Chương 49: Ám chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm thứ hai, Minh Hi vừa đến phòng học đã bị Hoàng Hoa gọi đến văn phòng.

Thời điểm cô đến Hoàng Hoa còn đang trang điểm, cố gắng dùng phấn nền che đậy những nốt tàn nhang của mình, nhìn thấy cô tiến vào liền chào đón bảo cô ngồi xuống.

Bạn trai cũ Hoàng Hoa là người Trung Quốc, không thích mùi hương và tàn nhang của Hoàng Hoa lắm.

Nhưng mà Minh Hi cảm thấy những điểm này đều không sao cả, rốt cuộc Hoàng Hoa tóc vàng mắt xanh ngũ quan xinh đẹp giống như nữ thần, gần đây còn có không ít người trang điểm kiểu tàn nhang, cũng không biết bạn trai cũ của cô ấy đến tột cùng nghĩ như thế nào.

Phải biết rằng, Hoàng Hoa vẫn luôn là nữ thần của Hàn Mạt, biết Hoàng Hoa bị đá suýt tức giận đến mức thiếu chút nữa đi trùm bao tải đánh người.

"Trường học muốn tham gia một tiết mục của đài truyền hình, hy vọng học sinh tương đối ưu tú tham gia thi đấu, nếu có thể tiến gần vào trận chung kết sẽ được học bổng kếch xù." Hoàng Hoa nói, đưa qua cho Minh Hi một tờ truyền đơn.

Trên đơn tuyên truyền viết chính là tiết mục thi đáp đề, tên là 《 Học sinh cấp ba mạnh nhất 》.

Loại chương trình này hiện giờ rất nhiều, đơn giản là loại game show trả lời qua ải, đề tài bao gồm rất rộng, các loại lĩnh vực đều có, người tri thức uyên bác có thể qua cửa trảm tướng, lấy được thắng lợi cuối cùng.

Minh Hi thường xuyên xem các loại sách hỗn tạp, cho nên kiến thức biết được đúng thật rất phong phú, thích hợp tham gia loại tiết mục kiểu này, cho nên nhìn tờ rơi có chút chần chờ.

"Kỳ thật trường chúng ta muốn mở rộng nâng cao mức độ nổi tiếng, em biết đấy, trường học tư chính là có chút tâm tư nhỏ này. Nếu em cảm thấy hứng thú thì tham gia một chút, quan trọng là có tham dự, không có hứng thú thì không tham gia, tiếp tục chăm chỉ học tập, đem cơ hội này cho học sinh lớp trọng điểm cần học bổng."

Hoàng Hoa đặt gương nhỏ của mình xuống, cười nói với Minh Hi.

Minh Hi là một học sinh quyên góp học bổng giúp người khác, đối với loại học bổng này không cảm thấy hứng thú lắm, để ý chỉ là bản thân cuộc thi.

Minh Hi vốn dĩ không muốn quá rêu rao, từ sau khi cô sang bên này học đã cố gắng khiêm tốn, nhưng vẫn có người không muốn buông tha cô.

Còn không bằng cô sảng khoái hào phóng lộ diện, để cuộc sống của mình được thoải mái, cho dù ngày nào đó thật sự bị quyển sách này xóa sạch rồi, cô cũng không có gì tiếc nuối.

"Cô giáo, em tham gia." Minh Hi mỉm cười nói với Hoàng Hoa.

Cô muốn chứng minh bản thân, cô phải phô bày cho mọi người sự ưu tú của mình, khiến mọi người thấy cô không hề kém so với Đường Tử Kỳ.

Điểm số của Đường Tử Kỳ bị trừ liền trừ đi, để cô ấy trở lại dáng vẻ vốn có của mình, có thể làm Đường Tử Kỳ nhìn rõ bản thân.

Nếu Đường Tử Kỳ không sử dụng đạo cụ đối với cô, chắc hẳn cô sẽ không làm như vậy.

Hoàng Hoa đối với chuyện cô có thể tham gia còn rất vui vẻ: "Bảo bối, em có thể tham gia thật là tốt, cho dù không thể lấy được xếp hạng, cũng có thể khiến mọi người biết được học sinh trường Gia Hoa chúng ta xinh đẹp bao nhiêu."

Hoàng Hoa hưng phấn nói xong, còn hôn gió một cái với Minh Hi: "Bảo bối, tôi mang em đi điền phiếu báo danh."

Mới vừa tiến vào cửa một văn phòng khác, Minh Hi đã thấy được người quen.

Đường Tử Kỳ cũng cực kỳ lợi hại, sau khi nhìn thấy cô còn có thể thản nhiên mà chào hỏi với cô, tiếp theo tiếp tục viết hồ sơ.

Minh Hi đến trước bàn ngồi xuống nhận tờ đơn, phát hiện trên phiếu báo danh có ba trang, yêu cầu viết tin tức cá nhân, còn có một vài vấn đề kỳ quái.

Ví dụ như đã từng đến quốc gia nào du lịch, thích loại sách gì, thích nhất người bạn nào, thần tượng là ai vân vân.

Đây là thi đấu toàn quốc.

Ban đầu chỉ là thi đấu khu vực, tuyển chọn học sinh ưu tú còn phải đến Bắc Kinh đi tham gia trận chung kết.

Giai đoạn trước đều rất nhẹ nhàng, trận chung kết thì sẽ khó khăn hơn nhiều.

Minh Hi đều nghiêm túc trả lời.

Điền được một nửa, Đường Tử Kỳ đột nhiên thân thiết hỏi cô: "Minh Hi, cậu ngày thường cũng sẽ đọc sách ngoại khóa phải không?"

"Ừ, sẽ đọc một ít."

"Tôi từng nghe người khác nói qua, cậu sẽ ở phòng học làm một vài thứ kỳ lạ, đều vô cùng giỏi, cậu cũng thật lợi hại đấy!"

Minh Hi mỉm cười theo: "Lúc khai giảng cậu còn lo lắng cho tôi, sợ tôi đắm mình trong trụy lạc, còn muốn giúp tôi mà, sau này cẩn thận nghĩ lại tôi thật sự nên cảm ơn ý tốt của cậu mới đúng."

Câu này nói rất trào phúng.

Đừng nhọc lòng thay tôi, bà đây so với cậu còn trâu bò, lúc trước cậu nhọc lòng mù quáng bị vả mặt còn không biết thành thật?

Cậu câm miệng đi.

Đường Tử Kỳ cười cười không nói gì nữa, đem bảng biểu của mình đẩy ra, quay đầu lại nói tạm biệt với Minh Hi.

Minh Hi mỉm cười đáp lại, thời điểm cúi đầu liền bắt đầu tưởng tượng bản thân nếu xuyên vào trong phim cung đấu có thể sống mấy tập, haiz...... Cô nên trở về học kỹ năng miệng pháo với Phùng Mạn Mạn.

Cô trở lại phòng học đã thấy Thiệu Dư nằm dựa lên mặt bàn ngủ.

Cô đứng bên người Thiệu Dư chần chờ một hồi, Phùng Mạn Mạn liền đạp ghế Thiệu Dư.

Thiệu Dư đang ngủ mơ mơ màng màng ngồi dậy nhìn nhìn Minh Hi, tiếp theo nhường ra vị trí để Minh Hi đi vào, toàn bộ quá trình cũng không quay đầu lại xem.

Phùng Mạn Mạn tức giận không nhịn được, giơ lên điện thoại của mình cho Thiệu Dư xem: "Tôi đều đem WeChat của cậu ấy kéo vào danh sách đen còn không được sao?"

Thiệu Dư quay đầu nhìn, rồi lại nằm dài trên mặt bàn.

Thời điểm Minh Hi ngồi xuống liền thấy khóe miệng Thiệu Dư cong lên hơi mỉm cười, ý cười quả thực muốn thấm vào đến tận nếp gấp quần áo.

Đây là tình yêu a...... Minh Hi nhịn không được cảm thán.

Thật tốt.

Minh Hi quay đầu lại hỏi Phùng Mạn Mạn: "Ở trường có chỗ nào có thể ăn sủi cảo không?"

Phùng Mạn Mạn lắc lắc đầu: "Không có, có thể gọi ship, nhưng mà sủi cảo nhà đó đưa tới đều nát, cực kỳ khó ăn."

Ấn Thiếu Thần buông sách trong tay ngẩng đầu nhìn về phía Minh Hi, hỏi: "Cậu muốn ăn sủi cảo?"

"Đúng vậy, lập đông rồi." Minh Hi nhỏ giọng lẩm bẩm, trước khi cô xuyên sách mẹ cô mỗi lần đến lập đông đều sẽ làm vằn thắn, nên đến thời điểm này cô liền thèm.

Thẩm Văn còn đang giận dỗi Minh Phạm, lâu vậy rồi còn chưa trở về, Minh Hi muốn ăn sủi cảo đều chỉ có thể ra bên ngoài ăn.

Gia đình này chuyển nhà... nhưng thực ra chỉ có một mình Minh Hi đến đây.

"Cậu thích ăn nhân gì?" Ấn Thiếu Thần lại hỏi.

"Sủi cảo tôm nõn." Minh Hi trả lời xong hỏi, "Chỗ nào có thể đặt?"

Ấn Thiếu Thần lấy ra di động gửi tin nhắn, tiếp theo nói với Minh Hi: "Tôi gói cho cậu ăn."

"Vậy quá phiền phức, không cần, tôi còn tưởng có quán nào có thể đặt cơ." Minh Hi nhanh chóng từ chối.

"Cậu chờ ăn là được." Ấn Thiếu Thần gửi xong tin nhắn cất điện thoại di động đi, "Đến buổi tối mới có thể ăn, cậu mang nồi của cậu đến đây."

"À...... Được." Minh Hi thèm đến mức liếm môi, "Bữa trưa tôi mời cậu."

"Có hơi siêu đấy nha!" Phùng Mạn Mạn nhịn không được cảm thán, "Bạn ngồi cùng bàn, tôi cũng muốn ăn."

Thiệu Dư nghe được xưng hô "bạn ngồi cùng bàn" liền ngẩng đầu lên nhìn qua, kết quả phát hiện Phùng Mạn Mạn là nói với Ấn Thiếu Thần, lập tức câm nín.

Minh Hi thấy một màn như vậy lập tức muốn cười.

Tới buổi chiều tiết tự học Ấn Thiếu Thần không biết từ nơi nào tìm tới một cái thớt đặt trên mặt bàn, còn lấy ra một túi bột mì, còn có mấy cái thau bắt đầu nhào bột.

Minh Hi quay đầu lại nhìn thoáng qua, không nhịn được hỏi: "Tại sao không mua vỏ sủi cảo làm sẵn?"

"Tôi đối với vỏ sủi cảo yêu cầu tương đối cao, tự mình làm ăn mới ngon."

"Có điểm gì khác nhau sao?"

"Lúc cậu ăn sẽ biết."

Các bạn học khác lớp Quốc tế thật sự là được mở rộng tầm mắt.

"Ấn thiếu, có cần toàn năng như vậy hay không?"

"Ở phòng học làm vằn thắn? Thật sự rất có ý tưởng. Cậu và Minh Hi là tổ hai người nam nấu nữ dệt đúng không?"

"Một lát nữa lớp chúng ta phải chiếu phim, có cần chiếu một bộ thể loại mỹ thực không?"

Ấn Thiếu Thần lười phản ứng bọn họ, chỉ làm việc của mình.

Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần dáng vẻ như ở nhà không kìm được cảm thán: "Cậu cũng thật lợi hại..."

Trước kia chỉ là nấu ăn, lần này còn có thể làm vằn thắn!

"Nhào bột đã là lợi hại?" Ấn Thiếu Thần nhịn không được hỏi cô.

"Không phải... chính là cảm giác vừa có thể đàn dương cầm, lại có thể xào rau làm vằn thắn, đôi tay này cũng thật siêu." Minh Hi cảm thán từ đáy lòng.

"Về sau cho cậu biết đôi tay này càng lợi hại hơn được không?" Ấn Thiếu Thần nén cười hỏi cô.

Minh Hi còn chưa kịp phản ứng lại, Thiệu Dư đã cười không ngừng, xoay người lại một cái lắc đầu: "Ấn thiếu cậu đừng xấu xa như vậy được không?"

Phùng Mạn Mạn cũng không hiểu, đi theo hỏi: "Xấu thế nào?"

Thiệu Dư nhìn Phùng Mạn Mạn đặc biệt bất đắc dĩ: "Cậu đừng hỏi, cái gì cũng tò mò, cậu sao lại không đi làm chó săn đây?"

Minh Hi không theo mọi người nói về chủ đề này, cô bắt lấy Phùng Mạn Mạn nói: "Mạn Mạn cậu dạy mình mắng chửi người đi, chính là cái loại sát thương nặng mà không lặp lại ấy."

"Cái này phải xem phát huy tại chỗ nha, cậu muốn mắng ai, mình giúp cậu mắng. Mình dạy cậu chửi nhau hiệu quả giống như cậu dạy mình học vậy, dạy vô ích, không tác dụng, mình còn có thể tưởng tượng đến một khi cậu gặp được trường hợp này khéo vừa mắng vừa tự mình khóc."

Minh Hi thở dài một hơi, không nói gì nữa.

Bên Ấn Thiếu Thần vẫn như cũ không có dừng lại, còn điều chế nước màu, làm bốn màu sắc.

Màu hồng phấn, xanh lá nhạt, nâu nhạt và màu trắng.

Cán vỏ xong, Ấn Thiếu Thần nghỉ ngơi một lát, nói với Minh Hi: "Cậu xoay qua đi."

Minh Hi nghe lời mà quay người sang chỗ khác không hề vây xem.

Ấn Thiếu Thần biết Minh Hi không thích trường hợp như vậy, cô vừa xoay người đi sau đó bắt đầu băm nhân thịt.

Cũng không biết băm thịt thôi tại sao lại có lực xuyên thấu mạnh như vậy, Ấn Thiếu Thần ở trong phòng học băm thịt làm nhân, dẫn tới giáo viên các lớp khác đều lại đây xem.

Thể rắn truyền âm điều này thật sự là không có cách nào thay đổi.

Trong đó, chủ nhiệm lớp trọng điểm còn đi tìm Hoàng Hoa, Hoàng Hoa trở lại lớp liền hướng chủ nhiệm lớp trọng điểm cảm thán: "Oa, học sinh của tôi như thế nào lại lợi hại như vậy đây, đức- trí- thể- mỹ- lao phát triển toàn diện, thật là quá ưu tú."

Chủ nhiệm lớp trọng điểm vô cùng bất đắc dĩ, thở phì phì đi mất.

Hoàng Hoa mang giày cao gót "lộc cộc" đi đến bên cạnh Ấn Thiếu Thần, cúi người xuống xem: "Thân yêu em cũng giỏi quá."

Ấn Thiếu Thần bao sủi cảo còn có không ít hình dạng, cũng khó trách cậu ta nói cậu đối với vỏ sủi cảo yêu cầu tương đối cao, bởi vì cậu còn có thể gói sủi cảo thành hình thỏ con.

Phùng Mạn Mạn nhìn nhịn không được hỏi: "Là thỏ ngọc sao?"

Ấn Thiếu Thần đặc biệt ghét bỏ mà trả lời: "Tôi cũng không biết là giống thỏ gì, tôi cũng không thích cái thứ đồ này."

"Cậu không thích còn gói?"

Ấn Thiếu Thần không trả lời.

Minh Hi nghe được bọn họ nói chuyện, sau lưng xương sống cứng còng, trộm quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn đến trên thớt thả một loạt sủi cảo thỏ con, trái tim bị đáng yêu đến run lên.

Cô khom lưng tiếp tục cúi đầu đọc sách, sau đó không nhịn được cười, xoay lại lần nữa cầm di động chụp ảnh sủi cảo thỏ con.

Sau khi chụp xong còn muốn photoshop thêm hiệu ứng, sau đó đăng lên vòng bạn bè: Một người bạn cố ý bao sủi cảo cho tôi, tôi thật muốn khoe ra a! [ hình ảnh ]

Loại cảm giác này giống như mua được một bộ quần áo siêu xinh, lập tức muốn chụp lại đăng lên vòng bạn bè chia sẻ một chút.

Sợ việc cô không đáp ứng người ta còn đăng lên trang cá nhân có vẻ không tốt lắm, bài đăng này còn cố ý cài đặt có một vài người không thể thấy, trong đó bao gồm cả các bạn học Gia Hoa.

Đăng lên không bao lâu sau đã thấy một loạt bình luận:

Bạn bè 1: Tay bạn học làm vằn thắn thật đẹp, tò mò trông như thế nào.

Bạn bè 2: Trời ôi, sủi cảo thỏ con thật đáng yêu a!

Hải Tinh: Thứ đồ chơi này không phải nấu cái liền nát chứ? Cái hình gì không phải đều làm để ăn sao?

Ha Gia Nguyên: Không tồi nha, có kỹ thuật, em gái làm vằn thắn rất tinh xảo khéo tay, cầu giới thiệu.

Minh Hi xem xong nhịn không được cười, tay Ấn Thiếu Thần đẹp lại thon thả, tuy rằng ngón tay nhỏ dài cũng không thay đổi được việc xấu hổ vì bị nhận nhầm này.

Cô đang muốn trả lời, lại trong khoảng khắc gõ chữ dừng lại động tác.

Vì sao vừa rồi trong lòng sẽ tràn lan một cảm giác ngọt ngào.

Vì sao muốn chia sẻ phần tâm tình này như vậy?

Cô kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng xóa mất bài đăng này.

Chuyện Hải Tinh lo lắng cũng không xảy ra, Ấn Thiếu Thần ngay cả nấu sủi cảo đều rất có kỹ thuật.

Một phần sủi cảo gói xong được luộc chín, một bộ phận làm sủi cảo chưng, sau khi làm xong đặt trong đĩa bưng cho Minh Hi.

Minh Hi cố nén xúc động chụp ảnh, dùng đũa gắp một cái ăn một miếng, sau đó liền hưng phấn không ngừng được.

"Nóng...... Nóng quá!" Minh Hi trong miệng còn có sủi cảo, nói chuyện đều có chút không lưu loát.

Phùng Mạn Mạn thèm đến chép miệng, sau đó được Minh Hi đút một cái.

Thiệu Dư lập tức bắt đầu oán giận: "Đừng trọng sắc khinh bạn, cũng cho tớ và Hàn Mạt một ít."

Ấn Thiếu Thần có chứng cưỡng bách, sủi cảo cần bày đầy đĩa, mỗi đĩa cần phải chín, bày chỉnh tề mới có thể cho bọn họ ăn.

Sau đó cố chấp bày đĩa tiếp theo, vừa ngẩng đầu thấy tất cả mọi người nhìn cậu, hai đĩa trước đó đã bị đàn quỷ chết đói chia nhau ăn sạch rồi.

Ngay cả chủ nhiệm lớp không đứng đắn Hoàng Hoa đều đang mở mắt trông mong mà ngóng chờ ăn.

Cậu đem đĩa thứ ba đặt lên, nhóm người này dứt khoát dùng tay bốc lấy ăn.

Cậu đánh bay tay những người này, hỏi Minh Hi: "Cậu ăn no chưa?"

"Còn chưa có, nhưng mà có thể ăn đã thấy rất vui vẻ, mọi người cùng nhau ăn cũng thấy vui vẻ." Minh Hi trả lời.

Ấn Thiếu Thần bất đắc dĩ, lại lần nữa dọn mâm, sau đó nghe được Minh Hi cùng một người khác bên cạnh khen: "Có phải ăn siêu ngon hay không?"

Nghe ngữ khí Minh Hi hưng phấn cậu nhịn không được cười, rốt cuộc cảm nhận được cảm giác được Minh Hi tâng bốc một lần.

Lần gói sủi cảo này thật đáng giá.

Ấn Thiếu Thần đếm để làm, tổng cộng bao 45 cái sủi cảo.

Cậu không nghĩ đến cậu làm sủi cảo còn rất được hoan nghênh, một đám người đều muốn đến ăn thử, cuối cùng Minh Hi cũng chỉ ăn hai cái sủi cảo mà thôi, Phùng Mạn Mạn thèm ăn nhưng thật ra ăn được có ba cái.

Ấn Thiếu Thần là người làm vằn thắn, cuối cùng cũng chỉ được ăn có một cái, còn là Minh Hi vẫn luôn giữ đĩa để lại cho cậu, bằng không cái này cũng sẽ bị chia mất.

Ăn sủi cảo xong, sự sung bái của Minh Hi hình như đối với Ấn Thiếu Thần lại nhiều hơn một chút.

Cô quay đầu lại hưng phấn hỏi Ấn Thiếu Thần: "Tiết tự học buổi tối tôi dạy cho cậu làm bài để báo đáp đi?"

"À, được." Trả lời không chút để ý, nhưng kỳ thật đã vui vẻ không kìm được.

Hai người đạt thành nhất trí sau đó thời điểm tiết tự học buổi tối Minh Hi cùng Phùng Mạn Mạn thay đổi chỗ ngồi, thuận tiện để Minh Hi dạy Ấn Thiếu Thần làm đề.

Minh Hi mang theo sách ngoại khóa đến, ngồi bên cạnh Ấn Thiếu Thần đọc.

Ấn Thiếu Thần thì làm sách luyện tập, gặp phải vấn đề sẽ hỏi cô.

Hôm nay Ấn Thiếu Thần phảng phất như một người bị thiểu năng trí tuệ, vấn đề gì cũng không biết, Minh Hi đem đề trong sách luyện tập giảng từ đầu đến đuôi.

Hàng phía trước Phùng Mạn Mạn và Thiệu Dư vốn đang ngóng trông một lần nữa ngồi cùng bàn, kết quả sau khi trở về hai người ngược lại xấu hổ, Phùng Mạn Mạn tựa vào trên bàn ngủ, Thiệu Dư chống cằm nhìn màn hình lớn chiếu phim điện ảnh.

Trong phòng học tuy rằng loạn, nhưng cũng không đến mức quá khoa trương, còn có mấy học sinh cá biệt về ký túc đi ngủ.

Lúc này có người gõ gõ cửa phòng học lớp quốc tế, tiếp theo đi đến cùng mọi người chào hỏi: "Các bảo bối, mình đã trở về!"

Quan Dực Hàm vừa tiến vào phòng học vừa hưng phấn nói một câu.

Trong phòng học nháy mắt liền sôi trào, rất nhiều người bắt đầu thét chói tai, còn có người hoan hô hướng Quan Dực Hàm nhào tới.

Loạn thành như vậy lại kinh động đến lớp khác.

Minh Hi vốn dĩ đang giảng đề, bị giọng nói Quan Dực Hàm vang lên bất ngờ làm sợ tới mức thân thể run lên, lập tức được Ấn Thiếu Thần cầm tay.

"Đừng sợ." Ấn Thiếu Thần nhỏ giọng nói với cô.

"Không có việc gì." Minh Hi rút tay về, ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớp, sau đó cùng Quan Dực Hàm nhìn nhau.

Quan Dực Hàm hướng tới Minh Hi mỉm cười, sau đó tiếp tục cùng các bạn học khác ôn chuyện.

Thật ra không biểu hiện ra ngoài để ý đến Ấn Thiếu Thần bao nhiêu.

Quan Dực Hàm cùng bạn học ôn chuyện xong, đi tới hàng phía sau phòng học, nhìn trái nhìn phải sau đó có phần buồn rầu.

"Cậu trước ngồi ở chỗ tôi này." Hàn Mạt nhường cho Quan Dực Hàm một vị trí, "Hiện tại sĩ số lớp vừa chẵn, cậu chắc phải ngồi một mình đằng trước."

"Tôi cao như vậy ngồi ở hàng đầu? Cảm giác ngồi ở phía trước thật ngốc a..."

Chiều cao của Quan Dực Hàm là 175cm, so Minh Hi còn cao hơn 3cm. Nghe nói là sát thủ chụp ảnh chung, không ít nam nghệ sĩ khai man chiều cao đều không muốn đứng bên cạnh cô ấy chụp ảnh chung.

"Đến lúc đó xem Hoàng Hoa sắp xếp đi." Hàn Mạt thuận miệng trả lời.

Quan Dực Hàm hình như cùng Phùng Mạn Mạn quan hệ cũng không tệ lắm, lập tức hỏi: "Mạn Mạn, hai chúng ta đổi chỗ ngồi đi, để tôi cùng ông chủ nhỏ của mình ngồi cùng nhau."

Trong nhà Thiệu Dư mở công ty giải trí, trong công ty nuôi không ít nghệ sĩ, Quan Dực Hàm chính là một nghệ sĩ trong công ty nhà Thiệu Dư.

Nói vậy, Thiệu Dư đúng thật xem như ông chủ nhỏ của Quan Dực Hàm.

Gia đình Thiệu Dư bối cảnh không tệ, nhưng vẫn không bằng Ấn Thiếu Thần, người Ấn gia là kim chủ siêu bự mà đông đảo công ty giải trí nịnh bợ.

Rất nhiều người đều suy đoán Thiệu Dư vì gia đình mới quan hệ tốt với Ấn Thiếu Thần.

Sau khi Minh Hi cùng bọn họ tiếp xúc mới phát hiện, ba người này chính là quan hệ đơn thuần cực kỳ tốt, không liên quan gì tới lợi ích.

Thoạt nhìn uy phong lẫm liệt, nhưng thật ra giống ba tên ngốc trượt tuyết.

"Mình kỳ thật ngồi cùng bàn với Ấn Thiếu Thần." Phùng Mạn Mạn có chút khó xử trả lời, "Nhưng mà mình đúng thật không muốn ngồi cùng Ấn Thiếu Thần, nếu không cậu đổi lại đi?"

Phùng Mạn Mạn thực ra không nghĩ nhiều, cô xác thật không muốn cùng một bàn với Ấn Thiếu Thần, bạn thân của mình - Minh Hi không bằng lòng đáp ứng Ấn Thiếu Thần, muốn rời xa Ấn Thiếu Thần, để Quan Dực Hàm ngồi cạnh Ấn Thiếu Thần cũng không tệ.

Quan Dực Hàm nâng mi lên, tiếp theo mỉm cười: "Có thể nha."

"Coi tôi là bóng cao su sao? Các cậu đã sắp đặt xong, không cần hỏi ý kiến người trong cuộc hử?" Ấn Thiếu Thần khó chịu nhìn về phía Phùng Mạn Mạn.

"Tôi cũng không sao cả, các cậu thương lượng đi." Phùng Mạn Mạn lập tức ném nồi, một giây đã sợ.

Thiệu Dư cười hì hì quay đầu lại nói với Quan Dực Hàm: "Thời gian cậu đi học cũng không nhiều lắm, còn chiếm chỗ ngồi làm gì? Tùy tiện ngồi ở chỗ nào đó cũng được mà."

Lại là một lần hỗ trợ hoà giải.

"Điều này cũng đúng." Quan Dực Hàm cũng không dây dưa, kéo rương hành lý của mình mở ra, từ bên trong lấy ra không ít đồ vật, "Mình mang quà về cho mọi người."

Nói xong bắt đầu phát quà.

Quà cho những người khác đều rất bình thường, quà cho Ấn Thiếu Thần lại là một cái vòng cổ.

Minh Hi ngồi ngay bên cạnh, tùy tiện nhìn thoáng qua, vòng cổ hẳn là đồ đôi, một cái khác không ở trong, chỉ có một cái cho nam ở bên trong.

Ấn Thiếu Thần nhìn thoáng qua liền đem nắp hộp đóng lại, các học sinh khác đều đang xem quà tặng, thật ra không ai chú ý tới cậu.

Quan Dực Hàm không quen biết Minh Hi, vì thế nhìn Minh Hi hỏi: "Bạn học mới sao? Mình không biết có cậu ở đây, không bằng cái này tặng cho cậu đi......"

Nói xong, đưa cho Minh Hi một con búp bê, một con heo Peppa.

Minh Hi có hơi xấu hổ.

Trong chớp mắt cô liền cảm thấy Quan Dực Hàm IQ rất cao.

Nếu Hà Nhiên không nói cho cô hôm Halloween Quan Dực Hàm đã trở lại, cô đoán chắc sẽ không cảm thấy có vấn đề gì.

Nhưng Quan Dực Hàm rõ ràng biết cô tồn tại, lại còn giả vờ làm bộ không biết, dáng vẻ cực kỳ tự nhiên.

Hiện tại tặng một con thú bông cho cô... Heo Peppa.

Rất đáng yêu.

Nhưng mà, biệt danh mắng cô là Minh heo, chắc hẳn Quan Dực Hàm cũng biết đi.

Điểm này liền vô cùng có ý tứ.

"Không chuẩn bị không sao cả." Ấn Thiếu Thần đem thú bông cầm đi, ném về rương hành lý của Quan Dực Hàm, "Một cái khác đưa cho cô ấy đi."

"Hả?" Quan Dực Hàm ra vẻ nghi hoặc hỏi.

"Vòng cổ, cậu không phải đã chuẩn bị tốt sao?" Ấn Thiếu Thần hỏi.

Quan Dực Hàm ngồi xổm trước vali hành lý không nhúc nhích.

"Không cần." Minh Hi lập tức từ chối, "Không sao, tôi không để ý."

Ấn Thiếu Thần lại không thèm để ý Minh Hi, chỉ là hỏi Quan Dực Hàm: "Đưa cho cô ấy, hay là tôi cũng trả cho cậu?"

LLKK: Mình đã trở lại, chúc mọi người năm mới bình an, mạnh khỏe và may mắn. Tuy hơi trễ nhưng sẽ ko từ bỏ mn nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro