CHƯƠNG 42: Sinh nhật vui vẻ nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác liền lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, nhưng đầu bên kia chỉ có duy nhất một câu nói lặp đi lặp lại "Thuê bao quý khách vừ gọi......".

Cậu cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, nhanh chóng chạy tới sân bay, kiểm tra thông tin chuyến bay của Tiêu Chiến.

...

Tiêu Chiến ngủ rồi.

Anh cảm thấy mình đã ngủ rất lâu nhưng mà máy bay vẫn chưa cất cánh.

Đúng lúc này, loa phát thanh trên máy bay đột nhiên vang lên, một giọng nữ dịu dàng chậm rãi nói: "Kính thưa các hành khách của chuyến bay lần này, do điểm đến của chuyến bay đột nhiên xảy ra bão tuyết, thời tiết ác liệt nên máy bay không thể cất cánh, chuyến bay này sẽ tạm thời bị hủy bỏ chuyến, chúng tôi rất xin lỗi vì đã gây ra ảnh hưởng không tốt cho quý hành khách..."

Vừa dứt lời, hành khách xung quanh lập tức lên tiếng phàn nàn, đại khái là ai cũng không ngờ sẽ phát sinh ra tình huống như vậy.

Bình thường nếu hủy bỏ chuyến bay thì đa số đều sẽ hủy bỏ trước khoảng 1,2 ngày, bây giờ thì đổi vé kiểu gì nữa. Khỏi nghĩ làm gì, có lẽ mấy chuyến bay khác đến thành H cũng đã bị hủy rồi.

Tiêu Chiến cũng bất ngờ.

Điều anh lập tức nghĩ đến chính là, Vương Nhất Bác sẽ không bị kẹt ở nơi đó chứ.

Tiếp viên hàng không vẫn đang nhẹ nhàng an ủi tâm tình của mọi người, thời tiết là nhân tố ảnh hưởng không thể khống chế, hoãn chuyến bay cũng là chuyện không còn cách nào khác, Tiêu Chiến chỉ còn biết chấp nhận số phận, lấy điện thoại ra, chuyến bay hủy bỏ rồi thì về nhà đi ngủ vậy.

Tiêu Chiến vừa mở điện thoại ra, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác liên tiếp gửi mấy tin nhắn.

"Tôi không đi công tác."

"Nếu chưa cất cánh thì mau xuống máy bay nhé."

"Tôi nhìn thấy chuyến bay bị hủy, anh ở đâu?"

"Tôi đến sân bay rồi."

Lần đầu Vương Nhất Bác gửi một dãy tin nhắn liên tiếp như thế, Tiêu Chiến giật nảy mình. Lập tức, anh kịp phản ứng - - Tiêu Chiến nghiến nghiến răng, thằng nhãi ranh Vương Nhất Bác này không đi công tác? Thế rốt cuộc là nhóc này đang muốn làm gì vậy?

Tiêu Chiến theo các hành khách khác xuống máy bay, gọi điện cho Vương Nhất Bác.

Vừa ra khỏi cửa, những bông tuyết ào ào từ trên trời rơi xuống, Tiêu Chiến run lập cập, chẳng biết từ lúc nào trên mặt đất đã bị phủ một lớp trắng xóa.

Màn hình điện thoại hiện lên là đang gọi cho đối phương, còn chưa kịp kết nối, một giây sau, bíp một tiếng, điện thoại im lặng, sập nguồn, hết pin nên tự động đóng cơ.

Tiêu Chiến: "!!!"

"Đừng chết a!"

Móa! Anh đíu mang sạc pin!

Giờ phút này trong lòng Tiêu Chiến đang có hàng ngàn con thảo nê mã* lộp cộp lộp chạy qua, anh về phía sân bay, mong là lát nữa sẽ mượn được sạc điện thoại.

* Thảo nê mã là tên một con vật, trong tiếng Trung Quốc, nó con là một câu chửi bậy tương tự như "wtf" dị đó.

Đợi cho anh về được đại sảnh, móe, biển người mênh mông, tìm Vương Nhất Bác kiểu gì chứ. Tiêu Chiến nhức đầu khởi động lại điện thoại, may mắn vẫn còn có 5% pin, Tiêu Chiến thành công mở được điện thoại.

Anh nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vội vàng mở video call.

Tít một tiếng, đối phương đã kết nối. Tiêu Chiến nói: "Điện thoại di động tôi sắp hết pin rồi, cậu ở đâu?"

Ở đầu video bên kia, khác Vương Nhất Bác cũng đứng trong sảnh lớn của sân bay, phía sau là toàn là người đến người đi, Tiêu Chiến không thể nhìn ra nơi cậu đứng. Vương Nhất Bác nói: "Đứng tại chỗ."

Tiêu Chiến: "Ừ, hả?"

Điện thoại lại tắt máy.

Tiêu Chiến: "..." Anh thật sự là không còn sức chửi bậy nữa rồi.

Đang lúc Tiêu Chiến hết nhìn đông tới nhìn tây, phía sau vang lên giọng Vương Nhất Bác chậm rãi: "Anh đang nhìn cái gì?"

Tiêu Chiến bị dọa đến hết hồn.

Anh quay đầu lại, Vương Nhất Bác bình tĩng đứng ở phía sau. Không biết nên kinh hỉ hay là kinh hãi đây, Tiêu Chiến trợn mắt: "Chuyện gì xảy ra? Sao lại không đi công tác nữa?"

Vương Nhất Bác ánh mắt lơ đãng: "Thời tiết không tốt, hủy bỏ."

Tiêu Chiến: "... Không phải cậu bay chuyến ban ngày sao?"

"Ừ, hủy rồi."

Mặc dù Vương Nhất Bác trả lời vô cùng trấn định nhưng giác quan thứ sáu nói cho anh biết Vương Nhất Bác chắc chắn đang nói xạo.

Nhưng... Được rồi. Vốn là muốn làm tiệc chúc mừng sinh nhật cho cậu, ai ngờ rằng chuyện lại như vậy.

Tiêu Chiến thở dài: "Về nhà."

Hai người đi về phía trước mấy bước, Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác , lại liếc mắt nhìn, khiến Vương Nhất Bác không tự chủ được kiểm tra xem mình có đi cùng tay cùng chân hay không.

"Này."

Tiêu Chiến hỏi: "Lúc cậu tới, đi rất gấp sao?"

Vương Nhất Bác rất ít khi nào mồ hôi dầm dề, nhưng lúc này, tóc cậu thấm đầy nước, mồ hôi chảy xuống làm ướt cả cổ áo. Lúc cậu đi đường vẫn im lặng, dáng vẻ bình tĩnh thong dong giống bình thường, nhưng dấu hiệu trên cơ thể cậu đã nói cho Tiêu Chiến biết vừa rồi cậu nhất định đã vận động vô cùng kịch liệt.

Vương Nhất Bác yên tĩnh một giây, giọng điệu nguội ngắt trả lời: "Là do tuyết rơi."

"Ồ, ra vậy."

Tiêu Chiến tỉnh ngộ. Ngẫm lại cũng đúng, Vương Nhất Bác sao có thể vì anh mà chạy như bay đến đây, cậu làm chuyện gì đều chậm rãi thành thói, thậm chí lúc đang thi đấu còn có thể đi uống nước, loại tính cách chậm rãi, nguội ngắt như vậy chắc hẳn cũng sẽ không cảm thấy lo lắng.

Hai người ra cửa, bông tuyết ào ào đập vào mặt.

Trên đường anh chạy tới sân bay, không có một dấu hiệu nào cho thấy tuyết sẽ rơi, ấy vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, con đường lại đã trắng xóa cả rồi.

Vương Nhất Bác gọi xe, hai người ngồi ở hàng sau, không ai có ý định lên tiếng trước.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn cậu: "Không hiếu kỳ vì sao tôi đi tìm cậu à?"

"Anh muốn đi ra ngoài chơi." Cậu đưa ra câu trả lời có khả năng lớn nhất.

Vương Nhất Bác ngay lập tức loại khả năng Tiêu Chiến vì cậu mà chạy đến một thành thị khác.

"Đoán sai rồi."

Bác lái xe mở đài phát thanh, MC đang đếm ngược, chuẩn bị cất cao giọng hát chúc mọi người một tết Nguyên Đán vui vẻ, sắp bước vào năm mới.

Cho dù loại thời điểm này không thích hợp, không có bánh kem, không có bầu không khí tốt đẹp, không có bài hát chúc phúc, ngoài cửa sổ xe còn có tuyết rơi trắng xóa bầu trời.

Tiêu Chiến bỗng nhiên xúc động.

Khi người dẫn chương trình đếm ngược đến số cuối cùng, anh móc ta từ trong túi một khối bánh ngọt nhỏ xiêu vẹo, nói với Vương Nhất Bác: "Sinh nhật vui vẻ nha."

"..."

Đài phát thanh vang lên bài ca chúc mừng năm mới, bác lái xe sư phụ mở loa rất lớn, cơ hồ muốn át lại giọng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác vốn dĩ đang cụp mắt thấp xuống, sau khi nghe Tiêu Chiến nói, nháy mắt hoảng hốt, cặp mắt dài nhỏ kia yên lặng nhìn Tiêu Chiến, không nói một lời.

Lúc đôi mắt đen sì của cậu nhìm chằm chằm vào người khác luôn khiến người ta có cảm giác vô cùng hồi hộp, Tiêu Chiến cũng vậy.

Tiêu Chiến vội ho một tiếng: "Không có lời muốn nói sao? Ông chủ Vương?"

"..."

"Không phải cậu đang chê bánh kem của tôi xấu đó chứ?" Tiêu Chiến cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc bánh kem mềm nhũn vặn vẹo, ừ, chính xác là vô cùng xấu.

Anh vẫn nên cất vào trong bọc thôi.

Vương Nhất Bác lại đột nhiên cướp lấy, tựa như lúc trước đó đã đột nhiên lấy đi "Cục phân dê" của Tiêu Chiến, cậu nâng trong tay, mở ra, cầm lấy cái nĩa ăn một miếng.

"Không cho nói ăn không ngon đâu đấy, mặc dù trong tiệm bánh gato không còn mấy cái nhưng cái này lúc chưa bị hủy dung là cái có vẻ ngoài tốt nhất đấy, cho nên..."

"Ăn ngon."

Mặt mày của cậu là giãn ra, giọng nói rất thấp, vừa nói vừa ăn một miệng lớn. Tiêu Chiến thật sợ cậu bị nghẹn.

Anh không biết là, từ sau khi mẹ cậu qua đời, Vương Nhất Bác không còn chúc mừng sinh nhật nữa. Bánh sinh nhật đối với cậu mà nói đã trở thành là ký ức của nhiều năm về trước, đầu lưỡi có vị ngọt, một vị ngọt đến phát ngấy rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, mặc dù biết Vương Nhất Bác là một tên tham ăn, nhưng mà loại đồ vật như bánh sinh nhật lại là một thứ mang nhiều tâm trạng, tình cảm.

Anh nói ra: "Cậu biết không, vé xem phim và phòng ăn tôi đặt trước đều đã hủy rồi, tức quá đi mất. Nếu như không phải cậu là vì ngoài ý muốn mới hủy bỏ chuyến bay thì tôi thật sự muốn đâm vào ngực cậu một nhát."

"Khụ khụ khục..." Vương Nhất Bác bỗng nhiên ho khan.

Đang ăn bánh kem, Vương Nhất Bác lập tức ý thức được, nếu như Tiêu Chiến về nhà nhìn thấy bữa tối hoành tráng đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ sợ cậu sắp phải đối mặt với một trận cơn bão tố lớn nhất trong đời mất.

Tiêu Chiến: "??? Cậu sao vậy?"

Vương Nhất Bác: "Hình như tôi bị nghẹn rồi. Đi bệnh viện, đi cấp cứu."

Đáp lại cậu chính là ánh mắt chết người của Tiêu Chiến.

"... Cậu nghĩ tôi ngu lắm à."

_End chương 42_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro