Chương 48: Chế tạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Hi mang theo Ấn Thiếu Thần trở về nhà.

Vừa đúng lúc cô muốn số đo của Ấn Thiếu Thần, tiện cho việc cô tiếp tục đan áo len.

"Xuỵt!" Minh Hi ra hiệu với Ấn Thiếu Thần, sau đó nắm tay lạnh lẽo của Ấn Thiếu Thần hướng lên trên lầu.

Ấn Thiếu Thần nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô có chút muốn cười, đi theo phía sau cô nhìn về phía Minh Nguyệt đứng ở cửa phòng bếp bưng ly nước, ngón tay để trên môi, cũng tạo dáng "xuỵt" một cái.

Minh Nguyệt trợn trắng mắt, một lần nữa quay vào phòng bếp.

Minh Hi mang Ấn Thiếu Thần đến phòng mình, để Ấn Thiếu Thần ngồi trên ghế, tiếp theo lấy ra áo len đến ước lượng trên người Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần cúi đầu chăm chú nhìn Minh Hi đan áo len, thật sự đan không tồi.

"Tôi vì cái áo len này, tuần này cũng không mang Nguyệt Nha về." Minh Hi ước lượng xong, lại lấy ra thước dây đo chiều dài cánh tay, kích cỡ bắp tay, cổ tay Ấn Thiếu Thần rồi cầm vở ghi chép lại.

Ấn Thiếu Thần chống cằm hỏi cô: "Muốn tiện thể giúp tôi học bổ túc luôn không?"

"Được nha, cậu lại đây làm bài, gặp câu không biết thì hỏi tôi." Minh Hi chỉ chỉ sách luyện tập của mình.

"Tôi giúp cậu làm bài tập?"

"Làm sao vậy, đây cũng là một phương pháp học tập đó."

Lúc khai giảng giả vờ ngầu, sau này đều phải trả giá.

Lúc đầu bắt nạt quá, hiện tại đều phải chấp nhận.

Ấn Thiếu Thần ngồi bên bàn học của Minh Hi cầm bút, nói với Minh Hi: "Tôi không biết bắt chước kiểu chữ của cậu."

"Không sao cả, tôi hình như phát hiện, lớp quốc tế kiểm tra bài tập đều là xem điền đến mức hài lòng hay chưa, căn bản không nhìn đúng sai, kiểu chữ." Minh Hi ngồi bên cạnh Ấn Thiếu Thần tiếp tục đan áo len.

Đây là một trải nghiệm kỳ diệu, Ấn Thiếu Thần được vào phòng người cậu thích, cậu cũng không dám nhìn nhiều, đã được sắp xếp ngồi làm bài tập cho cô.

Cậu mở sách luyện tập nhìn chằm chằm đề, sau đó bắt đầu điền, còn rất ngoan.

Minh Hi ngồi bên cạnh cậu, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn cậu làm đề, rồi lại tiếp tục đan áo len.

"Ở đây dùng công thức gì?" Ấn Thiếu Thần chỉ vào một đạo đề hỏi.

"Công thức gì cơ?"

"Tôi cũng quên mất tên."

"......" Minh Hi thò lại gần xem, tiếp theo bắt đầu giảng đề cho Ấn Thiếu Thần.

Hiện tại nền tảng của Ấn Thiếu Thần vẫn chưa vững, Minh Hi lấy ra notebook, nói cho cậu bây giờ phải làm phần nào của đề, cần quen thuộc những kiến thức nào.

Ấn Thiếu Thần cũng thông minh, rất nhanh đã hiểu.

Sau đó Minh Hi tập trung giảng giải chuyên sâu các đề thực tế cho Ấn Thiếu Thần.

Việc giảng đề này cũng rất mạo hiểm, Minh Hi cả quá trình đều dùng kim đan chỉ vào đề, trên áo len còn có một cái kim khác, Ấn Thiếu Thần luôn sợ mấy cây kim sẽ chọc đến cậu.

Chứng sợ đầu nhọn.

Minh Hi đã nhận ra Ấn Thiếu Thần không thích hợp lập tức thu lại: "Đúng nha, cậu sợ tiêm."

"Khụ khụ......" Ấn Thiếu Thần có hơi không giữ được mặt mũi, đây là bí mật nhỏ của cậu, rất ít người biết.

"Không sao không sao, tôi không phải cũng sợ mấy thứ máu me sao, không sao cả." Minh Hi còn rất thấu hiểu, mỗi người đều có tính cách riêng.

Huống chi, Ấn Thiếu Thần sợ hãi là vì đã từng bị đâm kim ngược đãi.

Minh Hi giảng xong đề cho Ấn Thiếu Thần liền gửi tin nhắn cho Phùng Mạn Mạn, dò hỏi: Mạn Mạn cậu khá hơn chút nào chưa?

Phùng Mạn Mạn: Mình cho cậu nghe tiếng Thiệu Dư, ha ha ha ha.

Phùng Mạn Mạn: [ tin tức giọng nói]

Minh Hi click mở tin tức nghe được một lúc không nhịn được nhíu mày, Ấn Thiếu Thần dứt khoát đưa điện thoại di động đoạt mất, tắt âm thanh hỏi: Phát cái quỷ gì vậy?

Phùng Mạn Mạn: Tôi xoa eo cho cậu ấy đấy, động tĩnh có phải giống như bị ch*ch hay không? Ha ha ha!

Ấn Thiếu Thần nhìn chữ trên màn hình di động, không nhịn được che mặt, cậu vừa rồi hoàn toàn hiểu sai.

Minh Hi thò qua xem, sau đó lại click mở âm thanh nghe hết một lần, ở bên cạnh cười rất có ẩn ý.

Ấn Thiếu Thần nhìn cô, kìm không được dùng ngón trỏ đẩy đẩy trán cô: "Đầu nhỏ nghĩ cái gì đấy?"

"Tôi đọc sách tương đối nhiều mà... Còn xem qua một ít... Hắc hắc hắc..." Minh Hi bắt đầu cười.

"Sách cấm?"

"Cũng không tính, quét sách cấm đánh mã mà, chúng tôi đều chú ý." Minh Hi ra vẻ đứng đắn trả lời.

"Cho nên cậu mới não động lớn như vậy sao?"

"Thiệu Dư có chút thụ..." Minh Hi đột nhiên nói.

"Cậu câm miệng đi."

"Được."

Phùng Mạn Mạn rất nhanh lại gửi tin nhắn tới: Ngày mai cùng đi trượt patin, coi như cùng mình giải sầu.

Minh Hi ngẫm nghĩ đáp ứng: Có thể nha.

Ấn Thiếu Thần lại viết một đề, Minh Hi buông điện thoại nhìn Ấn Thiếu Thần viết, nói tiếp: "Cậu gần đây chắc hẳn đã bắt đầu cố gắng học tập phải không?"

"Ách......" Tại sao nói vậy?

Minh Hi cố gắng nhớ lại, Ấn Thiếu Thần hình như tốt nghiệp cấp 3 mới ngừng giả vờ bản thân ăn chơi trác táng, bắt đầu trạng thái chính thức giết bằng sạch, đại sát tứ phương.

Trước mắt tình trạng chính là lén lút học tập, thời điểm thi đại học một tiếng kinh người, đột nhiên thi đỗ đại học trọng điểm trong nước, cũng không xuất ngoại du học.

"Cậu giúp tôi rất nhiều lần, về sau có vấn đề gì hỏi tôi là được, tôi có thể trộm giúp cậu học bù, sẽ không bị những người khác phát hiện." Minh Hi tỏ vẻ như vậy, hơn nữa còn nói đặc biệt hiên ngang lẫm liệt.

Tuy rằng trong nguyên tác là Đường Tử Kỳ giúp Ấn Thiếu Thần......

"Được." Ấn Thiếu Thần mỉm cười với cô.

Trong ánh mắt cậu có sao trời, nhưng sao trời lại nguyện ý vì cô rung động.

Đẹp đến kinh người.

*

Sáng sớm ngày hôm sau Minh Hi đã thu thập ổn thỏa, mặc áo khoác ra cửa đã nhìn thấy Ấn Thiếu Thần ở cửa chờ cô.

Ấn Thiếu Thần quấn một cái khăn lông màu đen, gương mặt trắng trẻo làm nổi bật con ngươi đen nhánh, hơi hơi mỉm cười nhìn cô, thế nhưng có cảm giác đây là người đàn ông ấm áp.

Khi nam chính ngọt văn nhìn người mình thích, ánh mắt trêu chọc đến muốn mệnh.

"Ặc......" Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần, dáng vẻ có phần xấu hổ.

"Không phải đi sân patin sao? Chúng ta cùng đi." Ấn Thiếu Thần thản nhiên nói.

"Cưỡi xe máy?" Cô chính là sợ chiếc xe máy phong cách không chắn gió kia.

"Không, ngồi ô tô đi, yên tâm không phải tôi lái."

Minh Hi thở dài một hơi, Phùng Mạn Mạn ở trong nhà Thiệu Dư, khẳng định sẽ hẹn Thiệu Dư đi.

Thiệu Dư sẽ gọi cả Ấn Thiếu Thần và Hàn Mạt cũng không có gì lạ.

Minh Hi gật gật đầu đi theo lên xe Ấn Thiếu Thần, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỳ thật tôi không giỏi trượt patin lắm."

"Tôi còn nhớ rõ đấy."

Hai người họ lần đầu tiên gặp mặt chính là ở sân patin.

Minh Hi đến nay còn nhớ rõ dáng vẻ mất mặt của cô lúc ấy.

Khi đó hình như là Thiệu Dư đang khiêu chiến với người khác, cô lại kẹt ở giữa, không nhịn được che mặt.

Đến sân trượt patin rồi, cô phát hiện hôm nay rất vắng người.

Thời điểm đổi giày Ấn Thiếu Thần ngồi xổm trước người cô, giúp cô đi giày trượt patin vào: "Lần trước tôi đã muốn hỏi cậu, tại sao dây giày không thể chỉnh trang lại quy củ chút?"

Ấn Thiếu Thần có chứng cưỡng bách, dây giày đều phải sửa sang đến mức quy củ, không thể nhìn Minh Hi ban ngày mà vẫn làm không tốt, dứt khoát tự mình động thủ chỉnh lại giúp cô.

Giày trượt patin cũng không tính mới, có chút cũ, ròng rọc đã hơi phai màu.

Cô nhìn thiếu niên ngồi xổm trước người cô quỳ một gối xuống đất, đột nhiên nhận ra cậu có một chút ngầu.

Cảm giác được chăm sóc còn khá tốt.

"Đặt bao hết hả Ấn Thiếu Thần?" Phùng Mạn Mạn trượt ra hỏi Ấn Thiếu Thần.

"Đỡ bị quấy rầy." Ấn Thiếu Thần trả lời.

Minh Hi lúc này mới phản ứng lại, cô còn tưởng rằng do tới sớm mới không có ai.

Phùng Mạn Mạn đi tới vỗ vỗ bả vai Ấn Thiếu Thần: "Tôi đột nhiên cảm thấy tôi thật hạnh phúc, được một đám thanh mai trúc mã quan tâm, kỳ thật cậu không cần vì tôi mà làm chuyện này!"

"Tôi là vì Minh Hi."

"À......" Phùng Mạn Mạn lập tức lạnh.

"Kỳ thật cũng không cần làm chuyện đó vì tôi!" Minh Hi lập tức xua tay.

"Không đặt bao hết để cho người khác nhìn thấy cậu ngốc bao nhiêu sao?" Ấn Thiếu Thần tự mình đi xong giày đứng lên, duỗi tay kéo Minh Hi đứng dậy.

"Không có nhiều người, ai sẽ chê cười tôi a......"

"Đúng vậy, cho nên tôi cũng sợ đám người kia sẽ đụng vào cậu làm cậu bị thương."

Trêu!

Cậu cứ trêu đi!

Minh Hi nhìn về phía Phùng Mạn Mạn, muốn để Phùng Mạn Mạn dạy mình trượt, nhưng đã thấy Phùng Mạn Mạn sau khi tiến vào liền bắt đầu biểu diễn: "Minh Hi nhìn mình!"

Các môn thể dục của Phùng Mạn Mạn đều rất khá.

Phùng Mạn Mạn tuy rằng học tập không tốt, cũng không quá thông minh, nhưng thể chất vô cùng tốt, đánh nhau lợi hại, thể dục ưu tú, ví dụ như một vài động tác trượt patin yêu cầu độ khó cao Phùng Mạn Mạn đều có thể làm được.

Hôm nay sân patin ít người, cho nên Phùng Mạn Mạn bắt đầu biểu diễn cho Minh Hi.

"Thật giỏi quá!" Minh Hi vua cổ động nhìn Phùng Mạn Mạn vỗ tay không ngừng.

Ấn Thiếu Thần đã sớm thấy nhiều không trách, vẫn luôn đứng bên cạnh Minh Hi, tay giơ bên người Minh Hi, không chạm vào cô, lại có thể ở thời điểm cô sắp té ngã lập tức đỡ lấy.

"Tôi dạy cho cậu, bắt lấy tay tôi." Ấn Thiếu Thần nói với cô.

"Không cần, tôi vịn tay vào lan can cũng được."

"Lần trước đến không phải cậu cũng để một nam sinh dạy cậu?"

"Cậu vẫn luôn nhìn tôi sao?"

"Đúng vậy, cậu đột nhiên xuất hiện tôi đương nhiên phải nhìn chằm chằm cậu."

Minh Hi kéo lại tay Ấn Thiếu Thần: "Bạn giới tính nam dạy tôi đi."

Từ chối có ích lợi gì đâu?

Quá làm ra vẻ, lúc sau Ấn Thiếu Thần vẫn sẽ đi theo cô.

Ấn Thiếu Thần cười cười, tiếp theo kéo lại tay Minh Hi nghiêm túc dạy.

Minh Hi học cũng rất nghiêm túc, dựa theo Ấn Thiếu Thần nói mà làm.

Bởi vì Minh Hi trượt không quá thuận lợi, hai người vẫn luôn nắm tay, rất lâu không buông ra. Chỗ tay hai người nắm còn phiếm hồng một chút, có thể thấy được nắm dùng sức bao nhiêu.

"Tự cậu trượt một đoạn thử xem." Ấn Thiếu Thần buông Minh Hi ra.

Minh Hi gật gật đầu, bắt đầu thử tự mình trượt, kết quả không đến hai bước đã thiếu chút nữa đổ.

Ấn Thiếu Thần đi qua đỡ Minh Hi: "Đừng có gấp từ từ tới, khát không? Tôi mang cậu đi mua đồ uống."

"Tôi hỏi Mạn Mạn chút xem có muốn hay không."

Sân patin vì tăng tính thú vị, còn có rất nhiều loại địa hình, rẽ một khúc cua là đoạn đường dốc, Phùng Mạn Mạn đều chơi ở chỗ này.

Ấn Thiếu Thần đỡ Minh Hi, giống như nâng một cụ già chân cẳng không linh hoạt, đến đoạn này Minh Hi đi lại càng thêm khó khăn.

Gần đến rồi, tự nhiên nghe thấy tiếng Phùng Mạn Mạn và Thiệu Dư cãi nhau.

"Cậu dựa vào cái gì quản tôi hả? Lúc nào thì cậu trở nên nhiều chuyện như vậy?" Phùng Mạn Mạn chất vấn Thiệu Dư.

"Đúng, tôi chính là nhiều chuyện, lúc trước nếu cậu nói cho tôi cậu cùng Dương Hào ở bên nhau, tôi khẳng định sẽ không cho hai người ở cùng một chỗ, cậu cũng không nhìn xem cái tên kia là cái loại khốn nạn gì!"

"Lần này không giống, cậu ấy là bạn của Minh Hi, tôi hỏi Minh Hi, nhân phẩm cậu ấy cũng được."

"Cậu hoạt động đầu óc chút được không? Cậu ở bên này, cậu ta ở Giang Tô, về sau thi đại học cậu ta thi trong nước, cậu xuất ngoại du học, hai người các cậu giao lưu linh hồn sao?"

Phùng Mạn Mạn cảm thấy Thiệu Dư có chút phiền: "Tôi hiện tại cũng không cùng cậu ấy yêu đương mà, tôi chỉ là cùng cậu ấy trao đổi tin nhắn tâm sự thì làm sao? Cậu cần phải hung dữ đến vậy không?"

Không thể hiểu được, cô chỉ gửi mấy tin nhắn lại đột nhiên nổi nóng như vậy.

"Cậu não tàn! Không có việc gì quen biết những người này làm gì hả?" Thiệu Dư dứt khoát mắng chửi người, lại nói có phần quá mức.

Minh Hi nhận thức Thiệu Dư lâu như vậy còn chưa từng thấy Thiệu Dư tức giận, không khỏi hơi hoảng, nhanh chóng hỏi Ấn Thiếu Thần: "Muốn đi qua can ngăn hay không?"

Kết quả cô bị Ấn Thiếu Thần kéo sang một bên, hai người thò đầu ra ngoài xem, Ấn Thiếu Thần nhỏ giọng trả lời: "Rất có ý tứ, chúng ta lại quan sát."

Minh Hi đỡ cây cột bên cạnh, chỉ lộ ra hai con mắt nhìn bên kia.

Ấn Thiếu Thần liền đứng phía sau cô, thời gian nhìn Minh Hi còn nhiều hơn so với nhìn bên kia, cậu luôn cảm thấy dáng vẻ cô cẩn thận nhòm trộm như vậy thật quá đáng yêu.

"Mạn Mạn hôm qua mới cãi nhau với người nhà, hiện tại tâm tình không tốt đâu, khẳng định sẽ cùng Thiệu Dư ầm ĩ thật sự căng thẳng." Minh Hi lo lắng không thôi.

"Cậu học tập không phải khá giỏi sao? Vì sao EQ thấp như vậy?"

"EQ cùng chỉ số thông minh không phải cùng một khái niệm, hơn nữa tôi thế nào mà EQ thấp?"

"Thiệu Dư khẳng định sẽ bị đánh, nhưng mà cậu ta cũng xứng đáng, ai bảo cậu ấy ăn dấm bậy bạ."

"Ghen?" Minh Hi kinh ngạc hỏi, quay đầu lại nhìn về phía Ấn Thiếu Thần.

Hai người dựa thật sự gần, cô xoay đầu, chóp mũi hai người hơi cọ một chút.

Thân thể của cô cứng đờ.

Ấn Thiếu Thần so với cô tự nhiên hơn nhiều, chỉ mỉm cười.

Cô lại thò ra xem, quả nhiên nhìn thấy Phùng Mạn Mạn bắt đầu đánh Thiệu Dư.

Phùng Mạn Mạn rất khỏe, dáng người Thiệu Dư lại là loại tương đối gầy gò, bị Phùng Mạn Mạn "nắm đấm nhỏ" thụi ngực, thân thể cũng loạng choạng theo, cuối cùng dứt khoát bị đẩy ngã.

Thiệu Dư chơi xấu, sau khi ngã xuống trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất không đứng dậy, thở phì phò.

Phùng Mạn Mạn ngồi xổm trước người cậu nói gì đó với cậu ta, lần này âm thanh nhỏ, Minh Hi nghe không rõ.

Sau đó thấy Thiệu Dư nhìn Phùng Mạn Mạn, cũng không biết Phùng Mạn Mạn nói gì đó làm vẻ mặt của cậu càng ngày càng khó coi, sau đó duỗi tay túm vạt áo Phùng Mạn Mạn kéo cô ấy qua, hôn môi Phùng Mạn Mạn.

Phùng Mạn Mạn bị hoảng sợ, theo bản năng trốn ra sau, lòng bàn chân đi giày patin trượt ngồi trên mặt đất, Thiệu Dư không thuận theo không buông tha mà bò người lên đuổi theo hôn cô.

Không biết tại sao, Minh Hi đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ xem 《 Hoàn Châu cách cách 》.

Tiểu Yến Tử cùng Ngũ a ca cưỡi ngựa trên thảo nguyên vội vàng truy đuổi, sau đó ngã ngựa quay cuồng, hình như chính là hôn như vậy.

Minh Hi thấy một màn này kinh sợ, lập tức hoảng loạn: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?!"

Ấn Thiếu Thần nhìn hai người bên kia hôn nhau, lại nhìn Minh Hi còn khẩn trương hơn cả Phùng Mạn Mạn không nhịn được hỏi: "Bị hôn cũng không phải cậu, cậu khẩn trương như thế làm gì?"

"Chính là...... Chính là tình tiết phim thần tượng xảy ra trước mặt tôi?"

"......"

"Tôi cần đi giúp Mạn Mạn hay không?" Minh Hi hỏi Ấn Thiếu Thần.

"Đứng ở góc độ của tôi hẳn là sẽ không đi giúp, nhưng mà cậu có thể đi, tôi không ngăn cản cậu."

Minh Hi lập tức quay đầu trượt hướng bên kia, muốn đi cứu Phùng Mạn Mạn.

Nhưng mà bên này đều là đường dốc, Minh Hi không trượt nổi hai bước đã "bịch" ngã xuống mặt đất.

Hai người bên kia bị Minh Hi đánh gãy, lập tức tách ra.

Phùng Mạn Mạn kinh ngạc, hoảng loạn không biết nên làm gì bây giờ mới tốt, nhìn thấy Minh Hi cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Thiệu Dư lại trầm khuôn mặt đứng dậy, đi tới muốn đỡ Minh Hi lên, Ấn Thiếu Thần lúc này mới xuất hiện, nói: "Tôi đỡ là được."

Ấn Thiếu Thần nâng Minh Hi dậy, còn có tâm tình sửa sang lại đầu tóc lộn xộn của Minh Hi sau khi té ngã.

Minh Hi trộm nhìn thoáng qua Thiệu Dư, sau đó liền nhìn thấy Phùng Mạn Mạn trượt lại đây, đẩy Thiệu Dư sang một bên hỏi cậu ta: "Cậu m* nó rốt cuộc có ý tứ gì hả?"

"Không phải cậu thích đàn ông tồi sao? Vậy cậu đừng tìm người khác, tìm tôi đi."

"Tôi...... Fuck?"

Minh Hi nhìn hai người kia, tâm tình phức tạp.

Vai ác và nam chính trong sách bị ép vây xem nam số 2 tỏ tình nữ phụ pháo hôi não tàn trong truyện.

Tan rồi, tan rồi, tuyến tình cảm hoàn toàn tan vỡ rồi.

*

Minh Hi ngồi đối diện Phùng Mạn Mạn, nhìn Phùng Mạn Mạn ngây người.

Lại quay đầu, nhìn thấy Ấn Thiếu Thần ngồi bên cạnh cô mặt dày mày dạn không đi.

Ngay lúc bọn họ ồn ào đến mức căng thẳng Hàn Mạt lại đây, hi hi ha ha luyên thuyên nửa ngày mà không ai phản ứng cậu ta, mới nghi hoặc nhìn về phía Thiệu Dư.

Ngày thường lúc này đều là Thiệu Dư giải vây.

Không nghĩ tới Thiệu Dư ngược lại càng trầm mặc, mày nhíu lại, cũng không biết là đang lo lắng quan hệ của cậu ta và Phùng Mạn Mạn, hay là đang lo lắng cho tương lai của mình.

Rốt cuộc loại tính cách cùng phong cách xử sự của Phùng Mạn Mạn, là kiểu bạn gái cậu ta sợ nhất.

Hiện tại cậu ta lại chủ động trêu chọc.

Thiệu Dư vừa mới qua thời điểm xúc động mạnh nhất, hiện giờ bắt đầu rối rắm, cũng không biết nên đối mặt như thế nào với Phùng Mạn Mạn, sau đó mang theo Hàn Mạt đi mất.

Minh Hi vốn dĩ cho rằng có thể cùng Phùng Mạn Mạn nói chút chuyện thân mật giữa bạn thân, không nghĩ tới Ấn Thiếu Thần không đi cùng anh em, mà lại đi theo cô.

Hiện tại ba bọn họ ngồi ở quán cà phê gọi đồ của từng người, không khí có phần xấu hổ.

"Cậu nói chuyện của các cậu đi." Ấn Thiếu Thần chú ý tới ánh mắt Minh Hi, vô cùng bình tĩnh nói.

"Mọi người đều là chị em tốt đúng không?" Minh Hi hỏi cậu.

"Mọi người đều là anh em tốt."

Phùng Mạn Mạn đột nhiên thở dài một hơi: "Haiz, mình đây thật là không cách nào che dấu mị lực a..."

"Cậu nghĩ như thế nào?" Minh Hi lập tức hỏi cô, trong lòng tâm tình hóng hớt dâng trào.

"Cậu ta nếu để ý mình thì liền theo đuổi mình, quay đầu bỏ đi mất thì tính là cái gì?" Phùng Mạn Mạn càng nghĩ càng cảm thấy Thiệu Dư có chút không thích hợp, cậu ta trước kia không phải rất biết tán tỉnh con gái sao, lần này làm thế thì là chuyện gì a?

"Bởi vì để ý đến quan hệ giữa các cậu." Ấn Thiếu Thần ngồi ở một bên trả lời nói, "Nữ sinh khác Thiệu Dư không để bụng, ở bên nhau thì ở bên nhau, chia tay liền chia tay, cậu không giống họ."

Phùng Mạn Mạn và Minh Hi là cùng một cấp bậc, ở phương diện này đều là tay mơ, gặp vấn đề liền có chút bỡ ngỡ, vì thế hỏi: "Không giống nhau thế nào?"

"Cậu hơi động não suy nghĩ một chút được không? Hai người các cậu đều quen biết đã bao nhiêu năm, nếu quan hệ này đột nhiên biến hóa, về sau ở chung thế nào? Sau này vạn nhất chia tay, có phải liền giống như người lạ hay không? Đều là bạn bè chung, về sau gặp nhau như thế nào?"

"Là...... như vậy sao?" Bộ dáng Phùng Mạn Mạn vẫn không quá hiểu.

"Thiệu Dư kết giao bạn gái dài nhất 4 tháng, nhiều bạn gái cũ như vậy nhưng trước nay chưa từng ăn qua dấm, hơi có điểm không thích hợp, hoặc là hơi chán liền chia tay, hôm nay vẫn là lần đầu ầm ĩ thành như vậy." Ấn Thiếu Thần tiếp tục nói.

"Cậu ấy vừa rồi là ghen?"

"Cậu là đồ ngu sao?" Ấn Thiếu Thần dứt khoát bắt đầu mắng chửi người.

"Không được mắng chửi người! Không thể nói chuyện tử tế sao?" Minh Hi lập tức nạt Ấn Thiếu Thần một câu.

Ấn Thiếu Thần liếc mắt nhìn Minh Hi một cái, không trả lời, nhưng cũng không nói gì nữa, cũng coi như là một loại biến tướng nghe lời.

Phùng Mạn Mạn hơi lơ đãng việc riêng, cũng không phản ứng lại việc chính mình tự nhiên bị mắng.

Cô ấy sửng sốt hồi thần, sau đó gửi tin nhắn cho Thiệu Dư.

Minh Hi uống một ngụm Cappuccino, lại quay đầu nhìn về phía Ấn Thiếu Thần: "Cậu vậy mà nhìn rất rõ ràng."

"Tôi đối với tâm ý của chính mình cũng nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ là lúc trước băn khoăn vấn đề thân phận của cậu."

"Vậy cậu cảm thấy tôi có tâm ý gì đây? Có phải đặc biệt kiên định hay không?" Minh Hi hỏi cậu.

Cậu cười cười, tiến đến bên tai Minh Hi nhỏ giọng nói: "Tôi nhìn ra cậu đang dao động."

Minh Hi lập tức lắc đầu: "Xem không chuẩn!"

Phùng Mạn Mạn cũng không chú ý tới hai người đang "kề tai nói nhỏ", tức muốn hộc máu lẩm bẩm: "Không trả lời tin nhắn của tớ sao? Tớ đến nhà cậu ta tìm."

Nói xong thật sự sửa sang lại đồ vật đi rồi.

Minh Hi nhìn Phùng Mạn Mạn hấp tấp đi mất, nhịn không được hỏi Ấn Thiếu Thần: "Cậu xem Phùng Mạn Mạn là trạng thái gì?"

Ấn Thiếu Thần nhìn Phùng Mạn Mạn vội đi nhịn không được cười, hình như cảm thấy đôi này rất có ý tứ.

Rốt cuộc là bạn bè nhận thức mười mấy năm, đột nhiên ở bên nhau Ấn Thiếu Thần cũng sẽ vì bọn họ cảm thấy vui vẻ.

"Cô ấy a...... Thiệu Dư còn không theo đuổi cô ấy, cô ấy sẽ đuổi theo Thiệu Dư."

Ôi tình yêu.

Thứ kỳ quái thình lình xảy ra.

Rõ ràng thân kinh bách chiến, tự xưng là cao thủ tình trường, thậm chí cặn bã đến mức có phần vô tình, lại đột nhiên ở trước mặt người kia rối loạn trận tuyến.

Bình tĩnh thong dong không thấy, phong khinh vân đạm là không có khả năng, trở nên trúc trắc vạn phần, giống một tân thủ ngu xuẩn.

Ai có thể giải thích rõ ràng đây?

Chắc chính bản thân Thiệu Dư cũng không nghĩ đến, cho nên tự loạn trận tuyến, hiện tại đoán chừng đang muốn làm mình bình tĩnh lại.

Chỉ là Phùng Mạn Mạn chắc chắn sẽ không để cậu ta bình tĩnh.

Làm loạn a!

Bên nhau a!

Trốn đi thì có tác dụng gì?

Ấn Thiếu Thần lật xem thực đơn lại gọi cho Minh Hi hai phần Macaron.

Macaron ở đây làm rất có đặc trưng, nhân ở giữa kẹp rất phong phú, đặc biệt được lòng các thiếu nữ, Minh Hi hoàn toàn không chống đỡ được.

Nhưng mà đẹp là một chuyện, ăn lại không ngon lắm.

Minh Hi đối với Macaron chụp mấy tấm ảnh, sau đó dùng nĩa nhỏ ăn hai miếng liền ngấy.

"Thật đáng tiếc mà..." Cô cảm thán.

Ấn Thiếu Thần không có biện pháp, lấy tới dĩa ăn.

Dĩa là cái Minh Hi đã dùng qua, mặt trên lan tràn vị ngọt Macaron, ngọt đến mức Ấn Thiếu Thần nhíu mày.

Thích là cái gì đây?

Ấn Thiếu Thần đã từng lạnh nhạt rụt rè, còn có chút kiêu ngạo.

Hiện tại đây, cái gì cũng từ bỏ.

Mặt mũi cũng vứt đi chỉ quấn lấy cô, rõ ràng ăn cơm đều không muốn cùng một bàn với những người khác, hiện tại thế mà vui tươi hớn hở dùng nĩa Minh Hi đã dùng qua.

Không thể hôn, như vậy cũng khá tốt.

*

Hà Nhiên mở ra cửa phòng, nhìn thấy nhân viên giao cơm không khỏi sửng sốt.

Đường Tử Kỳ nhìn thấy Hà Nhiên cũng ngẩn ra, nhưng vẫn rất nhanh phản ứng lại, cười nói: "Chúc quý khách dùng cơm vui vẻ."

"Làm thêm sao?" Thời điểm Hà Nhiên nhận túi không nhịn được hỏi cô ấy.

"Cửa hàng của nhà." Đường Tử Kỳ sắp xếp lại đồ vật một chút trả lời.

Hà Nhiên lấy ra điện thoại nhìn sau đó phát hiện chính mình đặt cơm là cửa hàng tự phụ trách giao.

"Cậu còn rất đa tài đa nghệ?" Hà Nhiên cảm thán.

"Cưỡi xe điện thì tính đa tài đa nghệ gì?" Đường Tử Kỳ buồn cười hỏi.

"Tôi đang học bù, giáo viên còn giảng một lúc nữa, cậu muốn cùng tới nghe hay không?" Hà Nhiên mở cửa để Đường Tử Kỳ có thể nhìn thấy giáo viên đang ở phòng khách, hỏi cô tiếp.

Cô chần chờ một chút, trả lời: "Có thể."

Thời gian Hà Nhiên đặt cơm là 3 giờ chiều, cũng không phải giờ cao điểm, kỳ thật không có đơn nào phải giao, Đường Tử Kỳ thản nhiên đi vào trong nhà Hà Nhiên.

Nhà Hà Nhiên làm chính là bất động sản, căn hộ nhiều, nơi nào cũng có, cậu cũng không nhất định ở một nơi nào.

Căn nhà này chỉ có thời điểm học bù sẽ đi qua.

Đường Tử Kỳ đi vào sau đó ngồi ở trên sô pha nghe giáo viên giảng bài học thêm.

Vị giáo viên này cũng coi như nổi tiếng, mẹ Hà Nhiên dùng số tiền lớn mời đến, ép Hà Nhiên tới nghe giảng.

Giảng bài có một người nghe hay là hai người nghe thật ra đối với giáo viên cũng không sao cả, tiếp tục nói xong nội dung cần giảng là được.

Hà Nhiên ngồi trên ghế bắt chéo chân, vừa nghe giảng bài đồng thời ngẫu nhiên sẽ nhìn notebook của mình.

Dáng người Hà Nhiên tinh tế thon dài, làn da trắng đến mức có hơi bệnh, lúc này áo khoác cởi xuống một ít, lộ ra nửa áo thun màu đỏ, cả người đều lười biếng, giống như chú mèo phơi nắng sau giờ ngọ.

Đường Tử Kỳ nhìn Hà Nhiên, không thể không cảm thán trình độ tinh xảo của thiếu niên này, tiếp theo nghiêm túc nghe giảng bài.

Chờ giáo viên nói xong liền trực tiếp rời đi, Hà Nhiên lúc này mới lấy ra đồ ăn mình đặt, cũng coi như là một loại tôn trọng đối với giáo viên.

"Thi cuối kỳ cậu sẽ ra chiêu lớn sao?" Lúc Hà Nhiên ăn cơm hỏi Đường Tử Kỳ, giống như rất chờ mong biểu hiện sau đó của Đường Tử Kỳ.

"Chắc không thể nào." Đường Tử Kỳ đều không thể xác định mình có thể lui bước hay không.

"Minh Hi rất có ý tứ......" Hà Nhiên nhớ tới Minh Hi liền muốn cười, nói với Đường Tử Kỳ, "Rõ ràng thoạt nhìn tính cách rất mềm, nhưng trong xương cốt thật ra có sự quật cường của bản thân."

"Ừ, đúng vậy." Đường Tử Kỳ có lệ mà cảm thán, cầm di động đối với chữ trên bảng đen nhỏ giáo viên lưu lại chụp một tấm ảnh.

"Nhưng mà cô ấy cũng có nhược điểm, cậu đối với cô ấy ra tay cô ấy có lẽ sẽ không để ý, thậm chí ảnh hưởng không lớn. Nhưng đối với người cô ấy để ý, ví dụ như Minh Nguyệt, Phùng Mạn Mạn, Lưu Tuyết thì sẽ làm cô ấy để ý."

Đường Tử Kỳ đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi, quay đầu khó hiểu mà nhìn cậu ta hỏi: "Cậu nói với tôi những thứ này để làm gì?"

Hà Nhiên đối với Đường Tử Kỳ mỉm cười, cười đến phúc hậu và vô hại: "Tôi cảm thấy cậu hẳn là sẽ đối với những thứ này cảm thấy hứng thú."

Đường Tử Kỳ nhấp môi nhìn cậu ta, có chút không muốn trêu chọc cái kẻ điên này, vì thế nói: "À, tôi phải đi về."

Đường Tử Kỳ mới vừa đi tới cửa, liền nghe được Hà Nhiên lại lần nữa nói với cô: "Cố lên đừng biến thành xấu xí nha."

Bước chân cô khựng lại, quay đầu nhìn về phía Hà Nhiên.

Hà Nhiên vẫn đang cười như cũ, cái loại mỉm cười đơn thuần như môi trường thiên nhiên không ô nhiễm.

Cậu ta chính là một người trời sinh thích hợp mỉm cười, nhưng mà nụ cười lại khiến lòng người run sợ, tiếu diện hồ li chính là nói người như cậu ta vậy.

Đường Tử Kỳ đi tới cửa đóng cửa lại, trong lòng đã có thể xác định một chút.

Hệ thống: Hà Nhiên kia là chuyện như thế nào?

Hệ thống cũng không phải vạn năng, ít nhất nó liền nắm được lòng người.

Đường Tử Kỳ: Dựa theo ta suy đoán phân tích, Minh Hi thật sự biết chuyện ta có hệ thống, còn biết ta sẽ dùng một ít đạo cụ, điểm này thật phiền toái, ta không thể xác định cô ấy có phải cố ý không cho ta hoàn thành nhiệm vụ hay không, còn cần quan sát. Còn Hà Nhiên, ta cũng nhìn không thấu cậu ta rốt cuộc suy nghĩ gì, chắc hẳn vẫn luôn quan sát ta cùng với chuyện ta làm, đoán được một vài thứ gì đó.

Hệ thống: Người này thế nào lại có cảm giác hơi đáng sợ?

Đường Tử Kỳ đi vào thang máy, nhìn con số biến hóa, nhịn không được cười khinh miệt.

Đường Tử Kỳ: Cậu ta chắc hẳn muốn lợi dụng ta đạt thành một vài mục đích, mục tiêu của cậu ta cũng không phải ta, mà là có địch ý với Ấn Thiếu Thần.

Hệ thống: Vì cái gì đây, giữa cậu ta và Ấn Thiếu Thần có khúc mắc gì sao?

Đường Tử Kỳ: Không sao cả, ta không thèm để ý chuyện này, người này nếu đột nhiên theo đuổi Minh Hi đoán chắc cũng là nhằm vào Ấn Thiếu Thần, không phải thật lòng.

Loại người này vẫn ít qua lại chút đi.

Hà Nhiên đang ở giai đoạn cảm thấy Đường Tử Kỳ cực kỳ thú vị, có thể lợi dụng.

Nếu ngày nào đó Đường Tử Kỳ bởi vì không thể nào hoàn thành nhiệm vụ mà ảm đạm thất sắc, nói không chừng sẽ đối với cô hoàn toàn mất đi hứng thú.

Loại đã thờ ơ lạnh nhạt còn dù thế nào cũng phải xen vào lăn lộn giữa hai người, Đường Tử Kỳ vô cùng chán ghét.

Cô ở trên người Minh Hi để lại hai loại đạo cụ, chỉ có một bị tiêu trừ, không biết một đạo cụ khác sẽ mang đến hiệu quả gì.

Cô thật đúng là có chút chờ mong đấy.

LLKK: Dạo này mình siêu siêu siêu bận nên ko có thời gian edit và ra chương mới, mọi ng có thể tìm đọc bản convert trc trong lúc chờ đợi. Hứa với mn truyện mình đã làm sẽ ko drop trừ khi có kênh chính thống mua bản quyền yêu cầu dừng hoặc mình gặp sự cố ngoài ý muốn. Truyện này còn khoảng 30 chương nữa, từ giờ đến Tết âm mình sẽ cố gắng hoàn. VN hứa là làm.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro