Xuyên thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gió mùa đông từng trận kéo dài thổi đến, lạnh đến thấu xương.

Ôn Hinh có chút mờ mịt ngồi trên xe đẩy, khó tin nhìn một bà già mặt mũi đáng ghét đang mắng to những lời thô tục.

"Mau mau đem cái đứa con gái sao chổi này mang đi, chúng tôi cũng không thể nào để nó ở nhà nữa, đỡ cho nó khắc chết cả cái nhà này."

"Hinh nhi nói thế nào cũng là cháu gái của bà, bà vậy mà nỡ ruồng bỏ con bé sao? "

"Tôi còn mong nó chết nhanh đi, cái thứ hạ tiện nhà ngươi mau cút đi khỏi tầm mắt của lão nương."

Ôn Ngọc Hương tức đến suýt không thở được, nghe làng xóm người ta nói Ôn Hinh bị phát sốt, nàng lập tức chạy nhanh lại đây nhìn xem liền thấy Ôn Hinh đang phát sốt, thân thể nóng đến dọa người.

Thấy vậy, nàng đột nhiên bùng nổ, tức giận nói: "Tôi không nói với bà, bà gọi Cổ Kiến Quốc ra đây, tôi cùng Cổ Kiến Quốc nói chuyện."

"Ôi chao! Thế nào? Đã bị đuổi ra khỏi nhà còn muốn quay lại với Kiến Quốc nhà tôi sao?" Hồ Tuyết Phương vừa đi ra liền mang theo khí thế của nữ chủ nhân.

Lúc này, Cổ Kiến Quốc mới chậm rãi đi ra, nhìn đến Ôn Ngọc Hương đang tức giận, nói: " Tôi với cô đều đã ly hôn rồi, một chút liên quan cũng không có, mau mau cút đi, đừng ở chỗ này làm bẩn mắt lão tử."

Ôn Ngọc Hương đau lòng đặt tay ở xe đẩy của Ôn Hinh, chỉ vào Cổ Kiến Quốc mà mắng: "Cổ Kiến Quốc, Hinh nhi dẫu sao cũng là nữ nhi của ngươi, ngươi dám đối xử với con bé như thế sẽ chết không tử tế."

Cổ Kiến Quốc không kiên nhẫn nói: "Ta có Tuyết Phương là đủ rồi, còn về phần con gái ngươi, sống hay chết cũng cùng ta không có chút quan hệ."

Hồ Tuyết Phương lúc này mặt mũi cũng mất hết kiên nhẫn, đi lên nói: "Bà có chịu để yên hay không, mau đem cái đứa nghiệt chủng này đi, đừng làm ô uế chỗ này của lão nương."

Ôn Ngọc Hương mất hết lý trí, xông lên: "Cổ Kiến Quốc, ta liều mạng với ngươi."

Ngay tại lúc Ôn Ngọc Hương định cùng Cổ Kiến Quốc cá chết lưới rách, cánh tay bị một bàn tay to bắt lấy.

Ôn Ngọc Hương quay đầu lại, giữ tay nàng không phải ai khác mà chính là chồng của nàng – Mặc Thạch.

"A Thạch." Ôn Ngọc Hương rốt cuộc cũng chịu không nổi, ôm lấy chồng mình mà khóc.

Mặc Thạch nói: "Bọn họ không cần Hinh nhi của chúng ta, đi thôi, chúng ta mang Hinh nhi về nhà."

"A Thạch." Ôn Ngọc Hương thập phần cảm động, nước mắt lại dâng lên đảo quanh hốc mắt.

Ôn Hinh nghĩ, đây chính là cơ hội để thoát khỏi Cổ gia.

Lập tức ủy khuất nhìn về phía Ôn Ngọc Hương: "Ta...ta không nghĩ sẽ trở về."

Ôn Ngọc Hương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hinh, tâm ẩn ở trong lòng đều đau.

"Yên tâm, nương sẽ không để cho ngươi trở về."

Nghe được câu đó, nàng rốt cuộc cũng không cố gắng chịu đựng nữa liền hôn mê bất tỉnh.

Đúng vậy, nàng xuyên thư.

Bởi vì một ngày một đêm ham mê đọc một quyển sách, đột nhiên chết đi rồi trở thành một nhân vật trong sách tên Cổ Ôn Hinh.

Quyển sách này kể về tình yêu của nam, nữ chính trong những năm 80, sau đó lại bị bối cảnh lợi hại, quyền lực tối thượng của vai phản diện chia cắt. Cuối cùng cả hai đột phá nghịch cảnh thu hoạch tiền tài và địa vị, nối lại tình xưa.

Bối cảnh là đế quốc H, vai phản diện bởi vì tranh đấu trong gia đình mà bị bỏ rơi, khi trưởng thành được tìm về nhưng lại bị hãm hại mà chết đi.

Sau đó hắn trọng sinh, giữ được kí ức của đời trước liền hoàn toàn hắc hóa. Bởi vì sở hữu năng lực cường đại nên cuối cùng trở thành nhân vật đỉnh cao của đế quốc H.

Chỉ là hắn yêu nữ chính mà nàng lại không yêu hắn, nữ chính chỉ tâm tâm niệm niệm nam chính, cuối cùng cùng nam chính liên thủ lên kế hoạch ám hại vai phản diện Nam Cung Giác, kế thừa sở hữu hết thảy tài phú cùng quyền lợi của hắn.

Đỉnh cấp lão đại, Nam Cung Giác, là thái tử gia của vòng tròn quyền lực nhất cả nước,làm người thông minh, nhạy bén lại quả quyết. Vì khi trọng sinh vẫn mang theo kí ức của đời trước nên từ nhỏ đã bắt đầu bố trí kế hoạch, sau khi lớn lên trở thành một nhân vật đứng trên đỉnh quyền lực của giới thương trường.

Lão nhị Mặc Hàm, là thiên tài tương lai của giới y học, boss lớn nắm trong tay cả giới y học.

Lão tam Mặc Trà, tương lai là lão đại trong ngành bất động sản, buôn bán đá quý.

Lão tứ Mặc Khuynh, ổng chủ kiêm ảnh đế tương lai của giới giải trí, điện ảnh, âm nhạc.

Cổ Ôn Ninh, được rồi, nàng chỉ là nhân vật được tác giả miêu tả thành một mĩ nữ tai tinh.

Dưới ngòi bút của tác giả, Ôn Hinh sở hữu một vẻ đẹp tuyệt sắc hiếm có. Lại bởi vì ở Cổ gia không được coi trọng, mỗi ngày đều lôi thôi lếch thếch, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chưa có ai có thể nhìn được đến diện mạo chân chính của nàng.

Không thể không thừa nhận, nàng xuyên thư, hơn nữa lại xuyên qua Cổ Ôn Hinh, một nhân vật mờ nhạt tới nỗi không ai nhớ được sự tồn tại của nàng.

Khi tỉnh lại, nhìn căn phòng tứ phía đều rách nát, nàng véo chính mình một cái, má ơi đau, thật sự xuyên qua rồi.

Này là cái thời đại nào rồi, trong nhà còn nghèo như vậy như về cuộc sống về sau như thế nào có thể trôi qua đây!

Từ từ...

Trong các tiểu thuyết thường có bàn tay vàng đúng không?

"Muội muội tỉnh." Một đôi mắt to trong trẻo đang nhìn chằm chính mình.

Ôn Hinh nghe thấy thanh âm, không kịp nghĩ muốn bàn tay vàng liền nhìn thấy hai người, một cao một thấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung