Chương 38: Cưỡng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Hi từ lúc khai giảng có lướt qua xem bài viết trên diễn đàn một lần, sau một thời gian nghẹn ngào thì không bao giờ xem diễn đàn nữa.

Về sau lại biết được các bài viết về cô đều bị xóa, cô rốt cuộc cũng không mở cái app kia nữa, cho nên cô không hay chuyện mọi người đang một lần nữa bình chọn hoa khôi trường.

Gần nhất Hà Nhiên thấy bài viết về Minh Hi trên diễn đàn ít, cũng rút đi chương trình mình cài, làm topic bầu chọn hoa hậu giảng đường có thể thuận lợi đăng lên, Minh Hi còn trong danh sách ứng tuyển.

Ấn Thiếu Thần công khai bỏ phiếu xong, rất nhiều người lựa chọn bỏ nặc danh.

Thiệu Dư giống như muốn xem náo nhiệt lựa chọn Phùng Mạn Mạn, vì tránh cho Phùng Mạn Mạn xấu hổ do 0 phiếu.

Khối 10 Lâm Trạm Thành lựa chọn Minh Nguyệt, cũng là phiếu công khai.

Lúc này đây tin Lâm Trạm Thành thích Minh Nguyệt liền truyền ra càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí truyền tới khối 11. Ngay cả Phùng Mạn Mạn đều hỏi Minh Hi: "Lần trước chuyện Lâm Trạm Thành là như thế nào vậy? Không phải tỏ tình sao?"

Minh Hi lắc lắc đầu: "Không phải, cậu ta tới cảnh cáo mình không được bắt nạt Minh Nguyệt."

"Này... Này thật sự là công khai thích Minh Nguyệt? Chẳng lẽ mâu thuẫn giữa lớp trọng điểm và lớp quốc tế vì liên hôn mà hóa giải?" Phùng Mạn Mạn không nhịn được hóng hớt.

Minh Hi lại lần nữa lắc đầu: "Minh Nguyệt cực kỳ ghét bỏ dáng vẻ đó của Lâm Trạm Thành."

"Mình cảm thấy lớp quốc tế thắng lợi." Phùng Mạn Mạn lập tức cười hì hì nói.

Theo quan niệm của Phùng Mạn Mạn, phàm là chuyện khiến lớp trọng điểm chịu thiệt, lớp quốc tế chiếm thượng phong, đều là lớp quốc tế có được thắng lợi.

Từ chuyện ồn ào với Dương Hào về sau, loại tư tưởng này của Phùng Mạn Mạn càng thêm mãnh liệt.

"Đến mức đó sao?" Minh Hi nhịn không được cười, trong tay còn đang thêu tranh chữ thập.

Sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ Minh Hi cũng giải phóng, lại bắt đầu mân mê mấy vật nhỏ của mình.

Lúc này có người tới gọi Minh Hi, nói là đi phòng giáo vụ.

Nhưng không phải đi văn phòng Hoàng Hoa, mà là văn phòng chủ nhiệm lớp trọng điểm.

"Chủ nhiệm lớp trọng điểm tìm cậu làm gì chứ?" Phùng Mạn Mạn nhịn không được hỏi.

Chủ nhiệm lớp trọng điểm cũng dạy lớp quốc tế, nhưng mà cực kỳ chướng mắt học sinh lớp quốc tế, điển hình ghét bỏ học sinh hư.

Đáng tiếc trường học sắp xếp như vậy, giáo viên năng lực tốt nhất sẽ dạy cả lớp quốc tế và lớp trọng điểm, bà ta chỉ có thể miễn cưỡng khó chịu lên lớp cho lớp quốc tế, rốt cuộc dạy hai lớp tiền lương sẽ cao hơn rất nhiều.

Lớp quốc tế cũng biết vị giáo viên này ngứa mắt bọn họ, đồng thời cũng xem thường bà ta "ra vẻ ta đây", cho nên lúc học môn của bà ta đều không quá nghiêm túc, các kiểu náo loạn.

Cứ như vậy giằng co xuống, quan hệ tất nhiên cực kỳ không hòa hợp.

Thời điểm khai giảng vị chủ nhiệm lớp này đã từng đoạt đồng phục của Minh Hi, thiên vị Đường Tử Kỳ.

Đồng phục của Minh Hi lần trước có thể thay đổi, nhưng mà cô đã tự sửa xong rồi, liền không đổi nữa, nhưng mà chuyện này Minh Hi vẫn luôn nhớ rõ đấy.

"Mình cũng không biết." Minh Hi trả lời xong liền đứng dậy chuẩn bị đi qua, đột nhiên bị Phùng Mạn Mạn túm chặt tay.

"M* nó, bọn họ không phải là muốn đào cậu sang lớp trọng điểm chứ?" Phùng Mạn Mạn nói xong liền cảm thấy vô cùng có khả năng, tức khắc lôi kéo Minh Hi không buông tay, "Cậu đừng đi, cậu sang lớp trọng điểm tuyệt đối là lao vào hố lửa, nhân phẩm giáo viên không tốt, bạn học trong lớp cũng có mâu thuẫn với cậu. Đặc biệt tên cháu trai Dương Hào kia, bên cạnh cậu không ai che chở, hắn nhất định tìm cậu gây khó dễ."

Minh Hi nhìn Phùng Mạn Mạn có chút không nỡ, lại vẫn an ủi nói: "Trong lòng mình hiểu rõ."

Nói xong rời phòng học.

Lưu Tuyết là tiểu thám tử trong truyền thuyết, lập tức chạy đi tìm Hoàng Hoa.

Những người này vừa đi, lớp quốc tế đã bắt đầu lo lắng trong lòng, đều đang thảo luận chuyện Minh Hi.

"Mới vừa có người học tập tốt liền khó nhịn nổi mà đào đi, sợ lớp quốc tế chúng ta đem học sinh tốt dạy hư hay sao? Du học sinh thì làm sao, Minh Hi lớp chúng ta thi Harvard, Cambridge không được hả? Không phải cũng là trường xịn sò sao?" Phùng Mạn Mạn ngồi trên ghế thở phì phì hỏi.

Thiệu Dư lại quay đầu liếc mắt nhìn Ấn Thiếu Thần, thấy Ấn Thiếu Thần chỉ cúi đầu chơi điện thoại.

Hàn Mạt cũng không nhịn được nói: "Thật m* nó tức quá! Khẳng định không thể để Minh Hi đi, với tính tình của cậu ấy sang lớp trọng điểm khẳng định bị khinh bỉ."

*

Tin tức Minh Hi bị gọi đi còn truyền tới lớp trọng điểm, làm người bên lớp trọng điểm cũng nhân tâm hoảng sợ.

"Cậu ta đừng chuyển sang đây, cậu ta mà tới đám người lớp quốc tế kia hở ra là sang lớp chúng ta, giống như lần trước thi ấy, còn lôi ra cả bộ đàm để hát."

"Lớp quốc tế không có chuyện gì cũng ở phòng học ca hát cực kỳ ồn ào, nếu đến lớp chúng ta ảnh hưởng chúng ta thì làm sao bây giờ?"

"Tôi không thích Minh Hi lắm... nhìn đặc biệt giả tạo, hư tình giả ý, chẳng hiểu sao đám người lớp quốc tế kia còn rất che chở cậu ta."

Hà Nhiên ngồi ở vị trí của mình đọc sách, nghe đến đó nhịn không được cười: "Đúng vậy, cô gái lớn lên xinh đẹp, nhân duyên cũng tốt, cậu liền cảm thấy người ta giả tạo có phải hay không?"

Nữ sinh kia nghe thấy Hà Nhiên nói, không nhịn được trợn mắt trừng Hà Nhiên một cái.

Hà Nhiên cũng không thèm để ý, cười ha hả tiếp tục nói: "Tôi thế nào lại cảm thấy cô ấy chuyển qua, lớp chúng ta sẽ đặc biệt thú vị đây?"

"Cậu thích cô ta." Nữ sinh kia dỗi hắn, "Nhưng người ta chướng mắt cậu."

Hà Nhiên lắc lắc đầu: "Tôi là cảm thấy nhìn biểu cảm của các cậu rất có ý tứ, nghĩ lại liền muốn cười."

Nữ sinh tức kia tức khắc ngậm miệng.

Hà Nhiên quay đầu nhìn, thấy Đường Tử Kỳ ngồi ở vị trí nghiêm túc đọc sách, nhìn kỹ sẽ phát hiện Đường Tử Kỳ còn trộm rớt nước mắt, nước mắt "lộp bộp lộp bộp" rơi xuống sách vở.

Cậu ta đi qua, đến vị trí trước bàn Đường Tử Kỳ ngồi xổm xuống, đôi tay đặt trên mặt bàn, tỳ vào cánh tay từ dưới nhìn lên ngó Đường Tử Kỳ: "Yếu ớt như vậy sao, mới thế đã khóc thành như này?"

Đường Tử Kỳ nhanh chóng lau nước mắt, nhìn về phía Hà Nhiên.

Hà Nhiên cũng đang nhìn cô, khóe miệng còn mang theo nụ cười nghiền ngẫm: "Bọn họ nói Minh Hi có khả năng đến lớp chúng ta."

Đường Tử Kỳ gật gật đầu: "Ừ."

"Cậu là bởi vì thi không vượt qua Minh Hi mà khóc, hay là vì Minh Hi muốn chuyển sang mới khóc, hay bởi Minh Hi thay thế cậu làm hoa khôi trường nên khóc?"

Hà Nhiên tên này tâm tư quá xấu rồi, chuyên chọn chỗ đau của Đường Tử Kỳ để nói.

Mũi Đường Tử Kỳ chua xót, nhìn Hà Nhiên đồng thời lại bắt đầu không ngừng rơi nước mắt, từng giọt nước mắt tựa như chuỗi hạt đứt dây từ hốc mắt chảy ra.

Hà Nhiên cũng không hoảng hốt, ngược lại cười: "Thời điểm cậu khóc còn khá xinh, có phải do cậu phù hợp với khí chất Lâm Đại Ngọc hay không?"

"Rất nhanh sẽ khó coi......" Đường Tử Kỳ nghẹn ngào nói.

Hà Nhiên cảm thấy hứng thú mà "Hử?" một tiếng.

"Thật giống như giấc mộng Nam Kha."

Cuộc đời phù du.

Đường Tử Kỳ cảm thấy cuộc sống chính mình phảng phất như một giấc mộng, trong mấy năm ngắn ngủn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, sau khi chuyển trường lại bị đánh trở về nguyên hình.

Thời điểm khai giảng, Ấn Thiếu Thần nói với Minh Hi: Để cậu ta đến như thế nào liền cút như thế.

Hiện tại đây, toàn bộ lớp quốc tế đều thích Minh Hi, Ấn Thiếu Thần cũng thích Minh Hi.

Còn cô đây, lúc khai giảng được người khác nâng thành công chúa nhỏ, hiện tại lại thành: lúc trước dáng vẻ gì, hiện tại lại biến trở về dáng vẻ đó.

Từ giàu về nghèo khó, từng trải qua hoàn cảnh tốt đẹp, đã từng được người nâng lên cao, hiện tại ngã về lại nguyên hình làm Đường Tử Kỳ có chút khó có thể tiếp thu.

Trong mắt cô ấy, những điểm số đó đều là cô dựa vào nỗ lực bản thân có được, đột nhiên liền biến mất một con số lớn như vậy, cô ấy phải rất lâu mới có thể kiếm về lại.

Hiện tại trở nên vừa xấu vừa ngốc, nhất định sẽ bị người khác chê cười.

Cô khó có thể thừa nhận.

Minh Hi......

Vì cái gì luôn là Minh Hi?

Cái tên này luôn như bóng với hình?

Âm thanh hệ thống nhắc nhở ngay lúc này vang lên: Trong kỳ thi cuối kỳ vượt qua Minh Hi, như trước có thể đạt được 50 điểm học bá.

Đường Tử Kỳ lập tức ngẩn ra.

Ngay sau đó, cô ấy dùng suy nghĩ hỏi: Tại sao nhất định phải công lược Ấn Thiếu Thần, không thể thay đổi người sao?

Hệ thống: Cậu ta là người hệ thống thấy về sau sẽ thành đôi và yêu cô nhất.

Đường Tử Kỳ: Ngươi xác định sao?

Hệ thống trầm mặc một lúc, trả lời: Phát hiện Ấn Thiếu Thần đã có người trong lòng, cũng không phải cô.

Đường Tử Kỳ: Vậy còn phải công lược cậu ta, ngươi là muốn ta tự rước lấy nhục sao?

Hệ thống: Chúng ta đã thăm dò sẽ không có sai lầm, Ấn Thiếu Thần chính là người về sau sẽ yêu cô nhất.

Đường Tử Kỳ xoa xoa nước mắt, không hỏi thêm gì.

Hà Nhiên nhìn ánh mắt của cô ấy biến hóa, tiếp tục mỉm cười, càng cảm thấy Đường Tử Kỳ cũng rất có ý tứ.

Vừa rồi cô ấy phảng phất như hạ quyết tâm gì rồi...

Là cái gì đây?

*

"Tôi nghe nói ban đầu khi em chuyển qua, nhà em cũng hy vọng em có thể vào lớp trọng điểm, bởi vì chúng tôi không thể xác định thành tích của em, cộng thêm em hồi trước từng học ở Gia Hoa, cho nên mới tạm thời cho em đến lớp quốc tế. Hiện tại thực lực được chứng thực, chúng tôi cũng cảm thấy em thích hợp học ở lớp trọng điểm hơn, em cảm thấy sao?"

Chủ nhiệm lớp trọng điểm họ Lưu, thời điểm nói chuyện tự mang một loại cảm giác kiêu ngạo.

Thật giống như chúng tôi đồng ý cho em sang lớp trọng điểm, đối với em là một loại ban ân. Em nhất định vô cùng kích động đi, em chắc chắn cực kỳ động lòng đi, mau sang đây, bằng không qua thôn này liền không có cửa hàng này nữa.

Minh Hi gật gật đầu, sau đó nói: "Kỳ thật em vẫn muốn ở lại lớp quốc tế."

"Ở lại nơi đó? Cái lớp kia không có mấy học sinh nghiêm túc học tập, dễ dàng kéo em lệch lạc, bầu không khí học tập thật sự cực kỳ ảnh hưởng đến em, không khí học tập lớp trọng điểm càng tốt hơn chút, em không nên vì tâm tư nhỏ của bản thân mà chậm trễ tiền đồ của mình, em sẽ hối hận."

"Em ở quốc tế ban đã nửa học kỳ, cũng không có bị ảnh hưởng, ngược lại em cảm thấy hoàn cảnh nhẹ nhàng này là điều em muốn, em có thể dành nhiều thời gian làm chuyện em thích."

Kỳ thật lúc trước vì muốn cố gắng học tập, Minh Hi đúng thật cảm thấy ở lại lớp quốc tế rất ảnh hưởng.

Nhưng sau này lại phát hiện cũng không phải như vậy, kiến thức đều học như nhau, hai lớp giáo viên cũng giống nhau, còn nhiều hơn vào giáo viên nước ngoài, mấu chốt vẫn là bản thân.

Thành tích không có giảm xuống, gặp được bài không hiểu đi hỏi thầy cô là được, không có gì ghê gớm.

Còn bầu không khí học tập ... cô nhiều năm như vậy, cũng chưa từng để ý cái bầu không khí học tập gì đó, cô hồi cấp hai đi học cũng lúc ngủ lúc nghịch điện thoại, kỳ nghỉ liền nghiên cứu trang điểm, cuối cùng vẫn là Trạng Nguyên thi cuối cấp hai.

"Em không sợ sẽ bị chậm trễ việc học tập sao? Em thật sự cho rằng em ở lớp quốc tế lâu rồi còn có thể đuổi kịp tiến độ sao?"

Minh Hi mỉm cười với cô Lưu: "Cô giáo, em và học sinh khác không giống nhau lắm, em chỉ cần hơi học chút đã hiểu, không cần phải luôn căng thẳng học tập."

"Em như vậy không được, chờ ngày nào đó thành tích hạ em sẽ hối hận, loại chuyện này không thể nói với em, rốt cuộc nên để người nhà em nói với trường. Chúng tôi cũng chỉ là nói trước với em, để em có chuẩn bị tâm lý trước." Cô Lưu vẫn là thái độ Minh Hi không chuyển sang lớp trọng điểm liền hoàn toàn xong đời.

Lúc sau chỉ sợ sẽ liên lạc với Minh Phạm.

Minh Hi sau khi rời khỏi văn phòng tâm tình còn rất nặng nề.

Chậm rì rì đi đến cửa lớp quốc tế, liền nhìn thấy học sinh trong lớp đang tụ tập bên nhau thương lượng gì đó, cô thấy kỳ lạ đi qua, liền ngó Lưu Tuyết người đầu tiên phát hiện cô: "Minh Hi, Lưu bà già đó đào người có phải hay không?"

Minh Hi gật gật đầu.

Phùng Mạn Mạn cầm một chồng giấy trắng cho Minh Hi xem: "Minh Hi, cậu đừng sợ, bạn học lớp chúng ta ký tên kháng nghị đấy, khẳng định không thể cho bà già Lưu đó đào cậu đi."

Minh Hi thò lại gần xem, phát hiện trên tờ giấy tên đã viết gần đầy đủ.

Phùng Mạn Mạn cầm giấy đếm tên người, cuối cùng đem giấy vỗ lên trên mặt bàn Ấn Thiếu Thần: "Chỉ thiếu cậu."

Ấn Thiếu Thần nhìn giấy trên mặt bàn, lại ngẩng đầu nhìn về phía Minh Hi: "Bản thân cậu nghĩ như thế nào?"

"Mình muốn ở lại." Minh Hi trả lời.

"Là tình cảm nồng nhiệt không thể chối từ, hành động theo tình cảm, hay là thật sự muốn ở lại? Tôi xem phát âm cùng trạng thái lúc trước của cậu, kỳ thật căn bản không muốn ở lại đây học đi?" Ấn Thiếu Thần tiếp tục hỏi cô.

Minh Hi không nói.

Đám người Phùng Mạn Mạn cũng đột nhiên ý thức được vấn đề này, bọn họ không muốn Minh Hi rời đi lớp quốc tế, chỉ có một mình Ấn Thiếu Thần đặt mình vào hoàn cảnh người khác đứng ở góc độ Minh Hi suy nghĩ.

*

Học sinh lớp quốc tế cũng sẽ không miễn cưỡng Minh Hi phải làm gì, nghe được Ấn Thiếu Thần hỏi như vậy lúc sau sôi nổi ngậm miệng.

Bọn họ lúc trước giống như đang làm một chuyện tự mình thấy cảm động, lại quên mất bản thân ý nguyện của Minh Hi.

Cuối cùng, bọn họ đem giấy ký tên để lại chỗ Ấn Thiếu Thần, về sau do Ấn Thiếu Thần quyết định khi nào đem thư liên danh kháng nghị này giao cho Hoàng Hoa.

Minh Hi đã ngây ngốc một buổi trưa, hình như cũng suy nghĩ chuyện này.

Trong phòng học còn đang chiếu phim điện ảnh, hôm nay chiếu chính là 《 The Shawshank Redemption 》*, bộ phim điện ảnh nội dung căng thẳng áp lực, trong phòng học cũng hiếm khi lặng ngắt như tờ.

* "The Shawshank Redemption" là một bộ phim tâm lý tội phạm được phát hành vào ngày 22 tháng 09 năm 1994. Bộ phim dựa trên truyện ngắn của nhà văn Stephen King mang tên "Rita Hayworth and Shawshank Redemption". Câu chuyện bắt đầu khi nhân vật chính - Andy Dufresne, một ngân hàng viên thành đạt, bị kết tội vụ giết vợ và người tình của cô ta dẫn đến tù chung thân tại nhà tù Shawshank. Các diễn viên chính trong phim là trong vai Andy Dufresne và trong vai Ellis Boyd "Red" Redding. Bộ phim được xếp vào hạng một trong những phim vĩ đại nhất mọi thời đại.

Ấn Thiếu Thần hiếm thấy không ngủ buổi chiều, mà chăm chú nhìn màn hình xem, cũng không biết đến tột cùng có xem hay không.

Cậu kỳ thật đang đợi, chờ Minh Hi nói với cậu một đáp án chắc chắn.

Nếu Minh Hi nói với cậu cô ấy muốn lưu lại, là quyết định của bản thân, cậu lập tức sẽ ký tên đem đơn nộp lên.

Lúc sau cho dù có khó khăn gì, cậu sẽ đều nghĩ mọi cách giúp đỡ giải quyết.

Nhưng mà nếu chính Minh Hi đều không muốn vậy lại là chuyện khác rồi, tờ đơn liên danh này đều sẽ biến thành một trò cười khôi hài.

Thời điểm tiết tự học buổi tối Ấn Thiếu Thần cùng Thiệu Dư, Hàn Mạt không đến phòng học, Ấn Thiếu Thần đứng ở lan can hành lang nhìn xuống khu vực công cộng dưới lầu xem.

Phòng học khác còn đang có tiết tự học buổi tối, từ lớp trọng điểm còn có thể nghe được tiếng giáo viên trong phòng học, đang giảng đề cho bọn họ.

Cả trường chỉ có mấy học sinh lớp quốc tế bọn họ có thể ra ngoài, nhưng thật ra lại có vẻ vô cùng quạnh quẽ.

"Cậu cũng không muốn Minh Hi đi đúng không?" Thiệu Dư dựa vào lan can, dường như lơ đãng hỏi Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần không trả lời, sườn mặt đều phảng phất tang thương hơn rất nhiều.

Hôm nay gió thật ồn ào náo động mà......

Cậu đã sớm biết chuyện này, từ ngày Minh Nguyệt nói cho cậu cậu đã bắt đầu suy nghĩ, đến nay còn đang rối rắm, cậu cảm thấy cậu thật là một tên cuồng rối rắm.

Cậu cực kỳ không muốn Minh Hi chuyển lớp, muốn Minh Hi luôn ngồi cùng bàn với cậu, luôn ở bên cạnh cậu.

Nhưng mà cậu không thể vì bản thân cực thích Minh Hi, đây là ích kỷ, trong lòng cậu rõ ràng.

Cho nên cậu rất phiền, nghĩ đến Minh Hi có khả năng ở lớp quốc tế nửa học kỳ đã phải rời đi, trong lòng cậu liền loạn thành một đoàn.

Dứt khoát đừng tới đây thì tốt, đến rồi về sau còn tiến vào trong lòng cậu, làm cậu mất hồn mất vía.

Tới gần giờ tan học tiết tự học buổi tối, học sinh lớp quốc tế lục tục rời đi trước, trong phòng học chỉ còn lại có vài người thôi.

Ấn Thiếu Thần cùng bọn Thiệu Dư từ cửa sau đi vào, tính toán lấy đồ rồi về phòng ngủ, vừa vặn nghe được Minh Hi và nhóm Phùng Mạn Mạn nói chuyện phiếm.

Tiết tự học buổi tối bọn họ tự mình thay đổi chỗ ngồi, Phùng Mạn Mạn cùng Minh Hi đều sang chỗ Lưu Tuyết, dựa vào vị trí vách tường gần cửa sau.

Phùng Mạn Mạn hỏi Minh Hi: "Cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào?"

"Kỳ thật, mình không thích lớp trọng điểm." Đây là lời trong lòng Minh Hi.

Thời điểm chuyển trường biết mình khẳng định không được chào đón, nhưng không có gánh nặng tâm lý, cô có thể an ủi chính mình mọi người chán ghét bài xích chính là Minh Hi trước kia.

Nhưng mà tình huống hiện tại không giống, cô biết học sinh lớp trọng điểm chán ghét là chính mình hiện tại.

Nếu có thể lựa chọn, cô không muốn chuyển sang.

"Vậy không chuyển nữa." Phùng Mạn Mạn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Nếu có khả năng mà nói, mình cảm thấy tùy tiện chuyển một lớp bình thường cũng tốt, nhưng không muốn chuyển sang lớp trọng điểm, còn không bằng ở lại lớp quốc tế, giáo viên đều giống nhau. Nhưng nhà mình không cho mình chuyển sang lớp bình thường, cảm thấy lớp thường còn không bằng không đi..."

Phùng Mạn Mạn nghe xong không nhịn được buồn bực: "Cậu là không tính đi du học, hay là không thích lớp quốc tế?"

Lúc trước bọn họ đúng thật đối với Minh Hi hơi quá mức......

"Kỳ thật... chính là muốn cách Ấn Thiếu Thần xa một chút." Minh Hi trả lời.

"Cậu gần đây, quan hệ với Ấn Thiếu Thần cũng không tệ như ban đầu vậy mà." Điều này thật lạ.

"Vẫn muốn cách xa cậu ấy một chút."

Hiện tại cô chính xác không sợ Ấn Thiếu Thần, nhưng cô muốn rời xa nơi thị phi, Giang Tô không thể quay về, cô liền muốn tránh đến lớp bình thường.

Cách Ấn Thiếu Thần xa một chút, ngày tháng cô trải qua cũng có thể yên bình một chút.

Ấn Thiếu Thần ngay lúc này đi vào phòng học, không kìm được cười lạnh một tiếng: "Tôi còn tưởng cậu là vì tương lai sau này của mình, hóa ra mục đích chủ yếu của cậu là trốn tôi?"

Minh Hi thấy Ấn Thiếu Thần tiến vào lập tức hoảng sợ, nhanh chóng giải thích: "Kỳ thật tôi còn rất lưu luyến các bạn học khác."

"Mọi người ngoại trừ tôi sao?"

"......" Giống như lại dậu đổ bìm leo.

"Các cậu đi về trước đi, tôi nói chuyện với cô ấy." Ấn Thiếu Thần nói với Thiệu Dư, Hàn Mạt.

"Ai... Cậu khống chế tính tình một chút." Thiệu Dư đặc biệt phối hợp, tiếp theo hỗ trợ dọn hiện trường, bảo các bạn học khác lớp quốc tế đi hết.

Hàn Mạt đem cửa sau đóng lại, khiến Minh Hi quay đầu lại nhìn, lại bị Ấn Thiếu Thần đè bả vai lại.

Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết rối rắm sau khi nói với Minh Hi: "Thân yêu, chúng mình ở ngay chỗ rẽ chờ cậu."

Nói xong cũng xám xịt ra khỏi phòng học.

Phòng học trống rỗng, màn hình lớn còn đang chiếu bộ phim buổi tối còn chưa chiếu hết, bên trong lời thoại của vai chính vang lên, trong tang thương mang theo bất đắc dĩ.

Thời điểm xem phim điện ảnh lớp quốc tế thường kéo rèm, đóng cửa tắt đèn trong phòng học, tất cả ánh sáng trong phòng học đều từ chỗ máy chiếu.

Trong nhà lúc sáng lúc tối, phía sau phòng học càng chìm trong bóng tối.

Minh Hi ngồi ở hàng phía sau phòng học, cô ngồi nghiêng, phía sau chính là vách tường.

Ấn Thiếu Thần ngồi xuống vị trí cùng bàn với cô, chặn đường Minh Hi có thể rời đi, cô chỉ có thể tiếp tục nghiêng người ngồi tại chỗ, phía sau dựa vào tường nhìn cậu.

"Cậu chuyển lớp chỉ vì trốn tôi sao?" Ấn Thiếu Thần ngồi xuống xong âm thanh vững vàng hỏi cô.

Minh Hi không dám trả lời, sợ Ấn Thiếu Thần nổi giận.

Nhưng mà sự trầm mặc này giống như cam chịu.

"Ngay cả cậu về sau thi trường đại học nào, cũng không quan trọng bằng việc né tránh tôi phải không?" Ấn Thiếu Thần tâm lạnh hơn nửa, không nhịn được tiếp tục hỏi ra.

Minh Hi hơi cúi đầu, vẫn không trả lời.

"Trong lòng tôi suy nghĩ rất nhiều ngày, tự hỏi về chuyện cậu chuyển lớp, không nghĩ đến cuối cùng yếu tố mấu chốt hóa ra lại là tôi!" Ấn Thiếu Thần nói xong câu đó, trong lòng vậy mà một trận ủy khuất.

Trong lòng cậu tất cả đều là Minh Hi, còn đang cố gắng làm thế nào để Minh Hi suy xét.

Cậu khờ dại cho rằng bắt tay giảng hòa với Minh Hi, bọn họ có thể hòa thuận ở chung, sau này cậu lại từ từ theo đuổi cô là được rồi.

Kết quả hiện tại thì sao, cô vẫn tận lực trốn cậu.

Cho nên quan hệ giữa bọn họ căn bản không thể hòa hoãn phải không?

"Tôi..." Minh Hi không biết nên giải thích như thế nào, "Tôi không sợ cậu, nhưng là, cũng không muốn quá thân thiết với cậu."

Ấn Thiếu Thần đột nhiên cảm thấy mi mắt có hơi nặng, trong khoảng khắc khổ sở đến mức sắp khóc.

Một thanh niên trưởng thành vậy mà có loại cảm giác này thật sự là muốn mệnh.

"Tôi phải thế nào cậu mới có thể cảm thấy tốt hơn một chút?" Ấn Thiếu Thần thật sự không biết nên làm như thế nào mới đúng, cậu lần đầu tiên đối với một người con gái như vậy, đối đãi thật cẩn thận, còn suy nghĩ thay cô, cuối cùng đáp án có được lại là thế này?

"Cậu không cần làm gì, hai chúng ta... quan hệ bình thường là được, chỉ là... quen biết, nhưng không dây dưa nhiều... nếu có thể như vậy thì tốt nhất. Tôi không biết tôi biểu đạt có rõ ràng không, chính là..."

"Chính là bảo tôi buông tha cậu, đừng dây dưa cậu nữa, hai chúng ta duy trì quan hệ người xa lạ, quan hệ sẽ không xấu đi, cũng đừng tiến lên, là như thế này sao?" Ấn Thiếu Thần tổng kết suy nghĩ của Minh Hi hỏi lại.

Minh Hi rũ mắt nghĩ nghĩ, tiếp theo gật gật đầu: "Ừm."

Ấn Thiếu Thần sau khi nghe được khóe miệng cong lên, cười tự giễu, duỗi tay đỡ lấy sườn mặt Minh Hi âm thanh nghẹn ngào nói: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."

Cậu cũng không rõ tiếng của mình sao lại nghẹn như thế, có lẽ là bởi vì cảm xúc tạo áp lực, làm thanh âm của cậu đều xảy ra biến hóa.

Minh Hi ngẩng đầu lên khiếp sợ nhìn về phía cậu, ngay sau đó bị hôn.

Một cái hôn thình lình xảy ra.

Không có bất luận điều gì dự báo, tựa như một lần tập kích, làm Minh Hi trở tay không kịp.

Minh Hi khiếp sợ đến mở to hai mắt, duỗi tay đẩy cơ thể Ấn Thiếu Thần, nhưng mà hành động này ngược lại kích thích đến Ấn Thiếu Thần, làm nụ hôn này càng ngày càng hung mãnh.

Hình như cậu cũng không biết hôn, ban đầu chỉ là dùng môi đè lên cánh môi cô, hơn nữa sau khi cô chống cự thế công càng mãnh liệt.

Trong lòng Minh Hi liền cảm thấy, nháy mắt trời như sập xuống.

Nam chính thế mà làm ra chuyện vi phạm đạo đức luân lý như vậy với vai ác!

Ấn Thiếu Thần hô hấp có hơi nặng, giống như còn mang theo tức giận.

Cậu đỡ khuôn mặt Minh Hi tay thuận thế trượt tới gáy Minh Hi, để lúc Minh Hi dựa ra sau sẽ không đụng vào vách tường, một bàn tay khác bắt được cổ tay Minh Hi.

Môi mềm mại dường như làm người sa đọa xuống vực sâu, đã chạm vào sau đó liền không muốn buông ra.

Cạy ra môi, cường thế xâm lấn, môi răng đụng chạm sau đó cảm giác giống như dòng điện chạy qua.

Nụ hôn càn quấy, giống như một lần cường thủ hào đoạt, hận không thể dùng một lần này nếm thử cô đến cùng có bao nhiêu ngọt, mới có thể khiến cậu đắm chìm sâu đến tận đây.

Một bàn tay Minh Hi không bị khống chế dùng sức đẩy Ấn Thiếu Thần, đánh hoặc véo cậu đều không có tác dụng, thân thể bị cậu khống chế chặt chẽ, không cách nào thoát thân.

Cô khó thở, dùng hàm răng đi cắn cậu, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi Ấn Thiếu Thần mới buông cô ra.

Cậu giơ tay xoa xoa miệng mình, cánh môi dưới bị cắn rách, còn đang chảy máu.

Cậu giương mắt nhìn cô, khóe miệng còn có vết thương, ánh mắt tràn ngập cảm giác xâm lược giống như dã thú.

Minh Hi tức giận không thôi, dùng nắm tay đấm cậu mấy cái, làm thân thể cậu theo lực giao động.

"Tôi chính là không thích cậu!" Minh Hi cố nén nước mắt không khách khí mà nói Ấn Thiếu Thần, khó thở, lời nói liền tàn nhẫn, "Tôi muốn cách xa cậu một chút, chính vì phát hiện thái độ của cậu đối với tôi không thích hợp, vì tôi cảm thấy bị cậu thích chỉ sợ sẽ rất phiền toái."

Cô biết bị Ấn Thiếu Thần thích đáng sợ bao nhiêu.

Cậu là người cố chấp, chỉ cần thích sẽ toàn tâm toàn thân đều là của cô.

Mạng đều cho cô.

Có lẽ cậu là một ác ma, bị quấn lên cũng đừng hòng đẩy ra, trừ phi bị cậu chiếm cứ.

Sinh mệnh dài bao lâu, tình yêu của cậu liền dài bấy nhiêu.

Ấn Thiếu Thần nghe đến mấy câu này, khó chịu đến mức con người đều đang run nhè nhẹ.

"Tôi hiện tại không sợ cậu, nhưng tôi chán ghét cậu! Tôi cầu xin cậu buông tha tôi! Cách tôi xa một chút, tôi thật sự không muốn có quan hệ gì với cậu." Minh Hi bắt đầu không hề khách khí, cũng không để bụng suy nghĩ của Ấn Thiếu Thần, trực tiếp từ chối.

Nói xong lời tàn nhẫn, chính cô lại không thể tàn nhẫn tiếp nữa, cứ thế mà nói khóc liền khóc.

Cô một bên lau nước mắt, một bên lẩm bẩm: "Chán ghét muốn chết! Cậu cho rằng như vậy rất đẹp trai sao! Rất đáng ghét! Ghê tởm!"

"Đừng khóc mà..." Ấn Thiếu Thần duỗi tay lau nước mắt cho Minh Hi.

Cậu cảm thấy chính mình bị bệnh, đầu óc đều không bình thường, bị từ chối thành như vậy còn chỉ để ý đến cô đang khóc.

Nhưng mà tay bị Minh Hi đẩy ra, bộ dáng hung hăng đẩy cậu cách xa cô một chút.

"Cậu tránh ra!" Cô hiện tại chỉ muốn rời đi.

"Máu... mùi rất tệ đi, cậu không thích mùi này đúng không? Muốn súc miệng hay không?" Ấn Thiếu Thần vẫn ngồi trước mặt cô, không thèm để ý cô đẩy mình hỏi.

Cậu nhớ rõ, Minh Hi không thích thứ máu me.

"Cậu bệnh thần kinh!" Minh Hi mắng to ra tiếng, nước mắt tí tách tí tách không ngừng rơi.

"Tôi thích cậu." Ấn Thiếu Thần trả lời, dùng mu bàn tay vụng về lau đi nước mắt của cô.

Thích cậu.

Bị cậu từ chối trong lòng đều muốn hỏng mất, đau đến giống như muốn nổ tung.

Sẽ không tốt.

Tốt không được.

Chính là thích cậu.

"Tôi từ chối, cách tôi xa một chút." Minh Hi lại lần nữa đẩy tay Ấn Thiếu Thần ra, nói xong liền muốn bò lên bàn đi ra ngoài.

Ấn Thiếu Thần chủ động tránh ra, Minh Hi nhanh chóng đi ra ngoài, đến chỗ ngồi của mình lấy đồ, tiếp theo xách ba lô cúi đầu đi ra ngoài.

Ấn Thiếu Thần đi theo phía sau cô, còn đóng máy chiếu trong phòng học, khóa lại cửa sau rồi theo cô rời đi.

Minh Hi không muốn để mấy người Phùng Mạn Mạn thấy mình khóc, cúi đầu nhanh chóng đi hướng phòng ngủ.

Nhưng mà Phùng Mạn Mạn cùng Lưu Tuyết lập tức đuổi theo, nhìn thấy Minh Hi liền hỏi: "Làm sao vậy? Ấn Thiếu Thần hung dữ với cậu?"

"Không có việc gì." Minh Hi xoa xoa nước mắt trả lời.

Phùng Mạn Mạn tức giận không thôi, quay đầu lại đi tìm Ấn Thiếu Thần tranh luận, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì thấy miệng vết thương trên môi Ấn Thiếu Thần, lời nói đến một nửa liền nghẹn lại.

Loại vết thương trên miệng này là làm thế nào tạo thành, trong đầu Phùng Mạn Mạn lập tức nhảy ra một trăm vạn hình ảnh, nhưng mà kết luận chỉ có một.

Cô ấy sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói ra một câu: "Ấn Thiếu Thần cậu... cậu không biết xấu hổ!"

Nói xong liền đuổi theo Minh Hi.

Toàn bộ học sinh trường Gia Hoa nhìn thấy Ấn Thiếu Thần đều thấy sợ, Phùng Mạn Mạn xem như đã dùng tới tất cả dũng khí.

*

Đường Tử Kỳ đang ở phòng tắm lấy nước nóng, định về phòng ngủ ngâm chân.

Chân vừa mới bỏ vào trong nước liền nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở: 【Nụ hôn đầu tiên của Ấn Thiếu Thần đã bị người khác cướp mất, điểm mị lực -10. 】

Đường Tử Kỳ nhìn chân mình, vẻ mặt không thể hiểu được:???

???

Tình huống gì thế này?

Tai bay vạ gió sao?

Có thể để người ta cẩn thận rửa chân hay không?

Vươn tay đã thấy làn da mình đột nhiên không ngừng đen đi, lập tức hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro