CHƯƠNG 33: Bác Bác~~, ngươi tới rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôn Linh Kiều vẫn không muốn từ bỏ.

Hốc mắt rưng rưng, ả nhìn Giang Trừng: "Giang ca ca, là em nhất thời nói không lựa lời, anh không cần để những lời đó trong lòng. Anh và em đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, em là người như thế nào, không phải anh đã sớm hiểu rõ sao?"

Giang Trừng nhíu mày: "Con người luôn sẽ thay đổi."

Ngôn Linh Kiều khuôn mặt nhỏ trắng bệch: "Anh có ý gì? Nói em thay đổi?"

Giang Trừng lại thở dài: "Về đi."

Giang Trừng thay đổi nhanh như vậy khiến Ngôn Linh Kiều không thể nào tin được. Cô đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ, vợ đời trước của Giang Trừng xuất hiện?

Lồng ngực Ngôn Linh Kiều phập phồng, hô hấp khó khăn.

Giọng ả run run hỏi: "Có phải anh có người mình thích rồi không."

Lời ả vừa ra, Giang Trừng cũng sửng sốt.

Giang Trừng mím môi, trong đầu hiện một lên một bóng người xinh đẹp, nhìn được nhưng không bao giờ chạm tới được: "Có lẽ."

Ngôn Linh Kiều như bị sét đánh giữa trời quang, nháy mắt nước mắt rơi như mưa, xoay người chạy đi.

Giang Trừng đưa mắt nhìn ả rời đi, cuối cùng vẫn không tiến lên đuổi theo.

...

Tiêu Chiến hắt hơi một cái.

Kỳ quái, ai nhắc tới anh vậy?

Đơn ly hôn chỉ là ký tên còn chưa có làm công chứng, Tiêu Chiến dự định lấy giấy chứng nhân ly hôn xong lại tiếp tục cùng Vương Nhất Bác nhập bọn sống chung.

"Ầm."

"Ầm."

Lật tung toàn bộ đồ trong nhăn kéo, Tiêu Chiến cũng không tìm được bóng dáng thỏa thuận ly hôn, rốt cục cũng tìm được ở phía dưới cùng, sau đó... anh phát hiện, chỗ ký tên....

Thủng một lỗ to đùng:)

Tiêu Chiến lập tức gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác.

Đối phương không nhận

Tiêu Chiến tiếp tục gọi điện thoại, lại lấy ra một phần đơn viết tay khác, may là đơn viết tay còn không có bị làm hư. Chỉ là, Tiêu Chiến ngày hôm nay mới nhìn rõ ràng chữ trên phần ký tên.

Vương Nhất Bá???

Thằng cha này, lại còn dám ký Vương Nhất Bá?

Anh đây còn là Trần Độc Tú* đấy!

*陈独秀: ý chỉ người tài giỏi, ngầu lòi. Cả đoạn ý là cậu nhà ký tên là nhất bá (tự khen mình giỏi) thì anh còn giỏi hơn cậu.

Tiêu Chiến nhất thời không nói lên lời, anh thật sự là bị mạch não của Vương Nhất Bác đánh bại rồi.

Tiêu Chiến lại gọi điện thoại một lần nữa, Vương Nhất Bác rốt cục cũng tiếp.

Tiêu Chiến bực mình: "Trở về bị đánh!"

Một đầu khác giọng Vương Nhất Bác chậm rãi: "Tiền đã xài hết rồi?"

Tiêu Chiến: "Tiền vẫn chưa tiêu hết... Không phải! Cậu nhìn chuyện tốt mà cậu làm đi! Đơn ly hôn có phải là bị cậu hủy không?"

Giọng Vương Nhất Bác rất vô tội: "Làm sao có thể. Chắc là là bị chuột gặm rồi."

Tiêu Chiến: "..."

Chắc chắn là con chuột to nào đó tên là Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vô cùng tỉnh táo: "Cậu ở đâu, tôi đi tìm cậu."

Vương Nhất Bác im lặng vài giây.

"Tôi đang đi công tác." Giọng của cậu lửng lơ vụt qua, không nghe ra là lời nói thật được, rõ ràng đang nói láo.

Vương Nhất Bác vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Cảnh Nghi lớn giọng: "Đại boss, nghe điện thoại xong chưa?"

Tiêu Chiến: "..."

Vương Nhất Bác: "... Cùng Cảnh Nghi."

Tiêu Chiến: "Tôi lập tức đi công ty, cậu chờ tôi."

Ngày đó quả thực là bị Vương Nhất giở trò mê hoặc tâm trí mới quên đi làm thủ tục tiếp theo. Lúc này Tiêu Chiến có chút sầu não bởi vì anh không hiểu tại sao Vương Nhất Bác muốn làm như thế.

Tiêu Chiến cúp điện thoại, thay quần áo đi tìm Vương Nhất Bác.

Công ty cách không xa, Tiêu Chiến nhanh chóng đến nơi.

Ngày hôm nay không có việc, lão Mạnh nghỉ, Tiêu Chiến cũng nghỉ một ngày, ai mà ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Bước chân của anh rất nhanh, giày thể thao phát ra tiếng huỳnh huỵch, đến chỗ ngoặt suýt nữa đụng phải đối phương.

Tiêu Chiến mắt tối sầm lại, may mắn đối phương phản ứng nhanh hơn anh, vững vàng kép lấy cánh tay Tiêu Chiến.

"Thật có lỗi thật có lỗi..."

Lòng Tiêu Chiến vẫn còn sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy lại là Giang Trừng.

Anh hơi kinh ngạc: "Giang Trừng? Sao cậu cũng tới đây?"

Giang Trừng mỉm cười nói: "Có một số việc cần xử lý. Còn anh, sao lại đến đây?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Cũng có vài việc cần xử lý."

Giang Trừng: "Vậy chúng ta cùng đi?"

"Được."

Nhớ lại chuyện xấu hổ trước đó, Tiêu Chiến không chủ động hỏi tình huống của Giang Trừng, tránh cho cậu ta hiểu lầm. Bước chân của hai người không nhanh, Giang Trừng rất biết thân biết phận, duy trì khoảng cách, nói chuyện cũng rất có chừng mực.

Hai người hàn huyên trò chuyện về tình hình gần đây, Tiêu Chiến thấy tâm trạng cậu ta không tồi cũng mừng thay cho cậu ta.

Qua một thời gian ngắn nữa, Giang Trừng cùng Ngôn Linh Kiều sẽ đính hôn, ngày tháng tươi đẹp của Ngôn Linh Kiều cũng sắp đến.

Tiêu Chiến đang theo Giang Trừng lên lầu, ngay lúc đó, Vương Nhất Bác xuất hiện ngay giữa đường. Tiêu Chiến đang nghiêng đầu cùng Giang Trừng nói chuyện phiếm, trên mặt đầy ý cười, bóng dáng Vương Nhất Bác bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt dọa anh nhảy lên cao ba thước, suýt nữa trẹo chân

"Cẩn thận!"

Giang Trừng đỡ lấy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chưa hoàn hồn đứng thẳng, lúc này mới thở dài ra một hơi.

Túi của anh rơi xuống đất, đồ vật toàn bộ rơi ra. Trừ điện thoại di động và vài món đồ dùng vụn vặt lẻ tẻ, còn có hai văn kiện rơi ra, vài chữ to " Đơn ly hôn" lọt vào trong tầm mắt.

Giang Trừng kinh hoàng nhìn thoáng qua tờ đơn, lại liếc mắt nhìn Tiêu Chiến.

"A ngại quá, ngại quá."

Tiêu Chiến vội vàng nhặt lên, thô lỗ nhét vào trong bọc.

Giang Trừng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác một tay đút túi, bước mấy bước xuống cầu thang, lướt qua cậu ta đỡ lấy Tiêu Chiến. Cậu chậm rãi hỏi: "Không có việc gì?."

Tiêu Chiến tức giận đập cậu một cái, động tác có chút thân mật.

"Cái này không còn tại cậu, xuất quỷ nhập thần. Đi mau."

"Ừ."

Tiêu Chiến cùng Giang Trừng lên tiếng chào hỏi, bị Vương Nhất Bác trực tiếp dắt đi xuống dưới. Giang Trừng đưa mắt nhìn hai người rời đi, đầy trong đầu là đơn thỏa thuận ly hôn kia, nhất thời quên đi mình tới để làm gì.

...

Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác từ công ty cao ốc ra, đi trên đường phố.

Trên mặt của anh không có ý cười như lúc nói chuyện với Giang Trừng, xụ mặt giống là ai thiếu tiền anh vậy.

Hai người ăn ý đi đến một quán cà phê, ngồi xuống, gọi một đống ăn nhẹ, cho đến lúc khoai tây chiên cùng đồ uống tất cả lên về sau, mới chính thức vào chủ đề.

Tiêu Chiến hỏi: "Tại sao lại phá đơn?"

Vương Nhất Bác chậm rãi hỏi lại: "Tại sao muốn ly hôn?"

Tiêu Chiến ngẩn ngơ: "Có ý gì?"

"Bây giờ anh có người mình thích sao?"

"Ách, không có."

"Cuộc sống bây giờ thoải mái dễ chịu không?"

"... Thoải mái dễ chịu."

"Cho nên, chờ anh quyết định thay đổi lại đi ly hôn sau."

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nói đến sửng sốt một chút, không khỏi cảm thấy lời cậu nói cũng có chút đạo lý. Anh lâm vào trầm tư, cẩn thận xem xét logic, suy nghĩ kỹ một chút hình như cũng không phải không có lý?

Tiêu Chiến thật phiền muộn.

Phiền muộn ở chỗ, anh lại bị Vương Nhất Bác thuyết phục?

Anh buồn bực ăn cọng khoai tây, cho ra ý kiến phản bác: "Sẽ có mùa xuân thứ hai."

Vương Nhất Bác: "A."

Thế là, trong vòng ba giây đồng hồ Tiêu Chiến hoàn toàn quên đi việc tại sao Vương Nhất Bác muốn làm hỏng đơn ly hôn.

Ban đêm.

Mọi người nói muốn ăn liên hoan, lão Mạnh không đi nhưng Tiêu Chiến không thể tránh khỏi. Cho dù anh có thể để cho Cảnh Nghi cự tuyệt giúp mình nhưng vì hòa nhập hoàn cảnh, Tiêu Chiến cảm thấy nên đi liên hoan, dung nhập hoàn cảnh cho tốt.

Ở công ty nhiều ngày như vậy, kỳ thật anh vẫn luôn chỉ giao thiệp với lão Mạnh và mấy người bọn Cảnh Nghi, nhân viên phía dưới còn không biết là người thế nào.

Tiêu Chiến tiến phòng, mấy người liền bắt đầu ồn ào.

"Ôi ôi ôi đại mỹ nam, hôm nay cuối cùng tới rồi!"

Cũng có người không thực lòng tin phục anh. Dù sao game vẫn còn đang trong giai đoạn chế tác, bọn họ chưa thấy được năng lực của Tiêu Chiến, tự nhiên sẽ nghĩ rằng anh là lính nhảy dù.

Tiêu Chiến khách khí ngồi bên cạnh một chàng trai, lẻ tẻ vài ngươi biểu lộ khác nhau, chỉ sợ là một bữa Hồng Môn Yến*.

*Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc, ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người.

Tiêu Chiến mỉm cười chào hỏi, có người trực tiếp hừ một tiếng.

"Giả mù sa mưa."

Anh chả thèm để ý, tâm trạng vô cùng tốt vững vàng ngồi trên ghế. Mọi người đã bắt đầu nói chuyện, đương nhiên sẽ hiếu kì thân phận của Tiêu Chiến, hỏi anh không ngừng. Tiêu Chiến chỉ mới nói câu đã kết hôn, mấy nhân viên có ý đã ảm đạm thương tâm, nửa đường bỏ cuộc.

Trò chuyện một chút thì đồ ăn được manh lên, Tiêu Chiến chuyên chú tâm ăn dồ ăn, liền nghe được mấy cô gái bên cạnh nhỏ giọng cười trộm.

"Nhìn dáng dấp anh ta xem, nhà quê."

"Đúng đấy, cứ như chưa bao giờ thấy tiệc vậy."

Tiêu Chiến đang ăn đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm mấy cô gái kia. Cặp mắt đào hoa kia lúc không cười đuôi mắt hất lên, nhiều hơn mấy phần ác liệt dọa mấy cô gái kia lập tức im miệng.

Một giây sau, cặp mắt đào hoa ác liệt kia biến thành cong cong cười.

"Thật có lỗi, khiến mọi người chê cười cho rồi."

"Không có không có..."

Mấy người vội vàng lắc đầu.

Nhìn gương mặt kia của Tiêu Chiến, xét thấy không dễ chọc, mấy người các cô lập tức ý thức được Tiêu Chiến cũng không phải là người dễ bắt nạt, nhất thời có chút hậm hực.

Chàng trai bên cạnh thấp giọng nói: "Chớ để ý bọn họ, bọn họ thích ỷ đông hiếp yếu."

Tiêu Chiến nở nụ cười: "Cảm ơn."

Ăn cơm sao có thể không mua rượu, bày một vòng rượu đỏ rượu trắng, dồn dập chuốc nhau. Trưởng bộ phận khuyên nữ đồng nghiệp nữ không nên uống rượu, một chén duy nhất là kính Tiêu Chiến, cũng coi là chúc phúc cho nhân viên mới tới.

Tiêu Chiến chối từ không được, đành phải uống một chén.

Tửu lượng của anh không tốt, uống rượu vang đỏ cũng có thể say, quả nhiên, chẳng được bao lâu, Tiêu Chiến đã hơi say rượu.

Tiệc cũng sắp kết thúc, đã có mấy đồng nghiệp kích động, muốn tự mình đưa anh về nhà. Mặc dù có gia đình nhưng có thể thân thiết hơn một chút cũng là tốt, người đẹp mà, nhìn nhiều một chút còn có thể tăng tuổi thọ.

Tiêu Chiến hơi mê man, một tay anh đặt lên đầu, nheo mắt lại, gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác.

【 Cậu tới đón tôi. 】 sau đó gửi thêm tọa độ vị trí của anh.

Các đồng nghiệp vẫn đang hò hét ầm ĩ tranh cướp ai đưa anh về, Tiêu Chiến đi ra ghế lô, xoa xoa mi tâm, vẫn luôn xua tay từ chối.

Đúng lúc này.

Một bóng người từ hành lang đi đến, tư thế đi đường rất tùy ý, lại có cảm giác tồn tại rất mãnh liệt. Một đám đồng nghiệp đang nhao nhao ầm ĩ nháy mắt im lặng, hành lang vốn dĩ rất ầm ĩ giờ lại vô cùng an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Người đàn ông này là ——

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng đen, che khuất tia sáng trên đỉnh đầu.

Tiêu Chiến khó chịu xoa xoa mắt, ngẩng đầu, Vương Nhất Bác đã đứng trước mặt. Cậu đưa lưng về phía ánh sáng, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ thấy cặp mắt kia đang nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

Anh bỗng nhiên nhiệt tình tiến đến ôm Vương Nhất Bác một cái, giọng nói kéo thật dài, ngọt chảy nước.

"Bác Bác~~, em tới rồi!"

"!!!"

Các đồng nghiệp bên cạnh trợn mắt hốc mồm.

***Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chiến: Tôi sẽ có mùa xuân thứ hai.

_End chương 33_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro