CHƯƠNG 34: Offline họp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưng Vương Nhất Bác thẳng tắp, cứng ngắc như khúc gỗ:   "..."

Thế mà Tiêu Chiến còn không hề hay biết, thân thể mềm mại tựa như một sợi dây leo, sít sao quấn ở trên người cậu. Ngay trước mặt mọi người trước, anh chúi đầu vào ngực Vương Nhất Bác dùng sức cọ, cứ như bị bệnh loãng xương, mình đứng không vững, nhất định phải dán vào Vương Nhất Bác mới được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của anh đỏ phừng phừng, tựa như ráng chiều dán trên gương mặt trắng nõn, cặp mắt hoa đào đầy nước, lấp lánh động lòng người.

Mấy nhân viên xung quanh dồn dập nhỏ giọng nghị luận về thân phận của người đàn ông xinh đẹp vừa bước vào.

Xem ra, hẳn là chồng của Tiêu Chiến. Trời sinh một đôi, xứng lứa vừa đôi, nhìn xem tình cảm của hai người tình cảm tốt như vậy, thật sự là làm cho người ta hâm mộ đến chết.

Trong ánh mắt chăm chú của bọn họ, Vương Nhất Bác cúi thấp đầu, giật Tiêu Chiến ra giống như kéo mè xửng.

Tiêu Chiến có chút không hài lòng.

Lúc này anh rất váng đầu chóng mặt, chính mình cũng không biết mình đang suy nghĩ gì. Anh giang hai cánh tay, cứ đứng tại chỗ như vậy, mắt say lờ đờ mông lung, bộ dạng như có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào.

Anh nói: "Cõng anh."

Vương Nhất Bác: "..."

Các đồng nghiệp đều vô cùng bội phục định lực của Vương Nhất Bác, nếu như là bọn họ sao có thể qua được ải người đẹp làm nũng này. Cậu đứng tại chỗ thở dài, một giây sau, cậu làm một việc mà tất cả mọi người đều không tưởng tượng nổi.

Cậu bỗng nhiên nửa ngồi xổm xuống, ôm ngang Tiêu Chiến, đứng dậy. Vác Tiêu Chiến như vác một bao gạo, Tiêu Chiến say khướt treo trên vai của anh.

Cậu chậm rãi thở dài, tựa như đang ước lượng thịt heo mà ước lượng Tiêu Chiến.

"Anh nặng quá."

Quần chúng ăn dưa: "????"

Đây là lời mà người có thể nói ra?

Dù Tiêu Chiến nửa tỉnh nửa mê nhưng lỗ tai vô cùng bén nhạy nghe được lời Vương Nhất Bác, anh đập một cái vào vai Vương Nhất Bác, chỉ nghe bốp một tiếng, Tiêu Chiến dữ dằn nói: "Thả anh xuống!"

Toàn bộ hành trình Vương Nhất Bác đều phớt lờ sự phản kháng của anh, khiêng túi gạo... À không, khiêng Tiêu Chiến đi như thế.

Để lại một đám quần chúng ăn dưa yên tĩnh hai mặt nhìn nhau: "..."

Trên đường đi Tiêu Chiến rất ầm ĩ.

Ngồi lên taxi, anh không đá chân lại thì lại vặn va vặn vẹo, quay tới quay lui, Vương Nhất Bác đã đang suy nghĩ có nên đi chỗ nào đó tìm một cái que phòng ngừa bạo lực đè Tiêu Chiến lại để cho anh không náo loạn nữa.

Anh trai lái xe dở khóc dở cười: "Người yêu cậu thật ầm ĩ ha."

Vương Nhất Bác còn chưa kịp trả lời, một cái đầu đột nhiên xuất hiện bên cạnh chỗ tựa lưng của anh lái xe, tóc tai bù xù, nổi giận đùng đùng: "Chúng ta kết hôn!"

Lốp xe bỗng nhiên tại đánh một vòng trên đường, phát ra tiếng " kít kít", anh lái xe bị dọa đến cả người toát mồ hôi lạnh.

"Xin quản lý tốt cậu ấy đi!"

Theo lực quán tính, một đầu người ngã vào ngực Vương Nhất Bác, kẻ cầm đầu Tiêu Chiến nhỏ giọng lầm bầm: "Ai vậy, thật hung dữ."

Vương Nhất Bác yên lặng che mặt anh: "..."

Cái thắng gấp của anh giai taxi đã thành công hấp dẫn lực chú ý của mấy anh cảnh sát tuần tra gần đó. Bọn họ lái xe cùng đi đến. Đứng bên cạnh ghế tài xế, anh cảnh sát liếc mắt một cái đã nhìn thấy lái xe đầu đầy mồ hôi lạnh, ngồi ở hàng sau có một chàng trai trẻ áo đen cúi đầu, tay che mặt một một chàng trai khác, chàng trai nằm ngửa tại chỗ ngồi bất lực giãy dụa, động tác mềm mại yếu đuối, tựa hồ là đã bị hạ thuốc

Anh cảnh sát: (⊙o⊙)

Thật giống cảnh phim trong« Mặt trời thiêu đốt trái tim*», phân đoạn cảnh sát Đoạn Dịch Hoành phát hiện mục tiêu Đặng Siêu, ánh mắt anh cảnh sát cứng lại, vừa sợ vừa giận, chỉ vào ghế lái xe gầm thét: "Dừng xe!!"

*Tên gốc: Liệt nhật chước tâm, là bộ phim điện ảnh do Lam Sắc Tinh Không và Bắc Nạp hợp tác sản xuất, đạo diễn Tào Bảo Bình. Bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết "Vệt đen bầu trời" của nữ tác giả Tu Nhất Qua. Phim công chiếu tại Trung Quốc vào ngày 27 tháng 08 năm 2015

Còn dám lừa bán người, lợi hại thế cơ à!

Anh lái xe lập tức hoảng hồn.

Dưới tình thế cấp bách, suy nghĩ loạn hết cả lên, vốn là muốn phanh xe nhưng lại hồ đồ, chiếc xe vừa mới bình ổm chạy đột nhiên chạy vèo vào về phía trước, anh cảnh sát vội vàng kéo vang còi cảnh sát, lấy ra chiếc loa lớn: "Người phía trước không được chạy!"

Cũng may Vương Nhất Bác tương đối tỉnh táo, lập tức chỉ huy lái xe dừng lại.

Chiếc xe chạy mấy trăm mét, rốt cục cũng đã ngừng lại dưới sự vây bắt của một vài chiếc xe tuần tra.

Tiêu Chiến trong ngực cậu ngủ đến mơ mơ màng màng: "Đến nhà à?"

Vương Nhất Bác: "..." Hình như, càng chạy càng xa.

Anh cảnh sát bắt bọn họ giao giấy chứng minh thư ra, may là Vương Nhất Bác có mang theo túi tiền trong người, có chứng minh thư. Anh cảnh sát gọi điện thoại mấy lần, sau khi kiểm chứng tin tức của hai người mới hậm hực nói ra: " Kiểu chơi tình thú của vợ chồng son đấy à."

Là người vẫn không biết rõ tình hình, Tiêu Chiến vẫn mơ mơ màng màng dựa vào Vương Nhất Bác ngủ say.

Vương Nhất Bác gọi lái xe, đưa hai người bọn họ đưa đến nhà. Cậu vẫn dùng tư thế khiêng gạo để khiêng Tiêu Chiến vào nhà. Trong mơ, Tiêu Chiến cảm giác mình đầu nặng chân nhẹ, bụng rất khó chịu, rốt cục cũng được đặt lên giường, anh trở mình, không chịu ngủ yên ổn, hai chân thon dài đạp tới đạp lui, đạp đến giày rơi trên mặt đất.

Anh bắt đầu co người cởi áo khoác rồi cở áo len, mắt thấy cái bụng trắng noãn bằng phẳng sắp lộ ra, động tác của Vương Nhất Bác nhanh hơn anh, trực tiếp dùng chăn mền bọc lấy Tiêu Chiến.

Chăn mền đều bị buộc chặt chẽ vững vàng, cứ thế mà trói Tiêu Chiến thành một cái xác ướp.

Không cách nào giãy dụa, Tiêu Chiến nhắm mắt lại bắt đầu lẩm bẩm: "Bác Bác... anh muốn uống nước."

Nói, Tiêu Chiến liếm liếm môi, lộ ra đầu lưỡi mảnh khảnh hồng hào.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy cậu hẳn là cũng nên uống một cốc nước.

Cậu lấy một cái ống hút đặt ở trong chén nước, Tiêu Chiến nửa mở mắt ừng ực ừng ực uống hết một nửa, rốt cục cũng không kêu khát nữa.

Vương Nhất Bác đặt cốc nước xuống, chuẩn bị rời đi, Tiêu Chiến chợt trở mình.

Anh dùng sức nhúc nhích một chút, cả người tựa như một em bé tằm đang cố gắng bò đi, mang chăn mền từ mép giường lăn xuống dưới, trực tiếp ép Vương Nhất Bác lên mặt đất.

Cùi chỏ của cậu chống đất, kêu lên một tiếng đau đớn.

Chăn mền tản ra, thân thể mềm mại của Tiêu Chiến ép ở trên người cậu, trên cổ và mặt cậu đều là mùi hương thơm ngát đặc biệt từ hơi thở của Tiêu Chiến.

Hai người bị chôn trong đống chăn mềm mại, tựa như đang dựa sát vào nhau ngủ.

Vương Nhất Bác không nhúc nhích, giống tảng đá.

Trong ngực, Tiêu Chiến cười ngọt ngào, mơ mơ màng màng kêu một tiếng "Bác Bác".

Một tiếng này vừa dịu dàng lại vừa mềm mại, vừa giống làm nũng lại vừa giống tán tỉnh. Vẻ mặt Vương Nhất Bác bình tĩnh cực kì, nhưng hai cái ta đỏ phừng phừng đã phản bội cậu.

Anh dựa trong lồng ngực của cậu, ngủ không đến vài giây, tay bỗng nhiên sờ soạng lên: "A... Tiếng trống ở đâu ra vậy?"

Vương Nhất Bác tỉnh táo giữ chặt tay anh: "Đi ngủ."

"Thế nhưng mà..."

"Đi ngủ."

"Ồ."

Đèn ngủ trong phòng sáng lên, ánh đèn ấm áp chiếu xuống trên thân hai người. Trong chăn truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nửa nằm nửa ngửa trên đất, khuỷu tay bị sàn nhà đập đến đau nhức nhưng lại không có nhúc nhích.

Cậu khe khẽ thở dài.

Lại thở dài.

"..."

Trong lúc ngủ mơ Tiêu Chiến nhíu mày lại, kỳ quái, tiếng trống này sao lại càng lúc càng nhanh vậy.

...

Hôm sau, Tiêu Chiến đầu đầy mồ hôi bừng tỉnh.

Tỉnh lại thì phát hiện anh bị quấn trong chăn, che vô cùng chặt chẽ không thể động đậy.

Áo len và quần đều không cởi ra, giống như là bị thiêu đốt trong lò lửa, nóng đến mức Tiêu Chiến miệng đắng lưỡi khô, vội vàng cầm lấy nửa chén nước đầu giường uống sạch bách.

Tiêu Chiến thay áo ngủ, tinh thần phấn chấn ra cửa, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm một hộp sữa bò.

Tiêu Chiến: "Mẹ ơi! Con mắt của cậu sao thế?"

Vương Nhất Bác thế mà cũng có ngày mắt có quầng thâm?

Vương Nhất Bác sâu kín nhìn anh một cái, không muốn nói chuyện.

Tiêu Chiến chỉ nhớ rõ tối hôm qua uống rượu, gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, chuyện kế tiếp không nhớ rõ cái gì cả. Từ việc anh tỉnh lại trên giường thì có thể phán đoán, Vương Nhất Bác chắc chắn mang anh về rất vất vả.

Tiêu Chiến có chút chột dạ: "Thật có lỗi, tôi không có làm cái chuyện gì quá đáng chứ?"

Vương Nhất Bác mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt nói cho anh biết, tối hôm qua anh vô cùng vô cùng vô cùng quá đáng.

Tiêu Chiến ngại hỏi, anh cho là mình nôn vào người Vương Nhất Bác, hỏi lại chẳng phải là càng lúng túng hơn à.

Vì báo đáp Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến sảng khoái tiếp nhận chọn món, vất vả làm một bữa tiệc lớn. Ăn uống no đủ, Vương Nhất Bác không còn dùng ánh mắt lên án anh nữa, hai người lại khôi phục không khí hài hòa ngày xưa.

Cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi, Tiêu Chiến nhìn thấy lão Mạnh gửi tin nhắn cho anh.

【 nghe nói, cậu bị chồng khiêng về như khiêng bao gạo? [ cười trộm ] toàn bộ phận đều nhìn thấy ha ha ha ha ha ha! 】

Tiêu Chiến: "..."

Anh âm thầm nghiến nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Hôm qua anh về nhà thế nào?"

Vương Nhất Bác rất không muốn sống nói láo: "Cõng về."

Tiêu Chiến: "Dùng lưng hay là dùng vai?"

Vương Nhất Bác: "... quên rồi."

Tiêu Chiến: "Cậu sắp xong rồi, thật sự."

...

Tên thật của Bạch Long Mã là Bạch Lung, lúc gửi tin nhắn thoại cho Tiêu Chiến giọng nói rất ngọt, không có chỗ nào giống dáng vẻ hào khí ngất trời trong game.

Cậu ta hưng phấn chào hỏi, nói với Tiêu Chiến thời gian và địa điểm.

Số người trong bang phái cùng thành phố với anh không ít, không ngờ Bạch Long Mã lại sống cách chỗ ở của Tiêu Chiến không xa, nhiều lắm cũng chỉ mất hơn nửa giờ đường xe đã có thể đến nơi. Lần này là chỉ là một buổi tụ họp nhỏ, chỉ có chừng năm sáu người, đều người chơi tương đối tốt, Tiêu Chiến lúc này mới dám yên tâm đi cùng.

Bọn họ đặt phòng riêng tại một nhà hàng, đây là tiệm ăn do gia đình Chân Hướng Lên Trời mở, gia cảnh của Chân Hướng Lên Trời không tồi, giống với Bạch Long Mã, hai người đều là thường thường bậc trung, offline là một đôi tình lữ, chơi game gì đều là acc tình nhân.

Còn lại còn có Đặng Bố Lợi Thiếu, Ta chính là Diệp Lương Thần, Bánh Bao Thịt Đánh Chó. Tiêu Chiến nhìn thấy tên họ không khỏi cười.

Khí trời bên ngoài còn rất lạnh, Tiêu Chiến tùy ý mặc áo lông cùng quần jean, đeo khăn quàng và cùng mũ, che chắn chặt chẽ ra cửa. Đợi cho anh đến tiệm cơm, mấy người khác đều đã có mặt, đã bắt đầu trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Tiêu Chiến đẩy cửa phòng ra, bỏ mũ xuống, mấy người đang náo nhiệt nói chuyện phiếm bỗng nhiên sững sờ tại chỗ.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, không dám nhận bừa mỹ nhân trước mặt. Cho dù anh để mặt mộc thì vẫn đẹp đến mức không gì sánh được.

Tiêu Chiến cười híp mắt mở miệng: "Hello, tôi là Chiến."

"Bà mẹ nó!!"

Cô gái duy nhất ở đây hú lên quái dị: "Cậu giấu kỹ thật đấy!"

"Thật bất ngờ, đây là nam thần của nhà nào hạ phàm vậy?"

Không khí vừa mới cứng đờ lập tức nóng lên. Bọn họ nhiệt tình gọi tên Tiêu Chiến, ầm ĩ như một cái tổ chim khiến Tiêu Chiến không biết nói gì hơn.

Mấy người dồn dập giới thiệu lẫn nhau, khiến Tiêu Chiến kinh ngạc chính là, Đặng Bố Lợi Thiếu là cái nam sinh cao trung, tuổi còn trẻ ngưng rất cool ngầu, luôn đội mũ lưỡi trai, hai tay ôm vai.

Một anh trai cười hì hì tay lên bả vai Bạch Lung, nói: "Ta chính là cún con* của anh ấy."

* Ở Trung Quốc, từ cún con (小奶狗 - xiǎo nǎigǒu) dùng để chỉ những chàng trai yêu những người lớn tuổi hơn mình. Trong mắt người yêu, những chàng cún con là người đơn giản, ngây thơ, ân cần, chu đáo - và quan trọng nhất là rất trung thành và đeo bám - như một thú cưng vậy.

"Không, cậu là chó già."

"..."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười: "Chân Hướng Lên Trời?"

Nụ cười chàng trai có chút ngượng ngùng: "Đúng, là tôi, Phong Điềm."

Tiêu Chiến ngồi trên ghế, Chân Hướng Lên Trời cũng là Phong Điềm liền cười hì hì, nói: "Đại thần đâu?"

Cậu ta vừa nói, những người còn lại dồn dập vểnh tai: "Đúng vậy đúng vậy, đại thần thế nào, hai người các ngươi là ở cùng một nhà sao? Hai người đã kết hôn rồi?..." Ríu rít hỏi một đống vấn đề.

Tiêu Chiến: "Chỉ là người bình thường thôi."

Bạch Lung cắt một tiếng: "Cậu trông chả khác nào Lưu Cường Đông không biết vợ mình đẹp cả."

Tiêu Chiến: "..."

Bạch Lung nói: "Mình thật sự không ngờ cậu lại xinh như vậy đấy. Nếu mà biết, còn để Khinh Phong Linh Kiều kia ra sức đắc chí cái gì chứ, còn nói cái gì mà khuynh nước khuynh thành, tôi cười ỉa."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu: "Người có người đặc sắc, chuyện này không so được."

"Nếu nình là Giang Quốc Cô Trừng, mình nhất định sẽ chọn cậu. Đáng tiếc cậu đã có đại thần lợi hại hơn rồi nha."

Nói đến đây, Bạch Lung đè thấp tiếng nói, vui buồn thất thường nói: "Cậu có biết không, hai người bọn họ chia tay rồi."

Tiêu Chiến: "Hả? Ai?"

"Thì là Giang Quốc Cô Trừng cùng Khinh Phong Linh Kiều đấy. Bạn thân của Khinh Phong Linh Kiều còn ở trong group tố khố đó, nói là đại thần bị một ả hồ ly không biết xấu hổ quyến rũ đi mất."

Tiêu Chiến lười quan tâm chuyện thị phi của người khác, nhưng chuyện này anh thật sự rất kinh ngạc.

"Bọn họ chia tay?!"

Không đúng, dựa theo kịch bản, lúc này Giang Trừng sắp công thành danh toại, ngay sau đó cậu ta sẽ làm một đám cưới thật hoành tráng với Ngôn Linh Kiều chứ. Hai người lại chia tay vào lúc mấu chốt, sao có thể? Giang Trừng làm sao mà phấn chấn lại được?

Tiêu Chiến đầu đầy dấu chấm hỏi.Hay là —— người vợ đời trước của Giang Trừng xuất hiện?

Tiêu Chiến hoàn toàn đứng hình.

"Ai biết được. Dù sao mọi người cũng đồn đại nhiều lắm. Ngươi xem Giang Quốc Cô Trừng bây giờ đang tham gia đánh tranh tài đó, rất có danh tiếng, nếu tôi là Khinh Phong Linh Kiều chắc là phải hối hận đến chết mất, đắc ý vênh váo cho lắm vào."

Phong Điềm ở một bên đáp lời: "Tiểu bảo bối, em đang ở chỗ này đấy, không cho phép anh nhớ thương giống đực nào khác."

Những người khác ra vẻ buồn nôn không chịu được.

Mấy người nói chuyện vô cùng náo nhiệt, thực đơn mang lên, Tiêu Chiến chọn một món ăn tương trưng còn lại để người khác gọi. Lần này nói là để Phong Điềm mời khách, từ chối không được Tiêu Chiến đành phải chấp nhận thôi.

Đồ ăn được đưa ra, Phong Điềm nhiệt tình mời mọi người: "Ăn nhiều một chút, đầu bếp nhà chúng ta những khác không được chỉ có làm thịt cá là tuyệt nhất, mọi người nhất định phải nếm thử."

Tiêu Chiến cầm lấy chiếc đũa, trong đầu chợt hiện lên một đôi mắt sâu kín, vốn là chút đói bụng, nháy mắt anh đã không có muốn ăn nữa.

Tiêu Chiến: "..."

Thấy anh một hồi lâu vẫn không hề động đũa, Bạch Lung ngẩng đầu thì nhìn thấy Tiêu Chiến khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây, đến cửa sổ cũng không buông tha.

Bạch Lung: "Cậu làm gì vậy???"

Tiêu Chiến: "... Không có gì, chỉ là có chút khẩn trương."

Mặc dù không có nói với Vương Nhất Bác, nhưng mà cái này cũng không tính là ăn mảnh đâu nhỉ? Tiêu Chiến quả thực đã bị Vương Nhất Bác dọa cho thần hồn nát thần tính rồi

Anh dứt khoát lấy di động ra chỉnh chế độ thành yên lặng tránh cho Vương Nhất Bác gửi tin tức tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mọi người bắt đầu ăn cùng mọi người.

Những người khác: "..."

Người của đại thần đều kỳ quái như thế sao?

Mọi người ăn bữa cơm này rất vui vẻ, thêm Wechat lẫn nhau, hẹn cuối tuần có thể cùng nhau đi ăn cơm dã ngoại hoặc là đi leo núi. Đây coi như là lần đầu tiên anh có bạn bè ở thế giới này, anh vui vẻ cùng mọi người trao đổi Wechat, cẩn thận hẹn thời gian gặp mặt lần sau.

Ra cửa, bên ngoài nhưng bông tuyết nhỏ rơi xuống, chân trời mênh mông một mảng trắng xóa

Tiêu Chiến khoác áo khoác, mấy người khác nói muốn đưa Tiêu Chiến về đều bị anh uyển chuyển cự tuyệt. Ăn uống no đủ là lúc thích hợp để đi bộ, Tiêu Chiến hơi híp mắt lại, hưởng thụ cảm giác những bông tuyết li ti rơi trên mặt lấy, đúng lúc này, anh nghe được một tiếng cười khẽ quen thuộc.

Tiêu Chiến kinh ngạc mở to mắt, rõ ràng là Giang Trừng.

Giang Trừng hôm nay mặc áo khoác dài màu xám, đeo khăn quàng cổ lộ ra vẻ hiền lành lịch sự. Cậu ta từ tòa nhà đi xuống, xa xa phát hiện bóng người Tiêu Chiến liền bước nhanh đi lên trước.

Bước chân của cậu ta có chút hưng phấn nhưng Tiêu Chiến chưa từng phát hiện được.

Tiêu Chiến hơi kinh ngạc: "Sao cậu cũng ở nơi đây?"

"Thật là đúng dịp, đây là lần thứ mấy chúng ta vô tình gặp nhau rồi nhỉ?" Giang Trừng mỉm cười, "Tôi tới gặp người quen. Anh ăn cơm chưa?"

Tiêu Chiến: "Đã ăn xong, đang chuẩn bị đi về."

"Vừa hay hôm nay tôi lái xe để tôi đưa anh về."

"Không cần không cần..."

Giang Trừng rất kiên trì: "Dù sao tôi cũng coi là một nửa nhân viên của Gia Lam, anh vẫn là để tôi đưa về đi, về sau tất cả mọi người là đồng nghiệp còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt."

Tiêu Chiến không thể cự tuyệt chỉ có thể ngồi ghế sau xe

Giang Trừng lái xe rất ổn, trời tuyết lớn, cậu ta cố ý giảm tốc độ xe xuống, có lẽ cũng không chỉ là vì thời tiết.

Điều hoà mở vừa đủ, Tiêu Chiến ấm áp tràn vào, run lẩy bẩy xoa xoa đôi bàn tay.

Giang Trừng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, cười nói: "Rất lạnh?"

"A, còn tốt."

Tiêu Chiến là có chút xấu hổ, anh không biết nên nói chuyện cùng Giang Trừng thế nào.

Trong đầu đều là chuyện Bạch Long Mã nói với anh, liên quan tới quan hệ của Giang Trừng và Ngôn Linh Kiều. Chuyện này không có liên quan gì tới anh, Tiêu Chiến chỉ nghĩ nghĩ trong lòng một chút sau đó lập tức ném đến sau đầu.

Giọng Giang Trừng trầm ấm nói về tình hình dạo này của cậu ta, đối với Tiêu Chiến không e dè khiến Tiêu Chiến không biết làm sao. Cậu ta nhắc tới tiến độ thi đua hiện tại, còn nói cả dự định trong tương lai, giống như là đang giới thiệu mình cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến luôn có cảm giác là lạ.

Liên tưởng đến chuyện Ngôn Linh Kiều, Tiêu Chiến không muốn mình tự mình đa tình, anh chỉ có thể giả bộ như không có việc gì nhìn qua ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Giang Trừng một tay vịn tay lái, nhìn qua con đường phía trước, giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Liên quan tới chuyện ngày đó nhìn thấy đơn ly hôn... Thật có lỗi, là tôi mạo muội, nhưng hai người?"

Tiêu Chiến không muốn nói nhiều như vậy, chỉ là lừa gạt nói: "Xích mích nhỏ giữa vợ chồng thôi, cậu bỏ qua cho."

Giang Trừng lại liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, nhìn qua vẻ mặt Tiêu Chiến, như có điều suy nghĩ.

Về đến nhà, Vương Nhất Bác vẫn ở thư phòng không ra.

Tiêu Chiến thay quần áo, bỗng nhiên tìm không thấy điện thoại di động của mình. Anh lăn qua lộn lại cũng tìm không thấy, cuối cùng cũng không thể không nhờ Vương Nhất Bác giúp đỡ.

"Cộc cộc cộc!" Tiêu Chiến gõ cửa vài cái, "Vương Nhất Bác, nhanh gọi điện thoại cho tôi đi, tôi tìm không thấy."

Vương Nhất Bác đi ra cửa, gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.Hồi lâu không có động tĩnh.Tiêu Chiến có chút ngơ ngác, không xong, anh nhớ là hình như anh để điện thoại ở chế độ im lặng mất rồi.Vương Nhất Bác đang dựa vào cửa bỗng nhiên đứng thẳng người, con mắt dài nhỏ của cậu có chút nhấc lên, chầm chập nhìn thoáng Tiêu Chiến, vẻ mặt nhìn thế nào cũng không thấy vui vẻ.

Tiêu Chiến không ý rằng Vương Nhất Bác đang nhìn chăm chú, anh còn đang bận tìm tới tìm lui trên ghế sô pha và trên giường tìm tới tìm lui, không hề nghĩ tới khả năng nó đã rơi ở bên ngoài.

"Kỳ lạ, rốt cuộc là chạy đi nơi nào rồi?" Tiêu Chiến xoa xoa tóc, vẻ mặt khổ não.

Trên điện thoại Vương Nhất Bác hiện ra tin nhắn của đối phương

【 là Tiêu Chiến sao? Tôi là Giang Trừng, điện thoại của anh rơi trên xe tôi, hiện tại không tiện nghe. Anh gửi địa chỉ tới, tôi qua đưa cho anh. 】

Vương Nhất Bác: "..."

_End chương 34_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro