Chương 46: Video

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Hi duỗi tay đẩy Ấn Thiếu Thần, lại bị Ấn Thiếu Thần cầm cổ tay, khống chế được đôi tay cô đẩy qua đỉnh đầu.

Cậu thật ra không có biểu cảm đặc biệt gì, chỉ nhìn cô chăm chú, hỏi cô: "Minh Hi, cậu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Cái gì?"

"Tại sao rõ ràng thời điểm đánh nhau thân thủ lưu loát như vậy, nhưng ở trước mặt tôi ngay cả nhảy tường đều cố hết sức? Vì sao rõ ràng có thể nói ra những lời âm ngoan như vậy, lại ở trước mặt tôi giả dạng thành dáng vẻ ngốc bạch ngọt?"

"Ấn Thiếu Thần, tôi thẳng thắn với cậu, kỳ thật tôi là một người xấu, xấu hết cứu!" Minh Hi nghiêm túc nói với Ấn Thiếu Thần.

"Đừng nói đùa với tôi!" Ấn Thiếu Thần nhíu mi đặc biệt không vui nói, thời điểm đứng đắn như vậy đột nhiên tỏ ra dễ thương là sao?

Minh Hi thở dài một hơi, nói tiếp: "Tôi thử xem xem tôi có thể nói ra hay không."

"Được, cậu bắt đầu biểu diễn."

"Thôi, cho dù tôi nói cậu cũng không tin, tôi không nói, tôi là người xấu, tôi về sau sẽ làm hại cậu thân bại danh liệt, còn vu oan cậu..." Minh Hi bắt đầu theo diễn biến nói ra.

Ấn Thiếu Thần một tay buông Minh Hi ra, nắm gương mặt Minh Hi, khiến cô ngậm miệng.

"Cậu đổ oan tôi cưỡng bức đúng không? Cậu tin không hiện tại tôi liền khiến cho lời vu oan của cậu biến thành sự thật, hai ta tới thử xem?" Ấn Thiếu Thần chịu đựng tức giận nói.

Minh Hi lập tức mở to hai mắt lắc đầu, bị nhéo mặt cô chỉ có thể bĩu môi nói chuyện, đọc từng chữ đều có hơi mơ hồ không rõ: "Cậu trước bình tĩnh một chút có thể chứ?"

Ấn Thiếu Thần nhìn cô, buông lỏng mặt cô ra.

"Chuyện của cậu tôi đều biết, trước khi cậu trọng sinh, cùng tương lai của cậu tôi đều biết." Minh Hi nói với Ấn Thiếu Thần.

"Tương lai?"

"Đúng vậy, tôi biết, nhưng không nói nên lời."

"Ở những chuyện cậu biết đó, tôi sẽ cùng Đường Tử Kỳ ở bên nhau sao?" Ấn Thiếu Thần đã từ hành vi của Minh Hi phân tích ra những việc này.

Minh Hi không cách nào trả lời vấn đề này, thời điểm vừa muốn nói gì đó lại bắt đầu đau đầu.

"Cho nên cậu cảm thấy cùng tôi ở bên nhau sẽ đoạt người yêu của người khác sao?" Cậu tiếp tục hỏi.

"Không, tôi chỉ là đơn thuần không thích cậu."

Đâm tâm......

"Tôi chiếm cứ thân thể người khác, cho nên, ở thời điểm thần trí của tôi không rõ ràng lắm, sẽ bị một loại đồ vật giống như tà niệm ăn mòn, giống như lần trước tôi xuống cầu thang đột nhiên choáng váng. Lúc không tỉnh táo, tôi có khả năng bùng phát các suy nghĩ xấu, sau đó biến thành một kẻ thối tha."

Ấn Thiếu Thần phảng phất như đang nghe một câu chuyện cười, nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô một hồi, cuối cùng có chút buồn bực.

"Tôi cảm thấy tôi điên rồi, cho dù như vậy cũng thích cậu." Ấn Thiếu Thần buông Minh Hi ra, thay đổi tư thế duỗi tay ôm lấy thân thể Minh Hi, đem trán để trên vai Minh Hi, thật giống như đang làm nũng.

Minh Hi vẫn muốn đẩy Ấn Thiếu Thần ra.

"Minh Hi...... Nếu cậu đang trêu đùa tôi, muốn tra tấn tôi, vì sao không muốn cùng tôi ở bên nhau, sau đó hung hăng đá tôi đi chứ? Loại phương pháp này không phải chơi rất vui sao?"

Minh Hi cảm thấy rất kỳ quái, đem Ấn Thiếu Thần đẩy sang một bên, tự mình ngồi dậy hỏi Ấn Thiếu Thần: "Kỳ thật tôi luôn cảm thấy cậu chưa làm qua chuyện gì, nhiều lắm chỉ là cô ấy theo đuổi cậu, cậu từ chối cô ấy, cô ấy không cần thiết đối xử với cậu như vậy nha. Hà Nhiên cũng từ chối cô ấy, cô ấy cũng không khó dễ Hà Nhiên như vậy mà, đây là vì gì chứ?"

Minh Hi chưa bao giờ nghĩ đến, cô sẽ cùng nam chính trong sách bàn luận cốt truyện.

Ấn Thiếu Thần cũng cảm thấy rất kỳ lạ, lắc lắc đầu.

"Còn có, tôi gần đây chẳng qua chỉ mất ngủ mấy ngày, sao đột nhiên lại như vậy đây? Tôi rõ ràng rất lâu không có loại cảm giác này... Lần đầu tiên có loại cảm giác này là ngày đó, tôi trước đó... gặp Đường Tử Kỳ, cô ấy sờ mặt tôi...Đ*ch!"

Minh Hi đột nhiên nhảy lên, cô rốt cuộc nghĩ ra rồi!

Nữ chính ra tay sao?

Nghĩ đúng rồi.

Đoạt vị trí số một của Đường Tử Kỳ, ảnh hưởng nhiệm vụ của Đường Tử Kỳ, bị mất rất nhiều điểm học bá.

Cho dù cô không xem diễn đàn cũng biết bên ngoài nghị luận sôi nổi, ngày mùng 1 của tháng bắt đầu bỏ phiếu, sau khi có kết quả kiểm phiếu cuối cùng, nói không chừng vị trí hoa hậu giảng đường cũng sẽ bị cô cướp đi.

Hiện tại nam chính còn thích cô này, Đường Tử Kỳ sẽ ra tay cũng không lạ.

Cô thi đứng nhất là vì nở mày nở mặt, chứng minh giúp Phùng Mạn Mạn.

Cô không có muốn làm hoa khôi, là người khác bình chọn, cô chưa từng tham dự vào.

Còn Ấn Thiếu Thần......

Ai biết Ấn Thiếu Thần là chuyện thế nào?

Ấn Thiếu Thần nhìn Minh Hi, liền cảm thấy đầu mình nhốt một cái tổ ong vò vẽ, bên trong ù ù vang lên, nội dung nói chuyện vượt qua phạm vi lý giải của cậu.

Vì sao Minh Hi sẽ biết chuyện của cậu?

Vì sao còn biết tương lai của cậu?

Còn có...... Minh Hi đến tột cùng là bằng cách nào đến thân thể này cậu cũng không biết.

Hai người đối diện không nói gì.

Minh Hi chuyển sang ngồi trên ghế tựa, chuẩn bị cùng Ấn Thiếu Thần bình đẳng nói chuyện: "Tôi biết kiếp trước Minh Hi từng thương tổn cậu, cũng hiểu cậu hận Minh Hi, cho nên thời điểm tôi mới gặp cậu mới sợ cậu, muốn rời xa cậu. Mà tôi, từ đầu đến cuối đều không có nửa điểm ý muốn thương tổn cậu, tôi thậm chí hy vọng Mạn Mạn và Minh Nguyệt cũng có thể đạt được hạnh phúc, bởi vì cả hai đều là người rất đáng yêu."

Ấn Thiếu Thần ngồi trên giường, nhìn Minh Hi, nghiêm túc nghe cô nói chuyện.

"Tôi biết vì tôi đột nhiên xuất hiện biến hóa làm cậu sinh ra hoài nghi, tôi cũng hiểu trong lòng cậu rối rắm, nhưng mà tôi không nghĩ cậu có điều gì hiểu lầm tôi. Nếu có một ngày nào đó tôi làm chuyện gì thương thiên hại lí, hoặc là xúc phạm tới cậu, cậu mạnh mẽ trả thù tôi tôi cũng sẽ không có nửa câu oán hận. Đương nhiên, nếu tôi thương tổn người khác cậu tới thay trời hành đạo cũng có thể, tôi tiếp thu."

Minh Hi nói đều là lời xuất phát từ nội tâm.

Cô thừa nhận những chuyện trước kia, cũng thản nhiên đối mặt những chuyện sẽ phát sinh sau này.

"Còn có?" Ấn Thiếu Thần hỏi.

"Tôi hy vọng cậu hiện tại có thể hòa thuận ở chung với tôi, ít nhất tôi còn chưa làm việc gì quá mức, chúng ta đã từng bắt tay giảng hòa, tôi không sợ cậu. Hiện tại chúng ta có thể lại bắt tay giảng hòa một lần nữa hay không, hy vọng cậu có thể tin tưởng tôi."

Minh Hi chủ động vươn tay ra, chờ đợi Ấn Thiếu Thần đáp lại.

Ấn Thiếu Thần quan sát cô thật kỹ, tiếp theo cầm tay cô.

Hai người bắt tay một lúc cũng không buông ra, Minh Hi mới đột nhiên cười: "Nắm nhiều một chút, nhiều thành ý hơn."

"Cậu......" Ấn Thiếu Thần nhìn cô cười, đột nhiên trong lòng rối loạn.

Cậu có biết không cậu như vậy tôi sẽ càng thích cậu...

"Cậu ngủ đi, tôi muốn học tập cả đêm." Minh Hi buông lỏng tay ra nói.

"Cậu không phải nói lúc ý thức cậu không rõ ràng lắm sẽ xuất hiện vấn đề sao? Mệt một đêm chỉ sợ sẽ xuất hiện vấn đề đi?"

Minh Hi suy sụp gật gật đầu: "Đúng vậy, gần nhất mấy ngày nay cảm thấy đặc biệt mệt, đi đường đều sẽ cảm thấy có hơi khó thở, cả người nhức mỏi, đầu cũng đau...... Chết tiệt Đường Tử Kỳ......"

Hiện tại nghĩ lại, chắc là Đường Tử Kỳ ở trên người cô dùng cái đạo cụ gì đó rồi?

Hệ thống của Đường Tử Kỳ có thể đổi đạo cụ.

Ví dụ như một ít đạo cụ có thể khiến cô gặp xui xẻo, còn có thể dùng đạo cụ trang bị một cái camera theo dõi không người phát hiện, ghi lại hình ảnh có người hại cô ta, làm chứng cứ vả mặt khiến đối phương trở tay không kịp.

Về sau cùng Ấn Thiếu Thần ở bên nhau, hoàn thành vượt mức một vài nhiệm vụ còn được càng nhiều đạo cụ thần kỳ.

Minh Hi suy đoán, Đường Tử Kỳ là sử dụng đạo cụ gì đó khiến cô cảm thấy mỏi mệt, chó ngáp phải ruồi làm cô phát sinh tình huống hôn mê.

Là muốn ảnh hưởng tinh thần học tập gần đây của cô sao?

Hà Nhiên cũng trúng chiêu chứ?

Hay là chỉ nhằm vào mình cô?

"Vậy cậu ngủ đi, tôi ngồi một đêm không có vấn đề gì." Ấn Thiếu Thần nói, đồng thời bắt đầu tự hỏi Minh Hi vì sao đột nhiên mắng Đường Tử Kỳ, chẳng lẽ Đường Tử Kỳ có biện pháp khiến cô biến thành như vậy?

"Hôm nay là tôi làm phiền cậu, sao có thể lại để cậu thức đêm?"

"Tôi ngủ cả một ngày, không sao cả."

Minh Hi cũng không rối rắm nữa, kéo chăn chui vào trong ổ chăn, còn thuận tiện tắt đèn: "Bàn sách chỗ đó có đèn bàn, tôi ngủ trước."

Ngay sau đó, Ấn Thiếu Thần liền thấy Minh Hi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Ấn Thiếu Thần đều bị loại tốc độ đi vào giấc ngủ này làm sợ ngây người, đặc biệt là khi Nguyệt Nha ngẫu nhiên từ trên người cô đi qua đi lại cô đều không tỉnh, khó trách lần trước cậu nắm tay cô cô cũng không tỉnh lại.

Ấn Thiếu Thần thở dài một hơi mở ra đèn bàn, ngồi trên ghế nhìn bàn học của Minh Hi.

Trên mặt bàn để đầy sách ngoại khóa, thật là các loại kiểu gì cũng có.

Cậu giúp cô sửa sang lại mặt bàn, sau đó liền nhìn thấy trên bàn học Minh Hi một quyển sách bị gấp vài tờ, mở ra đều là kiểu dáng áo len, tất cả đều là bản vẽ kiểu áo nam.

Bên cạnh còn có một cái notebook cá nhân.

Trên bìa notebook của Minh Hi thường sẽ viết để làm gì, môn học gì. Quyển notebook này có điểm đặc biệt, viết chính là kế hoạch học bổ túc cho Ấn Thiếu Thần, vừa mở ra đã nhìn thấy bên trong viết kín một nửa.

Cậu lôi kéo áo tắm dài màu hồng nhạt ngáp một cái, tuy rằng hôm nay ở phòng ngủ lâu như vậy, lại căn bản không ngủ được, cả một ngày nghĩ về Minh Hi, hiện tại ngồi trên bàn học liền nhịn không được ngủ gà ngủ gật.

Cậu cố nén cơn buồn ngủ mở notebook ra, bắt đầu xem bút ký Minh Hi chuẩn bị cho cậu.

*

Sáng sớm hôm sau, Ấn Thiếu Thần từ trên bàn sách bò dậy xoay xoay cổ mình, luôn cảm thấy đêm qua ngủ như vậy cực kỳ không thoải mái.

Cậu vào trong phòng tắm rửa mặt, lúc sau ra ngoài đi đến mép giường cúi người xuống nhìn Minh Hi, muốn hôn trán Minh Hi một cái nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Cậu sang một bên cởi áo tắm dài thay quần áo của mình, vừa muốn cởi quần đồng phục, xoay người liền thấy Minh Hi ánh mắt trông mong nhìn cậu.

Minh Hi có chút ngượng ngùng: "Dáng người khá tốt......"

"Buổi sáng tốt lành." Ấn Thiếu Thần còn có tâm tình chào hỏi với cô, tiếp theo cầm quần đi vào trong phòng tắm đổi.

Minh Hi lại ngó cửa sổ xem, chú ý bên ngoài rốt cuộc có ai không, sau đó vào phòng tắm kéo Ấn Thiếu Thần ra ngoài: "Nhanh! Bên ngoài không có ai, cậu trở về mau."

Quần Ấn Thiếu Thần còn chưa cài xong đã bị tóm ra, đặc biệt bất đắc dĩ tới gần bên cửa sổ, thừa dịp không ai nhảy ra ngoài.

Minh Hi mới vừa tính toán đóng cửa sổ, đã bị Ấn Thiếu Thần ngăn cản: "Minh Hi, tôi muốn ăn sáng."

"Được, tôi mua cho cậu."

"Cậu biết tôi muốn ăn gì sao?"

"Không phải tôi là được."

Ấn Thiếu Thần không biết nói gì, phất phất tay liền rời đi.

Minh Hi đóng lại cửa sổ, nhìn Ấn Thiếu Thần rời đi còn có phần tiếc nuối, thế nào lại phát hiện cô đang nhìn lén, nhìn chân dài của nam chính đã con mắt cũng được mà, lại không phải trần truồng......

*

Thời điểm Minh Hi xách theo bữa sáng của hai người đến phòng học, bọn họ đang nói chuyện về Quan Dực Hàm.

Nghe nói phim Quan Dực Hàm diễn sắp đóng máy, sẽ về trường đi học, nói không chừng còn sẽ tham gia thi cuối kỳ.

Vốn dĩ Minh Hi đều đã giết ra khỏi vòng vây, sắp trở thành hoa khôi trường đời kế tiếp.

Kết quả Quan Dực Hàm trở lại, chuyện giáo hoa đột nhiên bị xáo trộn, nói chờ Quan Dực Hàm trở về rồi lại bàn.

Quan Dực Hàm so với Minh Hi xinh đẹp hơn sao?

Không.

Quan Dực Hàm là một cá nhân rất có đặc trưng của nữ nghệ sĩ, cùng những "khuôn mặt phổ thông" khác biệt, đặc điểm lớn nhất của cô ấy là mắt phượng hẹp dài.

Nói là mắt phượng ... kỳ thật chính là đôi mắt có hơi nhỏ, nhưng mà khí chất cao, sẽ cảm thấy bất kể quay như thế nào đều có cảm giác nghệ thuật, chiếu lên màn ảnh liền cảm giác tràn ngập chuyện xưa.

Minh Hi thua ở điểm không có nổi tiếng bằng Quan Dực Hàm.

"Thanh mai trúc mã của chúng ta sắp về, hình như là đến lớp quốc tế, dù sao học sinh nghệ thuật học ở đâu cũng không sao cả." Thiệu Dư trong tay ôm một phần đồ ăn sáng ăn ngon lanh, còn không nhịn được nói với Minh Hi.

"Thật tốt......" Minh Hi có chút hâm mộ.

"Hai chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, cậu hâm mộ bọn họ làm gì." Hàn Mạt ở một bên nói với Minh Hi, kết quả bị Ấn Thiếu Thần trừng mắt một cái.

Phùng Mạn Mạn ngồi ở hàng phía sau nhịn không được vỗ bàn: "Cái lớp này một nửa nam sinh đều là chơi cùng tôi từ nhỏ đến đại, thế nào mà không ai yêu thầm tôi chứ? Chuyện tình yêu thanh mai trúc mã tốt đẹp đâu rồi?"

Phùng Mạn Mạn cùng quá nửa nam sinh trong lớp đều là thanh mai trúc mã, bao gồm cả Thiệu Dư, Ấn Thiếu Thần.

Thời điểm nhà trẻ, tiểu học cũng phân lớp, chỉ có Hàn Mạt cùng một lớp với Minh Hi thôi.

Thiệu Dư thiếu chút nữa nghẹn: "Đừng chọc, chúng tôi quý mạng."

Phùng Mạn Mạn tức giận đến dậm chân, quay đầu nhìn về phía Ấn Thiếu Thần: "Quan Dực Hàm đã trở lại."

"Ừ."

Phùng Mạn Mạn lại nhìn Minh Hi liếc mắt một cái, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Minh Hi đem bữa sáng cho Ấn Thiếu Thần, tiếp theo lấy ra bài tập bổ sung bài thiếu.

Đêm hôm qua cũng không có thời gian làm bài tập, chỉ có thể buổi sáng điên cuồng bổ sung, tiết tự học sớm liền phải nộp bài.

Bài tập mới vừa viết xong một lát Minh Hi liền nhận được cuộc gọi video, cô nhìn màn hình chần chờ một lúc mới nhận, mặt Hải Tinh xuất hiện trong màn hình.

Minh Hi chỉnh âm lượng điện thoại di động nhỏ một chút, đem điện thoại cố định giữa quyển sách hỏi: "Sao vậy?"

"Có đề không giải được nhờ cậu giúp chúng tôi nghiên cứu chút." Hải Tinh vừa nói vừa ở bên kia video giơ lên một tờ bài thi, "Chúng tôi toàn quân bị diệt."

Minh Hi cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm màn hình xem xét, tiếp theo chép lại đề, nghiên cứu đề trên giấy nên giải như thế nào.

Bên Hải Tinh có học sinh Giang Tô, đều thò đầu vào xem, còn chào hỏi với Minh Hi: "Hi Hi! Chúng mình nhớ cậu!"

"Mình cũng nhớ các cậu." Minh Hi trả lời theo.

Kết quả bị Hải Tinh đẩy ra: "Thời điểm giải đề đừng nói chuyện khác."

Sau đó tự mình nhìn chằm chằm màn hình.

Nhưng có một nam sinh không quá để ý "dâm uy" của Hải Tinh, tiến đến trước video nhìn, còn hỏi Minh Hi: "Đồng phục chỗ các cậu khá đẹp nha, giống phim thần tượng."

"Ừ, có rất nhiều bộ đấy, chỉ tiền đồng phục đã hơn vạn."

"Trường học này học không nổi, học không nổi." Nam sinh liên tục lắc đầu, sau đó lại nhìn một lát nói, "Nữ sinh phía sau cậu rất xinh đẹp."

"Cậu đừng nói chuyện, tôi không mang tai nghe đang mở tiếng đấy."

Thiệu Dư vốn đang chép bài tập, nghe được có người hỏi Phùng Mạn Mạn liền theo đó nhìn thoáng qua video, trong video bên cạnh Hải Tinh còn ngồi một nam sinh, lớn lên cũng không tệ lắm, thoạt nhìn rất nhã nhặn.

Nhưng mà nam sinh lăng nhăng hiểu nhất nam sinh lăng nhăng, Thiệu Dư vừa thấy đã biết thứ này không phải cái chim gì tốt.

Cậu còn đang nhìn đã nghe thấy Phùng Mạn Mạn tiếp lời: "Tôi cảm thấy cậu cũng rất đẹp trai."

"Ha ha ha." Bên kia video nam sinh lập tức cười không ngừng, "Ôi đ*ch, tôi thích, mỹ nữ thêm WeChat đi?"

"Được." Phùng Mạn Mạn đặc biệt hào phóng đồng ý.

"Để ý yêu xa không? Nghỉ đông tôi và Hải Tinh đi chỗ các cậu chơi." Nam sinh hỏi đặc biệt thẳng thắn, lại bị Minh Hi xoay cameras, "Đề đơn giản như vậy các cậu đều không tính ra sao, còn không biết xấu hổ muốn WeChat nữ sinh? Xem, ta giải ra rồi."

Sau đó liền nghe được nam sinh kia lẩm bẩm: "Hải Tinh, mình đã nói chọn một cái đề khó! Cậu gấp gáp cái gì hả......"

"Nào có đề khó gì! Đều m* nó liếc mắt hai cái là có thể làm ra." Hải Tinh phản bác xong nhìn màn hình, ngay sau đó lại vui vẻ, "Tôi mơ hồ nhìn thấy người nối nghiệp tôi đang trừng tôi. Không đúng nha, người nối nghiệp sao lại ngồi ở hàng phía sau cậu? Tôi đã nói cậu ta không được mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro