Chương 51: Kết giao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ động hôn một nam sinh, đối phương còn là Ấn Thiếu Thần.

Loại chuyện này thời điểm Minh Hi tỉnh táo, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Ấn Thiếu Thần bởi vì cô là vai ác, cho nên lúc đầu mới sinh ra sự chú ý quá mức.

Cũng do loại chú ý này làm Ấn Thiếu Thần trong bất tri bất giác thích Minh Hi, tới hiện tại đã đến mức không phải cô không thể.

Nếu Ấn Thiếu Thần không trọng sinh, nếu Ấn Thiếu Thần không hận nguyên chủ, như vậy phần yêu thích này không cách nào phát sinh.

Sau khi phát hiện phần tình yêu này Ấn Thiếu Thần không lùi bước, mà lựa chọn theo đuổi Minh Hi.

Còn phía Minh Hi thì sao.

Thái độ của cô đối với Ấn Thiếu Thần chuyển biến, chắc hẳn cũng có kết quả do Ấn Thiếu Thần nỗ lực.

Cô ban đầu rất sợ Ấn Thiếu Thần, bởi vì cô biết Ấn Thiếu Thần sẽ đẩy cô đến kết cục đi tù chung thân, cuối cùng lựa chọn nhảy lầu tự mình kết thúc tất cả.

Mà suy nghĩ của cô chính là yên ổn sống, cho nên sợ hãi Ấn Thiếu Thần.

Kỳ thật, Ấn Thiếu Thần đối với Minh Hi mà nói cũng là một tồn tại đặc biệt.

Ấn Thiếu Thần lần lượt giúp đỡ cô, cố gắng làm cô tan dần sự sợ hãi đối với cậu, nỗ lực như vậy, giống như dốc hết sức lực cả người ra thích cô.

Sau đó, cô được ăn mì Ý Ấn Thiếu Thần đích thân làm vì cô, cảm thấy trong lòng ấm áp.

Thời điểm nhìn thấy cầu vồng kia tuy rằng hỏng mất nhưng cũng không nhịn được muốn cười, cười đến vẻ mặt hoang đường.

Còn có Ấn Thiếu Thần tự tay bao sủi cảo cho cô, rõ ràng không thích thỏ con, lại gói thành hình con thỏ.

Sau khi cô xuyên sách, thế giới có hai điểm trung tâm.

Một là Ấn Thiếu Thần, một là Đường Tử Kỳ.

Cô quá chú ý hai người kia, do đó biến thành dáng vẻ hiện tại.

Đừng quá chú ý đến một người, đây không phải một dấu hiệu tốt.

Vẫn luôn bôi đen một minh tinh, chú ý quá có nguy cơ anti chuyển thành fan, bởi bạn cố gắng quan sát sẽ phát hiện người đó có những mặt đáng yêu không ai biết.

Vẫn luôn sợ một thiếu niên, lại phát hiện cậu che giấu sự dịu dàng rất tốt, cả sự vô sỉ làm người phỉ nhổ.

Khi còn ở Giang Tô, Minh Hi cho dù đang nỗ lực học tập, tự mình trải qua cuộc sống rất tốt cũng là sống trong lo lắng hãi hùng, vậy nên cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương.

Về sau xác định Ấn Thiếu Thần sẽ không làm tổn thương mình, cô rốt cuộc có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cảm thấy nhẹ nhàng sau đó Đường Tử Kỳ lại bắt đầu phát uy.

Cũng may, Ấn Thiếu Thần nguyện tin tưởng cô.

Cảm giác của cô đối với Ấn Thiếu Thần cũng thay đổi, điều này định trước làm cho Ấn Thiếu Thần ở trong lòng cô là một tồn tại đặc biệt.

Cả ngày đều nghĩ đến một người, đây thật sự không phải một khởi đầu tốt.

Con gái không nhất định sẽ thích chàng trai tặng hoa cho cô ấy, nhưng có khả năng đối với chàng trai mỗi ngày cùng cô ấy nói chuyện phiếm sinh ra cảm tình.

Minh Hi không nhất định sẽ thích chàng trai theo đuổi cô ấy nhất lâu, lại có khả năng đối với nam sinh mỗi ngày đều đang băn khoăn có một chút tình cảm đặc thù.

Người này còn luôn bảo vệ cô, nghĩ đến cậu, theo bản năng liền sinh ra cảm giác an toàn.

Kỳ thật bản thân Minh Hi hiện tại đều đang mơ mơ màng màng.

Chỉ là theo bản năng làm vậy.

Toàn bộ quán Home party đều bùng nổ.

Tất cả mọi người đang hoan hô, giống như dưới sự giám sát của bọn họ cặp đôi đầu tiên của lớp quốc tế cứ thế ra đời, thậm chí không có người chú ý đến biểu cảm vi diệu của Quan Dực Hàm lúc ấy.

Bọn họ đều đang nhìn Ấn Thiếu Thần và Minh Hi, rõ ràng lúc khai giảng còn nước lửa khó dung, một bộ dáng vẻ chán ghét lẫn nhau, hiện tại lại hôn môi.

Minh Hi hôn một cái liền rời đi, thật nhẹ rất ngắn, giống như hết thảy đều không phải sự thật.

Nếu không phải xung quanh có người ồn ào hoan hô, Ấn Thiếu Thần sẽ cảm thấy mình đang mơ.

Nhưng mà cậu rất nhanh liền vui vẻ, cái cảm giác tâm tình nhảy nhót này không thể đè nén được, cậu nhìn Minh Hi, thấy cô có chút hoảng loạn lập tức nói: "Đừng ồn ào, các cậu tiếp tục chơi."

Ấn Thiếu Thần nói xong liền kéo Minh Hi ngồi bên cạnh mình.

Những người khác cũng biết chừng mực, Ấn Thiếu Thần đã lên tiếng bọn họ cũng sẽ không dây dưa.

Giống như cố ý nhường sân khấu cho bọn họ, nhóm người này bắt đầu sang bàn bida bên kia xem hai người đánh bida.

Người đi ra ngoài mua đồ ăn cũng đã trở lại, một vài người đi nhà ăn ăn gì đó.

Ấn Thiếu Thần giơ tay xoa xoa đầu giúp Minh Hi, ôn nhu hỏi: "Uống say sao?"

"Ừm, có chút." Minh Hi mềm mại trả lời.

"Chút rượu như vậy đã say?"

"Chỉ là hơi choáng váng thôi." Minh Hi phản ứng còn hơi chậm chạp, cho nên hiện tại cũng chưa thấy thẹn thùng.

"Sau khi cậu uống say sẽ mất kiểm soát sao?" Ấn Thiếu Thần nhỏ giọng hỏi.

"Có khả năng, thời điểm ý thức không đủ kiên định thì sẽ bị mất kiểm soát."

"Sau khi bị mất khống chế là cậu, hay là cô ta?" Ấn Thiếu Thần hỏi.

Cô biết "cô ta" trong miệng Ấn Thiếu Thần chính là chỉ ai, vì thế nhỏ giọng trả lời cậu: "Là tôi, chẳng qua là tôi biến thành dáng vẻ xấu xa, cô ấy sẽ không trở về."

"Như vậy...sau khi mất kiểm soát, cậu sẽ trở nên đặc biệt thẳng thắn sao?" Ấn Thiếu Thần chần chờ lại hỏi.

"Không biết nha, trước kia cũng chưa từng uống rượu nhiều thế này."

"Cậu hôn tôi, chỉ là vì trò chơi sao?" Ấn Thiếu Thần hỏi xong những lời này đặc biệt khẩn trương, sợ Minh Hi lại một lần nữa trong lúc lơ đãng từ chối cậu, khiến cậu bay lên mây lại nháy mắt ngã xuống địa ngục.

Trời biết trong khoảnh khắc được Minh Hi hôn cậu có bao nhiêu kích động.

Nụ hôn này đặc biệt hăng hái.

Lúc trước bị Minh Hi ngược bao nhiêu lần đều đáng giá.

"Tôi còn có lựa chọn khác sao?" Minh Hi hỏi cậu.

"Ách... cậu đây là trước lạ sau quen, cùng tôi thì không lo người ngoài phải không?"

Minh Hi lại lắc lắc đầu: "Cũng không phải, muốn hôn liền hôn."

Hai người lặng lẽ nói chuyện như vậy, ở trong mắt người khác chính là dáng vẻ cực kỳ thân mật.

Ấn Thiếu Thần giúp Minh Hi xoa đầu, còn tiến đến bên cạnh Minh Hi nhẹ nhàng nói chuyện, có chỗ nào còn là bạn bè bình thường?

Cả lớp quốc tế, hay toàn bộ những người có qua lại với Ấn Thiếu Thần, ai có đãi ngộ như vậy?

Lúc này chỉ thấy Minh Hi nắm quần áo Ấn Thiếu Thần, nhỏ giọng nói vài câu gì đó, Ấn Thiếu Thần liền gật gật đầu, đỡ Minh Hi đi lên trên lầu.

"Oh đ*ch... tốc độ nhanh như vậy, đã lên trên lầu rồi?" Có người nhịn không được cảm thán.

"Nghĩ cái gì đấy! Không thấy Minh Hi hơi say không thoải mái sao? Thằng nhóc này tư tưởng là ngâm trong ao rượu rừng thịt lên men sao?" Hàn Mạt lập tức giúp Ấn thiếu chứng minh.

Minh Hi xác thật có chút không thoải mái, nhưng không đến mức rời đi.

Hiện tại hai người sợ chính là Minh Hi đột nhiên hắc hóa, nơi này còn có nhiều người như vậy, ảnh hưởng không tốt, cho nên dứt khoát đỡ Minh Hi lên phòng ngủ Ấn Thiếu Thần trên lầu 3 nghỉ ngơi.

Sau khi tiến vào Minh Hi cũng không e dè, trực tiếp cởi giày nằm trên giường.

Rõ ràng thời điểm tỉnh táo đến phòng ngủ của cậu còn phải ngồi trên tủ đầu giường, lúc này thì thật ra không kiêng nể gì mà nằm giường của cậu.

"Tôi mở điều hòa, cậu có thể ngủ một lát, yên tâm, vị trí điều hòa sẽ không thổi thẳng đến cậu." Ấn Thiếu Thần bố trí xong điều hòa nói với Minh Hi.

Minh Hi cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra mặt nhìn Ấn Thiếu Thần, nhỏ giọng hỏi: "Vậy đã đi rồi?"

Ấn Thiếu Thần ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía cô, sau đó đi tới duỗi tay xoa xoa tóc cô: "Tôi không đi xuống bọn họ sẽ tưởng tượng rất nhiều, đến lúc đó nói không rõ, ngoan, một lát tôi trở lại với cậu."

Minh Hi lúc này mới gật gật đầu, đồng ý.

*

Thiệu Dư ngồi trong phòng chơi game, nhìn Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết chơi trò chơi, nhàm chán ngáp.

Vốn dĩ Phùng Mạn Mạn gọi cậu đến đây nói chuyện riêng, làm cậu rất khẩn trương.

Kết quả sau khi hai người đi lên thì cửa không mở ra, Lưu Tuyết chuẩn bị trước tiên rình xem đều nhìn không nổi, đi tới tìm được chìa khóa giúp hai bọn họ mở cửa.

Lúc này vô cùng xấu hổ.

Sau đó lại thành Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết chơi game, còn chơi đến nhiệt huyết sôi trào, Thiệu Dư chỉ có thể ở một bên nhìn.

Cậu nghe được dưới lầu có tiếng mọi người ồn ào, kéo xuống cửa chớp nhìn thoáng qua, thấy chỉ là Ấn Thiếu Thần kéo Minh Hi đến bên người mình ngồi xuống, không rõ nhóm người ồn ào cái gì.

Phùng Mạn Mạn cũng bị thanh âm hấp dẫn tới, ngó xuống xem theo, hỏi: "Làm sao vậy, ồn ào thành như thế."

"Tôi cũng không thấy được." Thiệu Dư trả lời.

Đam mê hóng hớt Lưu Tuyết lập tức chạy ra khỏi phòng, hành lang còn truyền đến tiếng Lưu Tuyết: "Mình đi hỏi một chút xem!"

Ngay sau đó cửa đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn hai người họ.

Lúc này hai người đột nhiên xấu hổ.

Rõ ràng cùng một chỗ lớn lên, đối phương là dạng gì đều đã thấy qua, trải qua bao nhiêu chuyện mất mặt hai bên lẫn nhau đều biết.

Trước kia cho dù ở cùng nhau cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, còn ở chung thật sự tự nhiên.

Thật sự là quá quen thuộc.

Nhưng sau khi Thiệu Dư đột nhiên hôn Phùng Mạn Mạn, hai người đã bắt đầu hình thức ở chung xấu hổ này.

Thiệu Dư sau đó cũng không tỏ vẻ gì với Phùng Mạn Mạn, giống như muốn trở lại trạng thái ở chung lúc trước.

Phùng Mạn Mạn mất tự nhiên, không làm được chuyện giả vờ cái gì cũng chưa từng phát sinh, cho nên mấy ngày nay đều vô cùng không được tự nhiên, còn luôn suy nghĩ chuyện này.

Hai người, một người ngồi trên sô pha nhìn màn hình chờ của máy chơi game, một người quỳ gối trên sô pha, chống chỗ tựa lưng kéo ra cửa chớp nhìn xuống.

Cứ yên lặng như vậy, cho đến khi Phùng Mạn Mạn xoay người ngồi lại trên sô pha, ngồi ngay cạnh Thiệu Dư.

Thiệu Dư lập tức đứng lên, đi đến trước máy bán nước hỏi: "Cậu muốn uống gì?"

Kết quả phát hiện bên trong căn bản không có nhét đồ vào, trống không.

"Thiệu Dư, cậu hiện giờ rốt cuộc có ý gì?" Phùng Mạn Mạn ngồi trên sô pha hỏi cậu, hỏi đặc biệt trực tiếp.

Thiệu Dư động tác hơi tạm dừng, tiếp theo thở dài một hơi: "Tôi đối với chính mình không có niềm tin, sợ bản thân sẽ đối xử với cậu không tốt, cho nên còn đang rối rắm."

Cậu biết Phùng Mạn Mạn yếu ớt và mẫn cảm, biết Phùng Mạn Mạn đến tột cùng cần bảo vệ bao nhiêu.

Chính bởi vì biết cậu mới rối rắm.

Chính cậu đều cảm thấy bản thân rất tệ, đối với chính mình không có gì tin tưởng, sợ bởi cậu làm tổn thương Phùng Mạn Mạn.

Nhưng mà bảo cậu cứ như vậy buông tay cậu cũng không cam lòng, không cách nào kết luận tình cảm của mình nhất thời hứng thú hay là thật sự thích.

Tìm lại được rồi không theo đuổi?

Thiệu Dư rơi vào băn khoăn.

Cùng Phùng Mạn Mạn ái muội không rõ như vậy một đoạn thời gian, khiến cho hai người đều không được tự nhiên.

"Cho nên cậu đột nhiên nói với tôi những lời này không phải là trêu đùa tôi?" Phùng Mạn Mạn lại hỏi cậu.

"Sao có thể trêu đùa cậu?" Thiệu Dư lập tức phủ nhận.

"Cậu là vì chúng ta cùng nhau lớn lên, không muốn nhìn thấy tôi yêu đương lung tung mới như vậy, hay là vì thích mới như vậy?" Phùng Mạn Mạn đứng dậy, đi tới bên Thiệu Dư hỏi.

Cô hỏi rất nghiêm túc, thời điểm nhìn Thiệu Dư ánh mắt trực tiếp thẳng thắn, làm cậu chịu không nổi.

Thiệu Dư bị hỏi đến mức mặt già cũng đỏ, giơ tay đỡ mặt, có chút ngượng ngùng mà tránh né ánh mắt sáng quắc của Phùng Mạn Mạn, một tay già đời tình trường đột nhiên lại nói lắp: "Thì... Thích."

"Từ khi nào bắt đầu?"

"Từ lúc phát hiện cậu vậy mà cùng Dương Hào qua lại, sau đó tôi liền muốn nhanh chóng tìm một người bạn gái, nói không chừng loại cảm giác này sẽ không còn."

Sau đó, bị nhốt vào cục cảnh sát bạn gái cậu tìm vứt bỏ cậu chạy, Phùng Mạn Mạn không mời tự đến, chủ động cứu cậu ra.

Cậu cũng không biết là tâm trạng gì.

Rất phức tạp.

Phùng Mạn Mạn dứt khoát nắm tay cậu kéo xuống, nhìn cậu tiếp tục hỏi: "Vậy cậu rốt cuộc muốn thành đối tượng của tôi hay không hả?"

Câu hỏi có bao nhiêu đơn giản tự nhiên.

Thiệu Dư đã từng miệng như bôi mật hỏi một cô gái, muốn thành người cậu yêu nhất cả đời hay không, sau đó hai tháng đã chia tay.

Rốt cuộc muốn làm đối tượng không?

Làm!

Thiệu Dư rốt cuộc nhìn về phía Phùng Mạn Mạn, giống như đặc biệt ngại ngùng, cuối cùng gật gật đầu.

Phùng Mạn Mạn rốt cuộc nở nụ cười, nhón chân tới hôn cậu.

Thiệu Dư tuy rằng dáng người gầy ốm, nhưng cao.

Cậu so với Phùng Mạn Mạn cao hơn nửa cái đầu, Phùng Mạn Mạn muốn hôn cậu, nếu cậu không phối hợp căn bản hôn không tới.

Cậu hơi hơi cúi người xuống, nghiêng đầu để Phùng Mạn Mạn có thể hôn cậu, dùng một bàn tay khoác lên bả vai ôm lấy cô.

Nhìn như bình tĩnh thong dong, một cái tay khác chống lên máy bán đồ uống bên cạnh, ngón tay lại luôn dùng sức, mu bàn tay cong, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ.

Chỉ có như vậy cậu mới có thể bình tĩnh, bằng không chắc hẳn sẽ bị Phùng Mạn Mạn hôn đến lùi lại vài bước.

Phùng Mạn Mạn so với cậu tưởng tượng...... mạnh hơn nhiều.

Thiệu Dư vẫn là lần đầu tiên ở thời điểm hôn, vì bị hôn mãnh liệt mà hơi thở không đều.

Kết quả vừa mới kết thúc nụ hôn này, cậu đã bị Phùng Mạn Mạn bóp cổ.

"Thiệu Dư mình nói cho cậu, cậu không cần lo lắng cậu sẽ thành loại cặn bã, cậu dám làm chuyện có lỗi tôi liền đánh chết cậu, đem thứ đồ chơi kia của cậu băm xuống ngâm formalin làm tiêu bản. Sau đó tiêu tiền thuê anti-fan, công ty nhà cậu nâng ai tôi bôi đen người đó, cho các cậu không được yên ổn, còn có......"

Thiệu Dư nghe được nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương nhìn cô.

"Tôi cũng thích cậu." Cô nói.

Thiệu Dư rốt cuộc bật cười, ôm lấy cô lại hôn qua.

Kết quả mới vừa hôn lên Lưu Tuyết liền đẩy cửa vào được: "Dưa lớn, vừa rồi Hi Hi và Ấn Thiếu Thần hôn nhau..."

Hai người giống như điện giật mà tách ra.

Lưu Tuyết nhìn thấy hai người bọn họ sau đó liền quay đầu đi.

Phùng Mạn Mạn nhanh chóng đuổi theo bắt lấy Lưu Tuyết không cho cô ấy đi: "Cậu dám đi chia sẻ chuyện của mình, mình lập tức xử lý cậu."

Lưu Tuyết quay đầu lại nhìn về phía Phùng Mạn Mạn, đối với cô ấy lộ ra mỉm cười như thiên sứ: "Cậu tin tưởng cái mồm này của mình có thể giữ được sao?"

Phùng Mạn Mạn lắc lắc đầu: "Không tin."

"Hì hì hì, chính mình cũng không tin."

Thiệu Dư đi ra cánh tay khoác trên vai Phùng Mạn Mạn, thản nhiên nói với Lưu Tuyết: "Chính là ở bên nhau, cậu đi nói đi."

"Hai người các cậu..." Lưu Tuyết âm điệu cũng thay đổi.

"Hai chúng tôi thay trời hành đạo, thu nghiệp chướng của nhau. Tôi sẽ không để cô ấy đi tai họa nhân gian, cô ấy cũng không để tôi đi hái hoa ngắt cỏ, cũng coi như là vì dân trừ hại, có phải hay không? Đây cũng coi như làm một chuyện công ích." Thiệu Dư trả lời đặc biệt thản nhiên.

Phùng Mạn Mạn bị Thiệu Dư chọc cười đến cực kỳ khoa trương, thân thể còn phát run.

Thiệu Dư đã sớm quen cô cười thế này, ngược lại cũng không thèm để ý, nhìn cô cười theo.

Lưu Tuyết gật gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy xuống, rất xa đã nghe được tiếng Lưu Tuyết: "Tin tức lớn, các cậu đoán xem nào!"

Mọi người tụ tập ở dưới lầu đều rất nghi hoặc, Ấn Thiếu Thần vừa mới xuống lầu không lâu, cũng nhìn về phía Lưu Tuyết.

"Lớp quốc tế chúng ta có một đôi tự sản xuất tự tiêu thụ." Lưu Tuyết lớn tiếng tuyên bố.

Mọi người lập tức mất đi hứng thú: "Minh Hi và Ấn thiếu bên nhau, chắc chắn, cần cậu nói cho chúng tôi biết sao?"

"Không phải hai bọn họ!" Lưu Tuyết lập tức sửa đúng.

Ấn Thiếu Thần tựa hồ nghĩ tới, hỏi Lưu Tuyết: "Hai người bọn họ rối rắm xong rồi?"

"Đúng vậy, lúc này là thật sự bắt đầu bên nhau."

Ấn Thiếu Thần nghe xong còn hơi tức giận.

Rõ ràng bắt đầu sau cậu, nhưng so với cậu lại ở bên nhau trước?

Nhưng mà hôm nay cậu tâm tình tốt, cũng không nói gì, vẫn như cũ bình tĩnh thong dong, ở dưới lầu tìm kiếm đồ ăn ngon cho Minh Hi, còn muốn đích thân đi nấu trà sữa cho Minh Hi uống.

Mọi người phát hiện thế mà không phải đôi bọn họ tưởng, lập tức cũng hóng hớt theo.

Lớp quốc tế tương đương với lớp hóng chuyện.

Một đám người nghiêng theo chiều gió, dễ dàng bị người mang tiết tấu, cũng đam mê ăn dưa, là một đám pháo hôi chịu thương chịu khó trong sách.

Bọn họ lập tức bắt đầu hỏi thăm chuyện như thế nào.

Lưu Tuyết bắt đầu úp úp mở mở, thở ngắn than dài mà nửa ngày không nói, các bạn học khác bắt đầu đưa đồ ăn ngon cho cô.

"Chuyện nhỏ." Lưu Tuyết cười cười nói, "Chính là......"

Nói tới đây Phùng Mạn Mạn cùng Thiệu Dư đi xuống, sau khi Phùng Mạn Mạn xuống dưới liền bắt đầu hỏi: "Thời điểm tôi không ở đây Minh Hi chủ động? Heo nuôi lớn, sẽ đi gặm bá vương long?"

"Chính là đôi này, thanh mai trúc mã, không xứng đôi chút nào, cũng không biết làm thế nào lại ở bên nhau." Lưu Tuyết chỉ chỉ Phùng Mạn Mạn và Thiệu Dư.

"Ôi đ*ch?!" Hàn Mạt miệng mở to, cậu ấy mỗi ngày ở chung với Thiệu Dư vậy mà không biết gì, hai người này đột nhiên đã ở bên nhau?

Tình huống như thế nào?

Trời sập đem Thiệu Dư đập hôn mê?

"Thiệu Dư, cậu bị Phùng Mạn Mạn uy hiếp sao? Nếu cậu bị uy hiếp thì chớp chớp mắt với tớ." Hàn Mạt nói với Thiệu Dư, cảm thấy Thiệu Dư còn có thể cứu giúp một chút.

"Cậu ấy theo đuổi tôi trước!" Phùng Mạn Mạn tức giận rống lên.

"Thiệu Dư, cậu... cậu tìm không được đối tượng cũng không thể như vậy!" Hàn Mạt vẫn nói chuyện đặc biệt thiếu đánh, quả nhiên bị Phùng Mạn Mạn bem.

Nhóm học sinh lớp quốc tế quả thực khiếp sợ không thôi.

Hai người này mỗi ngày ở chung, mọi người đều không cảm thấy hai người bọn họ sẽ thành đôi.

Kết quả thật sự thành rồi.

"Chúc mừng nha......" Quan Dực Hàm đi tới nói với Phùng Mạn Mạn "Lát nữa mình còn có chuyện nên đi trước."

Cô ấy sắp không ở nổi nữa.

Minh Hi thình lình xảy ra chuyện chủ động hôn Ấn Thiếu Thần, làm Ấn Thiếu Thần giống như cả người đều bay giữa đám mây, bộ dáng này đã thực làm cô chịu không nổi.

Hiện tại Phùng Mạn Mạn và Thiệu Dư cũng ở bên nhau?

Tập thể ngược cún sao?

"Đi sớm như vậy?" Phùng Mạn Mạn nhịn không được khiếp sợ.

"Đúng vậy, quảng cáo của mình tương đối nhiều, đúng không ông chủ nhỏ." Quan Dực Hàm cười ha hả hỏi Thiệu Dư.

Thiệu Dư cũng không biết, cậu không quan tâm chuyện trong nhà, vì thế chỉ qua loa lên tiếng.

Vai chính Quan Dực Hàm đều đi rồi, bữa tiệc này cũng làm không nổi nữa.

Mọi người ăn cơm trưa xong cũng đi hết, Phùng Mạn Mạn và Thiệu Dư vừa mới bắt đầu yêu đương, vui tươi hớn hở lôi kéo tay nhau đi chơi, nói là muốn đi KTV hát, gọi một đám người đi theo.

Kỳ thật quán home party cũng có thể ca hát, chẳng qua là Thiệu Dư phát hiện Ấn Thiếu Thần muốn đuổi người, liền cùng Phùng Mạn Mạn nói muốn đi ra ngoài chơi, lại lần nữa có thể nói là thần phối hợp.

Phùng Mạn Mạn không nghĩ nhiều như vậy, liền mang theo một đám người đi rồi.

Sau khi nhóm người này rời đi Ấn Thiếu Thần liền khóa cửa, cũng không dọn dẹp dưới lầu, bưng đồ ăn đã chuẩn bị tốt và trà sữa cậu tự nấu lên lầu.

Mở ra cửa phòng đã thấy Minh Hi thế nhưng không ngủ, trùm chăn lột hạt thông ăn.

Một gói to lõi đặt ngay trên giường, bên cạnh để một quyển tạp chí, trên tạp chí thả vỏ hạt thông.

Ngoài hạt thông có một tầng vỏ hơi mỏng, Minh Hi khiến cho phạm vi ngoài tạp chí đều là vỏ.

Ấn Thiếu Thần thấy một màn như vậy động tác ngừng lại, cố nén hỏi: "Cậu vậy mà chui trong chăn ăn sao?"

"Ừ, đúng vậy, không thể sao?"

Ấn Thiếu Thần đem đồ vật đặt trên bàn nhỏ ở một bên, nhìn dáng vẻ Minh Hi lại hỏi: "Cậu vừa rồi không tẩy trang đã ngủ rồi?"

"Chỉ nằm một lúc." Minh Hi trả lời.

Ấn Thiếu Thần đi tới nhìn nhìn, nhìn đến trên vỏ gối cọ một chút son môi lập tức không nhịn được thở dài.

Minh Hi biết Ấn Thiếu Thần có thói ở sạch, vì thế yếu ớt hỏi: "Tôi làm sai sao?"

"Không có việc gì, cậu ăn đi."

"Mấy hạt thông này đều không mở miệng, đặc biệt khó bóc, tôi làm móng không tiện lắm." Minh Hi thở dài một hơi, bộ dáng có phần uể oải.

Ấn Thiếu Thần ngồi một bên nói: "Tôi bóc cho cậu đi."

Nói xong, lấy tới hạt thông hỗ trợ bóc.

Ngay vừa rồi, Ấn Thiếu Thần cảm thấy bản thân đã làm nhượng bộ lớn nhất, chính là để Minh Hi ở trên giường mình ăn vặt.

Hiện tại cậu mới biết điểm mấu chốt của cậu là không hạn cuối, bởi vì cậu vậy mà còn chủ động ở trên giường mình giúp cô lột hạt thông, còn làm rất vui vẻ.

Minh Hi nhìn trái ngó phải, sau đó xuống giường đi ăn.

"Trà sữa còn hơi nóng, đừng để bỏng." Ấn Thiếu Thần nói với Minh Hi.

"À." Minh Hi tiếp tục ăn.

Minh Hi ăn xong, lúc sau, đi đến trước Ấn Thiếu Thần đột nhiên mặt hướng về Ấn Thiếu Thần, ngồi trên đùi cậu, đôi tay khoác trên vai cậu nói: "Cậu đút tôi ăn."

Ấn Thiếu Thần rốt cuộc xác định Minh Hi say còn chưa tỉnh, nếu Minh Hi tỉnh táo tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.

Cậu đem một hạt thông đút vào trong miệng Minh Hi, đồng thời nói: "Sau khi cậu tỉnh lại tốt nhất đừng hối hận những chuyện cậu đã làm."

"Biết cái gì gọi là hư hỏng không?" Minh Hi đúng lý hợp tình hỏi cậu.

"Như thế nào?"

"Chính là đem tà niệm che giấu trong lòng mở rộng vô hạn, làm ra chuyện ngày thường không dám làm."

"Cho nên chuyện ngày thường cậu không dám làm là ngồi trên đùi tôi?"

"Là làm nũng." Minh Hi trả lời, "Luôn phải giả bộ thực hiểu chuyện, còn muốn suy nghĩ thay người khác, kỳ thật chính tôi cũng cần được quan tâm, đặc biệt muốn làm nũng, muốn tùy hứng."

Ấn Thiếu Thần nghe xong cười dịu dàng, duỗi tay ôm lấy eo cô, nói với cô: "Được, về sau làm nũng với tôi."

"Vậy cậu tiếp tục đút tôi nha!" Minh Hi bắt đầu chỉ huy.

Ấn Thiếu Thần gật gật đầu, tiếp tục đút hạt thông cho Minh Hi ăn.

Sau khi đút xong Minh Hi duỗi eo lười, tiếp theo ngã vào trong lồng ngực Ấn Thiếu Thần, dựa vào bờ vai của cậu nói: "Tôi mệt..."

"Vậy nghỉ ngơi đi, tôi xuống dưới lầu dọn dẹp một chút." Ấn Thiếu Thần không chịu nổi dáng vẻ cô lộn xộn như vậy.

"Ở cạnh tôi đi."

Thanh âm Minh Hi dễ nghe, mềm mại, ở bên tai cậu nói ra càng gia tăng lực công kích.

Bên cậu.

Cho dù bên ngoài lập tức tận thế đều bên cậu.

Cậu trả lời: "Được."

Minh Hi lui lại, đi đến trước tủ quần áo mở ra, tìm kiếm bên trong: "Áo ngủ của cậu cho tôi mượn mặc."

"Cậu tùy tiện lấy đi."

Minh Hi đối với phong cách quần áo có phần lạnh nhạt của Ấn Thiếu Thần hơi ghét bỏ, cuối cùng cầm theo một chiếc áo thun ra ngoài, sau đó liền bắt đầu cởi áo trên.

Ấn Thiếu Thần hoảng hốt, nhanh chóng đứng dậy đẩy Minh Hi tiến vào toilet: "Đi vào thay."

Thời điểm đẩy mạnh Minh Hi vào toilet trái tim Ấn Thiếu Thần còn gia tốc, vừa rồi trong lúc hoảng hốt cậu còn nhìn đến nội y màu trắng của cô.

Cậu xoa xoa vành tai đỏ bừng, thậm chí có chút không thể giảm bớt được.

Minh Hi uống say không dễ ứng phó lắm.

Ở ngay lúc này, Minh Hi mặc áo phông của cậu đi ra.

Lúc trước đi vào vội vàng cô cũng chưa kịp lấy quần, vì vậy để chân trần ra ngoài.

Mặc quần áo của cậu, chân còn trần trụi, vóc dáng Minh Hi cao mặc quần áo của cậu cũng chỉ che được đến mông...

Quần lót đều in hình con thỏ, rốt cuộc thích thỏ bao nhiêu đây?!

Tác giả có lời muốn nói:

Ấn Thiếu Thần: hắc hóa hình như. . .cũng không tệ. . . nụ cười từ từ biến thái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro