Đó là bà nội của ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bé trai nhỏ nhắn Mặc Khuynh đang mở to đôi mắt tò mò nhìn nàng.

Còn đứa bé lớn hơn ở bên cạnh, sống mũi cao thẳng tắp cùng đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn. Tuy rằng thoạt nhìn chỉ mới mười một tuổi nhưng đã có thể nhìn ra khuôn mặt sẽ đẹp hút hồn như thế nào trong tương lai.

Ôn Hinh chính là một con người yêu vẻ đẹp, nhìn đến khuôn mặt dễ nhìn đều có hảo cảm.

Mặc Hàm đưa tay sờ trán của Ôn Hinh, lúc này mới thập phần nghiêm túc nói: "Không nóng."

"Muội muội có đói bụng không?" Mặc Khuynh vóc dáng nho nhỏ nâng đầu nhìn Ôn Hinh ngồi ở trên giường, hé ra vẻ mặt vô cùng yêu thích.

Ôn Hinh thử thăm dò: "Ngươi là?"

Thân thể nho nhỏ tiến lên lôi kéo Ôn Hinh nói: "Ta là Mặc Khuynh, tiểu ca ca của muội."

"Ta là nhị ca ca Mặc Hàm."

Thiên a, hai cái lão đại tương lai lại trở thành ca ca của ta. Không được, nàng muốn tranhh thủ thời gian thành công ôm đùi, xoay người liền trở thành bạch phú mĩ.

"Nhị ca, muội muội tựa hồ không thích chúng ta."

Trước kia cũng là như vậy, tất cả mọi người đều ở trong cùng một cái thôn nhưng Ôn Hinh chưa bao giờ quan tâm tới họ.

Mặc hàm nhíu mày nói: "Muội muội vừa tới nhà chúng ta, có thể còn chưa quen."

Đúng rồi, nàng chỉ vừa mới xuyên qua, nói cách khác hiện tại nàng chỉ mới năm tuổi. Nhận thức điều này, Ôn Hinh trong nháy mắt như được hồi sinh.

Nhìn đến hai cái đùi vàng ca ca, nàng đột nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Ca ca, ôm!"

Mặc Hàm sửng sốt một lát, sau đó chạy nhanh đến đem Ôn Hinh ôm lên. Tiểu cô nương mềm mềm lại mang theo hương thơm ngọt ngào, thập phần đáng yêu.

Ôn Hinh không hề có chút liêm sỉ nào ở trên mặt Mặc Hàm hôn một cái: "Ca ca thật tốt."

Ai bảo nàng bây giờ chỉ mới có năm tuổi, cho nên vô luận làm cái gì cũng không coi là quá phận. Huống chi, hiện tại không chiếm tiện nghi thì khi nào mới chiếm.

Chờ các ca ca lớn lên làm lão đại, trở thành nhân vật đứng trên hàng vạn hàng nghìn người, nàng muốn chiếm tiện nghi cũng không được.

Mặc Khuynh vẻ mặt cực kì hâm mộ, nhìn thấy tiểu muội muội đáng yêu liền nói chuyện có chút cà lăm: " Muội...muội muội, ta...ta cũng muốn hôn."

Ôn Hinh nội tâm phun tào, may mắn tác giả đem Cổ Ôn Hinh miêu tả rất đẹp, chính là cái vẻ đẹp mà trên trời khó kiếm, dưới đất khó tìm.

Cái khuôn mặt tuyệt sắc kiểu này thật dễ dàng đem đi lừa gạt cảm tình.

Nghĩ như vậy, nàng nghiêng đầu hướng về phía mặt Mặc Khuynh cũng hôn một cái. Mặc Khuynh cười tươi lộ ra cả răng nanh, bộ dáng so với con mèo bắt được cá còn cao hứng hơn.

"Ca ca, ta cũng có muội muội." Hơn nữa muội muội của hắn so với những người khác còn đẹp hơn.

"Tỷ tỷ của ta ở đây sao?" Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của một tiểu cô nương.

Mặc Hàm ôm Ôn Ninh đi ra ngoài liền nhin thấy Cổ Đông Nhi ở cửa nhà chính nhìn xung quanh.

Nhìn thấy Ôn Ninh, lập tức chạy vào cười nói: "Tỷ tỷ, ngươi phát sốt sao rồi?"

Ôn Ninh bị Mặc Hàm buông xuống, nàng cố gắng nghĩ Cổ Đông Nhi được miêu tả thế nào trong tiểu thuyết.

Cổ Đông Nhi là một nữ phụ ác độc, bởi vì được thầy bói xem tướng số nói là phúc tinh cho nên ở thôn Lý đều được xưng là tiểu phúc tinh, ở trong nhà rất được sủng ái. Kỳ thực ả ta tâm cơ thâm trầm, thập phần ác độc. Trước kia khinh thường Mặc gia, sau thấy Mặc gia phát tài đã nghĩ đến muốn cùng các ca ca ở Mặc gia ở bên nhau.

"Tỷ tỷ, bà nội làm mì sợi, gọi ngươi trở về ăn."

Ôn Hinh nghĩ tới, trong tiểu thuyết Cổ Ôn Hinh nghe nói bà nội làm mì sợi cho nàng ăn, đặc biệt cao hứng cùng Đông Nhi về nhà.

Ai ngờ khi vừa vào cửa liền chính là nghe được con bà nó một tràng chửi rủa.

Chẳng những mì sợi đâu không thấy, còn bị giam giữ không khác gì mấy cái nha hoàn làm việc, lại còn bị đánh bị mắng giống như nàng chính là cái nơi trút giận.

Ôn Ngọc Hương tìm đến vô số lần, lần nào cũng đều bị Cổ gia đuổi đi. Cuối cùng bởi vì không thấy được nữ nhi, mỗi ngày bà đều lấy lệ rửa mặt, tuổi trẻ đẹp đẽ liền vì tích tụ âu sầu lâu ngày trong lòng mà phai tàn rồi qua đời.

Nghĩ đến đây, Ôn Hinh yên lặng thở dài, trong cuốn sách này, Ôn Ngọc Hương đích thực là nhân vật bi thảm, vất vả đem mấy đứa nhỏ Mặc gia nuôi nấng lớn lên lại ở một thời điểm qua đời không một ngày hưởng phúc.

"Tỷ tỷ."

Ôn Hinh hoàn hồn, nhìn đến khuôn mặt tươi cười của Cổ Đông Nhi, trực tiếp yên lặng trợn trắng mắt. Cô gái này thật ra chỉ là muốn mình quay trở về làm việc cho Cổ gia, sau đó bị bọn họ trút giận, bắt nạt.

Nàng trong lòng hừ nhẹ một tiếng: "Đó là bà nội của ngươi, không phải của ta, ngươi đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung