CHƯƠNG 243 TUYẾT VƯƠNG TỚI NHÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đang đi trên phố thì đập vào mắt là một con Lục Dực Sương Long . "Vương thú Ngũ giai Lục Dực Sương Long." Thân thể thật khổng lồ của Lục Dực Sương Long xoay quanh trên tháp cao khiến người ta vừa nhìn thôi đã thấy sợ.

Kinh Trập Long vừa nhìn thấy thân ảnh Lục Dực Sương Long là sôi trào chiến ý. Sở Diệp phải trấn an Kinh Trập Long một hồi mới áp chế được khí tức của Kinh Trập Long xuống.

"Đó là Hồn Thú của ai vậy ha?" Sở Diệp nhịn không được lẩm bẩm.

"Hình như là của Tam trưởng lão Chu Nguyên của Hải Long Cung." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp nheo mắt, "Là hắn nha!" Một mạch của Tam trưởng lão Hải Long Cung thuộc về phái trung lập, một hồi thì duy trì Cung Khiếu, một hồi thì duy trì Chung Lâu, cái kiểu gió chiều nào nghiêng chiều đó như vậy.

"Đi thôi." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật đầu, "Ừ."

Chu Nguyên đứng trên lầu tháp nhìn Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đi qua dưới lầu, ánh mắt hơi dao động, hỏi: "Đó là Sở Diệp với Lâm Sơ Văn sao? Nhìn quả nhiên thật trẻ tuổi!"

Thần sắc Chu Cẩn hơi khác thường nói: "Nghe nói cả hai người đều chưa tròn ba mươi, nhưng cả hai đều là Hồn Vương, một người là Dược tề sư Địa giai, một người là Trận pháp sư Địa giai."

Chưa đến ba mươi tuổi đột phá Hồn Vương đã đủ doạ người rồi, hai người này còn một người là Dược tề sư, một người là Trận pháp sư nữa chứ, thiếu niên thiên tài Hải Long Cung mà so sánh với hai người còn kém quá xa. Chu Nguyên nhịn không được thốt lên: "Thật khó lường mà!"

"Gia gia, tiền lời của sơn cốc sát khí bên kia hình như rất khủng bố đó." Chu Cẩn hâm mộ nói.

Chu Nguyên lắc đầu, "Cái đó thì không cần suy nghĩ." Cung Khiếu chính là từ bỏ nơi giàu có và đông đúc như Thiên Khôi Đảo mà lui về Thiên Nhàn Đảo, sơn cốc sát khí có liên quan tới sự phát triển của Thiên Nhàn Đảo, Cung Khiếu rất coi trọng đó. Sơn cốc sát khí kia không chỉ có phần của Cung Khiếu mà còn có của Sở Diệp và Lâm Sơ Văn nữa. Tuy rằng tiền lời sát khí rất khả quan nhưng vì vậy mà đắc tội với ba vị Hồn Vương thì cái giá phải trả cao lắm.

Chu Cẩn cau mày, nói: "Dù cho Cung Khiếu trưởng lão có được Duyên Thọ dược tề rồi cũng chẳng qua là vài chục năm mà thôi." Một khi Cung Khiếu mà chết rồi thì sơn cốc sát khí cũng cần phải có người xử lý.

Chu Nguyên trừng Chu Cẩn, mắng: "Ăn nói cho cẩn thận." Vài chục năm, vài chục năm cũng đủ lâu rồi.

"Hình như Cung Khiếu triệu tập vài Trận pháp sư, không biết khi nào mới sửa chữa xong Truyền Tống Trận." So với sơn cốc sát khí, Chu Nguyên càng có hứng thú với Truyền Tống Trận hơn. Tới trình độ của Chu Nguyên, thật sự tiền tài đều là vật ngoài thân, Chu Nguyên càng cảm thấy hứng thú hơn với tài nguyên có thể tinh tiến tu vi, thiên tài địa bảo có thể tinh tiến tu vi Hồn Vương ở Thiên Hải Vực đều là có hạn, một khi Truyền Tống Trận mở ra thì càng có thêm con đường để thu hoạch thiên địa kỳ trân.

Chu Cẩn hít sâu một hơi: "Chắc là nhanh thôi."

......

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn xuất quan, rất nhiều người dồn dập tới viếng thăm.

"Chúc mừng Sở thiếu xuất quan, tu vi tăng tiến." Thư Tùng An chắp tay nói.

Sở Diệp cười nói: "Cảm tạ, ta bế quan ba tháng, có phát sinh chuyện gì mới mẻ không?"'

Chắc hẳn là tin tức của Cung Thần là linh thông nhất, nhưng mà Cung Thần hơi nhiều chuyện, Sở Diệp lại ngại đi hỏi Cung Thần cho nên chỉ có thể dò hỏi Thư Tùng An mà thôi.

Thư Tùng An ngẫm nghĩ: "Chuyện mới mẻ? Hình như cũng không có chuyện gì lớn? Gần đây cũng không có ai đột phá Hồn Vương."

Khoé miệng Sở Diệp giật giật, "Không có ha!" Không có mới là bình thường đó, dù sao mấy chục năm rồi Thiên Nhàn Đảo cũng không có thêm một Hồn Vương nào mới hết. "Liễu Trần đâu? Hắn sao rồi?"

Thư Tùng An chớp chớp mắt, "Chạy mất rồi."

Sở Diệp hơi bất ngờ, "Chạy mất?"

Thư Tùng An gật đầu, "Đúng rồi, lần này không phải Lâm dược sư bế quan sao, có người thỉnh Liễu Trần luyện chế dược tề đó."

"Hắn thất bại?"

Thư Tùng An gật đầu, "Ba phần dược liệu Địa Tâm Hoả Chi đều bị lãng phí, lời đồn bên ngoài quả nhiên là đúng, Liễu Trần chỉ là tên giá áo túi cơm mà thôi.

Sở Diệp thổn thức hỏi: "Như vậy sao?" Sơ Văn cũng từng luyện chế Địa Tâm Hoả Chi dược tề, còn cầm đi bán đấu giá trên hội đấu giá nữa, loại dược tề này cũng không coi như là loại dược tề luyện chế quá khó khăn trong các loại dược tề Địa giai. Sở Diệp nghiêng đầu, hơi tò mò hỏi: "Luyện chế dược tề thất bại cho nên Liễu Trần chạy đi mất rồi hả?"

Thư Tùng An gật đầu, "Đúng vậy! Rất có thể là do cảm thấy không còn mặt mũi gì, cuối cùng gia hoả này cũng còn biết xấu hổ, Sở thiếu biết người thỉnh hắn ra tay trả phí là gì không – Hồn Sương đó, Liễu Trần dùng thù lao của đối phương trước rồi sau đó mới luyện chế Địa Tâm Hoả Chi dược tề, kết quả lại thất bại rồi!"

"Hồn Sương nha! Hồn Sương chính là đồ tốt đó." Sở Diệp nói.

"Còn không phải sao, người thỉnh hắn luyện chế dược tề trả giá quá thảm, nhưng người này vậy cho đáng đời, biết rõ hiệu suất luyện dược thành công của Liễu Trần thấp vậy mà còn dám thỉnh hắn." Chậc chậc, tuy nói Dược tề sư Địa giai trân quý, không dễ gì mà thỉnh được nhưng thỉnh ra Liễu Trần được việc thì ít hỏng việc thì nhiều như vậy thật đúng là còn không bằng không thỉnh được đâu.

"Hồn Sương a! Hồn Sương chính là thứ tốt." Sở Diệp nói.

"Thiên Nhàn Đảo chúng ta có Lâm dược sư cho nên cũng không cần tới hắn, dược tề thuật của hắn so với Lâm thiếu thì quá kém cỏi rồi." Thư Tùng An khen ngợi.

Sở Diệp nghĩ thầm: Bởi vì luyện chế dược tề thất bại mà chạy sao? Vị Liễu dược sư này biết xấu hổ như vậy sao? Trước đó đối phương còn lừa gạt Cung Khiếu, cháu trai lại còn ngủ với phu nhân của Cung Thần, dưới tình huống như vậy mà người này còn dám chạy tới Thiên Nhàn Đảo đâm thọc sau lưng Cung Khiếu, chắc hẳn da mặt phải dày lắm mới đúng.

"Liễu dược sư cứ vậy mà về rồi hả?" Sở Diệp hỏi.

Thư Tùng An gật đầu, "Đúng vậy! Lần này mặt mũi hắn đều mất hết, đâu còn mặt mũi đâu mà ở lại đây!"

"Trên đường đi không phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào chứ?" Sở Diệp hỏi.

Thư Tùng An lắc đầu, "Không có đâu! Chẳng qua có khả năng là Liễu đại sư cảm thấy dược tề thuật của mình có khiếm khuyết cho nên sau khi trở về liền bế quan, rất có thể là định tinh tiến dược tề thuật của mình hơn nữa."

Sở Diệp gật đầu, "Vậy sao?" Liễu Trần tới đây một chuyến mà Cung Khiếu nhịn được không ra tay sao? Hay là Cung Khiếu ra tay rồi chỉ là hắn không biết mà thôi! Sở Diệp lắc lắc đầu không quan tâm nữa, hắn với Liễu Trần cũng không có xích mích gì với nhau, nếu Cung Khiếu muốn gây sự chắc hẳn cũng sẽ tự xử lý được. Dù sao Cung Khiếu cũng đã sống hơn bốn trăm năm rồi, lúc trước vì thương con mà sốt ruột nên thấy cây không thấy rừng, bây giờ cục diện đã nhìn rõ chắc hẳn sẽ thi triển thủ đoạn.

......

Trong khi mấy người Sở Diệp đang trò chuyện thì chuông cửa vang lên. Lâm Sơ Văn nheo mắt nói: "Có Hồn Vương tới." Bên ngoài Thiên Hà hoa lâm Sở Diệp có lắp đặt một cái chuông cửa, chỉ có hồn lực đạt tới cấp bậc Hồn Vương mới có thể gõ vang chuông cửa.

Sở Diệp điều động linh hồn lực thì thấy một nam tử mặc áo bào trắng khí chất thanh lãnh. Sở Diệp mở rộng cổng lớn kêu đàn ong đón người đi vào.

"Gặp qua Lâm đạo hữu, Sở đạo hữu."

Thư Tùng An nhìn người vừa tới với vẻ khẩn trương.

Sở Diệp nhìn người tới, dò hỏi: "Không biết các hạ là..."

"Tại hạ là Tuyết Dương." Nam tử áo trắng cười nói.

Sở Diệp thầm nghĩ: "Tuyết Dương, chưa từng nghe nói tới, được rồi, quả thật là hắn kiến thức hạn hẹp, để dành chút thời gian nên tìm hiểu một lượt toàn bộ tu sĩ Hồn Vương Thiên Hải Vực vậy. Nam tử cả người lạnh lẽo, vừa bước vào phòng nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống mấy độ, Sở Diệp đoán người đàn ông này chắc hẳn khế ước tới vài con Hồn Thú hệ Băng.

"Không biết đạo hữu tới đây là vì..."

Tuyết Dương cười nói: "Ta tới đây là muốn cầu Lâm dược sư một lọ Cộng Minh dược tề."

"Cộng Minh dược tề sao?" Lâm Sơ Văn lẩm bẩm xong liền lâm vào trầm tư. Cộng Minh dược tề có thể giúp cho Hồn Sủng Sư sinh ra cộng minh với Hồn Sủng, đề cao xác suất khế ước thành công. Cộng Minh dược tề bình thường sử dụng cho tình huống Hồn Sủng tự nguyện trong trường hợp Hồn Sủng cấp bậc cao còn Hồn Sủng Sư cấp bậc thấp. Ví dụ như Hồn Sủng của Cung Khiếu có quan hệ rất tốt với Cung Thần, một khi Cung Thần mất đi Hồn Sủng có khả năng trở thành vật vô chủ, nếu mấy Hồn Sủng này tự nguyện trở thành Hồn Sủng khế ước của Cung Thần nhưng bởi vì thực lực Cung Thần quá thấp nên xác suất khế ước thành công sẽ không cao, khi đó nếu sử dụng Cộng Minh dược tề là có thể đề cao được xác suất thành công, Cộng Minh dược tề còn có một chỗ tốt là dù cho khế ước có thất bại thì phản phệ cũng sẽ rất nhỏ.

"Nếu Lâm dược sư đáp ứng ta có thể lấy Tuyết Tinh Thánh Quả làm thù lao." Tuyết Dương nói.

Tiểu hồ ly vừa nghe tới đây đôi tai liền vểnh lên.

Lâm Sơ Văn nói với Tuyết Dương, "Không biết Tuyết đạo hữu có nghe mấy lời đồn từ Hiệp hội Dược tề sư chưa?"

Tuyết Dương cười cười, hoàn toàn không thèm để ý: "Một đám ô hợp chuyên tung tin đồn, Lâm thiếu không cần để bụng."

Lâm Sơ Văn: "....." Cảnh cáo của Hiệp hội Dược tề sư đối phương có biết hay là không vậy?

Sở Diệp: "....." Nói Hiệp hội Dược tề sư là một đám người ô hợp, chẳng lẽ là có thù oán gì?

"Thực ra ta rất muốn giúp đỡ, đáng tiếc là ta không có phối phương của Cộng Minh dược tề đâu." Lâm Sơ Văn lắc đầu tiếc hận nói. Thiên Hải Vực cũng có nhiều dược tề rất thú vị nhưng khổ là Lâm Sơ Văn đều không có được phối phương.

Tuyết Dương lấy ra một cuốn điển tịch luyện dược đưa cho Lâm Sơ Văn rồi nói: "Đây không phải là vấn đề gì lớn, trong cuốn điển tịch này có, vậy cuốn điển tịch nào đưa cho Lâm thiếu vậy."

Lâm Sơ Văn ngại ngùng, "Tuyết đạo hữu quá khách sáo rồi, vô công bất thụ lộc." Cậu vẫn còn chưa có làm gì mà đối phương đã khách sáo như vậy rồi, giá trị của một cuốn điển tịch Dược tề sư là vô cùng lớn đó! Muốn cậu luyện chế dược tề Cộng Minh dược tề thì Tuyết Dương chỉ cần cung cấp phối phương của Cộng Minh dược tề là được rồi.

Tuyết Dương cười nói: "Lâm đạo hữu không cần phải khách sáo, chuyện của đạo hữu ta cũng có nghe nói rồi, đạo hữu có thể coi như là người có lương tâm hiếm thấy trong đám Dược tề sư rồi."

Lâm Sơ Văn cười cười: "Đạo hữu quá khen rồi."

Tuyết Dương nói chuyện với hai người một hồi rồi rời đi.

......

Tuyết Dương vừa đi khỏi không khí trong phòng khách mới khoan khoái hơn một chút.

Sở Diệp xoay qua hỏiThư Tùng An, "Thư thiếu, hình như vừa rồi ngươi rất khẩn trương nha! Ngươi biết Tuyết Vương này là người nào hả?"

Thư Tùng An cười khô khốc, có vết xe đổ từ Đường Thiên Túng trước đó cho nên Thư Tùng An cũng không dám tuỳ tiện kể chuyện nữa.

Dường như biết băn khoăn của Thư Tùng An, Sở Diệp cười nói: "Không sao đâu, ngươi cứ nói đi, hắn sẽ không biết là ngươi nói đâu."

Thư Tùng An hít sâu một hơi rồi mới nói: "Tuyết Vương là một kẻ tàn nhẫn."

Sở Diệp hơi tò mò: "Kẻ tàn nhẫn? Sao lại nói vậy?"

"Tuyết Vương chiếm cứ Tuyết Đảo, trên Tuyết Đảo đã từng có một Dược tề sư kinh tài tuyệt diễm, Hiệp hội Dược tề sư mời người nọ gia nhập nhưng bị đối phương từ chối. Hiệp hội Dược tề sư thể diện quét rác cho nên cấm Dược tề sư bán dược tề cho Tuyết Đảo. Tuyết Đảo bởi vì tự mình có Dược tề sư Địa cấp rồi cho nên không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng sau đó Dược tề sư này lại sụp đổ."

......

Lâm Sơ Văn nheo mắt hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Thư Tùng An lắc đầu, "Không biết, chẳng qua từ hành động tiếp theo sau đó của Tuyết Vương mọi người đoán là có khả năng liên quan tới Hiệp hội Dược tề sư."

Lâm Sơ Văn tò mò hỏi: "Tuyết Vương hắn đã làm gì sao?"

Thư Tùng An hít sâu một hơi, mặt mày ngưng trọng nói: "Hắn giết một Dược tề sư Địa cấp, hơn ba mươi Dược tề sư Huyền cấp của Hiệp hội Dược tề sư, một đường quét ngang giết cho Hiệp hội Dược tề sư phải sợ hãi, Hiệp hội Dược tề sư không thể không nới lỏng lệnh cấm."

Lâm Sơ Văn: "....." Quả nhiên là người tàn nhẫn! Gia hoả này còn điên cuồng hơn nhiều so với Đường Thiên Túng, Đường Thiên Túng chẳng qua chỉ là liên tiếp đánh hai Dược tề sư Địa cấp thôi, vị này là trực tiếp giết người luôn. "Hắn giết Dược tề sư của Hiệp hội Dược tề sư mà Hiệp hội Dược tề sư không động tới hắn sao?"

Thư Tùng An hơi bất đắc dĩ: "Không động nổi đâu! Tuyết Vương có một con Băng Phượng mới Chiến Vương lục giai mà tốc độ đã sánh ngang Chiến Vương cửu giai rồi, với trình độ này của Tuyết Vương đánh bại hắn thì có khả năng nhưng mà muốn giết hắn thực sự không dễ dàng đâu." Rất nhiều Hồn Vương đều nguyện ý giao hảo với Dược tề sư nhưng cũng không có nghĩa là mấy Hồn Vương này muốn liều mạng với một Hồn Vương lục giai đâu.

Lâm Sơ Văn ngẫm nghĩ, "Là như vậy sao?" Trên đời này, nói tới cùng nắm đấm cứng mới là đạo lý.

"Lâm dược sư phải đáp ứng hắn sao?" Thư Tùng An hỏi.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Cũng chưa biết nữa, ta phải nhìn qua phương thuốc mới biết được." Tiếp uỷ thác này của Tuyết Vương chỉ sợ cậu sẽ hoàn toàn đối đầu với Hiệp hội Dược tề sư rồi, chẳng qua cùi không sợ lở, lúc trước đã đắc tội rồi thêm một lần này nữa cũng không nhiều hay ít hơn bao nhiêu. Nếu có Tuyết Tinh Thánh Quả tiểu hồ ly có hy vọng càng tiến bộ thêm một bước.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro