CHƯƠNG 41: Công tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch luôn luôn không theo kịp biến hóa.

Tiêu Chiến đành phải tạm thời gác lại cho kế hoạch chuẩn một sinh nhật bất ngờ cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chỉ nói là nguyên nhân công việc nên cần đi công tác một chuyến, không hiểu như nào lại cứ nhằm hết và mấy ngày nghỉ tết Nguyên Đán của anh. Tiêu Chiến vừa tự hỏi rốt cục phải làm thế nào để có thể tiếp tục kế hoạch, vừa ngồi ăn đống táo răng rắc răng rắc, hết quả này đến quả khác.

Thế là, hôm sau Tiêu Chiến mang theo một hạt mụn đỏ rực ngay giữa trán đi làm.

"..."

Anh lén lén lút lút lấy ra một cái gương nhỏ, sớm biết vậy anh đã dùng kem che khuyết điểm rồi, giờ thì gay rồi, vì cái viên đậu đỏ tươi chết tiệt này mà anh bị lão Mạnh cà khịa rất lâu, còn nói đây là nốt ruồi chu sa kiếp trước của anh, phải cố mà trân quý.

Tiêu Chiến nghiêm mặt, rất không vui.

Vào lúc phê duyệt buổi chiều, anh làm tư thế nam hiệp hiên ngang cùng với nốt ruồi đỏ thắm giữa trán, lão Mạnh nhìn thoáng qua, nói: "Nha, cái này có chút thú vị."

Tiêu Chiến mặt không biểu tình: "Xin hãy đối xử tử tế với những chàng trai có nốt ruồi chu sa."

Lão Mạnh cười ha ha.

Chạng vạng tối, Tiêu không cay đăng một bài Weibo.

【 Nam thần mọc mụn [ tim ] 】

Ảnh đi kèm vẫn là một bức tranh đen trắng, năm hiệp ngồi trên một cành lớn của cây đại thụ, một chân đạp nhánh cây, khóe miệng ngậm một cọng cỏ, buồn bực ngán ngẩm ngẩn người. Chỗ khác biệt nhất chính là trán của anh có một nốt ruồi chu sa đỏ tươi, dường như làm cả bức họa đều trở nên sống động hơn.

Ngắn ngủi một giờ, đã có hơn mười ngàn bình luận. Đều cười ha ha ha khen đáng yêu.

Tiêu Chiến đặt bức tranh này thành ảnh đại diện.

Thư ký truyền tin cho Tiêu Chiến, nói Cảnh Nghi vừa mới tham gia một hội nghị xong, đang ngồi ở văn phòng xử lý sự vụ, thuận tiện nói chuyện với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nhận được tin lập tức, chậm chạp lết đến văn phòng của Cảnh Nghi.

Một giây trước Cảnh Nghi vẫn trông rất anh tuấn tài giỏi, một giây sau nhìn thấy Tiêu Chiến, nháy mắt biến thành bộ dáng nịnh hót không có chút liêm sỉ nào.

"Anh dâu, hôm nay anh thật xinh đẹp, anh dâu nhanh ngồi xuống, anh dâu, anh muốn uống cái gì, anh dâu, gần đây công việc bận rộn nhưng mà anh cứ thông thả nha, anh dâu..."

Tiêu Chiến: "Dừng dừng dừng!"

Anh sắp bị một đống "anh dâu" của Cảnh Nghi làm cho đầu óc choáng váng rồi.

Một giây Cảnh Nghi biến trở về vẻ đứng đắn: "Là công việc có vấn đề sao?"

"Ách, không phải, thật ra là việc tư."

Cảnh Nghi âm thầm nghĩ sẽ không phải là hai vợ chồng nhà bày chiến tranh lạnh đó chứ, kéo một cái ghế ngồi đối diện Tiêu Chiến, dáng vẻ rửa tai lắng nghe: "Anh cứ nói."

Tiêu Chiến cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vương Nhất Bác muốn đi công tác vào tết Nguyên Đán, đi làm gì vậy?"

Nguyên Đán? Đi công tác?

Cảnh Nghi sửng sốt.

Cậu đâu có nhận được tin tức nào Vương Nhất Bác muốn đi công tác đâu, huống chi, loại thời điểm này sao có thể để đại boss đi công tác, anh ấy chính là người lười di chuyển nhất, nếu như không có những người khác đi làm, anh ấy sẽ vì lười mà không thèm làm vụ làm ăn đấy luôn.

Nhưng mà... cho dù biết là đại boss nói dối anh dâu, thân là một cấp dưới nịnh hót trung thành và chuyên nghiệp, Cảnh Nghi vô cùng tận tâm.

Cậu lập tức phối hợp với lời của Tiêu Chiến nói: "Đúng, đúng vậy, phải đi công tác, rất bận."

Tiêu Chiến lập tức thất vọng, thở dài ồ một tiếng.

Xem ra chuyện Vương Nhất Bác đi công tác sẽ không thể thay đổi. Như vậy phòng ăn và vé xem phim mà anh đặt trước chỉ có thể hủy bỏ rồi, còn có chuyện ngạc nhiên đã chuẩn bị xong, đều không còn giá trị rồi.

Cảnh Nghi hỏi: "Anh dâu, sao thế? Anh có chuyện gì không?"

"Không có gì, chỉ là không nghĩ tới còn có người phải đi làm việc vào ngày nghỉ lễ." Tiêu Chiến đứng lên, " Còn nghĩ là có thể cùng đón giao thừa, vậy mà...."

"Đúng rồi, chỗ cậu ấy đi công tác có xa không?"

Cảnh Nghi vội ho một tiếng: "Chắc là cũng coi như xa."

Tiêu Chiến: "?"

"Ách, là ở thành phố H."

Đi H thị bằng máy bay thì cần hơn ba giờ, hoàn toàn không thể nói là gần. Tiêu Chiến biết rõ khả năng Vương Nhất Bác về sớm sẽ không lớn, đành phải hoàn toàn từ bỏ kế hoạch.

Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Cảnh Nghi đã tưởng tượng ta mười ngàn kịch bản nhỏ.

Cảnh Nghi vô cùng hài lòng đối với hành động thông minh, tùy cơ ứng biến của mình vô cùng hài lòng.

...

Cả buổi tối Tiêu Chiến đều phải bận rộn hủy bỏ các loại hẹn trước, bởi vì là ngày nghỉ lễ, các kiểu đặt chỗ trước đều rất hot, hủy bỏ mấy cái đó khiến cho anh chịu tổn thất không ít tiền đặt cọc, đau thịt muốn chết.

Anh đau lòng tính tiền, không phát hiện Vương Nhất Bác đã liếc nhìn về phía anh không biết bao nhiêu lần.

Sau một giờ, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng ý thức được mình hoàn toàn bị ngó lơ.

"..."

Hôm nay cậu mặc áo len đen và quần dài, cổ áo hơi lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh tinh tế. Da của cậu trắng sữa, không giống kiểu trắng bệch như thường xuyên không gặp được ánh nắng, càng không có vết tích lốm đốm lấm tấm hay lỗ chân lông, làn da tốt khiến Tiêu Chiến hâm mộ không thôi.

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, liên tục chuyển kênh.

TV đột nhiên nhảy đến một tiết mục phỏng vấn, người được phỏng vấn là Giang Trừng.

Tiêu Chiến đang lúc phân tâm, đột nhiên nghe được giọng Giang Trừng, vô thứ ngẩng đầu: "A? Là Giang Trừng?"

Giọng nói của anh vừa dứt, màn hình TV tối sầm.

Vương Nhất Bác bình tĩnh giấu điều khiển từ xa đi: "Hình như TV hỏng rồi."

Tiêu Chiến: "... Cậu thấy tôi giống trẻ em ba tuổi lắm sao?"

Hành vi của Vương Nhất Bác hơi khó hiểu đấy, dù sao Giang Trừng trước mắt đã ký kết hợp đồng với Gia Lam, là nhân viên chính thức của Gia Lam, tiện thể nâng cao tỉ lệ người xem lên một chút, xem nhân viên phát huy như thế nào đều là chuyện mà ông chủ nên làm mà.

Nhưng Tiêu Chiến lười hỏi nhiều.

Vương Nhất Bác vốn là luôn làm ra một chút hành động không cần lý do, anh cũng quen rồi.

Tiêu Chiến nói: "Vậy anh trở về phòng đây, ngủ ngon!"

Còn có ngày cuối cùng ban, có thể nghỉ để ngủ một giấc thật ngon, Tiêu Chiến đã chuẩn bị kỹ càng để đêm đen tối mịt có thể trốn trong chăn, ăn thức ăn giao hàng để sống.

"Ầm." Đây là tiếng cửa đóng lại

Ngồi ở trên ghế sofa, Vương Nhất Bác trầm mặc.

Cậu yên lặng móc ra một túi Lay"s vị khoai tây chiên tự nhiên, răng rắc răng rắc bắt đầu ăn, vừa tự hỏi bước tiếp theo kế hoạch nên tiến hành như thế nào.

Ngày hôm nay vốn nên là nói lời khách sáo với Tiêu Chiến, đã thất bại một nửa, nhưng còn có kế hoạch tiếp theo vẫn có thể cứu vãn cục diện.

Cậu rất có lòng tin.

*

Quả nhiêm Vương Nhất Bác làm như cậu nói, sáng sớm đã thu dọn xong rương hành lý, dáng vẻ chuẩn bị đi xa nhà.

Tiêu Chiến vội vàng thay quần áo, vẫn không quên nhắc nhở cậu mang theo đồ vật cần thiết. Dáng vẻ Vương Nhất Bác hờ hững Tiêu Chiến thấy mà phải sốt ruột thay cậu, nếu như thời gian cho phép, anh phải nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác bỏ đồ vào trong rương hành lý mới được.

Lúc trước khi ra cửa, Tiêu Chiến nói: "Vậy cậu đi đường cẩn thận, tôi sẽ không tiễn cậu."

"Ừ."

"Còn có..."

Tiêu Chiến suýt nữa thốt ra một câu sinh nhật vui vẻ. Anh nghĩ nghĩ, sờ mũi một cái, nói: "Được rồi, không có gì. Tự chăm sóc mình cho tốt."

Mặc dù Vương Nhất Bác luôn khiến người ta phải lo lắng, nhưng mà lúc chưa có anh ở đây cậu cũng sống tốt mà, chắc là cũng không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng đâu.

Đưa mắt nhìn Tiêu Chiến đi ra ngoài, Vương Nhất Bác còn quy củ vẫy tay hẹn gặp lại với anh.

Sau khi cửa đóng lại, cậu lập tức bắt đầu hành động. Dựa theo trong sách nói, dự định chuẩn bị một bữa tối tốt đẹp dưới ánh nến. Đương nhiên không thể thiếu nến, rượu vang và bò bít tết rồi.

Tiêu Chiến vẫn không biết Vương Nhất Bác đang nói dối.

Cả ngày anh đều có chút không tập trung.

Nếu Vương Nhất Bác không ở đây, anh có nên đi tham gia tiệc tối với đồng nghiệp không, mọi người cùng hát hò, ăn cơm?

Đến tận lúc tan làm anh vẫn không quyết định được mình có nên đi tham gia với mọi người không.

Tiêu Chiến vừa nghĩ tới căn hộ trống rỗng đang chờ anh trở về, bỗng nhiên cảm thấy không thú vị. Trong đầu của anh thoáng hiện lên một ý nghĩ - -

Không bằng, dứt khoát mua vé máy bay qua tìm Vương Nhất Bác là được rồi?

Bàn làm ăn chắc chắn là bàn vào ban ngày, vậy thì buổi tối mở tiệc chúc mà là được rồi, đi một thành phố khác cũng là một lựa chọn không tồi!

Bỗng nhiên có một cuộc hành trình nói đi là đi, Tiêu Chiến có chút hưng phấn. Anh là người thuộc trường phái hành động, nói được thì làm được, nói với người lái xe riêng một tiếng rằng mình có việc gấp, sau đó lập tức gọi taxi tiến đến sân bay.

Trên đường Tiêu Chiến cấp tốc đặt vé, may là anh mang theo chứng minh nhân dân. Chỉ là dụng cụ cá nhân không mang, đến lúc đó đành phải mua ít đồ cần thiết dùng tạm vậy.

Chuyến bay gần nhất là hơn chín giờ đêm, cái giờ này tới sân bay chắc cũng chỉ đến tám giờ, không cần gửi hành lý thì chắc sẽ nhanh hơn một chút. Tiêu Chiến vừa xuống xe liền nhanh chóng phi nước đại, trên đường đi lấy phiếu kiểm an, mua vé lên máy bai, hiệu suất vô cùng cao, thuận lợi vào được cửa phi cơ trước 9h.

Đã bắt đầu xét vé, Tiêu Chiến xếp hàng để xét vé, sau khi kết thúc thì ngồi ở trên vị trí của mình.

Anh rất may mắn mua được vị trí gần cửa sổ, chỉ là lần này không ở khoang hạng nhất, bên cạnh cũng không có Vương Nhất Bác, ngồi ở cạnh anh là một cặp tình nhân.

Máy bay còn mấy phút nữa mới cất cánh, Tiêu Chiến mở điện thoại ra, mở ghi chép cuộc trò chuyện với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến: "Tôi đang đi tìm cậu đó, có phải là rất ngạc nhiên không? Máy bay lập tức cất cánh, mấy giờ nữa chúng ta sẽ gặp nhau ~ "

Nói xong, Tiêu Chiến tắt máy, dựa trên chỗ ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

Chuẩn bị hoàn tất Vương Nhất Bác đang ở nhà kiên nhẫn chờ Tiêu Chiến trở về sau khi liên hoan, sau đó, nhận được tin nhắn Tiêu Chiến nói muốn đi tìm cậu.

Vương Nhất Bác: "..."

Anh đi chỗ nào tìm? Lên trời tìm à?

Cậu nhanh chóng phản ứng lại, gọi điện thoại cho Cảnh Nghi. Vương Nhất Bác hiếm khi gọi điện thoại cho Cảnh Nghi, Cảnh Nghi nhìn tên người gọi mà giật nảy mình, không để ý tới đối tượng hẹn hò, lập tức đi sang một bên nhận điện thoại.

"Đại boss, có chuyện gì vậy? Không phải lại tăng ca nữa chứ?"

Vương Nhất Bác nguội ngắt: "Cậu nói với anh ấy là tôi đi đâu?"

Cảnh Nghi đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức kịp phản ứng được Vương Nhất Bác đang nói ai.

"Em thuận miệng nói là đi thành phố H, làm sao?... Không phải chứ, anh dâu chạy đi tìm anh rồi?! Mụ nội nó!"

Đáp lại Cảnh Nghi chỉ là những tiếng "tút tút" vang vọng.

Vẻ mặt cậu như đạp phải sh*t, quên cả việc mình vẫn đang xem mắt. Nguy rồi nguy rồi, lần này nguy thật rồi.

_End chương 41_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro