Chương 50: chủ động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi sai rồi!" Quan Dực Hàm lập tức cười nói, giống như không phải chịu bất luận cái gì quấy nhiễu, vẫn như cũ vô cùng tự nhiên, "Quà tặng không chuẩn bị tốt, tiếp theo nhất định sẽ chuẩn bị ổn thỏa, được không?"

Nói xong, duỗi tay đem hộp trong tay Ấn Thiếu Thần cầm đi.

Minh Hi ngồi bên cạnh hơi xấu hổ, chỉ có thể mỉm cười.

Quà đưa cho Ấn Thiếu Thần, Ấn Thiếu Thần có thể từ chối, nhưng mượn hoa hiến Phật đem dây chuyền đôi đưa cho Minh Hi thì có chút quá rồi.

Ấn Thiếu Thần từ chối người khác so với cô còn tuyệt tình hơn, hơn nữa cũng hơi quá mức, là loại biện pháp khiến đối phương hoàn toàn thương tâm.

Cho nên Quan Dực Hàm còn có thể bình tĩnh mà giảng hòa như vậy, không thể không nói đã làm được cực kỳ không tồi.

Minh Hi còn đang hóng, đã thấy Ấn Thiếu Thần khôi phục trạng thái vừa rồi, nhìn sách luyện tập chỉ vào một đề: "Câu này cũng không biết."

"Cậu biết đề nào?"

"Đề nào cũng không biết."

Quan Dực Hàm ở bên cạnh hơi xấu hổ, nhưng vẫn rất nhanh cùng các bạn học khác ôn chuyện, tới gần giờ tan học tiết tự học buổi tối Quan Dực Hàm mới rời đi.

Thân phận của cô ấy rốt cuộc là người của công chúng, không nên gây sự chú ý, trước tiên trở về phòng ngủ.

Thời điểm Phùng Mạn Mạn kéo tay Minh Hi về ký túc xá, cô ấy nói với Minh Hi: "Kỳ thật lúc trước cậu chưa chuyển trường về, chỗ cậu ngồi là của Quan Dực Hàm. Quan Dực Hàm năm lớp 10 chỉ đi học một, hai tháng, tương đương với cả năm học không có đến, cho nên Ấn Thiếu Thần đều sắp quen một mình một bàn, khi cậu đến mới có chút bài xích."

"Cho nên xem như mình chiếm vị trí của cậu ấy sao?"

"Không tính, vị trí của cậu là Hoàng Hoa sắp xếp, cậu không cần lo lắng như vậy, Quan Dực Hàm một chút cũng không kiêu ngạo, con người đặc biệt tốt, cậu xem quà cậu ấy tặng mình, hoàn toàn dựa theo sở thích của mình, trong lớp chúng ta rất nhiều bạn học đều rất thích cậu ấy."

Mọi người đều thực thích cô ấy.

Vậy Ấn Thiếu Thần thì sao?

Minh Hi có một khoảnh khắc thất thần, nhưng rất nhanh khôi phục lại: "Kỳ thật có thể cùng đại minh tinh làm bạn học cùng lớp, cảm giác cũng không tệ."

Nếu là Quan Dực Hàm đối với cô không có địch ý thì càng tốt.

Thử nghĩ một chút, một học sinh cấp ba bình thường, đột nhiên phát hiện bản thân vậy mà cùng mấy em trai F4 là bạn học cùng lớp, đây sẽ là cảm giác gì?

Rất sảng......

Đáng tiếc Minh Hi xuyên vào trong sách, trong sách minh tinh nổi bao nhiêu đều chỉ là một giả thiết mà thôi.

*

Quan Dực Hàm đột nhiên quay về Gia Hoa đi học, chuyện này đúng là rất oanh động.

Không ít học sinh đều đến cửa lớp quốc tế, điên cuồng đi ngang qua ngoài cửa sổ, muốn cùng Quan Dực Hàm ngẫu nhiên gặp gỡ, nhà ăn cũng là Quan Dực Hàm vừa xuất hiện sẽ đưa tới một đám học sinh vây xem với chụp ảnh trộm.

Quá mức nhất chỉ sợ là có fans luôn chờ ngoài hàng rào trường học.

Chỗ ngồi của Quan Dực Hàm được Hoàng Hoa sắp xếp ở dãy cuối cùng, ngồi cùng bàn Hàn Mạt.

Hàn Mạt sung sướng không thôi, Minh Hi ngồi ở tại chỗ còn có thể nghe được tiếng Hàn Mạt cười "hì hì hi hi", kéo dài suốt hai tiết.

Minh Hi thiếu chút nữa cười theo, luôn cảm thấy Hàn Mạt đặc biệt ngốc.

Sân tennis trường học sát đường, vì đề phòng bóng tennis sẽ bị đánh bay ra ngoài, nơi đó còn có lưới bóng chuyền vây quanh rất cao, vòng bảo vệ làm vô cùng tốt.

Ấn Thiếu Thần và Thiệu Dư đều là thành viên câu lạc bộ tennis, chẳng qua mùa đông rất ít đi qua.

Quan Dực Hàm cũng là thành viên câu lạc bộ tennis trường học, hôm nay không biết thế nào, Quan Dực Hàm đột nhiên cùng Ấn Thiếu Thần so đánh tennis một trận, còn là ở bên ngoài.

Trận đấy này thật sự oanh động toàn trường, một đống học sinh đều đến ngoài sân bóng quây xem.

Trong trường học, đại minh tinh cùng đại nam thần 1 đối 1 đánh tennis, loại trường hợp như thế này nào có thể bỏ lỡ, đoán chắc toàn bộ kiếp sống học sinh đều rất khó nhìn thấy vài lần.

Bên ngoài hàng rào còn có fans Quan Dực Hàm, các fans hưng phấn vạn phần, hô khẩu hiệu thống nhất, gọi tên Quan Dực Hàm, trường hợp thật sự vô cùng đồ sộ.

"Hàm Hàm!! A a a a!"

"Nam sinh đánh tennis cùng Hàm Hàm cũng thật đẹp trai a."

"Không phải là người mới công ty bọn họ chứ, muốn cọ nhiệt độ Hàm Hàm leo lên."

"Hàm Hàm đều mệt mỏi như vậy còn phải mang người mới? Công ty thật quá đáng, mắng bọn họ!"

"Nhưng mà thật sự quá đẹp trai......"

Các fan nghị luận sôi nổi, học sinh trong trường học cũng rất hưng phấn, tụ tập trong trường học nhiệt tình bàn tán.

"Quan Dực Hàm đã trở lại, Minh Hi lập tức đã bị lưu đày vào lãnh cung có phải không?"

"Đại chiêu cầu vồng theo đuổi người, còn không phải không thắng nổi thanh mai trúc mã? Hơn nữa người ta là đại minh tinh. Lần trước còn nói Minh Hi sẽ là hoa hậu giảng đường đấy, hiện tại Quan Dực Hàm đã trở lại, tôi nghĩ hoa hậu trường chỉ có thể là Quan Dực Hàm."

"Nhưng mà không thể không thừa nhận, thực ra Minh Hi xinh đẹp hơn Quan Dực Hàm."

"Nhưng Quan Dực Hàm nổi tiếng nha."

Minh Hi là bị Phùng Mạn Mạn cùng Lưu Tuyết túm tới sân tennis, còn là vị trí khán đài VIP, bởi vì Thiệu Dư cho các cô mở cửa sau, để cho bọn họ có thể ngồi ở khu nghỉ ngơi của tuyển thủ xem thi đấu.

Thiệu Dư cầm vợt tennis đứng cách đó không xa, cũng đang xem thi đấu.

Trường hợp này thật sự cực kỳ có ý tứ, chính cung nương nương nhìn Hoàng Thượng và bạch nguyệt quang đánh tennis sao?

Hiện tại quan hệ đều hài hòa như vậy sao?

Không hổ là Ấn Thiếu Thần.

"Quan Dực Hàm cùng Ấn Thiếu Thần đánh tennis vô cùng lợi hại, thời điểm cấp hai là đôi nam nữ phối hợp đánh kép, từng đoạt giải nhất thi đấu toàn tỉnh, đặc biệt ăn ý. Chẳng qua Quan Dực Hàm sau này càng ngày càng nổi tiếng thì rất ít khi đánh tennis, Ấn Thiếu Thần cũng sau thời điểm đó không đánh đôi nữa." Phùng Mạn Mạn giới thiệu cho Minh Hi.

"À......" Minh Hi đọc sách miêu tả Ấn Thiếu Thần vẫn luôn đánh tennis cực tốt, nhưng thực ra trước nay chưa từng thấy Ấn Thiếu Thần thi đấu.

Lần đầu tiên xem, vậy mà là đánh cùng Quan Dực Hàm.

Ấn Thiếu Thần vẫn mang dáng vẻ lãnh đạm ngày thường, Quan Dực Hàm đi đến bên người cậu nói với cậu hai câu, cậu nhịn không được bất đắc dĩ cười cười.

Cái loại mỉm cười có thể ấm áp toàn bộ trời đông giá rét, ấm áp hòa hợp.

Quan Dực Hàm lập tức tươi cười như hoa mà xoay người trở lại khu vực của mình.

"Cậu sao lại thế này? Thả không ra sao?" Quan Dực Hàm cầm vợt tennis hỏi Ấn Thiếu Thần, còn thuận tiện làm một động tác duỗi thân.

"Không nhấc nổi hứng thú gì." cả người Ấn Thiếu Thần thái độ đều uể oải.

"Ít nhất đánh xong một ván này."

"Cậu tính toán dựa ăn nói để thắng?"

"Đương nhiên không phải! Cậu nhưng phải thắng nha, Minh Hi cũng đến xem thi đấu."

Ấn Thiếu Thần nhìn về hướng Minh Hi, cười đến ấm áp.

Đây là nội dung đối thoại của hai người, chỉ là Minh Hi không nghe được, còn tưởng hai người nói chuyện thật sự vui vẻ.

Chính là mười lăm phút trước, Quan Dực Hàm đột nhiên tìm Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần ngồi trong phòng học nhàm chán chép bút ký của Minh Hi, đây là nhiệm vụ Minh Hi sắp xếp cho cậu.

Quan Dực Hàm đến bên cạnh Ấn Thiếu Thần ngồi xuống, nói: "Ấn Thiếu Thần, cậu có biết tôi rất mang thù hay không?"

"Ừ." Ấn Thiếu Thần thuận miệng trả lời một câu, tiếp tục chép.

"Chuyện tối qua tôi còn không có nguôi giận đâu." Quan Dực Hàm tiếp tục nói.

"Không sao cả."

"Có điều!" Quan Dực Hàm lại sát vào một ít, "Cậu rõ ràng biết tôi thích cậu, cũng biết vì sao tôi đưa cậu món quà kia, cậu thế nào lại lạnh lùng như thế?"

"Bởi vì không thích cậu, cách tôi xa một chút, cậu nhỏ như vậy đã bắt đầu truyền tai tiếng không tốt lắm."

Quan Dực Hàm cũng không thèm để ý, chỉ cười xấu xa tiếp tục cùng Ấn Thiếu Thần nói: "Cậu còn nhớ rõ con người của tôi đặc biệt trà xanh kỹ nữ đi?"

"À......"

"Con người của tôi sẽ giữ ảnh chụp 囧 của bạn bè, cậu nói nếu tôi đem ảnh chụp ngu xuẩn của cậu cho Minh Hi xem, sẽ là hiệu quả gì?"

Ấn Thiếu Thần lập tức ngừng động tác, quay đầu nhìn về phía Quan Dực Hàm.

"Cậu còn giữ?!" Ấn Thiếu Thần sắp hỏng mất.

"Đúng vậy, còn lưu đây, mỗi lần nhìn đến đều cảm thấy đặc biệt có ý tứ."

"Có ý tứ sao?"

"Có ý tứ nha!" Quan Dực Hàm lập tức nhéo cổ tay áo Ấn Thiếu Thần, "Nếu không như vậy đi, cậu lại cùng tôi đánh một trận tennis, chuyện đêm qua tôi sẽ chuyện cũ bỏ qua, ảnh chụp cũng không cho Minh Hi xem, thế nào?"

"Cậu hẳn là nhìn ra tôi thích cô ấy đi?" Ấn Thiếu Thần biết Quan Dực Hàm là một cô gái rất thông minh, cho nên hỏi cũng rất thẳng thắn.

Có thể lăn lộn không tồi trong giới giải trí, thật sự không có kẻ ngu dốt.

"Có thể nhìn ra nha!" Cô ấy vậy mà còn có thể trả lời đặc biệt bình tĩnh.

"Tôi đã có người mình yêu thích, cậu còn làm như vậy có ý nghĩ gì sao?"

"Nhưng mà cô ấy không thích cậu, tôi có nghe nói."

Ấn Thiếu Thần không ngừng phiền muộn, quay đầu đã thấy Quan Dực Hàm đem ảnh chụp cậu khi còn nhỏ lấy ra, lập tức tức giận đến mức muốn mắng chửi người.

"Tôi lưu ở rất nhiều chỗ." Quan Dực Hàm nhấn mạnh.

Ấn Thiếu Thần thật sự to đầu, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng đánh một trận tennis với Quan Dực Hàm.

Nhưng Ấn Thiếu Thần cũng không nghĩ tới, chẳng qua là đánh một trận tennis, vậy mà có thế trận lớn như vậy.

Cậu nhìn thấy Minh Hi cũng ngồi ở rìa sân bóng xem thi đấu, liền tính toán tốc chiến tốc thắng.

Bên ngoài còn rất lạnh, Minh Hi cũng không biết khoác thêm áo lông ra ngoài.

Sau khi thi đấu thật sự bắt đầu, toàn trường bắt đầu sôi trào.

Hai người đều là luyện từ bé, từ nhỏ đã bắt đầu học tennis, có thể lấy được giải nhất toàn tỉnh cũng tuyệt đối không phải người dễ chơi.

Ở trường Quốc Tế Gia Hoa học sinh học thẳng lên không có mấy ai là người đơn giản, đều là chủ nhân đa tài đa nghệ.

Ví dụ như Ấn Thiếu Thần chính là từ nhỏ đã học chơi tennis cùng đàn dương cầm, còn vô cùng thích trượt ván và trượt patin.

Lại như Thiệu Dư chính là học khiêu vũ từ bé, nghe đồn ca hát cũng cực kỳ dễ nghe. Nhà cậu ấy chính là công ty giải trí, thật sự muốn xuất đạo thì một giây là tài nguyên trải cả đường, chỉ là bản thân cậu ý chí không ở này mà thôi.

Vì cậu cảm thấy tiến vào giới giải trí không được tự do yêu đương, vẫn làm ăn chơi trác táng thích hợp tự do tán gái hơn.

Một banh của Quan Dực Hàm không đỡ được, thẳng tắp bay về hướng nhóm Minh Hi.

Thiệu Dư liền đứng phía trước mấy người các cô, dùng vợt bóng đem banh cản trở về.

"Hóa ra Thiệu Dư đứng chắn phía trước là vì lý do này, đột nhiên cảm giác bạn trai bùng nổ." Minh Hi nhịn không được nhỏ giọng cảm thán với Phùng Mạn Mạn.

"Nhà cậu ấy đều là ngôi sao, bồi dưỡng ra cũng sẽ không kém, chỉ là gần đây không biết làm sao vậy......" Lưu Tuyết đi theo lẩm bẩm.

Minh Hi không dám cùng Lưu Tuyết nói chuyện xảy ra hồi cuối tuần, bản thân Phùng Mạn Mạn cũng chưa nói, vì thế Lưu Tuyết còn rất buồn bực.

Phùng Mạn Mạn lại bắt đầu hối tiếc tự oán: "Đều do mình, mình chỉ sợ cũng là một hồng nhan họa thủy rồi."

Thiệu Dư đứng cách đó không xa, có thể mơ hồ nghe được nội dung mấy nữ sinh nói chuyện phiếm.

Nghe được Phùng Mạn Mạn cảm thán, cậu ấy lập tức không nhịn được cười quay đầu nhìn các cô liếc mắt một cái, vẻ ngoài rõ ràng đặc biệt ghét bỏ, ánh mắt lại đầy nuông chiều.

Minh Hi đều sắp chịu không nổi cái mùi yêu đương chua lòm này.

"Sao lại thế này!" Lưu Tuyết lập tức bắt lấy Phùng Mạn Mạn "nghiêm hình bức cung".

Phùng Mạn Mạn thẹn thùng mà nhỏ giọng nói: "Cậu ấy thích mình."

Trong lời nói để lộ ra một tia đắc ý nho nhỏ.

"Thật hay giả, cùng một chỗ lớn lên nếu thật sự có thể thành đã sớm thành, còn cần đến chuyện cậu phải trải qua mối tình đầu ngu ngốc đó, cậu ta đã trải qua bảy, tám, chín, mười...bạn gái cũ, hai người đột nhiên nhìn nhau vừa mắt hả?"

Phùng Mạn Mạn nghe xong nhịn không được nhíu mày: "Bảy, tám, chín, mười cái gì? Cậu đếm sao?"

"Đấy là mình còn sợ tính thiếu đó."

Thiệu Dư sắp nghe không nổi nữa, quay đầu lại giải thích: "Không thiếu không thiếu, còn nhiều."

Minh Hi ở một bên xem toàn bộ quá trình, không nhịn được cười ra tiếng vịt kêu, chưa từng gặp mỹ nữ nào tiếng cười "thanh thúy động lòng người" như vậy.

Ấn Thiếu Thần bị dáng vẻ Minh Hi cười hấp dẫn lực chú ý, bị Quan Dực Hàm áp chế một bóng.

"Cậu tiếp tục như vậy sẽ thua đấy." Quan Dực Hàm nói với cậu.

"Thôi, chúng ta tiếp tục." Ấn Thiếu Thần nói.

Từ sau đó, Ấn Thiếu Thần không phân tâm nữa, cậu chỉ tính toán nhanh chóng đánh xong rời đi, cho nên thật sự tốc chiến tốc thắng.

Nếu Quan Dực Hàm luyện tập liên tục, tỉ lệ thắng bại cũng sẽ là 4: 6, Ấn Thiếu Thần là bên 6.

Nhưng Quan Dực Hàm đã lâu không luyện tập, tuy rằng tập thể hình nhưng vẫn không theo kịp Ấn Thiếu Thần, rất nhanh đã bị Ấn Thiếu Thần nghiền áp đánh bại.

Ấn Thiếu Thần đi tới rìa sân đứng trước mặt Minh Hi, hỏi: "Khăn lông đâu?"

"Hả?"

"Nước đâu?"

"Trời lạnh như vậy ở bên ngoài uống nước có thể bị tiêu chảy hay không?" Minh Hi hỏi còn rất nghiêm túc.

Ấn Thiếu Thần nhìn bộ dáng Minh Hi rất bất đắc dĩ, duỗi tay túm cô lên: "Trời lạnh như vậy ngồi ghế băng có thể bị tiêu chảy hay không?"

"Không thể nào......"

"Đi thôi, trở về."

"À......" Minh Hi xoay người kéo cánh tay Phùng Mạn Mạn, đi theo bọn họ cùng nhau trở về.

Phía trước còn có học sinh đang vây xem nhịn không được buồn bực.

"Tình huống như thế nào? Không phải nói Quan Dực Hàm trở về Ấn Thiếu Thần sẽ không để ý tới Minh Hi sao? Đây là vừa mới đánh vợt xong lập tức đã đi tìm Minh Hi?"

"Còn nắm tay, hoàn toàn không thèm để ý dáng vẻ Quan Dực Hàm, xem ra vẫn là thích Minh Hi hơn."

Kết quả rất nhanh bọn họ liền câm miệng.

Quan Dực Hàm đuổi theo Ấn Thiếu Thần, đi bên người Ấn Thiếu Thần.

Lúc trước tuy rằng Ấn Thiếu Thần đem Minh Hi kéo tới, nhưng Minh Hi lập tức đi đến bên Phùng Mạn Mạn, chỉ đi theo phía sau cậu.

Cậu không để ý, cùng Thiệu Dư kết bạn đi về, khiến Quan Dực Hàm thuận lợi đi tới bên cạnh cậu.

Minh Hi ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người đi song song cùng một chỗ, đồng thời xoay đầu nhìn về phía đối phương, hai người mặt nghiêng hoàn mỹ ghé vào cùng nhau, hình ảnh đối diện đều có chút mộng ảo.

Ấn Thiếu Thần hơi hơi nhíu mày, đã thấy Quan Dực Hàm làm một động tác há mồm, giống như đang ăn cái gì, Ấn Thiếu Thần cuối cùng không nói gì thêm.

Hai người liền vai sát vai như thế đi về khu dạy học.

Không thể không nói, hai người đi cùng một chỗ giống như còn rất xứng đôi.

Minh Hi lúc trước đã từng hâm mộ nhóm người quan hệ thanh mai trúc mã này, cô và Hàn Mạt mang tiếng thanh mai trúc mã nhưng danh không chính ngôn không thuận.

Hiện tại nhìn đến Ấn Thiếu Thần cùng Quan Dực Hàm, đột nhiên cảm thấy hai người kia rất thích hợp.

Như thế nào liền khiến cho người khác rút lui rồi?

Quan Dực Hàm cậu tránh ra chút đi.

Nghĩ đến đây, Minh Hi hít sâu một cái.

Tại sao không cảm thấy thoải mái đây?

*

Cuối tuần, một đám học sinh lớp quốc tế tính toán đón gió tẩy trần cho Quan Dực Hàm, tổ chức tiệc chào mừng.

Lần trước Minh Hi cũng có một buổi tiệc mang tiếng là nghênh đón, nhưng rốt cuộc có phải chào đón cô hay không trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Nhưng lần này tiệc cho Quan Dực Hàm được làm rất chu đáo.

Bọn họ lựa chọn quán Home party 855, đối với nơi này tương đối quen thuộc, đặc biệt là hoàn cảnh cũng không tồi, gần như được Ấn Thiếu Thần bao hết thuận tiện cho bọn họ thích quậy như thế nào thì quậy.

Cùng ngày hơn nửa học sinh trong lớp đến, còn có vài người bạn thân của bọn họ cũng đến, tụ tập ở quán Home party 855 tới hơn 30 người.

Cũng may diện tích quán đủ lớn, bọn họ đến cũng không có vẻ quá chật.

Minh Hi vốn dĩ không muốn tới, nhưng bị Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết mời: "Mọi người đều đang lan truyền hai người các cậu bất hòa đấy, lần đầu tiên gặp mặt cậu đã từ chối quà của cậu ấy, có chút không nể tình lắm. Còn nói Quan Dực Hàm đe dọa vị trí hoa hậu giảng đường của cậu, còn cùng Ấn Thiếu Thần quan hệ tốt, làm cậu tâm tình không vui."

Minh Hi thật sự mười phần bất đắc dĩ, vì không bị nói ra nói vào cô vẫn căng da đầu đến đây.

Tới quán Home party rồi, Ấn Thiếu Thần trước tiên tìm được cô, mang theo cô đi quầy bar, tự mình đứng bên trong thở dài: "Tôi cũng không muốn tổ chức ở chỗ này, thật sự là bọn họ nhất trí đề cử nơi này, tôi có chút khó từ chối."

"Ồ, nơi này là cậu thuê, làm một bữa tiệc hoan nghênh cũng thực bình thường." Minh Hi trả lời, kỳ thật không cần thiết giải thích với cô.

"Cậu... đừng nghe bọn họ nói bậy, tôi đối với Quan Dực Hàm thật sự một chút quan hệ cũng không có..."

Lời vừa mới nói đến đây Quan Dực Hàm đã đi tới, ngồi bên Minh Hi nói với Ấn Thiếu Thần: "Thiếu Thần, mình muốn một chén rượu, pha cho tôi!"

"Cậu con mẹ nó không dứt đúng không?" Ấn Thiếu Thần phiền không thôi.

"Đúng nha, tôi được nước làm tới, cậu có phải đối với tôi vừa yêu lại hận không?" Quan Dực Hàm cũng không thèm để ý, tiếp tục cười tủm tỉm hỏi.

"Cút đi!"

"Được rồi." Quan Dực Hàm lập tức ngoan ngoãn mà cút đi, có thể nói "đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng".

Minh Hi nhìn Quan Dực Hàm rời đi liền cảm thấy hai người kia thực sự có ý tứ, cãi nhau cũng giống như ve vãn đánh yêu.

Ấn Thiếu Thần đứng trước quầy rượu lấy ra một ít bình rượu, dời đi lực chú ý của Minh Hi: "Tôi biểu diễn cho cậu một màn pha chế."

"Cậu còn biết cái này?" Minh Hi mở to đôi mắt, không ngừng kinh ngạc.

"Đúng vậy, nhìn kỹ."

Ấn Thiếu Thần nói xong, liền đơn độc biểu diễn cho mình Minh Hi một màn điều chế rượu, động tác thành thạo, còn có chút cố ý thể hiện sự đẹp trai.

Nhưng mà không thể không thừa nhận, cậu thật sự rất tuấn tú.

Thiếu niên hôm nay mặc sơ mi trắng, mái tóc đen đến mức có phần mất tự nhiên hơi dài lại không tu sửa, xoã tung trên đỉnh đầu, làm cậu có vẻ ngoan hơn một chút.

Dáng vẻ thiếu niên sạch sẽ, thời điểm pha chế rượu tự tin thong dong, sau đó đem rượu pha xong đưa đến trước mặt Minh Hi.

"Nếm thử xem, không nên uống quá nhiều." Ấn Thiếu Thần dặn dò Minh Hi.

Rượu cậu tích trữ đều là rượu ngon, trong đó có một loại rượu gia vị tác dụng chậm nhưng hơi mạnh, Ấn Thiếu Thần sợ Minh Hi sẽ uống say.

"Uống khá ngon." Minh Hi nếm một ngụm sau đó nói với Ấn Thiếu Thần.

Ngày thường Minh Hi cảm thấy bia rất khó uống, ngoài ý muốn là rượu Ấn Thiếu Thần pha còn thật dễ uống, có loại hương vị trái cây.

"Tôi biết ngay cậu sẽ thích." Ấn Thiếu Thần cười lại pha cho Minh Hi vài loại, bày một loạt trước mặt Minh Hi.

Lúc này có người gọi Ấn Thiếu Thần: "Ấn thiếu! Cái máy chiếu này làm thế nào xem phát sóng trực tiếp? Cậu lại đây chỉnh một chút."

Ấn Thiếu Thần đối với Minh Hi nói: "Chờ tôi một chút."

"Ừm, cậu đi đi."

Chờ Ấn Thiếu Thần đi rồi sau đó Minh Hi cầm lấy vài loại rượu từng ly nếm thử một ngụm.

Cô muốn tìm Phùng Mạn Mạn, Lưu Tuyết uống cùng, kết quả phát hiện Phùng Mạn Mạn tóm Thiệu Dư đi phòng chơi game trên lầu, hình như là muốn nói chuyện riêng một lát.

Lưu Tuyết đam mê bát quái, chắc lén lút đi theo nghe trộm rồi.

Minh Hi không muốn làm những chuyện đó, ngồi trước quầy bar tiếp tục uống rượu.

Lúc này lớp có người gọi bọn họ đi chơi game.

Trò chơi đặc biệt cổ, là tay miệng không đồng nhất.

Trò này kỳ thật rất đơn giản, chính là miệng nói ra một con số, ngón tay giơ một con số khác, hai số không thể giống nhau.

Một đám người tụ tập bên nhau, bắt đầu vòng thứ nhất, không bao lâu liền loại một phần ba người.

"Các cậu đều không có ý chí chiến đấu!" Hàn Mạt nhịn không được đứng ra nói, "Chúng ta chơi lớn chút có được không?"

Quan Dực Hàm đĩnh đạc hỏi cậu ấy: "Cậu nói, cậu muốn chơi lớn như thế nào?"

"Ai thắng, ở trong tất cả mọi người chọn một người hôn một cái, đối phương không được tức giận không được từ chối." Hàn Mạt trả lời.

Xung quanh lập tức có người ồn ào: "Hàn Mạt cậu chính là muốn hôn Quan Dực Hàm!"

Hàn Mạt trả lời đến đặc biệt bình tĩnh: "Đúng vậy, tôi chính là muốn hôn, các cậu không muốn sao?"

Có một nam sinh chém gió nói: "Nếu tôi muốn hôn Ấn thiếu, Ấn thiếu có thể đánh tôi không?"

Ấn Thiếu Thần ngồi ở một bên cười cười trả lời: "Sẽ."

"Ấn thiếu, tôi phối hợp chút, vạn nhất là Minh Hi thắng đây." Hàn Mạt tiếp tục lừa gạt.

Một người khác hỏi: "Vạn nhất có người muốn hôn Minh Hi đây?"

"Ôi đ*ch? Các cậu thật sự nghĩ xa như vậy sao? Cho các cậu một cái đòn bẩy, các cậu có phải muốn nâng cả trái đất lên không?"

Nhưng mà lời trong lời ngoài ồn ào, Ấn Thiếu Thần cùng Minh Hi đều là CP chính thức trong mắt bọn họ, đã chắc chắn.

"Tôi cũng muốn hôn Minh Hi!" Quan Dực Hàm vỗ đùi nói theo.

Các bạn học khác lập tức bắt đầu ồn ào.

Ấn Thiếu Thần tức giận mắt trợn trắng trừng Quan Dực Hàm, Quan Dực Hàm trả lời đến đúng lý hợp tình: "Như thế nào? Có năng lực cậu hôn lại a."

Thanh âm huyên náo càng thêm mãnh liệt.

Minh Hi nâng một chén rượu ngồi trên sô pha, vẫn luôn nhìn bọn họ, theo bản năng lại uống một ngụm rượu.

Nhưng mà thành thành thật thật cũng tránh không khỏi Hàn Mạt cùng với mọi người ồn ào, Minh Hi vẫn là bị gọi đi cùng chơi trò chơi.

Quan Dực Hàm đi đến sau sô pha cúi người xuống dùng cánh tay đặt lên chỗ tựa lưng, ở bên cạnh Ấn Thiếu Thần thì thầm: "Ngượng ngùng xoắn xuýt, cậu thế nào lại thích như vậy? Cậu thật sự không cảm thấy hai chúng ta càng thích hợp hơn sao?"

"Rất đáng yêu mà." Ấn Thiếu Thần nhìn dáng vẻ Minh Hi theo một bạn học khác chơi game nhịn không được mỉm cười, mang theo vẻ hiền từ như người cha.

"Ăn diện có phần diễm tục." Quan Dực Hàm lại lần nữa đánh giá.

Đúng thật có hơi "diễm tục", trên người Minh Hi tùy tiện một chiếc cúc áo trang trí đều có khả năng giá cả hơn vạn, ở trong mắt người khác xem ra chính là dáng vẻ tỏa ra mùi tiền.

Nhưng ở trong mắt Minh Hi, đây đều là vật nhỏ rất bình thường, thích thì mua.

Nếu tiền tiêu vặt một người là một vạn, đoán chừng họ sẽ không quá để ý mấy thứ nhỏ mười đồng.

Nếu một người tiền tiêu vặt quá trăm triệu, những hàng hiệu đó chẳng qua cũng chỉ là tùy tiện mua, đều là đồ vật có tác dụng thực tế.

Xách theo LV đi mua đồ ăn, bởi vì LV chắc chắn nha.

"Lại mẹ nó đánh giá lung tung, đem miệng cậu bịt lại." Ấn Thiếu Thần đã có chút không cao hứng.

Ở trước mặt cậu chửi bới người cậu thích, khiến cậu càng thêm chán ghét cô gái này.

"Như thế nào bịt nha? Tôi có chút tò mò." Quan Dực Hàm vô cùng ý tứ hỏi, ngữ khí ngả ngớn, mang theo một chút hương vị đùa giỡn.

"Đem tất Hàn Mạt cởi ra nhét trong miệng cậu."

"Vì sao không chơi tennis?"

"Cút!" Ấn Thiếu Thần thấy phiền.

Bên kia, đang chơi trò chơi Minh Hi không thể hiểu được liền thành người cuối cùng.

"Minh Hi, cậu rốt cuộc là có bao nhiêu lời nói và việc làm không đồng nhất hả? Chắc miệng chê nhưng thân thể lại thành thật thể hiện đi? Như thế nào trâu bò như vậy, một chút sơ hở cũng không có?!" Hàn Mạt không nhịn được cao giọng hỏi, cậu ấy thật sự chơi không lại Minh Hi, Quan Dực Hàm cậu không hôn được rồi.

Minh Hi cười cười, hơi ngượng ngùng.

"Hiện tại làm sao bây giờ? Minh Hi cậu muốn hôn ai?" Có người hỏi Minh Hi, rất nhiều người đều lập tức nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, ánh mắt ái muội hóng trò hay.

Minh Hi có chút rối rắm, nhìn xung quanh thấy Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết còn chưa trở về.

Thấy cô khó xử như vậy, Hàn Mạt lại có chủ ý xấu: "Nếu không như vậy đi, Minh Hi cậu và Ấn thiếu chơi một ván, cậu thắng cậu hôn Ấn thiếu một cái, Ấn thiếu thắng Ấn thiếu hôn cậu một cái, hai người các cậu liền rải cơm chó đi! Hôm nay chúng tôi cơm trưa đều bớt, ăn cơm chó là no rồi."

Quan Dực Hàm lập tức nhấc tay, chủ động xin ra trận: "Tại sao không mang theo tôi, tôi cũng muốn hôn Minh Hi."

"Được, ba người các cậu tới."

Lúc này liền cực kỳ có ý tứ.

Ấn Thiếu Thần vốn không muốn chơi trò này, lúc này cũng đi theo xem náo nhiệt chơi tiếp.

Minh Hi trâu bò trước sau như một, gần như sẽ không mắc kẹt, Ấn Thiếu Thần cùng Quan Dực Hàm cuối cùng đều có phần không kịp tốc độ Minh Hi, vẫn nói ra con số và tư thế tay giống nhau.

Ấn Thiếu Thần thấy cuối cùng là Minh Hi thắng ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất Quan Dực Hàm không hôn được Minh Hi.

Quan Dực Hàm thua cũng không thèm để ý, cười tủm tỉm mà nhìn về phía Minh Hi, thật giống như đang giúp cô giải vây hỏi: "Minh Hi, cậu không muốn hôn tôi sao?"

Ấn Thiếu Thần lập tức ghét bỏ trừng Quan Dực Hàm một cái, chỗ nào cũng đều có cậu.

Minh Hi uống hết rượu, lúc sau lại chơi trò chơi một lúc, hiện tại men say ít nhiều dâng lên, làm đầu cô hơi mơ hồ.

Cô híp mắt con mắt mới có thể thấy rõ những người này, nhìn thấy Quan Dực Hàm mỉm cười với mình thì hơi hơi nhíu mày, tiếp theo lắc lắc đầu.

Quan Dực Hàm tươi cười dần dần thu lại......

Tiếp theo cô nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, một cái liếc mắt này làm Ấn Thiếu Thần ngẩn ra.

Ngay sau đó cô liền cúi người qua, hôn môi Ấn Thiếu Thần.

Trong óc như một đống hồ nhão.

Trên môi lại mềm mại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro