Chương 52: siêu ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn Thiếu Thần đứng ở một bên che mặt.

Hình ảnh này quá đẹp cậu không dám nhìn.

Minh Hi thật ra vô cùng bình tĩnh đi đến tủ quần áo tiếp tục tìm kiếm, tìm thấy một cái quần đùi vận động, ở ngay trước tủ quần áo mặc vào.

Quần đùi là quần thể thao Ấn Thiếu Thần mặc khi đánh tennis, không có gì đặc sắc, thuần đen in LOGO, phối hợp áo thun màu trắng thoạt nhìn còn có thể chấp nhận.

Cô mặc quần xong sau đó nhìn về phía Ấn Thiếu Thần hỏi: "Tôi cần tẩy trang sao?"

"Chỗ tôi không có nước tẩy trang." Ấn Thiếu Thần đi đến sắp xếp lại tủ quần áo bị Minh Hi bới loạn, cầm quần áo gấp gọn gàng phân loại, đặt chỉnh chỉnh tề tề.

"Vậy có sữa rửa mặt không?" Minh Hi tiếp tục hỏi.

"Có thì có, nhưng là của nam."

"Không sao cả." Minh Hi lần nữa đi vào toilet, hơn nữa còn không đóng cửa, cuối cùng vẫn là Ấn Thiếu Thần đi đóng cửa.

Cậu không biết sau khi Minh Hi say rượu mất khống chế, đến tột cùng là thuần túy tự nhiên không thèm để ý, hay là cố ý trêu chọc cậu, dù sao cũng làm nhịp tim cậu đập đặc biệt không bình tĩnh.

Hiện tại mặt cậu đều cực kỳ nóng, rốt cuộc là một thiếu niên chưa từng nói chuyện yêu đương, còn ở tuổi tác huyết khí dâng trào, nhìn thấy người mình thích ở trước mặt mình mang dáng vẻ này, khẳng định đều có suy nghĩ ngứa ngáy khó nhịn.

Ngực phảng phất như có lông chim đang nhẹ nhàng vuốt, tâm tình nóng nảy như bị lửa đốt.

Cô mặc quần áo của cậu...

Nghĩ thôi đã cảm thấy trong đầu óc đều đang sôi trào.

Lúc này Minh Hi nói chuyện rất bình thường, biểu hiện tựa hồ cũng không có gì không ổn, đi đường cũng không lảo đảo.

Không đúng chỉ có phong cách hành sự.

Cho nên Ấn Thiếu Thần có thể xác định, sau khi Minh Hi say rượu ý chí sẽ yếu đi, tiến tới bị tà niệm còn sót lại trong thân thể xâm lấn, làm ra một ít chuyện khác người, cũng chính là "hắc hóa".

Nhưng mà Minh Hi hư chút hình như cũng không tệ lắm, chỉ là... tuyệt đối không thể lộ ra trước mặt người khác.

Về sau không thể để Minh Hi tùy tiện uống rượu.

Đặc biệt là uống rượu trong trường hợp cậu không ở đó!

Đang rối rắm, Minh Hi từ toilet đi ra, ngáp một cái sau đó đi tới ôm lấy Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần cúi đầu nhìn cô, thân thể hơi cứng đờ.

"Giờ đã khá hơn chút nào chưa?" Minh Hi cho Ấn Thiếu Thần xem mặt mình, lúc này đã rửa sạch sẽ.

"Ừm, khá hơn nhiều." Mặt mộc cũng đẹp, đẹp đến làm người ta không nỡ chớp mắt.

Minh Hi cười hì hì đem mặt vùi trong ngực Ấn Thiếu Thần, ở ngực cậu cọ cọ, giống như đang làm nũng.

"Làm sao vậy?" Ấn Thiếu Thần đỡ thân thể của cô hỏi.

"Sàm sỡ cậu."

"Tôi sợ quá a." Ấn Thiếu Thần có lệ mà nói.

Minh Hi đã nhận ra thái độ "khinh miệt"của Ấn Thiếu Thần, không nhịn được nhíu mày, lui một bước ra sau buông lỏng Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần còn đang thấy lạ cô muốn làm gì, đã bị Minh Hi đẩy ngã ngửa ra giường.

Minh Hi lập tức đuổi theo lại đây, cưỡi ngồi trên đùi cậu đi tháo thắt lưng quần.

Ấn Thiếu Thần lúc này mới hoảng sợ: "Cậu... cậu làm gì?!"

"Cậu không cho tôi xem chân của cậu, tôi nhất định phải xem!"

"Xem chân?" Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, cẩn thận hồi tưởng mới nhớ tới thời điểm cậu ở phòng ngủ Minh Hi thay quần áo, không cho Minh Hi nhìn cậu thay quần.

Cô vậy mà canh cánh trong lòng sao?

Thế nhưng háo sắc như vậy sao?

"Đúng vậy, tôi thích con trai chân dài." Cô nở nụ cười, dáng vẻ giống như một con mèo sắp thành công trộm cá, tươi cười giảo hoạt.

"Cậu thích con trai chân dài tại sao không thích tôi?"

"Ai nói không thích?"

"Vậy cậu thích?" Cậu lập tức tìm được trọng điểm, tràn ngập chờ mong hỏi.

Minh Hi rốt cuộc dừng động tác cẩn thận tự hỏi, sau đó trả lời cậu: "Chỉ có thể nói có một chút hảo cảm, nhưng loại cảm tình này chưa đủ để tôi nguyện ý rơi vào nguy hiểm."

"Nói cách khác tôi có cơ hội, phải không?" Cậu lập tức hưng phấn truy hỏi vấn đề này.

Loại cảm giác này cực kỳ thần kỳ.

Giống như bị người nhốt trong hẻm núi rời xa thế giới con người, đã quen hoàn cảnh âm u ẩm ướt, thậm chí không có một chút hy vọng.

Mỗi ngày tâm đều như tro tàn, chỉ có thất vọng cùng khổ sở.

Cảm giác ngực bị xé rách lần lượt lặp đi lặp lại, không có điểm cuối.

Tâm tình cả người đều bị Minh Hi điều khiển, vì cô chiến đấu, vì cô thay đổi, vì cô mà không gì không làm được.

Hiện tại cậu cuối cùng cũng nghe được Minh Hi nói cậu biết.

Có cảm tình.

Vậy đã đủ rồi.

Bên trong khe núi rốt cuộc chiếu vào một tia sáng, làm cậu hưng phấn đến cực điểm.

Rốt cuộc thấy được hy vọng.

Một giọt nước, khả năng cứu vớt người đang hấp hối.

Một chút hy vọng, cũng có thể làm một người vạn kiếp bất phục.

"Cho nên cậu muốn cứ giữ mãi sao?" Minh Hi chỉ chỉ tay Ấn Thiếu Thần đang nắm chặt thắt lưng.

Cậu rốt cuộc buông lỏng ra, Minh Hi còn tưởng rằng bản thân thực hiện được, vừa muốn tiếp tục đã thấy Ấn Thiếu Thần vươn đôi tay đặt dưới nách cô, nhấc cô lên.

Ngay sau đó cậu đem cô ấn trên giường, tiếp theo đắp chăn lên cho cô.

"Nếu mệt thì ngủ đi, đừng làm mấy chuyện lung tung rối loạn đó." Ấn Thiếu Thần nói xong liền muốn đứng dậy rời đi.

Cô lập tức duỗi tay nắm cổ tay Ấn Thiếu Thần, tủi thân hỏi: "Vì sao không cho xem?"

Cậu phát hiện sau khi Minh Hi mất kiểm soát loại lời nói nào cũng nói được tự nhiên, đúng là một nhân tài.

"Cậu làm bạn gái tôi thì tùy tiện xem cái gì cũng được, cậu nghĩ muốn như thế nào cũng được. Hiện tại không được, tôi sợ lúc cậu tỉnh rồi sẽ cảm thấy thẹn, mất hết mặt mũi, về sau đều trốn tránh tôi, vậy thì không được."

Ấn Thiếu Thần vẫn còn lý trí, lúc này nếu như bị Minh Hi lột quần, chờ Minh Hi tỉnh, cảm thấy quá thẹn, dứt khoát không dám gặp cậu, vậy chút ít hy vọng kia của cậu cũng tan biến theo.

Chẳng lẽ muốn cậu mặt dày mày dạn đi tìm Minh Hi đòi chịu trách nhiệm?

"Tôi không quá phận, nhưng cậu có thể ở bên cạnh tôi không?" Minh Hi lôi kéo cậu không buông tay, ngoan ngoãn xin cậu, mang theo ngữ khí làm nũng.

"Được, tôi nhìn cậu ngủ." Ấn Thiếu Thần lập tức đáp ứng.

Cậu đến trông Minh Hi, sợ Minh Hi nửa đường dậy chạy ra tai họa nhân gian.

Minh Hi lắc lắc đầu, xốc chăn lên vỗ vỗ bên cạnh mình: "Cậu nằm vào đi."

Ấn Thiếu Thần lấy biên độ mắt thường có thể thấy được nuốt nước bọt, nhìn ổ chăn chần chờ.

Có thể nói đây là chuyện có sức lực hấp dẫn thật lớn, cậu thậm chí cảm thấy nơi đó có nam châm, mà cậu đã thành một đống sắt, bị hút vào.

Chính là lý trí online nói cho cậu không được, đi vào, cậu sẽ không nhịn được.

Ấn Thiếu Thần lại lần nữa dùng chăn bọc kín Minh Hi, tiếp theo cách chăn ôm Minh Hi nói: "Tôi nằm với cậu như vậy."

Minh Hi bị bao trong chăn, lộ ra đôi mắt trông mong nhìn Ấn Thiếu Thần, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nhắm mắt lại mỹ mãn bắt đầu ngủ.

Ấn Thiếu Thần vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Minh Hi đã từ trong chăn vươn một bàn tay sang: "Có thể nắm tay không?"

"Có thể." Cái này chắc là không có vấn đề gì.

Tay hai người vẫn luôn lôi kéo, cho dù Ấn Thiếu Thần quanh năm nhiệt độ cơ thể rất lạnh, lúc này đầu ngón tay cũng nóng.

Chỉ do bị Minh Hi trêu chọc đến máu thú toàn thân sôi trào, lại phải mạnh mẽ nhẫn nhịn.

Thích cô, sẽ không làm chuyện khiến cô xấu hổ.

Nhẫn nhịn tiếp.

"Có cậu bên cạnh thật tốt." Minh Hi nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười.

"Cảm thấy cô đơn sao? Sao lại cảm thán như vậy?"

"Bởi vì trong thế giới này cậu là người duy nhất biết tôi là ai, đôi khi thật sự cảm giác có cậu thật tốt."

Nhiều người thân thiết cũng không thể chia sẻ loại chuyện này.

Nói cho những người khác cô là xuyên vào sách, đầu tiên những người đó sẽ không tin, ngay sau đó sẽ tạo thành khủng hoảng.

Nếu thật sự bị coi thành quái vật, nói không chừng sẽ bị xa cách.

Ai có thể tiếp thu thế giới mình sống chỉ là một quyển sách, mà bản thân chỉ là một nhân vật hư cấu trong sách đây.

Nhưng Ấn Thiếu Thần sẽ tin tưởng.

Cậu trải qua trọng sinh, còn biết cô thay đổi.

Thế giới này chỉ có một người biết cô là ai, chính là Ấn Thiếu Thần.

Minh Hi luôn trêu chọc trái tim cậu, nhưng mà vừa mới nói những lời này, lại làm tim Ấn Thiếu Thần trở nên mềm mại hơn.

Cậu đã từng cho rằng bản thân sẽ biến thành một khối băng lạnh giá, sau khi trọng sinh cậu sẽ là một sát thủ lạnh nhạt, cậu không có cảm tình.jpg.

Nhưng Minh Hi xuất hiện, một chút một chút khiến cậu hòa tan, cuối cùng hóa thành một dòng nước ấm áp. Minh Hi còn ở trong nước của cậu thêm mật đường, còn ngâm một miếng chanh.

Ngọt, chua, các loại cảm giác trộn lẫn bên nhau tuyệt không thể tả.

"Tôi sẽ luôn bên cậu." Ấn Thiếu Thần nói vậy.

Luôn ở bên.

Vĩnh viễn sẽ không rời khỏi cậu.

Bảo vệ cậu, yêu cậu.

Thương tiếc cậu.

*

Ấn Thiếu Thần vô cùng xác định Minh Hi tỉnh lại.

Đầu tiên cô lật người một cái, sau đó từng chút từng chút hướng một bên khác cọ, muốn rời khỏi chăn.

Vốn dĩ cậu ôm Minh Hi cũng ngủ theo, nhưng cậu ngủ rất nông, Minh Hi chỉ có chút hành động nhỏ như vậy, cậu cũng tỉnh lại.

Sau đó lập tức thấy lỗ tai Minh Hi hồng thái quá, ánh mắt lướt xuống, có thể nhìn đến cổ đều đỏ bừng một mảng.

Hận không thể ngay và luôn COS một quả táo hồng Phú Sĩ.

"Tỉnh? Nhóc háo sắc." Ấn Thiếu Thần chủ động chào hỏi cô.

Minh Hi lập tức nằm trong ổ chăn bất động, tiếp tục giả bộ ngủ.

Ấn Thiếu Thần ngồi dậy, tiến đến bên Minh Hi hỏi: "Tại sao muốn nhìn chân tôi như vậy?"

"Không, không phải muốn nhìn...... Chỉ là lần trước không thấy được...... có, có một chút tiếc nuối, tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy......" Minh Hi nằm trong chăn giải thích, cũng không dám nhìn Ấn Thiếu Thần.

"À......" Ấn Thiếu Thần kéo dài âm trả lời, "Hiện tại tỉnh rồi, cậu còn muốn nhìn không?"

Minh Hi lập tức liều mạng lắc đầu: "Không cần!"

Nói xong liền nhấc chăn lên chạy như điên ra bên ngoài, Ấn Thiếu Thần lập tức kéo cô lại, khiến cho cô lại ngồi trên giường, thân thể còn nảy trên giường một chút mới ngồi vững.

"Mặc như vậy đã chạy ra ngoài?" Ấn Thiếu Thần hỏi cô.

Mặt Minh Hi đỏ lên nhìn Ấn Thiếu Thần liếc mắt một cái, sau đó tự nhiên bật khóc.

Nước mắt giống như không cần tiền tí tách rơi xuống, chính cô cũng không khống chế được, cuối cùng dứt khoát dùng đôi tay che mặt khóc đến rối tinh rối mù.

Cảm thấy quá thẹn!

Cảm thấy thẹn muốn khóc!

Nhớ tới chuyện bản thân làm trước đó, lại nói nữa cô liền hận không thể bóp chết chính mình.

Cô không muốn khóc, nhưng mà căn bản không nhịn được, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Mất mặt muốn chết.

Cô không phải nhóc háo sắc!

A a a a a!

Ấn Thiếu Thần vừa thấy cô khóc liền luống cuống tay chân, nhanh chóng dỗ cô: "Không có việc gì, không có việc gì, cái gì cũng chưa xảy ra, cậu đừng khóc mà!"

"Cậu đừng nói chuyện với tôi... để tôi bình tĩnh một chút... A a a!" Minh Hi quả thực muốn hỏng mất.

Cô trước nay chưa từng làm chuyện không biết xấu hổ như vậy.

Quả thực không có liêm sỉ.

"Tôi bị cậu sàm sỡ tôi còn chưa nói gì, cậu thế nào lại khóc thành như vậy?" Ấn Thiếu Thần thật sự bất đắc dĩ, chân tay vụng về giúp cô lau nước mắt.

"Tôi......" Minh Hi cũng không giải thích được, chỉ muốn chạy.

"Đừng khóc, đi thay quần áo."

"Ừ." Minh Hi đứng dậy đi toilet.

Nhìn thấy Minh Hi khôi phục bình thường Ấn Thiếu Thần còn lo được lo mất, có chút may mắn, còn có phần luyến tiếc.

Nếu Minh Hi có thể tổng hợp một chút thì tốt rồi, lúc tỉnh táo và mất kiểm soát đều quá cực đoan.

Minh Hi thay quần áo xong gấp chỉnh tề đặt ở mép giường, sau đó duỗi tay đi sửa sang lại vụn đồ ăn trên giường.

Kiểu người không thể chịu đựng việc người khác chạm giường mình như Ấn Thiếu Thần, vậy mà dưới hoàn cảnh này có thể ôm cô ngủ, cũng là một loại khiêu chiến cực hạn.

"Tôi về nhà." Minh Hi nhìn như khá hơn rất nhiều, kỳ thật mặt vẫn hồng.

"Đói không?"

Minh Hi lắc lắc đầu.

"Muốn uống nước không?" Ấn Thiếu Thần tiếp tục hỏi.

Minh Hi lại lần nữa lắc đầu.

"Trên mặt cậu không trang điểm bị gió lạnh thổi không tốt đi?"

Lúc này Minh Hi dao động.

Cho dù trong chăn lôi thôi rối loạn, sau khi ra cửa vẫn phải là thiếu nữ tinh xảo xinh đẹp.

Ấn Thiếu Thần tìm được mỹ phẩm dưỡng da của mình cho Minh Hi: "Cậu chắp vá dùng tạm một chút, chỗ này của tôi chỉ có đồ của tôi thôi, lần sau tôi chuẩn bị cho cậu."

"Không cần chuẩn bị!" Minh Hi lập tức phủ định.

Trong nhà một nam sinh chuẩn bị đồ nữ sinh vậy không tốt lắm đâu?

"Tôi chuẩn bị là chuyện của tôi, dùng hay không là chuyện của cậu."

Minh Hi cầm đồ của Ấn Thiếu Thần bôi lên mặt, sau đó lại lần nữa từ biệt Ấn Thiếu Thần: "Tôi đi đây."

"Tôi đưa cậu về."

"Không cần."

"Tôi đã nói rồi, về sau tôi đều sẽ đưa cậu về, cậu lại gặp nguy hiểm tôi đuổi đến không kịp thì làm sao bây giờ?"

Minh Hi lúc này mới gật đầu, trầm mặc đi theo bên cạnh Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần cũng không tính kích thích Minh Hi, dọc đường đi không nói chuyện phiếm với cô, chú ý thấy cô đang kéo dài khoảng cách cũng không thèm để ý, chỉ đưa cô tới cửa nhà.

Thời điểm Minh Hi vào cửa quay đầu lại nhìn cậu một cái, cậu cũng nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa thâm tình.

"Ở trước mặt tôi mất mặt không hề gì, tôi đều cảm thấy rất đáng yêu." Ấn Thiếu Thần nói với cô.

"Tôi sẽ suy nghĩ một chút." Minh Hi đột nhiên nói một câu như vậy.

"Có ý gì?"

"Chuyện cậu theo đuổi tôi tôi sẽ suy xét một chút, còn không thể lập tức đồng ý, nhưng mà... tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ." Minh Hi nói xong ngay lập tức mở cửa vào nhà.

Ấn Thiếu Thần đứng trước cửa biệt thự một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, ngay sau đó nở nụ cười.

Cũng mặc kệ Minh Hi có thể nhìn thấy hay không, một mình cậu gật gật đầu, sau đó trở về.

Cả quãng đường về Ấn Thiếu Thần đều đang cười, cười giống như đồ ngốc.

Cậu vừa mới trở lại quán home party, còn chưa bắt đầu dọn dẹp đã gửi tin nhắn cho Minh Hi: Tôi vô cùng vui vẻ.

Minh Hi bên kia cũng lập tức trả lời tin nhắn, một icon mỉm cười.

Minh Hi: Vừa rồi có phải dọa cậu rồi không?

Ấn Thiếu Thần: Có chút chút, nhưng còn tốt, rốt cuộc có chuẩn bị tâm lý.

Minh Hi: Cảm ơn cậu yểm hộ giúp tôi, nếu như bị bạn học khác bắt gặp thì xong đời.

Ấn Thiếu Thần: Tôi cảm thấy rất vui vẻ, không sao cả.

Minh Hi: May mắn hiện giờ phát hiện, về sau tôi không uống rượu, cũng sẽ tăng cường sức khỏe, cố gắng giữ gìn cơ thể khỏe mạnh.

Ấn Thiếu Thần: Về sau tôi mang cậu đi chạy đêm.

Minh Hi: Cũng được.

Hiện tại Minh Hi dần dần bắt đầu thay đổi, nếu không xác định bản thân có một chút cảm tình như vậy, chắc hẳn hiện tại nói chuyện phiếm trên WeChat cũng không nói nổi, Ấn Thiếu Thần gửi lời mời cũng sẽ lập tức từ chối.

Thay đổi rất nhỏ này làm cho Ấn Thiếu Thần cao hứng không thôi, giống như đã thực sự yêu đương vậy.

Cậu lấy ra điện thoại mở lịch, ở mục tạo sự kiện mới hôm nay viết: Hôm nay cô ấy siêu đáng yêu.

*

Đường Tử Kỳ đang giúp đỡ trong tiệm cơm nhỏ gia đình, đột nhiên nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở.

【 Ấn Thiếu Thần đối với nữ sinh khác tình cảm thăng tiến, điểm mị lực -10. 】

【 Bởi vì tình cảm thăng tiến có đạo cụ cô lưu lại gián tiếp trợ giúp, mị lực trừ thêm 5 điểm. 】

Nghe được liên tiếp hai tiếng nhắc nhở của hệ thống làm Đường Tử Kỳ trở tay không kịp, đĩa trong tay rơi vỡ trên mặt đất.

Cô vươn tay, lập tức thấy ngón tay mình hiện lên thô béo, động tác chững lại, nhanh chóng đứng dậy đi soi gương.

Cô trở nên béo.

Dưới sự kinh hoảng thất thố cô bước nhanh lên lầu, đẩy ra tấm che gác mái trở lại phòng mình.

Nhà cô là cửa hàng thuê, lầu một là tiệm cơm, lầu hai là phòng cha mẹ, chỉ có một phòng ngủ mà thôi, phòng cô cần leo thang lên trên gác mái.

Toilet ở tầng một, cô ngày thường muốn đi WC đều cực kỳ phiền toái.

Sau khi đi lên cô lấy ra cân, đứng bên trên, nhìn đến cân nặng của mình đã lên tới 105 cân* rồi.

* 1 cân Trung = 0.5kg

Cô cho dù là trước khi có hệ thống cũng chưa từng có cân nặng như vậy.

Vóc dáng cô không cao, ngực cũng không tính lớn, lúc trước chỉ có thể xem như dáng người không tệ, nhưng vẫn là không bằng kiểu người như Minh Hi.

Hiện tại cân nặng lên tới 105 cân thật sự...... có hơi béo.

Trong nháy mắt tăng 15 cân!

Điều này làm cho cô ý thức được, nếu cô vẫn dùng hệ thống, lại luôn không hoàn thành nhiệm vụ kết quả xấu nhất không phải trở về hình dáng ban đầu, mà sẽ trở nên càng xấu càng ngốc.

Điều này cực kỳ đáng sợ.

Cô lần đầu tiên đối với hệ thống sinh ra sợ hãi.

Cô suy sụp ngồi trên giường, dùng ý niệm hỏi hệ thống: Còn có biện pháp cứu vớt không?

Lúc trước đen đi một tông, cô dụng tâm dùng mỹ phẩm trang điểm che đậy một chút nên cũng không bị phát hiện, nhưng đây là 15 cân thịt thật sự không có cách nào che dấu.

Hệ thống: Hôm nay thêm được số WeChat Ấn Thiếu Thần, có thể cộng 5 điểm mị lực.

Cô lập tức gửi tin nhắn cho Hà Nhiên, dò hỏi: Cậu có thể cho tôi số WeChat Ấn Thiếu Thần không?

Thời điểm gửi tin nhắn tay còn đang run.

Hà Nhiên: [ gửi danh thiếp ]

Hà Nhiên: Như thế nào, định đối mặt?

Cô không trả lời.

Cô ấn vào số WeChat của Ấn Thiếu Thần, gửi đi lời mời thêm bạn tốt, trên tin nhắn lại viết: Muốn nói cho cậu về chuyện Minh Hi.

Gửi đi không bao lâu, đối phương đã thông qua lời mời kết bạn.

Hệ thống: 【nhiệm vụ hằng ngày hoàn thành, mị lực + 5. 】

Đường Tử Kỳ: Còn có gì có thể tăng không? Tốt nhất không hoàn thành cũng không cần trừ...

Hệ thống: Khiến ấn tượng của Ấn Thiếu Thần đối với nữ sinh kia hạ xuống một chút, cũng có thể cho cô 5 điểm mị lực.

Đường Tử Kỳ nhìn khung chat với Ấn Thiếu Thần, chần chờ.

Ấn Thiếu Thần bên kia trước tiên gửi tin nhắn đến: ?

WeChat Đường Tử Kỳ vốn dĩ cũng không phải tên mình, chân dung cũng là đóa hoa nhỏ, nhóm bạn bè cũng không có gì, cô thật ra không lo lắng ngã ngựa.

Cô click mở album của Ấn Thiếu Thần, liền thấy tấm ảnh duy nhất của Ấn Thiếu Thần trên nhóm bạn bè chính là chụp ảnh chung cùng Minh Hi.

Trong lòng Đường Tử Kỳ dâng lên một chút không thoải mái.

Cô trải qua vất vả như vậy, hai người được trời cao chiếu cố này lại sống ngọt ngào như vậy.

Dựa vào cái gì......

Đường Tử Kỳ lui về, đánh chữ gửi đi tin nhắn.

Kiếp phù du: Tôi quen bạn học của cậu ta ở Giang Tô.

Ấn Thiếu Thần: À, sau đó đây?

Kiếp phù du: Tôi nghe nói cậu ta ở bên kia từng có rất nhiều bạn trai.

Ấn Thiếu Thần: Ồ, cái người gọi là Hải Tinh kia sao, còn có ai?

Đường Tử Kỳ nhìn tên này có chút nghẹn lời, nhưng vẫn bịa một cái tên gửi qua.

Kiếp phù du: Còn có Lý Chiêu.

Ấn Thiếu Thần: Ha hả.

Ấn Thiếu Thần: Đồ ngu, cút.

Kiếp phù du:???

Sau tin nhắn cuối cùng cô gửi qua liền nhận được thông báo bị đối phương kéo đen.

Cô nhìn di động sửng sốt một lúc, sau khi hồi thần thở dài một hơi, sau đó thấy cân nặng giữ nguyên.

Cân nặng 100 cân.

Dưới lầu truyền đến tiếng mẹ: "Đường Tử Kỳ, con làm cái gì vậy? Bát đĩa vỡ cũng không biết thu dọn sao?"

"Tay của con cắt bị thương, đi lên băng một chút."

"Bị thương một chút cũng làm ra vẻ như vậy, quét xong lại băng thì chết sao?"

"Con lập tức xuống." Đường Tử Kỳ chỉ có thể thỏa hiệp xuống lầu.

Sau này bắt đầu tập thể dục đi.

*

Minh Hi về đến nhà không bao lâu liền chọc phải Minh Nguyệt.

Hiện tại, Minh Hi đứng cửa cầu thang đáng thương vô cùng đỡ tay vịn, nhìn Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt chống eo đứng ở giữa cầu thang, nhìn Lâm Trạm Thành tức giận đến thiếu chút nữa xông qua.

Minh Hi về đến nhà không lâu nghe được tiếng chuông cửa, cô sợ là Ấn Thiếu Thần nhanh chóng chạy đi xem video intercom, phát hiện người đến vậy mà là Lâm Trạm Thành.

Cô nghĩ ngợi sau đó mở cửa, đưa Lâm Trạm Thành vào ngồi trong phòng khách, tiếp theo lên lầu đi tìm Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt xuống lầu nhìn thấy Lâm Trạm Thành liền lớn tiếng chất vấn: "Sao chị lại cho cậu ta vào?! Minh Hi chị có phải không có chút ý thức an toàn nào hay không?!"

Minh Hi nhỏ giọng trả lời: "Chị thấy là bạn học của em, nên không nghĩ nhiều......"

"Tôi là đến dạy bổ túc môn học cho cậu." Lâm Trạm Thành lập tức đứng dậy nói với Minh Nguyệt.

"Tôi không cần cậu giúp tôi học bù, cậu cút xéo cho tôi!"

"Cậu như thế này không được, cậu phải nghiêm chỉnh học tập, nâng cao bản thân, như vậy mới không đến nỗi sa đọa."

"Cút!" sự ghét bỏ của Minh Nguyệt biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Khi Minh Hi từ chối còn sẽ suy xét cảm nhận của đối phương, Minh Nguyệt chính là hoàn toàn không suy nghĩ.

Cô không ngừng tức giận, đi tới liền đẩy Lâm Trạm Thành bắt cậu đi: "Cậu làm thế nào trà trộn vào đây? Bảo vệ gần nhất sao lại thế này, thế nào lại thả cậu vào được?"

Minh Hi cũng có chút tò mò, quay đầu nhìn qua.

"Hôm nay bên kia tụ tập, tôi đi theo bọn họ trà trộn vào." Lâm Trạm Thành trả lời.

"Là tiệc chào đón người mới của lớp quốc tế chúng tôi sao? Chúng tôi tổ chức buổi sáng mà." Minh Hi nghe ra, lập tức hỏi.

"Tôi...... Tôi ở khuôn viên tiểu khu lạc đường."

"Lạc đường năm sáu tiếng đồng hồ, cậu cũng thật lợi hại."

"Tôi sợ tôi đi hỏi đường sẽ bị đuổi ra, hết cách."

Lâm Trạm Thành không muốn lại để ý Minh Hi, mà tiến đến tiếp tục tận tình khuyên bảo Minh Nguyệt: "Cậu phải có trách nhiệm với tương lai của mình, cậu học tập tốt, về sau mới có thể tốt."

"Cậu vì sao muốn quấn lấy tôi như vậy? Tôi có chỗ nào trêu chọc cậu?" Minh Nguyệt nhịn không được hỏi.

"Trước kia là cậu bảo vệ tôi, hiện tại tôi bảo hộ cậu."

"Tôi khi nào từng bảo vệ cậu?"

"Cậu không nhớ không sao cả, tôi nhớ rõ là được."

Lâm Trạm Thành đột nhiên nhớ tới Minh Hi, quay đầu hỏi Minh Hi: "Chị nói xem, có phải cần cố gắng học tập mới được hay không?"

Minh Hi nhìn về phía Minh Nguyệt, thấy Minh Nguyệt đang trừng mình, vì thế trả lời: "Kỳ thật cũng không cần, nhà chúng tôi có tiền, không học tập cũng không hề gì."

"Chị khuyên cô ấy không cần học tập, chính chị lại lén lút học tập, không cảm thấy có hơi quá đáng sao?"

"Tôi học tập chỉ là sở thích cá nhân, không cẩn thận mới thành học tập tốt."

"......" Lâm Trạm Thành là nỗ lực mới có thể thi đứng nhất, cùng Minh Hi hoàn toàn không phải một loại người, nghe Minh Hi nói như vậy tức giận không thôi.

Minh Nguyệt bị lời Minh Hi nói chọc cười, cô ấy biết Minh Hi nói chính là thật sự.

Ngay sau đó liền bắt đầu đuổi người: "Cút đi, tôi không cần cậu phải dạy thêm."

"Thôi, một nhà có một người học tập tốt là được, về sau tôi chăm chỉ học tập, sau đó......"

"Đừng ép tôi đánh cậu." Minh Nguyệt ngữ khí đã cực kỳ không tốt.

"Tôi nhất định sẽ cưới được cậu!" Lâm Trạm Thành nghiêm túc nói.

"Biến!"

Lâm Trạm Thành gom đủ dũng khí, duỗi tay sờ sờ đầu Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt lập tức liền bùng nổ, tiện tay cầm lấy gạt tàn thuốc phòng khách muốn đập người.

Minh Hi chạy nhanh ngăn cản: "Minh Nguyệt em bình tĩnh một chút, giết người là phạm pháp!"

Lâm Trạm Thành thấy dáng vẻ này, nhanh chóng chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro