Chương 47: Ấm tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên kia video, nam sinh bên cạnh Hải Tinh nhìn thấy Ấn Thiếu Thần liền bắt đầu cảm thán: "Ôi đ*ch, đây chính là người cậu nói kia hả? Rất tuấn tú nha, so với cậu đẹp trai hơn nhiều, cậu thế nào không biết xấu hổ nói bình thường chứ?"

"Nào có...... Mình đây gọi là phong cách cá nhân rõ ràng, đẹp trai khác người."

"Cậu cái đồ lông chân coi giống như lông quần."

"Nam sinh nào không có mấy cái lông chân?"

"Các cậu còn có đề muốn hỏi sao?" Minh Hi nhìn video hỏi hai bọn họ, không tính toán nghe hai người này nói chuyện phiếm.

"Có!" Hải Tinh lập tức trả lời, tiếp theo cầm bài thi lật xem, "Cậu đợi lát tôi lại tìm một đề."

Nói xong tiếp tục bắt đầu tìm kiếm bài thi.

Ấn Thiếu Thần dứt khoát đứng dậy duỗi tay cầm đi điện thoại của Minh Hi, nói với video: "Tôi đề cử cho cậu một cái APP, hội viên mới một tháng chỉ 30 tệ, cậu chụp đề cậu không làm được đăng lên sẽ có giáo viên online giải đáp, chỉ dạy rất rõ ràng."

"Cái đ*ch?! Cậu có thể đừng quấy rối hay không?" Hải Tinh lập tức hỏi Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần cười cười với Hải Tinh, tiếp theo tắt trò chuyện.

Hải Tinh rất nhanh lại gửi yêu cầu gọi video, lại bị Ấn Thiếu Thần ấn tắt.

Tiếp theo cậu gửi cho Hải Tinh tin nhắn thoại: "Chúng tôi sắp vào tiết rồi, cậu đừng quấy rối."

Gửi xong trả lại điện thoại cho Minh Hi.

Phùng Mạn Mạn lại bắt lấy Minh Hi hỏi: "Nam sinh vừa rồi tên là gì đấy?"

"Xin chú ý, mình không phải đang chọc cười."

"Ừm."

"Cậu ấy họ Ha, gọi Happy."

Phùng Mạn Mạn ngay tại chỗ biểu diễn một màn cười ầm ĩ, hỏi tiếp: "Thật hay giả?"

"Nhưng mà về sau cậu ấy lại đổi tên, gọi Ha Gia Nguyên. Cậu ấy và Hải Tinh ở bên đó là tổ hai tên quái dị, nhắc đến tên như đang nói đùa vậy."

"Tên hai người họ đúng thật có ý tứ, con người thì thế nào?"

"Học tập khá tốt, có một lần thi Hải Tinh thụt lùi, cậu ấy nhân cơ hội thành người đứng nhất."

"Cũng là học bá?"

"Ừ."

Thiệu Dư quay đầu lại nhìn bộ dáng hưng phấn của Phùng Mạn Mạn, không nhịn được hỏi: "Thế nào, cậu thật sự tính toán liên lạc sao?"

"Đúng vậy, cảm giác yêu xa nơi đất khách rất kích thích nha!" Phùng Mạn Mạn trả lời xong lôi kéo Minh Hi tiếp tục hỏi, "Cậu ấy từng có bạn gái không?"

Minh Hi thở dài một hơi: "Người thì thật ra không quá tệ, nhưng mà bạn gái so với Thiệu Dư cũng không ít."

"Không phải thứ gì tốt, tốt nhất đừng qua lại." Thiệu Dư quay đầu lại nói.

"Các cậu bên kia còn có anh chàng đẹp trai nào khác không?" Phùng Mạn Mạn chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Hai người bọn họ thật sự tính đẹp trai, người khác thì mình đều không quen biết, Hải Tinh không cho nam sinh khác tới gần mình." Minh Hi nhớ tới liền cảm thấy cuộc sống vườn trường của mình thật sự quá bi thảm, còn không kiềm chế được nhìn về phía Ấn Thiếu Thần.

Giang Tô có Hải Tinh, bên này có Ấn Thiếu Thần.

So sánh với nhau, Ấn Thiếu Thần còn không bằng Hải Tinh đâu.

Lúc này Minh Hi nhận được tin nhắn WeChat, cô cầm lấy cho Phùng Mạn Mạn xem: "Cậu muốn add cậu ấy không?"

"Add! Mình thích làm bạn tốt với các soái ca!" Phùng Mạn Mạn cầm di động liền thêm số WeChat của Ha Gia Nguyên.

Thiệu Dư ở bên cạnh thở ngắn than dài: "Haiz, thanh mai trúc mã ngốc nhất của chúng ta lại sắp bị lừa lần nữa."

"Xí, quản được sao? Tìm mấy cô em phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng trên mạng của cậu đi!" Phùng Mạn Mạn phất tay từ biệt.

Sau tiết tự học buổi sáng Minh Hi và Phùng Mạn Mạn, Lưu Tuyết cùng nhau đi WC, Minh Hi ra đầu tiên, thời điểm đứng chờ ở cửa gặp được Đường Tử Kỳ.

Cô trực tiếp đi tới bên cạnh Đường Tử Kỳ, mỉm cười với Đường Tử Kỳ trong gương.

Đường Tử Kỳ kỳ quái nhìn cô.

"Đối với người khác có lẽ sẽ không sao cả, nhưng mỗi ngày đều cảm thấy rất mệt với tôi mà nói là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng, cho nên cậu có thể thu hồi hay không?" Minh Hi hỏi Đường Tử Kỳ.

Đường Tử Kỳ ngẩn ra.

Còn có nữ sinh khác lại đây rửa tay, hai người chỉ có thể tránh ra nhường vị trí.

"Cái gì?" Đường Tử Kỳ giả vờ dáng vẻ nghe không hiểu hỏi lại.

"Thông cảm cho cậu là một chuyện, nhưng có tình nguyện bị giày vò hay không lại là chuyện khác. Luôn phải chịu đựng loại cảm giác này cũng không dễ chịu, cho nên cậu có thể thu hồi hay không?" Minh Hi lại lần nữa hỏi cô ấy.

Cô tuy rằng không muốn cùng vai chính có dây dưa gì.

Nhưng cứ tiếp tục mỏi mệt như vậy, cô có khả năng cao hắc hóa bất cứ lúc nào, cho dù không hắc hóa mỗi ngày đều đặc biệt mỏi mệt cũng không thoải mái.

Cho nên Minh Hi không định nhẫn nhịn.

Minh Hi thấy Đường Tử Kỳ vẫn không nói chuyện, thở dài một hơi nói: "Vẫn luôn bị bắt nạt, tính cách có hiền hòa cũng sẽ tức giận, cho nên đừng ý đồ chạm vào điểm mấu chốt của tôi có thể chứ?"

"Cậu biết cái gì?" Đường Tử Kỳ rốt cuộc hỏi vấn đề này.

"Tôi biết rất nhiều, nhưng mà tôi không muốn tham dự."

Đường Tử Kỳ không tiếp tục hỏi, mà là giơ tay vỗ vỗ bả vai cô: "Thi cuối kỳ cũng phải cố lên nhé."

Nói xong liền rời đi.

Minh Hi lập tức cảm thấy bả vai buông lỏng, mỏi mệt giằng co mấy ngày biến mất không còn.

Hiện tại, cô xem như chính diện quyết đấu với Đường Tử Kỳ rồi nhỉ?

Tránh không khỏi, đều chọc tới trên đầu rồi, không có khả năng lại lùi bước.

Biết rõ cô ấy sẽ bị trừ điểm học bá còn vượt qua cô ấy, không biết Đường Tử Kỳ có thể càng thêm chán ghét mình hay không.

*

Cuối tuần.

Minh Hi còn đang ở trong nhà đan áo len liền nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập.

Cô buông áo len ra khỏi phòng, liền thấy Minh Nguyệt cũng ra khỏi cửa, nghi hoặc nhìn về phía cô, tiếp theo hai người cùng nhau xuống lầu, trên màn hình bộ đàm xuất hiện hình ảnh Ấn Thiếu Thần.

Minh Nguyệt nhìn thấy sau đó liền quay đầu lên tầng, không tham dự.

Minh Hi hơi xấu hổ, mở cửa hỏi Ấn Thiếu Thần: "Có việc gì sao?"

"Sao cậu không nhận điện thoại?" Ấn Thiếu Thần đặc biệt bất đắc dĩ hỏi cô.

"Tôi thường cài im lặng......" Minh Hi trả lời.

Sau khi cô quyết định ở lại lớp quốc tế, Thẩm Văn bắt đầu gọi điện thoại cho cô, mỗi ngày đều phải khuyên cô vài câu, cô cảm thấy phiền, dứt khoát chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.

Như vậy còn có thể tránh bị Hải Tinh gọi điện thoại oanh tạc.

"Tình huống bên Phùng Mạn Mạn không tốt lắm, vốn dĩ muốn tìm cậu, nhưng không liên lạc được với cậu nên liền đến chỗ Thiệu Dư, cậu muốn cùng tôi đi khuyên nhủ cậu ấy không?" Ấn Thiếu Thần hỏi.

Minh Hi hoảng sợ, khẩn trương hỏi: "Mạn Mạn làm sao vậy?"

"Cậu thay quần áo trước đi, mặc dày một chút, tôi lái xe mang cậu qua đó."

Minh Hi lập tức gật gật đầu, mở cửa cho Ấn Thiếu Thần vào trong nhà, sau đó chạy nhanh lên lầu thay quần áo.

Lần này cô không tính toán lại "chân không", cái loại cảm giác ấy thật quá xấu hổ, cô đổi quần áo toàn thân, chân đi tất hai màu liền xuống dưới nhà.

Ấn Thiếu Thần nhìn dáng vẻ cô kéo khóa áo lông vũ nửa ngày đều kéo không lên, bất đắc dĩ đi qua ngồi xổm xuống, giúp Minh Hi gỡ khóa áo lông, sau đó kéo lên.

"Chúng ta đi thôi." Minh Hi đi theo Ấn Thiếu Thần ra ngoài.

"Sẽ hơi lạnh, một lúc nữa ôm chặt tôi."

"Ừ ừ."

Minh Hi lên chiếc xe máy cực kỳ phong cách của Ấn Thiếu Thần, ngồi xe này trong mùa đông thật sự rất lạnh.

Nhưng mà lúc này Minh Hi cũng không kén chọn, ngồi phía sau ôm lấy eo Ấn Thiếu Thần, còn đang hỏi: "Mạn Mạn làm sao vậy?"

Ấn Thiếu Thần khởi động xe, tiếp theo trả lời nói: "Tình huống trong nhà Phùng Mạn Mạn cậu biết không?"

"Không biết, chưa từng hỏi."

"Cậu làm bạn..." Ấn Thiếu Thần cũng không biết nên nói Minh Hi cái gì, chỉ có thể giải thích cho Minh Hi, "Cha mẹ Phùng Mạn Mạn ly hôn, hiện tại mẹ kế là tiểu tam chuyển lên chính thức, trong nhà còn có một em gái tuổi tác cùng cậu ấy không chênh nhau lắm, đang học trường cấp ba trọng điểm."

"Trời ôi......" Minh Hi mới nghe qua đã cảm thấy không chịu nổi.

Hôn nhân của cha mẹ bị xen vào, tiểu tam còn công khai gả vào nhà, với tính cách kia của Phùng Mạn Mạn có thể chịu được mới là lạ.

Phùng Mạn Mạn vẫn xứng là nữ phụ đầu óc não tàn, khẳng định mỗi ngày đều đang nổi giận.

Tiểu tam mẹ kế chỉ cần hơi thông minh một chút, sẽ làm Phùng Mạn Mạn chẳng những không được cha yêu thích, còn sẽ bị chán ghét.

Hôm nay Phùng Mạn Mạn xảy ra chuyện, chắc hẳn chính là có mâu thuẫn với người nhà.

"Thiệu Dư gọi điện thoại cho tôi nói Phùng Mạn Mạn đến chỗ cậu ấy khóc, cậu ấy cũng không có biện pháp, gọi điện thoại cho cậu cũng không nhận liền liên hệ tôi để tôi tới tìm cậu. Cậu ấy còn liên lạc Lưu Tuyết, nhưng trong nhà Lưu Tuyết buổi tối không cho ra khỏi cửa......"

Nói tới đây, Ấn Thiếu Thần còn hỏi Minh Hi: "Cậu biết Lưu Tuyết có hôn phu từ nhỏ không?"

"Ha!?" Minh Hi hoàn toàn không biết.

Cái thời đại này còn có đính hôn từ bé?

"Ngày thường ba các cậu ở bên nhau ríu rít, cậu vậy mà cái gì cũng không biết?"

"Tôi cũng đột nhiên cảm thấy tôi làm bạn bè quá không đủ tư cách."

"Lưu Tuyết trong nhà sớm đã đính hôn cho Lưu Tuyết từ nhỏ, trong nhà đối phương gia nghiệp lớn, đối với gia đình cậu ấy có trợ giúp, cho nên vẫn luôn muốn bồi dưỡng cậu ấy thành tiểu thư khuê các, dù sao chính là về nhà muộn liền không thể ra cửa, cũng không thể dẫn người về nhà."

"Đối tượng đính hôn là ai a?" Minh Hi tò mò hỏi.

"Tôi cũng không biết, Lưu Tuyết hình như không đồng ý, đối đầu với người nhà, cũng không thừa nhận chuyện đính hôn từ bụng mẹ." Ấn Thiếu Thần đối với chuyện của Lưu Tuyết không cảm thấy hứng thú lắm, chỉ là cũng coi như "thanh mai trúc mã" với Lưu Tuyết, nên ít nhiều biết một vài chuyện.

Minh Hi cảm thấy bản thân quả thực là đồ ngốc, bình thường không hỏi mấy chuyện này, hiện tại cái gì cũng có thể làm cô khiếp sợ không thôi.

Hai người đến nhà Thiệu Dư, Ấn Thiếu Thần vừa dừng xe Minh Hi lập tức nhảy xuống, lạnh đến mức dậm chân: "Thật lạnh lạnh quá."

Ấn Thiếu Thần tháo mũ bảo hiểm xuống, dùng mu bàn tay mình chạm nhẹ vào mặt Minh Hi, mu bàn tay lạnh giống như băng.

Hơn nửa đêm, Ấn Thiếu Thần sốt ruột ra ngoài chỉ có thể cưỡi motor, tốc độ rất nhanh, nhưng thật sự lạnh không chịu nổi.

"Tôi nắm!" Minh Hi đều biết kịch bản, lập tức kéo tay Ấn Thiếu Thần lại đút vào trong túi áo lông vũ của mình.

Ấn Thiếu Thần lập tức thỏa mãn, kết bạn cùng Minh Hi vào nhà Thiệu Dư.

Nhà Thiệu Dư là cậu tự mình mua một miếng đất, xây một căn nhà.

Tiến vào cửa có một đoạn đường đặc biệt phô trương, giống như con đường ánh sáng, một đoạn đường rất dài, phía dưới là ánh đèn LED như trên sân khấu.

Có người hầu ra mở cửa, hai người tiến vào đại sảnh, Minh Hi vừa ngẩng đầu liền nhìn đến trần nhà trong suốt, vậy mà toàn bộ trần phòng khách đều là bể cá! Bên trong các loại cá bơi qua bơi lại.

Trần nhà nuôi cá, rất sáng tạo.

"Chậc..." Minh Hi xem đến thế coi như đủ rồi, "Nhà Thiệu Dư thật ra cùng một phong cách với Thiệu Dư."

"Thiệu Dư là thần nhảy Latin của chúng ta." Ấn Thiếu Thần hiếm có khi cũng tham dự trêu chọc.

"Hai người bọn họ ở đâu đây?"

Ấn Thiếu Thần mang theo Minh Hi đến phòng Thiệu Dư, đi vào liền thấy Thiệu Dư cầm một đống trái cây đặt trước mặt Phùng Mạn Mạn, Phùng Mạn Mạn một bên khóc một bên mắng: "Cậu con m* nó đang dâng Phật hả?"

"Con gái làm từ nước, khóc sẽ hao mòn hơi nước, như vậy cậu mà khóc đến khát thì ăn hai miếng bổ sung một chút nước, còn có thể bổ sung vitamin C. Yên tâm đi, buổi tối bổ sung C sẽ không bị đen." Thiệu Dư trả lời tức chết người không đền mạng.

"Tôi không ăn!" Phùng Mạn Mạn sắp hỏng mất mắng.

Thiệu Dư chào hỏi Ấn Thiếu Thần và Minh Hi, sau đó tiếp tục mở loa trong phòng, bắt đầu bật nhạc rock 'n roll.

Minh Hi tới bên Phùng Mạn Mạn, ôm Phùng Mạn Mạn an ủi, điều gì cũng không hỏi, Thiệu Dư đột nhiên hưng phấn lên: "Quẩy lên!"

Phùng Mạn Mạn cầm lấy một quả táo ném về hướng Thiệu Dư, Thiệu Dư rốt cuộc thành thật, tắt nhạc.

"Cậu làm sao vậy?" Minh Hi lấy khăn giấy giúp Phùng Mạn Mạn lau nước mắt, so với Thiệu Dư thì có tác dụng hơn nhiều.

Phùng Mạn Mạn nhìn thấy Minh Hi liền không nín được, rốt cuộc tìm được người đáng tin cậy để nói hết rồi, ôm Minh Hi bắt đầu oán giận: "Cái đồ □□ cùng đứa con hoang kia tức chết mình, ba mình còn đánh mình!"

Cô ấy nói xong chỉ vào gương mặt mình cho Minh Hi xem: "Cậu xem mặt mình bị đánh, sưng lên rồi."

Minh Hi nhìn thấy khuôn mặt Phùng Mạn Mạn đỏ bừng sưng to, lập tức đau lòng không thôi, nói với Thiệu Dư: "Có dụng cụ làm lạnh không? Hoặc là túi chườm nước đá cũng có thể."

"Miếng dán hạ sốt có thể chứ?" Thiệu Dư đi tới cửa hỏi.

"Cũng được." Minh Hi gật gật đầu.

Thiệu Dư lập tức đi tìm người hầu lấy.

Ấn Thiếu Thần ngồi ở một bên nhìn bọn họ, cũng không tham dự.

Cậu vốn dĩ tính tình lạnh nhạt, loại chuyện Phùng Mạn Mạn cãi nhau với người nhà Ấn Thiếu Thần cũng không muốn quan tâm, chỉ bởi vì liên quan đến Minh Hi cậu mới nguyện ý qua đây.

Cậu ngồi một bên nghe hai nữ sinh lải nhải nói chuyện phiếm, cảm thấy rất nhàm chán.

Sau khi Phùng Mạn Mạn đứt quãng kể lại, Minh Hi cũng coi như biết đại khái sự tình.

Cha mẹ Phùng Mạn Mạn kết hôn rất nhiều năm mới có Phùng Mạn Mạn, trong nhà vẫn luôn cảm thấy do mẹ Phùng Mạn Mạn có vấn đề, ba cô ấy liền ra ngoài tìm tiểu tam muốn sinh đứa con trai, kết quả hai nữ nhân trước sau đều mang thai.

Cha Phùng Mạn Mạn tệ bạc đến mức đặc biệt ngây thơ, quyết định ai sinh con trai liền làm vợ cả.

Sau đó cả hai người phụ nữ đều sinh con gái.

Mẹ ruột Phùng Mạn Mạn tương đối có cá tính, sau khi biết chồng ngoại tình liền ly hôn, hơn nữa không cần quyền nuôi nấng Phùng Mạn Mạn, không đến hai năm liền tái hôn.

Mẹ ruột có gia đình mới, rất ít qua lại với Phùng Mạn Mạn.

Bên này cha lại cưới tiểu tam, mang em gái xa lạ về nhà nuôi.

Vị trí của cô lập tức liền cực kỳ xấu hổ.

Mẹ tái hôn, hiện giờ sinh một cậu con trai mới vừa 7 tuổi, quan hệ với cha kế rất hòa hợp.

Cha ngoại tình, con riêng tiểu tam mỗi ngày đều bên cạnh.

Hai bên đều có gia đình mới của mỗi người.

Cô ấy một mình cô đơn, giống như bên cạnh không phải người thân, làm tính cách cô trở nên yếu ớt, mẫn cảm, hơi có chút việc sẽ lập tức xù lông.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khi Dương Hào làm những chuyện đó, khiến Phùng Mạn Mạn lập tức nổi bão.

Điều này làm cho trong lòng Minh Hi cảm thấy, đi vào cuộc sống của vai ác pháo hôi, khai quật chuyện xưa "phía sau màn" không người biết của pháo hôi nữ phụ, mới có thể biết những pháo hôi này vì sao lại "não tàn" như vậy.

Phùng Mạn Mạn không ai đau không ai yêu, đã bị đưa đến trường Quốc Tế Gia Hoa, tiểu học đã bắt đầu trọ ở trường, nghỉ cũng rất ít về nhà.

Cuối tuần này Phùng Mạn Mạn khó có được lúc trở về, cùng người một nhà ngồi bên nhau ăn cơm, mẹ kế tiểu tam giả mù sa mưa quan tâm chuyện học tập của Phùng Mạn Mạn.

Phùng Mạn Mạn tùy tiện trả lời vài câu, mẹ kế tiểu tam lại bắt đầu cùng con gái riêng nói chuyện phiếm, lời trong lời ngoài chính là con gái kết quả thi gần đây cực kỳ không tệ, thành tích tiến bộ rất lớn.

Tiếp theo cha cặn bã bắt đầu thở dài.

Trách cứ Phùng Mạn Mạn từ nhỏ đã không học giỏi, thành tích học tập rất kém cỏi, tính cách còn đặc biệt ghê gớm, đoán chắc về sau đều không dễ gả ra ngoài.

Phùng Mạn Mạn nghe khó chịu, trả lời lại một câu: "Tôi cho dù gả không được cũng sẽ không làm tiểu tam, tôi có lòng tự trọng, cần mặt mũi, không giống những người khác."

Một câu thành □□, mở ra màn Phùng Mạn Mạn và con gái riêng mắng nhau, ngay sau đó người cha tệ bạc nghiêng về hai mẹ con kia, đánh Phùng Mạn Mạn.

Phùng Mạn Mạn tức giận không kìm được, lại bị cha tồi lôi kéo bắt cô xin lỗi mẹ kế tiểu tam.

Cô ấy có tính cách gì chứ, lập tức bùng nổ, đứng ở cửa mắng "một nhà ba người" bọn họ mười mấy phút đều không trùng lặp, sau đó lại bị cha đểu tát mấy cái.

Phùng Mạn Mạn sau khi chạy ra ngoài muốn tìm Minh Hi, đáng tiếc Minh Hi không nhận điện thoại.

"Cậu xử lý như vậy quá ngốc." Minh Hi nghe xong liền thở dài một hơi, đồng thời vỗ vỗ bả vai Phùng Mạn Mạn an ủi.

"Bọn họ là mấy kẻ thiếu mắng, đều là cực phẩm."

"Nhưng mà cậu xử lý như vậy không chiếm được bất kỳ điều tốt gì, còn làm hai mẹ con kia xem trò cười của cậu."

Minh Hi bắt đầu cho Phùng Mạn Mạn một khóa học: "Lần sau nếu bọn họ hỏi thành tích của cậu, ám chỉ thành tích cậu không tốt cậu liền giả vờ nhu nhược. Giọng điệu giống như Lâm Đại Ngọc nói bản thân từ nhỏ bị nuôi thả, không có người quan tâm chuyện học hành của cậu, quả nhiên vẫn là có mẹ ruột ở bên cạnh mới tốt."

"Phương pháp này với mình làm có gì khác nhau sao?"

"Có nha, cậu không cần mắng người, cậu chửi người một câu dù cậu có lý cũng thành vô lý, chính là không tôn trọng trưởng bối. Nếu cậu khóc, còn nghĩ cách làm cho hai mẹ con bọn họ hung dữ với cậu. Kẻ yếu sẽ được đồng tình, đến lúc đó cậu liền im lặng rơi nước mắt, ngầm nói cho ba cậu cậu khổ sở. Châm ngòi ly gián cậu biết chưa?"

Minh Hi bắt đầu nỗ lực dạy Phùng Mạn Mạn như thế nào giả vờ bạch liên hoa, trà xanh kỹ nữ.

Phùng Mạn Mạn nghe xong một hồi không nhịn được hỏi: "Minh Hi, cậu có phải am hiểu nhất dùng phương pháp này tranh thủ đồng tình không?"

Minh Hi xấu hổ khụ một tiếng: "Kỳ thật thì, mình đôi khi đúng thật có chút trà xanh, mình thừa nhận...... Nhưng trà xanh lúc thích hợp cũng là một cách tự vệ. Mình không làm chuyện gì xấu, kỹ nữ một chút thì sao chứ? Cậu nhìn cậu xem, thật sự một chút cũng không trà xanh, nhưng khiến cậu mấy năm nay chịu nhiều ấm ức như vậy."

Thiệu Dư đưa miếng dán hạ sốt cho Phùng Mạn Mạn, không nhịn được buồn bực: "Tôi cũng cảm thấy không có gì khác nhau mà."

"Cũng giống như chuyện mình từng trải qua, dù mình cũng không học tập tốt, nhưng sẽ không bị đánh, nói không chừng ba ba còn sẽ hung dữ với hai mẹ con kia." Minh Hi trả lời.

"Tại sao tôi cảm thấy tính cách cậu càng dễ bị người khác bắt bạt chứ, còn không bằng Mạn Mạn đâu." Thiệu Dư nói xong nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, "Ấn thiếu cậu cảm thấy sao?"

Ấn Thiếu Thần dựa vào sô pha cực kỳ nhàm chán, nói theo một câu: "Nếu cậu và Minh Nguyệt bất hòa, cậu sẽ bị Minh Nguyệt bắt nạt gắt gao."

"Nhưng mà...... thời gian lâu dài người kiêu ngạo sẽ bị ghét, bên phía yếu đuối sẽ được đồng tình, cái này gọi là nước ấm nấu ếch." Minh Hi lập tức phản bác.

"Được rồi, cậu đừng chăm chăm dạy cho người khác, rõ ràng là người dễ bị bắt nạt nhất." Ấn Thiếu Thần tiếp tục quở trách Minh Hi.

Phùng Mạn Mạn thật ra cảm thấy bản thân được chữa khỏi.

Nhìn dáng vẻ Minh Hi ngây ngốc lại nghiêm túc ngoài dự đoán thật ra rất thú vị.

Thời điểm mấy người bọn họ ngồi nói chuyện phiếm, Phùng Mạn Mạn đã chú ý đến Minh Hi vẫn luôn nắm tay Ấn Thiếu Thần, cảm thấy hơi ấm áp liền đổi cầm sang một tay khác.

Ấn Thiếu Thần còn rất tự nhiên, giống như đối với hành động này một chút cũng không ngoài ý muốn.

Hai người kia...... ái muội đến mức có phần không biết xấu hổ, cô ở chỗ này khóc thút thít, hai người này lại ngấm ngầm trộm nắm tay nhau?

"Kỳ thật mình cũng không có vấn đề gì nhiều lắm, chỉ là mới vừa bị đánh có hơi tủi thân." Phùng Mạn Mạn nói.

"Về sau dọn ra ngoài ở đi, đại học đi du học có thể không quay về liền không về, không sao cả, có anh đây che chở cậu." Thiệu Dư ngồi bên Phùng Mạn Mạn xoa xoa đầu Phùng Mạn Mạn, cuối cùng cũng nói một câu người có thể nghe.

"Ừm." Phùng Mạn Mạn gật gật đầu.

Ấn Thiếu Thần ngồi một lúc đều muốn ngủ rồi, thăm dò hỏi: "Không khóc?"

Phùng Mạn Mạn gật gật đầu.

"Vậy được, hai chúng tôi đi đây." Ấn Thiếu Thần lúc đứng dậy còn ngáp một cái, nắm tay Minh Hi mang cô đi.

"Tôi muốn ở cùng Mạn Mạn, cậu tự trở về đi." Minh Hi lập tức rút tay mình về.

"Cậu một nữ sinh nhỏ ở nhà nam sinh khác sao được?" Ấn Thiếu Thần nhíu mày hỏi.

"Mạn Mạn cũng ở mà......" Minh Hi ôm cánh tay Phùng Mạn Mạn.

"Cậu ta thì tính là nữ sinh gì?" Ấn Thiếu Thần trả lời đúng lý hợp tình.

Phùng Mạn Mạn bị chọc tức rồi, lập tức xua tay: "Cút cút cút! Tôi không cần ai ở bên, không làm ra vẻ như vậy, nhanh nhanh cút đi."

Minh Hi đi theo Ấn Thiếu Thần xuống lầu, nhịn không được oán giận: "Mạn Mạn hiện tại cần người ở bên."

"Thiệu Dư sẽ ở cạnh cậu ấy."

"Dáng vẻ Thiệu Dư không đáng tin cậy lắm."

"Cậu ấy dỗ cô gái khác đều rất lợi hại, cũng chỉ đối với Phùng Mạn Mạn mới như vậy, đã hiểu chưa?"

Minh Hi kinh ngạc nhìn Ấn Thiếu Thần, chỉ chỉ phía sau, kinh hoảng thất thố hỏi: "Không...... Không thể nào?"

"Chúng ta chờ xem, nhìn xem về sau tôi nói đúng không." Ấn Thiếu Thần lôi kéo Minh Hi đi ra ngoài, lại đến trước xe máy.

"Điện thoại của cậu có thể đừng luôn cài im lặng được không, bằng không về sau loại chuyện linh tinh gì đều cần tôi tự mình đi tìm cậu." Ấn Thiếu Thần lên xe còn đang oán giận với Minh Hi.

"Gần đây mẹ luôn gọi điện thoại cho tôi, Hải Tinh cũng gọi, tôi không muốn nhận lắm."

"Hải Tinh còn chưa chết tâm?" Nhắc tới Hải Tinh, Ấn Thiếu Thần lập tức cảm thấy gân xanh trên trán mình đều bùng nổ.

"Hai người các cậu đều có chung thuộc tính, chính là kẹo mạch nha."

Ấn Thiếu Thần mở lòng bàn tay ra hướng về phía cô: "Di động đưa cho tôi."

"Làm gì?"

"Khiến Hải Tinh hết hy vọng."

Minh Hi lắc lắc đầu, sợ Ấn Thiếu Thần tìm Hải Tinh hẹn đánh nhau.

Ấn Thiếu Thần lấy ra điện thoại của mình, đem Minh Hi kéo đến bên cạnh, giống như cúi đầu liền muốn hôn cô, lại đột nhiên dừng lại.

Cô nhìn gương mặt cậu gần trong gang tấc, trong nháy mắt hoảng loạn, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, ái muội lưu chuyển.

Tiếp theo chụp một tấm ảnh.

Chụp góc.

Chụp mượn góc tiêu chuẩn.

"Cậu đem tấm ảnh này gửi cho cậu ta đi, nói cậu và tôi ở bên nhau, làm cậu ta hết hy vọng đi." Ấn Thiếu Thần đem ảnh chia sẻ cho Minh Hi.

Minh Hi nhìn ảnh chụp đều không nhịn nổi thẹn thùng một chút, chụp thật sự rất giống.

Cô gửi cho Hải Tinh.

Hải Tinh rất nhanh trả lời tin WeChat.

Hải Tinh: Đông Bắc gần nhất rất lạnh nhỉ?

Minh Hi: Đúng vậy.

Hải Tinh: Trời ơi, trời lạnh như vậy cũng đừng ở bên ngoài chụp ảnh, đông lạnh tay. Cậu muốn ăn cái gì ngon không, tôi gửi qua bưu điện cho cậu.

Minh Hi nhìn màn hình không nhịn được nghi hoặc: "Cậu ta làm thế nào phát hiện?"

"Chắc hẳn không có hôn thật, chúng ta lại tới chụp một tấm khác?"

"Thôi, về nhà đi."

*

Phùng Mạn Mạn ở trên sô pha xem phim, chính là bộ phim mới nhất của Đường Dịch 《 Mạng tôi ở ngay nơi này 》.

Cô dựa trên sô pha nhìn hình ảnh từ máy chiếu, còn ăn trái cây ở một bên.

Thiệu Dư ngồi ngay bên cạnh giúp cô gọt táo, còn bóc hạt dẻ cho cô.

Phùng Mạn Mạn liên tục cày 3 tập liền rồi ngủ mất.

Thiệu Dư nhìn Phùng Mạn Mạn, lại nhìn nhìn hạt dẻ mình bóc, cuối cùng đặc biệt bất đắc dĩ tự mình ăn hết.

Cậu vào trong phòng ngủ cầm một cái thảm lại đây, nhìn trái ngó phải cảm thấy Phùng Mạn Mạn ngủ trên sô pha chắc sẽ không thoải mái, vì thế buông chăn, chuẩn bị ôm Phùng Mạn Mạn vào trong phòng ngủ ngủ.

Nhưng mà...... cân nặng Phùng Mạn Mạn vượt quá dự đoán của cậu.

Cậu dùng sức ôm Phùng Mạn Mạn lên, ngay sau đó lại trầm xuống, chẳng những khiến Phùng Mạn Mạn ngã xuống, còn đè trên người Phùng Mạn Mạn.

Phùng Mạn Mạn mở to mắt nhìn dáng vẻ Thiệu Dư chật vật, không nhịn được hỏi: "Cậu chẳng qua chỉ hơn hai tháng không có bạn gái, không đến mức tập kích đến tận chỗ tôi đi? Cậu là đột nhiên bị vẻ đẹp của tôi rung động sao?"

Phùng Mạn Mạn ngày thường cũng tính là thiếu nữ xinh đẹp, trước kia Minh Hi chưa chuyển qua cũng chính xác xem như "quốc hoa" lớp quốc tế.

Nhưng mà lúc này đôi mắt khóc sung to như hạch đào, trên má còn dán hai miếng hạ sốt, thấy thế nào cũng buồn cười, nơi nào còn xinh đẹp để nói?

"Mơ cái gì đấy, tôi muốn ôm cậu vào ngủ, kết quả ôm không nổi, trên mặt cậu dán hai miếng hạ sốt, dáng vẻ buồn cười này ai có thể nhấc lên hứng thú hả? Tôi hình như trật eo."

Phùng Mạn Mạn thật là nể phục thể trạng rách nát này của Thiệu Dư, nhìn thấy Thiệu Dư đau đến nhe răng trợn mắt, lập tức nói với cậu: "Thôi được rồi, cậu ngồi xuống tôi xoa bóp cho cậu."

Thiệu Dư ngồi xuống, để Phùng Mạn Mạn có thể xoa eo cho cậu.

Phùng Mạn Mạn hỏi cậu: "Thời điểm cậu nhảy Latin eo không phải khá tốt sao, hiện tại sao lại như vậy?"

Thiệu Dư không dám trả lời là bởi vì cô nặng, vì thế trả lời: "Lâu lắm không làm việc gì tốn sức, a, đau, cậu nhẹ chút, ai ai."

Phùng Mạn Mạn giúp Thiệu Dư xoa eo nhịn không được cảm thán: "Tôi động một chút cậu liền động theo một chút, còn kêu a a a, khiến cho tôi cảm giác như tôi đang ch*ch cậu ấy."

"Phùng Mạn Mạn, cậu có thể giống nữ sinh chút hay không!" Thiệu Dư tức giận kêu to.

Phùng Mạn Mạn rốt cuộc sống lại, tự mình xuống sô pha chạy vào trong phòng ngủ: "Tôi muốn ngủ phòng cậu, để tôi thử giường tròn, cậu đi ngủ phòng cho khách."

"Cậu đảo khách thành chủ như thế thật hiếm thấy." Thiệu Dư tuy rằng bất đắc dĩ lại không phản đối, còn hỏi Phùng Mạn Mạn, "Cậu muốn ăn gì không? Tôi đi làm cho cậu?"

"Tôi đúng là có hơi đói bụng."

Thiệu Dư xuống dưới lầu bảo người hầu chuẩn bị đồ ăn cho Phùng Mạn Mạn, cuối cùng tự mình bưng lên.

Đi đến cửa phòng liền nghe thấy tiếng Phùng Mạn Mạn đang cùng một nam sinh nói chuyện, hình như là bạn Minh Hi ở Giang Tô, hai người mấy ngày nay đã nói chuyện đến thực sự quen thuộc, hiện tại Phùng Mạn Mạn đang tố khổ, nam sinh ở bên kia an ủi.

Thiệu Dư lập tức khó chịu, lúc đi vào đem đồ vật đặt trên bàn nhỏ: "Ăn đi."

"Ai? Bên cậu thế nào còn có con trai?" Ha Gia Nguyên hỏi.

"Nhân viên phục vụ, tôi gọi đồ vật ăn, tôi cúp nha!" Phùng Mạn Mạn trả lời xong liền lập tức tắt điện thoại.

"Sao không cho tôi thêm trứng......" Phùng Mạn Mạn nhìn đồ ăn bưng lên hỏi.

"Thêm cái rắm."

Phùng Mạn Mạn còn lấy điện thoại ra cho Thiệu Dư xem ảnh chụp Ha Gia Nguyên trong nhóm bạn bè: "Cậu xem, nhìn như vậy có phải rất đẹp trai hay không?"

"Cậu cũng chỉ có loại ánh mắt này, cậu phát hiện hay không cậu đặc biệt được mấy tên tệ bạc thích." Thiệu Dư không muốn nhìn nhiều dù chỉ một cái, mặt nhỏ dài có chỗ nào đẹp?

"So với cậu thích mấy cô nàng mặt phẫu thuật thẩm mỹ trên mạng đó tốt hơn nhiều."

Thiệu Dư đứng dậy muốn rời đi, nhìn thấy Phùng Mạn Mạn còn gửi tin nhắn cho Ha Gia Nguyên, không thèm phản ứng cậu.

Chần chờ một hồi, làm bộ làm tịch vịn eo đi ra ngoài.

"Eo còn chưa tốt hơn à?" Phùng Mạn Mạn hỏi cậu.

"Ừm."

"Lại đây, để tôi lại ch*ch cậu một lúc." Nói rồi buông điện thoại xuống.

Thiệu Dư đi rồi quay lại ngồi xuống, Phùng Mạn Mạn ra dáng ra hình xoa tay, tiếp theo giúp cậu xoa eo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro