Chương 42: Nam tẩm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn Thiếu Thần lôi kéo tay Minh Hi mang theo cô đi ra ngoài.

Lúc này trong đầu Minh Hi đều vang lên tiếng phối BGM*—— nhạc《 loạn thế siêu sao 》.

* BGM là viết tắt của cụm từ "background music", hay còn được gọi là nhạc nền. Loại nhạc này có kết cấu khá đơn giản; thường được dùng trong các video, quảng cáo, phim hoặc tại các địa điểm như công ty, khách sạn, nhà hàng, video game,... để tăng bầu không khí. Ở đây não Minh Hi bật bài "Loạn thế siêu sao" của Trương Hàm Dư

Ấn Thiếu Thần phát hiện Minh Hi nhìn thấy cái gì cũng đều nơm nớp lo sợ, dứt khoát giơ tay ngoắc đầu cô kéo về hướng người mình, dùng tay mình che chắn đôi mắt Minh Hi, mang theo cô đi ra ngoài.

Nhưng mà là tư thế ôm lấy bả vai, chỉ có tay che lên đôi mắt.

Lông mi Minh Hi rất dài, khi nhắm mắt lông mi quét vào lòng bàn tay Ấn Thiếu Thần, ngứa.

Sau khi Ấn Thiếu Thần thích Minh Hi nội tâm có chút nhộn nhạo, chỉ thế này trái tim cũng hơi rung động.

Ấn Thiếu Thần mang theo Minh Hi ra ngoài, thật giống như vì quan tâm Minh Hi mà cố ý thả chậm bước chân, kỳ thật là do thực sự say mê với tiếp xúc gần gũi như vậy.

"Không khí cuồng hoan này khi nào mới có thể kết thúc đây?" Minh Hi hỏi Ấn Thiếu Thần, vì đôi mắt bị che khuất đi đường không thuận tiện, chỉ có thể dùng một tay túm góc áo Ấn Thiếu Thần.

"Mỗi năm đều thế sẽ kéo dài đến thời gian đóng cửa ký túc xá."

"Còn bao lâu sẽ đóng cửa phòng ngủ?"

Ấn Thiếu Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, tiếp theo trả lời: "Còn ba tiếng."

"Cái gì?! Còn lâu như vậy sao?" Minh Hi cũng kinh ngạc, trong giọng nói mang theo ghét bỏ nồng đậm.

"Đúng vậy, vừa mới bắt đầu một tiếng thôi."

Minh Hi tuyệt vọng thở dài một hơi, dưới loại tình huống này thật sự sống một ngày bằng một năm.

Ấn Thiếu Thần lười tham dự cái gì mà Halloween, vẫn luôn ở trong phòng học chờ Minh Hi.

Sau khi bị Thiệu Dư gọi đi cứu Minh Hi ngay áo khoác cậu cũng chưa kịp mặc đã vội vã chạy tới.

Hiện tại ra khỏi thư viện, Ấn Thiếu Thần lạnh đến rùng mình một cái.

Trạng thái cậu lúc này gần như là ôm lấy Minh Hi đi, Minh Hi tất nhiên cảm giác được, nắm lấy tay Ấn Thiếu Thần ngẩng đầu nhìn Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần chỉ mặc một cái áo sơmi cánh dơi màu lam sẫm, vạt áo một bên nhét vào trong quần, một bên lộ ra bên ngoài.

Bên dưới cũng chỉ mặc một cái quần bò rách màu đen, chân dài thẳng tắp thon dài, dáng người nghịch thiên. Chẳng qua ... vừa lạnh mắt cá chân lại đóng băng đầu gối.

Quần áo rộng thùng thình càng làm Ấn Thiếu Thần có vẻ gầy, nhưng mà Minh Hi biết dáng người Ấn Thiếu Thần có bao nhiêu tốt.

Cô......từng ôm qua.

"Lạnh không?" Minh Hi hỏi cậu, phảng phất đang hỏi một câu vô nghĩa.

"A...... Không sao." Ấn Thiếu Thần cố giả vờ trấn định trả lời, nhưng mà ngữ điệu nói ba chữ này còn lên xuống mấy vòng.

"Chúng ta chạy về đi!" Minh Hi nói, vừa mới chuẩn bị chạy liền thấy phía trước có một đám người đến.

Một nhóm trang điểm thành FFFF đoàn**, ăn mặc trang phục thống nhất, lúc này đang nâng một nam sinh đi ngang qua, hình như đang tính quyết định đi nơi nào.

** Nguyên văn cũng là FFFF đoàn, mình đoán chắc hóa trang kiểu Frankenstein, cương thi hay đao phủ gì đó

Đơn giản mà nói, chính là một đám "cún độc thân" nâng một tên "phản đồ" có bạn gái đi dạo phố thị chúng.

Nam sinh cầm đầu trong tay còn vác một cây đại đao, tuy rằng biết là giả, nhưng vết máu màu đỏ trên đó làm Minh Hi sợ hãi một trận, lại nghĩ đến mặt đất đầy máu vừa rồi.

Minh Hi nhìn thấy họ liền sợ, lại lần nữa về bên cạnh Ấn Thiếu Thần, chủ động cầm tay Ấn Thiếu Thần để cậu che lại hai mắt mình.

"Chúng ta nhanh lên đi thôi." Minh Hi sửa lại nội dung lời vừa nói.

Ấn Thiếu Thần nhìn bộ dáng Minh Hi không nhịn được vui vẻ, mím miệng nhìn Minh Hi, luôn cảm thấy Minh Hi đáng yêu vô cùng.

Vừa sợ sệt lại ngọt ngào, mang về phòng ngủ gặm hai miếng đi.

Cậu tiếp tục như vậy mang theo Minh Hi đi về hướng phòng ngủ, trên đường còn mang Minh Hi ghé tiệm trà sữa.

"Một ly trà sữa, một ly......" Ấn Thiếu Thần thích uống cà phê, nhưng mà tối thế này uống cà phê thì đừng muốn ngủ, vì thế sửa lại "hai ly trà sữa đi."

Quầy nước trường học ở bên ngoài, bên trong kéo cửa sổ lên còn có máy sưởi nhỏ rất ấm áp, hai người bọn họ lại ở trong gió run bần bật.

Cho dù đông chết, cũng phải mua trà sữa cho người yêu!

Đây là tín ngưỡng của Ấn Thiếu Thần!

Thời điểm nhân viên cửa hàng đi tới, Ấn Thiếu Thần không nhịn được nhíu mày: "Các cậu thế nào cũng tham gia náo nhiệt, xoay người qua làm việc đi."

Ngay cả nhân viên tiệm trà sữa cũng hoá trang, còn ăn mặc rất khủng bố.

Ấn Thiếu Thần vừa mới buông Minh Hi, lập tức bảo nhân viên cửa hàng xoay đi.

Nhân viên cửa hàng thật ủy khuất, nhưng bọn họ nhận ra Ấn Thiếu Thần, chỉ có thể cả quá trình đưa lưng về phía hai người họ làm việc.

Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần hơi đáng thương, vì thế nói với Ấn Thiếu Thần: "Cậu đừng hiểu lầm nhé, tôi chỉ là muốn cảm ơn cậu tới tìm tôi."

Nói xong chủ động duỗi tay ôm lấy Ấn Thiếu Thần, còn là ôm luôn cả cánh tay Ấn Thiếu Thần, đem mặt vùi vào đầu vai Ấn Thiếu Thần hỏi: "Ấm áp hơn chút nào không?"

Lần đầu tiên chủ động ôm một nam sinh ít nhiều ít có chút ngượng ngùng.

Ấn Thiếu Thần bị ôm lấy trong nháy mắt thiếu chút nữa mỹ mãn, dường như m* nó muốn thành tiên.

Cậu cúi đầu, cong người mình đem mặt chôn ở cổ Minh Hi: "Ôm chặt chút, vẫn lạnh."

"Nếu không tôi đem áo khoác lông cho cậu mặc nhé."

"Không cần, tiếp tục ôm, dám buông lỏng ra liền tính sổ với cậu."

Lúc này nhân viên cửa hàng đem hai ly trà sữa đặt ở cửa sổ: "Còn chưa quét mã đâu."

"Nhanh vậy? Những loại topping đó cùng nhau cho vào một muỗng, một muỗng một muỗng cho đầy tràn đi." Ấn Thiếu Thần cực kỳ không vui nói.

"Cậu cho rằng tôi là đồ ngốc! Không cần thêm!" Minh Hi lập tức buông Ấn Thiếu Thần ra, đem trà sữa nhét vào trong lồng ngực Ấn Thiếu Thần, "Cái này ấm áp hơn tôi."

Cô chủ động lấy ra di động quét mã, tiếp theo một lần nữa cầm tay Ấn Thiếu Thần che hai mắt mình.

Ấn Thiếu Thần xách theo trà sữa, mang theo Minh Hi tới ký túc xá nam, bên trong quả thực quỷ khóc sói gào, còn có tiếng nữ sinh, chắc hẳn giống đội Phùng Mạn Mạn là kiểu nữ tráng sĩ giết đến phòng ngủ nam.

Thời điểm lên lầu đều có thể nghe được âm thanh những người đó điên cuồng hò hét.

Nhưng mà đôi mắt Minh Hi bị che lại, tất nhiên không biết nơi bọn họ đi đến, lập tức đột nhiên yên tĩnh, mọi người chăm chú vào hành động của hai người họ, hơn nữa tránh đường ra.

Hành lang trường học không biết bị ai sắp xếp qua, các loại "mạng nhện" cùng màn che dính máu đang bay bay, đoán chắc Minh Hi không thích xem, Ấn Thiếu Thần cũng không thả cô ra.

Tới phòng ngủ Ấn Thiếu Thần rồi, Ấn Thiếu Thần mới buông Minh Hi ra.

Minh Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiến vào trong phòng ngủ quan sát, Ấn Thiếu Thần trực tiếp ngồi trên ghế trước máy tính, cầm điều khiển từ xa mở điều hòa trong phòng ngủ.

Đi nhà của người khác không thể ngồi giường, cô vẫn biết điều này.

Cô nhìn trái phải, phát hiện không có chỗ nào khác để ngồi, vì thế nhấc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, ngồi tựa lên tủ đầu giường.

Ấn Thiếu Thần quay đầu lại nhìn cô, ngừng động tác.

Cậu đứng dậy tránh chỗ: "Cậu ngồi ở đây đi."

"Được." Minh Hi lập tức dời trận địa.

Chắc hẳn cũng chỉ có Ấn Thiếu Thần loại người phòng ngủ sạch sẽ đến trình độ nhất định, mới dám thản nhiên đưa cô gái mình thích đến phòng ngủ của mình.

Phòng ngủ Ấn Thiếu Thần thật sự cực kỳ sạch sẽ, mặt bàn sạch sẽ, giường đệm ngăn nắp, thùng rác ngay cả rác cũng không có, chắc hẳn sáng sớm đã đi vứt.

Duy nhất không ổn chính là con thỏ bông đặt trên bàn sách.

Đây là quà lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cô đưa cho cậu.

"Cậu vậy mà còn mang đến phòng ngủ?" Minh Hi chỉ vào thỏ con hỏi Ấn Thiếu Thần.

"Ừ, nó còn thường xuyên ngủ cùng tôi đấy." Ấn Thiếu Thần ngồi trên giường dõng dạc nói.

"Cậu... cậu sao lại ghê tởm như vậy?"

"Thế này mà ghê tởm?" Ấn Thiếu Thần nhịn không được hỏi, "Nếu cậu biết trong đầu của tôi nghĩ mấy thứ gì, chắc hẳn cậu sẽ chảy máu mũi."

Minh Hi không nói, cô chuẩn bị ở trong phòng ngủ chờ kết thúc liền trở về.

Ghế bàn máy tính của Ấn Thiếu Thần là loại phù hợp với đặc điểm cơ thể, ngồi vô cùng thoải mái, cô suýt muốn tìm Ấn Thiếu Thần hỏi mua.

Ngồi một lát, có người đến đây gõ cửa, Minh Hi lập tức khẩn trương.

Ấn Thiếu Thần đi qua mở cửa, tiếp theo liền nghe thấy tiếng Hà Nhiên: "Dear brother, drink the bar together."

"Cút."

"Tôi cũng đã mua về rồi, tôi đặc biệt thấy bọn họ cãi cọ ầm ĩ quá phiền, cũng chỉ có chỗ cậu thanh tịnh một chút..." Hà Nhiên vừa nói vừa vào, nhìn thấy Minh Hi bước chân ngừng lại.

"Muốn uống rượu không?" Hà Nhiên phản ứng còn khá nhanh, tự nhiên lập tức giơ túi trong tay hỏi Minh Hi.

"Không được." Minh Hi lắc lắc đầu.

"Vậy các cậu... tiếp tục?" Hà Nhiên xách theo đồ vật đi tới cửa, Ấn Thiếu Thần làm một tư thế mời.

Hà Nhiên lại rời đi.

Ấn Thiếu Thần đóng cửa lại, Minh Hi không kìm được hóng hớt: "Cậu ta tại sao gọi cậu như vậy, chẳng lẽ các cậu là anh em sao?"

Ấn Thiếu Thần không trả lời, khóa trái cửa lại.

"Không phải là loại quan hệ cùng cha khác mẹ chứ?" Minh Hi nhớ đến trình độ cẩu huyết của quyển sách này.

Ấn Thiếu Thần đặc biệt bất đắc dĩ: "Cậu não bổ nhiều như vậy thế nào không đi viết sách?"

"Không phải?"

"Cậu không đồng ý cùng tôi ở bên nhau, còn chỉ mình tôi là không được, có phải vì chúng ta là hai anh em khác mẹ khác cha hả?"

Minh Hi lắc lắc đầu: "Thật không dám giấu giếm, tuổi thân thể này so với cậu lớn hơn mấy tháng."

Ấn Thiếu Thần không nhận thua: "Tuổi tâm lý của tôi so với cậu lớn hơn."

"Không nhìn ra đấy, hành vi cử chỉ giống y học sinh trung học, đây còn là vì lớn lên cao nên mới thấy."

"......"

Ấn Thiếu Thần mới vừa ngồi xuống di động đã vang lên, cậu nhìn thoáng qua tên người gọi đến, nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Minh Nguyệt: "Ấn Thiếu Thần, chị của em đâu?"

Hiện tại tìm Minh Hi đều gọi điện thoại cho cậu?

"Để tôi đưa điện thoại cho chị em?"

"Được."

Ấn Thiếu Thần đưa điện thoại di động cho Minh Hi, Minh Hi lấy đến hỏi: "Alo?"

"Sao chị không nghe máy? Cái đồ chơi kia của chị chỉ dùng để nhắn tin sao?"

"Chị... điện thoại luôn cài im lặng, nhận cuộc gọi hình như do tùy duyên."

"Được, chị còn sống chứ?" Minh Nguyệt lại hỏi.

"Ừ."

"Vậy được, em đã biết, cúp đây." Minh Nguyệt cúp điện thoại.

Minh Hi đưa điện thoại trả lại cho Ấn Thiếu Thần, tiếp theo lấy ra di động của mình, liền thấy một màn hình đầy cuộc gọi nhỡ, đều là Minh Nguyệt gọi tới, điện thoại của cô ngày thường đều chỉnh thành tĩnh âm không rung, vừa rồi sốt ruột quét mã cũng không chú ý tới cuộc gọi nhỡ.

"Nhiều APP của cậu trên đều hiện số thông báo, cũng không click mở xem sao hả?" Ấn Thiếu Thần nhìn lướt qua không nhịn được hỏi.

"Đều là mấy tin tức vô dụng không muốn xem."

"Cậu cũng là một người sói, số trên điện thoại tôi luôn phải bằng không, nếu không sẽ cực kỳ khó chịu."

"Cậu có chứng cưỡng bách tôi một chút cũng không ngoài ý muốn." Minh Hi đối với Ấn Thiếu Thần dơ một ngón tay cái, "Tiếp tục duy trì, vô cùng ưu tú."

Ấn Thiếu Thần vươn tay, dùng tay chạm vào sườn mặt Minh Hi: "Tôi trước đó luôn giúp cậu che mắt, mu bàn tay đều bị đông lạnh."

Tay cậu vẫn luôn rất lạnh, mùa hè chạm vào sẽ thoải mái, mùa đông thật sự là chịu tội.

Minh Hi cũng cảm thấy quá áy náy, duỗi tay cầm tay Ấn Thiếu Thần, tiếp theo đem tay cậu nhét vào khe hở chăn: "Rất nhanh sẽ ấm áp ấm áp."

Cậu bị hành động của Minh Hi làm sợ ngây người, cậu còn tưởng Minh Hi sẽ nắm tay giúp cậu đấy.

"Sao cậu lại không có thành ý như vậy?" Ấn Thiếu Thần hỏi cô.

"Tôi chính là cảm thấy không tốt lắm, trong lòng không thích cậu, cũng không nghĩ cùng cậu ở bên nhau, lại làm mấy chuyện mập mờ có vẻ tôi rất kỹ nữ. Haiz, gần đây tôi đều nghe thấy có người nói xấu tôi, nhưng mà... tôi cũng không biết nên làm thế nào mới đúng."

Trò chuyện rồi chuyện trò, Ấn Thiếu Thần liền trong vô thức, lại bị từ chối một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro