Chương 37: Thành tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừ." Ấn Thiếu Thần chỉ nhẹ nhàng lên tiếng mà thôi, không tức giận giống như lần đầu tiên vậy.

Đã một lần, cậu không biết bản thân đến tột cùng là đang giận Minh Hi hay là tức giận chính mình nhiều hơn.

Sao lại ngốc như vậy chứ, thích một người cũng phải nhiều lần thử như thế mới dám xác định.

Có lẽ thời điểm từ chỗ Hải Tinh biết Minh Hi rất khó theo đuổi, khiến cậu trong lòng hiểu rõ.

Cũng có lẽ là khi biết cậu vừa mới thích người ta, người ta đã lập tức khẳng định chuyện thích cậu là không thực tế, rốt cuộc hai người lúc trước quan hệ không quá hòa thuận.

Cho nên Ấn Thiếu Thần lúc này rất bình tĩnh: "Bạn giới tính nam dạy cậu đàn dương cầm cũng không được sao?"

"Ặc...... Được."

Bạn giới tính nam.

Không phải bạn trai.

Ấn Thiếu Thần tiếp tục dạy Minh Hi đàn dương cầm.

Kỳ thật Minh Hi ngay cả cơ bản cũng không có, nốt nhạc đều không quen, nhạc phổ xem không hiểu, đi theo học dương cầm chỉ là đang cố nhớ ấn nút này xong sau đó lại ấn nút nào.

Di động vang lên âm báo nhắc nhở, Minh Hi lấy ra điện thoại liền thấy trong diễn đàn đang tag riêng @ cô.

Lưu Tuyết: Theo tiền tuyến ngầm báo cáo, kỳ thi giữa kỳ khối 11 có 3 cá nhân hơn 700 điểm, chắc chắn trong đó có @ Minh Hi.

Phùng Mạn Mạn: Cái này không phải vô nghĩa sao? Cho chút thông tin hữu dụng đê!

Lưu Tuyết: Hi Hi 721 điểm!

Hàn Mạt: 66666!

Thiệu Dư: Điểm thật trâu bò.

Phùng Mạn Mạn: Tin tức chuẩn không? Cậu làm sao mà biết được?

Lưu Tuyết: Mình trực tiếp đi hỏi Hoàng Hoa, Hoàng Hoa tự mình nói.

Phùng Mạn Mạn: Hóa ra còn có thể như vậy! Đại biểu môn trâu bò.

Lưu Tuyết: Mình dù sao cũng là người cùng cô ấy tâm sự chuyện bạn trai cũ, là bạn bè giãi bày tình cảm.

Phùng Mạn Mạn: Ha ha ha, trong giọng nói lộ ra một chút chua xót.

Hàn Mạt: Hà Nhiên và Đường Tử Kỳ bao nhiêu điểm? Cái này rất quan trọng đấy?

Phùng Mạn Mạn: Đúng vậy.

Lưu Tuyết: Không biết, Hoàng Hoa cũng không biết, chỗ Hoàng Hoa chỉ có thể xem thành tích của lớp chúng ta, thành tích hai người kia vẫn phải chờ xem bảng thông báo.

Phùng Mạn Mạn: Vì sao tôi cảm thấy tin tức này còn không bằng không nói đây? Ngược lại càng làm cho tôi cảm thấy khó chịu.

Hàn Mạt: Còn không phải sao.

Minh Hi đánh chữ trả lời: Dù sao top 3 là ổn rồi.

Phùng Mạn Mạn: Tâm lý không tồi, tiếp tục giữ vững.

Thiệu Dư: Thời điểm tôi cùng học bá nói chuyện phiếm đều thấy hơi khẩn trương, sợ đánh sai lỗi chính tả bị học bá chế giễu.

Hàn Mạt: Ăn không có văn hóa mệt thật.

Phùng Mạn Mạn: Bắt nạt bắt nạt học bá đi.

Ngay sau đó nhóm người này liền bắt đầu phát tin nhắn giọng nói, tất cả còn đều bằng tiếng Anh.

Minh Hi dùng tiếng Anh sứt sẹo của mình trả lời lại vài câu sau đó bọn họ lại bắt đầu nói tiếng Pháp.

Môn tiếng Pháp, Minh Hi tổng cộng mới học mấy tiết, còn là từ lớp 11 mới bắt đầu học, trước không thôn sau không tiệm, học cực kỳ mờ mịt.

Cô nhìn tin tức nhịn không được thở dài một hơi.

Ấn Thiếu Thần ngồi bên cạnh cô, click mở tin nhắn nghe xong một lần lúc sau phiên dịch Minh Hi: "Bọn họ đang mắng cậu là nhóc ngu ngốc."

"Bọn họ tuyệt đối là cố ý! Bắt nạt tôi nghe không hiểu."

Ấn Thiếu Thần cười cười, tiếp theo dạy Minh Hi một câu tiếng Pháp, nói cho cô trả lời như vậy là được.

"Có ý nghĩa gì?" Minh Hi hỏi.

"Cậu gửi là được."

Minh Hi đè lại nút nhắn giọng nói, đem câu Ấn Thiếu Thần nói kia nói ra rồi gửi đi.

Trong nhóm yên tĩnh sau đó......

Phùng Mạn Mạn: Ực......

Thiệu Dư: Tình huống thế nào?

Hàn Mạt: Đoạn ghi âm giọng nói kia tôi lặp lại nghe vài lần, không nghe lầm.

Lưu Tuyết: Ha ha ha ha ha ha ha ha.

Minh Hi nóng nảy, nắm tay áo Ấn Thiếu Thần hỏi: "Câu nói kia có ý gì a?"

"Chính là đang nói: Không sai, tôi chính là bé ngốc nghếch, sợ rồi sao."

"......" Minh Hi trơn mắt trừng Ấn Thiếu Thần một cái, "Ấu trĩ."

"Không sợ tôi sao, về sau cũng dám trừng tôi?" Ấn Thiếu Thần nhìn cô nhịn không được nhướng mày.

"Tôi vì sao không thể trừng bạn giới tính nam của mình chứ?"

"Được được được, cho cậu trừng, cậu lại trừng một lần để tôi quay lại, ghi nhớ một chút biểu cảm hiếm thấy của bạn giới tính nữ của tôi." Ấn Thiếu Thần nói rồi lấy ra di động phải ghi hình cho Minh Hi.

"Đừng, ném chết cậu, tôi phải về nhà."

Ấn Thiếu Thần cũng không giữ cô lại lâu, đứng dậy đưa cô về nhà, trước khi đi còn lên lầu cầm một cái áo khoác phủ thêm cho Minh Hi.

Áo khoác là kiểu áo cao bồi, rộng thùng thình, sau khi Minh Hi mặc vào dài đến mông, tiêu chuẩn áo bạn trai.

Minh Hi và Ấn Thiếu Thần cùng nhau trở về, khi đi ngang qua đường nhỏ Minh Hi còn thò đầu thò cổ ngó xem, chạy tới nhặt lên đồ lúc trước mình vứt lại.

"Một lần nữa đi mua lại đi, đống này nhìn nhiều khó chịu." Ấn Thiếu Thần không khỏi phân tích rồi đem tất cả đồ vật ném hết vào thùng rác, kéo Minh Hi đi siêu thị.

"Quá đáng tiếc......"

"Không đáng tiếc, vui vẻ quan trọng nhất."

Trước khi Minh Hi xuyên sách, từng ở trên mạng nhìn thấy một đống ảnh chụp, chính là bạn trai lôi kéo tay bạn gái đi khắp nơi trên thế giới.

Chủ thể trong ảnh chính là bạn trai nắm tay bạn gái, tay cô gái chỉ lộ ra một nửa, bên cạnh là phong cảnh.

Lúc này Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần đi trước cô, dáng người thẳng tắp, vóc dáng cực chuẩn, mặc áo khoác dài màu vàng nhạt, quần jean vô cùng đơn giản, ống quần hơi xắn lên, giày màu trắng sạch sẽ đến mức giống như mới đi ngày đầu tiên.

Tóc của cậu rất đen, gần như có thể hòa vào bóng đêm, tôn lên cổ và lỗ tai càng thêm trắng trẻo.

Tay cậu nắm tay cô, vô cùng mạnh mẽ, muốn rút đều không rút ra được.

Lấy góc nhìn của cô liền giống những bức ảnh đó, cô bị cậu nắm tay, mạnh mẽ mang đi siêu thị.

Đêm đã khuya.

Hai người đi trong đêm, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, trên người cô còn mặc áo khoác của cậu, cảnh này nếu để cho người khác thấy chắc hẳn sẽ gây hiểu lầm.

Bóng dáng hai người bị đèn đường kéo thật dài, lại ở dưới phạm vi đèn đường mà một lần nữa ngắn lại.

Hình bóng hai người, tay vẫn luôn nắm chặt.

Hôm nay trực ban siêu thị chính là nhân viên thu ngân đeo mắt kính mà Minh Hi tương đối thân quen, cô ấy nhìn thấy hai người thế mà dắt tay nhau đi vào, trong nháy mắt còn kinh ngạc.

Lúc nghỉ hè Minh Hi còn cùng cô ấy tám chuyện về quán Home party, thấy Ấn Thiếu Thần ở ngoài cửa còn không dám đi ra ngoài, ngồi trong siêu thị cả một buổi trưa, hiện tại hai người đã ở bên nhau.

Minh Hi đi vào chọn đồ, Ấn Thiếu Thần tới quầy thu ngân nói với người bán hàng: "Cho một gói thuốc lá."

Minh Hi vừa vặn ôm một đống đồ ăn vặt đi ra, đến bên cạnh cậu rồi hỏi: "Cậu còn hút thuốc sao?"

Ấn Thiếu Thần bị hỏi đến sửng sốt, lại hỏi cô: "Cậu không thích mùi thuốc?"

"Đương nhiên rồi."

Ấn Thiếu Thần lập tức lắc lắc đầu: "Tôi không hút."

Người bán hàng động tác lấy bao thuốc ngừng lại, tay lập tức dừng theo.

Chờ Minh Hi lại đi chọn đồ lần nữa, người bán hàng nhỏ giọng hỏi Ấn Thiếu Thần: "Còn cần thuốc lá không?"

Ấn Thiếu Thần lắc lắc đầu.

Chờ Minh Hi chọn đồ xong thời điểm muốn tính tiền, Ấn Thiếu Thần nói thẳng một câu: "Ghi vào sổ quán Home party đi."

"Vâng, được." Lúc sau liền không thu tiền của Minh Hi, cũng mặc kệ Minh Hi muốn quét mã, ngay cả mấy thứ này rốt cuộc hết bao nhiêu tiền cũng không nói cho Minh Hi, đặc biệt hiểu chuyện.

Cũng có thể nói, đặc biệt hiểu những chuyện quanh Ấn Thiếu Thần.

Khi Minh Hi và Ấn Thiếu Thần đi ra ngoài, Ấn Thiếu Thần đặc biệt tự nhiên giúp cô cầm đồ.

Cô hỏi Ấn Thiếu Thần: "Cậu lát nữa về nhà hay là đi quán Home party?"

"Đưa cậu về nhà."

"Sau đó đây?"

"Xem tâm tình."

Minh Hi cũng không hề hỏi, quay đầu nhìn Ấn Thiếu Thần, dưới ánh trăng thiếu niên không khí thế ép người như ngày thường, ngược lại nhiều thêm một chút nhu hòa.

Giống như trong bất tri bất giác, thái độ Ấn Thiếu Thần đối với cô đã hoàn toàn thay đổi.

Thật sự không cần sợ cậu nữa sao?

Tới cửa nhà, Minh Hi xách theo đồ quay đầu lại nhìn Ấn Thiếu Thần, liền thấy tay Ấn Thiếu Thần đút vào túi, vẫn luôn nhìn cô: "Vào đi, tôi nhìn cậu vào."

Minh Hi vào nhà sau đó trở lại phòng, cởi áo khoác ra nhìn vết thương trên cánh tay nhịn không được ngây người thổn thức.

Lúc này cô nhận được tin nhắn của Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần: [ tin tức giọng nói]

Cô click mở nghe, là tiếng Pháp, không khỏi một trận nghi hoặc.

Phía dưới cậu rất nhanh lại phát một đoạn tin nhắn thoại, là tiếng Anh, lúc này Minh Hi nghe hiểu được.

Cuối cùng một đoạn càng trực tiếp, dứt khoát dùng tiếng phổ thông: "Nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ nhiều, ngủ ngon."

Ngay sau đó, Ấn Thiếu Thần lại gửi một tin tiếng Nga, Minh Hi hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ cảm thấy lời nói so với mấy tin trước đó dài hơn một chút, cô đoán vẫn là cùng một nội dung.

Cô lập tức gửi một đoạn tin nhắn thoại đáp lại, cố ý nhỏ giọng nói: "Ừ, ngủ ngon."

*

Sáng sớm thứ hai, Minh Hi thấy Phùng Mạn Mạn xông vào phòng học, vừa vào đã khoa trương nói với Minh Hi: "Khối 10 đã dán bảng, khối 11 còn chưa có đăng! Nói là đang đóng dấu, thời gian thể dục giữa giờ là có thể công bố, cậu khẩn trương hay không khẩn trương?"

Minh Hi lắc lắc đầu, còn mỉm cười với cô ấy: "Yên tâm đi, mình hẳn là rất ổn."

"Mình chỉ sợ hai bọn họ đột nhiên phát huy vượt qua cậu."

"Vượt qua cũng không có gì, lần sau tiếp tục cố gắng!"

Phùng Mạn Mạn nôn nóng bất an mà ngồi xuống, Minh Hi bắt đầu sửa sang lại mặt bàn mình.

Ấn Thiếu Thần tiến vào phòng học sau đó ngồi trên ghế, duỗi tay nâng cằm Minh Hi để cô quay đầu cho cậu xem: "Như thế nào có quầng thâm mắt, mất ngủ sao? Hử?"

"Có chút ít."

"Lần sau mất ngủ gọi điện thoại cho tôi, tôi cùng cậu nói chuyện phiếm."

"Kỳ thật cũng không có gì thú vị để nói."

Phùng Mạn Mạn ngồi ngay ngắn, thân thể ngả ra sau, dáng ngồi có vẻ đứng đắn, nhưng thân thể đều dán vào bàn Minh Hi nghe hai người nói chuyện.

Hai người đồng thời nhìn về phía Phùng Mạn Mạn, Minh Hi nhịn không được cười.

Thật vất vả chống đỡ tới tiết thứ hai môn đầu tiên, Phùng Mạn Mạn lập tức chạy ra ngoài phòng học, Lưu Tuyết theo sát phía sau.

Thiệu Dư bất đắc dĩ giúp Phùng Mạn Mạn chỉnh lại sách vở, sau đó nói với Minh Hi: "Đây tuyệt đối là lần cô ấy quan tâm đến thành tích nhất trong cả đời này."

Minh Hi cười theo, ra khỏi phòng học xuống lầu, liền nhìn thấy trước bảng lớn đã vây quanh một đống người, cả đám đang bàn luận sôi nổi.

Minh Hi đứng bên ngoài căn bản không vào được, cũng may nhìn thấy được Phùng Mạn Mạn đứng ở bên trong.

Phùng Mạn Mạn quay đầu gọi Minh Hi: "Minh Hi, nhìn thế tay mình!"

Nói xong nâng tay lên, giơ ba ngón.

Minh Hi ngẩn ra, lần này thi đứng thứ ba?

Hà Nhiên và Đường Tử Kỳ quả nhiên lợi hại mà......

Sau đó liền thấy ngón tay Phùng Mạn Mạn lại biến thành hai, cô không khỏi bất đắc dĩ, đợi một lúc, Phùng Mạn Mạn ngón tay biến thành một.

"Số một! Vững vàng." Phùng Mạn Mạn hét to với cô.

Minh Hi lập tức vui vẻ trong lòng.

Vừa mới xuống lầu Ấn Thiếu Thần đứng bên cạnh Minh Hi, đối với đám người nói một câu: "Có thể tránh ra một chút không?"

Nói rất khách khí, kỳ thật lại không cho người từ chối.

Đám người lập tức tản ra, Minh Hi thuận lợi đến trước bảng lớn.

Đứng thứ nhất: Minh Hi, lớp quốc tế, tổng 721 điểm.

Đứng thứ hai: Đường Tử Kỳ, lớp trọng điểm, tổng 719 điểm.

Đứng thứ ba: Hà Nhiên, lớp trọng điểm, tổng 716 điểm.

Một nhóm người hưng phấn vô cùng, căn bản không chú ý tới ánh mắt những người khác.

Trong đám người có mấy học sinh lớp trọng điểm khối 11 theo bản năng mà lùi lùi về sau, sợ nhóm Phùng Mạn Mạn đột nhiên mỉa mai lớp trọng điểm.

Lúc này đây thi không vượt qua Minh Hi, chính là sự thật một câu cũng không cãi được.

Thi không bằng chính là thi không bằng.

Bọn họ đi đến sân thể dục, liền nghe thấy Phùng Mạn Mạn hào phóng mắng: "Đám ngu ngốc kia lúc này chắc đã biết, bằng thực lực cũng có thể lật đổ bọn họ!"

Lưu Tuyết hưng phấn nhảy nhót: "Mình hưng phấn giống như bản thân thi được hơn 700 điểm vậy, tuy rằng rõ ràng không phải chuyện của mình!"

Ấn Thiếu Thần đứng cách đó không xa nhìn Minh Hi cười theo, chú ý thấy Minh Hi nhìn qua ánh mắt cũng không né tránh, thản nhiên đối diện với cô.

Minh Hi ra hiệu cho Ấn Thiếu Thần: "Tôi đứng nhất."

Ấn Thiếu Thần gật gật đầu.

Bọn họ bên này hưng phấn, lớp trọng điểm bên kia thì tử khí trầm trầm.

Ngay cả như Đường Tử Kỳ, vừa xuống dưới lầu đã nghe được tin tức, lúc này mặt vô cảm, bởi vì trong đầu cô đã vang lên âm báo nhắc nhở bị trừ 30 điểm học bá.

Lúc này đây rốt cuộc không thể cứu vãn rồi.

30 điểm học bá này là cô ấy cực cực khổ khổ làm nhiệm vụ mới hoàn thành, hiện tại lại lập tức về mức điểm trung bình.

Bọn họ đứng xếp đội ngũ chuẩn bị tập thể dục, hôm nay lại sửa lại nội dung.

"Hôm nay thành tích kỳ thi giữa kỳ đã công bố, nói vậy chắc mọi người đều đã biết điểm rồi nhỉ?". Lãnh đạo trường học bắt đầu lý do tẩy não bọn họ.

"Thi tốt thì nên khen ngợi, ví dụ như lần trước bị thông báo phê bình bạn học Minh Hi lớp quốc tế, lần này không giúp bạn học khác gian lận, lại lần nữa thi đứng đầu toàn khối. Học sinh lớp trọng điểm biểu hiện cũng đều cự kỳ không tồi, thành tích rất ổn, cũng có tiến bộ."

Minh Hi đứng trong đám người biểu cảm phức tạp, thật không biết câu này là khen cô, hay là quở trách cô đây.

Sau đó lãnh đạo trường học nói đến chuyện học bổng nửa học kỳ.

"Truyền thống trường Gia Hoa chúng ta, chính là cho học sinh phẩm chất và học tập đều ưu tú phát học bổng, bình thường đều là chia cho học sinh lớp trọng điểm. Lần này xuất hiện học sinh lớp quốc tế, nhưng bởi vì lần trước chuyện giúp đỡ gian lận, suất học bổng nửa học kỳ của bạn học Minh Hi chỉ có thể xóa bỏ, học kỳ 2 có thể tiếp tục cố gắng."

Minh Hi đứng dưới bục che mặt, một lúc mà bị điểm danh nhiều lần như vậy, còn rất nhiều lần nhắc đến chuyện lần trước giúp các bạn gian lận, cô cảm thấy xấu hổ không chịu được.

Trong trường học còn có không ít học sinh khác nhìn về phía cô, làm nội tâm cô vô cùng phức tạp.

Lúc này, chuyện làm cô càng xấu hổ hơn đã xảy ra......

"Do bạn học Minh Hi quyên góp học bổng cho trường, số tiền học bổng nửa học kỳ cho vị trí đứng đầu được tăng lên tới hai vạn tệ, chúng tôi đem học bổng lần này gọi là "học bổng Minh Hi". Tiếp theo, mời bạn học Minh Hi lên bục phát học bổng, phát cho Lâm Trạm Thành khối 10 lớp trọng điểm, Đường Tử Kỳ lớp trọng điểm khối 11, Lưu Tư Kỳ lớp trọng điểm khối 12. Trong đó, học bổng cho vị trí đứng nhất khối 11 xóa bỏ, chỉ có thể phát cho người đứng thứ hai."

Lúc trước vì để Minh Hi có thể có phòng ngủ, Minh Phạm tài trợ một số tiền cho trường học, không nghĩ tới vậy mà là học bổng!

Hiện tại, suất của Minh Hi bị hủy, lại phải đích thân đem học bổng phát cho những người này.

Phùng Mạn Mạn nghe xong cười to ra tiếng: "M* nó! Đứng đầu khối 11 lớp quốc tế, tự tay đem học bổng phát cho người xếp thứ hai lớp trọng điểm... Ha ha ha ha!"

Đường Tử Kỳ thi đứng thứ hai thì thôi đi, còn phải lên bục trước mặt toàn trường tuyên bố, cô ấy lấy thành tích thứ hai toàn khối đạt được "học bổng Minh Hi", hơn nữa do Minh Hi đứng nhất toàn khối tự mình phát cho cô.

Đây là công khai xử tội sao?

Minh Hi cảm thấy hoang mang lo sợ, nhìn thấy Phùng Mạn Mạn đang quay đầu lại ngó cô: "Đi lên đi, đừng chậm trễ thời gian."

Minh Hi chỉ có thể căng da đầu lên trên đài.

Trên đường, cô liền nghe thấy âm thanh bàn tán.

"Cô ta thật sự học tập rất tốt sao? Chuyện lần trước gian lận thật sự là do cô ấy truyền đáp án cho người khác?"

"Khẳng định đúng rồi, lần này cô ấy ở phòng thi số 1, chỗ đó sao có thể gian lận? Chắc hẳn chính là thực lực chân chính."

"Cô ấy trước kia không phải học tập rất tệ sao? Như thế nào chuyển tới Giang Tô lại đột nhiên trở nên học tập tốt rồi? Giang Tô thật sự đáng sợ như vậy sao? Đặc sản Giang Tô là bài thi sao?"

"Đây m* nó chính là nghịch tập trong truyền thuyết đi..."

"Xác thật rất xinh đẹp, khó trách Ấn Thiếu Thần thích cô ấy."

"Nghe nói Hà Nhiên cũng quay đầu ăn cỏ cũ."

"Quá trâu bò, người sinh ra từ vạch đích đi?"

Sao không phải người thắng trong cuộc đời chứ?

Lớn lên xinh đẹp, dáng người giống như người mẫu, trong nhà có tiền, tính cách cũng không tệ lắm.

Lại nói người thích Minh Hi, Ấn Thiếu Thần cùng Hà Nhiên đều xem như nhân vật phong vân của Gia Hoa, hiện tại tất cả đều có dây dưa với Minh Hi.

Đương nhiên là người thắng cuộc đời.

Minh Hi đi lên trên đài, thầy giáo nhỏ giọng nói cho cô trao giải như thế nào.

Đường Tử Kỳ vóc dáng không tính cao, từ phía sau đội ngũ đi lên trên bục, quá trình càng thêm dài.

Cô ấy cảm thấy trên đường rất nhiều người đều đang nhìn mình, đặc biệt là khi đi ngang qua lớp quốc tế ban, nghe được có người đang cười lạnh.

"Ngoại viện hóa ra cũng chỉ như thế......"

"Lần này không có biện pháp tố cáo đi."

"Không cáo trạng liền không giành được số một, haiz, sính ngoại cũng chỉ như vậy thôi."

"Kỹ nữ giả dối."

Toàn bộ lớp trọng điểm đều cảm thấy lúc này việc trao giải là một sự dày vò.

Có lẽ bởi vì chuyện lần trước náo loạn quá lớn, khiến cho bọn họ cũng cảm thấy thi không qua lớp quốc tế là chuyện rất mất mặt.

Đặc biệt là Dương Hào, lúc này căn bản không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy ánh mắt trào phúng của người khác.

Hắn lúc trước điên cuồng chê cười Minh Hi, lúc Minh Hi bị chứng thực gian lận về sau càng vênh váo tự đắc, chắc chắn Minh Hi mua đề mới có thể đạt điểm cao, tiếp tục trào phúng lớp quốc tế đều là một đám ngu xuẩn, là một đám ký sinh trùng, không có trong nhà ủng hộ bọn họ chó má đều không bằng!

Ai biết chuyện gian lận này thế nhưng là Đường Tử Kỳ đi tố cáo, Minh Hi truyền đáp án cho người khác chứ!

Hiện tại đây, Minh Hi lại một lần nữa thi đứng nhất.

Minh Hi cùng hắn ở cùng một trường thi, có động tác nhỏ gì hay không hắn thấy được rõ ràng, hắn trộm nhìn Minh Hi trả lời đề, thời điểm thi khoa học tự nhiên nghiêm túc ở trên giấy nháp luyện tập từng bước giải, chỗ nào là dáng vẻ có đáp án.

Minh Hi là thật sự học tập tốt.

Hắn ngay cả đám ký sinh trùng lớp quốc tế cũng không bằng.

Hắn còn cùng Minh Hi đánh cược, thi không qua liền phải nói xin lỗi cả lớp quốc tế.

Dương Hào chỉ cảm thấy khó chịu không thôi.

Ngay cả mấy nữ sinh lúc trước cùng Đường Tử Kỳ quan hệ không tồi đều đang nhỏ giọng nói: "Mình cũng không biết cô ấy đi tố cáo, hồi trước không nhìn ra cô ấy là dạng người này."

"Gian lận vốn dĩ đã không đúng mà."

"Minh Hi học tập tốt thì kệ đi, chúng ta không bị loại khỏi lớp trọng điểm là được."

Nhưng không có ai lại nói giúp Đường Tử Kỳ.

Hà Nhiên nhìn chung quanh, lại nhìn trên đài, cuối cùng nhìn về phía Ấn Thiếu Thần.

Ánh mắt Ấn Thiếu Thần vẫn luôn dừng trên người Minh Hi, làm Hà Nhiên không nhịn được cong khóe miệng lên cười.

Ở trên bục, Minh Hi chẳng những phải trao giải cho nhóm Đường Tử Kỳ, còn phải chụp ảnh chung.

Minh Hi đứng giữa vừa vặn cùng Lâm Trạm Thành, Đường Tử Kỳ gần nhau, cô đứng giữa hai người.

Đối với chụp ảnh Minh Hi không chút cẩu thả, cố gắng phối hợp, tự nhiên cũng sẽ không chú ý đến biểu cảm hai người bên cạnh.

Thể dục giữa giờ kết thúc, học sinh lớp quốc tế vừa mới trở lại lớp, Dương Hào lại đột nhiên xông vào, âm thanh đều có chút mất tự nhiên nói: "Tôi vì chuyện lúc trước xin lỗi các người, rất xin lỗi!"

Nói xong liền muốn xoay người lao ra.

Kết quả bọn Thiệu Dư còn ở ngoài cửa, một chân đem Dương Hào đá trở về, khiến hắn một lần nữa phải vào lớp quốc tế.

"Tôi thế nào lại nhớ rõ là dập đầu xin lỗi nha?" Phùng Mạn Mạn dứt khoát ngồi trên mặt bàn hỏi Dương Hào.

Dương Hào nhìn thấy Phùng Mạn Mạn còn nhịn không được cắn răng đấy.

Hết thảy ngọn nguồn đều là do Phùng Mạn Mạn nổi cáu sang lớp trọng điểm gây sự, bằng không sẽ không có nhiều chuyện như vậy!

Kết quả rất nhanh bị Thiệu Dư vỗ gáy một cái: "Ánh mắt đó của mày là ý gì? Hơn thua cùng con gái đúng không?"

Dương Hào lập tức lắc lắc đầu, sợ hãi.

Minh Hi ngay lúc này cao giọng nói: "Chúng tôi cũng không bắt nạt cậu, hiện tại đã đánh cuộc thì phải chịu thua, cậu thực hiện lời hứa của cậu xin lỗi lớp quốc tế chúng tôi, xin lỗi Mạn Mạn, chuyện này chúng tôi coi như xóa bỏ toàn bộ."

Dương Hào cũng biết bản thân ở lại nơi này không có chỗ tốt, thành thành thật thật xin lỗi bọn họ: "Tôi trước kia nói sai rồi, tôi xin lỗi các cậu. Còn có Phùng Mạn Mạn, tôi không nên xem thường cậu, tiền của cậu tôi sẽ từ từ trả."

"Không quỳ xuống cũng được, tự mình đánh mười bạt tai đi." Phùng Mạn Mạn lại lần nữa mở miệng.

Dương Hào cuối cùng vẫn phải đánh, còn rất chân thành, mỗi cái tát đều rất dùng sức, đánh xong Thiệu Dư mới thả người đi.

Thời điểm Dương Hào rời đi mặt đều sưng.

Dùng thành tích vả mặt, lại chân thật vả mặt, khoái!

Phùng Mạn Mạn cười không dừng được, xoay người liền cho Minh Hi một cái ôm: "Hi Hi, mình thật sự siêu cấp vui vẻ! Có cậu thật tốt."

Minh Hi dựa vào trong lồng ngực Phùng Mạn Mạn mỉm cười.

*

Lúc này ảnh chụp chung bị dán trên vách tường trưng bày trong trường học, còn phóng to.

Ảnh chụp Minh Hi và Đường Tử Kỳ hai mỹ nữ có tiếng đứng chung một chỗ, không ít người đều có thể nhìn ra hai người khác nhau, rất nhiều người bàn luận sôi nổi.

"Đường Tử Kỳ chẳng những thấp hơn Minh Hi một chút, nhìn qua cũng không tinh xảo như Minh Hi."

"Minh Hi trang điểm khẳng định không giống, hơn nữa vóc dáng thấp thì làm sao, cô ấy nhảy lên đập đầu gối cậu sao?"

"Không phải, cậu nhìn kỹ, ngũ quan Đường Tử Kỳ hình như không có đẹp như thời điểm vừa tới, khác nhau ở điểm nào thì nói không rõ được, dù sao chính là... vừa thấy, Minh Hi thắng tuyệt đối."

"Tôi thế nào lại cảm thấy diễn đàn lần trước chọn hoa khôi trường chúng ta thật lung tung? Hoa khôi trường không nên là Đường Tử Kỳ, hẳn là Minh Hi mới đúng."

"Tuy rằng hơi không thích thanh danh Minh Hi, nhưng không thể không thừa nhận Minh Hi xinh đẹp hơn."

Về tranh luận hoa khôi trường rất nhanh càng lúc càng lớn.

Rất nhiều người đều đang nghi ngờ Đường Tử Kỳ, cảm thấy Đường Tử Kỳ hình như không xinh đẹp như hồi mới vừa khai giảng, hơn nữa học tập cũng không tốt bằng Minh Hi.

Làm hoa khôi thì phẩm chất học tập đều phải tốt đi?

Rõ ràng Minh Hi ưu tú hơn một ít.

Ở trong sách, vị trí hoa khôi của Đường Tử Kỳ vững vàng, điểm số học bá của cô vẫn luôn tăng, về sau chẳng những đã nhìn qua là không quên, thậm chí nhìn đến đề khó của môn khoa học tự nhiên đều có thể nháy mắt ra kết quả.

Hơn nữa vì nhiệm vụ hoàn thành cũng không tệ lắm, vẫn luôn duy trì dung mạo xinh đẹp.

Nhưng mà hiện tại, Minh Hi thành tích rõ ràng tốt hơn, người cũng càng xinh đẹp hơn, Đường Tử Kỳ dần dần ảm đạm thất sắc.

Đối với vị trí hoa khôi này, càng ngày càng nhiều người nghi ngờ.

Rất nhiều người nói, hoa khôi trường có thể đổi chủ.

Rất nhanh diễn đàn liền xuất hiện bài viết, cho bọn họ bầu chọn ai thích hợp làm hoa khôi trường hơn.

Danh sách được chọn còn có Phùng Mạn Mạn và Minh Nguyệt, nhưng mà người bình chọn các cô không nhiều lắm.

Khó được có một người không nặc danh xuất hiện, sau khi bỏ phiếu tự động hiện thông báo.

Ấn Thiếu Thần bình chọn: Minh Hi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro