìn bên kia."

Cửa sổ đối diện vừa lúc có thể nhìn thấy vị trí phòng ngủ đơn tại lầu một ký túc nữ, chỗ góc, Ấn Thiếu Thần ở trước cửa sổ một phòng ngủ đang gõ cửa sổ.

Người bên trong cũng không thèm để ý.

"Hẳn là phòng ngủ Minh Hi." Hà Nhiên nói.

Đường Tử Kỳ không nói chuyện, chỉ là nhìn theo, tiêu chuẩn của người vây xem hàng đầu.

Ngay sau đó liền thấy cửa sổ kia mở ra, từ bên trong hắt ra một cốc nước, vừa lúc tạt lên người Ấn Thiếu Thần, tiếp theo cửa sổ đóng lại.

"Ha ha ha ha ha!" Hà Nhiên nhìn thấy sau đó liền bắt đầu cười ầm lên, "Cậu ta cũng có ngày hôm nay."

Đường Tử Kỳ cũng không biết do hình ảnh này buồn cười, hay là nghe được tiếng cười làm càn của Hà Nhiên nên buồn cười, thế nhưng bật cười theo.

Ấn Thiếu Thần ở ngoài cửa sổ cũng không rời đi, tự lau mặt mình sau đó tiếp tục đỡ cửa sổ hướng vào bên trong nói gì đó, đáng tiếc người bên trong đều không để ý tới.

Hà Nhiên lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua: "Hôm nay nhiệt độ không khí thấp nhất là âm 2 độ, trước mắt nhiệt độ 0 độ."

"Đoán chắc cậu ấy hiện tại giống như bình Sprite này." Đường Tử Kỳ cũng đi theo trêu chọc.

Tâm tình tốt hơn, thấm vào tim lạnh.

"Tôi có chút tò mò tên này có thể chờ bao lâu." Hà Nhiên ngồi trên ghế tiếp tục làm khán giả.

"Tôi cũng tò mò."

"Phòng ngủ của tôi ở tầng một, mở cửa sổ tôi liền có thể đi vào, phòng ngủ của cậu đóng thì phải làm sao bây giờ?" Hà Nhiên hỏi cô ấy.

Đường Tử Kỳ nghĩ ngợi sau đó thở dài: "Vậy ngày mai cậu nói cho tôi kết quả đi."

"Được."

Cô nói xong đứng dậy trở về.

Hệ thống: Cô nghĩ như thế nào?

Đường Tử Kỳ: Nhiệm vụ sau của tôi không phải là cuối kỳ thi vượt qua Minh Hi sao?

Hệ thống: Đúng, nhưng mà cô có niềm tin không?

Đường Tử Kỳ: Ừ, chỉ cần vượt qua một mình Minh Hi là được, cũng không nhất định dù thế nào cũng phải đứng nhất...

Hệ thống: Vật phẩm lúc trước làm nhiệm vụ tích lũy được, cô rốt cuộc chuẩn bị dùng sao?

Thời điểm Đường Tử Kỳ đi ra nhìn về phía Ấn Thiếu Thần......

Cô cũng nghĩ đến việc dứt khoát từ bỏ hệ thống, trở lại dáng vẻ ban đầu là được.

Nhưng mà... sao có thể cam tâm?

Hà Nhiên hứng thú bừng bừng nhìn Ấn Thiếu Thần ở ngoài cửa sổ phòng Minh Hi tiếp tục đông lạnh, còn cầm điện thoại tiếp tục chơi mạo hiểm kích thích Kỳ Tích Ấm Áp.

Quả nhiên, nửa giờ sau Minh Hi đã mềm lòng, mở ra cửa sổ nói gì đó với Ấn Thiếu Thần, Ấn Thiếu Thần mới xoay người rời đi.

Lúc rời đi Ấn Thiếu Thần đã lạnh đến thân thể có chút chết lặng, mấy bước đầu đi cực kỳ cứng nhắc.

Hà Nhiên nhịn không được cười, có thể đem Minh Hi tính tình mềm kia chọc tức thành như vậy, Ấn Thiếu Thần cũng thật trâu bò nha, đây cũng là một loại năng lực.

Ấn Thiếu Thần trải qua càng không tốt, Hà Nhiên trong lòng lại càng thoải mái.

Đặc biệt sảng khoái.

Đường Tử Kỳ này...... có vẻ có thể lợi dụng một chút.

*

Ấn Thiếu Thần vẫn luôn đi theo Minh Hi tới tận cửa phòng ngủ, Minh Hi đầu cũng không thèm quay lại liền tiến vào ký túc xá.

Sau khi đi vào Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết muốn khuyên Minh Hi, Minh Hi cũng chỉ lắc lắc đầu: "Đạo lý mình đều hiểu, mình đã từ chối cậu ấy, mình khóc chỉ vì tức giận, cậu ấy như vậy sao lại có thể biến thành dạng người này?!"

Sao lại nói hôn liền hôn?

Hai đời cô đều chưa từng nói chuyện yêu đương, thời điểm xem phim Nhật Bản còn đã từng ảo tưởng nụ hôn dưới hoa anh đào.

Kết quả thì sao, chỉ qua loa như vậy đã xảy ra?

Cô tức giận nửa ngày, nghĩ đến Ấn Thiếu Thần trong sách liền hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài.

Ấn Thiếu Thần a!

Đồ lì lợm la liếm Ấn Thiếu Thần a!

Đồ phóng khoáng cưỡng hôn Ấn Thiếu Thần a!

Đồ thiếu niên trung nhị trêu chọc lung tung Ấn Thiếu Thần a!

Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết thật sự hết cách, hai bên đều là bạn bè, Phùng Mạn Mạn nghẹn nửa ngày mới nói một câu: "Ngày mai mình giúp cậu mắng Ấn Thiếu Thần."

"Mình sẽ nói với Hoàng Hoa giúp cậu đổi chỗ!" Lưu Tuyết nói.

"Đúng!" Phùng Mạn Mạn tiếp tục hùa theo.

Minh Hi trở lại phòng ngủ, ba cô gái hàn huyên một lúc rồi Lưu Tuyết và Phùng Mạn Mạn lên lầu.

Minh Hi ngồi ở bàn học, một bên nghẹn ngào, một bên làm bài tập, một bên mắng Ấn Thiếu Thần đồ lưu manh, nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên khi làm bài tập cô còn cảm xúc dâng trào như thế.

Tiếp theo liền nghe thấy có người gõ cửa sổ.

Có người gõ cửa sổ cô không cần nghĩ đã biết là Ấn Thiếu Thần đến, vì thế căn bản không để ý tới.

Hiện giờ cô ghét người này muốn chết, căn bản chính là đồ lưu manh, thế nào còn không biết xấu hổ đến đây?

Kết quả Ấn Thiếu Thần không có ý muốn đi, còn gửi tin nhắn cho cô.

Cô nhịn một lúc mới cầm điện thoại tới xem.

Ấn Thiếu Thần: Cậu đừng nóng giận được không?

Ấn Thiếu Thần: Có thể cho tôi một cơ hội được không?

Ấn Thiếu Thần: Có thể là phương pháp của tôi vô dụng, cậu có thể mở cửa sổ để tôi nói với cậu hai câu thôi được không?

Minh Hi không nhịn được trợn trắng mắt, cái người này hẳn là nên đi viết tiểu thuyết thanh xuân ngược đau đớn! Đồng thời trong lòng thầm mắng tác giả nguyên tác tối ý, đắp nặn nam chính thế này là cái kiểu khỉ gì?

Cánh tay đá vô dụng ở cổng trường kia đều đáng yêu hơn cậu ta nhiều.

Cô hiện tại nếu còn có thể xuyên ra ngoài, tuyệt đối phê bình quyển tiểu thuyết tối tăm này!

Điên cuồng phê bình!

Cô cho số điện thoại của Ấn Thiếu Thần vào danh sách đen.

Số QQ cũng kéo đen.

Nghĩ ngợi sau đó quay đầu lại nhìn về phía Nguyệt Nha, Nguyệt Nha lười biếng "meo" một tiếng, khinh thường nhìn cô một cái.

Thôi, Nguyệt Nha là boss, liền trước nuôi đi.

Ấn Thiếu Thần hình như phát hiện mình bị kéo đen, lại lần nữa gõ cửa sổ, còn ở cửa sổ nói: "Thật sự nếu cậu không mở cửa sổ tôi liền hét lớn gọi tên cậu."

Minh Hi cầm lấy ly nước trên bàn, liền đi qua kéo rèm cửa sổ, hắt nước ra ngoài: "Cút đi!"

Rống xong lại lần nữa đóng cửa sổ.

Minh Hi quả thực bị chọc giận đến điên rồi.

Hồi ở Giang Tô cũng đã từng bị người theo đuổi, nhưng chưa từng gặp phải ai theo đuổi như Ấn Thiếu Thần vậy.

Còn chưa ở bên nhau, thậm chí cô còn không có nửa điểm cảm tình, đã coi cô như vật sở hữu tư nhân làm cả người cô không thoải mái.

Hải Tinh cũng theo đuổi cô, nhưng ngay cả đối diện đều không dám, cũng chưa bao giờ cưỡng ép cô làm gì, tất cả đều là che chở.

Nhưng mà Ấn Thiếu Thần thì sao đây!

Ngoài cửa sổ yên tĩnh sau đó Minh Hi lại một lần nữa nghe được tiếng Ấn Thiếu Thần.

"Minh Hi, đừng nóng giận được không? Tôi sai rồi, tôi xin lỗi cậu." Ấn Thiếu Thần nói.

Minh Hi ở trong nhà trợn trừng mắt: Ha ha!

"Tôi không biết cậu rốt cuộc dùng phương pháp gì đến thân thể này, cũng không biết ở trong thế giới cậu biết, tôi là nhân vật gì. Tôi chỉ hy vọng cậu đừng trốn tránh tôi, đừng sợ tôi, cũng đừng đem tôi tác hợp với người khác được chứ?" Ấn Thiếu Thần tiếp tục nói.

"Tôi không hy vọng cậu dùng nhận thức của mình đơn phương phủ nhận hoàn toàn quan hệ của chúng ta, khiến tôi một chút khả năng cũng không có. Tôi thậm chí hy vọng cậu có thể xem tôi như Hải Tinh, mà không phải phủ định tất cả mọi thứ của tôi. Hôm nay tôi bực bội chính là điều này, cho nên mới làm như vậy."

Cậu còn đang nói, Minh Hi có hơi thấp thỏm.

Nếu làm phòng bên cạnh nghe được, không đến ngày mai tin đồn nhảm nhí sẽ lan toàn thế giới?

Cô lại lần nữa kéo rèm ra, nói với cậu: "Tôi chỉ là không thích cậu, đây mới là điều quan trọng! Cậu cuối cùng đang băn khoăn cái gì?! Nếu tôi thật sự thích cậu, bất kể cậu là ai, có thân phận gì, hoặc có điều gì khác quấy nhiễu tôi đều sẽ không để ý, vượt qua lửa sông cũng sẽ cùng cậu ở bên nhau, nhưng mà tôi không thích cậu, một chút cũng không. Cậu có thể đừng nói nữa được không, tôi không muốn nghe cậu nói chuyện."

Nói xong kéo rèm lại nằm trên giường ôm Nguyệt Nha chuẩn bị ngủ.

Cô không thích Ấn Thiếu Thần, cô thậm chí không nghĩ tới chuyện yêu đương.

Ấn Thiếu Thần thích cô thì cô phải cùng Ấn Thiếu Thần ở bên nhau sao? Ấn Thiếu Thần muốn cô đi tìm chết, có phải cô còn phải lên Baidu tìm kiếm một vài cách chết không gây ô nhiễm môi trường hay không hả?

Cậu ta là nam chính nên cậu ta ghê gớm lắm có phải không?!

Còn cưỡng hôn!

Chỉ cần không tự nguyện đều là quá mức!

Cô không tức giận mới lạ!

Ngoài cửa sổ có tiếng gió.

Cô biết mùa đông Đông Bắc rất lãnh, đặc biệt là ban đêm, gió khô lạnh thậm chí như mang dao, một đao lại một đao cắt vào da người.

Ấn Thiếu Thần trên người bị hắt nước, lúc này đã lạnh thành dáng vẻ gì?

Nếu là những người khác khả năng đã đi rồi, nhưng là Ấn Thiếu Thần sẽ không.

Cậu ấy là người đông lạnh, cả người phủ tuyết cũng phải chờ Đường Tử Kỳ để ý đến cậu.

Giằng co khoảng nửa giờ Minh Hi vẫn bò dậy, kéo ra rèm cửa, liền nhìn thấy Ấn Thiếu Thần như thiếu niên bị rút đi nhuệ khí, suy sụp giống như cún con không nhà để về.

Yếu ớt bất lực, làm người đau lòng.

Cậu rất tủi thân, bởi vì ngay cả nguyên nhân cậu còn chưa biết, đã bị Minh Hi hoàn toàn phủ nhận.

Ai cũng có khả năng, chỉ có cậu không được.

Chỉ có cậu.

Cậu ngay cả một người theo đuổi bình thường cũng không bằng, một bụng ấm ức cùng phẫn nộ, cuối cùng hóa thành một cái hôn, lại khiến Minh Hi càng thêm bài xích cậu.

Cô một lần nữa kéo ra cửa sổ, ném ra một điều kiện không có khả năng thực hiện, cô cố ý tra dự báo thời tiết: "Buổi sáng ngày mai xuất hiện cầu vồng tôi liền tha thứ cho cậu."

Cậu ngẩng đầu nhìn cô, hình như là đang tự hỏi.

"Trở về đi, rất phiền."

Cô lạnh lùng, cô vô tình, cô... cũng không tính vô cớ gây rối.

Cô chỉ muốn Ấn Thiếu Thần nhanh chóng rời đi, đỡ cho cô nhìn phiền lòng.

Hiện tại, cô chuẩn bị dùng phương pháp tàn nhẫn nhất làm cho Ấn Thiếu Thần hoàn toàn hết hy vọng, đối với người mình không thích, nên cự tuyệt.

Ít nhất cô cho rằng nên như thế.

*

Minh Hi sẽ không nghĩ đến, hình ảnh trong tiểu thuyết Mary Sue** sẽ xuất hiện ngay trước mắt, cái hình ảnh này quả thực lóa mù mắt chó của cô.

** Tiểu thuyết Mary Sue: Loại tiểu thuyết xây dựng nhân vật nữ chính quá ngây thơ, tốt bụng như thánh mẫu, đức mẹ Maria

Cô đang khoác balo tiến vào khu dạy học, sau đó cả người đều hóa đá, dừng lại tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích, thậm chí muốn lập tức quay về.

Cô không biết Ấn Thiếu Thần đến tột cùng bằng cách nào làm được, thế mà thật sự vẽ ra cầu vồng.

Không sai, vẽ!

Trường cấp ba Quốc Tế Gia Hoa là một tập hợp các tòa nhà rất lớn, tạo thành hình chữ hồi, phần ở giữa đa phần là không gian trống, cầu thang đều ở sườn bên trong.

Thiết kế này gần giống như quảng trường Vạn Đạt trước khi Minh Hi xuyên sách, phải vòng một vòng mới có thang máy, ở giữa có thể nhìn xuống tầng một.

Trường Gia Hoa là thang bộ, chia ra ở hai sường đông - tây, lớp quốc tế và lớp trọng điểm liền nhau, gần cầu thang phía đông.

Minh Hi tiến vào đại sảnh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trên dưới mặt tường cầu thang bị người ta tô màu, còn chọn màu Macaron rất được lòng các thiếu nữ.

Một tầng cầu thang là một màu, bảy tầng vừa vặn tạo thành màu cầu vồng.

Cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, Ấn Thiếu Thần con hàng này dám kiếm gió trời mà......

Nếu ngày hôm qua cô nói hôm nay trời mưa đá mới tha thứ cậu, thật không biết Ấn Thiếu Thần sẽ làm ra cái chuyện khủng bố gì.

Cô căng da đầu đi lên cầu thang, lúc đi lên còn nghe được có người đang nghị luận.

"Trường học làm cái gì vậy, sao đột nhiên lại sơn mấy thứ nữ tính thế?"

"Các cậu nhìn thấy không, tầng 3 chỗ đó còn vẽ thỏ con, quá đáng yêu."

"Y —— hóa ra trường học còn thú vị như vậy?"

Minh Hi trong lòng thình thịch một chút.

Cô thích thỏ con......

Rất thú vị sao?

Nhưng mà vẫn có không ít nữ sinh bắt đầu lấy cầu thang cầu vồng làm bối cảnh điên cuồng tự sướng, chụp ảnh chung.

Không ít người căn bản không biết phát sinh chuyện gì, chỉ thấy kỳ quái trường học tại sao suốt đêm khởi công, hiện tại dung dịch sơn còn chưa hoàn toàn khô.

Cô bước nhanh lên lầu, sau đó liền thấy trên mặt đất càng thêm khoa trương.

Phòng học trong trường tuy rằng là gạch men sứ, nhưng hành lang vẫn là nền xi-măng, bị người ta dùng phấn vẽ thành bảy màu.

Đây mới thật là con đường cầu vồng mà nhân vật Mary Sue đi, cả người giống như đều tản ra hào quang Mary Sue, đi đường cũng thấy mất tự nhiên.

Minh Hi trở lại phòng học, liền thấy người trong phòng học động tác nhất trí nhìn cô.

Cô có dự cảm xấu.

Hàn Mạt giơ hai tay lên đối với Minh Hi: "Bạn học nhỏ, tôi cả đêm không ngủ, ba người ở hành lang sơn cả đêm mới vẽ xong. Cậu nói cậu muốn cái gì không tốt cậu lại muốn cầu vồng? Cậu muốn một cơn mưa rào sấm chớp cũng không phiền toái như vậy, cậu nhìn xem đôi tay của tôi bị tàn phá này."

Thiệu Dư đã không chịu được, cả người đều úp vào trên mặt bàn khò khò ngủ say, chắc hẳn một chốc một lát không dậy nổi.

Minh Hi trở lại chỗ ngồi, liền nghe được Ấn Thiếu Thần hỏi cô: "Cậu tha thứ cho tôi chưa?"

"Cậu thế này không tính, cái này nhiều lắm coi như bảy màu thôi." Minh Hi trở lại chỗ ngồi ra vẻ trấn định trả lời.

"Tôi biết ngay cậu sẽ nói như vậy, cậu xem ngoài cửa sổ."

Minh Hi quay đầu, đã thấy trên sân thể dục xe phun nước đang đỗ, lập tức trong lòng trầm xuống.

Ấn Thiếu Thần cái gì cũng làm được!

Sau khi Ấn Thiếu Thần gửi tin nhắn, bên ngoài xe phun nước bắt đầu vận hành, thậm chí còn có nhân viên chuyên nghiệp phối hợp, thiết bị chiếu sáng chuẩn bị đầy đủ hết.

Ngay sau đó, liền thấy được một màn mưa nhân tạo như trong phim, một chiếc cầu vồng xuất hiện trong tầm mắt.

Cậu chỉ chỉ ngoài cửa sổ: "Cầu vồng."

Minh Hi: "......"

Minh Hi che mặt, âm thanh cơ hồ là từ khe hở hàm răng rít ra: "Khiến đám kia người nhanh chóng đi đi, tôi muốn điên mất."

Ung thư xấu hổ đều phải xuất hiện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro