CHƯƠNG 40: Tiêu không cay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáp ứng yêu cầu của công ty, Tiêu Chiến mở một Weibo làm việc, trầm ngâm suy nghĩ nửa ngày, mãi mới nghĩ được một cái tên, tốn cả một ngày trời, anh suýt chỉ vì tìm một cái tên mà chết ngay tại chỗ.

Theo tin bát quát của nhỏ thư ký, lúc Cảnh tổng nghe được tên Tiêu Chiến thì cơ mặt co giật liên tục, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt xuống lời muốn nói.

Tay của cậu gõ gõ trên bàn, nói: "Ưm..." Tiêu không cay"... Cái tên này, rất hay, rất hay."

Tiêu Chiến đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Cảnh Nghi, muốn cười nhưng lại không cười cười nổi.

Không cảm thấy cái tên này rất ấn tượng sao?

Cá nhân Tiêu Chiến tỏ vẻ anh vô cùng hài lòng.

Weibo "Tiêu không cay" được sáng lập, mang theo danh họa sĩ của « Hiệp Khách Hành » lại thêm được weibo chính thức của công ty tag vào, lập tức hấp dẫn nhóm quần chúng hít drama đầu tiên. Bọn họ tràn vào Weibo, chỉ thấy duy nhất một bài đăng:

Tiêu không cay: hello~ buổi tối mọi ăn gì? Cho tôi tham khảo chút nào.

Thế là, đám dân mạng vốn định đến thổ lộ lập tức quên đi dự tính ban đầu, dồn dập nhắn lại bữa tối của mình bên dưới bài đăng, có không ít bữa tối xinh đẹp bị đẩy lên hàng phía trước. Tự nhiên weibo của anh lại biến thành hiện trường giao lưu cơm tối quy mô lớn.

Hai giờ sau, Tiêu không cay lại đăng một Weibo mới, chính văn chỉ có hai chữ đơn giản: Cơm tối.

Hình ảnh đi kèm không photoshop. Trên bàn bày biện mấy đĩa đồ ăn thường ngày, có thịt có rau, hồng hồng xanh xanh trông rất đẹp mắt, phối hợp là hai bát cơm trắng, khiến cho người là thèm, muốn đi lên nếm thử vài miếng.

"Oa là chủ blog làm sao? Vừa biết hội họa lại biết làm cơm, quả thực là nam thần aaaaa."

"Người bên cạnh là ai vậy?"

"Ghen tị! Em cũng muốn ăn!"

"Ài, Cuột sống thần tiên, ghen chết mất!"

Người không biết còn tưởng rằng là chủ blog là người yêu mỹ thực, Weibo hoàn toàn đi đến những vấn đề chả liên quan gì đến công ty. Bình luận chỉ còn lại lời thổ lộ và thảo luận của mấy đồ tham ăn, lẻ tẻ có mấy bình luận không não cũng lập tức bị ép xuống, như đá chìm trong nước, không nhấc nổi một tia bọt nước đã biến mất không thấy gì nữa.

Đời trước lúc Tiêu Chiến mở Weibo, fan hâm mộ ít hơn nhiều so với bây giờ. Khi đó anh chỉ đăng lên một chút tranh vẽ lúc rảnh rỗi, ngẫu nhiên sẽ có một ít ảnh lúc đi du lịch, số fan hâm mộ không nhiều nhưng tất cả đều rất thân thiện, hài hòa.

Bây giờ số fan trở nên nhiều hơn, chỉ mới một đêm đã thu được rất nhiều tin nhắn riêng và lượt tag khiến Tiêu Chiến hơi thấp thỏm. Cũng may những người trêu chọc kiếm chuyện chỉ là số ít, phần lớn người đều rất đáng yêu. Tiêu Chiến đáp ứng yêu cầu của công ty, đăng mấy bản vẽ chưa hoàn thành lên, trợn tròn mắt nhìn số lượt theo dõi từ từ dâng lên, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã lên tới một trăm nghìn người.

Tiêu Chiến hơi kinh ngạc: "Thật không ngờ lại có nhiều người tới như vậy."

Người vừa ít đăng bài ít vừa không bán hàng như anh hẳn là sẽ rất lãnh đạm mới đúng chứ.

"Đây là chuyện trong dự liệu." Lão Mạnh tiến lên trước, cười híp mắt nhìn Tiêu Chiến, "Đừng nói bọn họ, tôi nhìn Weibo của cậu cũng cảm thấy rất ấm áp. A đúng rồi, cậu có thể dạy tôi cách làm cơm hộp kia không, vợ tôi nhìn thấy rất thèm, nói rất muốn ăn."

Nói xong, lão Mạnh mang cho Tiêu Chiến mang một túi táo tàu mùa đông đặt trên bàn làm việc của anh.

"Đây là đặc sản ở quê cô ấy, nói muốn đưa cho cậu một phần, cậu đừng ngại xấu xí, mấy quả táo này giòn ngọt giòn ngọt, hương vị cũng không tệ đâu."

Tiêu Chiến liên tục cảm ơn.

Khoảng thời gian này, thái độ đối xử của các công nhân viên trong công ty với Tiêu Chiến biến hóa khá lớn. Không chỉ có kính trọng anh hơn rất nhiều mà cũng không dám tùy tiện tìm Tiêu Chiến nói chuyện, ánh mắt nhìn anh cứ như đang nhìn đại boss không bằng. Đùa gì chứ, ngay cả Cảnh tổng cũng lễ độ cung kính với Tiêu Chiến, bọn họ còn dám không biết điều, thế thì lại rảnh háng quá!

Vốn dĩ ban đầu Tiêu Chiến còn muốn hòa nhập với nhân viên trong công ty, về sau thì nghĩ thông rồi, rõ ràng chính mình không cần thiết phải hòa nhập với mọi người. Ngay từ đầu anh đã từ trên trời rơi xuống, chức vị không thấp, bây giờ cũng trở thành nhân viên cốt lõi, chẳng có cách nào để hòa nhập cùng bọn họ cả, cứ tiếp tục cố gắng thì đối với mọi người mà nói đều là gánh nặng.

Đối với lời giải thích của Tiêu Chiến, lão Mạnh cười cười, nói anh nghĩ được vậy là tốt rồi.

Tại buổi tiệc thường niên ngày đó, Giang Trừng biểu hiện không tồi, gần đây phong quang vô hạn, nhiều lần được mời tham gia các loại phỏng vấn, trên không ít mạng lưới truyền thông đều có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của cậu ta. Bề ngoài cùng bên trong đều ưu tú, người như vậy sao có thể không hút fan.

Tiêu Chiến ở công ty đụng phải cậu ta một lần, Giang Trừng rất lễ phép khách khí, rất có phong độ, hai người hiểu ý tránh đi chuyện ngày đó.

Không biết Giang Trừng bị ai hạ dược, cũng không biết giữa bọn họ rốt cuộc giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì.

Chỉ là, lúc Tiêu Chiến vô tình xem được một cuộc phỏng vấn của cậu, truyền thông có hỏi Giang Trừng rằng phải chăng cậu đang yêu đương thì cậu ta trả lời là mình độc thân, Tiêu Chiến đã biết con đường này của Ngôn Linh Kiều đoán chừng sẽ không dễ đi giống như trong sách nữa.

Trong sách, khi truyền thông đặt ra vấn đề này, vẻ mặt cậu ta ôn tồn mỉm cười, thản nhiên công khai vị hôn thê của mình, không có chút ý trốn tránh nào.

Hành động này của cậu ta lại thu được một đám fan nữa.

Qua năm mới, đầu tháng, cậu ta lấy tư cách thành viên trong câu lạc bộ của Gia Lam đi tham gia thi đấu. Đây là trận đấu cuối cùng của Giang Trừng, cũng là trận đấu huy hoàng nhất trong cuộc đời của cậu, sau khi thắng được giải quán quân, tâm nguyện của cậu đã hoàn thành, cậu sẽ từ trước sân khấu dời về phía sau màn, bước vào giai đoạn thứ hai của cuộc đời mình.

Không thể không nói, bất luận là trong sách sách hay bên ngoài, Tiêu Chiến đều rất thưởng thức sự nam tính, dịu dàng và mạnh mẽ của Giang Trừng.

Chuyện phát triển đến tình trạng như bây giờ, Tiêu Chiến đã không mò ra được Giang Trừng cuối cùng sẽ cùng sẽ đến với ai. Nói không chừng tình cờ đi dạo lại trùng hợp gặp lại người vợ ở kiếp trước cũng nên, đây đều là chuyện không thể nói chính xác được.

"Cậu Tiêu, đến nhà."

Lái xe nhắc nhở Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, nói cảm ơn, xách túi táo về nhà. Đầu của anh rúc vào trong mũ, lạnh đến mức tay cứng lại, chỉ còn lại hai đầu ngón tay cầm cái túi, há miệng run rẩy trở về nhà.

Phòng khách chỉ mở ra một ngọn đèn nhỏ, màn cửa bị kéo lại, có chút lờ mờ. Tiêu Chiến sửng sốt, hỏi: "Vương Nhất Bác?"

Cửa phòng tắm mở ra.

Vương Nhất Bác xoa xoa mái tóc ngắn ướt sũng, chậm rãi nói: "Đến ngay đây."

Tiêu Chiến nghi ngờ nhíu mày: " Giờ này mà cậu tắm rửa cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác ánh mắt lấp lửng nhưng dáng vẻ vẫn bình tĩnh như cũ: "Muốn tắm."

Tiêu Chiến: "..." Lý do không có chút sức thuyết phục nào, cũng không có lời nào để cãi lại.

Đây đã là lần thứ tư, lúc Tiêu Chiến đang tìm Vương Nhất Bác thì đột nhiên đụng phải cảnh cậu tắm rửa xong ra cửa. Ngày thường Vương Nhất Bác xuất quỷ nhập thần, nếu như không phải tình cờ vào lúc sáng sớm và đêm khuya rời giường đi toilet, nghe được trong toilet của Vương Nhất Bác có tiếng nước ào ào, Tiêu Chiến có thể sẽ coi là thằng nhóc này xưa nay không tắm rửa, trên thân còn có thể chà xát chen chân vào trừng mắt hoàn cái chủng loại kia.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tiêu Chiến kìm lòng không được đi lên trước, giữ chặt cánh tay Vương Nhất Bác, cố sức ngửi ngửi người cậu.

"..."

"..."

Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người bọn họ nhìn chăm chú nhau, cảnh đẹp đến mức không tưởng nổi. Ngón tay mềm mại mà lạnh buốt của Tiêu Chiến túm chặt lấy cánh tay ấm áp rắc chắc của cậu, anh có thể ngửi vị hơi nước, còn có thể ngửi được hương sữa.

Anh ngửa đầu, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp đuôi mắt khẽ nhếch lên, đôi môi hồng hào cong lên lộ ra hai cái răng thỏ.

Mặt của anh hơi phiếm hồng, ánh mắt lóe lên, giống dải Ngân Hà có vô số ngôi sao.

Sau đó...

Anh sâu kín nói: "Vì sao tắm rửa xong còn phải xịt nước hoa?"

Vương Nhất Bác: "Anh ngửi sai rồi."

Tiêu Chiến: "Hai ngày trước anh vừa mới ngửi qua đấy, là nước hoa nam Gucci đúng hay không?"

Vương Nhất Bác: "Anh ngửi nhầm rồi."

Tiêu Chiến: "Hơn một ngàn khối."

Vương Nhất Bác mất tự tin "... Anh ngửi nhầm rồi."

Người nào đó liều chết không thừa nhận.

Tiêu Chiến vốn muốn tặng Vương Nhất Bác một lọ nước hoa làm quà sinh nhật, sau khi ngửi thử một đống nước hoa thì phát hiện, những mùi hương này còn không bằng hương vị sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi của Vương Nhất Bác. Lại nói, trường hợp cậu cần xịt nước hoa thực sự không nhiều, còn không bằng mua một hộp quà lớn đầy đồ ăn vặt, như thế người nào đó còn vui vẻ hơn.

Hiện tại xem ra, Vương Nhất Bác hình như rất thích nước hoa?

Thế là Tiêu Chiến hoa lệ hiểu lầm.

Tiêu Chiến nói: "Anh đi rửa táo đây." Nói xong liền đi về phía phòng bếp, để lại một mình Vương Nhất Bác đứng ngây ra tại chỗ.

Một luồng gió lạnh thổi qua, cậu im lặng nghĩ, trên giáo trình hình như không phải nói như vậy. Rốt cục là sai ở bước nào?

"À đúng rồi, nghỉ Tết Nguyên Đán, cậu có tính toán gì không?"

Ngoài dự đoán của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác giọng điệu nguội ngắt nói muốn đi công tác.

Đi công tác?!

Tiêu Chiến ngớ người: "Sao đã Nguyên Đán rồi mà còn phải đi công tác, ai lại đi làm việc tầm này chứ?"

Vương Nhất Bác xoa rụng tóc bên trên Thủy Châu: "Việc quan trọng phải xử lý."

Tiêu Chiến buồn bực.

Vậy kế hoạch kia của anh chẳng phải bị dẹp rồi à?

_End chương 40_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro